Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
2,119 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
146 0
Kiếm tiền
Rewrite4future đã kiếm được 1460 đ
5046465392610fe31dc53d2444171b6d.jpg


Mùi Bột Nướng​


Tác giả: Rewrite

Giới thiệu: Câu chuyện về một chiếc bánh pizza ^^ Bạn có thích ăn bánh nướng không? Tác phẩm lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật.

Lời từ tác giả: "Truyện viết đã lâu, nay sửa lại để đăng, nếu bánh không ngon, mong thực khách đừng chê! ^^"

* * *

Chiều cuối tháng năm, tôi đứng trong gian bếp với ánh lửa bếp phản chiếu lên khuôn mặt. Không gian chỉ vừa đủ cho lò nướng đá, bàn làm bột, và một con người di chuyển cẩn thận để không va vào gì. Nhiệt độ bốn trăm năm mươi độ từ lò nung vào da, nhưng tôi đã quen. Mùi bột nướng bay lên mỗi khi mở lò. Mùi ngọt ấm pha chút men chua. Đây là mùi tôi tìm kiếm mỗi ngày, mùi của điều gì đó đang dần thành hình.

Tôi lấy viên bột từ tủ lạnh. Ba ngày lên men tự nhiên, nở đều, có độ căng mà không dính tay. Xoay nó lên không trung, cảm nhận qua đầu ngón tay: Độ dai, độ ẩm, nhiệt độ. Đủ rồi. Phủ lớp sốt cà chua tự ninh từ sáng, rải đều bằng muỗng inox theo chuyển động tròn từ giữa ra ngoài. Topping: Nấm, ớt chuông, hành tây thái mỏng. Phô mai mozzarella vừa rã đông, xé tay thành từng mảnh nhỏ, rải đều. Đẩy pizza trượt vào lò bốn trăm năm mươi độ bằng cái xẻng gỗ dài. Ba phút. Không hơn, không kém.

Ba phút sau, chiếc bánh ra lò với viền phồng rộp, những vết cháy đen nhỏ đặc trưng pizza Napoli, vỏ giòn mà không khô. Tôi đẩy nó qua ô cửa phục vụ nhỏ, đón lấy chiếc đĩa trống từ Khởi. Anh gật đầu. Động tác quen thuộc của ba năm qua. Nhưng trong ánh mắt Khởi có gì đó tôi đọc được: Mệt mỏi. Và một câu hỏi thầm lặng mà cả hai chúng tôi đều biết: Lần này có khác không?

Tôi quay lại bàn làm bột, rửa tay, lau khô. Còn mười bánh nữa cho ca tối. Ánh lửa bếp vẫn cháy đều. Mùi bột nướng vẫn bay. Nhưng câu hỏi đó cứ quẩn trong đầu.

Sau khi khách ra về, tôi dọn bàn. Cốc nước, khăn giấy, đĩa. Chiếc đĩa pizza. Khách đã ăn hết phần topping và phần giữa mềm, chỉ để lại vòng đế bánh bên ngoài. Tôi cầm chiếc đế lên, vô thức. Cứng. Khô. Bề mặt giống bìa carton, không còn một chút độ mềm dai nào. Tôi bẻ thử. Cái bẻ đứt rõ ràng, không có độ giòn tự nhiên của bánh tốt.

Không phải lần đầu tôi thấy điều này. Hàng ngày, một nửa số khách để lại đế bánh. Ban đầu tôi nghĩ đó là thói quen. Người Việt không quen ăn đế cứng. Nhưng giờ, đứng đây với miếng bìa carton này trong tay, tôi chợt hiểu: Không phải họ không quen, mà họ không thích. Họ trả tiền cho một chiếc pizza, nhưng chỉ ăn được nửa. Còn nửa kia, nửa tôi đưa ra, không đủ tốt để họ muốn ăn.

Một cảm giác kỳ lạ len vào ngực. Không phải tức giận. Không phải thất vọng với khách hàng. Mà là xấu hổ. Xấu hổ vì đang phục vụ nửa vời. Xấu hổ vì mười tám tháng ở Koto, anh Philips dạy làm gì thì làm, hãy làm đúng cách. Và giờ tôi đang làm sai.

Tôi đứng đó, cầm miếng đế bánh, nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chiều buông xuống phố Tô Ngọc Vân. Từ đâu đó, hình ảnh anh Philips nhấp một ngụm cà phê tại Koto hiện về. Ông nói với lớp học: "Các em làm gì thì làm, hãy làm đúng cách. Vì nếu không, các em sẽ phản bội chính mình trước tiên."

Tôi bỏ miếng đế bánh xuống thùng rác. Quay lại bàn làm bột. Mở laptop. Gõ vào Google: Neapolitan pizza dough sourdough fermentation (Quá trình lên men bột chua của bột bánh pizza Napoli).

Lần này phải khác.

Tôi nhớ lại chiều hè năm 2003. Tôi mười bốn tuổi, gầy đến mức xương chũm chĩa qua áo, ngồi vỉa hè Thụy Khuê với giỏ đánh giày từ sáng mà chưa có khách nào. Nắng gay gắt. Vỉa hè nóng bỏng tay. Bụng đói từ tối hôm qua. Trong túi còn năm nghìn đồng. Vừa đủ mua tô phở hay giữ lại thuê trọ thêm một đêm. Không thể là cả hai.

Khởi bảo: "Tao về trước, mày ở thêm một tiếng." Rồi anh bạn mười hai tuổi kéo xe ve chai đi mất. Còn lại tôi, và con phố không mấy người qua lại giờ này.

Một người đàn ông cao lớn, da trắng, tóc hoa râm bước đến. Người ngoại quốc. Tôi vừa muốn mời đánh giày vừa sợ. Khách Tây thường không dừng lại, hoặc dừng lại rồi trả giá rẻ mạt. Nhưng không liều thì tối nay đói. Tôi đứng dậy, nuốt nước bọt.

"Đánh giày không anh?"

Ông nhìn tôi, nhìn giỏ đồ nghề, rồi ngồi xuống ghế nhựa nhỏ. Không nói gì. Tôi đánh rất cẩn thận. Chải bụi, đánh xi, đánh bóng, không bỏ sót góc nào. Tay run nhẹ. Hai mươi phút sau, ông đứng dậy, lấy ví.

"Bao nhiêu?"

"Hai nghìn ạ."

Ông dừng lại, nhìn tôi. "Hai nghìn?"

Tôi sợ mình nói sai. "Dạ.. Hai nghìn. Nếu anh thấy đánh không đẹp thì.."

"Không." Ông cười. "Em đánh rất đẹp. Tại sao chỉ hai nghìn?"

"Vì.. Vì em làm có thế thôi ạ."

Ông im lặng. Đưa cho tôi năm nghìn. "Không cần thối." Rồi chỉ vào tòa nhà phía sau: "Em có muốn vào trong đó học nghề không?"

Tối hôm đó, trong phòng trọ fibro xi măng nóng hầm hập, tôi, Khởi và ba đứa bạn khác ngồi quây quần đọc tờ giới thiệu về Koto. Know One, Teach One. Học từ ai đó, rồi dạy lại người khác. Có ảnh những học viên mặc áo đồng phục trắng, đứng bếp sang trọng, cười tươi. Không ai dám tin.

"Chắc lừa." Một đứa nói.

"Sao lại có chỗ cho ăn học miễn phí?" Một đứa khác.

Khởi nhìn tôi. Không nói gì. Chúng tôi im lặng. Bên ngoài có tiếng xe máy chạy qua. Có tiếng cãi nhau từ phòng bên. Có tiếng quạt cũ kỹ kêu rẹt rẹt.

"Thử thôi." Tôi nói. "Tệ nhất là không được, rồi lại làm như cũ."

Khởi gật đầu. "Thử."

Tôi không biết rằng quyết định đó sẽ thay đổi cả cuộc đời. Hay đúng hơn, cho tôi một cuộc đời.

Không phải mọi quyết định đều dẫn đến thành công.

Năm 2013, bảy năm sau khi tốt nghiệp Koto, tôi và Khởi gom góp được hai mươi triệu, vay thêm ba mươi triệu, mở tiệm bánh mì ở Cầu Giấy. Chúng tôi chọn tháng sáu, mùa hè nóng nực, để khai trương. Tháng đầu bán được mười ổ một ngày. Tháng hai giảm còn năm. Tháng ba, chúng tôi ngồi trong tiệm từ sáng đến tối, nhìn người qua lại nhưng không ai vào. Tháng bốn, đóng cửa. Nợ năm mươi lăm triệu.

Khởi về làm cho khách sạn. Tôi về làm bếp cho nhà hàng Ý. Mỗi tháng trả nợ ba triệu. Bốn năm mới hết.

Năm 2017, khát vọng làm chủ lại thôi thúc. Không phải vì quên nỗi đau, mà vì không thể chấp nhận mãi mãi làm thuê. Chúng tôi mở nhà hàng Trung Đông ở Hồ Tây. Phục vụ các loại pizza: Hummus, falafel, shawarma. Tôi vẫn làm thuê bên ngoài để nuôi quán. Khởi đứng bếp. Sáu tháng đầu chỉ vừa đủ trả tiền thuê mặt bằng. Tháng thứ tám bắt đầu lãi. Tháng thứ mười hai, Khởi gọi: "Anh về đi, quán không cần anh làm thêm nữa."

Tôi nghỉ việc. Về làm cùng Khởi. Hai năm sau, năm 2019, chúng tôi có mười bảy nhân viên, năm shipper. Khách Tây thích quán. Họ nói đồ ăn authentic (vị nguyên bản). Chúng tôi mở chi nhánh thứ hai ở Tây Hồ. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình đã làm được điều gì đó.

Tháng ba năm 2020, Covid.

Tháng đầu, khách Tây còn đến. Tháng hai, họ bắt đầu về nước. Tháng ba, không còn ai. Chúng tôi chuyển sang bán mang về, nhưng người Việt không quen món Trung Đông. Hai quán đua nhau lỗ mỗi tháng ba mươi triệu. Tháng thứ sáu, chúng tôi phải sang nhượng chi nhánh Tây Hồ.

Tối hôm ký giấy sang nhượng, tôi về nhà, vợ tôi, Loan, đang cho con ngủ. Cô nhìn tôi, nước mắt chảy không tiếng. Không nói gì. Chỉ ngồi đó và khóc. Sau một lúc, cô nói:

"Anh vừa trả hết nợ lần trước. Giờ có tí tiền, lại khởi nghiệp?"

Tôi không biết trả lời sao. Ngồi xuống cạnh cô. Nhìn con ngủ say. Đứa bé không biết gì về chuyện ba của nó lại thất bại lần nữa.

"Em không hiểu sao anh cứ phải làm chủ." Loan lau nước mắt. "Làm thuê cũng có lương, cũng ổn định. Sao anh không chấp nhận?"

Tôi không biết giải thích thế nào. Làm sao nói với cô rằng: Nếu không thử, tôi sẽ tự hỏi suốt đời mình có thể làm được không? Làm sao nói rằng: Mỗi lần làm thuê, tôi cảm thấy mình đang phản bội thứ gì đó. Có lẽ là cậu bé mười bốn tuổi năm nào, kẻ từng tin rằng mình có thể làm được điều gì đó lớn lao.

"Cho anh làm nốt lần này." Tôi nói. "Lần cuối. Nếu không được, anh sẽ quay lại làm thuê. Anh hứa."

Loan nhìn tôi, lâu lắm. Rồi gật đầu, không nói gì nữa.

Tôi biết cô không tin. Nhưng cô vẫn để tôi thử.

Cuối năm 2022, mỗi đêm sau khi quán đóng cửa, tôi ở lại. Khởi về trước. Chỉ còn tôi, lò nướng, và năm ki lô gam bột mì.

Tôi bắt đầu từ con số không. Đọc các diễn đàn pizza nước ngoài. Neapolitan Pizza Makers, The Fresh Loaf, PizzaMaking.com. Xem hàng trăm video về cách làm men tự nhiên. Ghi chép tỉ lệ: Bột một trăm phần trăm, nước sáu mươi lăm phần trăm, muối hai phẩy năm phần trăm, men tự nhiên hai mươi phần trăm. Nhiệt độ nước. Thời gian nhồi. Thời gian nghỉ. Nhiệt độ lên men. Tất cả đều quan trọng.

Lần đầu tiên, tôi trộn bột với nước và một thìa men tự nhiên mua từ một người bạn làm bánh mì. Nhồi mười phút, để nghỉ ba mươi phút, nhồi lại. Cho vào tủ lạnh. Hai ngày sau, lấy ra. Bột không nở, cứng như đá.

Lần thứ hai, tôi tăng lượng men. Bột nở quá, dính nhớp, không thể xoay được.

Lần thứ ba, bột vừa. Nhưng nướng lên, đế bánh cháy đen trước khi phần trên chín.

Lần thứ mười lăm, tôi gần đập cái lò.

Nhưng tôi tiếp tục. Vì mỗi lần thất bại, tôi học được một điều. Bột cần thời gian, không thể ép. Men cần được nuôi, không thể mua về dùng ngay. Nhiệt độ lò phải đúng từng mức cho từng phần bánh. Tất cả đều cần kiên nhẫn.

Hai tháng trôi qua, tôi vẫn chưa có một chiếc pizza đạt.

Khởi bắt đầu hỏi. "Anh làm gì đêm đêm thế?"

"Nghiên cứu pizza."

"Pizza gì? Mình đang bán pizza mà."

"Pizza thủ công. Lên men tự nhiên."

Khởi im lặng, rồi nói: "Anh Kiên, mình đang có khách ổn định. Sao lại phải mạo hiểm?"

"Vì mình đang phục vụ nửa vời."

"Nửa vời sao? Khách vẫn ăn, vẫn trả tiền."

"Nhưng họ bỏ lại đế bánh."

"Thì đó là thói quen!"

Tôi quay lại nhìn Khởi. "Không phải thói quen. Là đế bánh không đủ ngon để họ muốn ăn. Mình đang bán một thứ mình không tự hào."

Khởi nhìn tôi, lâu lắm. "Anh biết không, ba lần rồi. Hai lần trước mình thất bại. Lần này.. Mình không thể mạo hiểm nữa."

"Anh biết." Tôi nói. "Nhưng nếu không làm đúng, thành công cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Khởi lắc đầu, không nói gì, quay đi.

Không khí trong quán nặng nề cả tuần sau đó.

Tháng mười một năm 2022, sau gần hai năm, tôi làm được chiếc pizza đầu tiên hoàn hảo. Viền phồng rộp đều. Vỏ giòn bên ngoài, dai bên trong. Đế bánh mỏng, có vân nứt nhỏ. Cắn vào, vị ngọt hậu của men tự nhiên lan ra. Không cần topping nhiều. Chỉ cần bột tốt, men tốt, thời gian đúng.

Tôi đem cho Khởi nếm. Anh ăn thử, im lặng, nhai chậm. Nhìn xuống chiếc bánh, rồi nhìn lại tôi.

"Được." Anh nói. "Thử xem sao."

Chúng tôi đổi menu. Từ pizza công nghiệp đông lạnh sang pizza thủ công lên men tự nhiên ba ngày. Giá tăng từ sáu mươi nghìn lên tám mươi nghìn một chiếc. Thời gian làm bánh tăng. Mỗi bánh phải đặt trước hai ngày để có thời gian lên men bột.

Tháng đầu, doanh thu giảm ba mươi phần trăm. Khách quen phàn nàn: "Sao bánh khác thế?" "Lâu quá." "Đắt hơn mà không khác lắm."

Một người để lại review một sao: "Đổi công thức làm mất chất pizza bình dân. Giờ thành cao cấp giả tạo."

Tối đó, Khởi không nói gì. Chỉ ngồi đếm tiền, từng tờ một, chậm hơn mọi ngày.

Một đêm tháng ba năm 2023, sau một ngày doanh thu chỉ được hai triệu, thấp kỷ lục, tôi ngồi một mình trong bếp. Khởi đã về. Nhân viên đã về. Chỉ còn tôi với bốn viên bột đang nở trong tủ lạnh, chuẩn bị cho ngày mai.

Tôi mở tủ lạnh. Lấy một viên bột ra. Để trên tay, lạnh, mềm. Có sức nở nhẹ bên trong. Đây là viên bột ba ngày tuổi. Ba ngày men tự nhiên làm việc, từ từ, không gấp, biến bột và nước thành thứ gì đó có linh hồn.

Đứng đó, cầm viên bột, tôi tự hỏi: Mình đang làm gì?

Không phải câu hỏi sỉ nhục. Mà là câu hỏi thật. Mình đang làm gì? Vì ai? Vì cái gì?

Không phải vì tiền. Nếu vì tiền, tôi nên giữ pizza công nghiệp, doanh thu cao hơn, không phải tranh cãi với Khởi. Không phải vì chứng minh với ai. Vợ đã bỏ cuộc, Khởi đang mệt mỏi, không còn ai để chứng minh nữa.

Thế thì vì sao?

Tôi đặt viên bột vào tủ lạnh. Đóng cửa. Quay lại nhìn gian bếp nhỏ này, lò nướng, bàn inox. Bao bột hai mươi lăm ki lô gam chất ở góc. Mùi men chua thoang thoảng. Đây là vũ trụ nhỏ của tôi. Và trong vũ trụ này, tôi đang làm một việc duy nhất: Làm ra những chiếc bánh tôi tự hào.

Không phải để bán. Không phải để kiếm lãi. Mà để mỗi tối, khi đóng cửa quán, tôi có thể nói với mình: Hôm nay mình đã làm đúng, sống đúng, sống thật.

Đó là câu trả lời.

Tôi không làm vì thành công. Tôi làm vì ý nghĩa. Và nếu phải thất bại, ít nhất tôi thất bại khi đang làm điều đúng đắn.

Lần đầu tiên trong ba năm qua, tôi cảm thấy nhẹ người.

Sau đêm đó, tôi không còn dao động nữa.

Năm 2023, chúng tôi giảm giá từ tám mươi nghìn xuống sáu mươi lăm nghìn để tiếp cận khách rộng hơn. Lợi nhuận gần bằng không, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ tập trung vào một việc: Làm cho mỗi chiếc bánh hoàn hảo nhất có thể.

Năm 2024, chúng tôi thử nghiệm pizza đông lạnh. Vẫn dùng men tự nhiên, vẫn lên men ba ngày, nhưng đóng gói để khách có thể mua về nướng. Bán online, giao hàng toàn Hà Nội. Một cách để tồn tại mà vẫn giữ được chất lượng.

Tháng mười năm 2024, có điều gì đó thay đổi.

Khách bắt đầu đông hơn. Không phải đột ngột. Nhưng mỗi tuần tăng thêm vài người. Họ đặt trước hai ngày, chờ bột lên men, không phàn nàn về giá. Họ ăn hết cả đế bánh. Một số quay lại lần thứ hai, lần thứ ba. Một số chụp ảnh, đăng lên mạng.

Tháng mười, chúng tôi bán được hơn hai nghìn bánh. Lần đầu tiên, quán có lãi sau khi trừ hết chi phí.

Một người nhắn tin hỏi mua công thức. Chúng tôi từ chối. Không phải vì bí mật. Mà vì công thức không phải là tờ giấy có thể bán. Công thức là hai năm mỗi đêm với năm ki lô gam bột. Là những lần thất bại. Là sự kiên nhẫn. Là việc chấp nhận làm điều đúng dù không biết nó có đưa đến đâu.

Khởi bắt đầu cười nhiều hơn. Không nói gì, nhưng tôi thấy.

Mùi bột nướng bây giờ không chỉ là mùi công việc nữa. Nó là mùi của điều gì đó tôi đã xây dựng. Không phải bằng may mắn, mà bằng tay nghề và trung thực.

Nhưng tôi biết chưa xong. Vẫn còn nợ. Vẫn còn áp lực. Và quan trọng nhất, tôi vẫn chưa biết Khởi thật sự nghĩ gì. Anh có còn tin không? Hay chỉ đang chờ đợi để bỏ cuộc?

Câu trả lời đến vào một đêm tháng mười, khi mọi thứ gần sụp đổ lần cuối.

Đêm 14/10, sau một ngày chỉ bán được mười hai bánh, thấp nhất từ đầu tháng, tôi và Khởi ngồi đối diện nhau trong gian bếp vắng lặng. Trên bàn là thông báo từ ngân hàng. Khoản nợ hai trăm triệu sắp đến hạn. Mười lăm ngày nữa.

Khởi nói trước, giọng mệt mỏi: "Anh Kiên."

Tôi nhìn Khởi.

"Ba lần rồi."

Im lặng.

"Mình đã cố hết sức. Nhưng có lẽ.. Có lẽ mình không phải dạng người làm chủ."

Tôi không biết nói gì. Lời nào cũng sẽ là lời suông. Chúng tôi đã nói quá nhiều trong ba năm qua.

Tôi đứng dậy.

Khởi nhìn theo. Không hiểu.

Tôi bật lò nướng. Tiếng ga bật lên, lửa xanh, rồi chuyển sang vàng cam. Mở tủ lạnh, lấy một viên bột ra. Viên bột ba ngày tuổi, đã nở đều, mềm mại, có độ căng hoàn hảo.

Để bột ấm dần trên bàn. Năm phút. Rắc bột mì lên bàn. Đặt viên bột lên. Ấn nhẹ từ giữa ra ngoài, tạo viền. Không dùng chày cán. Chỉ dùng tay. Từ từ. Xoay bột lên không trung. Một vòng, hai vòng, ba vòng. Bột dãn ra, mỏng, đều. Ánh sáng chiếu xuyên qua.

Khởi vẫn ngồi đó, im lặng, nhìn.

Tôi phủ sốt cà chua. Chuyển động tròn từ giữa ra ngoài. Mozzarella tươi, xé tay thành từng mảnh nhỏ, rải đều. Một ít húng quế tươi. Chút dầu olive. Không nhiều. Chỉ vừa đủ.

Đẩy pizza vào lò bốn trăm năm mươi độ.

Ba phút.

Chúng tôi không nói gì, chỉ ngồi đó. Tôi và Khởi. Trong gian bếp nhỏ. Tiếng lửa rít nhỏ. Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Tiếng thở của hai người.

Ba phút trôi qua.

Tôi lấy pizza ra, viền phồng rộp. Vỏ vàng nâu với những vết cháy đen nhỏ. Mùi bột nướng bay lên. Mùi ngọt ấm của men tự nhiên ba ngày, mùi của thời gian và kiên nhẫn.

Tôi đặt chiếc bánh xuống trước mặt Khởi.

Không nói gì.

Khởi nhìn bánh, nhìn tôi, nhìn lại bánh.

Khởi cắn một miếng.

Nhai chậm.

Nhìn xuống chiếc bánh, không nhìn tôi.

Im lặng.

Tôi thấy vai anh run nhẹ. Rồi nước mắt rơi xuống. Không nhiều, chỉ một giọt, hai giọt. Rơi xuống chiếc bánh.

Khởi không lau, không nói gì, chỉ ngồi đó. Giữ miếng bánh trong tay.

Tôi hiểu. Không phải vì bánh ngon. Mà vì anh hiểu ra: Chúng tôi không làm vì tiền. Không làm để chứng minh với ai. Chúng tôi làm vì điều này. Vì cảm giác tạo ra thứ gì đó chân thực, đáng tự hào. Vì mỗi tối, khi đóng cửa quán, có thể nói với mình: Có thứ đáng để làm trên đời này.

Lâu lắm, Khởi mới lên tiếng.

"Được."

Im lặng.

"Tiếp tục thêm một tháng nữa. Em sẽ vay tiền trả nợ!"

Tôi gật đầu. Không cần nói gì.

Chúng tôi ngồi đó, trong gian bếp nhỏ. Ánh lửa bếp vẫn cháy. Mùi bột nướng vẫn bay.

Và lần đầu tiên trong ba năm, tôi thấy Khởi cười, mỉm cười nhẹ. Rất nhẹ.

Tuần sau đêm quyết định, chúng tôi nhận thấy lượng khách tăng đều. Không phải bùng nổ. Không phải phép màu. Nhưng mỗi ngày thêm vài người. Họ đặt trước hai ngày, chờ bột lên men, không phàn nàn. Họ ăn hết cả đế bánh.

Những đánh giá tích cực bắt đầu xuất hiện: "Pizza Napoli ngon nhất Hà Nội." "Đáng chờ ba ngày." "Lần đầu thấy đế bánh ngon đến mức không muốn bỏ."

Một người đàn ông tuổi trung niên quay lại lần thứ tư trong tuần. Ông nói: "Tôi đã ăn pizza ở Italy. Của các anh không thua."

Khởi cười. Lần đầu tiên tôi thấy anh cười thoải mái trong ba năm qua.

Một buổi tối cuối tháng mười, cửa quán mở, một người bước vào. Tóc đã bạc trắng hơn. Lưng hơi gù. Nhưng tôi nhận ra ngay: Anh Philips Nguyễn.

Tôi giật mình, vội chạy ra. "Anh Philips!"

Ông mỉm cười, không nói nhiều, chỉ ngồi xuống, gọi một pizza Margherita. Tôi tự tay làm, tay hơi run. Giống ngày xưa đánh giày cho ông lần đầu.

Philips ăn thầm lặng, từng miếng, chậm rãi, nhai kỹ. Nhìn chiếc bánh, nhìn gian bếp. Nhìn tôi và Khởi đang làm việc.

Khi đứng dậy trả tiền, ông không nhận tiền tôi trả lại, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

"Giỏi, các em vẫn giữ được tinh thần Koto."

"Dạ?"

"Know one, teach one. Một người được giúp đỡ, sau đó giúp đỡ người khác. Các em đang dạy người khác rằng làm việc trung thực vẫn có giá trị. Thầy tự hào."

Ông đi ra, không quay lại. Nhưng câu nói đó vẫn vang trong đầu tôi.

Đêm đó, sau khi đóng cửa, Khởi đã về. Nhân viên đã về. Chỉ còn tôi trong gian bếp nhỏ.

Tôi đứng đó, nhìn quanh. Lò nướng vẫn tỏa nhiệt. Bao bột hai mươi lăm ki lô gam chất ở góc. Bàn inox có vết trầy xước của ba năm. Tủ lạnh lên men vẫn vo vo. Mùi bột nướng còn lưu lại trong không khí. Mùi ngọt ấm của men tự nhiên, mùi của thời gian và kiên nhẫn.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Không biết tháng sau có đủ tiền trả nợ không. Không biết năm sau quán còn tồn tại không. Có người sẽ nói tôi thành công. Có người sẽ nói tôi vẫn còn xa. Cả hai đều đúng. Cả hai đều không quan trọng.

Vì lần đầu tiên trong đời, tôi không còn cần câu trả lời cho câu hỏi thành công là gì. Tôi đã tìm thấy câu trả lời khác: Mình đang làm điều gì có ý nghĩa không?

Và câu trả lời là có.

Tôi lấy một viên bột từ tủ lạnh. Để nó ấm dần trong lòng bàn tay. Nó sẽ nở, chậm, nhưng chắc chắn. Giống mọi thứ trong ba năm qua.

Tôi xoay viên bột lên không trung. Một vòng. Hai vòng. Cảm nhận độ dai qua đầu ngón tay.

Ánh lửa bếp vẫn cháy.

Mùi bột nướng vẫn bay.

Và tôi vẫn ở đây.

(Hết)

Chú thích: KOTO - một trung tâm dạy nghề và mái ẩm cho thanh niên gặp hoàn cảnh khó khăn: Link

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back