Welcome! You have been invited by Vipassana90 to join our community. Please click here to register.
6 người đang xem
29 0
Tên truyện: Người Giữ Gió Trên Mái Ngói Xưa

Tác giả: ThienLamSagittarius

Lời giới thiệu: Nàng từng hỏi: Nếu một ngày ta quên tên chàng, thì gió có còn thổi qua mái ngói cũ? Chàng không trả lời. Nhưng mỗi mùa thu, gió vẫn về - như thể có ai đó chưa từng rời đi. Một truyện ngắn không có cao trào, không có hồi kết rõ ràng. Chỉ có một người từng đứng dưới hiên nhà, và một người từng giữ lời hứa bằng cách không nói ra.

"Người Giữ Gió Trên Mái Ngói Xưa"

Tại trấn Vân Lạc, nơi mái ngói phủ rêu và hoa đào nở muộn, có một tiệm trà nhỏ tên là Tĩnh Nguyệt. Chủ tiệm là một thiếu nữ tên Lạc Y - người không thích nói nhiều, nhưng lại pha trà rất khéo. Người ta bảo, uống trà nàng pha, lòng sẽ dịu lại như gió đầu xuân.

Mỗi chiều, nàng ngồi bên cửa sổ, viết thư pháp lên giấy lụa. Không phải để bán, mà để giữ lại những câu từng nghe từ một người đã đi xa.

Người ấy tên là Tạ Trầm - từng là học sĩ của học viện phía Nam, từng ghé tiệm trà mỗi tháng một lần, từng ngồi bên nàng mà không nói gì suốt ba mùa hoa rụng.

Năm ấy, chàng rời trấn để đi thi. Trước khi đi, chỉ để lại một câu: "Nếu gió còn thổi qua mái ngói này, thì ta vẫn còn nhớ nàng."

Lạc Y không hỏi thêm. Chỉ gật đầu, rồi pha một ấm trà, đặt lên bàn như tiễn một điều chưa từng được gọi tên.

Ba năm trôi qua. Không thư, không tin tức. Nhưng nàng vẫn mở tiệm, vẫn viết thư pháp, vẫn pha trà mỗi chiều.

Người trong trấn bảo nàng ngốc. Nhưng nàng chỉ cười: "Ta không chờ người. Ta chỉ giữ gió."

Một hôm, khi gió đầu thu thổi mạnh, mái ngói rung nhẹ, nàng thấy một bóng người đứng dưới hiên. Không rõ mặt, không rõ dáng, chỉ có ánh mắt quen thuộc - như thể chưa từng rời đi.

Tạ Trầm không nói gì. Chỉ đặt lên bàn một mảnh giấy: "Ta không đỗ trạng nguyên. Nhưng ta nhớ mái ngói này hơn cả vinh hoa."

Nàng không khóc. Chỉ rót trà, rồi nói: "Ta không cần chàng đỗ. Ta chỉ cần gió."

Họ ngồi bên nhau, không hỏi vì sao chàng quay lại, không nói sẽ ở bao lâu. Chỉ cùng nhìn mái ngói, nơi gió vẫn thổi - như thể có ai đó chưa từng quên cách trở về.
 

Những người đang xem chủ đề này

  • Back