Dừng một chút, Lâm Thanh Hoán đưa mắt nhìn y, nói: "Đây là Y Thiện Quản Ty, dưới trướng Ngự Y Viện, chỉ tuân theo thánh chỉ. Nếu ngươi chuyên tâm vào công việc, tận lực làm hết chức trách, an phận thủ thường, cuộc sống sau này nhất định sẽ không đến nỗi nào."
Trình Vy lại cảm thấy lời này thật có ý tứ. Cảnh cáo y là phụ, xác định rõ quan hệ với Ngự Y Viện và Thái Y Viện mới là chính.
"Ta đưa ngươi tới Tây Viện nhận phòng ở." Lâm Thanh Hoán nghiêng người đi ra ngoài.
Trình Vy cầm lấy danh bài trên bàn, ánh mắt trước sau đều không dao động, y cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo bóng lưng hắn.
Ra khỏi gian phòng, Lâm Thanh Hoán dẫn y tới một gian phòng khác đối diện lúc nãy Tiết Tranh Tranh dẫn y tới. Cửa phòng không đóng, Lâm Thanh Hoán trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Tây Viện được xây theo cấu trúc Huyền Sơn(1), phía trước có một khoảng sân. Có điều tổng thể là một dãy phòng được bố trí san sát nhau, mái nhà có hình tam giác ngược, ngói màu xám tro xếp chồng lên nhau giống vảy cá, nhìn thoáng qua có phần cũ kĩ, vách tường phủ kín rêu xanh.
Trong góc sân trồng một cây tùng rất lớn. Thân cây sần sùi, mốc meo, có nơi còn bị sâu mọt đục ruỗng một chút nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sức sống mãnh liệt của giống tùng la hán. Lá dài xanh mướt, mọc đối xứng với nhau, kết thành từng tán lá hệt như chiếc ô tươi mát chở che cho người. Có lẽ do nhiều năm không có người tới chăm sóc, cắt tỉa nên cành cây vươn dài ra xung quanh, có cành còn vươn tới tận trước cửa phòng.
Lâm Thanh Hoán đưa tay gạt mấy cành cây trước mặt, bước lên bậc thềm: "Sau này ngươi sẽ ở đây."
Trình Vy theo hắn bước vào. Toàn bộ bên trong có thể được hình dung bằng hai từ "sơ sài". Căn phòng không lớn, đồ đạc chẳng có nhiều, ở góc tường có kê một chiếc giường gỗ, giữa phòng khách là một cái bàn con cùng vài chiếc ghế cũ phủ một tầng bụi dày, cả gian phòng chỉ vì chiếc bàn này mà trở nên chật chội, ngoài ra chẳng còn gì, vô cùng đơn giản.
May mà không có mùi lạ, Trình Vy cẩn thận đánh giá bên trong. Nội thất tuy đơn sơ nhưng nói chung vẫn ở được.
Lâm Thanh Hoán không vào, đứng ở cửa, nói: "Tự sắp xếp đồ đạc và làm quen với môi trường xung quanh đi. Ngày mai sẽ có người tới đưa ngươi đi nhận việc."
Trình Vy gật đầu tỏ ý đã biết, cảm ơn hắn một tiếng: "Đa tạ."
Lâm Thanh Hoán không nói gì, nhanh chóng rời đi.
___
Túc Hàm Ân tách khỏi Hàn Tình, không về phủ ngay mà đi vào một tửu lâu vắng người qua lại.
Trong tửu lâu chỉ lác đác một vài khách nhân, đám tiểu nhị lười biếng ngủ gục trên bàn. Có người bất ngờ tới, một tiểu nhị bừng tỉnh, nhanh chân tiến lại, tươi cười hỏi: "Khách quan, ngài dùng gì?"
Túc Hàm Ân nhàn nhạt lại hỏi: "Lão bản đâu?"
"A?" Tiểu nhị vẻ mặt khó hiểu, hỏi lại: "Lão bản?"
Ngay sau đó, lại giống như chợt nhớ ra cái gì, gã tươi cười nói: "À, tìm lão bảo sao? Đang ở trên lầu, để tiểu nhân dẫn ngài lên phòng."
Túc Hàm Ân nhàn nhạt để lại một câu: "Không cần." Sau đó nhấc chân hướng cầu thang đi tới.
Tiểu nhị đang ngủ gật bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, nghi hoặc lên tiếng: "A Nhai, lão bản nhà chúng ta về khi nào vậy?"
A Nhai chính là vị tiểu nhị vừa nói chuyện với Túc Hàm Ân, gã nghiêng đầu vẻ mặt như nằm mộng đáp: "Ta cũng không biết. Có điều, hình như trong thư lão bản để lại ba tháng trước có nói nếu có người tìm y thì cứ nói y ở trên phòng." Gã vắt khăn lên vai, cười gượng nói: " Ta cũng chỉ truyền lời thôi."
Bọn họ tới nhận việc thì phát hiện vị lão bản này đã sớm rời đi. Việc cũng đã nhận, đi không được ở cũng chẳng xong. Có điều tiền lương cuối tháng đều không thiếu một xu, làm việc ở tửu lầu này đã gần nửa năm nhưng số lần bọn họ gặp được lão bản này có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Cũng làm bọn họ quên mất mình có một vị lão bản thích ngao du sơn thủy.
Túc Hàm Ân đi lên lầu, đẩy cửa bước vào. Trên ghế đôn ở giữa phòng có một nam nhân mặc thanh y đang ngồi.
Liễu Thanh Tu nghiêng đầu nhìn qua, thấy người tới là ai lập tức buông chiếc hộp gỗ trên tay xuống. Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, khoa trương nói: "Ay da, phượng hoàng đến nhà chim sẻ, đúng là bồng tất sinh huy!"
Túc Hàm Ân đánh mắt thấy người cũng không lên tiếng, đi tới giường nằm xuống.
Liễu Thanh Tu thấy y ngó lơ mình, chống tay nghiêng đầu, vẻ bi thương nói: "Ài, sao vậy? Xa cách bấy lâu không gặp cũng không nhìn người ta lấy một cái, thật là làm người ta đau lòng quá đi mà."
Túc Hàm Ân gối đầu lên tay, không mở mắt, nhàn nhạt nói: "Ngươi vừa về đã muốn giết người đấy à?"
Liễu Thanh Tu bĩu môi, chậc chậc hai tiếng, vẻ tiếc hận nói: "Tiểu Ân Nhi đúng là không thú vị chút nào."
Tiếng Túc Hàm Ân bất động thanh sắc, giọng nhẹ hẫng không chút để tâm: "Ngươi muốn chết thế nào, đứt cổ, xuyên tim, hay ngã từ cao lầu xuống?"
Liễu Thanh Tu không hề sợ hãi, ngựa quen đường cũ mà thực sự chống cằm tỏ vẻ cân nhắc kỹ lưỡng, nói: "Vậy thì đau lắm, có điều mặt ta mà bị hủy rồi thì mấy Tiểu Hương Nhi, Tiểu Lan Nhi sẽ rất đau lòng."
Túc Hàm Ân nhắm mắt ngả người đã muốn ngủ, thấy hắn bắt đầu nói nhảm không tiếp tục đáp lời, chỉ hỏi: "Ngươi về khi nào?"
Liễu Thanh Tu cuối cùng cũng chịu ngồi lại ngay ngắn, nói: "Mới đây thôi. Nhận việc quan trọng, cất bước gian nan quá mà."
Liễu Thanh Tu nói hai câu sẽ có một câu bông đùa, trị không được.
Liễu Thanh Tu cầm lấy chiếc hộp gỗ chạm khắc hoa văn trên bàn, ngắm nghía.
Giọng Túc Hàm Ân vang lên: "Trong thư ngươi nói Nhưỡng Nam loạn rồi là có ý gì?"
Liễu Thanh Tu "hửm" một tiếng: "Thái tử chết trong nhà lao, chủ tướng Nhưỡng Nam đổi rồi. Thành huynh trưởng của hoàng hậu, tên Nhu Vệ thì phải. Hoàng đế băng hà, để một nữ nhân lên nắm quyền lo liệu chuyện triều chính. Quần thần có người kháng nghị đều bị bắt vào nhà lao cả rồi. Không loạn thì là gì?"
Túc Hàm Ân không tỏ thái độ, nói: "Chuyện đổi chủ tướng trong thành đều đã biết tin, không tính ngoài kia, ở Thùy Túc cũng loạn không kém."
Liễu Thanh Tu cười cười: "Nhìn bộ dạng này, vừa mới từ hoàng cung rời đi sao? Gặp ai vậy?"
Túc Hàm Ân hé mắt, lười biếng đáp: "Ngươi nói xem?"
Liễu Thanh Tu bật cười, cầm lấy sáo ngọc trên bàn đi đến chỗ Túc Hàm Ân: "Ta nghe nói trong cung có kẻ muốn thích sát Dung phi à?"
Túc Hàm Ân nhắm mắt lại: "Ngươi biết cũng nhiều quá nhỉ?"
Liễu Thanh Tu ngồi xuống đôn đặt chân, khó hiểu nói: "Có điều, rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy? Cử thích khách đến thích sát dưới mí mắt của Cẩm Y Vệ, sau đó lại có thể đột phá vòng vây, thành công tẩu thoát."
Túc Hàm Ân không lên tiếng.
Liễu Thanh Tu cầm sáo ngọc gõ gõ lên thành giường: "Này, ngủ thật đấy à?" Thấy y không đáp, Liễu Thanh Tu tiếp tục nói: "Này, ta muốn vào cấm quân. Ngươi cảm thấy ta có thích hợp không?"
Một lát sau mới thấy Túc Hàm Ân lên tiếng: "Liễu đại nhân không quản ngươi thật à?"
Liễu Thanh Tu cười nói: "Ông ấy chưa biết ta về đâu. Hôm nào phải về nhà một chuyến mới được."
Túc Hàm Ân khẽ mở mắt, từ trên giường ngồi dậy. Liễu Thanh Tu bị y làm cho giật mình: "Sao vậy? Quên gì à?"
Y trở người, quay lưng về phía Liễu Thanh Tu, lạnh nhạt đáp: "Ừ quên thật, ngủ đã, mai còn phải đi đánh trận."
Liễu Thanh Tu chẹp chẹp miệng, khinh thường nói: "Ha, ngươi nói nghiêm túc như vậy ta còn tưởng là thật đấy. Này, ngươi không về phủ mà ngủ ở đây tranh giường với ta làm gì?"
–-----
(1)Huyền Sơn vốn nhiều dạng, nhưng thuật ngữ này chủ yếu ám chỉ Huyền Sơn dạng Tiêm Sơn, có sơn tường đỉnh nhọn phổ biến vào thời Đường, đối lập với Quyển Bằng là dạng đỉnh cong thời Tống-Minh-Thanh.
Đây là dạng nhà có 2 mặt mái. Mái nhô ra một đoạn khỏi Sơn Tường (Chữ "Huyền" nghĩa là treo lơ lửng, ám chỉ 2 rìa của mái lơ lửng giữa không trung).
Kiểu nhà này vì thùy tích kéo dài đến nóc mái nên không có thang tích, hay nói cách khác, thùy tích và thang tích chập lại làm một.
Sơn Tường nhà Huyền Sơn còn được gia cố thêm kèo cột ốp sát vào tường. Dạng nhà này thường được dùng làm tòa nhà nhỏ, thứ yếu trong quần thể cung điện, chùa chiền và là nhà chính trong nhà ở của người dân nói chung. (Nguồn: internet)
(Thực ra khi tìm hiểu thì Huyền Sơn có khá nhiều hình dạng khác nhau. Mọi người có thể tưởng tượng hình dạng được nhắc đến ở đây tương tự như thế này.)