Bài viết: 467 



Bài thơ: Nắng xưa
Tác giả: Phan Quỳnh Như
Tác giả: Phan Quỳnh Như
Lời thơ:
Nắng xưa nhớ.. ngày thơ chơi đồng cỏ
Gió mênh mông vui gót nhỏ tung tăng
Đất bùn sâu in dấu vết chân hằn
Thầm vui sướng ta vân đằng Tháng Gióng.
Trưa vắt vẻo cơn mơ nghiêng cánh võng
Nép mành tre tia sáng óng lung linh
Hôn má em ru nắng nhẹ bên mình
Vàng da sạm thân ôm tình non nước.
Hoàng hôn xuống ai soi gương tóc mượt
Nắng đi tìm cơn gió ướt bờ mi
Bao yêu thương xao xuyến nhớ nhung gì?
Nồng giấc ngủ ru vần thi kiều diễm.
Xa tuổi mộng tha phương trời mây tím
Lá dần rơi sương điểm tóc mây bồng
Dư âm nào ngơ ngẩn cả trời đông
Làng quê cũ.. nắng còn không.. màu nhớ?
Hỏi nắng chút
Hỏi nắng này có nhớ nụ hồng xinh
Mà hồng cứ nghiêng mình từng đêm trải
Còn chàng Nắng vẫn lang thang đi mãi
Để hồng buồn trong hoang dại nhớ ai.
Nắng hãy về đừng để nụ hồng phai
Đêm nức nở lệ lăn dài buồn thảm
Bờ mi ướt má hồng kia ảm đạm
Nên Nắng à đứng ghé thảm cỏ xanh.
Bờ môi ngoan vẫn lấy mãi để dành
Chờ nắng quyện ươm mầm xanh hạnh phúc
Trái tim nhỏ ngày đêm luôn thúc giục
Đợi nắng về hun đúc một tình yêu.
Nắng không chỉ mang đến sự ấm áp mà những tia nắng còn còn là sự hi vọng, một khởi đầu mới cho một ngày dài. Còn gì tuyệt vời hơn sau những ngày trời mưa buồn xám xịt là một ngày mới với những tia nắng khẽ chiếu qua ô cửa tâm trạng con người cũng vì thế trở nên vui vẻ hơn. Nắng mang bao tâm trạng cảm xúc vui tươi hồn nhiên, khiến ta liên tưởng đến những tháng ngày tuyệt đẹp trong cuộc sống. Hãy cùng mình đọc và cảm nhận bài thơ về nắng trên nhé. Một bài thơ mang màu sắc tươi vui hào hứng.