Review Truyện List Truyện Ngôn Tình Đam Mỹ Hay Bạn Nên Đọc

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Donna Queen, 9 Tháng sáu 2019.

  1. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    Vãn Hồi

    Tác giả: Phi Sát

    Lục Diễn là diễn viên hạng ba, chớ nói nổi tiếng ngay cả bảo rằng có chút tiếng tăm cũng là miễn cưỡng.

    Kỳ thật ngoại hình của hắn không tồi, diễn xuất cũng rất tốt, chỉ là đời hắn luôn thiếu vận may. Thế nhưng mỗi lần cơ hội đến, cũng sẽ chỉ như cơn gió thoảng qua.

    Lục Diễn vẫn luôn nghĩ thời vận của mình không tốt, sau này mới biết được hóa ra là bởi có kẻ tiểu nhân quấy phá. Hắn vẫn luôn xem đối phương là anh em tốt, lại chẳng ngờ người ta chỉ xem hắn là đá lót đường mà thôi.

    Một lần sống lại, hắn không bao giờ muốn để người khác chi phối vận mệnh của bản thân nữa, vận mệnh của mình nên do chính mình nắm giữ.

    Vốn hết thảy mọi chuyện đều rất thuận lợi, cố tình lại gặp gỡ Tô Mạc. Ông chủ lớn ngay lần đầu tiên gặp mặt liền đề nghị muốn bao dưỡng hắn thật sự để lại cho hắn ấn tượng vô cùng ác liệt.

    Sau khi dứt khoát từ chối quả nhiên bị ngáng đường, nhưng thế thì sao? Sống lại một lần Lục Diễn sớm đã không còn là diễn viên nhỏ bé cái gì cũng không có kia.

    Nhưng chẳng rõ vì lẽ gì, đối phương một lần lại một lần xông vào thế giới của hắn, ánh mắt của hắn cũng chậm rãi bị hấp dẫn?

    Có lẽ ánh mắt kia quá mức thâm tình làm cho mình cũng hơi rung động đi.

    Như vậy, thử yêu một lần thì có gì đáng sợ chứ!

    * * *

    Câu chuyện kể về diễn viên Lục Diễn đã ngoài 30 tuổi, có ngoại hình, có thực lực nhưng không thể ngoi lên ở làng giải trí. Về sau hắn mới biết người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm là "bạn tốt" lại chính là kẻ đứng sau ngáng bước đường công danh của hắn.

    Sau tại nan xe, trở lại từ khi còn là sinh viên trong học viện nghệ thuật, Lục Diễn một lần nữa làm lại cuộc đời của chính mình. Truyện có thể nói hoàn toàn là bàn tay vàng cho nhân vật chính, đôi khi còn khiến ta cảm giác tại sao hắn giỏi giang, tài hoa như vậy mà ở đời trước lại "cùi bắp" đến thế.

    Có lẽ, chỉ có thể đổ cho 'không gặp thời thế'!

    Sống lại, Lục Diễn không những bước đi quang minh chính đại trên con đường nghệ thuật mà còn từng bước hô phong hoán vũ, đi lên đỉnh cao. Những câu chuyện hắn tham gia, cách hắn nhập vai, cách hắn nghiền ngẫm kịch bản phim và cả cách đối diện của hắn trước những khúc khuỷu của cuộc đời càng tô đậm thêm cho phong phạm đàn ông của hắn. Có thể nói những trở ngại xuất hiện ở kiếp này dường như là để tô đậm thêm cho vẻ đẹp từ trong ra ngoài của Lục Diễn.

    Có một điểm mình khá thích của câu chuyện chính là chương mà Lục Diễn gặp lại người bạn tri kỉ đã hại hắn trong kiếp trước và cũng trở mặt với hắn ở kiếp này. Tác giả đặt tên chương ấy là "Cố nhân", nó như một sự hoài niệm, trăn trở, có bi thương nhưng cũng là giải thoát cho tình bạn của hai gã đàn ông ấy.

    Trong kiếp sống lại này, Lục Diễn may mắn gặp được 'mệnh trung chú định', đó chính là Tô Mạc. Với cá nhân mình, Mạc Mạc là kiểu thụ yêu thích số 1, anh tài năng, đàn ông, độc lập, si tình.. và cũng bởi thế, trái tim của Lục Diễn dần dần đã bị Mạc Mạc hòa tan.

    Truyện viết theo góc nhìn của công, tập trung vào sự nghiệp và tâm tình của công nhưng lại rất thành công trong việc xây dựng hình tượng nhân vật thụ Tô Mạc quá hoành tráng. Có lẽ không ít người ngỡ ngàng khi nhận ra Tô Mạc lại là thụ, thế nhưng dù anh có mạnh mẽ, có chói mắt trước mặt người ngoài thế nào thì ở trước một Lục Diễn bề ngoài nhỏ tuổi hơn – nhưng trong cốt khí, trong tâm hồn lại là một gã đàn ông từng trải - anh lại luôn dịu dàng, luôn kiên nhẫn. Kiên nhẫn tới mức theo đuổi công tới tận mấy chục chương mới thành công

    Phi Sát không phải tác giả nổi tiếng, cũng không có nhiều tác phẩm nổi bật, câu chuyện này chị ấy viết cũng từ rất lâu rồi thế nhưng lối kể chuyện, dẫn dắt nội dung, câu chữ của chị có nét gì đó rất lôi cuốn, đôi khi đượm buồn, đôi khi triết lý, đôi khi lại hài hước thú vị.

    Bộ truyện khó có thể nhận được đánh giá thuộc hàng kinh điển, xuất sắc nhưng chắc hẳn nó sẽ hợp với khá nhiều người đọc. Và sự ngọt ngào, tình cảm của 2 nhân vật chính hẳn cũng sẽ làm bao con tim hủ nữ phải quắn quéo mãi không thôi.

    Đổi chút gió với câu chuyện ngọt ngào, ấm áp nhé~~

    [​IMG]
     
    Linda Yến thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2020
  2. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    Loving You

    Tác giả: Bạch 2

    ♫ Loving you is easy cause you're beautiful

    Making love with you is all I wanna do

    Lovin' you is more than just a dream come true

    And everything that I do is out of loving you

    * * *

    Loving you I see your soul come shining through

    And every time that we oooooh~

    I'm more in love with you ♫

    - - Cuộc sống của mỗi người tựa như một khúc ca, hoặc hỉ hoặc bi.

    * * *

    Thật sự trước khi đọc bộ truyện này, "Loving you" là một trong những bản tình ca yêu thích nhất của mình. Không yêu sao được một bài hát với những ca từ duyên dáng mà nồng thắm thế này

    "Để yêu em là điều quá dễ dàng, bởi vì em thật xinh đẹp

    Cùng em viết nên câu chuyện tình là tất cả những gì anh muốn làm

    (chữ making love with còn có nghĩa chỉ chuyện hai người hòa làm một với nhau, nên có thể tình yêu của nhân vật rất nồng nàn)

    Yêu em còn tuyệt vời hơn cả giấc mơ thành sự thật

    Mọi điều mà anh làm không gì khác ngoài yêu em.."

    Câu chuyện kể về Lý Duy Hi. Cha mẹ cậu bất ngờ qua đời, cậu làm rất nhiều công việc để kiếm tiền nuôi em trai. Trong một lần dự tuyển vào công ty giải trí, cậu đã thành công được nhận để đào tạo trở thành ca sỹ thần tượng, và cũng ở nơi đây, cậu gặp gỡ giám đốc Kiều Vũ, tạo nên mối quan hệ dây dưa không dứt.

    Thật ra lần gặp gỡ đầu tiên Kiều Vũ đối với Lí Duy Hi chỉ là hảo cảm, chính xác anh bắt đầu thích cậu có lẽ chính là lần nhìn thấy cậu trong quán bar lúc đang hát bài Loving You.

    Tình yêu của hai người chính xác như lời bài hát vậy. Anh thật dễ để yêu cậu bởi vì cậu quá xinh đẹp trong ánh mắt của anh.

    Từ nhân duyên đó, Lí Duy Hi trở thành ca sĩ hoạt động dưới trướng công ty của Kiều Vũ, được anh ưu ái và tạo điều kiện rất nhiều để nổi tiếng.

    Và cũng như tình cảm nồng nàn được bày tỏ trong bài hát. Sau một thời gian ngấm ngầm theo đuổi, Lí Duy Hi cũng sa vào lưới tình mà Kiều Vũ giăng ra. Đến giờ đây khi đã khép bộ truyện lại, mình vẫn còn nhớ mãi cái cảm xúc tê dại khi đọc chương truyện đó. Hai người yêu nhau và hòa làm một với nhau. Cách thể hiện tình cảm ấy mới thật say đắm làm sao! Kiều Vũ giống như vị vua bỏ cả triều đình để kề cạnh quấn quít bên người yêu, còn Lí Duy Hi thì dịu dàng chìm trong bể đường do anh trao tặng. Tình cảm họ dành cho nhau đến nhanh thật đó, nhưng không vì thế mà nông cạn hời hợt. Nó giống như một núi lửa ngủ yên chỉ chờ đúng người đúng thời điểm để được bùng nổ. Mình nhớ mình đã đọc đi đọc lại chương truyện này cũng mấy lần, bởi vì mỗi lần như thế, trái tim lo toan tất bật với cuộc sống đời thường của mình như được hâm nóng lại. Và mình lại khát khao yêu và được yêu!

    Tình yêu càng sâu sắc thì càng dễ tổn thương nhau. Có ai đó đã nói rằng, khi ta yêu ai cũng giống như trao cho người đó một con dao mà mũi dao chĩa về phía chúng ta.

    Lí Duy Hi và Kiều Vũ cũng vậy, họ yêu nhau bao nhiêu thì lại càng tổn thương nhau bấy nhiêu! Trong một lần đi công tác xa, Kiều Vũ bị cánh paparazzi chụp trộm nghi án tình cảm với một minh tinh nữ. Lí Duy Hi có lo lắng không? Có sợ hãi không? Có muốn chất vấn anh không? Có chứ, nếu đã yêu không ai lại không muốn như thế cả. Nhưng cậu sợ và tự ti, cậu không dám hỏi anh, cậu sợ phải nghe thất sự thật trần trụi từ chính miệng anh. Thế nên cậu im lặng.. Ai ngờ đâu, chính sự im lặng đó của cậu đã làm cho một Kiều Vũ luôn cao cao tại thượng, quyền hành trên mọi người đau lòng và tổn thương. Anh bắt đầu nghi ngờ tại sao cậu không hỏi, hẳn là cậu không quan tâm hay thật ra cậu chỉ muốn lợi dụng anh là một bàn đạp để được nổi tiếng. Cậu vốn chưa từng yêu anh!

    Cùng lúc đó, một minh tinh khác lại theo đuổi Lí Duy Hi. Sự mập mờ của hai người bị cánh nhà báo khui ra khiến sự nghiệp đang lên của cậu lao đao. Quan trọng hơn, điều đó đã thổi bùng ngọn lửa ghen tuông tức giận của Kiều Vũ. Anh không nghe cũng không cho cậu cơ hội giải thích, Còn cậu thì thất vọng vì anh cứ khăng khăng ỷ vào mình, không tin mình.. Hai con người yêu nhau đến thế lại tổn thương nhau hết lần này đến lần khác, anh đau, em đau, tình yêu của chúng ta cũng đau. Và rõ ràng, kết cục chỉ là một tình yêu tan vỡ.

    Một Lí Duy Hi đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, là một ngôi sao mới rộ trong làng âm nhạc bỗng vướng vào tin đồn, sau đó bỏ dở cả một sự nghiệp tự thành lập ban nhạc hát rock, đời sống nghệ thuật chẳng lên cũng chẳng xuống, bình đạm qua ngày!

    Một chuyện tình yêu vốn đẹp đến thế, đậm sâu đến thế lại đành dở dang.

    Thật lòng mà nói, sẽ có người cảm thấy chi tiết ngược ở câu chuyện này hơi củ chuối, thậm chí là phi lý. Nhưng với mình, có phí lý có vớ vẫn thì đó mới là tình yêu. Chúng ta có hàng ngàn lí do để bên nhau thì lại có hàng vạn lí do để tạm biệt, Trong cuộc sống đời thực này đâu thiếu gì biết bao đôi tình nhân bên nhau 7 – 8 năm nhưng cuối cùng cũng đành chia tay, thanh xuân đều lãng phí. Ngay từ đầu câu chuyện mình đã thấy quá nhiều vấn đề khiến tình yêu hai người không bền được.

    Yêu nhau quá nhanh quá nồng nhiệt, khiến hai người quên mất điều quan trọng: Thấu hiểu đối phương.

    Lí Duy Hi luôn quá mềm lòng, quá dịu dàng thiếu đi sự đấu tranh. Cậu còn luôn tự ti về địa vị của 2 người, thế nên cậu không có lòng tin ở Kiều Vũ, luôn chừa cho mình một đường lui khi chia tay, và vì lẽ đó, cậu đánh mất cơ hội đấu tranh cho chính tình yêu của mình.

    Kiều Vũ quá cao ngạo, thế nên anh không sớm nhận ra tình cảm chân thật của mình, không chịu lắng nghe lời giải thích của Lí Duy Hi. Vì anh quá yêu nên muốn chiếm hữu, muốn kiểm soát.

    Anh là lửa nóng bỏng còn Lí Duy Hi lại là nước dịu dàng, nếu không học cách dung hòa, nước to sẽ dập tắt lửa, lửa mạnh sẽ hong khô nước. Tất cả chỉ còn lại đống tro tàn, hai mảnh trái tim đều chịu tổn thương và cả sự nghiệp dang dở của Lí Duy Hi. Cậu hẳn ra đã có thể là một ngôi sao rất sáng, thế nhưng anh đã mang đi ánh sáng đó của cậu.

    Chuyện tình yêu của hai người quả thật để lại quá nhiều tiếc nuối và không nỡ mặc dù cả hai đều ghim sâu đối phương vào lòng. Có lẽ đó chính là yếu tố hiện thực mà mình cảm nhận được từ câu chuyện này

    Nhưng mà, Loving you là một bài hát rất đẹp, và tác giả chắc hẳn cũng mong những người có tình rồi cũng sẽ quay lại với nhau.

    Kiều Vũ dùng thời gian 5 năm để mài giũa mình và quay trở về theo đuổi trở lại Lí Duy Hi. Còn Lí Duy Hi sau ngần ấy thời gian thì cậu vẫn chỉ yêu con người này, điều cậu cần chính là động lực mạnh thực sự để cậu bước qua quá khứ đối diện với khát vọng thực sự của mình.

    May mắn mà họ đã trở về với nhau!

    Kiều Vũ đã dựng lại bộ phim kể về câu chuyện của chính họ và mời Lí Duy Hi cùng xem. Chi tiết truyện này thực sự khiến mình cảm thấy hài lòng, bởi vì qua hành động đó mình có thể cảm nhận được những tiếc nuối và ân hận của Kiều Vũ, và quan trọng hơn là mong ước của anh: Hãy cho anh một cơ hội nữa, để anh được sửa sai và mang đến cho em hạnh phúc thực sự.

    Bộ phim như cơ hội để hai người đối diện với vết thương lòng của chính mình, và cũng để cho thấy họ đã và đang yêu nhau nhiều như thế nào!

    Những gì mình đang chia sẽ thực sự chỉ là một phần trong nhiều cảm nhận mà mình có được từ truyện. Mong các bạn sẽ đọc nó và cùng mình suy ngẫm, để mỗi chúng ta ai cũng có một bài ca tình yêu hạnh phúc của riêng mình!

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng sáu 2019
  3. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    Tiểu Minh Tinh

    Tác giả: Tô Đặc

    Kiều ứng, Thẩm Liễm: Xin chào tất cả mọi người!

    MC: Xin chào các bạn, chắc hiện giờ các bạn khán giả đều rất mong chờ nghe hai bạn tự giới thiệu về mình. Bạn nào bắt đầu trước đây ạ?

    Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt rồi mỉm cười

    Kiều Ứng (KU) : Xin chào! Tôi là Kiều Ứng. Người từ nhỏ đã được đánh giá là một diễn viên thiên tài. Bảy tuổi đóng vai diễn đầu tiên, chưa tới 20 tuổi sự nghiệp đã nở rộ rực rỡ, giải thưởng liên tiếp nắm trong tay. Mà kia.. đều đã là quá khứ.

    MC: Chuyện gì đã xảy ra với bạn?

    KU: Có lẽ thành công đến quá sớm trở thành cái bóng đè nặng lên sự nghiệp của tôi. Tôi loay hoay trong việc tìm kiếm những mục tiêu phấn đấu mới, tôi muốn chứng minh thực lực của bản thân. Sau đó, tôi muốn chuyển mình sang dòng phim nghệ thuật nhưng các bộ phim liên tiếp thất bại khiến doanh thu phòng vé sụt giảm thê thảm. Sự nghiệp cứ như thế trượt dài.

    Nghe đến đây, Thẩm Liễm phủ tay mình lên mu bàn tay Kiều Ứng, nhưng anh rất bình thản mỉm cười nhìn lại.

    Thẩm Liễm (TL) : Đó là câu chuyện của Kiều Ứng. Khi anh ấy không còn vị thế đỉnh cao trong ngành điện ảnh thì tôi chính là diều gặp gió lên. Thế nhưng, tôi tất nhiên không giỏi như ảnh, cũng không phải thắng lớn trong dòng phim nghệ thuật. Chủ yếu vẫn là biết chọn kịch bản phù hợp với thị hiếu số đông, phim nào cũng thắng lớn, diễ xuất được khẳng định.

    MC: Như vậy có thể thấy, hoàn cảnh của hai người ai cũng có những gập ghềnh riêng, thậm chí là lối đi trong nghề cũng khác nhau. Làm thế nào để hai người gặp gỡ nhau vậy?

    KU: Cao ngạo mãi cũng có lúc thức thời. Tôi đóng vai nam phụ trong phim của cậu ấy.

    TL: Đúng vậy, còn tôi đóng vai chính.

    MC: Vậy hai con người, một người nhìn một người đang ở đỉnh cao mà mình đã từng, hai bạn có ấn tượng như thế nào về nhau?

    KU: Có dò xét một chút, nhưng lúc đó chưa nhận ra cảm tình của mình dành cho cậu ấy, cũng như sự hấp dẫn của cậu ấy tác động đến mình.

    TL: Anh ấy là người bẻ cong tôi – cười nham hiểm

    KU: Anh không có, là em bẻ cong anh trước chứ!

    TL: Anh còn chối, anh biết chuyện đó mà. Đó không phải lần đầu tiên em gặp anh.

    MC (xoắn não) : Khoan nào, có thể giải thích rõ hơn tí được không. Kiều Ứng bẻ cong cậu ngay lần gặp đầu tiên sao?

    TL: 10 năm trước, tôi vô tình coi được một đoạn phim có anh ấy tham gia đóng. Sau đó, tôi.. chào cờ.

    MC: Như vậy có phải nên gọi là "tiếng sét ái tình" không? Anh ấy quyến rũ đến mức cậu xem phim mà cũng hưng phấn cơ đấy.

    TL: Đúng vậy anh ấy cực kì quyến rũ đối với tôi.

    MC: Còn Kiều Ứng. Anh nói cậu ấy bẻ cong anh là thế nào? Trước đó anh có bạn gái không?

    KU: Từng có. Nhưng sau đó sự nghiệp tôi đi xuống còn cô ấy vẫn tiếp tục thành công thế nên chúng tôi chia tay, chỉ duy trì mối quan hệ bạn giường. Nhưng.. người này xuất hiện. Cậu ấy không ngừng quyến rũ tôi, khiến tôi sa vào lưới tình.

    MC: Hai người đàn ông đầy mị lực quyến rũ lẫn nhau, không sét đánh đùng đoàng cũng lạ. Tôi hiểu. Sau đó hai người cứ thế yêu nhau?

    TL: Không phải, chúng tôi là bạn tình. Bản thân tôi lúc đó chỉ nghĩ muốn chinh phục con người đã ám ảnh mình suốt 10 năm, muốn nắm trọn người đó trong tay. Nhưng tôi cũng nghĩ, có lẽ mình chỉ yêu con người trẻ tuổi đó của anh ấy, nên tôi đã thử.

    KU: Cái tên này – chỉ vào Thẩm Liễm – là một tay sành sỏi trên tình trường đó. Tôi đã từng yêu và bị tổn thương, vì thế bạn tình sẽ an toàn hơn. Không ai trói buộc ai, cũng là chừa cho mình một đường lui.

    MC: Anh đúng là nhìn xa trông rộng Kiều Ứng nhỉ. Vậy quãng thời gian đó hai bạn đã trải qua thế nào? Điều gì đã xúc tác nó thành tình yêu

    KU: . *mặt ngại ngùng*

    TL: . *mặt ngại ngùng*

    MC *ôm tim* hai người cùng đỏ mặt ngại ngùng là sao, ngồi chung một chỗ thiệt là tổn thương trái tim thiếu nữ của tôi quá đi!

    KU: Đó là khoảng thời gian rất vui vẻ. Mỗi ngày mỗi ngày, trái tim của tôi đều không ngừng bị người này làm rung động. Những cái nhìn ngầm hiểu, những cái liếc mắt, những lần cậu ấy làm đến tận khuya vẫn cố gắng trốn paparazi để đến gặp tôi. Từ đầu, tôi vốn đã xây dựng một thành trì rất kiên cố nhưng sự ấm áp của cậu ấy lại giống như động đất, từng chút từng chút khiến tòa thành lung lay. Có lẽ tôi đã cô lơn quá lâu rồi, cũng quá mệt mỏi khi phải chống chọi chốn hoa lệ này, vòng ôm của cậu ấy làm tôi luyến tiếc. Những nụ hôn, mỗi sự động chạm đều như thức tỉnh tế bào cảm xúc đã chai sạn từ lâu. Cho nên, không biết từ lúc nào, tôi cũng bao dung cậu ấy nhiều hơn, tỏ ra yêu cậu ấy nhiều hơn và nghiêm túc hơn với mối quan hệ này.

    MC: Cảm giác đó, ắt hẳn giống như người chưa bao giờ ăn kẹo sẽ không biết rằng kẹo rất ngon, chỉ mãi đến khi nếm được nó rồi mới biết mình thích kẹo nhiều đến nhường nào. Này, Thẩm Liễm, người ta đã bày tỏ rất là chân thành như vậy rồi, còn anh thì sao?

    TL: Thật ra, tôi ngại ngùng không phải vì sợ nói lời chân thành đâu, mà là vì tôi.. sai lầm. Cứ nghĩ đến lúc có được anh ấy rồi thì giấc mộng về chàng thiếu niên năm xưa sẽ chấm dứt. Dù sao anh ấy so với 10 năm trước kia khác nhau nhiều lắm. Vậy mà tôi lại phát hiện ra, dù ở thời gian nào, dường như anh ấy cũng đều cuốn hút tôi, phá vỡ những giới hạn mà tôi đặt ra cho mình. Nói thật, thời gian đó, tôi vẫn còn rất đấu tranh. Đã có lần tôi có ý định chia tay vui vẻ. Nhưng mà người này bằng sự nghiêm túc của mình làm cho tôi cảm động đến không quyết được. Nói tôi làm lung lay tòa thành của ảnh, chính ảnh cũng phá vỡ sự cố chấp của tôi. Sự không hiểu rõ mình đó khiến tôi phạm phải một sai lầm. Một người giống y hệt anh ấy 10 năm về trước quyết định, và vì tôi nghĩ rằng tôi chỉ yêu hình ảnh trẻ trung đó thôi nên tôi đã cố thoát ra bằng cách gặp gỡ với người y hệt kia.

    KU: Thế là tôi chấm dứt với cậu ấy

    MC: Anh dứt khoát luôn sao?

    KU: Đúng vậy, chấm dứt nhanh – gọn.

    TL: Và tôi đã biết cái gì gọi là hối hận nhất cuộc đời mình! Dù tôi có làm nhiều bao nhiêu, thật tâm bao nhiêu, có hiểu rõ bản thân mình thì anh ấy cũng không còn trong vòng ôm của tôi nữa.

    MC: Cậu thật là tra quá tra!

    TL: Tôi biết, nên tôi sẽ dùng mọi cách, dùng tất cả sự nhẫn nại của mình để mang anh ấy trở lại bên mình.

    MC: Vậy chuyện gì đã xảy ra tiếp sau đó?

    KU: Tôi nhận đóng một bộ phim. Bộ phim đó nói về một người đạo diễn – có hoàn cảnh tương tự tôi vậy. Muốn cống hiến cho thứ nghệ thuật cao siêu, muốn khẳng định mình bằng điều đó. Nhưng rồi người đạo diễn đó không tìm ra được lối thoát, đắm mình trong nghiện rượu cho đến chết. Lúc nhận kịch bản này, tôi đã nghĩ mình sẽ kiểm soát được mình, rằng khi đóng máy tôi sẽ thoát vai như bao lần khác. Nhưng dần dần tôi quá nhập tâm vào vai diễn, dường như chính mình cũng trở thành vị đạo diễn đó: Xanh xao, bệnh tật và bắt đầu nghiện rượu. Lúc đó, nếu không có Thẩm Liễm ở bên cạnh, tôi tin tôi sẽ đánh mất chính mình.

    TL: Khi thấy anh ấy bất thường, tôi đã rất lo lắng. Tôi biết vai diễn này là một điều quan trọng với anh ấy, nhưng nó cũng đang dần giết mòn ảnh. Tôi nhờ trợ lí của ảnh trông coi hộ những lúc tôi bận, ảnh kháng cự tôi, tôi cũng phải mạnh mẽ xông vào để bắt anh trở về quỹ đạo cuộc sống bình thường. Vứt sạch rượu của ảnh, bắt ảnh ăn uống đầy đủ, có thể nói tôi đã nhẫn nại hết mức với chỉ con người này mà thôi.

    MC: Như vậy, chính biến cố đó đã khiến hai bạn hàn gắn với nhau?

    KU: Đúng vậy, cậu ấy khiến tôi tin vào sự thật tâm của cậu ấy. Một người có thể vì nhiều như thế, dù đã từng sai lầm, tôi cũng quyết không bao giờ bỏ lỡ.

    TL: Cám ơn anh vì đã cho em cơ hội!

    MC: Cậu chuyện tình yêu của hai bạn qua thật đã trải qua rất nhiều những hỉ nộ ái ố, chính vì lẽ đó nó mới mang lại rất nhiều cảm xúc đẹp trong lòng người đọc. Vậy bây giờ mời các bạn lắng nghe một số ý kiến của độc giả nhé!

    Độc giả 1: Tiểu minh tinh vừa là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, nhưng cũng chứa rất nhiều những thông điệp đẹp ở đó. Ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm, và chỉ có những người mang chân tâm mới xứng đáng có lại được tình yêu.

    Độc giả 2: Câu chuyện làm nghề diễn của Kiều Ứng khiến tôi rất thích thú. Đã thấy biết bao ngôi sao nhí thành công từ tuổi nhỏ rồi vì cái bóng quá lớn là vắng bóng trên thế giới nghệ thuật. Đây là lần đầu tiên tôi được lắng nghe tâm tư thật sự của một người rơi vào hoàn cảnh như thế. Và tôi yêu mến sự dũng cảm của Kiều Ứng. Dù thế nào, anh vẫn luôn luôn cố gắng tìm cho mình lời đáp hoàn hảo nhất với nghiệp diễn của anh!

    MC: Cảm ơn lời nhận xét của các bạn, và cũng cảm ơn hai nhân vật chính của chúng ta ngày hôm nay đã đến đây và chia sẽ về câu chuyện của mình.

    Nếu bạn cũng yêu thích cặp đôi này hãy đọc truyện để ủng hộ họ nhé!

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng sáu 2019
  4. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    Cố Cách Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

    Tác giả: Thẩm Cẩu Đầu

    Bạch Đốc nhẹ nhàng gối đầu bên tay Cố Cách, chóp mũi khẽ chạm vào ngón áp út của Cố Cách, cậu mở to mắt đợi hồi lâu, sau đó mới cẩn thận kề sát mặt vào bàn tay hắn. Cậu thở ra một hơi vào lòng bàn tay Cố Cách, cảm nhận được hơi ấm phả lại trên mặt mình, ấm áp đến tận trong lòng.

    Trong bóng tối, hình dáng người đàn ông nửa quỳ trên sô pha, bóng lưng cúi thấp tựa như một lời hứa chân thành.

    Dường như, còn có thể mơ hồ nhìn thấy phía sau cậu cái đuôi cong cong mềm mại đang ngoe nguẩy lắc lư.

    Đến khi nào Cố Cách mới bằng lòng ngủ cùng cậu đây?

    * * *

    Lý do để mình bấm chọn câu chuyện này để đọc chủ yếu là vì cái tên của nó. Một cái tên dễ thương, có chút tinh nghịch trong câu chữ dự đoán sẽ là một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng, dí dỏm, thư giãn đầu óc rất tốt đây. Nhưng.. That's "cú lừa". Câu chuyện được viết một cách đầy dụng tâm và tinh ý, với một giọng văn chín chắn và trưởng thành, sẽ thu hút bạn cho đến tận chương cuối cùng.

    Như bao câu chuyện gương vỡ lại lành khác, Cố Cách và Bạch Đốc cũng từng có thời gian yêu nhau mặn nồng. Khi đó, Bạch Đốc vô tư nhận lấy hết thảy mọi sự săn sóc, quan tâm của Cố Cách mà quên mất phải hồi đáp. Cậu đắm chìm trong tình cảm anh dành cho mình, coi đó như một điều hiển nhiên mình phải nhận được. Còn Cố Cách thì sao? Cho đi mà không được nhận lại bao nhiêu. Người ta thường ví hai người yêu nhau như cùng nhau cầm chung một sợi dây tình cảm, bên nào giữ càng chặt, kéo càng căng thì tổn thương càng nhiều. Đáng thương cho Cố Cách lại là người chịu tổn thương đó. Để rồi anh lặng lẽ bỏ đi ba năm, để quên đi hình bóng một người mà mình từng thương nhiều đến thế! Lúc này, lẽ tự nhiên trong cuộc sống biến mất, Bạch Đốc hối hận nhận ra sự quan trọng của anh nhưng tất cả đều đã muộn. Cậu phải làm gì để có anh lại một lần nữa?

    Nội dung truyện xoáy sâu vào hành trình thu phục trái tim Cố Cách - một lần nữa - của Bạch Đốc. Cách dẫn dắt của tác giả khá khéo léo ở chỗ miêu tả tuyến thời gian linh hoạt. Từ hiện tại "lạnh lùng", trở về quá khứ "khổ tâm", đan xen vào những độc thoại nội tâm của nhân vật. Ở đó, bạn sẽ cảm nhận được rất chân thật sự thống khổ tiếc hận của Bạch Đốc khi bỏ lỡ một người và những dằn xé của Cố Cách trước sự theo đuổi mạnh mẽ của Bạch Đốc. Điểm hay của câu chuyện này chính là ở đây. Không cần tình tiết cẩu huyết, chi tiết gay cấn, tác giả chỉ cần tự đẩy nhân vật của mình vào thế khó - cũng là tự đặt ra bài toán hóc búa cho chính mình - để cuối cùng cả hai trở về bên nhau một cách đầy tự nhiên, không khiên cưỡng, thuyết phục được người đọc tin tưởng vào tình yêu, vào sự sám hối đầy chân thành. Một mặt là Bạch Đốc: Cậu phải làm gì để khiến Cố Cách tin tưởng sự thật lòng của mình, một lần nữa giao ra trái tim, để xóa đi vết rạn giữa đôi bên. Mặt khác, Cố Cách mù mờ đứng giữa ngã ba đường, cứ tưởng 3 năm đã khiến mình quên cậu sạch sẽ, ấy thế nhưng từng tế bào trong cơ thể đều không thể lờ cậu đi được, không thể nhẫn tâm với cậu được. Dù vậy, bảo anh trở về, vết thương cũ còn đó, nỗi đau vẫn ám ảnh, anh không dám, và không muốn một lần nữa đớn đau. Chị tác giả ơi? Ca này khó à nhen!

    Và bạn yên tâm, Thẩm Cẩu Đầu đã không để người đọc thất vọng. Từng hành động, từng suy nghĩ, từng việc làm của Bạch Đốc đã cho thấy cậu chân thành đến nhường nào, nhẫn nại đến nhường nào và yêu Cố Cách nhiều ra sao. Tan chảy và cảm động không chỉ là trái tim của Cố Cách mà còn là trái tim của bạn đọc.

    Một điểm nổi bật khác của truyện này còn là góc nhìn của tác giả. Nếu đã đọc qua nhiều tác phẩm gương vỡ lại lành rồi, chắc bạn dễ dàng nhận ra một công thức chung: Trước ngược thụ hoặc công tơi tả → chia tay → sau ngược lại công/ thụ tả tơi → happy ending. Nhiều tác giả thậm chí là độc giả, chỉ sa vào ngược người có lỗi, hành hạ cho thỏa mãn, càng ngược càng vui càng hả hê (thật ra là mình thì mình cũng thích như vậy lắm) Nhưng ở đây, tác giả đã đưa ra một cách nhìn khác. Khi Bạch Đốc và Cố Cách đã quay trở lại, tất nhiên lúc này người được yêu chiều nhiều hơn là Cố Cách, một xích mích nhỏ đã xảy ra khiến Cố Cách nhận ra anh đang quá ỷ lại vào việc Bạch Đốc yêu mình mà trở nên ích kỉ hơn, thiếu quan tâm đến cảm nhận cá nhân của cậu, vô tình đẩy cậu vào vai trò chịu tổn thương trước đây của anh. May mắn, anh đã nhận ra, và một lần nữa, sợi dây tình cảm này là do hai người cùng giữ chặt, cây non tình yêu là hai người cùng dụng tâm chăm sóc, cứ thế hạnh phúc mãi về sau và không ai phải tổn thương lần nữa.

    Thật vậy, bạn biết vì sao trong đời sống thực hiếm khi gương vỡ lại lành không? Bởi vì yêu nhưng không đủ tin, chọn hiện tại nhưng không đủ dũng cảm bỏ qua quá khứ, hoặc vì muốn đòi lại công bằng. Vì ngày xưa anh ấy/ cô ấy từng tổn thương tôi nên sự dịu dàng bây giờ, chăm sóc bây giờ là hiển nhiên, để bù đắp cho những gì tôi đã phải chịu đựng. Như thế có khác gì lặp lại vòng tình cảm sai lầm năm đó, chỉ khác ở chỗ đổi vai không? Câu chuyện đã nhắc nhở chúng ta một điều thật giản dị, tình yêu là hai người cùng nhau nhìn về một hướng, là câu chuyện hạnh phúc của cả hai người.

    "Yêu ai yêu cả đường đi lối về" khi chương truyện cuối cùng khép lại, đọc lại tên truyện mình cũng cảm thấy nó thật ý vị và đáng yêu. "Cố Cách, Bạch Đốc của anh bị rơi rồi" (thế nên lượm em lại đi anh) Đó phải chăng là tiếng lòng nũng nịu của Bạch Đốc hướng tới người anh yêu thương, muốn Cố Cách đừng bỏ rơi mình nữa, một lần nữa giữ chặt lấy mình, không bao giờ rời xa..

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng sáu 2019
  5. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    Tiểu thiếu gia - người mềm mềm trắng trắng, đích thị là một học bá ngoan ngoãn - yêu thầm một người đàn ông. Người đó

    Là ngưu lang

    Lại còn là một ngưu lang xếp đầu bảng

    Lại còn lớn hơn cậu 14 tuổi

    Lại còn rất thành thục, chín chắn và trưởng thành

    Quan trọng hơn..

    Người đó chỉ thích thiếu niên cuồng dã!

    Vậy cậu phải làm sao bây giờ? Làm sao để tiếp cận người đó? Cậu sẽ trang điểm thành kiểu cuồng dã, sẽ tỏ ra ngầu, sẽ đến và yêu cầu muốn bao dưỡng người đó. Bao nhiêu cậu cũng chịu. Được không?

    Nhân vật thụ Chu Ninh có lẽ mang một dáng vẻ thật mỏng manh, gầy yếu. Cậu là cậu ấm, là bảo bối được bảo bọc bởi tầng tầng lớp lớp vỏ bọc bảo vệ. Nhưng với mình, cậu chính là người dũng cảm hơn ai hết. Trái tim của cậu tràn đầy dũng khí, cũng đủ kiên cường để có được tình yêu.

    Trong hợp đồng bao dưỡng này, đã có biết bao nỗ lực cậu bỏ ra chỉ để người kia hiểu được tấm lòng mình. Cậu biết người kia có lẽ cũng thấy được sơ hở, sự ngụy trang của cậu. Cậu biết thân phận người kia hẳn không phải là ngưu lang như cậu nghĩ. Không dưới một lần, cậu hỏi "Anh có thích em không?" và anh chưa từng cho cậu một lời khẳng định. Ngoài những diu dàng và ân cần, pha lẫn chút ái muội, thật thật hư hư, anh đã dày vò trái tim chân thành cậu bao lần nhưng vẫn không cho cậu một lời khẳng định.

    Dù vậy, cậu không oán trách, cũng không nản chí. Cậu mang cả trái tim mình trao hết đến tay anh, không hề do dự.

    Cậu có buồn không? Có tổn thương không? Đáp án là.. có chứ! Nhưng điều đó cũng không làm cậu thôi yêu anh.

    Yêu thầm là một loại tình cảm mà nhân sinh con người bao lần phải trải qua. Nó cũng là nguồn cảm hứng đã tốn biết bao bút mực của nhà văn. Nhưng có mấy ai yêu thầm mà dứt khoát và mạnh mẽ được như Chu Ninh. Cậu dường như chưa một lần quay đầu lại hối hận vì những gì đã cho đi. Cậu cũng chưa từng băn khoăn rằng chặng đường quá gian nan liệu nên dừng hay bước tiếp. Trái tim của Chu Ninh trong sáng và sạch sẽ như pha lê. Tình yêu của cậu cũng trong suốt và tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ như vậy. Nếu không, sao nó có đủ sức mạnh để gột bỏ mọi tăm tối, đục vẩn trong cuộc sống của Ngu Hành Chu chứ? Để anh một lần nữa nhìn thấy thứ ánh sáng thật sự!

    Tình yêu của Chu Ninh làm mình nhớ đến một bài hát đã cũ:

    "Cho đến sau cùng em cũng đi đến quyết định này

    Phớt lờ mọi điều mà người ta nói,

    Chỉ cần có một lời thừa nhận từ anh,

    Em nguyện ý đi cùng anh đến tận cuối chân trời

    Em biết tất cả đều chẳng thể dễ dàng

    Lòng em luôn tự thuyết phục bản thân mình

    Nhưng em sợ một ngày anh bỗng nhiên nói phải rời đi

    Yêu thực sự phải cần có dũng khí"

    Ấy vậy, mà bỗng một ngày Ngu Hành Chu dùng hành động nói với cậu "anh phải rời đi" "hợp đồng kết thúc"..

    Nếu Chu Ninh cho mình cảm xúc yêu thương và ngưỡng mộ, thì Ngu Hành Chu lại cho mình hương vị của xót xa

    Đồng ý với cậu chỉ vì cảm thấy thú vị, nghỉ rằng qua vài ba ngày thì mọi chuyện sẽ kết thúc thôi. Anh không ngờ cái cậu tiểu thiếu gia kia lại có thể cắm rễ trong lòng mình sâu đến vậy?

    Tình yêu của Chu Ninh trao anh là hoàn toàn đơn thuần. Nhưng một người đã trải qua biết bao gió tanh mưa máu, từ vũng lầy của giang hồ đen tối xây dựng nên tập đoàn hùng mạnh, càng yêu anh càng lo toan!

    Không ai nhìn rõ hơn anh sự khác biệt của đôi bên, cũng không ai nhìn rõ hơn anh những nguy cơ giữa hai người. Hơn ai hết, anh rất sợ Chu Ninh bị tổn thương. Quá khứ đã cho anh một vết sẹo quá lớn, một cơn ác mộng khiến anh cả đời không còn biết yêu là gì.

    Anh yêu Chu Ninh biết mấy, nhưng tình yêu đó anh lại không thể nào nói ra. Mỗi lần cậu nói thích anh, anh lại tự dặn lòng mình không thể nói "Được". Nhìn thấy nước mắt của cậu rơi, từng giọt từng giọt không nào hòn than nóng đỏ đốt cháy cõi lòng anh.

    Anh hiểu rõ rất nhiều thứ nhưng lại không hiểu hết dũng cảm của Chu Ninh.

    May mắn, tình cảm của Chu Ninh đủ mạnh mẽ, để Ngu Hành Chu sớm nhận ra, đã đến lúc anh cũng cần phải mạnh mẽ bước qua quá khứ để mang đến hạnh phúc cho Chu Ninh

    33 chương truyện có lúc ngọt ngào và cũng có lúc nhói lòng đến rơi lệ, câu chuyện đã dạy cho chúng ta một bài học quý báu: Dũng cảm yêu!

    * * *

    "Anh có biết em nhỏ hơn anh mười bốn tuổi có nghĩa là gì không Ngu Hành Chu?"

    "Có nghĩa là mỗi ngày trong quãng đời còn lại của anh, em đều có thể cùng anh đồng hành"

    [​IMG]
     
    Linda Yến thích bài này.
  6. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    Hiện đại giả tưởng, bối cảnh cho phép kết hôn đồng tính.

    Hàn Trình vì sự nghiệp tiến thêm một bước, cưới Hạ Thiên – cậu nhóc nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, vừa mới trưởng thành. Vì không muốn dạy hư cậu nhóc, từ nay bắt đầu cuộc sống hôn nhân thanh tâm quả dục, không bao trai không chơi gái không 419.

    Hạ Thiên vì muốn nhập học, gả cho chú Hàn – người mà cậu từ nhỏ đến lớn luôn luôn tôn kính. Một thời gian sau, Hạ Thiên phát hiện chú Hàn không hề chính trực vĩ đại như bề ngoài, chỉ đáng tiếc phát hiện quá muộn, trái tim đã rơi vào tay giặc mất rồi.

    Chú ý: Trước khi biết thụ công đi qua ngàn bụi hoa.

    * * *

    Hôm nay giới thiệu tới các bạn một câu chuyện cưới trước yêu sau ngọt ngào ấm áp của tác giả nổi tiếng Mạn Mạn Hà Kỳ Đa. Trước tiên mình xin được nói đôi lời về tác giả này, mình biết đến chị qua một số tác phẩm như AWM-Tuyệt địa cầu sinh, Nhớ ra tên tôi chưa, Bạo quân, Ảnh đế, Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu.. Có thể nói cách viết, lối kể chuyện, miêu tả tâm lý nhân vật của chị có gì đó rất dễ chịu, dễ đọc và dễ gây thiện cảm. Nhân vật trong câu chuyện của Mạn Mạn ít hoặc nhiều đều có cá tính riêng, không gây ra cảm giác nhàm chán một màu. Giọng văn của chị không quá hoa mỹ nhưng lại nhẹ nhàng đơn giản dễ đi vào lòng người.

    Đến với Hôn Ước là vì cái tag cưới trước yêu sau mà mình đang muốn đọc gần đây, tuy nhiên manh điểm chọc trúng tâm lý của mình lại là tag niên thượng mà trong đó công hơn thụ "một nùi tuổi" [​IMG] =))

    Câu chuyện quả thực rất ngắn, vẻn vẹn chưa tới năm chục chương nhưng lại vẫn đủ đầy từ quá trình bắt đầu sống chung của công thụ cho đến khi cả hai bắt đầu rơi vào ái tình, nó sẽ không khiến bạn cảm thấy quá nhanh quá đột ngột nhưng cũng không hề khiến bạn thấy quá chậm quá nhàm chán. Chuyện tình yêu ở đây tựa như một bé mèo vờn vờn cái đầu xù nhỏ trước chân sói lớn, khoe ra bộ lông mềm mại đáng yêu khiến sói ta chỉ đành nhìn đối phương bằng ánh mắt yêu chiều bất đắc dĩ.

    Bởi trước đó đã đọc Tuyệt địa cầu sinh và quá thích Kỳ Túy cũng như Vu Dương trong câu chuyện ấy thế nên khi bước sang Hôn Ước mình đã hơi có phần giảm đi nồng nhiệt cho tuýp nhân vật lưu manh nhã nhặn như Hàn Trình trong truyện. Điểm mà mình thích nhất ở anh công Hàn Trình có lẽ là ảnh lớn tuổi, mang tới cảm giác của một ông chú cưng chiều bạn trai nhỏ đang ở kỳ phản nghịch. Ấy thế nhưng Hàn Trình với trái tim đàn ông già cằn đó lại là kẻ chưa từng yêu hay rung động trước bất kỳ ai dù đối tượng y quen không phải là ít. Bởi vậy cho nên khi nhận ra tình cảm của mình trước 'nhóc con' suốt ngày gọi mình là chú kia lại khiến y băn khoăn, lo lắng, tính toán đủ đường.

    Mình thích cách tác giả miêu tả suy nghĩ của Hàn Trình khi vạch ra đủ mọi tính toán, những phương án có thể dễ dàng thu phục thụ cũng như mẹ thụ vào tay, thế nhưng y lại không thực hiện chúng, chỉ bởi y lo sợ một 'biến số' mang tên Hạ Thiên và cũng bởi vì.. y không nỡ.

    Nếu thụ là một tiểu bạch ngốc nghếch bị ăn sạch mà còn không hay biết thì mình sẽ chẳng còn hứng thú với câu chuyện nữa đâu. Hạ Thiên trong truyện có thể nói là kiểu nhân vật non nớt nhưng rất có chính kiến, cậu rạng rỡ đúng tuổi của một chàng thanh niên mới vừa bước qua tuổi trưởng thành nhưng sống trong một gia đình đầy rẫy những tính toán và mất đi người cha từ bé nên cậu vẫn có được lý trí vừa đủ. Đứng trước Hàn Trình là bậc cha chú, lại còn là 'chồng' trên danh nghĩa của mình nên Hạ Thiên luôn mang trong mình phần e dè, kính sợ nhất định. Thế nhưng khi nhận ra tình cảm của mình thì cậu rất kiên định, rất thẳng thắn thể hiện nó và không ngần ngại bạo phát trước Hàn Trình và những người khác.

    Với mình điểm cộng của câu chuyện chính là chi tiết Hạ Thiên hiểu lầm Hàn Trình cố tình trêu chọc mình mà gọi tình cũ tới, cậu không ngần ngại trổ tài trước tiểu tam và còn thẳng thắn bày tỏ cơn giận bằng cách quăng thẳng cây gậy bi-a trước mặt Hàn Trình. Kết quả là.. tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, còn cậu thì ném gậy gãy đôi T^T Hàn Trình thì sao? Cái gã đàn ông nhã nhặn mặt dày ấy còn vui vẻ cầm gậy gãy về cho 'vợ' mình và thể hiện sự sợ vợ một cách sảng khoái trước công chúng: Tôi sợ em ấy chưa ném vào mặt tôi nên chưa nguôi giận, đem về cho ẻm ném tiếp.

    Haha, đọc tới đây mình chỉ biết chửi thề bởi cái sự lưu manh mà ra vẻ chính trực của Hàn Trình. Đây cũng là chi tiết góp phần thúc đẩy mối quan hệ của cả hai người, là đầu mối cho nhận thức về tình cảm của Hàn Trình, khiến y nhận ra mình đã chẳng còn coi nhóc kia như đứa cháu trai nữa rồi.

    Cả câu chuyện chỉ ôm ấp sự ngọt ngào hệt như móng vuốt mèo con khẽ gãi gãi trong tim bạn, nếu đang mong chờ một câu chuyện đầy rẫy tim hồng thì đừng ngần ngại lọt cái hố bé xíu xiu này nhé~

    [​IMG]
     
  7. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    "Lúc đầu đọc truyện mình không thích Thiên Khanh lắm. Mình cảm thấy cậu ấy ngây thơ, chính nghĩa và cố chấp quá. Nhưng càng đọc mình lại càng cảm thấy thương cậu. Thiên Khanh chỉ là một đứa trẻ, một sinh viên còn đang ngồi trong ghế nhà trường. Một đứa trẻ chưa đối mặt với những cạm bẫy, với những góc khuất, những tối tăm và bẩn thỉu trong cuộc đời.

    Nhưng Thiên Khanh vẫn sẽ mãi mãi chỉ là một đứa trẻ chưa kịp lớn. Cậu ấy không thể hóa bướm được. Khi cậu còn đang là một chú nhộng yên ấm trong cái kén nhỏ bé của mình, Lục Chính Phi đã dùng đôi tay thô bạo xé toạc đi lớp vỏ bao bọc quanh cậu, cướp đoạt lấy tự do và bóp nát Thiên Khanh bằng sự chiếm hữu điên cuồng. Thiên Khanh đã chết đi trước khi kịp lớn lên, chết trước khi cậu học được cách cúi đầu, học được cách nhượng bộ và nhẫn nhịn.

    Lục Chính Phi ví Thiên Khanh là một thanh kiếm sắc nhọn và thẳng tắp. Mỗi thanh kiếm đều cần một cái vỏ mềm mại để bao bọc và bảo vệ xung quanh nó. Đáng tiếc thay, Chính Phi không thể làm cái vỏ bọc cho thanh kiếm này. Và kết quả tất yếu khi hai thanh kiếm đâm vào nhau sẽ chỉ là thương tích, nát gãy và vỡ vụn.

    Nếu mình thương Thiên Khanh một thì mình thương Chính Phi mười. Lục Chính Phi yêu Thiên Khanh, yêu bằng một thứ tình yêu vặn vẹo, méo mó, tự ti, hèn hạ và có phần điên cuồng. Lục Chính Phi giống như người anh hùng Achilles vậy, cứng rắn và bất khả xâm phạm. Thế nhưng Achilles có một điểm yếu duy nhất ở gót chân. Thiên Khanh chính là cái gót chân Achilles của gã. Mạnh mẽ là vậy, nhưng chỉ cần vào một cú chạm nhẹ vào điểm yếu đó, Lục Chính Phi đã đổ nát và tan vỡ thành từng mảnh.

    Lục Chính Phi có tội. Tội của gã là yêu một người không nên yêu. Như một người trồng cây ngu xuẩn, gã cố gắng đem Thiên Khanh từ ốc đảo yên bình của mình và trồng trong sa mạc cằn cỗi. Có những việc cho dù cố gắng đến bao nhiêu cũng không có kết quả. Họ sinh ra vốn đã không giành cho nhau.

    Mình chợt nhớ đến câu nói" Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng ". Lục Chính Phi và Thiên Khanh đã không có cái duyên, cái phận để đến được với nhau."

    Crue: Blue

    Đây là một bộ truyện cho mình rất rất nhiều cảm xúc phức tạp. Khi đang đọc thì văn ý cứ tuôn ào ào, lúc đi đường, ngủ, nghe nhạc, cứ miên man như chính mình đang trải qua những sự kiện, cảm xúc đó. Cảm thấy rất muốn viết review, phải viết, phải làm sao cho ra hết những rối rắm trong lòng. Nhưng đến khi đọc hết truyện, lại là một cảm giác mệt mỏi. Có thể vì mình đã thiếu ngủ một hôm ngấu nghiến truyện. Có thể vì kết thúc nhân vật chính cũng buông bỏ hết những nặng lòng, như một cái cây già cỗi không còn muốn giương cung bạt kiếm, suy tính gì nữa, an an tĩnh tĩnh rung nhẹ cành trong gió. Có thể, vì cái kết nó nhẹ tênh so với những lên xuống cực độ của phần trước.

    Mình nghĩ, có thể nói đùa tóm gọn toàn bộ áng văn này bằng từ "nghiệp quật". Câu chuyện về một thằng tra công điển hình, mang đủ yếu tố phổ thông: Tiền, quyền, cưỡng gian, ép buộc, giam cầm, khống chế.. Nói đến đây thì hẳn ai cũng hiểu bối cảnh lẫn tình tiết sơ sơ. Không thể phổ thông hơn. Có cái, thụ này rất tốt, rất giống ý những độc giả tư duy não trái theo trường phái thực tế, sống chết không cảm động, không bi lụy, không ngu muội. Vậy nên mới bị công ép chết. Thế thì có gì hay? Công cũng thực hiện một hành động nhàm chán cũ rích chẳng ai thương nổi, tự sát trước mộ thụ. Và từ đây bánh xe luân hồi, quy luật nhân quả, bắt đầu xoay đến đáng sợ.

    Câu chuyện này có ba nhân vật. Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi. Hắn, Lục Chính Phi độ tuổi trung niên ngoài bốn mươi, đã ép chết người mình yêu bằng cái lý tưởng yêu sống chết đánh tráo khái niệm cho hành động ích kỉ, độc chiếm đến vặn vẹo của mình. Cậu, Trần Thiên Khanh, hoa hướng dương rực rỡ của tuổi trẻ, ngơ ngác bị kéo vào cái đoạn tình cảm bệnh hoạn của hắn, chống đối cùng cực đến hơi thở cuối cùng. Và gã, lại là Lục Chính Phi của tuổi hai mươi, gặp gỡ hắn, lúc này đây bị nghiệp chướng phải trọng sinh vào cơ thể của chính người hắn yêu ở quá khứ. Cặp đôi được tác giả thông báo là Lục Chính Phi x Lục Chính Phi, selfcest, không may đâm trúng điểm nhạy cảm nhất của mình, làm mình cuống cuồng chạy theo một đêm, cảm xúc bị dẫn cho đi đến năm châu bốn bể, nhưng là đi giữa đêm hôm, với ánh đèn đường vành nhạt mờ mờ chẳng thấy rõ mặt người lái xe đối diện của thành phố Sài Gòn.

    Khi hắn nhận ra bản thân mình bị trọng sinh, hắn hiểu đây là quả báo, bình tĩnh chấp nhận. Hành động đầu tiên là ôm lấy cánh tay của "mình", của người hắn yêu nhất, lúc này còn chưa bị hủy hoại hoàn toàn, mà khóc. Vì bị tag truyện làm mờ mắt, nên mình ban đầu cứ lởn vởn suy nghĩ, làm sao hắn có thể yêu gã nhỉ? Và liệu gã có biết chân tướng, rồi sẽ cảm nhận thế nào, có yêu được chính bản thân của mình vào nhiều năm sau nữa?

    Mình còn tưởng tượng ra một cảnh ngắn thế này. Hắn sẽ khóc, sẽ nói rằng, cậu ấy đến cuối cùng cũng không yêu chúng ta, cậu nhìn tôi này, yêu tôi có được không? Sẽ không ai hiểu cậu hay yêu thương được cậu như tôi. Chúng ta, cuối cùng chỉ có nhau mà thôi.

    Vì đây, thật sự là những cảm xúc tuyệt vọng nhất của mình trong thời khắc đen tối nhất. Ôm lấy thân thể, cổ tay, trong tình trạng tinh thần phân li không tỉnh táo, lầm bầm, có tôi ở đây rồi, em đừng đau khổ nữa, có tôi ở đây mà..

    Nhưng mà mình đã lầm. Mình quên mất. Người hắn yêu nhất, mãi mãi, vĩnh viễn, chính là cậu, là Trần Khiên Thanh, người linh hồn đã ra đi mãi, để lại thân xác này giam cầm, dày vò hắn. Thế nên thật sự 2/3 câu chuyện, lại là cảm xúc đền tội của hắn, và cách hắn nhìn nhận lại từng hành động bốc đồng ngu ngốc của tuổi trẻ, cảm nhận toàn bộ đau khổ của cậu, bị chính gã mang đến. Cũng là từng chút để hắn nhận ra thật sự tình cảm không thể cưỡng cầu, còn có cái gọi là nhân duyên, hắn và cậu, trăm nghìn lần, từ yếu tố khách quan đến chủ quan, không thể ở bên nhau được. Nếu nói câu chuyện hẳn nên là quá trình tình cảm của gã và hắn, như trong tag, đúng hơn là quá trình hắn từng chút gỡ đi chấp nhất tình yêu của hắn với cậu.

    Khi hắn bị chuốc thuốc, những tưởng sẽ có pha H nóng bỏng thường thấy của đam mỹ, giữa hắn và gã. Thì lại là hắn ở trong phòng tắm, thần trí mơ hồ, hôn chiếc gương có khuôn mặt người hắn yêu kia mà gọi tên từng chút như khúc nguyện cầu. Anh xin lỗi, Thiên Khanh, anh yêu em. Anh xin lỗi..

    Mình, như thấy hình ảnh của bản thân trong đấy. Cô đơn đến cùng cực, tuyệt vọng đến cùng cực, ôm lấy bản thân. Nhưng mình tính sai rồi. Hắn không như mình khao khát bảo vệ bản thân đến ái kỉ. Hắn dành cả đời cho người con trai ấy, đến vô cùng cực đoan vặn vẹo. Vậy nên trong hình ảnh hôn gương, không như chứng phân li của mình, là hắn nhung nhớ người kia và đang chịu sự trừng phạt trào phúng của quả báo. Thật sự, phải nghiệp nặng thế nào mới bị báo ứng éo le như vậy?

    Hắn thật sự đã gây nhiều tội lỗi. Nhưng không hoàn toàn như cậu tưởng. Giờ đây trọng sinh, thứ nhất hắn có được sự điềm tĩnh đầy mệt mỏi của một ông chú trung niên đã từng mất đi người yêu nhất, từng giết chết bản thân, không có lệ khí, ngông cuồng của gã, chỉ có kinh nghiệm và sự rã rời. Thứ hai, hắn biết được cậu đã phải trải qua những gì, gặp những trò đả kích nào. Cậu chưa từng nói với hắn, vì cậu không tình nguyện, nên giờ đây hắn càng thấy hắn đáng trách. Hắn giết chết mọi cơ hội để tình cảm nảy nở, vì sự kiêu ngạo và cái tôi nóng nảy của mình. Cậu cũng không phải người nhu hòa, cậu cứng rắn đến vô cùng, hắn bị thu hút bởi điều đó, cũng bị lưỡng bại câu thương.

    Ở đời này, hắn, trong cơ thể cậu, làm lại nhiều thứ. Nhìn chung là tốt hơn phiên bản trước. Bởi vì hắn thái độ tốt, cũng vô tình dạy được cho gã nhiều điều, cho gã học được cách thỏa hiệp. Vậy nên kết cục của hắn và gã, tuy cũng trải qua từng đoạn sóng gió đã định sẵn, nhưng cuối cùng đã yên ổn.

    Nhưng.

    Mình nhớ mãi một hình ảnh. Hắn từng làm chocolate tặng cậu, bị cậu vứt vào sọt rác, hắn im lặng nhặt lên tự mình ăn. Gã ở đời này, làm chocolate tặng hắn, hắn đón nhận. Và nghĩ rằng, cuối cùng vẫn là Trần Thiên Khanh không bao giờ chấp nhận hắn, vẫn là hắn tự mình ăn.

    Còn có, hắn mua một cặp nhẫn, cầu hôn cậu. Cậu vĩnh viễn không bao giờ đeo. Khi áng văn đã đi vào những chương cuối, đối mặt với hộp nhẫn gã đưa ra, hắn yên lặng tự đeo nhẫn lên tay mình. Và khóc cho một hình ảnh huyễn hoặc, rằng cậu cuối cùng cũng đã đeo lên chiếc nhẫn ấy rồi.

    Nên nếu hỏi, gã trong mình như thế nào? Mình sẽ bảo tên ngốc ấy cực kì may mắn. Vì hắn không có những chống cự mạnh mẽ như cậu ngày trước, gã học được không ít thu liễm, cũng thuận lợi hơn. Trầy da tróc vảy vẫn có, gã cũng hành xử y như hắn ngày trước, có chết cũng chấp nhất si tình. Bão tuyết, gió mưa, trong hoàn cảnh khó khăn nhất tìm đến hắn, nhìn hắn, cầu xin hắn, nói yêu hắn.

    Ban đầu, hắn đối với gã là cảm giác khá buồn cười. Như một thằng con choai choai chưa lớn làm trưởng bối mất mặt. Là kẻ thù hại chết người hắn yêu. Hắn từng giết được bản thân, phải biết hắn căm ghét chính mình đến thế nào. Thời gian đầu, hắn ôm suy nghĩ quả báo, nhận mọi đau khổ của cậu, cũng quyết không cho phiên bản trẻ của mình được vui vẻ. Gã cũng phải bị dày vò, bị xa cách, vì hắn không phải cậu chân chính, hắn nghĩ mình không có quyền cho gã được một chút yêu thương. Vì hắn biết cậu hận mình đến thế nào, cậu sẽ không hành xử như này như kia. Huống chi hắn cũng chỉ yêu cậu, cố gắng chăm sóc cơ thể, cũng ngầm ghen tị khó chịu khi ai tiếp cận khuôn mặt này. Cái độc chiếm của hắn, vẫn bền vững.

    Ấy vậy mà gã ngốc ấy, từng chút có được mọi thứ hắn đã không có. Hắn cũng từng nói rằng, hắn rất ghen tị.

    Mình đã từng nghĩ rồi cái mớ lòng vòng này tác giả định giải quyết kiểu gì cho được HE. Vì mình thấy riêng việc hắn hoàn toàn chỉ yêu cậu, không thể là gã, hay nói chính phiên bản trẻ của mình đã rối lắm rồi. Nếu mà đến gã phải lựa chọn giữa cậu và phiên bản già hơn của mình, một linh hồn đã bị cự tuyệt nhiều năm mà cực đoan, giữa thương trường gia đình đơn độc đấu tranh đến lãnh khốc, kinh qua hai cái chết lớn đến trầm cảm, thì sẽ phải giải quyết kiểu gì đây?

    Vì gã là tên ngốc. Còn hắn thì đã mệt mỏi. Nên gã chỉ biết Trần Khiên Thanh bây giờ là người khác trước kia. Nhưng vậy là đủ, gã vẫn yêu nhân cách này. Hắn không nói nữa. Gã cũng không truy.

    Nói đến trầm cảm, đây là lý do mình bị bộ truyện này tác động lớn nhất. Vì dù tác giả ban đầu không nói ra, mình cũng thấy được bên trong đầu hắn vô cùng nhiều bệnh. Tất nhiên là ngoại trừ bệnh nhân cách phân li người ta nghĩ. Hắn đã mất người yêu, mất ý chí sống, đã chết, rồi bị ném vào thế giới này. Hắn như một người ngoài cuộc, nhưng vẫn phải đóng tròn vai của người mình yêu, giải quyết cái tôi trẻ tuổi nóng nảy, giải quyết chuyện cá nhân của cậu. Quả thật nhân duyên của hắn và cậu là nợ, là nghiệt duyên. Cậu bị hắn giam cầm, cưỡng gian, bị đủ thứ cẩu huyết. Hắn một đời không yên vì cậu, cố gắng ngu muội vì cậu, qua đời này vẫn là vì cơ thể cậu mà cố gắng sống. Hắn bị mất ngủ, ảo giác, khó ăn, trầm uất. Một mình chu du trong thế giới này, cảm giác không thật, không có mục đích, không buồn không vui. Chỉ có những lúc tình tiết phát triển sẽ có ưu thương, hối hận và phẫn nộ. Còn lại, hắn lờ đờ như một bóng ma. Đến khi cậu, cậu thật sự, gặp lại hắn ở một bến đỗ trung gian, nói rằng không còn hận.

    Vì hắn đã nếm trải đủ, gã cũng đã nhận không ít, quả báo đã chấm dứt, nghiệp đã trả đủ, giờ hắn làm gì? Hắn, là ai?

    Vậy nên khi hắn đến với gã, mình chỉ cảm thấy mệt mỏi. Hắn cũng thương thương cái tên si tình này, đúng hơn là tội nghiệp. Không ai hiểu rõ hơn hắn, lúc theo đuổi cậu hắn có bao nhiêu khổ sở, thất vọng, bi thương. Qua đoạn thời gian đầu cảm thấy chán ghét thì gã cũng không phát triển đến mức trời đất không dung nổi như hắn, hắn hành gã làm gì nữa. Đôi khi mình thấy, hắn ghét bỏ gã là không đúng. Gã của đời này, chưa tạo ra cái nghiệp lớn nào hắn từng làm. Gã một mực si tình, có bốc đồng không khống chế, nhưng không đi đến mức vặn vẹo như hắn. So ra trong tất cả, gã là người ngây thơ an ổn nhất, điên cuồng tuổi trẻ yêu một người. Hắn cuối cùng bên gã, mình cảm thấy có chút như tự mình liếm vết thương. Vì hắn đã già, đã mệt, có gã yêu thương cưng chiều, hắn cũng lười suy nghĩ nữa. Sóng gió đã qua, gã một lòng yêu thương ở bên hắn, biết nhiều biết ít, vẫn coi như là IQ âm vô cực si mê. Yêu vô điều kiện. Hắn nhìn thấy cái tôi đáng thương của mình, cuối cùng giang tay cho nó một chút cơ hội. Mình vô thức có cảm giác buồn cười là, hy sinh đời bố củng cố đời con. Hắn cũng không muốn hành phiên bản này nữa, nên cứ để mọi chuyện tự nhiên. Hai người bình bình ổn ổn ở với nhau như thế.

    Mình, thật ra cảm thấy khá hụt hẫng. Một cái gì đó trông trống. Mình không hiểu. Là vì cuối cùng Trần Thiên Khanh thật vĩnh viễn không dành cho Lý Chính Phi? Vì gã mãi mãi không thật sự hiểu hắn chính là gã, mãi mãi không biết chân tướng? Là vì cuối cùng cảm giác của hắn với gã là gì? Yêu? Yêu kiểu gì? Chấp nhất, nồng nhiệt của cả hai là dành cho cậu, cho Thiên Khanh cơ mà. Gã chưa bao giờ chân chính đối diện với khuôn mặt của chính mình, làm sao khẳng định gã đúng là yêu hắn bất chấp?

    Phải không nhỉ? Vì đúng là, chỉ có hắn mới hiểu gã. Chỉ có hắn mới biết cách thỏa hiệp với bản thân mình. Còn là trong thân xác xinh đẹp của người gã yêu, còn nói gã không phải là tên khốn ngu ngốc may mắn?

    Mới nói, yêu đương mơ hồ lắm.

    Khuôn mặt này, linh hồn khác, anh còn yêu không?

    Linh hồn này, khuôn mặt khác, anh còn yêu không?

    Áng văn này, đọc đến cuối thì chính là mình mệt mỏi như thế. Cảm giác, mình cũng không muốn nghĩ, không muốn truy vấn. Ai cũng có một kết cục ổn thỏa của họ, kể cả linh hồn thật của Trần Thiên Khanh. Mình cảm tưởng chuyến đi của cả đêm qua cũng làm mình hết sức như hắn. Không muốn nghĩ nhiều nữa. Khi già rồi, còn ai muốn theo đuổi tình yêu nồng nhiệt. Hắn, cũng đã chấp nhận buông bỏ si mê cuồng luyến với Thiên Khanh, an ổn bắt đầu với gã, như cái kiểu người ta lập gia đình. Ở lâu, trải qua nhiều chuyện, thì thành thương, còn có tình nghĩa. Có lẽ đúng là trái tim nóng hổi nhất của hắn sẽ vĩnh viễn trao cho cậu, nhưng như vậy đủ rồi phải không? Yêu sống chết không màng gì cả, ích kỉ như thế đâu có tốt. Bên nhau mà hiểu được, thông cảm được, hòa hợp được, mình thấy so ra còn bền bỉ và tốt hơn.

    Chính Phi đời này chưa từng hỏi hắn có yêu gã không. Hắn chưa từng trả lời có.

    Mình không nói hãy cho hắn tình yêu vì hắn đã đau khổ đủ rồi. Không, mình chúa ghét thể loại tra công như hắn, nhìn lại những gì hắn làm với cậu, mình vẫn không vị tha như thế được. Nhưng nhìn hắn ở tuổi 50, mình chỉ có thể cười buồn, chú ráng giữ sức khỏe, sống tốt. Nên cứ để gã giữ hắn như vậy đi. Hắn sẽ có vật chất, có nhàn rỗi thong thả, có tình yêu, có sự bao bọc, có người bầu bạn. Sự thật vẫn duy mình hắn biết, tội nghiệt mình hắn mang, yêu thương hắn tự trao tự nhận. Nghĩ lại xem, lại là chính mày đấy, thấy có bao nhiêu châm chọc? Hắn rệu rã cầu chút yên nửa đời sau, dù mọi thứ vặn vẹo tréo ngoe, vậy là vừa vặn.

    Thật xin lỗi, thấy Mộ Vũ có nói đã bỏ nhiều công sức tâm huyết cho bộ truyện này, huống chi nó còn được chuyển ngữ hoàn hảo đến vậy, nhịn không được nói nhiều thêm chút. Cảm ơn các bạn đã dịch.

    [​IMG]
     
    Linda Yến thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2020
  8. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    Bách Tiệm Ly là người mặc định sẵn bản thân sẽ luôn cô đơn. Nhưng rồi trước mắt anh lại xuất hiện hai người con trai khiến anh phải giằng co, tòa thành kiên cố anh dựng nên chợt lung lay. Đến cuối cùng, con thú độc hành trong anh sẽ có kết quả như thế nào?

    * * *

    Trước khi review, để mình kể cho bạn nghe câu chuyện về người bạn của mình. Anh ấy là một người nước ngoài đã sinh sống nhiều năm ở Việt Nam. Cuộc sống hàng ngày của ảnh đều quanh quẩn mấy việc đi làm, đi về nhà, nghỉ ngơi thư giãn. Anh ấy cũng có bạn bè, cũng từng có bạn gái, nhưng sau tất cả vẫn lại lủi thủi một mình.

    Mình từng hỏi ảnh: "Anh không sợ cô đơn sao?", "Anh có nghĩ đến cảnh tuổi già không ai chăm sóc ở xứ lạ không?"

    Và ảnh.. đã rất tự nhiên mà đáp "Không! Anh thích cuộc sống như giờ, tự do, không gì gò bó!"..

    Rồi ảnh lại nói: "Sau này anh già, anh sẽ tìm đến bác sĩ, tiêm một mũi, rồi thanh thản ra đi.."

    Quan điểm đó của anh ấy làm mình có chút bất ngờ, còn có chút không tin vào tai mình. Sau cuộc trò chuyện hôm đó, mình đã trằn trọc vì câu nói của ảnh một thời gian, mãi cho đến khi mình nhận ra, trong cuộc sống này, quả thật có rất nhiều người như thế, những - kẻ - chọn - cô - đơn.

    Đó là lí do vì sao, bắt gặp tên truyện này, đọc văn án xong, mình liền không ngần ngại đọc một mạch hết truyện. Có thể nói tác giả đã chọn một đề tài vừa khó, vừa hiếm gặp trong thế giới đam mỹ muôn màu muôn vẻ. Câu chuyện đã khai thác sâu vào thế giới nội tâm của những con người giống như anh bạn của mình: NHỮNG - ĐỘC - HÀNH - THÚ!

    Điểm hay thứ nhất của truyện chính là sự khai thác vào chiều sâu tâm lí của nhân vật Bạch Tiệm Ly. Anh sống với một suy nghĩ duy nhất: Anh là một kẻ cô đơn, anh sẽ một mình bước đi cho đến hết cuộc đời mình, và không một ai có thể bước vào tòa thành độc vãng đó của anh, không - một - ai. Tác giả đã dẫn dắt khá khéo léo giúp người đọc có thể hiểu rõ và hòa vào những những suy nghĩ, cảm nhận của nhân vật, thấy được sự cố chấp với cô đơn của Bạch Tiệm Ly, chua xót với cái cách anh hờ hững với cuộc đời, tự tay đẩy mọi người ra xa khỏi mình.

    Nhưng "cuộc sống đâu lường trước điều gì", nếu ai cũng được như ý mình muốn thì đó chẳng thể là cuộc đời? Thành trì trơ trọi của Bách Tiệm Ly một ngày nọ bỗng bị người khác xâm chiếm. Hết lần này đến lần khác, Tiếu Thành vô tình cố ý cứ lượn lờ trước mắt anh. Cậu ta chói mắt, ấm áp, sưởi ấm những lạnh lẽo trong trái tim Tiệm Ly.

    Đến đây, tác giả đã thuật lại vô cùng sinh động những giãy giụa trong cảm xúc của Bách Tiệm Ly. Anh như một kẻ hành khất lạc trong sa mạc. Khi cả lí trí và tình cảm đều đã tin tưởng rằng bản thân sẽ ở đây mãi rồi chết đi cô quạnh thì bỗng phát hiện ra ốc đảo. Anh tự nhủ rằng đó chỉ là ảo tưởng, anh cần phải tiếp tục kiên định với con đường của mình, nhưng đồng thời cũng bị ốc đảo đó hấp dẫn mãnh liệt. Cứ thế thành trì cố chấp lúc đầu biến đổi.

    Nhưng..

    Một Tiếu Thành thôi chưa đủ, vẫn còn có Tạ Ngôn.

    Mối quan hệ giữa Tạ Ngôn và Bách Tiệm Ly vốn là thù địch. Tạ Ngôn hòa đồng, tài giỏi, luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người, chỉ trừ Bách Tiệm Ly. Mọi sự tốt đẹp anh dành cho Tiệm Ly đều được đáp lại bằng sự hờ hững. Căn nguyên xích mích cũng từ đấy mà ra. Nhưng tức giận lâu ngày lại thành chú ý, rồi từ đó, Tạ Ngôn dần hiểu mình có tình cảm đặc biệt với Bách Tiệm Ly, trong khi Bách Tiệm Ly chỉ dành sự ôn nhu hiếm có cho Tiếu Thành. Trong mắt Tạ Ngôn, chỉ có anh dại khờ si mê Tiệm Ly, còn cậu ta lại tôn thờ thứ tình yêu Plato với Tiếu Thành, cay đắng thay!

    Ba con người cứ thế tạo nên một tam giác tình yêu phức tạp: Thành xem Ly là bạn thân rất thân. Ly đối xử hiền hòa với riêng Thành, nhưng vẫn kiên định với tương lai cô độc. Ngôn yêu Ly. Ngôn lại cho rằng Ly và Thành vốn là yêu nhau nhưng không nhận ra.

    Vậy, bấy nhiêu đó tình tiết, những biến thiên trong nội tâm nhân vật đã đủ hấp dẫn bạn đọc truyện chưa?

    Nếu chưa, đọc tiếp nhé!

    Điểm hay tiếp theo của câu chuyện, theo mình nghĩ chính là cách xây dựng chuyện tình yêu của tác giả. Mối quan hệ tam giác được đẩy lên một cao trào mới, đưa câu chuyện đi đến một kết cục rõ ràng. Tiếu Thành có người yêu, Bạch Tiệm Ly buồn bã, trong phút yếu đuối ngả về với Tạ Ngôn (nói đúng hơn là bạn Ngôn lừa người ta về nhà). Sau đó, hai người gian nan qua mọi hiểu lầm, khúc mắc, đến với nhau. Tiếu Thành trong phút mơ hồ mới nhận ra tình cảm của mình nhưng mọi điều đều đã lỡ. Quan trọng là, thực ra, từ đầu đến cuối Bách Tiệm Ly chính là đối với Tiếu Thành hoàn toàn là thứ tính cảm Plato trong sáng kia - hoàn toàn quý cậu như người thân thiết.

    Cốt truyện tình cảm như vậy rất thực tế!

    Ai nói được rằng, cứ tốt với người thì ta sẽ có được tình yêu của họ? Không thể phủ nhận sự ấm áp của Tiếu Thành đã sưởi ấm trái tim Tiệm Ly. Nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ yêu cậu hay đó chỉ là sự biết ơn, trân quý, cậu chính là một phần thói quen sống của anh.

    Dù Tạ Ngôn chưa từng có sự gần gũi với Bách Tiệm Ly như Tiếu Thành nhưng anh lại bước vào trong lòng Tiệm Ly một cách mạnh mẽ và dứt khoát. Anh là một hình ảnh đối lập với cậu, khiến cậu chói mắt. Anh lấy đi nụ hôn đầu của cậu. Khi cậu yếu đuối, anh mạnh mẽ cuốn lấy không cho cậu một phút chần chừ. Nếu nói Tiếu Thanh đem đến cho Tiệm Ly sự an ủi, vỗ về thì chính Tạ Ngôn mới là mảnh ghép bổ sung khiến những thiếu sót trong lòng cậu được lấp đầy. Hơn nữa, tình yêu của Tạ Ngôn cũng là một điểm hấp dẫn của truyện. Tác giả xây dựng anh như một kẻ si tình, qua bao nhiêu năm tháng vẫn yêu Bách Tiệm Ly dù anh luôn coi mình hèn mọn khi đứng trước tình yêu plato của hai người kia, anh tự cho rằng mình thấp kém khi lợi dụng lúc Tiệm Ly yếu đuối mà giữ Tiệm Ly bên mình khiến cậu yêu mình.

    Cuộc sống thực tế là như vậy mà phải không? Bạn yêu một ai đó là không có lý do! Nếu chỉ cần đối tốt, quan tâm chăm sóc đến đối tượng họ sẽ yêu lại bạn thì trên đời đã không có ai "thất tình".

    Khi Tiếu Thành muộn màng nhận ra tình cảm của mình, cậu đã hỏi "Nếu cậu phát hiện ra nó sớm hơn, liệu mọi chuyện có khác đi"

    Cuộc đời, không có từ "nếu như", cũng không có cỗ máy thời gian, đi qua nhau chính là bỏ lỡ. Năm tháng ấy gặp nhau, chúng ta là những người quan trọng nhất của nhau, nhưng không ai chịu nuôi dưỡng nó thành cây tình yêu.

    Vậy đó, để viết về những gì mình chiêm nghiệm được từ câu chuyện này có lẽ còn rất dài, rất dài. Mỗi một chi tiết, mỗi một cảm xúc trong truyện đều có thể gợi lên suy nghĩ trong bạn.

    Bạn hãy đọc nó, để hiểu thêm về nỗi cô đơn trong con người hiện đại, để chiêm nghiệm những trò đùa của cuộc đời "cơ hội, duyên phận, bỏ lỡ, có được" và để biết sau tất cả, ai cũng sẽ có được niềm hạnh phúc của riêng mình.

    [​IMG]
     
    Linda Yến thích bài này.
  9. Donna Queen

    Bài viết:
    184
    Năm đó, Thiệu Trạch bộc lộ hết tài năng trong rất nhiều nhân tài, hoàn thành khảo hạch của cấp trên một cách hoàn hảo, rồi trở lại tổ chức với phong thái tao nhã mà không bị thương chút nào, nhận được sự sùng bái kính trọng của vô số người.

    Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn.

    Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi.

    Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra "Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết."

    * * *

    Cái tên Nhất Thế Hoa Thường quả thực luôn gây cho mình thiện cảm và niềm tin tưởng, chỉ cần đọc văn án và phần giới thiệu ưng ý thì chắc chắn đó sẽ là một câu chuyện thú vị. Và.. niềm tin của mình không hề sai.

    Gặp gỡ tác giả qua bộ truyện "Thế giới này điên rồi", đến bây giờ khi đến với bộ truyện thứ hai là "Bất báo" vẫn đưa mình đến nhiều cảm xúc để lập tức viết review ngay.

    Lấy bối cảnh của thế giới ABO, khi khái niệm quốc gia dần trở nên mờ nhạt. Chiến tranh giành quyền lực nổi lên liên miên, các nước nhỏ buộc lòng phải liên kết để chống lại sự chi phối của nước lớn, việc kinh doanh vũ khí dần ăn nên làm ra, và thế giới ngầm nổi lên, những tập đoàn kinh doanh đứng sau hình dáng của chính trị mới là người chi phối thực sự. Thế giới được chia thành các khu từ khu 1 đến khu 12.

    Truyện bắt đầu bằng cuộc khảo sát thành viên mới của tập đoàn tình báo DR. Ở đó, khi các thí sinh dốc sức để đi đến đích cuối cùng, trong một cuộc thi tàn khốc đến nỗi mà tỉ lệ loại mỗi vòng là 90%, đồng nghĩa với việc chỉ có 1 người được chọn, thì Thiệu Trạch lại hoàn toàn nhởn nhơ, phong thái ung dung không màng.

    Xem thử xem nhiệm vụ cuối cùng biến thái cỡ nào nhé, ấy vậy mà Thiệu Trạch vẫn "bình chân như vậy"

    * * *

    (Trích đoạn)

    "Không có vũ khí, không có thân phận, trong vòng một tuần, với một ngàn đồng phí sinh hoạt để kiếm tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng."

    "Chúng tôi sẽ không cung cấp vũ khí, nếu cần thì phải tự tìm cách chuẩn bị, không có thân phận nghĩa là toàn bộ thân phận hiện nay ở tổ chức của các cậu đều bị xóa bỏ, hơn nữa chúng tôi sẽ không cung cấp các giấy tờ khác."

    Mọi người trầm mặc, ý tứ chính là biến họ thành người không có hộ tịch, ngay cả khách sạn cũng không ở được, vậy họ phải đi đâu? Ngủ dưới gầm cầu sao?

    "Còn ba việc phải chú ý." Vị giám khảo nói "Thứ nhất, tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng tiền mặt, thứ hai nhất định phải do người ta tự nguyện cho, thứ ba, không được tới sòng bạc kiếm."

    * * *

    Một nhiệm vụ biến thái với độ khó cao đến bất ngờ như vậy, ấy thế mà Thiệu Trạch đã có thể ung dung thực hiện thành công, trên mình không mảy may mang theo một vết thương nào, đã vậy cũng không chịu một chút khổ cục. Bộ dáng lúc nào cũng giữ vẻ ung dung, bình tĩnh, thực khiến người khác tức chết!

    Vậy anh ta đã làm cách nào? Nếu bạn tò mò thì hãy mau mau mở truyện ra đọc đi nè, bạn sẽ thấy được đủ đầy những chiêu trò mánh khóe cao tay, kĩ năng hạng nhất và đầu óc thông minh có thể tính toán xa hàng trăm cây số của Thiệu Trạch.

    Nhưng

    Đó chỉ mới là phần mở màn của câu chuyện

    Có một câu nói rất hay rằng "Người ta thường nghĩ rằng không có quả báo bởi vì quả báo thường đến muộn". Chiến thắng cuộc khảo sát quá vẻ vang, Thiệu Trạch không biết rằng tương lai với đầy những biến cố, những khúc ngoặt không ngờ sẽ quyết định cuộc đời cậu vẫn đang chờ ở phía trước!

    Câu chuyện này ấn tượng ở chỗ

    Thứ 1, bạn có biết trò chơi mở một chiếc hộp to ra có một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong.. cứ thế khiến người ta phải tò mò mà đi đến cuối không. Tác giả cũng đặt ra một bí mật lớn, được che đậy bằng rất nhiều chiếc hộp to khác, mà đến khi bạn nghĩ đã mở được nó rồi, tác giả sẽ ha ha mà trêu bạn "chưa đúng đâu cưng"

    Thứ 2, giọng văn hài hước đúng chất Nhất Thế Hoa Thường. Thật ra có rất nhiều tác giả có phong cách hài hước và mình cũng từng review nhiều rồi, nhưng mỗi tác giả lại có một nét riêng. Sự hài hước của Nhất Thế Hoa Thường là những điều trái tự nhiên nhưng không đơn giản chỉ có thế. Đằng sau sự hài hước sẽ luôn có một hàm nghĩa nào đó, một lợi thế nào đó mà phải đọc ta mới biết được. Tác giả tạo ra những con người vừa điên, vừa tỉnh, khó lòng đoán được

    Thứ 3, cách miêu tả tình cảm ngọt như mía lùi. Dù điên đấy, gây cấn đấy, hài hước đấy, nhưng chất tình trong truyện vẫn rất đậm đà. Sự thân mật, sự ý lại của họ dành cho nhau luôn khiến trái tim đọc giả thổn thức. Vì nhân vật Thiệu Trạch được xây dựng quá mạnh mẽ, quá tài năng, nên mỗi khi thấy anh như chim nhỏ nép bên người mình yêu liền gây ra hiệu ứng cảm động. Thậm chí, mình đã nghĩ mình bị lây mất sự biến thái của tác giả rồi, khi mà nghĩ đến cảnh một Thiệu Trạch cường như thế bị chinh phục bỗng cảm thấy thất hưng phấn và chờ đợi.

    Thứ 4, nhân vật chính thụ siêu cường, công cũng không kém cạnh đáng để bảo vệ thụ, rất nhiều nhân vật phụ nhưng ai cũng có màu sắc riêng của mình, ai cũng sẽ để lại cho người đọc ấn tượng riêng biệt.

    Thứ 5, xôi thịt chất lượng đã được kiểm duyệt an toàn thực phẩm

    Cuối cùng, đây là một câu chuyện ngọt ngào, và kết thúc của nó cũng sẽ rất ngọt ngào, ít nhất là kết cục tốt đẹp cho tất cả mọi người.

    Chúc bạn đọc truyện vui nhé!

    [​IMG]
     
    Linda Yến thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...