- Xu
- 768,137,022


Giá mà lúc mình buồn như tận thế
Có một ai bấm máy gọi cho mình
Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh
Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh
Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa
Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Có ai đó bảo mình không sao cả
Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi
Giá mà lúc mình đang yêu, người đó
Gửi tin vui lên những ánh sao trời
Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc
Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi!
Nguyễn Thiên Ngân
Bài thơ Giá mà lúc của Nguyễn Thiên Ngân gợi mở một thế giới cảm xúc mong manh, nơi con người luôn khao khát một bàn tay, một lời an ủi, hay đơn giản chỉ là một sự hiện diện đúng lúc. Những câu thơ chất chứa nỗi niềm ấy không ồn ào, không bi lụy, nhưng lại chạm sâu vào trái tim người đọc bởi sự thật thà và gần gũi. Từng khổ thơ như một lời ước ao giản dị: giá mà có ai gọi điện khi mình buồn, có ai nắm tay khi mình yếu đuối, có ai nhắn nhớ khi mình đau đớn... để rồi từ những điều nhỏ bé ấy, người ta có thể tìm lại nghị lực, tìm lại niềm tin và cả tình yêu.
Thơ không chỉ là lời than thở, mà còn như một lời nhắc nhở: đôi khi một hành động nhỏ bé của người khác cũng đủ vực dậy cả một tâm hồn đang rơi vào tận cùng tuyệt vọng. Chính vì thế, Giá mà lúc không chỉ nói hộ những nỗi niềm riêng tư, mà còn gieo vào lòng người đọc một sự đồng cảm, khiến ta thêm trân trọng những khoảnh khắc sẻ chia trong đời sống. Đây là một bài thơ giàu cảm xúc, vừa dịu dàng vừa thấm thía, khiến ai đọc xong cũng khẽ thở dài mà thầm ước: giá mà lúc mình yếu lòng, cũng có một ai đó ở bên..
Có một ai bấm máy gọi cho mình
Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh
Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh
Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa
Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Có ai đó bảo mình không sao cả
Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi
Giá mà lúc mình đang yêu, người đó
Gửi tin vui lên những ánh sao trời
Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc
Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi!
Nguyễn Thiên Ngân

Bài thơ Giá mà lúc của Nguyễn Thiên Ngân gợi mở một thế giới cảm xúc mong manh, nơi con người luôn khao khát một bàn tay, một lời an ủi, hay đơn giản chỉ là một sự hiện diện đúng lúc. Những câu thơ chất chứa nỗi niềm ấy không ồn ào, không bi lụy, nhưng lại chạm sâu vào trái tim người đọc bởi sự thật thà và gần gũi. Từng khổ thơ như một lời ước ao giản dị: giá mà có ai gọi điện khi mình buồn, có ai nắm tay khi mình yếu đuối, có ai nhắn nhớ khi mình đau đớn... để rồi từ những điều nhỏ bé ấy, người ta có thể tìm lại nghị lực, tìm lại niềm tin và cả tình yêu.
Thơ không chỉ là lời than thở, mà còn như một lời nhắc nhở: đôi khi một hành động nhỏ bé của người khác cũng đủ vực dậy cả một tâm hồn đang rơi vào tận cùng tuyệt vọng. Chính vì thế, Giá mà lúc không chỉ nói hộ những nỗi niềm riêng tư, mà còn gieo vào lòng người đọc một sự đồng cảm, khiến ta thêm trân trọng những khoảnh khắc sẻ chia trong đời sống. Đây là một bài thơ giàu cảm xúc, vừa dịu dàng vừa thấm thía, khiến ai đọc xong cũng khẽ thở dài mà thầm ước: giá mà lúc mình yếu lòng, cũng có một ai đó ở bên..
Chỉnh sửa cuối: