Chương 30: Quỷ tha ma bắt
Gót chân lướt qua từng tia nắng phản chiếu trên ô cửa, tôi dẫm đạp vào cái bóng trước mặt. Cặp mắt miễn cưỡng đóng kịch, lưu luyến hình dáng của Thiên Lãnh, thân người tôi uyển chuyển rút gần khoảng cách, nắm bắt cánh tay của cậu ta mặc cho có rất nhiều ánh nhìn ngã về. Tôi vẫn phải bám theo Thiên Lãnh một cách nhiệt liệt.
Vì, từ việc đăng ký chính mình vào câu lạc bộ thanh nhạc để gần gũi với cậu ấy vào mỗi buổi ra chơi. Thậm chí, lén trộm hết tiền tiêu vặt trong túi của Thiên Lãnh, để cậu ta chỉ còn đủ tiền mua mỳ ly lọt bụng, thế cho những món ăn thượng hạng hằng ngày. Có thể nói, hoạt động của cậu ấy đã được tôi lên kế hoạch kiểm soát chặt chẽ từ trước. Một bước đi hoàn hảo. Dẫu vậy... Vẫn có một vấn đề...
Nụ cười chiếm hữu khuôn môi hoá hửng hờ, tôi bỗng chốc nheo mày liếc mắt đến chiếc đồng hồ. Hồi chuông trường học ngay tức khắc reo lên, giao động mọi người phải chăm chú hướng về lớp học. Ngay cả Thiên Lãnh cũng vậy, tôi có thể lắng nghe thấy tiếng thở dài của cậu ta bước qua. Lạnh lùng bỏ rơi tôi cô độc chiếm hữu cái hành lang vắng bóng này. Có lẽ, cậu ta thật tàn nhẫn. Hoặc... Hình như, chính tôi mới là người đối đãi bản thân không tốt. Bởi... Tôi đã quăng tên lớp học của mình vào chốn quên lãng mất rồi!
Nhấc đế giày dạo bước xung quanh các lớp, ánh mắt tôi ngó ngang như một kẻ trộm. Vốn không dồn sự chú ý cho các bảng tên lớp tìm kiếm vị trí chính tôi trong vô vọng. Mà là một nơi cho tôi cơ hội lợi dụng.
"A!" Phản ứng tức tốc thổi bay nghĩ suy, một lực cản nào đó đẩy bật cơ thể tôi ngã xuống đất. Khung hình trước mặt tôi đột ngột nhấp nháy như một bóng đèn bị hỏng, dẫu vậy vẫn gắng sức chú ý thứ ở đối diện mình, từ đôi chân thon thả giày cao gót. Tầm nhìn tôi rập khuôn được nâng lên đến một bộ ngực căng tròn được giấu sau cách ăn diện vest đen thật nguy nghiêm. Có lẽ tôi vừa đụng trúng giáo viên sao?
Các cơ bóp nghẹt cổ họng nuốt chửng nước bọt, tôi nghiêng góc nhìn lên cao hơn, hé mở vóc dáng của người đó. Thế quái nào, mọi thứ lại trở nên khó hiểu khiến tôi phải che miệng, bất lực chẳng ngăn được khoé mắt mình tròng căng trông thật run rẩy. Tôi thật không tin nổi!
Nheo mày ngước đến các tấm băng trắng quấn tròn trên gương mặt người giáo viên, ánh nhìn của tôi thật sự chẳng khát khao sa vào đôi mắt trừng trừng, đỏ ngầu tựa như một ác quỷ đội mồ vốn không được mấy thiện cảm. Lòng đầy hoảng loạn, cả cơ thể tôi ghì chặt xuống mặt sàn không thể vững đứng. Còn người đối diện thì nhân thời cơ càng muốn áp đặt sự kinh hoàng lên tôi... Cái vị giáo viên đó lấn tới, tiếng giày cao gót vỗ nhịp xuống mặt sàn làm trái tim tôi nổi bão tố. Không vì cô ấy quá đáng sợ, cũng chẳng vì tôi tự viễn vong đưa chính mình vào cơn ác mộng. Có thể, trong ánh mắt tôi vẫn đang kỳ thị cô ấy. Hoặc có lẽ, cô ấy đã chọn nghề sai với quy luật Xã Hội.
"Ngươi... Sao không vào học?"
Giữa một không gian cô đọng sự lạnh tanh, đồng hành cùng cách xưng hô với học sinh cũng hoàn toàn lạ lẫm, giọng nói khàn khàn trầm trầm từ phía đối phương cất lên hỏi chuyện, âm thanh của cô ấy cứ như một mũi tên đâm thẳng bên tai tôi. Đặc biệt, kế sách động thủ bất biến do người giáo viên lại tàn ác vô cùng, chỉ bằng việc cô ta kề sát nhan sắc ma quái của bản thân vào ngay sát khuôn mặt tôi. Cứ ngỡ như hương vị phản ứng tức thời, một mùi xác chết đặc trưng của con chuột thối rửa nồng nạc sộc vô mũi.
Tai hại lên cơ miệng tôi chẳng hề giữ được phép lịch sự tối thiểu, bờ má phồng ra dù nó đã được bàn tay bịt kín. Cơn buồn nôn từ trong dạ dày cuống cuồng dâng trào đến cổ họng muốn phát điên. Bất lực với sự kiềm chế để chùm chân ngay tại đó thêm nữa. Tôi chỉ đành liều mình, gồng cả thân thể trỗi dậy khỏi xình xích của sự ngột ngạt mà bắt đầu dùng cả hai bàn tay mình nhào về phía mặt đất. Đôi chân nhanh nhẹn lết theo, chạy khỏi người giáo viên đáng sợ. Tìm một góc phòng hoang vu bụi bẩm nhất trong trường lẩn trốn.
Tình cờ, nhờ cơ duyên đen đủi, tôi vấp lấy niềm hy vọng nhỏ nhặt là thấy được thứ mình cần đến. Chính là ngay tại căn phòng nhà kho của ngôi trường, nơi vô tình tôi ẩn nấp cái người giáo viên rừng rợn kia. Đây cũng là chốn mồ những kỷ niệm của các vị khối trên, may hay nó vừa giúp tôi tìm thấy một chiếc bàn nguyên vẹn dính đầy mạng nhện được cất ngay tại đó.
Hít một hơi thở dài, cơ thể tôi tự động nép sang cánh cửa, đôi ngươi liếc dọc hành lang không bóng người. Cứ thế thân người linh hoạt nhấc lấy chiếc bàn cũ, vội vàng chạy sang căn lớp của Thiên Lãnh. Tiếc nỗi rằng chỉ do nỗi sợ hồi nãy vẫn còn bám chặt lấy sóng lưng, cứ ngỡ hình ảnh của người giáo viên ấy sẽ xuất hiện ở hành lang nhìn thấy tôi một lần nữa, nên sự bình tĩnh của tôi cũng bỗng chốc bị vùi lắp.
Đứng trước cửa lớp của Thiên Lãnh, tôi nắm chặt thành bàn. Thay vì kế hoạch đơn thuần của tôi chỉ cần đến lớp, nhẹ nhàng giới thiệu bản thân là học sinh chuyển trường, để tìm cớ được vào khác lớp đường đường chính chính. Nhưng, hành động duy nhất của tôi lại là tấp táp mở cửa xông vào, vác luôn cái bàn đặt cạnh ngay chỗ của Thiên Lãnh, chẳng quan tâm phép tắc. Cũng vì sự ngu ngốc ấy, sự chú ý của mọi người trên chiếc bảng đen cũng bắt đầu rộng mở hướng về tôi.
Hạ thấp tầm nhìn di chuyển xuống mặt bàn, tôi vò lấy vải quần, cố gắng động não. Tuy vậy, mọi thứ xung quanh vẫn cứ luôn bất ngờ. Tôi không kịp trở mặt nước cờ rút lui. Nhất là khi giọng điệu chói tai phiền hà đến tôi bỗng xuất hiện trong căn lớp này, nhất là đối với người ở bên cạnh:
"Ê nhỏ kia! Sao vào lớp tau chi vậy? Bộ thích tau quá nên đến đây à?"
Thân thể bất động trong vài giây, đôi ngươi tôi di chuyển từ chiếc bàn dần dần chuyển hướng sang Thiên Lãnh. Lập tức, cơn tức giận của tôi trở nên bùng nổ như cái cách núi lửa phun trào dung nham... Vì cái tướng ngồi gác chân lên bàn háo thắng của cậu ta, quần áo lộn xộn chẳng thèm đóng thùng, nụ cười mở rộng như ông trùm nguy hiểm. Đây chẳng phải là cái tên ôn thần Thiên Hảo sao?
"Này! Cậu không sao chứ?" Chưa dứt khỏi suy nghĩ bối rối. Một tiếng nói nhẹ nhàng khác cất lên, thu hút tôi quay đầu sang. Đó không ai khác là Dương Nha. Ở chỗ ngồi đằng sau lưng cô ấy mới đúng là Thiên Lãnh. Đợi chút...Sao cô ấy lại ở đây cơ chứ? Đợi chút!... Chẳng lẽ ba người này chung lớp sao?
Cơ thể rút mòn cạn kiệt sức lực. Khuôn miệng nhếch môi một nụ cười, tôi lấy tay che đôi mắt của mình. Tựa vào lưng chiếc ghế nghiêng người, và rồi... Chính tôi vô dụng làm rơi chính vận mệnh của bản thân ngã xuống mặt sàn. Chìm vào một giấc ngủ say.... Thật là ngu ngốc... Thành thật tôi không cố tình làm thế. Chính tôi vẫn chẳng hề biết tại sao lại như vậy. Hôm nay đúng là ngày quỷ tha ma bắt!
Vì, từ việc đăng ký chính mình vào câu lạc bộ thanh nhạc để gần gũi với cậu ấy vào mỗi buổi ra chơi. Thậm chí, lén trộm hết tiền tiêu vặt trong túi của Thiên Lãnh, để cậu ta chỉ còn đủ tiền mua mỳ ly lọt bụng, thế cho những món ăn thượng hạng hằng ngày. Có thể nói, hoạt động của cậu ấy đã được tôi lên kế hoạch kiểm soát chặt chẽ từ trước. Một bước đi hoàn hảo. Dẫu vậy... Vẫn có một vấn đề...
Nụ cười chiếm hữu khuôn môi hoá hửng hờ, tôi bỗng chốc nheo mày liếc mắt đến chiếc đồng hồ. Hồi chuông trường học ngay tức khắc reo lên, giao động mọi người phải chăm chú hướng về lớp học. Ngay cả Thiên Lãnh cũng vậy, tôi có thể lắng nghe thấy tiếng thở dài của cậu ta bước qua. Lạnh lùng bỏ rơi tôi cô độc chiếm hữu cái hành lang vắng bóng này. Có lẽ, cậu ta thật tàn nhẫn. Hoặc... Hình như, chính tôi mới là người đối đãi bản thân không tốt. Bởi... Tôi đã quăng tên lớp học của mình vào chốn quên lãng mất rồi!
Nhấc đế giày dạo bước xung quanh các lớp, ánh mắt tôi ngó ngang như một kẻ trộm. Vốn không dồn sự chú ý cho các bảng tên lớp tìm kiếm vị trí chính tôi trong vô vọng. Mà là một nơi cho tôi cơ hội lợi dụng.
"A!" Phản ứng tức tốc thổi bay nghĩ suy, một lực cản nào đó đẩy bật cơ thể tôi ngã xuống đất. Khung hình trước mặt tôi đột ngột nhấp nháy như một bóng đèn bị hỏng, dẫu vậy vẫn gắng sức chú ý thứ ở đối diện mình, từ đôi chân thon thả giày cao gót. Tầm nhìn tôi rập khuôn được nâng lên đến một bộ ngực căng tròn được giấu sau cách ăn diện vest đen thật nguy nghiêm. Có lẽ tôi vừa đụng trúng giáo viên sao?
Các cơ bóp nghẹt cổ họng nuốt chửng nước bọt, tôi nghiêng góc nhìn lên cao hơn, hé mở vóc dáng của người đó. Thế quái nào, mọi thứ lại trở nên khó hiểu khiến tôi phải che miệng, bất lực chẳng ngăn được khoé mắt mình tròng căng trông thật run rẩy. Tôi thật không tin nổi!
Nheo mày ngước đến các tấm băng trắng quấn tròn trên gương mặt người giáo viên, ánh nhìn của tôi thật sự chẳng khát khao sa vào đôi mắt trừng trừng, đỏ ngầu tựa như một ác quỷ đội mồ vốn không được mấy thiện cảm. Lòng đầy hoảng loạn, cả cơ thể tôi ghì chặt xuống mặt sàn không thể vững đứng. Còn người đối diện thì nhân thời cơ càng muốn áp đặt sự kinh hoàng lên tôi... Cái vị giáo viên đó lấn tới, tiếng giày cao gót vỗ nhịp xuống mặt sàn làm trái tim tôi nổi bão tố. Không vì cô ấy quá đáng sợ, cũng chẳng vì tôi tự viễn vong đưa chính mình vào cơn ác mộng. Có thể, trong ánh mắt tôi vẫn đang kỳ thị cô ấy. Hoặc có lẽ, cô ấy đã chọn nghề sai với quy luật Xã Hội.
"Ngươi... Sao không vào học?"
Giữa một không gian cô đọng sự lạnh tanh, đồng hành cùng cách xưng hô với học sinh cũng hoàn toàn lạ lẫm, giọng nói khàn khàn trầm trầm từ phía đối phương cất lên hỏi chuyện, âm thanh của cô ấy cứ như một mũi tên đâm thẳng bên tai tôi. Đặc biệt, kế sách động thủ bất biến do người giáo viên lại tàn ác vô cùng, chỉ bằng việc cô ta kề sát nhan sắc ma quái của bản thân vào ngay sát khuôn mặt tôi. Cứ ngỡ như hương vị phản ứng tức thời, một mùi xác chết đặc trưng của con chuột thối rửa nồng nạc sộc vô mũi.
Tai hại lên cơ miệng tôi chẳng hề giữ được phép lịch sự tối thiểu, bờ má phồng ra dù nó đã được bàn tay bịt kín. Cơn buồn nôn từ trong dạ dày cuống cuồng dâng trào đến cổ họng muốn phát điên. Bất lực với sự kiềm chế để chùm chân ngay tại đó thêm nữa. Tôi chỉ đành liều mình, gồng cả thân thể trỗi dậy khỏi xình xích của sự ngột ngạt mà bắt đầu dùng cả hai bàn tay mình nhào về phía mặt đất. Đôi chân nhanh nhẹn lết theo, chạy khỏi người giáo viên đáng sợ. Tìm một góc phòng hoang vu bụi bẩm nhất trong trường lẩn trốn.
Tình cờ, nhờ cơ duyên đen đủi, tôi vấp lấy niềm hy vọng nhỏ nhặt là thấy được thứ mình cần đến. Chính là ngay tại căn phòng nhà kho của ngôi trường, nơi vô tình tôi ẩn nấp cái người giáo viên rừng rợn kia. Đây cũng là chốn mồ những kỷ niệm của các vị khối trên, may hay nó vừa giúp tôi tìm thấy một chiếc bàn nguyên vẹn dính đầy mạng nhện được cất ngay tại đó.
Hít một hơi thở dài, cơ thể tôi tự động nép sang cánh cửa, đôi ngươi liếc dọc hành lang không bóng người. Cứ thế thân người linh hoạt nhấc lấy chiếc bàn cũ, vội vàng chạy sang căn lớp của Thiên Lãnh. Tiếc nỗi rằng chỉ do nỗi sợ hồi nãy vẫn còn bám chặt lấy sóng lưng, cứ ngỡ hình ảnh của người giáo viên ấy sẽ xuất hiện ở hành lang nhìn thấy tôi một lần nữa, nên sự bình tĩnh của tôi cũng bỗng chốc bị vùi lắp.
Đứng trước cửa lớp của Thiên Lãnh, tôi nắm chặt thành bàn. Thay vì kế hoạch đơn thuần của tôi chỉ cần đến lớp, nhẹ nhàng giới thiệu bản thân là học sinh chuyển trường, để tìm cớ được vào khác lớp đường đường chính chính. Nhưng, hành động duy nhất của tôi lại là tấp táp mở cửa xông vào, vác luôn cái bàn đặt cạnh ngay chỗ của Thiên Lãnh, chẳng quan tâm phép tắc. Cũng vì sự ngu ngốc ấy, sự chú ý của mọi người trên chiếc bảng đen cũng bắt đầu rộng mở hướng về tôi.
Hạ thấp tầm nhìn di chuyển xuống mặt bàn, tôi vò lấy vải quần, cố gắng động não. Tuy vậy, mọi thứ xung quanh vẫn cứ luôn bất ngờ. Tôi không kịp trở mặt nước cờ rút lui. Nhất là khi giọng điệu chói tai phiền hà đến tôi bỗng xuất hiện trong căn lớp này, nhất là đối với người ở bên cạnh:
"Ê nhỏ kia! Sao vào lớp tau chi vậy? Bộ thích tau quá nên đến đây à?"
Thân thể bất động trong vài giây, đôi ngươi tôi di chuyển từ chiếc bàn dần dần chuyển hướng sang Thiên Lãnh. Lập tức, cơn tức giận của tôi trở nên bùng nổ như cái cách núi lửa phun trào dung nham... Vì cái tướng ngồi gác chân lên bàn háo thắng của cậu ta, quần áo lộn xộn chẳng thèm đóng thùng, nụ cười mở rộng như ông trùm nguy hiểm. Đây chẳng phải là cái tên ôn thần Thiên Hảo sao?
"Này! Cậu không sao chứ?" Chưa dứt khỏi suy nghĩ bối rối. Một tiếng nói nhẹ nhàng khác cất lên, thu hút tôi quay đầu sang. Đó không ai khác là Dương Nha. Ở chỗ ngồi đằng sau lưng cô ấy mới đúng là Thiên Lãnh. Đợi chút...Sao cô ấy lại ở đây cơ chứ? Đợi chút!... Chẳng lẽ ba người này chung lớp sao?
Cơ thể rút mòn cạn kiệt sức lực. Khuôn miệng nhếch môi một nụ cười, tôi lấy tay che đôi mắt của mình. Tựa vào lưng chiếc ghế nghiêng người, và rồi... Chính tôi vô dụng làm rơi chính vận mệnh của bản thân ngã xuống mặt sàn. Chìm vào một giấc ngủ say.... Thật là ngu ngốc... Thành thật tôi không cố tình làm thế. Chính tôi vẫn chẳng hề biết tại sao lại như vậy. Hôm nay đúng là ngày quỷ tha ma bắt!