Huyền Ảo [Edit] Trấn Âm Quan - Ngũ Đấu Mễ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Khoai lang sùng, 11 Tháng mười hai 2020.

  1. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 669: Cuộc nói chuyện giữa các đại lão

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười hai 2021
  2. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười hai 2021
  3. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 671: Vực Cảnh chân chính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Loại cảm giác này, khiến trong lòng tôi có chút sợ hãi, đây có lẽ là cảm giác bản năng, bởi vì tôi có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng trên người tôi đang nhanh chóng tiêu tan, đối với tôi mà nói, sức mạnh trên người tôi giống như là thứ tôi hao tốn thời gian rất dài để tu luyện.

    Nếu như không tiếp xúc với thế giới tu luyện này thì khá tốt, chỉ có sau khi tiếp xúc với thế giới tu luyện, tôi mới sâu sắc ý thức được một vấn đề.

    Lực lượng, chỉ có lực lượng đủ cường đại, mới có thể bảo vệ tốt tất cả những gì mình muốn bảo vệ.

    Đây là một loại cảm giác an toàn, thực lực bản thân tồn tại một loại cảm giác an toàn. Mà bây giờ tôi đang mất đi loại lực lượng này, nếu như ý nghĩ của ta thất bại, vậy thực lực của tôi cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Thần Hợp.

    Điều này đối với tôi bây giờ mà nói, căn bản cũng không đủ dùng.

    Đây chính là gánh nặng trong lòng, mặc dù trong lòng tôi rất rõ, tôi đã nghĩ muốn hiểu rõ thì phải làm, thì yên tâm dũng cảm đi làm, nhưng thời điểm lực lượng ở quanh thân tôi dần dần tiêu tán, tôi vẫn cảm giác được trong lòng tôi tồn tại gánh nặng.

    Đây là điều tôi không cách nào lừa gạt được bản thân, khi lĩnh vực lực cuối cùng của tôi tiêu tán ra ngoài, cảm thấy lĩnh vực của tôi hoàn toàn biến mất, tôi trở lại lực lượng cảnh giới Thần Hợp, yếu, lần đầu tiên cảm giác được bản thân yếu như vậy.

    "Chẳng lẽ, cách tôi nghĩ này sai lầm rồi sao?"

    Cảm thụ lực lương phân tán ra xung quanh, trong lòng tôi hướng về phía bản thân hỏi, nếu như tôi thật sự sai rồi, vậy tôi không có thời gian cảm khái, tôi nhất định phải tăng thêm tốc độ, ít nhất trước cuộc chiến tẩy lễ, ngưng tụ lĩnh vực của bản thân lần nữa, tiến vào thực lực nửa Vực Cảnh.

    Như vậy, ở cuộc chiến tẩy lễ ít nhất tôi sẽ không bị động như vậy.

    "Những lực lượng này, cảm giác thật là kỳ quái."

    Tôi cảm nhận được lực lượng bị tôi phân tán ra xung quanh, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của bọn nó, nhưng bây giờ bọn nó đã bị tôi phân tán, không thuộc về tôi.

    Muốn đạt được lực lượng này, vậy nhất định phải lại ngưng tụ bọn họ lần nữa.

    Tôi nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu thử nghiệm tiếp tục ngưng tụ lĩnh vực lực.

    Khi ý niệm của tôi mới vừa mới xuất hiện trong nháy mắt, xung quanh lực lượng bị phân tán đó lại chen chúc cuộn trào mãnh liệt hướng về phía thân thể tôi, sau đó trong khoảnh khắc quanh thân tôi hình thành lĩnh vực lực.

    Cảm nhận cổ lĩnh vực quanh thân hình thành, cả người tôi có chút ngẩn ra. Cổ lực lượng này không phải đã bị tôi hoàn toàn tiêu tán rồi sao?

    Tại sao?

    Đây là điều tôi không hiểu, cảm nhận được lực lượng lĩnh vực, hơn nữa tôi kinh hãi phát hiện, bây giờ tôi không đơn thuần là có thể ngưng tụ ra những lực lượng này trong nháy mắt, thậm chí tôi vẫn có thể tùy tâm sở dục khống chế phạm vi của lĩnh vực.

    Phạm vi càng nhỏ, áp lực lĩnh vực gây ra thì sẽ càng thêm kinh khủng.

    Đây chính là ý tưởng của tôi lúc trước, nói cách khác, ý tưởng của tôi đúng sao?

    "Không đúng, mặc dù ý tưởng của tôi là đúng, nhưng bây giờ tôi cũng chưa chân chính tiến vào Vực Cảnh."

    Sau đó, tôi kịp phản ứng, mặc dù nói ý tưởng của tôi đúng đắn, nhưng bây giờ thực lực của tôi vẫn là nửa Vực Cảnh, nhiều nhất cũng chính là nắm trong tay phương diện lĩnh vực này, càng thêm thành thạo, hơn nữa tăng lên không ít.

    Nhưng lực lượng bản thân tôi là nửa Vực Cảnh không có thay đổi.

    "Còn chỗ nào tôi chưa nghĩ tới sao?"

    Tôi nhíu mày, cảm nhận cổ lực lượng xung quanh này, tôi bắt đầu tiếp tục hấp thu quy luật lực trong trời đất.

    Lĩnh vực của tôi chính là lấy lực đạo làm căn cơ hình thành, mặc dù bị tôi dung hợp lại 24 tiết khí sát cơ, nhưng cuối cùng căn bản vẫn là lực đạo thuần túy.

    Tôi tiếp tục hấp thu lực đạo, sau đó muốn tăng cường bản thân.

    "Vẫn chưa đúng, theo lý mà nói, nếu như chẳng qua là hấp thu lực lượng lực đạo để thăng cấp, vậy phạm vi lực há chẳng phải là có thể mở rộng vô hạn sao?"

    "Vậy rốt cuộc là phạm vi gì, mới tính là chân chính tiến vào Vực Cảnh?"

    Trong đầu tôi lại nghĩ tới một câu hỏi như vậy, tôi tự nhận phạm vi khống chế lĩnh vực đã không thấp, trước tôi cảm nhận được lực lượng của Vực Cảnh, thậm chí thấy qua sức chiến đấu của cường giả Vực Cảnh.

    Mà phạm vi Vực bọn họ tản mát ra, còn chưa rộng như tôi, nhưng lực lượng của bọn họ rất kinh khủng.

    Cho nên, phạm vi khẳng định cũng không phải là điểm chính, vậy điểm chính rốt cuộc là ở chỗ nào?

    Trong lòng tôi suy nghĩ đồng thời vấn đề này, lực lượng quanh thân ngưng tụ cũng không dừng lại chút nào, nghĩ thì nghĩ, nhưng tu luyện vẫn phải tiếp tục.

    "Vực, phù hợp thiên địa, tùy tâm sở dục."

    Trong miệng tôi, thấp giọng tự nói, thậm chí có thời điểm ngay cả bản thân tôi cũng không biết rốt cuộc tôi đang nói cái gì.

    Một khắc sau, ánh mắt tôi đột nhiên trợn to, Vực Cảnh tăng lên, chính là cảm nhận lực lượng của chúng tôi đối với thiên địa, phù hợp, hấp thu tiến hơn một bước, như vậy mới có thể nắm giữ lực lượng càng mạnh.

    Sau đó, tôi nhắm mắt lại, lại lần nữa tản ra cổ lực lượng ngưng tụ quanh thân.

    "Chưa đủ, vẫn chưa đủ."

    Tôi lại ngưng tụ lần nữa, sau đó lại phân tán đi, loại cảm giác này có giống cảm giác nặn bột mì, chỉ có trải qua nhiều lần nghiền ép, mới có thể khiến bột mịn càng mịn.

    "Vẫn chưa đủ."

    Lực lượng quanh thân chúng tôi, cũng không phải là muốn tiêu tan đơn giản như vậy, mà là muốn chân chính dung nhập vào trong trời đất.

    Đem lực lượng Vực bản thân dung nhập vào trời đất, mới có thể coi là thiên nhân hợp nhất.

    Dung nhập vào trong trời đất, đạo lực lượng thậm chí sẽ tự mình tu luyện, sau đó hấp thu lực lượng trong trời đất, thời điểm khi chúng ta muốn dùng, ý niệm suy nghĩ, biến hóa thành Vực

    Đây mới thật sự là Vực Cảnh.

    Suy nghĩ ra điểm này trong nháy mắt trong lòng tôi sáng tỏ thông suốt, trước không hiểu, nghi ngờ trong nháy mắt được giải đáp.

    Số lượng lực lượng Vực quanh thân tôi vẫn còn, không bị phân tán.

    Muốn chân chính dung nhập vào lực lượng trong trời đất, cũng không đơn giản như vậy, vẫn là ví dụ ban nãy, bột mì, chỉ có đủ mịn, mới có thể dung hợp với nước, trở thành sợi mì.

    Nếu như bột mì không đủ mịn, thì không cách nào trở thành mì vắt.

    Hai người muốn dung hợp, thì phải chặt chẽ không khẽ hở, ít nhất phải được một mức độ có thể dung hợp.

    Một lần không được, thì là hai lần.

    Thời gian từng giờ từng giờ qua đi.

    Ngày này, tôi vẫn như cũ đang không ngừng ngưng tụ lực lượng Vực của tôi, sau đó đập bể, dung nhập vào trong trời đất.

    Trong chớp nhoáng này, tôi phát hiện Vực xung quanh tôi hoàn toàn biến mất, một chút cũng không cảm nhận được, dường như căn bản không tồn tại vậy.

    Nhưng mà, trong nháy mắt nhận ra được tình huống này, trong lòng tôi lại vui mừng như điên.

    Một khắc sau, suy nghĩ của tôi xê dịch, trong nháy mắt, giữa trời đất, dường như tồn tại vô số khe hở vậy, từng luồng lực lượng vô cùng tinh thuần từ trong trời đất thấm nhập ra, sau đó bắt đầu ngưng tụ quanh thân tôi.

    Lĩnh vực lực.

    Lực đạo hoàn toàn tạo thành một loại lực lượng kinh khủng, thậm chí tốc độ ngưng tụ so với tôi trước kia nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

    "Cái này, chính là Vực Cảnh sao?"

    Cảm nhận được biến hóa xảy ra trên người tôi, trong chớp nhoáng này, cảm giác mới vừa rồi cả người tôi dường như thuộc về trời đất này, bởi vì tôi có thể cảm giác được chút lực đạo ẩn chứa trong trời đất, thậm chí còn có rất nhiều lực lượng không giống.

    Cuối cùng, cũng bước vào cảnh giới tha thiết mong ước này rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2024
  4. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 672: Kí ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nháy mắt ngay tại lúc tôi xông phá Vực Cảnh đó, tôi cảm giác được thứ gì đó trên người tôi hình như bị phá ra vậy, rồi sau đó, đột nhiên tôi nhắm mắt lại, bởi vì tôi cảm giác được trong đầu tôi, lại có từng đoạn hình ảnh nổi lên.

    "Chạy đi, Thanh ca, mau mang con chạy đi."

    Đây là tiếng gào thét của một người phụ nữ, trong nháy mắt nghe thấy âm thanh này, tôi chỉ cảm thấy trong lòng vô hình thắt lại, tim đau khó có thể dùng lời diễn tả được.

    "Chạy? Cậu cái tên vô dụng này, đến một khắc cuối cùng lại hồi tỉnh ký ức? Nuôi cậu có ích lợi gì?"

    Sau đó, tôi cảm giác được cả người có loại đau đớn như xé vậy, còn có một trận âm thanh trẻ sơ sinh khóc.

    Loại cảm giác này, khiến tôi không cách nào khống chế tất cả người mình.

    Tôi không biết hình ảnh đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là thứ gì, nhưng tôi có thể nghe được một đoạn gào thét khác.

    "Thánh Cung? Muốn chết."

    "Ngăn hắn lại, nhanh lên."

    Xung quanh còn có từng tiếng gào thét, phảng phất như đang xảy ra một trận đại chiến.

    "Trần Tam Cố, ông ẩn náu lâu như vậy, cũng không phải bị chúng tôi tìm thấy rồi sao? Con Kỳ Lân trời sinh đạo cốt, há lại là những chó chết chủ có thể hưởng dụng."

    Người này đang gọi tên của ông nội tôi, tôi cảm nhận được loại xúc cảm mãnh liệt trên người đó càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng, âm thanh trẻ sơ sinh khóc hơi ngừng.

    "Ha ha ha, trời sinh đạo cốt, là của Hỏa Long Thánh Cung tôi."

    "Vô liêm sỉ, chết cho tôi."

    Một tiếng gầm thét tràn đầy sát ý, hình như là âm thanh của cha tôi, mặc dù rất lâu rồi không nhìn thấy cha tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nghe lầm, đây chính là âm thanh của cha tôi.

    "Lưu Thanh, chớ hiếu chiến, mang con đi trước, mau."

    Âm thanh của ông nội tôi gầm lên truyền tới, giờ khắc này, tôi mơ hồ cảm giác, đứa trẻ trong miệng ông nội tôi còn có cha tôi, rất có thể là tôi, rốt cuộc tôi đã trải qua chuyện gì?

    Cha tôi không nói gì, thời khắc này khẳng định cha đang do dự.

    "Thanh ca, mau mang con đi, là em, đều do em, em vừa mới nhớ ra, em chẳng qua là một công cụ của Thánh Cung, một công cụ tiếp cận Trần gia."

    Âm thanh của người phụ nữ này về sau càng ngày càng yếu.

    "Không phải em sai, là anh sơ suất." Trong âm thanh của cha tôi mang một chút nghẹn ngào, càng nhiều hơn chính là sát ý tức giận.

    "Đứa trẻ, mang đứa trẻ đi, để cho nó sống.."

    Người phụ nữ nói xong những lời này, nói chính xác những lời này còn chưa nói xong, tất cả trực tiếp mất hút về phía sau.

    Theo sát, âm thanh và hình ảnh trở nên có chút mơ hồ, không biết qua bao lâu.

    "Đại ca, sao thế?" Lại là một giọng nói truyền tới, nếu như trước đó, tôi sẽ không biết âm thanh này là ai, nhưng bây giờ tôi biết, là chú Hai tôi, đây là âm thanh của chú Hai tôi.

    "Đứa trẻ trời sinh đạo cốt, nhưng Tiên Thiên đạo cốt bị người của Thánh Cung cưỡng ép lấy ra trước rồi." Âm thanh của cha tôi có chút u ám truyền tới.

    "Vô liêm sỉ, em đi giết Thánh Cung."

    Âm thanh tức giận của chú Hai truyền tới, nhưng lại bị cha tôi kéo lại.

    "Đừng làm loạn, Thánh Cung mưu đồ nhiều năm, nếu như tùy tiện đi vào, sợ rằng không chỉ là người của Thánh Cung đang chờ chúng ta, cha thật vất vả lắm mới kéo đám người kia để cho anh mang đứa trẻ trốn ra được."

    "Hơn nữa đến lúc đó sẽ làm loạn kế hoạch."

    Cha tôi giống như tràn đầy sát ý, nhưng thời khắc này chả còn cất giữ một tia lý trí cuối cùng.

    "Vậy.."

    Chú Hai có chút khó xử.

    "Không có sao, anh sẽ không để đứa trẻ có chuyện."

    Nói xong, một tiếng kêu đau truyền ra, trong hình, hình như tôi thấy một ngón tay của cha tôi trực tiếp ấn thẳng vào ấn đường của ông ấy.

    "Đại ca, anh.."

    "Đừng lộn xộn, đây là biện pháp duy nhất cứu đứa trẻ, nó không chịu nổi thương thế nặng như vậy, nhưng anh có thể."

    Âm thanh của cha tôi truyền tới.

    "Nhưng đạo cốt của anh.. để em đi."

    "Đây là con trai duy nhất của Trần Lưu Thanh anh, không có người nào so với anh thích hợp hơn."

    Sau đó, một khối nhìn như là một đầu khớp xương lớn nhỏ như vậy, sau đó cứ như vậy rơi vào giữa chân mày đứa bé sơ sinh.

    Phụt..

    Phun ra một ngụm máu tươi, cả người tôi lui ra từ trong ký ức, mà trong tim tôi, phảng phất có từng trận day dứt đau đớn truyền tới.

    Tôi đã từng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, từ lúc tôi hiểu chuyện, tôi thấy dáng vẻ cha tôi ốm yếu, hơn nữa bởi vì chuyện này, những đứa bạn cùng lứa tuổi trong thôn đều nói cha tôi là phế vật vô dụng.

    Tôi và bọn chúng đánh nhau không ít.

    Cho đến bây giờ, ký ức chôn giấu sâu trong đầu của tôi mới bảo cho tôi biết, bệnh trên người cha tôi chính xác là bị thương, nhưng không phải là bị người ta đả thương, mà là bởi vì cha đem đạo cốt trên người cho tôi.

    Đạo cốt, đó là thứ trí mạng, bởi vì tôi trời sinh đạo cốt, bị người của Hỏa Long Thánh Cung cướp đi, cha tôi vì muốn tôi sống sót, cha đem đạo cốt của mình cho tôi.

    Hỏa Long Thánh Cung.

    Giỏi cho một Hỏa Long Thánh Cung.

    Trong hai mắt tôi, giờ phút này có chút hoang mang, sát ý ngưng tụ. Đã rất lâu, rất lâu trong lòng tôi không có chuyện gì mà dao động như vậy.

    "Thì ra, thứ chú Hai nói bản thân tôi, muốn chính tôi cầm về, chính là ý này."

    Tôi nghĩ tới trước đây lúc gặp chú Hai, chú đã từng nói cho tôi một câu khó hiểu như vậy, nhưng khi đó cũng không nói rõ cho tôi, cũng là bởi vì, tiến vào Vực Cảnh, tôi sẽ tự mình mở đoạn ký ức ẩn núp này.

    Đó là thuộc về đạo cốt của tôi, tôi muốn tự tay đem nó đoạt trở lại.

    Bất kể bây giờ đạo cốt ở trên người ai.

    Cùng lúc đó, trong đầu tôi còn xuất hiện rất nhiều ký ức liên quan tới đạo cốt.

    Sau Vực Cảnh, là Đạo Cảnh.

    Vực của bản thân chúng ta chính là lực lượng thiên địa đại đạo ngưng tụ mà thành, khi chúng ta đến một loại trình độ nắm đạo trong tay, trong chớp mắt đó, một ý niệm là có thể đạt được, đạo sở trí.

    Tiến vào Đạo Cảnh thì sẽ ngưng tụ đạo cốt.

    Trên người, bình thường có 206 cái xương, mà người khi tiến vào Đạo Cảnh, trên người sẽ ngưng tụ ra cái xương thứ 207, đây là lực lượng đạo ngưng tụ mà thành, gọi là đạo cốt.

    Mà người tôi trời sinh đạo cốt.

    Dưới tình huống bình thường, tôi tiến vào Đạo Cảnh không bị gông cùm xiềng xích, hơn nữa ngưng tụ lực lượng đại đạo sẽ gấp mấy lần người thường, thậm chí hơn, khi tôi ngưng tụ lực đại đạo, vậy dưới sự giúp đỡ của trời sinh đạo cốt, không có bất kỳ trở ngại, trực tiếp tiến vào Đạo Cảnh.

    Trên người tôi bây giờ chính là đạo cốt cha tôi để lại cho tôi, tình huống bình thường, tôi vừa sinh ra thì có 207 cái xương, nhưng bị cưỡng ép cướp đi Tiên Thiên cốt trước, tôi không cách nào sống sót, cho nên cha tôi đem đạo cốt của cha cho tôi.

    Giờ phút này, tôi thật sự ý thức được, cha tôi là Đạo Cảnh, mà chú Hai tôi cũng là Đạo Cảnh.

    Hơn hai mươi năm trước, chú từng nói dùng đạo cốt của chú, là đủ để chứng minh. Mà dưới tình huống bọn họ đều đã mạnh như vậy, cũng không dám hạ thủ với ba thế lực lớn, đủ để chứng minh ba thế lực lớn so với trong tưởng tượng của tôi càng kinh khủng hơn, đó là kẻ thù không đội trời chung của Trần gia tôi.

    Vốn tưởng rằng tôi tiến vào Vực Cảnh đã đủ để gánh vác một vài phần, không ngờ, là vẫn quá yếu.

    Nhưng điều này cũng không có nghĩa tôi không thể trở nên mạnh mẽ.

    "Ba thế lực lớn, Hỏa Long Thánh Cung, tất cả, trước hết bắt đầu từ cuộc chiến tẩy lễ này đi."

    Tôi hít sâu một hơi, thấp giọng tự nói, cuộc chiến lễ tẩy lễ lần này, tôi sẽ khiến người ba đại thế lực trả giá một chút trước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2024
  5. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 673: Khí vận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ, tôi có thể cảm nhận được, đạo cốt ở ấn đường tôi luôn đang không ngừng hấp thu lực đại đạo xung quanh, đây chính là tác dụng của đạo cốt.

    Trước, đạo cốt trong ấn đường tôi hẳn là cha tôi phong ấn lại cho tôi, vật này bại lộ quá sớm, đối với tôi cũng không có lợi ích, nhưng bây giờ tôi tiến vào Vực Cảnh, cho nên đạo cốt tự động phá bỏ phong ấn.

    Đến lúc đó, tôi sẽ đem đạo cốt thuộc về tôi đoạt trở lại, sau đó đem đạo cốt của cha tôi trả lại cho ông ấy.

    Hít sâu một hơi, tôi ép tất cả những thứ này sâu xuống đáy lòng, thứ này không thể nào quên đi, chỉ có thời điểm khi tôi chân chính khiến ba thế lực lớn nợ máu trả bằng máu, mới có thể khiến mối hận trong lòng tôi hoàn toàn tiêu tan.

    Từ trong mộng cảnh đi ra, tôi thấy trong sân, Huyên Nhi và Nhị Cáp đang chơi đùa.

    Thời gian hai tháng này, tiến bộ không chỉ là một mình tôi, thực lực của nha đầu Huyên Nhi này cũng tiến vào Vực Cảnh, điều này khiến tôi có chút không biết nói gì, tôi là tu nhiều năm trong mộng cảnh đấy.

    Có điều điều kiện của nha đầu Huyên Nhi cũng không kém so với tôi, thậm chí điều kiện của Huyên Nhi còn tốt hơn nhiều so với tôi, thời gian con bé ngủ say có thể nói rất dài rất dài, thời gian những năm này, Hoàng Phủ Xuyên tiền bối cũng không nhàn rỗi, phỏng đoán cũng đang giúp Huyên Nhi tẩy tủy thân thể. Khi Huyên Nhi tu luyện, có thể nói hoàn toàn không có bất kỳ trở ngại gì, tất cả đều như nước chảy thành sông.

    "Đại ca ca, anh xuất quan rồi."

    Thấy tôi đi ra, Huyên Nhi mang Nhị Cáp lập tức tiến lên đón, tôi sờ đầu Huyên Nhi một cái, hai tháng này, hình như Huyên Nhi lại cao hơn rất nhiều, đã đến bả vai tôi.

    "Huyên Nhi, chị Hà Thù và chị Đình Đình của em đâu?"

    Tôi không thấy bóng người mấy người Hà Thù ở trong sân, hỏi về phía Huyên Nhi.

    "Các chị ấy cũng đang bế quan rồi, đại ca ca thực lực của anh hình như lại trở nên mạnh mẽ."

    Nha đầu Huyên Nhi này nhìn tôi, cảm giác của con bé vốn dĩ hết sức bén nhạy, tôi khẽ mỉm cười, sờ đầu con bé lên tiếng: "Em cũng không phải giống vậy sao?"

    "Ai nha đại ca ca, người ta đã không phải là con nít rồi, anh không được lúc nào cũng sờ đầu em!"

    Huyên Nhi chu miệng một cái, nhìn tôi oán trách, đối với lần này tôi cũng cười khổ một tiếng, đúng vậy, thoáng một cái Huyên Nhi từ trong di tích thượng cổ đi ra cũng xấp xỉ hai năm, Huyên Nhi cũng mười sáu tuổi.

    Đây là dựa theo tuổi tác hiện thực của Huyên Nhi.

    Thời gian cô ấy ngủ say không tính. Vừa lúc đó, tôi đột nhiên cảm giác được âm thanh sư phụ truyền tới, tôi nhìn Huyên Nhi nói: "Nha đầu, tự chơi một mình đi, sư phụ tìm anh có việc bận."

    Nói xong, tôi trực tiếp lao đến bầu trời trong đại điện.

    Trong đại điện, nhìn dáng dấp của sư phụ đã đợi tôi một thời gian, thấy tôi xuất hiện, trên mặt sư phụ hiện ra một vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí trong thần sắc hơi có vẻ có chút kích động.

    "Con, Vực Cảnh rồi?"

    Bản thân Chiến Thương Khung chính là cường giả Vực Cảnh đỉnh phong, bây giờ đương nhiên có thể nhìn ra thực lực của tôi. Tôi khẽ mỉm cười, sau đó nhìn sư phụ gật đầu.

    Chiến Thương Khung trước mặt trầm ngâm một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ chốc lát sau, ông mới lộ ra nụ cười khổ sở.

    "Con tên tiểu tử này, thật là khiến sư phụ không biết nói cái gì cho phải, tốc độ tu luyện của con, có thể nói là nhanh nhất cho đến tận bây giờ sư phụ từng thấy."

    "Có điều đây là chuyện tốt."

    "Sư phụ cảm nhận được con xuất quan, cho nên kêu con tới, chính là vì nói với con chuyện trận chiến tẩy lễ lần này một chút, trước mặc dù nói qua với con cuộc chiến tẩy lễ, nhưng cũng chưa từng nói tường tận."

    Trước mắt, sư phụ nhìn tôi, thay đổi trọng tâm câu chuyện, tiến vào chủ đề, nguyên nhân ông ấy kêu tôi tới, chính là vì nói rõ với tôi chuyện trận chiến tẩy lễ.

    Lúc này, trong lòng tôi cũng nghiêm nghị, liên quan tới cuộc chiến tẩy lễ, tôi vốn dĩ cũng đang muốn tìm sư phụ hỏi thăm một chút.

    "Cuộc chiến tẩy lễ lần này, mỗi một tông môn có thể có 50 đệ tử vào, mà ba thế lực lớn ở Trung Châu, mỗi thế lực lại có 100 đệ tử tiến vào."

    "Mà tiến vào chiến trường tẩy lễ, cuối cùng có thể không thể tiến hành tẩy lễ, quyết định bởi với một người tranh đoạt được bao nhiêu khí vận."

    Sư phụ Chiến Thương Khung nhìn tôi, bắt đầu cho tôi giải thích thứ liên quan tới trận chiến tẩy lễ.

    "Khí vận?"

    Khi tôi nghe được hai chữ khí vận, trong lòng dĩ nhiên là có chút khó hiểu, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe nói hai từ thế này.

    Trong đời thường, cũng có rất nhiều người bình thường tin tưởng khí vận, hoặc là nói vận khí.

    Nhưng khí vận giới tu luyện, sợ rằng sẽ càng thêm trực tiếp sáng tỏ.

    "Không sai, là khí vận, chiến trường tẩy lễ mảnh đất mấy vị đại năng ở thượng giới kia có mở ra, nghe nói chiến trường tẩy lễ cách nơi này gần nhất, bên trong rải rác khí vận thiên đạo tán lạc xuống, nếu như đem khí vận bên trong ngưng tụ, là có thể phá tan bức chắn của thiên đạo, lấy được đại đạo tẩy tuỷ bản thân."

    "Điều này liên quan đến sau có thể tiến vào Đạo Cảnh hay không."

    "Cũng ví như con nhìn sư phụ, đã từng ở trong cuộc chiến tẩy lễ nhận được tẩy lễ, nhưng thiên phú sư phụ không hề coi là rất tốt, chẳng qua là sư phụ tránh tất cả mọi người chăm chỉ cố gắng."

    "Cuối cùng lấy được khí vận không tính là rất nhiều, cho nên được thiên đạo tẩy lễ cũng không phải rất mạnh, dừng lại ở cảnh giới này đã dài trăm năm, luôn không cách nào tiến vào Đạo Cảnh chân chính."

    Trước mặt, sư phụ Chiến Thương Khung khẽ cười khổ, lên tiếng nói về phía tôi, lấy chính bản thân ông ấy làm ví dụ so sánh tốt nhất.

    "Sư phụ, khí vận giữa chiến trường tẩy lễ này nếu như có thể trực tiếp ngưng tụ, vậy ba thế lực lớn há chẳng phải là có thể cưỡng ép cướp đoạt?"

    Trong lòng tôi sinh ra nghi ngờ như vậy, ba thế lực lớn ở thượng giới thủ đoạn chồng chất, nếu như bọn họ cưỡng ép cướp đoạt càng nhiều khí vận hơn, vậy ai có thể ngăn cản?

    "Điều này con không biết sao? Chiến trường tẩy lễ này, tồn tại rất nhiều nguy hiểm."

    "Trong đó có yêu thú vô cùng kinh khủng, đầu tiên đệ tử tiến vào bên trong nhất định phải đánh chết yêu thú, từ trên người yêu thú cướp đoạt khí vận."

    "Dĩ nhiên, những yêu thú này có chút đặc thù, bởi vì bọn họ toàn bộ đều không phải yêu thú chân chính, mà là do linh khí còn có khí vận kết hợp hình thành, những yêu thú này vô cùng cường hãn như nhau, rải rác ở mỗi chỗ, thậm chí còn có một con thú vương thống lĩnh."

    "Tiến vào chiến trường tẩy lễ, sẽ nguy hiểm tính mạng, ba thế lực lớn cũng muốn nuốt một mình, nhưng quy củ này là năm đó đại năng lưu lại, bọn họ cũng không dám làm bậy."

    "Quan trọng là mới vừa nói, nếu như bọn họ nuốt một mình, nhất định sẽ tổn thất càng nhiều thế hệ trẻ tuổi, những thứ này đều là nguyên nhân."

    "Số lượng khí vận yêu thú có hạn chế, đánh chết hết tất cả những yêu thú, trước tiên phải chạy tới Vọng Thần đài, nơi nào là nơi tẩy lễ cuối cùng."

    "Trên Vọng Thần đài, chỉ có một trăm vị trí, nói cách khác, tất cả người tiến vào chiến trường tẩy lễ, cuối cùng chỉ có một trăm người có thể trải qua tẩy lễ của lực thiên đạo."

    "Người các đại tông môn sẽ nghĩ đủ mọi cách cướp đoạt khí vận trên người người khác, đến lúc đó, đồng môn các con cùng nhau tiến vào chiến trường tẩy lễ, nhất định giữa hai bên phải phối hợp, mới có thể còn sống sót, sau đó bước lên Vọng Thần đài."

    "Mà con thân là đại sư huynh của Chiến Thần điện, lần này, con dẫn 50 đệ tử của Chiến Thần điện đi, trên người con, còn gánh vác một gánh nặng, là cho dù bao nhiêu người Chiến Thần điện ta trên Vọng Thần Đài tiếp nhận tẩy lễ."

    "Con phải cố gắng khiến cho càng nhiều người sống sót hơn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2024
  6. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 674: Số người tranh thủ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2021
  7. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 675: Trong trà có đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tranh thủ cho Nhị Cáp và Huyên Nhi được hai chỗ này, trong lòng tôi cũng cao hứng, trên đường trở về Thương Khung Phong, tôi lên tiếng với sư phụ bên cạnh: "Sư phụ, Hà Thù và Ân Đình Đình làm phiền người chăm sóc giúp ạ."

    "Không sao, các cô ấy ở Chiến Thần điện thì sẽ an toàn, ngược lại là tiểu tử con, bớt chọc nợ phong lưu, thứ này không dễ trả."

    Chiến Thương Khung nên cạnh cười lên tiếng, cũng có chút trêu ghẹo nhắc nhở tôi.

    Trở lại trong sân, tôi trực tiếp nói cho Huyên Nhi và Nhị Cáp, bọn họ có thể cùng tôi tiến vào chiến trường tẩy lễ, có điều hai cô gái còn lại là Hà Thù và Ân Đình Đình có chút mất mát, bây giờ thực lực của các cô vẫn còn ở cảnh giới Thần Hợp trung kỳ, lần này mặc dù đệ tử Chiến Thần điện tiến vào chiến trường tẩy lễ thấp nhất đều là cảnh giới Thần Hợp trung kỳ, nhưng tôi vẫn không muốn các cô ấy cùng mạo hiểm.

    Đối với chiến trường tẩy lễ này, tôi cũng chưa từng đi, tôi không biết bên trong rốt cuộc sẽ gặp phải nguy hiểm gì, Huyên Nhi và Nhị Cáp bởi vì bọn họ có đủ năng lực tự vệ, cho nên tôi cảm thấy tranh thủ cho bọn họ hai chỗ, sau khi đi vào có lẽ còn có thể được một ít tài nguyên.

    "Chị Hà Thù, chị Đình Đình, hai chị yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ mang đại ca ca bình yên vô sự về cho hai chị."

    Nha đầu Huyên Nhi này một chút cũng không nghĩ chuyện này lớn, trực tiếp đảm bảo với hai cô gái kia.

    Màn đêm, trong lương đình. Ân Đình Đình rót một bình trà, xem ra đợi tôi rất lâu rồi.

    "Buổi tối, có chuyện không thể ở phòng nói sao?" Tôi ngồi ở phía đối diện Ân Đình Đình, nhìn cô ấy lên tiếng.

    Lúc này, Ân Đình Đình nhìn qua hướng tôi.

    "Lần này đi vào, rất nguy hiểm sao?"

    Ân Đình Đình đối với lời trêu ghẹo của tôi cũng không để ý tới, trực tiếp lên tiếng hỏi tôi, nghe như vậy tôi sững sờ một chút, vội vàng cười: "Tàm tạm, có điều thực lực của anh em còn lo lắng sao?"

    Lúc này, nên nói mạnh miệng vẫn phải nói mạnh miệng, dẫu sao không thể khiến hai cô gái này suy nghĩ nhiều.

    "Anh cũng đừng lừa gạt em, từ trong miệng đệ tử khác em biết được, người đi vào, có thể ngay cả một nửa cũng không ra được." Vẻ mặt Ân Đình Đình nghiêm túc nhìn tôi, rất hiển nhiên, bây giờ cô ấy cũng không muốn tôi nói đùa với cô.

    "À, anh sẽ bảo đảm bản thân an toàn."

    Trầm ngâm nửa ngày, nhìn đôi mắt kia của Ân Đình Đình, tôi cũng không biết nên nói cái gì.

    Lúc này, Ân Đình Đình rót cho tôi một ly trà.

    "Chẳng bao lâu sau, em cho là có thể nắm Ân gia trong tay, cũng đủ để bảo vệ bản thân chúng ta, nhưng không ngờ, càng đi lên, cái gọi là nguy cơ sẽ càng lớn."

    Ân Đình Đình uống một hớp trà, rồi sau đó nhìn tôi lên tiếng.

    Đối với lời của Ân Đình Đình, trong lòng tôi cũng có chút cảm xúc.

    Đem trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, đi tới sau lưng Ân Đình Đình, ôm eo mềm mại đó của cô ấy lại.

    "Hối hận không? Thật ra thì đi theo anh, còn có nguy cơ lớn hơn, thậm chí có thời điểm anh có chút hối hận bảo mọi người đi theo anh."

    Lần này, Ân Đình Đình không có chút nào phản kháng hành động của tôi, mà hai tay bắt tay tôi đặt ở bên hông cô ấy.

    "Cái này cũng không giống như anh nói, em không hối hận là được."

    "Thật ra thì ban đầu Quỷ bà bà và ông nội anh đánh nhau, cũng đã cảm thấy rồi, bà ấy từng nói, ông nội anh giết bà ấy, không tới chiêu thứ hai, lúc ấy em thật sự tò mò Trần gia các anh rốt cuộc là lai lịch gì."

    "Nhưng dựa vào sức mạnh Ân gia em, em phát hiện căn bản không tra được chút nào."

    "Đến cuối cùng, em cảm thấy Trần gia các anh có lai lịch gì không quan trọng, quan trọng chính là, em gặp anh cái người oan gia này."

    Nói xong, Ân Đình Đình xoay người, môi đỏ mọng ấn lên môi tôi, bóng đêm hơi lạnh, lại có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng bỏng đang cháy.

    "Hửm, đừng động.."

    Nhưng, ngay đang tới lúc quan trọng, Ân Đình Đình đứng dậy lui về sau, bắt được tay tôi.

    "Em đây? Cố ý sao?"

    Tôi có chút im lặng nhìn Ân Đình Đình, cô gái này bây giờ khiến cả người tôi khó chịu, sau đó bảo tôi đừng động.

    "Hì hì, em tạo cho anh cơ hội đó, bất kể nói thế nào, hôn ước trước kia của anh và Hà Thù, coi như là em bồi thường cô ấy đi, anh muốn em, vậy anh giải quyết với cô ấy trước đi rồi nói sau."

    "Hơn nữa nhẹ nhàng nói cho anh, bên trong trà, em bỏ đồ vào."

    Trên mặt Ân Đình Đình hiện ra một nụ cười đắc ý, sau khi nói xong lời này, lập tức cô ấy xoay người rời đi, lao về phía phòng mình.

    Nhìn Ân Đình Đình rời đi, tôi có chút không biết làm sao đứng tại chỗ, cô gái này, có phần cũng quá chịu chơi đi chứ?

    Bên trong trà cô còn bỏ đồ?

    Tôi cảm giác được cả người có loại nóng ran vô hình.

    Lúc này, tôi thấy Hà Thù từ đằng xa đi tới.

    "Đình Đình Không phải nói bảo tôi tới có chuyện thương lượng sao? Cô ấy đi đâu vậy?"

    Hà Thù đi tới trước mặt tôi đứng lại, sau đó lên tiếng hỏi, nghe được lời này của Hà Thù, cả người tôi có chút không biết làm sao.

    "Cái đó, cô đi vào phòng cô ấy xem xem, tôi cũng mới vừa đến."

    Nói xong, tôi xoay người lao về phía phòng tôi.

    Bởi vì tôi cảm giác được ngọn lửa trong cơ thể hình như có chút không áp chế được, nhưng tôi không ngờ mới vừa vào phòng, Hà Thù phía sau đi theo tới.

    "Anh sao thế? Tôi thấy anh hình như có cái gì không đúng."

    Nói xong, Hà Thù đi lên đưa tay sờ trán tôi.

    "Trán anh làm sao nóng như vậy?"

    Hà Thù cau mày.

    Một mùi thoang thoảng từ trên người Hà Thù bay tới, giờ khắc này, tôi cũng không cách nào nhịn được nữa, ôm Hà Thù vào ngực, cả người cô ấy khẽ hừ một tiếng, lại không có phản kháng.

    Một luồng kình phong trực tiếp đem cửa phòng đóng kín.

    "Anh, anh muốn nói, anh biết bản thân anh khốn kiếp, nhưng anh bảo đảm, anh thật sự không biết hôn ước với em, nếu như anh biết sớm một chút, anh tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc Đình Đình."

    "Nhưng, em bảo anh bỏ bất kỳ một người nào người trong số hai người, anh không bỏ được."

    "Nếu như, nếu như em không tiếp nhận nổi, em bảo với anh.."

    Bây giờ trong đầu tôi rối bời, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, hình như Hà Thù trước mặt cũng có chút ngẩn ra, một đôi mắt đẹp sáng ngời của cô ấy nhìn chằm chằm tôi, không nói một lời, một khắc sau cả người tôi trực tiếp hôn lên môi Hà Thù.

    Ư..

    Hà Thù vùng vẫy hai cái, sau đó, tôi cảm giác được mắt cô ấy chậm rãi nhắm lại. Một đêm yên lặng, không mây, không mưa, gió rì rào lay động nhẹ, trên giường lay động mạnh.

    Sáng sớm, khi tôi mở mắt ra, nhìn Hà Thù ngủ say bên người, trên gò má còn mang một tia đỏ ửng, cô gối đầu lên cánh tay tôi, tôi cũng không có động, bởi vì tôi sợ sẽ đánh thức cô ấy.

    Một lúc lâu, tôi phát hiện hô hấp của cô ấy có chút không đúng, tôi mới biết, cô ấy đã tỉnh, chẳng qua là giả bộ ngủ.

    Tôi khẽ mỉm cười, thận trọng đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

    Vừa rời đi, Hà Thù trên giường liền mở mắt ra, trên mặt đỏ ửng trong nháy mắt dâng lên.

    "Ân Đình Đình cô gái điên này, tự mình bỏ thuốc, sao lại để tôi gánh?"

    Lúc này, cửa phòng mở ra, Ân Đình Đình bưng một chén thuốc bổ đi tới.

    "Chị Hà Thù, tối hôm qua mệt nhọc chứ? Khổ cực cho cô rồi, sáng sớm tôi nấu canh đại bổ cho cô."

    Ân Đình Đình mang trên mặt nụ cười thỏa mãn, thấy vậy Hà Thù liền vội vàng đứng lên, mặt đầy cáu giận nhìn Ân Đình Đình.

    "Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi đây là vì muốn tốt cho cô, nếu không phải cô và anh ấy có hôn ước, tôi đã sớm hạ thủ."

    Ân Đình Đình đối mặt với ánh mắt của Hà Thù, một chút cũng không sợ hãi.

    Vốn dĩ ở cửa tôi liền gặp Ân Đình Đình, nhưng cô gái này nói cô ấy bưng đi vào là được, bảo chuyện này bản thân mình làm.

    Nhưng mà cũng may tôi đứng ở cửa, nghe được bên trong cũng không có phát sinh động tĩnh gì lớn.

    Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2024
  8. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 676: Chiến trường Khí Vận

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2024
  9. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 677: Cuộc đi săn bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là một tình huống ngoài ý muốn, trước đây chưa từng nghĩ đến.

    Nhưng mà bọn chúng hấp thu khí vận là chuyện của bọn chúng, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là phải giải quyết vấn đề giết yêu thú khí vận.

    10 người chúng tôi bước vào trong dãy núi, lúc đi vào, tôi phát hiện bên trong dãy núi hình như có 1 đạo bình chướng, nhưng mà đạo bình chướng kia cũng không có bất kỳ tính công kích gì cả, chắc là dùng để ngăn cản yêu thú khí vận trong dãy núi này ra ngoài.

    Mà chúng tôi vừa mới xông vào rừng chưa đến 2 phút, đột nhiên một tiếng thú rống truyền tới.

    "Mọi người cẩn thận một chút."

    Tôi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

    "Đại sư huynh, tôi nghe sư phụ nói qua, yêu thú khí vận đối với khí tức của nhân loại chúng ta cực kì mẫn cảm, chỉ cần chúng ta xuất hiện ở chung quanh, liền có thể bị yêu thú khí vận phát hiện."

    Bên cạnh truyền đến nhắc nhở của Phàn Lực, sư phụ ngược lại là không nhắc chuyện này với tôi, ngay khi Phàn Lực vừa nói xong, tôi liền phát hiện trong rừng có mấy đạo khí tức bắt đầu tụ về phía chúng tôi.

    Một lát, quanh thân chúng tôi, vậy mà lại xuất hiện 12 con yêu thú khí vận. Dáng vẻ của những yêu thú này giống với yêu thú phổ thông, nếu như không phải trước đó đã biết trước rồi, tôi cũng sẽ không tin tưởng cái thứ đồ chơi này lại là linh khí và khí vận ngưng tụ mà thành.

    "Những yêu thú này thực lực ít nhất đều là cảnh giới Thần Hợp, các cậu một người đối phó một con, lựa chọn con mình có thể đối phó, còn lại không cần các cậu lo."

    "Động thủ đi!"

    Trận chiến đầu tiên không nghĩ tới dẫn đến nhiều yêu thú như vậy, như thế khiến tôi có chút không ngờ đến.

    Nhưng cũng may là còn trong phạm vi khống chế của chúng tôi. Trong nháy mắt theo hiệu lệnh của tôi phát ra, lần lượt từng thân ảnh lướt đi, sau đó lao mạnh về phía trước, đối với chúng tôi mà nói, đánh giết loại yêu thú cảnh giới Thần Hợp này vẫn khá là đơn giản, tôi rất nhanh chặn giết hai con yêu thú khí vận. "

    Trong khoảnh khắc tôi đánh chết con yêu thú khí vận trước mắt này, tôi cảm giác được, trên người bọn chúng, một cỗ khí tức màu vàng nhạt ngưng tụ về phía tôi, sau đó lơ lửng ở phía trên đỉnh đầu của tôi.

    Phảng phất tạo thành một mảnh đám mây màu vàng nhạt, đây chính là mây do khí vận ngưng tụ ra sao? Trước đó sư phụ cũng đã từng nói với tôi.

    Một bên khác, Huyên Nhi đánh chết hai con, Nhị Cáp chỉ đánh chết một con.

    Chiến đấu của những người khác mặc dù tốn một chút thời gian, nhưng cũng may không xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào, giết chết yêu thú khí vận ở trước mắt.

    Trận chiến đầu tiên, mọi người vẫn còn khá là thuận lợi, cũng không gặp được trở ngại gì.

    " Trận chiến đầu tiên mặc dù rất thuận lợi, nhưng mà tôi hi vọng các cậu đừng chủ quan, càng đi vào sâu bên trong, yêu thú khí vận mà chúng ta gặp được sẽ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, nghe nói yêu thú khí vận ở xung quanh Vọng Thần đài, phần lớn đều là Vực Cảnh. "

    Tôi nhìn mọi người nhắc nhở, lúc nào cũng bảo trì cảnh giác cao nhất chuẩn bị chiến đấu, là sẽ không sai.

    Mà ở trong này chúng tôi phải đối mặt cũng không chỉ là những yêu thú khí vận này, còn có người của những tông môn khác.

    Lúc này, tôi cảm ứng được tình huống bên kia của phân thân, phân thân thành công trở thành Thánh tử thứ hai của Dược Cốc, mặc dù là vị Thánh tử thứ hai, nhưng dường như có cảm giác được coi trọng hơn vị Thánh tử thứ nhất.

    Bởi vì vị Thánh tử kia của Dược Cốc chỉ là nửa Vực Cảnh, mà phân thân đã tiến vào Vực Cảnh.

    Đây chính là chênh lệch lớn nhất, lần này, phân thân và vị Thánh tử kia đồng thời dẫn đội, cũng cùng tiến vào trạng thái săn giết yêu thú bình thường. Sau khi mọi người đơn giản thương nghị, tiếp tục đi về phía trước.

    Bên trong dãy núi này số lượng yêu thú khí vận nhiều hơn so với tưởng tượng của chúng tôi.

    Bởi vì chúng tôi vừa mới đánh chết 12 con yêu thú, đi về phía trước mới 10 phút, lại có hơn 10 con yêu thú tập trung về phía chúng tôi.

    Đúng với lời của Phàn Lực, những yêu thú khí vận này có thể phát hiện chúng tôi một cách chính xác hơn, thậm chí lúc phát hiện chúng tôi, tất cả yêu thú ở xung quanh cũng sẽ tụ tập về phía của chúng tôi.

    " Đây là đợt yêu thú khí vận thứ hai, đã có thực lực cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ, mọi người cẩn thận một chút. "

    " Những người còn lại riêng phần mình ứng phó một con yêu thú, Huyên Nhi, Cùng Kỳ, ba người chúng ta mỗi người đối phó 3 con. "

    Thực lực của Huyên Nhi và Nhị Cáp đều là Vực Cảnh, thật ra tôi cũng đã từng nghĩ để cho hai người họ đi đến đội ngũ khác, như vậy ít nhất có thể đảm bảo được phần nào an toàn cho đội ngũ khác, nhưng sau đấy tôi nghĩ lại, Nhị Cáp và Huyên Nhi không muốn tách ra, tôi cũng không yên tâm Huyên Nhi.

    Từ đầu đến cuối trong lòng của tôi thời thời khắc khắc đều nghĩ đến bảo hộ an toàn của Huyên Nhi, đây là nhiệm vụ mà Hoàng Phủ Xuyên giao cho tôi, cho dù thực lực bây giờ của Huyên Nhi là Vực Cảnh, tôi cũng không thể chủ quan.

    Điều này khiến cho lực lượng của đội ngũ này của chúng ta cường đại hơn nhiều.

    Trước mặt một con hổ yêu thú toàn thân màu đỏ như lửa lao mạnh về phía tôi, thân hình lướt đi, ngón tay trong tay nháy mắt điểm ra một điểm.

    Huyền Linh chỉ.

    Bây giờ tôi đánh giết yêu thú cảnh giới Thần Hợp, dùng đạo pháp đơn giản này đã đủ rồi.

    Sau một lát, tất cả yêu thú bị đánh giết, mà lúc này, tôi thấy đã có người tiêu hao không ít.

    " Mọi người tu chỉnh một khắc (*). "

    (*) 15 phút.

    Vì lần chiến đấu tiếp theo tất cả mọi người đều có thể dùng trạng thái đỉnh phong để đối mặt, tôi không hi vọng có người vì điều trước mắt này mà mất mạng.

    Khí Vận hồng vân trên đỉnh đầu chúng ta cũng bởi vì đánh giết yêu thú mà càng trở nên ngưng thực, nhưng tôi biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, bây giờ một ít khí vận này, còn quá ít.

    Vọng Thần đài, đó là mục tiêu cuối cùng của chúng tôi, mặc dù bây giờ không nhìn thấy Vọng Thần đài, nhưng chỉ cần khí vận của chúng tôi ngưng tụ đến trình độ nhất định, thì có thể cảm ứng được vị trí của Vọng Thần đài. Thời gian của chiến trường khí vận không hạn chế, nhưng số lượng yêu thú khí vận ở trong này có hạn, sau khi đánh chết tất cả yêu thú thu hoạch được khí vận, như vậy còn lại chính là tranh đoạt khí vận giữa người và người.

    Lúc đó, mới là tàn khốc nhất.

    Sau 1 khắc, chúng ta tiếp tục lên đường.

    Ngày thứ năm, chúng tôi tiến vào chiến trường khí vận đã là ngày thứ năm, tôi không đếm cụ thể là đã giết chết bao nhiêu con yêu thú, nhưng khí vận hồng vân trên đỉnh đầu tôi cũng trở nên càng ngày càng ngưng thực, màu sắc trông rất đậm đặc.

    Nhưng lúc này tôi vẫn chưa cảm giác được vị trí của Vọng Thần đài, xem ra, cho dù là như vậy, trình độ khí vận của tôi vẫn còn chưa đủ.

    Cùng lúc đó, thân hình của tôi đột nhiên dừng lại, bởi vì tôi cảm giác được, ở phía trước chúng tôi cách đó không xa, vậy mà lại xuất hiện khí tức chiến đấu, điều này chứng minh, phía trước chúng ta, có người.

    " Phía trước có người, mọi người cẩn thận. "Tôi vội vàng giơ biểu thị dừng lại tất cả mọi người bước nhanh về phía trước.

    Tôi vừa mới dứt lời, khí tức chiến đấu trước mặt trong nháy mắt ngừng lại.

    " Đại ca ca, bọn họ giống như là đi rồi. "Giọng nói của Huyên Nhi truyền đến, cảm giác của cô ấy còn nhạy cảm hơn tôi, nếu như tôi đoán không sai, người phía trước rất có thể cũng đã cảm thấy khí tức của chúng tôi.

    Nhưng lúc này mới là ngày thứ năm, bọn hắn cũng không muốn có va chạm với bất kì kẻ nào, dù sao điều này đối với song phương mà nói, đều không có lợi.

    Cho nên, bọn hắn lựa chọn rời đi.

    Khi chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, đến vị trí ban nãy, phát hiện vẫn còn 3 con yêu thú bị thương.

    " Phàn Lực, cậu dẫn người đi giết 3 con yêu thú này đi, sau đó tiếp tục đi về phía trước."

    Tôi nói với Phàn Lực đang đứng ở phía sau.

    Có đôi khi, nên nhường lại khí vận tôi sẽ không keo kiệt. Dù sao, chung quy lại thì chúng tôi vẫn là một đoàn thể.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2024
  10. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 678: Màn kịch thứ nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian một tháng, tất cả chúng tôi đều ở bên trong dãy núi này thỏa thích đánh giết những yêu thú khí vận kia, mà càng về sau, chúng tôi gặp được yêu thú đã trở nên càng mạnh.

    Mỗi một lần đều là hơn mười con.

    Mà trong đó thậm chí còn có ba bốn con yêu thú khí vận là nửa Vực Cảnh, đối với tôi và Huyên Nhi Nhị Cáp mà nói thì như thế là không có vấn đề gì, nhưng đối với mấy người còn lại, nửa Vực Cảnh yêu thú khí vận đã đầy đủ cho bọn họ chịu rồi.

    Mặc dù 10 người chúng tôi đến bây giờ cũng không có người chết ở trong tay của yêu thú, nhưng mỗi lần chiến đấu đều có người bị thương.

    Thậm chí nửa đường, chúng tôi còn nhận được một đội ngũ khác truyền đến tín hiệu cầu cứu, chỉ là khoảng cách của chúng tôi với đội ngũ này rất xa, là một đội ngũ khác đến cứu viện.

    Bây giờ, khí vận hồng vân trên đỉnh đầu tôi đã cao hơn 10 mét, một đóa khí vận hồng vân trên đỉnh đầu, nhưng không có nửa điểm cảm giác không hài hòa, mà sau khi tôi ngưng tụ nhiều khí vận hồng vân như vậy, rốt cục cảm ứng được vị trí của Vọng Thần đài.

    Mục tiêu mà chúng tôi đang tiến về phía trước, nhắm ngay vào Vọng Thần đài.

    "Mọi người nghỉ ngơi một chút, tu dưỡng tốt thân thể rồi lại đi."

    Tôi nhìn trong đó có hai đệ tử Chiến Thần điện bị thương tương đối nghiêm trọng, phân phó một tiếng, sau đó ngồi xếp bằng, lực lượng thần hồn từ từ lan ra, cảm ứng tất cả mọi thứ ở xung quanh, phòng bị xuất hiện tình huống đột phát.

    Bên phân thân truyền đến tin tức, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, chỉ là bên phía phân thân cũng không tận lực bảo hộ đệ tử Dược Cốc, bây giờ, mười tên đệ tử Dược Cốc do phân thân dẫn đầu, chỉ có bảy tên còn sống sót, chiến đấu nửa đường đã chết ba tên.

    Mà Chiến Thần điện của chúng tôi cũng không lạc quan, đội ngũ khác, mỗi đội ngũ đều có một người tử vong.

    Hiện tại, chúng tôi tiến vào 50 người, chỉ còn 46 người.

    Vào lúc này, tôi cảm ứng được tin tức của phân thân truyền đến từ bên kia, phân thân và người khác gặp nhau, mà khiến tôi không nghĩ tới là, người gặp nhau với phân thân, lại là người của Hỏa Long Thánh Cung, một trong ba thế lực lớn.

    "Dược Cốc?"

    Phía trước, khuôn mặt một đám người vô cùng lạnh lùng cao ngạo, nhìn chằm chằm bảy người bên này, trong thần sắc tràn đầy một loại ngạo mạn đến cực độ, hình như hoàn toàn không đặt những người này vào trong mắt.

    "Biết chúng tôi là ai không?"

    Ở bên cạnh, một thanh niên mặc một bộ áo bào màu đỏ lửa đứng ra, khóe miệng nổi lên nụ cười khinh miệt, mà trên quần áo hắn thêu một con Hỏa Nha (*) màu đỏ lửa vô cùng bắt mắt.

    (*) con quạ lửa

    "Thánh tử, những này là người của Hỏa Long Thánh Cung."

    Sau lưng Ngô Dược, thần sắc của đệ tử Dược Cốc có chút khẩn trương, sợ vị Thánh tử nhà mình này không biết người trước mắt là ai.

    Bởi vì đệ tử Dược Cốc đều biết, trước đó Ngô Dược theo chân sư phụ của mình tu luyện bí mật, có lẽ đối với rất nhiều thế lực của thượng giới không biết rõ lắm, cho nên rất có thể không biết lai lịch của những người trước mắt này.

    "Tại hạ Ngô Dược Thánh tử của Dược Cốc."

    Nghe vậy, Ngô Dược cũng vô cùng lạnh nhạt ôm quyền nói, trên khuôn mặt bình thường kia, lại hiện ra cực kì lạnh nhạt tự nhiên, cũng không có vì trước mắt là người của Hỏa Long Thánh Cung mà có một chút khiếp sợ nào.

    "Tôi không quan tâm cậu là" dược "gì, dựa theo quy tắc chúng tôi không thể quá phận, tự nguyện đưa tất cả khí vận trên người các cậu ra đây, thì có thể bình yên rời đi."

    Lúc này, tên thanh niên của Hỏa Long Thánh Cung vừa mới nói chuyện kia lại hất hất tay, không thèm để ý đến đám người Ngô Dược. Mục tiêu của bọn hắn chỉ là khí vận hồng vân trên người của nhóm Ngô Dược.

    Dù sao nếu như thật sự chiến đấu, bọn hắn chắc chắn cũng sẽ có tổn thương, nhưng bọn hắn rất tự tin, những người trước mắt này không dám chiến đấu với bọn hắn.

    "Vậy sao anh không giao khí vận trên người các anh ra?"

    Sắc mặt Ngô Dược lạnh lùng nhìn về phía trước, những người này đến rất đúng lúc, bởi vì bây giờ đúng lúc đang cần một lý do hợp lý để làm bùng lên mâu thuẫn của Dược Cốc với ba thế lực lớn khác.

    Thậm chí, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đằng sau sẽ còn khiến cho Dược Cốc đi vào cái bẫy còn tuyệt vời hơn.

    "Ồ? Có chút cốt khí, xem ra cậu không bằng lòng giao ra khí vận trên người cậu rồi?"

    Âm thanh trầm thấp truyền ra từ miệng người đàn ông cầm đầu trước mặt, từ đầu đến cuối, hắn không nói gì, đều là tên thanh niên áo đỏ bên cạnh đang nói chuyện, trong tình huống này, sự cự tuyệt của Ngô Dược khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.

    "Thánh tử, chúng ta.."

    Sau lưng, tên đệ tử Dược Cốc kia vội vàng nói với Ngô Dược, rất rõ ràng, bọn họ muốn chịu thua.

    Nhưng mà không chờ đệ tử này nói xong, Ngô Dược liền trực tiếp lên tiếng: "Không phải là không bằng lòng, mà là tôi cũng muốn khí vận trên người bọn họ."

    Mặt Ngô Dược không biểu tình, trong miệng cũng phát ra giọng nói lạnh lùng, lời vừa dứt cả người lại lựa chọn xuất thủ trước.

    Một giây sau đó, trên mặt đám đệ tử Hỏa Long Thánh Cung trước mắt đều xuất hiện vẻ mặt lạnh như băng.

    "Vậy thì giết hết đi."

    Thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói, giây tiếp theo, Ngô Dược xuất thủ trong nháy mắt, ngăn lại tên nói chuyện đó.

    Chiến đấu kịch liệt trong nháy mắt phát động.

    Một lúc sau, 6 tên đệ tử còn lại của Dược Cốc toàn bộ bị đánh giết, mà đệ tử của Hỏa Long Thánh Cung lại chỉ chết một tên.

    Nhưng điều này đối với Hỏa Long Thánh Cung mà nói, đã là khiêu khích cực lớn.

    Bọn hắn không nghĩ tới, đệ tử tông môn gặp được đầu tiên lại dám không chút kiêng kỵ khiêu khích bọn hắn như vậy.

    "Ha ha, bây giờ, chỉ còn lại một mình cậu, cậu định chết như thế nào?"

    Giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong miệng của thanh niên dẫn đấu, khóe miệng Ngô Dược lại nhấc lên một vòng cười lạnh.

    "Cảm ơn, các người giúp tôi trừ khử bọn họ."

    Lời vừa dứt, khí thế trên người Ngô Dược bộc phát ra, trên thân thuộc về khí tức Vực Cảnh trực tiếp tràn ra, mà tên cầm đầu trước mắt này thực lực cũng chỉ là nửa Vực Cảnh.

    Bên trong 3 gia tộc lớn đúng là có mấy tên thiên tài quyết định, nhưng điều này cũng không hề đại biểu Vực Cảnh thật nhiều như vậy.

    "Cậu.."

    Tất cả đệ tử của Hỏa Long Thánh Cung ở đây đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, có chút hoảng sợ nhìn chằm chằm vào vị trí của Ngô Dược, bọn hắn không nghĩ tới, người này vậy mà vẫn luôn giả heo ăn lão hổ (*).

    (*) giả vờ yếu đuối để phục thù.

    "Mang theo nghi vấn của ngươi, đi chết đi!"

    Giọng nói trầm thấp của Ngô Dược rơi xuống, Vực ở chung quanh trong nháy mắt bao khỏa tất cả mọi người, sau đó trực tiếp xuất thủ, không đến ba phút, trên mặt đất chỉ còn lại thi thể, mà lúc này thần sắc của Ngô Dược lạnh lùng, bóp nát một tấm phù triện ở trong tay.

    Thân thể chấn động, trên người cũng dần dần trở nên có chút lộn xộn.

    Đợi khoảng nửa tiếng, Ngô Dược rốt cục cảm giác được có người đến gần chỗ này, hắn đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, khí tức trên thân trở nên vô cùng uể oải, đương nhiên, đây tất cả đều là ngụy trang.

    Sau đó, có người từ trong rừng cây chui ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Dược, từng người đều là lao về phía này.

    "Thánh tử?"

    Nhìn thấy Ngô Dược, từng thân ảnh lần lượt lên tiếng kinh hô.

    "Hỏa.. Hỏa Long Thánh Cung, khinh người quá đáng."

    Nói xong, hắn trực tiếp ngất đi.

    Trong rừng, hai mắt tôi nhắm chặt từ từ mở ra, vở kịch đầu tiên đã kết thúc, tiếp sau đây, chuẩn bị từ từ triển khai từng màn kịch hay này đi.

    "Chuẩn bị xuất phát."

    Đứng người lên, tôi nhìn đệ tử Chiến Thần điện ở chung quanh, lên tiếng hô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...