

Cuộc Thi Nét Bút Tuổi Xanh: Tuần Thứ 20+21+22 - 2025
Hành trình trưởng thành: Một bản nhạc của cuộc đời
* * *
Chủ đề: Hành trình trưởng thành: Một bản nhạc của cuộc đời
Hành trình trưởng thành: Một bản nhạc của cuộc đời
* * *
Chủ đề: Hành trình trưởng thành: Một bản nhạc của cuộc đời
Có lẽ, trong đời mỗi người, ai rồi cũng phải bước vào một hành trình mang tên "trưởng thành". Đó không phải một đích đến, cũng chẳng có vạch đích để ta dễ dàng nhận ra mình đã đến nơi. Trưởng thành là một chuyến đi dài, có khi gập ghềnh, có khi nắng đẹp, và có khi lại ngập đầy mưa giông. Thế nhưng, nhờ những bước chân chập chững, nhờ những vấp ngã đầu đời và cả những nụ cười hồn nhiên còn sót lại, ta mới biết mình đã lớn lên từng ngày. Nếu tuổi thơ là một bài hát trong trẻo thì trưởng thành lại là một bản nhạc giao hưởng đầy biến tấu, lúc thăng hoa, lúc trầm lắng, nhưng mỗi nốt nhạc đều mang một ý nghĩa riêng.
Ngày bé, tôi luôn tin rằng trưởng thành là khi được tự do làm mọi điều mình muốn. Khi ấy, cuộc sống chỉ là một chuỗi những phép tính đơn giản: Làm xong bài tập sẽ được chơi, ngoan ngoãn sẽ được quà. Tôi mơ về một ngày không còn nghe bố mẹ nhắc nhở "đi ngủ sớm đi con", "ăn cơm đi rồi hãy chơi". Tôi nghĩ trưởng thành nghĩa là không ai quản thúc, là có thể tự kiếm tiền, mua thứ mình thích, đi đến nơi mình muốn. Sự tự do ấy giống như một giấc mơ đẹp, hứa hẹn một thế giới không có giới hạn, nơi tôi có thể bay lượn mà không phải lo sợ bất kỳ điều gì.
Nhưng rồi, cánh cửa của tuổi trưởng thành mở ra, và thế giới ấy không hề giống như những gì tôi tưởng tượng. Ngày cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay, tôi mới nhận ra con đường phía trước mới thực sự là một cuộc thi dài hơi. Cuộc đời không phải là những bài toán có sẵn đáp án. Mọi thứ ta phải tự mình dò dẫm, tự mình quyết định và tự mình chịu trách nhiệm. Những va vấp đầu tiên trong công việc, những thất bại trong việc xây dựng các mối quan hệ, và cả những lúc cảm thấy lạc lõng giữa thành phố rộng lớn đã dạy cho tôi một bài học đầu tiên: trưởng thành không chỉ là tự do, mà còn là trách nhiệm. Trách nhiệm với những quyết định mình đưa ra, với những lời nói mình thốt ra, và trách nhiệm với tương lai của chính mình.
Tôi còn nhớ, những ngày đầu đi làm, tôi đã vấp ngã không ít lần. Có lần, tôi đã làm hỏng một dự án quan trọng, và cảm giác thất vọng, xấu hổ dâng lên đến tận cổ họng. Tôi đã muốn buông xuôi, muốn trốn chạy. Nhưng rồi, tôi lại nhớ đến câu nói của cha: "Con người không chỉ lớn lên nhờ những thành công, mà còn nhờ cách con đứng dậy sau thất bại." Chính lúc ấy, tôi đã hiểu rằng, trưởng thành không có phao cứu trợ, cũng chẳng có đáp án sẵn. Thử thách của trưởng thành là đôi khi phải ngồi một mình giữa đêm khuya, đối diện với những lỗi lầm, và học cách đứng dậy sau những lần gục ngã. Trưởng thành là khi ta biết thừa nhận sự yếu kém của mình và bắt đầu học hỏi để trở nên tốt hơn.
Bên cạnh trách nhiệm với bản thân, tôi còn học được trách nhiệm với gia đình. Ngày bé, cha mẹ là cả thế giới của tôi, là nơi tôi tìm thấy sự an toàn tuyệt đối. Khi lớn lên, tôi bắt đầu nhận ra cha mẹ cũng có những nỗi lo, những gánh nặng. Ánh mắt cha đã có thêm những nếp nhăn, mái tóc mẹ đã điểm thêm sợi bạc. Trưởng thành là khi tôi không chỉ nhận sự yêu thương mà còn biết cách trao đi yêu thương ấy. Tôi học cách lắng nghe cha mẹ nhiều hơn, học cách dành thời gian ở bên họ, và học cách san sẻ những gánh nặng dù chỉ là nhỏ nhất. Trưởng thành là một hành trình để trở về, trở về với nơi bắt đầu của mọi yêu thương.
Có những ngày, tôi chợt thấy mình giống như một đứa trẻ đội lốt người lớn. Ngoài kia, giữa bộn bề lo toan, ta buộc phải khoác lên chiếc áo "người trưởng thành" để không ai nhận ra bên trong ta còn nhiều vụng về, nhiều mong manh. Ta cười để che đi nỗi buồn, ta mạnh mẽ để che đi sự yếu đuối, và ta tiếp tục bước đi dù đôi chân nhiều lúc rã rời. Tôi đã từng nghĩ rằng người lớn không được phép khóc, không được phép yếu đuối. Nhưng hóa ra, trưởng thành không phải là đánh mất đi cảm xúc, mà là học cách kiểm soát chúng. Ta vẫn có thể khóc khi mệt mỏi, vẫn có thể yếu đuối khi bị tổn thương, miễn là sau đó ta biết lau nước mắt và đi tiếp. Trưởng thành là chấp nhận sự cô đơn như một người bạn đồng hành.
Thế nhưng, giữa hành trình đầy thử thách ấy, vẫn có những điều ấm áp khiến ta muốn tiếp tục bước đi. Đó là ánh mắt hy vọng của cha mẹ mỗi lần con trở về, là tin nhắn giản đơn từ một người bạn, là nụ cười trong trẻo của một đứa trẻ ta tình cờ gặp trên đường. Chính những điều bé nhỏ ấy lại tiếp thêm cho ta sức mạnh, để ta nhận ra rằng dù khó khăn đến đâu, hành trình trưởng thành vẫn là một món quà quý giá. Món quà ấy không phải là vật chất, mà là những bài học về lòng kiên trì, về sự bao dung, và về tình yêu thương.
Tôi nhận ra, trưởng thành không phải là đánh mất tuổi thơ, mà là mang tuổi thơ trong trẻo ấy đi cùng trên đoạn đường dài. Ta vẫn có thể giữ trong tim những điều ngây ngô, những mơ ước tưởng chừng trẻ con, miễn là ta không bỏ cuộc giữa chừng. Bởi lẽ, trưởng thành không phải để trở thành một người khác, mà là để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Phiên bản ấy không hoàn hảo, nhưng đã biết cách chấp nhận những khiếm khuyết, biết cách yêu thương nhiều hơn và bao dung nhiều hơn.
Nếu có ai đó hỏi tôi: "Trưởng thành có đáng không?" – tôi sẽ mỉm cười và trả lời rằng: "Đáng chứ!" Bởi chính nhờ trưởng thành, ta mới biết trân trọng những giây phút bình yên, mới biết yêu thương và bao dung hơn. Bởi chính nhờ trưởng thành, ta mới học được cách lắng nghe, cách sẻ chia, và cách yêu lấy cuộc đời này, dù đôi khi nó không hoàn hảo như ta mong muốn.
Hành trình trưởng thành là hành trình không có điểm dừng. Ngày hôm nay, ta trưởng thành hơn ngày hôm qua, và ngày mai, ta lại trưởng thành hơn hôm nay. Chúng ta cứ thế mà lớn lên, giữa yêu thương và mất mát, giữa hy vọng và khát khao. Để rồi một ngày nào đó, khi ngoảnh lại, ta sẽ mỉm cười nhẹ nhõm: "À, thì ra mình đã đi một quãng đường dài đến thế." Và có lẽ, trưởng thành đẹp nhất không phải là khi ta có tất cả, mà là khi ta biết đủ, biết trân trọng từng khoảnh khắc, biết yêu thương bản thân và những người ở bên cạnh. Bởi cuối cùng, hành trình trưởng thành không chỉ là hành trình của riêng ta, mà còn là hành trình của những yêu thương đồng hành.
#Nét_bút_tuổi_xanh #cuộc_thi_viết #tản_văn