- Xu
- 768,137,022


Mình dường đã ngủ trăm năm
Sớm mai thức dậy thấy nằm trong mây
Lạ lùng sao, đớn đau này..
Hay là mình bỏ cả đi?
Giấc mơ chẳng đuổi
Có khi lại về.
Thôi đừng hẹn lại nay mai
Đắm say này biết có dài được bao..
Người vực sâu ta núi cao
Lời yêu ấy biết thế nào mà đo?
Ta rất sợ người chẳng yêu ta
Ta bèn đi hỏi hết giang hà
Dẫu đến non cao hay bể thẳm
Thương hại nhìn ta, chúng nói ta..
Nguyễn Thiên Ngân
Bài thơ "Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này" của Nguyễn Thiên Ngân mang đến một không gian trữ tình vừa mơ hồ, vừa đầy day dứt. Những câu chữ ngắn gọn, gãy khúc như tiếng thở dài của một tâm hồn vừa tỉnh dậy sau giấc mơ dài, bỗng nhận ra hiện thực phủ mờ sương khói. Cái "lạ lùng" của nỗi đau, cái "đớn đau" của tình yêu không trọn vẹn khiến người đọc như lạc vào một miền cảm xúc chênh vênh, vừa thật vừa hư.
Nguyễn Thiên Ngân khéo léo dùng hình ảnh mây, vực sâu, núi cao để so sánh, đối chiếu những cách biệt trong tình cảm. Tình yêu hiện lên vừa mong manh vừa dữ dội, một thứ cảm giác mà người trong cuộc không thể lý giải, chỉ có thể loay hoay đi hỏi "hết giang hà" rồi lại càng nhận thêm thương hại. Bài thơ không chỉ là nỗi sợ bị lãng quên, mà còn là tiếng nói thành thật của một trái tim yếu mềm, đang tìm kiếm sự đồng cảm giữa muôn trùng cô đơn.
Đọc "Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này", ta dễ bắt gặp mình trong đó: những giấc mơ không trọn, những lời hẹn không thành, và nỗi ám ảnh về một tình yêu chưa kịp gọi tên đã hóa thành hoang vu. Đây chính là vẻ đẹp đặc biệt trong thơ Nguyễn Thiên Ngân: chân thật, giản dị nhưng vang vọng mãi trong lòng người đọc.
Sớm mai thức dậy thấy nằm trong mây
Lạ lùng sao, đớn đau này..
Hay là mình bỏ cả đi?
Giấc mơ chẳng đuổi
Có khi lại về.
Thôi đừng hẹn lại nay mai
Đắm say này biết có dài được bao..
Người vực sâu ta núi cao
Lời yêu ấy biết thế nào mà đo?
Ta rất sợ người chẳng yêu ta
Ta bèn đi hỏi hết giang hà
Dẫu đến non cao hay bể thẳm
Thương hại nhìn ta, chúng nói ta..
Nguyễn Thiên Ngân

Bài thơ "Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này" của Nguyễn Thiên Ngân mang đến một không gian trữ tình vừa mơ hồ, vừa đầy day dứt. Những câu chữ ngắn gọn, gãy khúc như tiếng thở dài của một tâm hồn vừa tỉnh dậy sau giấc mơ dài, bỗng nhận ra hiện thực phủ mờ sương khói. Cái "lạ lùng" của nỗi đau, cái "đớn đau" của tình yêu không trọn vẹn khiến người đọc như lạc vào một miền cảm xúc chênh vênh, vừa thật vừa hư.
Nguyễn Thiên Ngân khéo léo dùng hình ảnh mây, vực sâu, núi cao để so sánh, đối chiếu những cách biệt trong tình cảm. Tình yêu hiện lên vừa mong manh vừa dữ dội, một thứ cảm giác mà người trong cuộc không thể lý giải, chỉ có thể loay hoay đi hỏi "hết giang hà" rồi lại càng nhận thêm thương hại. Bài thơ không chỉ là nỗi sợ bị lãng quên, mà còn là tiếng nói thành thật của một trái tim yếu mềm, đang tìm kiếm sự đồng cảm giữa muôn trùng cô đơn.
Đọc "Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này", ta dễ bắt gặp mình trong đó: những giấc mơ không trọn, những lời hẹn không thành, và nỗi ám ảnh về một tình yêu chưa kịp gọi tên đã hóa thành hoang vu. Đây chính là vẻ đẹp đặc biệt trong thơ Nguyễn Thiên Ngân: chân thật, giản dị nhưng vang vọng mãi trong lòng người đọc.
Chỉnh sửa cuối: