0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
61 0
Kiếm tiền
SpacionGold đã kiếm được 610 đ
Phần 1: Những buổi tối ở văn phòng

Nam ngồi trước màn hình máy tính, con trỏ chuột nhấp nháy liên tục trên ô văn bản còn dang dở. Đồng hồ treo tường đã chỉ hơn chín giờ, ngoài kia, dòng xe thưa dần, chỉ còn lại những ánh đèn vàng kéo dài bóng người trên vỉa hè. Văn phòng truyền thông nằm trên tầng mười ba của một tòa nhà cũ, những ô cửa kính nhìn xuống thành phố sáng loang loáng như một tấm bản đồ bất tận.

Nam khẽ xoa thái dương. Áp lực công việc, deadline, khách hàng khó tính - tất cả như những sợi dây vô hình quấn lấy anh. 27 tuổi, bạn bè phần lớn đã yên bề gia thất, có người còn khoe ảnh con đầu lòng. Mỗi dịp về quê, Nam lại đối diện với những câu hỏi của mẹ: "Bao giờ con mới đưa ai về ra mắt? Mẹ mong bế cháu rồi đó." Nam chỉ cười trừ, né tránh. Không ai trong gia đình biết rằng trái tim anh từ lâu đã không hướng về những cô gái được mai mối.

Cánh cửa phòng bật mở. Một dáng người bước vào, tay cầm tập hồ sơ dày. Khải – đồng nghiệp mới chuyển về phòng cách đây hai tháng. Anh cao, dáng điềm đạm, ánh mắt ít khi để lộ cảm xúc. Ban đầu Nam nghĩ Khải lạnh lùng, nhưng sau vài lần cùng thức khuya chỉnh sửa dự án, Nam nhận ra sự kiên nhẫn và tỉ mỉ của anh. Có những đêm chỉ còn hai người trong phòng, Khải lặng lẽ rót cho Nam cốc cà phê, chẳng nói gì, nhưng sự hiện diện ấy khiến căn phòng đỡ trống trải.

- "Cậu vẫn chưa xong à?" Khải hỏi, giọng trầm, không quá to nhưng đủ để kéo Nam về hiện tại.

- "Ừ.. Khách hàng đổi ý phút cuối, lại bắt sửa thêm." Nam thở dài, vừa cười vừa gõ tiếp.

Khải ngồi xuống ghế đối diện, mở laptop. Hai người lại chìm vào công việc, chỉ có tiếng bàn phím lách cách và gió điều hòa rì rào.

Đêm hôm đó, khi họ cùng bước ra khỏi tòa nhà, thành phố đã ngủ say. Con đường dẫn về khu chung cư trải dài, gió đêm mát lạnh. Khải đi bên cạnh, im lặng, nhưng ánh sáng từ ngọn đèn đường hắt xuống khiến khuôn mặt anh trở nên dịu dàng lạ thường. Nam chợt thấy trong lòng mình một khoảng trống nào đó khẽ được lấp đầy.

Anh không dám gọi tên cảm giác ấy, chỉ biết rằng từ hôm ấy, mỗi buổi tối ở văn phòng đã thôi còn nặng nề.

* * *Tác giả, sáng tác: SpacionGold***.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back