Chương 10: Đối Mặt
Đêm đó, Thu Nguyệt không ngủ. Căn phòng trọ chìm trong bóng tối, nhưng trong đầu cô, mọi thứ lại sáng rõ đến rợn người. Câu hỏi cuối cùng, câu hỏi kinh hoàng nhất, cứ lặp đi lặp lại như một bản án: Tai nạn của ba mình.. có phải là nguyên nhân gây ra tai nạn của họ không?
Nó không còn là một giả thuyết xa vời. Nó đã bám rễ vào tâm trí cô, một cái cây độc mọc lên từ những mảnh đất dối trá. Mọi chi tiết đều chỉ về một hướng. Sự ghen tuông, sự kiểm soát của ba cô. Việc ông biết trước kế hoạch bỏ trốn. Sự có mặt của ông trên con đường định mệnh. Và sự im lặng bao che của cả một thế hệ.
Bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, nhưng cô không thấy ánh sáng. Cô chỉ thấy một con đường độc đạo phía trước, một con đường cô buộc phải đi. Cô mở laptop, nhìn vào những bức ảnh đã được sắp xếp cẩn thận cho cuốn sách. Những nụ cười, những ánh mắt, những khung cảnh bình yên. Chúng giống như một thế giới khác, một thế giới trong sáng mà cô đang cố níu giữ trong khi bản thân lại sắp phải dấn thân vào một nơi tăm tối nhất.
Cô đưa ra một quyết định. Cô không thể tiếp tục cuộc điều tra này từ xa. Cô không thể sống với những phỏng đoán. Cô cần phải đối mặt.
Cô đặt một chiếc vé xe sớm nhất để quay về thành phố.
Trước khi đi, cô đến công trường để tìm Khánh Duy. Cô thấy anh đang đứng một mình trên một mỏm đá, nhìn ra biển, mái tóc bay trong gió sớm. Anh trông cô độc, nhưng kiên định. Giống như cái cây mà anh đang cố bảo vệ.
"Anh Duy," cô gọi khẽ.
Anh quay lại, một nụ cười nhẹ nở trên môi khi thấy cô. "Chào buổi sáng. Hôm nay em đến sớm vậy?"
"Em.. em phải về thành phố vài hôm," cô nói, cố gắng giữ cho giọng mình không run. "Có chút chuyện gia đình đột xuất."
Nụ cười trên môi anh vụt tắt, thay vào đó là vẻ lo lắng. "Mọi chuyện ổn chứ? Em có cần anh giúp gì không?"
Sự quan tâm chân thành của anh khiến cô cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào tim mình. Cô đang che giấu anh một sự thật có thể hủy hoại cả cuộc đời anh, vậy mà anh vẫn ở đây, lo lắng cho cô.
"Không sao đâu ạ. Em sẽ giải quyết nhanh thôi," cô né tránh ánh mắt anh. Cô rút một chiếc USB từ trong túi ra. "Đây là toàn bộ ảnh em đã xử lý xong. Phần lời dẫn.. em tin ở anh."
Hành động này, trong bối cảnh hiện tại, mang một ý nghĩa nặng nề. Nó vừa là sự bàn giao công việc, vừa giống như một lời ủy thác, một sự tin tưởng đầy trớ trêu.
Anh nhận lấy chiếc USB, những ngón tay của anh vô tình chạm nhẹ vào tay cô. Một cái chạm đủ để cả hai cùng giật mình. "Anh sẽ đợi em về," anh nói, giọng trầm ấm. "Chúng ta sẽ cùng nhau trình bày dự án này."
"Vâng," cô đáp, không dám hứa hẹn.
Cô quay lưng bước đi. Cảm giác tội lỗi như một tảng đá đè nặng lên từng bước chân.
"Nguyệt!" Anh gọi với theo.
Cô khựng lại nhưng không quay đầu.
"Cẩn thận nhé," anh nói.
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến cô suýt nữa thì bật khóc. Cô chỉ khẽ gật đầu rồi bước nhanh hơn, trốn chạy khỏi sự dịu dàng của anh, trốn chạy khỏi sự tội lỗi của chính mình.
Chuyến xe lăn bánh, đưa cô rời khỏi thị trấn ven biển, rời khỏi nơi chứa đựng cả tình yêu và bi kịch. Cả quãng đường, cô không nói một lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật lướt qua, nhưng trong đầu cô chỉ có một hình ảnh duy nhất: Gương mặt của ba mình.
Ngôi nhà nơi ba cô đang sống một mình nằm trong một khu dân cư yên tĩnh. Nó ngăn nắp, sạch sẽ, nhưng toát ra một vẻ lạnh lẽo, thiếu hơi ấm của một gia đình.
Ông Bình ngạc nhiên khi thấy con gái đột ngột trở về. Ông cố nở một nụ cười, nhưng nó trông méo mó và căng thẳng.
"Sao con lại về mà không báo trước?"
"Nếu báo trước, có lẽ con sẽ không gặp được ba," Thu Nguyệt nói, giọng lạnh lùng. Cô không vòng vo. Cô bước thẳng vào phòng khách, đặt túi xách xuống.
"Con đã gọi cho ba. Ba đã cúp máy," cô nói, nhìn thẳng vào mắt ông. "Bây giờ con ở đây. Ba không thể trốn tránh được nữa."
Gương mặt ông Bình biến sắc. Ông ngồi phịch xuống ghế, hai tay đan vào nhau, run rẩy.
Thu Nguyệt lấy hết bình tĩnh, bắt đầu nói một cách chậm rãi. Cô nói về những lá thư của mẹ. Cô nói về hai bài báo. Cô đặt từng mảnh bằng chứng lên bàn như một công tố viên.
"Con không hỏi ba có ở đó không nữa," cô nói, giọng cô sắc lại. "Con hỏi ba, tại sao xe của ba chỉ bị trượt xuống mương và xây xát nhẹ, còn chiếc xe chở mẹ và ba của anh Duy.. lại gặp phải một thảm kịch kinh hoàng như vậy?"
Sự im lặng bao trùm căn phòng, đặc quánh và ngột ngạt. Ông Bình cúi gằm mặt, tấm lưng gầy gò của ông như còng xuống dưới sức nặng của câu hỏi.
"Ba.. Ba không cố ý.." cuối cùng ông cũng thốt ra, giọng nói vỡ nát, đầy thống khổ. Toàn bộ sự bình tĩnh, hiền lành thường ngày đã vỡ vụn.
"Đêm đó, ba đã đọc được những lá thư," ông kể trong tiếng nấc. "Ba đã phát điên lên. Ba không thể tin được người vợ bao năm đầu ấp tay gối lại định bỏ ba đi theo một người đàn ông khác. Ba chỉ muốn.. chỉ muốn ngăn họ lại. Ba lái xe đi theo họ. Trời mưa rất to.."
Ông ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu, đầy tuyệt vọng. "Ba chỉ định ép xe họ vào lề, để nói chuyện, để bắt mẹ con quay về. Nhưng đường quá trơn.. Ba mất lái.. Xe của ba quệt vào đuôi xe họ.."
"Rồi sao nữa ạ?" Thu Nguyệt hỏi, tim cô như ngừng đập.
"Chiếc xe của họ chao đảo," ông tiếp tục, giọng run rẩy. "Nó đâm sầm vào chiếc xe tải đang đi ngược chiều. Tiếng va chạm.. nó kinh khủng lắm con ạ.."
Ông ôm lấy mặt, khóc nấc lên như một đứa trẻ. "Ba đã thấy.. Ba đã thấy chiếc xe của họ bẹp dúm. Ba hoảng sợ quá. Ba chỉ biết quay đầu xe, chạy trốn khỏi nơi đó. Ba đã tự lao xe mình xuống con mương gần đó để tạo hiện trường giả.. để không ai nghi ngờ ba có liên quan.."
Một sự thật hèn nhát và tàn nhẫn đến cùng cực.
"Vậy là ba đã bỏ mặc họ?" Thu Nguyệt hỏi, giọng cô lạnh như băng. "Ba thấy mẹ đang trong tình trạng nguy kịch, thấy ba của anh Duy có thể vẫn còn sống.. và ba đã bỏ đi?"
"Ba sợ lắm!" ông gào lên. "Nếu người ta biết ba có ở đó, họ sẽ nghĩ ba đã giết người! Ba không còn lựa chọn nào khác!"
Thu Nguyệt đứng dậy, nhìn người đàn ông đang sụp đổ trước mặt mình. Đó là ba cô. Người đã nuôi nấng cô. Nhưng cũng là người, vì sự ghen tuông ích kỷ và sự hèn nhát của bản thân, đã gián tiếp gây ra cái chết cho một người và hủy hoại cuộc đời của rất nhiều người khác, bao gồm cả chính con gái mình.
Tình yêu thương và sự căm phẫn giằng xé trong lòng cô. Nhưng có một điều cô biết chắc chắn. Sự im lặng này không thể tiếp tục.
"Con sẽ quay lại đó," cô nói, giọng đanh lại. "Con sẽ hoàn thành dự án về cái cây. Đó là điều ít nhất con có thể làm cho mẹ, và cho ba của anh Duy."
"Nguyệt, đừng!" ông Bình ngẩng lên, van xin. "Chuyện qua rồi, hãy để nó qua đi! Đừng phá nát tất cả!"
"Chính ba đã phá nát tất cả từ mười năm trước rồi," cô đáp, rồi quay lưng bước ra khỏi cửa, để lại sau lưng tiếng khóc than và một sự thật vừa được khai quật, nhầy nhụa và đau đớn.
Con đường phía trước của cô giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhưng nó cũng chông gai hơn bao giờ hết. Cô phải làm sao để nói ra sự thật này với Khánh Duy? Và liệu anh có thể tha thứ, không chỉ cho ba cô, mà còn cho cả sự im lặng của cô nữa không?
Nó không còn là một giả thuyết xa vời. Nó đã bám rễ vào tâm trí cô, một cái cây độc mọc lên từ những mảnh đất dối trá. Mọi chi tiết đều chỉ về một hướng. Sự ghen tuông, sự kiểm soát của ba cô. Việc ông biết trước kế hoạch bỏ trốn. Sự có mặt của ông trên con đường định mệnh. Và sự im lặng bao che của cả một thế hệ.
Bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, nhưng cô không thấy ánh sáng. Cô chỉ thấy một con đường độc đạo phía trước, một con đường cô buộc phải đi. Cô mở laptop, nhìn vào những bức ảnh đã được sắp xếp cẩn thận cho cuốn sách. Những nụ cười, những ánh mắt, những khung cảnh bình yên. Chúng giống như một thế giới khác, một thế giới trong sáng mà cô đang cố níu giữ trong khi bản thân lại sắp phải dấn thân vào một nơi tăm tối nhất.
Cô đưa ra một quyết định. Cô không thể tiếp tục cuộc điều tra này từ xa. Cô không thể sống với những phỏng đoán. Cô cần phải đối mặt.
Cô đặt một chiếc vé xe sớm nhất để quay về thành phố.
Trước khi đi, cô đến công trường để tìm Khánh Duy. Cô thấy anh đang đứng một mình trên một mỏm đá, nhìn ra biển, mái tóc bay trong gió sớm. Anh trông cô độc, nhưng kiên định. Giống như cái cây mà anh đang cố bảo vệ.
"Anh Duy," cô gọi khẽ.
Anh quay lại, một nụ cười nhẹ nở trên môi khi thấy cô. "Chào buổi sáng. Hôm nay em đến sớm vậy?"
"Em.. em phải về thành phố vài hôm," cô nói, cố gắng giữ cho giọng mình không run. "Có chút chuyện gia đình đột xuất."
Nụ cười trên môi anh vụt tắt, thay vào đó là vẻ lo lắng. "Mọi chuyện ổn chứ? Em có cần anh giúp gì không?"
Sự quan tâm chân thành của anh khiến cô cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào tim mình. Cô đang che giấu anh một sự thật có thể hủy hoại cả cuộc đời anh, vậy mà anh vẫn ở đây, lo lắng cho cô.
"Không sao đâu ạ. Em sẽ giải quyết nhanh thôi," cô né tránh ánh mắt anh. Cô rút một chiếc USB từ trong túi ra. "Đây là toàn bộ ảnh em đã xử lý xong. Phần lời dẫn.. em tin ở anh."
Hành động này, trong bối cảnh hiện tại, mang một ý nghĩa nặng nề. Nó vừa là sự bàn giao công việc, vừa giống như một lời ủy thác, một sự tin tưởng đầy trớ trêu.
Anh nhận lấy chiếc USB, những ngón tay của anh vô tình chạm nhẹ vào tay cô. Một cái chạm đủ để cả hai cùng giật mình. "Anh sẽ đợi em về," anh nói, giọng trầm ấm. "Chúng ta sẽ cùng nhau trình bày dự án này."
"Vâng," cô đáp, không dám hứa hẹn.
Cô quay lưng bước đi. Cảm giác tội lỗi như một tảng đá đè nặng lên từng bước chân.
"Nguyệt!" Anh gọi với theo.
Cô khựng lại nhưng không quay đầu.
"Cẩn thận nhé," anh nói.
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến cô suýt nữa thì bật khóc. Cô chỉ khẽ gật đầu rồi bước nhanh hơn, trốn chạy khỏi sự dịu dàng của anh, trốn chạy khỏi sự tội lỗi của chính mình.
Chuyến xe lăn bánh, đưa cô rời khỏi thị trấn ven biển, rời khỏi nơi chứa đựng cả tình yêu và bi kịch. Cả quãng đường, cô không nói một lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật lướt qua, nhưng trong đầu cô chỉ có một hình ảnh duy nhất: Gương mặt của ba mình.
Ngôi nhà nơi ba cô đang sống một mình nằm trong một khu dân cư yên tĩnh. Nó ngăn nắp, sạch sẽ, nhưng toát ra một vẻ lạnh lẽo, thiếu hơi ấm của một gia đình.
Ông Bình ngạc nhiên khi thấy con gái đột ngột trở về. Ông cố nở một nụ cười, nhưng nó trông méo mó và căng thẳng.
"Sao con lại về mà không báo trước?"
"Nếu báo trước, có lẽ con sẽ không gặp được ba," Thu Nguyệt nói, giọng lạnh lùng. Cô không vòng vo. Cô bước thẳng vào phòng khách, đặt túi xách xuống.
"Con đã gọi cho ba. Ba đã cúp máy," cô nói, nhìn thẳng vào mắt ông. "Bây giờ con ở đây. Ba không thể trốn tránh được nữa."
Gương mặt ông Bình biến sắc. Ông ngồi phịch xuống ghế, hai tay đan vào nhau, run rẩy.
Thu Nguyệt lấy hết bình tĩnh, bắt đầu nói một cách chậm rãi. Cô nói về những lá thư của mẹ. Cô nói về hai bài báo. Cô đặt từng mảnh bằng chứng lên bàn như một công tố viên.
"Con không hỏi ba có ở đó không nữa," cô nói, giọng cô sắc lại. "Con hỏi ba, tại sao xe của ba chỉ bị trượt xuống mương và xây xát nhẹ, còn chiếc xe chở mẹ và ba của anh Duy.. lại gặp phải một thảm kịch kinh hoàng như vậy?"
Sự im lặng bao trùm căn phòng, đặc quánh và ngột ngạt. Ông Bình cúi gằm mặt, tấm lưng gầy gò của ông như còng xuống dưới sức nặng của câu hỏi.
"Ba.. Ba không cố ý.." cuối cùng ông cũng thốt ra, giọng nói vỡ nát, đầy thống khổ. Toàn bộ sự bình tĩnh, hiền lành thường ngày đã vỡ vụn.
"Đêm đó, ba đã đọc được những lá thư," ông kể trong tiếng nấc. "Ba đã phát điên lên. Ba không thể tin được người vợ bao năm đầu ấp tay gối lại định bỏ ba đi theo một người đàn ông khác. Ba chỉ muốn.. chỉ muốn ngăn họ lại. Ba lái xe đi theo họ. Trời mưa rất to.."
Ông ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu, đầy tuyệt vọng. "Ba chỉ định ép xe họ vào lề, để nói chuyện, để bắt mẹ con quay về. Nhưng đường quá trơn.. Ba mất lái.. Xe của ba quệt vào đuôi xe họ.."
"Rồi sao nữa ạ?" Thu Nguyệt hỏi, tim cô như ngừng đập.
"Chiếc xe của họ chao đảo," ông tiếp tục, giọng run rẩy. "Nó đâm sầm vào chiếc xe tải đang đi ngược chiều. Tiếng va chạm.. nó kinh khủng lắm con ạ.."
Ông ôm lấy mặt, khóc nấc lên như một đứa trẻ. "Ba đã thấy.. Ba đã thấy chiếc xe của họ bẹp dúm. Ba hoảng sợ quá. Ba chỉ biết quay đầu xe, chạy trốn khỏi nơi đó. Ba đã tự lao xe mình xuống con mương gần đó để tạo hiện trường giả.. để không ai nghi ngờ ba có liên quan.."
Một sự thật hèn nhát và tàn nhẫn đến cùng cực.
"Vậy là ba đã bỏ mặc họ?" Thu Nguyệt hỏi, giọng cô lạnh như băng. "Ba thấy mẹ đang trong tình trạng nguy kịch, thấy ba của anh Duy có thể vẫn còn sống.. và ba đã bỏ đi?"
"Ba sợ lắm!" ông gào lên. "Nếu người ta biết ba có ở đó, họ sẽ nghĩ ba đã giết người! Ba không còn lựa chọn nào khác!"
Thu Nguyệt đứng dậy, nhìn người đàn ông đang sụp đổ trước mặt mình. Đó là ba cô. Người đã nuôi nấng cô. Nhưng cũng là người, vì sự ghen tuông ích kỷ và sự hèn nhát của bản thân, đã gián tiếp gây ra cái chết cho một người và hủy hoại cuộc đời của rất nhiều người khác, bao gồm cả chính con gái mình.
Tình yêu thương và sự căm phẫn giằng xé trong lòng cô. Nhưng có một điều cô biết chắc chắn. Sự im lặng này không thể tiếp tục.
"Con sẽ quay lại đó," cô nói, giọng đanh lại. "Con sẽ hoàn thành dự án về cái cây. Đó là điều ít nhất con có thể làm cho mẹ, và cho ba của anh Duy."
"Nguyệt, đừng!" ông Bình ngẩng lên, van xin. "Chuyện qua rồi, hãy để nó qua đi! Đừng phá nát tất cả!"
"Chính ba đã phá nát tất cả từ mười năm trước rồi," cô đáp, rồi quay lưng bước ra khỏi cửa, để lại sau lưng tiếng khóc than và một sự thật vừa được khai quật, nhầy nhụa và đau đớn.
Con đường phía trước của cô giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhưng nó cũng chông gai hơn bao giờ hết. Cô phải làm sao để nói ra sự thật này với Khánh Duy? Và liệu anh có thể tha thứ, không chỉ cho ba cô, mà còn cho cả sự im lặng của cô nữa không?