- Xu
- 47,307
Phiên ngoại 1: Hiểu lầm nho nhỏ. Hậu quả thật to.
Hôm nay Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy đặc biệt khó ở, tại vì người yêu của hắn đã hứa sẽ đưa hắn đi chơi trò mạo hiểm mà nay lại thất hứa không đi. Cậu hỏi hắn lý do thì hắn vỗ ngực nói nay phải đi đón baba cùng cha lớn. Trịnh Cảnh Đồng nghe thế thì cũng cười cười bỏ qua, tại vì dù sao cũng là bậc trưởng bối, mà người yêu cậu cũng là người đáng tin nên Trịnh Cảnh Đồng cũng không để ý lắm.
Chỉ là lúc cậu vừa đi ra ngõ đợi xe buýt định đi thư viện thì thấy một giống đực rất chi là quen thuộc lái một chiếc xe có giá trị lên tới ngàn vạn phóng qua.
Trịnh Cảnh Đồng: "..."
Bạn hắn ở bên cạnh đẩy hắn một cái, huýt sáo.
"Này, vừa nãy là người yêu mày đúng không? Sao bảo nhà bình thường lắm mà, tự dưng lại có xe xịn thế kia?"
Trịnh Cảnh Đồng cũng rất rất bối rối, cậu vứt người bạn lại rồi cuống quýt bắt taxi đuổi theo chiếc xe nọ. Lúc hắn rồi trên xe thấy bản đồ hiển thị đang chạy chậm tới sân bay Tân Viễn thì hơi an lòng một chút, nhỡ người yêu hắn mượn xe bạn đi đón cha thì sao? Dù sao bạn bè của người nọ cũng không ít, lại còn là những kẻ có tiền.
Nhưng loại suy nghĩ này bị đánh tan tành mây khói khi Trịnh Cảnh Đồng nhìn thấy người hắn yêu đang 'thân mật' với một giống cái nhìn rất xinh đẹp. Không phải là kiểu thanh thuần đáng yêu mà là kiểu người trưởng thành quyến rũ lại có khí chất trầm ổn. Lúc cười lên nhìn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến hắn phải rung rinh một chút.
Nhưng.. người kia là người yêu hắn mà. Nhìn cách ăn mặc thì chắc là một giống cái nhà giàu ở đế đô, người yêu hắn không phải.. đang bị bao dưỡng đấy chứ?
Tề Cảnh Hạo phóng xe như điên tới sân bay để đón baba với cha lớn đi du lịch về. Đông Dương Vũ thì đang đi công tác ở thành phố M chưa về kịp, tối nay mới về tới nơi. Mà Phỉ Chi thì đang hẵng còn vùi đầu vào việc xây dựng bang phái gì gì đó cũng chẳng về kịp, nên người rảnh rỗi nhất là hắn đây phải gánh vác trách nhiệm đi làm chân chạy việc.
Nói thật thì lúc nhỏ ba anh em bọn họ dính nhất chính là cha lớn, tại vì cha lớn rất cưng chiều bọn chúng. Nhưng theo thời gian dần trôi thì chúng nhận ra một điều là cái gì cha lớn cũng chiều, nhưng chỉ cần là ba nhỏ nói cái gì, hay cấm cái gì, cha lớn sẽ không bao giờ phản đối, còn nghiêm chỉnh hoàn thành.
Ví dụ như lúc hắn lên năm mà vẫn còn mập ú, ba nhỏ nói không có hắn ăn quá nhiều đồ ngọt, cha lớn đã cấm hết đồ ngọt của ba anh em bọn chúng cho đến khi hắn giảm cân trở thành một tiểu soái ca. Một cây kẹo mút cũng không có! Ngay cả chút đường cũng không!
Chưa hết. Bọn chúng mà chiếm đa số thời gian của ba nhỏ khiến cho cha lớn bị vắng vẻ, trăm phần trăm chúng sẽ bị tống cổ sang nhà ông bà ngoại hoặc ông bà nội. Xa xôi hơn sẽ bị gửi đến đại trạch Phỉ gia để rèn luyện thân thể. Mà xa hơn nhà ông bà và gần hơn Phỉ gia thì chính là chuỗi biệt thự 'nhỏ' của chú Âu.
Lớn lên thêm một chút, không cần đuổi thì chúng cũng không hề muốn xuất hiện nhiều bên cạnh hai baba. Vì sao? Vì bọn chúng căn bản sẽ ăn cơm chó để sống qua ngày!
Rõ ràng đã kết hôn hơn chục năm rồi mà vẫn như kiểu chồng chồng son mới cưới. Ngày nào trong nhà ngoài vườn bể bơi v. V đều sẽ nồng nặc mùi phermon quấn quanh của hai vị baba đại nhân. Bọn họ lúc thì ôm nhau nằm phơi nắng, lúc thì cùng đọc sách, cho dù làm việc thì cũng phải ngồi gần nhau thì mới chịu.
Cha lớn nhà hắn ở ngoài phong quang vô hạn lạnh lùng bao nhiêu thì về nhà liền hóa thân thành cô vợ nhỏ nghe lời bấy nhiêu. Quả thật là ngọt đến không nỡ nhìn, ngọt đến nỗi anh em bọn họ bị bệnh tiểu đường luôn rồi!
Ngay lúc hắn đang ngơ ngác thì thấy một bóng hình xinh đẹp bước tới, không phải ba nhỏ nhà hắn đây sao? Đã ngoài bốn mươi nhưng bộ dạng vẫn trẻ trung như mỹ nam mười tám. Nói thế thì cũng hơi quá, nói hai mươi cho nó thiết thực đi.
Hắn nhanh chân đi tới chỗ ba nhỏ, ngó qua ngó lại không thấy cha lớn đâu hắn liền nhào vào lòng ba nhỏ dụi dụi.
"Baba, lần này ba với cha lớn đi lâu quá. Con hơi bị nhớ baba đấy."
Phỉ Ái Nhi vỗ vỗ đầu hắn, cười nói.
"Nhớ ba hay là nhớ tay nghề nấu ăn của cha lớn?"
Tề Cảnh Hạo tham ăn bị vạch trần bộ mặt thật, cười đến là ngu. Lúc này bỗng có người từ xa chạy tới, xô Tề Cảnh Hạo đang trong vòng tay của ba nhỏ ngã xuống đất. Phỉ Ái Nhi nhướng mày nhìn giống cái nhỏ nhắn trước mặt, chậc lưỡi khen thầm.
"Ừm, thân thể được đấy, chín điểm."
Cậu chỉ thấy người nọ chỉ tay vào mặt con trai cả nhà cậu mắng.
"Anh là đồ bại hoại! Sao anh nói là anh đi đón ba nhỏ nhà anh hả? Đây là ba anh à? Nói người tình của anh tôi còn chấp nhận được đấy!"
Một loạt người đang kéo valy gần đấy nhất nhất nhìn sang, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Lão A: "Ái chà chà, ai mà có gan dám đào góc tường nhà boss vậy ta?"
Lão B: "Chắc là người kia đi, nhìn cũng được phết đấy chứ!"
Lão C: "Vớ vẩn nào, giám đốc Tề ra rồi kìa."
Tề Cảnh Hạo ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn Trịnh Cảnh Đồng, há mồm giải thích.
"Đây.. là ba nhỏ nhà anh mà a Đồng Đồng."
Trịnh Cảnh Đồng quạo. Cậu nhấc chân đạp vào mông Tề Cảnh Hạo một cái, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Anh còn chối! Y nhìn vừa trẻ vừa đẹp, còn trẻ hơn anh nữa mà anh còn có mặt mũi kêu y là ba!"
Phỉ Ái Nhi nghe xong thì biết giống cái này là ai. Trịnh Cảnh Đồng, người yêu của con trai cả Tề Cảnh Hạo.
Cậu cười lớn, vươn tay ra đổ người xuống. Một bóng người lóe lên rồi ngay sau đó liền xuất hiện bên cạnh cậu, vững vàng đỡ được Phỉ Ái Nhi. Người nọ nhẹ nhàng ôm cậu vào ngực, còn đội cho cậu một cái mũ rộng vành tránh nóng.
"Mệt lắm à em?"
Hắn ôn nhu hỏi, còn nhân cơ hội hôn cậu một cái. Phỉ Ái Nhi gật gật đầu.
"Lần này đi có hơi lâu, có chút chóng mặt với buồn nôn. Em muốn ăn canh cải nấu trứng."
Tề Ngạn tỏ vẻ cái gì cũng nghe vợ. Lúc này mới nhìn sang con trai bị đạp ngã một bên, hắn lạnh mặt.
"Đáng đời."
".. Cha lớn! Con chỉ ôm ba nhỏ có một cái thôi, người không nhỏ nhen như thế chứ?"
Tề Ngạn từ chối giao tiếp. Một tay nhấc bổng Phỉ Ái Nhi lên, để cậu ngồi trên cánh tay mình, bản thân thì nhanh chân rời khỏi sân bay hướng ra cửa. Một đoàn xe audi đen đắt tiền đang đỗ ở đấy đợi người.
Phỉ Ái Nhi gối đầu lên đỉnh đầu Tề Ngạn, quay người nhìn con trai cùng giống cái kia, cậu mỉm cười ôn nhu.
"Chào mừng cháu lần sau đến nhà. Đông Đông, đưa bạn trai nhỏ về nhà cẩn thận đấy."
Tề Cạnh Hạo hơn hai mươi vẫn bị cha lớn ghét bỏ ủ rũ gật đầu, miệng lẩm bẩm u oán.
"Không phải nói con chở ba nhỏ về nhà à.. Lại đi công ty làm gì không biết nữa a."
Trịnh Cảnh Đồng: "Người vừa nãy.."
"Là ba nhỏ với cha lớn của anh đó"
"Vì sao nhìn họ lại trẻ như thế?"
"Vì.. bảo dưỡng tốt?"
* * *
Cho đến một ngày khi Trịnh Cảnh Đồng ngồi lên xe hoa tiến vào đại trạch to bự Tề gia, lúc này hắn mới thực sự hiểu được bản thân đã lấy được một cái đùi vàng siêu cấp bự chảng.
Nhìn tổ hợp nhan sắc đỉnh cao của đại gia đình nhà trai này, khách tới tham dự chỉ muốn hét to:
"Bất công vl"
Trịnh Cảnh Đồng là trẻ mồ côi nên người tới thay mặt ba mẹ là người chú nhà nông của mình. Dù thế nhưng cậu vẫn đối xử hết mực ân cần, không hề cảm thấy xấu hổ hay mất mặt gì đó.
Tề Cảnh Hạo còn hở một tý là 'Chú ơi chú à' ngọt sớt mồng tơi. Người chú nọ là một giống đực độc thân nhà quê gần năm mươi tuổi, chân chất thật thà, lần đầu tiên được đến nơi to đẹp như đại trạch Tề gia thì ngay lập tức bị lạc đường.
Song đi một lúc thì hắn thấy một giống cái cực kỳ xinh đẹp. Người nọ mặc một bộ âu phục quý giá màu trắng, ngồi ở xích đu trong vườn hoa hồng. Hắn nhìn người tới ngơ ngẩn, trái tim luôn bình tĩnh suốt năm mươi năm nay lại đập rộn ràng lên giống như muốn nhảy khỏi ngực. Hắn kiềm lòng không đặng tiến tới, e dè hỏi.
"Xin chào.. em.. em tên gì thế?"
Người nọ khuôn mặt lãnh đạm, nghe thế mỉm cười nhẹ nhàng.
"Tôi tên Âu Bạch Thụy, anh tên gì?"
"A.. tôi là Trịnh Bân, năm nay bốn bảy tuổi.. tôi.. tôi.. chưa có bạn đời. Tôi có thể.. làm quen với em không?"
Trịnh Bân cầm cái nón hơi rách của mình thật chặt, bộ dáng hồi hộp nhìn Âu Bạch Thụy. Hắn cười càng tươi, gật gật đầu.
"Tôi cũng chưa có bạn đời, anh có thể. Hiện tại.. có thể giúp tôi đẩy xích đu không?"
Trịnh Bân rất muốn, nhưng mà hắn nhìn bộ âu phục trắng như tuyết của người nọ, lại nhìn đôi bàn tay sần sùi đầy vết chai lại đen bẩn của mình. Khó mở miệng từ chối.
Âu Bạch Thụy như hiểu rõ, vẫy vẫy hắn.
"Đừng lo, tới đây giúp tôi một lát thôi."
Thời điểm Phỉ Ái Nhi đi tìm Âu Bạch Thụy thì thấy hắn đang ngồi trên xích đu, phía sau có một giống đực trông thật quen mắt đang giúp hắn đẩy đẩy. Đó không phải là chú của Trịnh Cảnh Đồng à? Nhìn cái biểu cảm thỏa mãn kia của Thụy, chắc sắp tới lại phải chuẩn bị tiền mừng rồi đây.
Chỉ là lúc cậu vừa đi ra ngõ đợi xe buýt định đi thư viện thì thấy một giống đực rất chi là quen thuộc lái một chiếc xe có giá trị lên tới ngàn vạn phóng qua.
Trịnh Cảnh Đồng: "..."
Bạn hắn ở bên cạnh đẩy hắn một cái, huýt sáo.
"Này, vừa nãy là người yêu mày đúng không? Sao bảo nhà bình thường lắm mà, tự dưng lại có xe xịn thế kia?"
Trịnh Cảnh Đồng cũng rất rất bối rối, cậu vứt người bạn lại rồi cuống quýt bắt taxi đuổi theo chiếc xe nọ. Lúc hắn rồi trên xe thấy bản đồ hiển thị đang chạy chậm tới sân bay Tân Viễn thì hơi an lòng một chút, nhỡ người yêu hắn mượn xe bạn đi đón cha thì sao? Dù sao bạn bè của người nọ cũng không ít, lại còn là những kẻ có tiền.
Nhưng loại suy nghĩ này bị đánh tan tành mây khói khi Trịnh Cảnh Đồng nhìn thấy người hắn yêu đang 'thân mật' với một giống cái nhìn rất xinh đẹp. Không phải là kiểu thanh thuần đáng yêu mà là kiểu người trưởng thành quyến rũ lại có khí chất trầm ổn. Lúc cười lên nhìn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến hắn phải rung rinh một chút.
Nhưng.. người kia là người yêu hắn mà. Nhìn cách ăn mặc thì chắc là một giống cái nhà giàu ở đế đô, người yêu hắn không phải.. đang bị bao dưỡng đấy chứ?
Tề Cảnh Hạo phóng xe như điên tới sân bay để đón baba với cha lớn đi du lịch về. Đông Dương Vũ thì đang đi công tác ở thành phố M chưa về kịp, tối nay mới về tới nơi. Mà Phỉ Chi thì đang hẵng còn vùi đầu vào việc xây dựng bang phái gì gì đó cũng chẳng về kịp, nên người rảnh rỗi nhất là hắn đây phải gánh vác trách nhiệm đi làm chân chạy việc.
Nói thật thì lúc nhỏ ba anh em bọn họ dính nhất chính là cha lớn, tại vì cha lớn rất cưng chiều bọn chúng. Nhưng theo thời gian dần trôi thì chúng nhận ra một điều là cái gì cha lớn cũng chiều, nhưng chỉ cần là ba nhỏ nói cái gì, hay cấm cái gì, cha lớn sẽ không bao giờ phản đối, còn nghiêm chỉnh hoàn thành.
Ví dụ như lúc hắn lên năm mà vẫn còn mập ú, ba nhỏ nói không có hắn ăn quá nhiều đồ ngọt, cha lớn đã cấm hết đồ ngọt của ba anh em bọn chúng cho đến khi hắn giảm cân trở thành một tiểu soái ca. Một cây kẹo mút cũng không có! Ngay cả chút đường cũng không!
Chưa hết. Bọn chúng mà chiếm đa số thời gian của ba nhỏ khiến cho cha lớn bị vắng vẻ, trăm phần trăm chúng sẽ bị tống cổ sang nhà ông bà ngoại hoặc ông bà nội. Xa xôi hơn sẽ bị gửi đến đại trạch Phỉ gia để rèn luyện thân thể. Mà xa hơn nhà ông bà và gần hơn Phỉ gia thì chính là chuỗi biệt thự 'nhỏ' của chú Âu.
Lớn lên thêm một chút, không cần đuổi thì chúng cũng không hề muốn xuất hiện nhiều bên cạnh hai baba. Vì sao? Vì bọn chúng căn bản sẽ ăn cơm chó để sống qua ngày!
Rõ ràng đã kết hôn hơn chục năm rồi mà vẫn như kiểu chồng chồng son mới cưới. Ngày nào trong nhà ngoài vườn bể bơi v. V đều sẽ nồng nặc mùi phermon quấn quanh của hai vị baba đại nhân. Bọn họ lúc thì ôm nhau nằm phơi nắng, lúc thì cùng đọc sách, cho dù làm việc thì cũng phải ngồi gần nhau thì mới chịu.
Cha lớn nhà hắn ở ngoài phong quang vô hạn lạnh lùng bao nhiêu thì về nhà liền hóa thân thành cô vợ nhỏ nghe lời bấy nhiêu. Quả thật là ngọt đến không nỡ nhìn, ngọt đến nỗi anh em bọn họ bị bệnh tiểu đường luôn rồi!
Ngay lúc hắn đang ngơ ngác thì thấy một bóng hình xinh đẹp bước tới, không phải ba nhỏ nhà hắn đây sao? Đã ngoài bốn mươi nhưng bộ dạng vẫn trẻ trung như mỹ nam mười tám. Nói thế thì cũng hơi quá, nói hai mươi cho nó thiết thực đi.
Hắn nhanh chân đi tới chỗ ba nhỏ, ngó qua ngó lại không thấy cha lớn đâu hắn liền nhào vào lòng ba nhỏ dụi dụi.
"Baba, lần này ba với cha lớn đi lâu quá. Con hơi bị nhớ baba đấy."
Phỉ Ái Nhi vỗ vỗ đầu hắn, cười nói.
"Nhớ ba hay là nhớ tay nghề nấu ăn của cha lớn?"
Tề Cảnh Hạo tham ăn bị vạch trần bộ mặt thật, cười đến là ngu. Lúc này bỗng có người từ xa chạy tới, xô Tề Cảnh Hạo đang trong vòng tay của ba nhỏ ngã xuống đất. Phỉ Ái Nhi nhướng mày nhìn giống cái nhỏ nhắn trước mặt, chậc lưỡi khen thầm.
"Ừm, thân thể được đấy, chín điểm."
Cậu chỉ thấy người nọ chỉ tay vào mặt con trai cả nhà cậu mắng.
"Anh là đồ bại hoại! Sao anh nói là anh đi đón ba nhỏ nhà anh hả? Đây là ba anh à? Nói người tình của anh tôi còn chấp nhận được đấy!"
Một loạt người đang kéo valy gần đấy nhất nhất nhìn sang, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Lão A: "Ái chà chà, ai mà có gan dám đào góc tường nhà boss vậy ta?"
Lão B: "Chắc là người kia đi, nhìn cũng được phết đấy chứ!"
Lão C: "Vớ vẩn nào, giám đốc Tề ra rồi kìa."
Tề Cảnh Hạo ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn Trịnh Cảnh Đồng, há mồm giải thích.
"Đây.. là ba nhỏ nhà anh mà a Đồng Đồng."
Trịnh Cảnh Đồng quạo. Cậu nhấc chân đạp vào mông Tề Cảnh Hạo một cái, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Anh còn chối! Y nhìn vừa trẻ vừa đẹp, còn trẻ hơn anh nữa mà anh còn có mặt mũi kêu y là ba!"
Phỉ Ái Nhi nghe xong thì biết giống cái này là ai. Trịnh Cảnh Đồng, người yêu của con trai cả Tề Cảnh Hạo.
Cậu cười lớn, vươn tay ra đổ người xuống. Một bóng người lóe lên rồi ngay sau đó liền xuất hiện bên cạnh cậu, vững vàng đỡ được Phỉ Ái Nhi. Người nọ nhẹ nhàng ôm cậu vào ngực, còn đội cho cậu một cái mũ rộng vành tránh nóng.
"Mệt lắm à em?"
Hắn ôn nhu hỏi, còn nhân cơ hội hôn cậu một cái. Phỉ Ái Nhi gật gật đầu.
"Lần này đi có hơi lâu, có chút chóng mặt với buồn nôn. Em muốn ăn canh cải nấu trứng."
Tề Ngạn tỏ vẻ cái gì cũng nghe vợ. Lúc này mới nhìn sang con trai bị đạp ngã một bên, hắn lạnh mặt.
"Đáng đời."
".. Cha lớn! Con chỉ ôm ba nhỏ có một cái thôi, người không nhỏ nhen như thế chứ?"
Tề Ngạn từ chối giao tiếp. Một tay nhấc bổng Phỉ Ái Nhi lên, để cậu ngồi trên cánh tay mình, bản thân thì nhanh chân rời khỏi sân bay hướng ra cửa. Một đoàn xe audi đen đắt tiền đang đỗ ở đấy đợi người.
Phỉ Ái Nhi gối đầu lên đỉnh đầu Tề Ngạn, quay người nhìn con trai cùng giống cái kia, cậu mỉm cười ôn nhu.
"Chào mừng cháu lần sau đến nhà. Đông Đông, đưa bạn trai nhỏ về nhà cẩn thận đấy."
Tề Cạnh Hạo hơn hai mươi vẫn bị cha lớn ghét bỏ ủ rũ gật đầu, miệng lẩm bẩm u oán.
"Không phải nói con chở ba nhỏ về nhà à.. Lại đi công ty làm gì không biết nữa a."
Trịnh Cảnh Đồng: "Người vừa nãy.."
"Là ba nhỏ với cha lớn của anh đó"
"Vì sao nhìn họ lại trẻ như thế?"
"Vì.. bảo dưỡng tốt?"
* * *
Cho đến một ngày khi Trịnh Cảnh Đồng ngồi lên xe hoa tiến vào đại trạch to bự Tề gia, lúc này hắn mới thực sự hiểu được bản thân đã lấy được một cái đùi vàng siêu cấp bự chảng.
Nhìn tổ hợp nhan sắc đỉnh cao của đại gia đình nhà trai này, khách tới tham dự chỉ muốn hét to:
"Bất công vl"
Trịnh Cảnh Đồng là trẻ mồ côi nên người tới thay mặt ba mẹ là người chú nhà nông của mình. Dù thế nhưng cậu vẫn đối xử hết mực ân cần, không hề cảm thấy xấu hổ hay mất mặt gì đó.
Tề Cảnh Hạo còn hở một tý là 'Chú ơi chú à' ngọt sớt mồng tơi. Người chú nọ là một giống đực độc thân nhà quê gần năm mươi tuổi, chân chất thật thà, lần đầu tiên được đến nơi to đẹp như đại trạch Tề gia thì ngay lập tức bị lạc đường.
Song đi một lúc thì hắn thấy một giống cái cực kỳ xinh đẹp. Người nọ mặc một bộ âu phục quý giá màu trắng, ngồi ở xích đu trong vườn hoa hồng. Hắn nhìn người tới ngơ ngẩn, trái tim luôn bình tĩnh suốt năm mươi năm nay lại đập rộn ràng lên giống như muốn nhảy khỏi ngực. Hắn kiềm lòng không đặng tiến tới, e dè hỏi.
"Xin chào.. em.. em tên gì thế?"
Người nọ khuôn mặt lãnh đạm, nghe thế mỉm cười nhẹ nhàng.
"Tôi tên Âu Bạch Thụy, anh tên gì?"
"A.. tôi là Trịnh Bân, năm nay bốn bảy tuổi.. tôi.. tôi.. chưa có bạn đời. Tôi có thể.. làm quen với em không?"
Trịnh Bân cầm cái nón hơi rách của mình thật chặt, bộ dáng hồi hộp nhìn Âu Bạch Thụy. Hắn cười càng tươi, gật gật đầu.
"Tôi cũng chưa có bạn đời, anh có thể. Hiện tại.. có thể giúp tôi đẩy xích đu không?"
Trịnh Bân rất muốn, nhưng mà hắn nhìn bộ âu phục trắng như tuyết của người nọ, lại nhìn đôi bàn tay sần sùi đầy vết chai lại đen bẩn của mình. Khó mở miệng từ chối.
Âu Bạch Thụy như hiểu rõ, vẫy vẫy hắn.
"Đừng lo, tới đây giúp tôi một lát thôi."
Thời điểm Phỉ Ái Nhi đi tìm Âu Bạch Thụy thì thấy hắn đang ngồi trên xích đu, phía sau có một giống đực trông thật quen mắt đang giúp hắn đẩy đẩy. Đó không phải là chú của Trịnh Cảnh Đồng à? Nhìn cái biểu cảm thỏa mãn kia của Thụy, chắc sắp tới lại phải chuẩn bị tiền mừng rồi đây.
Chỉnh sửa cuối: