Chương 30. Thế Giới Thứ Ba - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha (5)
Sau vài ngày uống thuốc, cơ thể Trầm Ngư cuối cùng cũng hồi phục.
Vì thế, khi cơ thể đã khỏe hẳn mà Linh Đang vẫn định sắc nốt số thuốc còn lại, cô lập tức ngăn cản.
"Linh Đang, đừng sắc thuốc nữa. Dù có sắc xong tôi cũng không uống."
"Nhưng đại phu nói nên uống hết mới tốt."
"Tôi biết cơ thể mình. Tôi khỏi hẳn rồi. Không cần uống nữa."
"Nhưng phu nhân.."
"Thôi, đừng gọi. Gọi cũng vô ích."
Thấy Trầm Ngư kiên quyết như vậy, Linh Đang chỉ đành buông gói thuốc trong tay xuống.
Nhưng đúng lúc đó, Trầm Ngư nhớ lại chuyện đã dự định từ trước, ánh mắt sáng lên, rồi bảo Linh Đang mang gói thuốc lại.
Linh Đang hơi khó hiểu nhưng vẫn đưa thuốc cho Trầm Ngư, rồi đứng bên nhìn cô lần lượt nhặt ra từng loại dược liệu với hình dạng khác nhau.
"Phu nhân, người đang làm gì vậy?"
Dù ghét thuốc đắng đến mấy cũng đâu cần trút giận lên mấy vị thuốc đó chứ? Dù sao cũng là đồ đắt tiền..
Trầm Ngư không trả lời ngay, mà chỉ đến khi đã phân biệt xong hết dược liệu, xác định được thứ thay thế cho vị thuốc mà cô ghi nhớ trong đầu, mới quay sang hỏi:
"Linh Đang, em có muốn xóa vết bớt trên mặt không?"
"Hả?" Linh Đang theo phản xạ đưa tay che mắt phải.
"Xóa.. xóa vết bớt sao?"
Giọng Linh Đang có chút buồn bã: "Phu nhân, vô ích thôi ạ. Trước đây em đã hỏi nhiều đại phu rồi, ai cũng bảo bớt của em vừa to vừa sâu, không thể xóa được."
Là con gái, đương nhiên Linh Đang cũng quan tâm đến ngoại hình như bao người hầu khác trong phủ. Ngay từ khi nhận được tháng lương đầu tiên, cô ấy đã đến hỏi hết các y quán trong trấn Thanh Bình, thậm chí còn tìm đến cả Trương đại phu ở Hồi Xuân Đường.
Nhưng tất cả các đại phu đều chỉ nói một câu: Vết bớt này cả đời không thể xóa được.
Từ hy vọng tràn đầy thuở ban đầu, Linh Đang dần dần trở nên không muốn nhắc đến nữa.
Trong ánh mắt của cô gái trẻ tràn đầy uất ức. Cô ấy không hiểu tại sao mình lại xui xẻo như vậy, vì sao vết bớt đó lại xuất hiện trên gương mặt mình.
Mọi bất hạnh trong đời cô có thể nói đều bắt nguồn từ vết bớt này.
Cũng vì nó mà cha mẹ cô bán cô đi.
Cũng vì nó mà cô bị gọi là "quái vật xấu xí", bị người trong phủ bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Trầm Ngư hiểu rõ tâm trạng của Linh Đang, liền dịu giọng an ủi: "Tôi từng thấy người khác dùng cách này, hiệu quả thật sự tốt.. Chúng ta thử xem nhé? Dù sao thì cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ đâu."
Có lẽ vì ánh mắt đầy hy vọng và chân thành của Trầm Ngư, Linh Đang do dự một lát rồi khẽ gật đầu đồng ý thử.
Cũng có thể, sâu trong lòng cô ấy vẫn còn giữ lại một tia hi vọng, như lời Trầm Ngư nói: Biết đâu vết bớt thật sự biến mất thì sao?
Tiền thuốc mà đại quản gia cho vẫn còn dư một ít. Trầm Ngư mô tả hình dáng của một vài vị thuốc cần bổ sung và bảo Linh Đang đến Hồi Xuân Đường mua thêm.
Trong mấy ngày sau đó, Trầm Ngư gần như ở lì trong phòng, không ra ngoài. Linh Đang cũng không được phép vào trong.
Ở thế giới này, việc dùng thuốc bôi để xóa vết bớt vốn rất tốn thời gian và công sức, mà kết quả lại không chắc chắn. Vì vậy, Trầm Ngư cần điều chế lại các vị thuốc để đảm bảo hiệu quả như mong muốn.
Trong mắt Trầm Ngư, vết bớt cũng giống như cái mà giới tu sĩ ở Thương Lan giới gọi là tạp chất tích tụ trong cơ thể.
Vì vậy, loại thuốc mà Trầm Ngư đang điều chế là phiên bản đơn giản hóa của một loại đan dược tên là "Luyện Thể Đan". Loại đan này giúp tu sĩ loại bỏ tạp chất trong người trước khi tu luyện, để có thể hấp thu linh khí hiệu quả hơn.
Thông thường, tu sĩ càng mạnh thì vẻ ngoài càng có sức hút. Không phải vì họ thay đổi khuôn mặt, mà bởi khi cảnh giới càng cao, tạp chất trong cơ thể càng ít, làn da ngày càng trắng mịn, sáng trong.
Tức là càng tu luyện, vẻ ngoài càng trở nên xinh đẹp.
Vì thế giới này không có linh khí, Trầm Ngư buộc phải rút một tia linh khí từ linh hồn mình ra để kích hoạt dược tính của các thảo dược.
Cuối cùng, cô đã điều chế được năm phần thuốc bôi ngoài da.
"Phu nhân, đây là thuốc thật sao? Thật sự có hiệu quả không ạ?" Linh Đang nhìn mấy hũ thuốc mỡ đen sì trước mặt, hơi chần chừ.
Trầm Ngư đáp: "Thử đi rồi biết. Tối nay bôi một lớp trước khi ngủ, sáng mai rửa mặt sạch sẽ rồi nhìn xem có gì khác."
"Vâng ạ."
Linh Đang không muốn làm phu nhân thất vọng, nên tối đó cô rửa mặt sạch sẽ từ sớm, bôi một lớp thuốc lên vết bớt ở má phải, rồi lên giường nằm, trong lòng vừa lo vừa mong.
Linh Đang thầm nghĩ nếu thuốc không có tác dụng gì thì cô cũng phải giả vờ có hiệu quả để khiến phu nhân vui lòng.
Nghĩ vậy rồi cô từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Mãi đến sáng hôm sau, khi Thẩm Khê phát hiện Linh Đang chưa dậy làm việc và tới gõ cửa gọi cô dậy, cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
"Linh Đang?" Giọng Thẩm Khê vang lên bên tai. Linh Đang ngồi bật dậy, thấy ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn thì giật mình, vội vã nhảy khỏi giường.
Chết rồi, cô ngủ quên mất!
Vừa hối hận trong lòng, cô vừa nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt như thường lệ, rồi mở cửa chạy ra ngoài.
"Anh Đại Tráng, anh đun nước giúp em trước nhé, em đi gọi phu nhân dậy!"
Cô nói với Thẩm Khê rồi vội vàng chạy về phía phòng Trầm Ngư.
Thẩm Khê nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, định nói gì đó, nhưng khi nhìn rõ gương mặt cô, y sững người.
"Linh Đang, em.."
Còn chưa nói hết câu, Linh Đang đã chạy mất.
"Chuyện đó để lát nữa nói, anh Đại Tráng!" Cô vừa chạy vừa nói.
Cô vội vàng đẩy cửa phòng Trầm Ngư ra, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy phu nhân đã mặc chỉnh tề, đang ngồi ăn sáng bên bàn.
Linh Đang không kịp nghĩ tại sao Trầm Ngư bị liệt chân lại có thể từ giường ra đến bàn, chỉ vội cúi đầu xin lỗi:
"Phu nhân, em xin lỗi.. Hôm nay em ngủ quên."
Trầm Ngư đặt thìa xuống, dùng khăn tay lau miệng rồi dịu dàng nói: "Không sao. Gần đây em vất vả quá rồi, ngủ thêm một chút cũng tốt."
Ánh mắt Trầm Ngư dừng lại trên má phải của Linh Đang. Thấy vết bớt đã nhạt đi một chút, cô mỉm cười: "Tốt rồi, có hiệu quả."
Linh Đang ngẩng đầu ngơ ngác: "Hả? Phu nhân nói gì ạ?"
Lúc này Thẩm Khê cũng vừa bước vào, nghe thấy vậy thì chen lời: "Linh Đang, em không nhận ra à? Vết bớt trên mặt em hôm nay nhạt đi rất nhiều."
Thẩm Khê liếc nhìn cô gái đang ngồi đó. Trước đó, khi Linh Đang và Trầm Ngư bí mật ở trong phòng, y đã đoán được họ đang làm gì.
Thẩm Khê có một người bạn mới về từ thành phố lớn. Y không rõ vì sao người đó lại quay về trấn Thanh Bình hẻo lánh này, chỉ biết rằng người ấy từng học y, nhưng không phải y học cổ truyền, mà là y học phương Tây tiên tiến từ nước ngoài.
Sau khi thân thiết hơn với Linh Đang, Thẩm Khê biết cô rất tự ti về vết bớt đó. Nên mấy hôm trước, y đã lén hỏi người bạn đó xem vết bớt ấy có thể chữa được không.
Nhưng người bạn kia cũng bảo: Với y học hiện tại, không thể trị dứt điểm.
Không ngờ điều mà bạn y bó tay thì Trầm Ngư lại làm được. Hiệu quả rõ rệt đến mức vết bớt trên mặt Linh Đang mờ hẳn đi.
Khi thấy Linh Đang bước ra khỏi phòng, điều đầu tiên Thẩm Khê chú ý chính là khuôn mặt cô.
"Hả?" Linh Đang sững người.
Lúc nãy cô chỉ lo rửa mặt, không nhìn kỹ gương.
Thấy cả Trầm Ngư và Thẩm Khê đều nhìn mình chăm chú, Linh Đang đưa tay lên chạm vào vết bớt.
Sau vài lần sờ thử, cô chợt nhận ra điều gì đó, vội vã chạy ra sân, tới bên chậu nước, cúi đầu nhìn vào mặt nước.
Trong làn nước trong vắt, một cô gái với đôi mắt to tròn đang nhìn lại cô.
Vết bớt xanh đen ở má phải thật sự đã nhạt màu rõ rệt.
"Có tác dụng.. thật sự có tác dụng.."
Linh Đang thì thào, rồi không kìm được nữa, ôm mặt khóc nức nở bên cạnh chậu nước.
Thứ đã hành hja cô gần cả cuộc đời.. cuối cùng cũng có thể biến mất.
Trước cửa phòng, Thẩm Khê nửa đỡ lấy Trầm Ngư, cả hai cùng lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đang khóc vì mừng. Trong lòng họ thật lòng thấy mừng cho Linh Đang.
[Chỉ vì vết bớt trên mặt một người bình thường mà hy sinh lớn như vậy? Có đáng không? ]
Hệ thống truyện ngọt lại cất giọng mỉa mai.
[Đáng hay không.. thì liên quan gì đến ngươi? ] Trầm Ngư đáp.
Trầm Ngư từ trước đến nay luôn hành động theo cảm tính. Cô thích cô bé Linh Đang, nên sẵn sàng trả giá để giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng. Vì thế, cô chẳng hề bận tâm chuyện có đáng hay không.
Huống hồ, nói thật thì, phần thần hồn mà cô phải tiêu hao để làm việc này, đối với cô mà nói, chỉ như muối bỏ biển.
[Ngươi đúng là không nói lý lẽ.]
Hệ thống truyện ngọt hoàn toàn không thể hiểu nổi ký chủ của mình.
[Ngươi cũng vậy thôi..] - Trầm Ngư hừ lạnh trong lòng.
Sau khi phát hiện thuốc của Trầm Ngư thật sự có tác dụng, hàng đêm Linh Đang chăm chỉ bôi thuốc hơn hẳn.
Thêm một tháng nữa trôi qua, vết bớt trên mặt cô hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết.
Thật ra quá trình này có thể diễn ra nhanh hơn, nhưng Trầm Ngư không muốn khiến người khác nghi ngờ, nên cố tình giảm hiệu lực mỗi phần thuốc, kéo dài thời gian hồi phục.
Tất nhiên, đối với Linh Đang, việc một vết bớt đeo bám suốt mười sáu năm qua lại có thể biến mất chỉ trong một tháng đã là kỳ tích rồi.
Vì vậy, Linh Đang càng chăm sóc Trầm Ngư chu đáo hơn trong sinh hoạt hàng ngày
Trầm Ngư cũng nhân cơ hội đó để âm thầm gia tăng mối quan hệ với Thẩm Khê.
Và cô xử lý chuyện này cực kỳ nhẹ nhàng, tự nhiên.
Những cái liếc mắt, những va chạm vô tình, gò má ửng đỏ khi chạm ánh mắt đối phương..
Những động tác mập mờ đầy ẩn ý của một tình cảm chớm nở, đều được cô sử dụng vừa vặn và khéo léo.
Trầm Ngư có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong thái độ của Thẩm Khê dành cho mình ngày một rõ rệt.
Thỉnh thoảng đi ra ngoài, y sẽ mua về món ăn vặt cô thích.
Thậm chí khi thấy thứ gì hay ho trên phố, y cũng mua hai phần, một cho cô, một cho Linh Đang.
Bầu không khí mập mờ giữa hai người dường như đã quá rõ ràng, chỉ có Linh Đang hơi vô tâm, không nghĩ nhiều.
Cô đơn thuần cho rằng do ở bên nhau lâu ngày, nên tình cảm giữa Thẩm Khê và phu nhân thân thiết hơn cũng là chuyện bình thường.
Đối diện với tình hình này, hệ thống truyện ngọt tức giận không thôi, liên tục cảnh cáo.
[Cảnh cáo: Hành vi hiện tại của ký chủ là sai quy tắc. Xin hãy dừng lại ngay lập tức.]
[Ngươi càng tức giận, ta lại càng vui.] Trầm Ngư đáp lại đầy lười biếng.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ đang có hành vi thân mật quá mức với nhân vật không liên quan. Hệ thống sẽ áp dụng biện pháp khẩn cấp!]
Hệ thống giận dữ gào lên, rồi đột nhiên.. im bặt.
Sự im lặng bất thường ấy khiến Trầm Ngư trở nên cảnh giác.
Cô bắt đầu nghi ngờ hệ thống đang tính giở trò gì sau lưng mình.
Lẽ nào nó định khiến người khác phát hiện mối quan hệ mờ ám giữa cô và Thẩm Khê, rồi đến chia rẽ họ?
Trầm Ngư suy đoán ra đủ tình huống, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì chẳng bao lâu sau đã có người đến giải đáp nghi ngờ của cô.
Vài ngày sau đó, khi Trầm Ngư đang ngồi trong sân như thường lệ, cô đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào mình.
Ánh mắt đó mang theo cảm giác chiếm hữu và dâm tà rất rõ ràng, khiến người bị nhìn cảm thấy khó chịu đến mức buồn nôn.
Trầm Ngư theo ánh nhìn đó quay đầu lại, và bắt gặp một người đàn ông trung niên tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, bụng phệ, đang nhìn cô chằm chằm.
Lạc Lương Tài.
Cái tên đó lập tức hiện lên trong đầu Trầm Ngư.
Cùng lúc ấy, người đàn ông kia cất tiếng.
"Lâu rồi không gặp, Tiểu Ngư. Càng ngày càng xinh đẹp hơn."
Lạc Lương Tài thèm thuồng nhìn gương mặt thanh tú và thân hình mềm mại của cô gái trẻ, ánh mắt đầy ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Mỹ nhân như thế này đáng lẽ phải bị đè dưới thân mà thưởng thức mới phải.
Nhưng khi nghĩ đến tình trạng cơ thể hiện tại của mình, lòng ông ta chùng xuống, ánh mắt nhìn Trầm Ngư cũng trở nên âm u.
Trầm Ngư bình thản nhìn lão già đáng ghê tởm trước mặt, sau đó giả vờ rụt rè giống như tính cách của nguyên chủ, cúi đầu nhỏ nhẹ gọi: "Lão gia."
Trông cô vô cùng ngoan ngoãn, vâng lời.
Thế nhưng trong lòng, cô lại muốn xé xác lão già trơ tráo này thành từng mảnh. Tuy vậy, xét thấy hiện tại cô không thể đi lại, cũng không có khả năng chống lại một người đàn ông khỏe mạnh, lại thêm việc hôm nay Thẩm Khê rời phủ đi xử lý công chuyện, Trầm Ngư đành nhẫn nhịn không chọc giận ông ta lúc này.
Dáng vẻ phục tùng của cô quả thực khiến Lạc Lương Tài hài lòng.
Ông ta nhìn Trầm Ngư, nói: "Dạo này hình như ông hơi lơ là, quên mất không đến thăm Tiểu Ngư."
Thực ra, sau khi đánh gãy chân của nguyên chủ, ông ta định chờ cô lành lại rồi sẽ đến "động phòng".
Nào ngờ trong lúc nguyên chủ đang dưỡng thương, ông ta đến chỗ của Tứ phu nhân nghỉ ngơi.
Hai người như củi khô bén lửa, cởi sạch y phục, đang định mây mưa thì đột nhiên ông ta phát hiện mình không thể..
Lạc Lương Tài không thể chấp nhận sự thật này. Ông ta lập tức cho mời đại phu đến khám, nhưng sau một hồi bắt mạch chẩn đoán, đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ ấp úng nói là do tuổi tác đã cao.
Tuổi tác đã cao? Sao có thể? Đứa con trai út của ông ta vừa mới chào đời không lâu, sao ông ta có thể bất lực được? Đại phu đó chắc chắn là một tên lang băm!
Lạc Lương Tài không cam lòng tin vào chuyện này, nhưng cũng không dám mời thêm đại phu nữa vì sợ bị lộ, mất mặt. Ông ta đành sai tâm phúc đi tìm danh y ngoài trấn Thanh Bình đến khám, đồng thời liên tục ở lại phòng của Tứ phu nhân - người duy nhất biết bệnh tình của ông.
Như vậy, người ngoài chỉ nghĩ rằng ông ta đột nhiên sủng ái Tứ phu nhân, chứ không nghi ngờ gì về tình trạng sức khỏe của ông ta.
Còn việc hôm nay đột nhiên ông ta đến tìm Trầm Ngư là bởi vì vô tình nghe hai hạ nhân bàn tán rằng Thập Tam phu nhân trong phủ xinh đẹp vô cùng, còn hơn cả Tứ phu nhân - người đang được sủng ái nhất.
Bị lời bàn tán đó nhắc nhở, Lạc Lương Tài mới nhớ ra mình từng mua một thôn nữ tuyệt sắc. Nhưng vì gần đây quá bận bịu chuyện bệnh tật, nên ông ta quên bẵng mất.
Bây giờ nghĩ lại, ông ta không nhớ nổi mặt cô gái đó ra sao.
Thế là Lạc Lương Tài đưa người đến tìm Trầm Ngư. Khi tận mắt nhìn thấy, ông ta không hiểu tại sao bản thân lại có thể quên mất một mỹ nhân như vậy.
Ông ta tiến lên vài bước, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, rồi đưa tay định chạm vào má cô để xem có mềm mại như tưởng tượng không.
Trầm Ngư cụp mắt che giấu sự ghê tởm trong ánh nhìn, sau đó nghiêng đầu né tránh bàn tay đầy dục vọng ấy.
Hàng mi cô run nhẹ, bàn tay trắng mịn siết chặt lấy lớp quần áo hơi cũ kỹ trên người. Cả người cô khẽ run lên vì sợ hãi.
Lạc Lương Tài cau mày không vui. Đã là người phụ nữ của ông ta, vậy mà lại dám né tránh, cự tuyệt ông ta? Bản tính kiêu ngạo khiến ông ta vô cùng tức giận.
"Đứng dậy!" Ông ta lạnh lùng ra lệnh.
Nhưng lạ thay, cô gái vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, chỉ là cơ thể run rẩy dữ dội hơn.
Sắc mặt Lạc Lương Tài trở nên âm trầm. Ông cảm thấy uy quyền của mình trong phủ bị khiêu khích nghiêm trọng.
Ngay lúc ông sắp nổi giận, định gọi người dạy dỗ cô gái không biết điều này thì Linh Đang vừa lúc bước vào.
Cô ấy thấy lão gia đứng trước mặt phu nhân với vẻ mặt đen như mực, lại nghe thấy mấy hạ nhân bàn tán rằng Thập Tam phu nhân thật ngạo mạn, gặp lão gia cũng không chịu hành lễ.
Linh Đang nhìn sang thấy phu nhân đang run rẩy vì sợ hãi, liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy lập tức quăng mọi thứ trong tay xuống, chạy đến chắn giữa Trầm Ngư và Lạc Lương Tài, quỳ xuống nói: "Lão gia bớt giận! Phu nhân không phải không muốn hành lễ, mà là.. chân của phu nhân bị thương, không thể đứng dậy được, hoàn toàn không phải cố ý."
"Chân bị thương?" Lạc Lương Tài sửng sốt.
Lúc này ông ta đã quên mất chính mình là người từng ra lệnh đánh gãy chân nguyên chủ nửa năm trước.
Ông ta cũng không biết rằng chính sự xuất hiện của Linh Đang đã cứu mạng mình.
Nếu không, dù cho Trầm Ngư không thể đi lại, cô vẫn có thể giết chết ông ta ngay khi ông ta tiến lại gần.
Linh Đang lắp bắp giải thích một hồi, cuối cùng Lạc Lương Tài mới nhớ ra chuyện trước đây.
Ông ta nhìn xuống mỹ nhân đang run rẩy trước mắt, nghĩ đến việc chính mình đã khiến cô sợ đến thế, trong lòng nảy sinh chút bứt rứt và hối hận.
Tất nhiên, hối hận là vì một mỹ nhân như vậy lại bị liệt đôi chân, khiến ông ta mất đi rất nhiều niềm vui hưởng lạc, chứ không phải vì thương tiếc cho Trầm Ngư.
Linh Đang lại nói thêm: "Hơn nữa, phu nhân mấy hôm trước vừa bị cảm. Nếu chẳng may lây sang lão gia, thì đúng là tội lỗi."
Cô ấy đã nhận ra phu nhân không muốn gần gũi với lão gia. Tuy không hiểu tại sao Trầm Ngư lại không nhân cơ hội này tiếp cận lão gia, nhưng Linh Đang vẫn khôn khéo nói những lời khiến Lạc Lương Tài phải dè chừng.
Vì bệnh tình kỳ quái, Lạc Lương Tài hiện giờ sợ nhất là bị lây bệnh.
Quả nhiên, vừa nghe xong, ông ta lập tức lùi lại vài bước.
"Bị cảm thì phải nghỉ ngơi cho tốt. Có gọi đại phu chưa?" Ông ta nhìn Trầm Ngư, tiếc nuối hỏi.
Vốn hôm nay ông ta định dùng Trầm Ngư để thử nghiệm thuốc tráng dương mà Lý đại phu mới đưa đến.
Linh Đang cung kính trả lời: "Đã mời Trương đại phu của Hồi Xuân Đường đến khám, phu nhân cũng đang uống thuốc mấy ngày nay rồi."
Lạc Lương Tài gật đầu, nhưng vẫn luyến tiếc chưa muốn bỏ qua. Ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy ba ngày nữa, đưa Tiểu Ngư đến viện của ông. Ông đã lâu không gặp em ấy."
"Lão gia cứ yên tâm, phu nhân cũng mong lão gia đến lắm. Đợi phu nhân khoẻ hẳn, nô tỳ nhất định sẽ đến báo tin vui."
Nghe Linh Đang nói vậy, Lạc Lương Tài vô cùng vui vẻ. Ông ta liếc nhìn xung quanh viện nhỏ đơn sơ, rồi quay sang hỏi người đi cùng với vẻ không hài lòng:
"Đây là nơi Thập Tam phu nhân ở sao? Những người khác đâu? Sao chỉ có một hầu gái lo việc hầu hạ?"
Ông ta mơ hồ nhớ lúc mới đưa Tiểu Ngư về phủ, từng sắp xếp không ít người hầu hạ.
Người hầu phía sau nghe vậy lập tức quỳ xuống: "Bẩm lão gia.. đây là do Đại phu nhân sắp xếp. Mấy người kia cũng bị các viện khác lấy về dùng."
Bọn nô bộc vốn không dám ức h. I. ế. P với chủ nhân, nhưng vì Đại phu nhân - người có quyền lực lớn nhất phủ, chỉ sau lão gia - không ưa Thập Tam phu nhân, nên bọn họ hùa theo để lấy lòng.
Sắc mặt Lạc Lương Tài sa sầm: "Hừ, tụi bây đúng là biết nghe lời!"
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn: "Còn không mau sắp xếp lại cho ông!"
"Lão gia bớt giận, nô tài lập tức đi làm!"
Một đám người rầm rộ kéo đến, rồi cũng rầm rộ rời đi.
Đợi đến khi người cuối cùng trong đoàn của Lạc Lương Tài rời khỏi viện, Trầm Ngư mới từ từ ngẩng đầu, lấy lại vẻ bình tĩnh.
".. Phu nhân, người thật sự không muốn hầu hạ lão gia sao?" Linh Đang đứng bên cạnh dè dặt hỏi.
Cô ấy cảm thấy có chút tiếc nuối thay cho Trầm Ngư. Với dung mạo của phu nhân, nếu chịu chiều lòng lão gia, ông ta chắc chắn sẽ hết mực sủng ái cô. Khi ấy, để xem Đại phu nhân còn dám ức h. I. ế. P phu nhân nữa không.
Nghe vậy, Trầm Ngư cũng không tức giận. Cô biết, tuy miệng Linh Đang nói vậy, nhưng trong lòng cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô. Có điều, hai người khác biệt về giá trị quan nên có sự bất đồng trong cách nhìn về Lạc Lương Tài.
Dù sao thì Linh Đang vẫn đứng về phía cô. Nếu không, vừa rồi cô ấy đã không nói dối với Lạc Lương Tài rằng Trầm Ngư vẫn còn đang uống thuốc.
Trầm Ngư nhìn Linh Đang, nhẹ nhàng hỏi: "Linh Đang, em thấy tôi thật sự thích hợp ở bên cạnh ông ta sao?"
Khi cô gái ngẩng đầu lên, dung nhan như hoa khiến ngay cả Linh Đang, dù cũng là con gái, vẫn phải choáng ngợp trước vẻ đẹp của phu nhân nhà mình.
Linh Đang nghĩ đến dung mạo của Lạc lão gia. Tuy gương mặt ông ta vẫn còn nét phong độ năm xưa, nhưng sống trong nhung lụa nhiều năm khiến thân hình ngày càng phì nhiêu. Thân hình béo mập vốn không phải tội, nhưng so với vòng eo thon thả mềm mại của phu nhân thì đúng là hai thái cực.
Hơn nữa, phu nhân năm nay mới mười tám, trong khi lão gia đã gần năm mươi. Ở một số gia đình sinh con sớm, tuổi của lão gia đã đủ để làm ông nội của phu nhân.
Những ý nghĩ đó thoáng lướt qua đầu Linh Đang, khiến cô ấy khẽ cắn môi dưới.
Cô ấy cảm thấy mình đã hiểu được tâm tư của phu nhân. Dù nhìn thế nào, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy cũng không nên ở bên cạnh một người tuổi già sức yếu.
Đôi mắt Trầm Ngư khẽ cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt: "Vậy là Linh Đang cũng hiểu tôi, phải không?"
Nghe vậy, Linh Đang cúi đầu buồn bã. Một lát sau mới ngẩng lên, lo lắng nhìn Trầm Ngư: "Nhưng nếu phu nhân không đồng ý thì biết làm sao bây giờ? Lão gia đã nói rõ, ba ngày nữa phải vào viện của ngài ấy. Dù có chạy trốn.. chúng ta cũng không đi xa được."
Ánh mắt Linh Đang đảo xuống đôi chân tàn phế của Trầm Ngư, rồi lại vội vàng quay đi.
Cô ấy thật lòng muốn giúp phu nhân rời khỏi phủ họ Lạc, nhưng ngoài việc phu nhân không thể đi xa, thì một khi đã rời khỏi đây rồi, họ biết đi đâu? Mặc dù ngày nào cũng bận bịu trong phủ, nhưng Linh Đang vẫn nghe loáng thoáng người ngoài kể rằng, thế giới bên ngoài hiện giờ đang rất hỗn loạn. Bọn giặc tóc vàng đặc biệt thích bắt nạt những cô gái yếu đuối như họ.
Trấn Thanh Bình là một trong số ít nơi ở Hoa Quốc mà dân thường vẫn còn được sống yên bình.
Nếu thật sự đưa phu nhân rời khỏi phủ, cũng tuyệt đối không thể rời khỏi trấn này. Nhưng nếu không rời khỏi trấn, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Lạc lão gia bắt về.
Dù sao thì ở trấn Thanh Bình này, Lạc lão gia là người nắm quyền sinh sát, không ai dám chống đối.
Trầm Ngư nhìn Linh Đang - người đã chọn đứng về phía mình - khẽ cười nói: "Sẽ có cách."
Linh Đang ngẩng đầu đầy nghi hoặc: "Cách gì vậy?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Cô và Thẩm Khê dây dưa lâu như vậy rồi, cũng đến lúc phải phá vỡ lớp băng này rồi.
Vì thế, khi cơ thể đã khỏe hẳn mà Linh Đang vẫn định sắc nốt số thuốc còn lại, cô lập tức ngăn cản.
"Linh Đang, đừng sắc thuốc nữa. Dù có sắc xong tôi cũng không uống."
"Nhưng đại phu nói nên uống hết mới tốt."
"Tôi biết cơ thể mình. Tôi khỏi hẳn rồi. Không cần uống nữa."
"Nhưng phu nhân.."
"Thôi, đừng gọi. Gọi cũng vô ích."
Thấy Trầm Ngư kiên quyết như vậy, Linh Đang chỉ đành buông gói thuốc trong tay xuống.
Nhưng đúng lúc đó, Trầm Ngư nhớ lại chuyện đã dự định từ trước, ánh mắt sáng lên, rồi bảo Linh Đang mang gói thuốc lại.
Linh Đang hơi khó hiểu nhưng vẫn đưa thuốc cho Trầm Ngư, rồi đứng bên nhìn cô lần lượt nhặt ra từng loại dược liệu với hình dạng khác nhau.
"Phu nhân, người đang làm gì vậy?"
Dù ghét thuốc đắng đến mấy cũng đâu cần trút giận lên mấy vị thuốc đó chứ? Dù sao cũng là đồ đắt tiền..
Trầm Ngư không trả lời ngay, mà chỉ đến khi đã phân biệt xong hết dược liệu, xác định được thứ thay thế cho vị thuốc mà cô ghi nhớ trong đầu, mới quay sang hỏi:
"Linh Đang, em có muốn xóa vết bớt trên mặt không?"
"Hả?" Linh Đang theo phản xạ đưa tay che mắt phải.
"Xóa.. xóa vết bớt sao?"
Giọng Linh Đang có chút buồn bã: "Phu nhân, vô ích thôi ạ. Trước đây em đã hỏi nhiều đại phu rồi, ai cũng bảo bớt của em vừa to vừa sâu, không thể xóa được."
Là con gái, đương nhiên Linh Đang cũng quan tâm đến ngoại hình như bao người hầu khác trong phủ. Ngay từ khi nhận được tháng lương đầu tiên, cô ấy đã đến hỏi hết các y quán trong trấn Thanh Bình, thậm chí còn tìm đến cả Trương đại phu ở Hồi Xuân Đường.
Nhưng tất cả các đại phu đều chỉ nói một câu: Vết bớt này cả đời không thể xóa được.
Từ hy vọng tràn đầy thuở ban đầu, Linh Đang dần dần trở nên không muốn nhắc đến nữa.
Trong ánh mắt của cô gái trẻ tràn đầy uất ức. Cô ấy không hiểu tại sao mình lại xui xẻo như vậy, vì sao vết bớt đó lại xuất hiện trên gương mặt mình.
Mọi bất hạnh trong đời cô có thể nói đều bắt nguồn từ vết bớt này.
Cũng vì nó mà cha mẹ cô bán cô đi.
Cũng vì nó mà cô bị gọi là "quái vật xấu xí", bị người trong phủ bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Trầm Ngư hiểu rõ tâm trạng của Linh Đang, liền dịu giọng an ủi: "Tôi từng thấy người khác dùng cách này, hiệu quả thật sự tốt.. Chúng ta thử xem nhé? Dù sao thì cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ đâu."
Có lẽ vì ánh mắt đầy hy vọng và chân thành của Trầm Ngư, Linh Đang do dự một lát rồi khẽ gật đầu đồng ý thử.
Cũng có thể, sâu trong lòng cô ấy vẫn còn giữ lại một tia hi vọng, như lời Trầm Ngư nói: Biết đâu vết bớt thật sự biến mất thì sao?
Tiền thuốc mà đại quản gia cho vẫn còn dư một ít. Trầm Ngư mô tả hình dáng của một vài vị thuốc cần bổ sung và bảo Linh Đang đến Hồi Xuân Đường mua thêm.
Trong mấy ngày sau đó, Trầm Ngư gần như ở lì trong phòng, không ra ngoài. Linh Đang cũng không được phép vào trong.
Ở thế giới này, việc dùng thuốc bôi để xóa vết bớt vốn rất tốn thời gian và công sức, mà kết quả lại không chắc chắn. Vì vậy, Trầm Ngư cần điều chế lại các vị thuốc để đảm bảo hiệu quả như mong muốn.
Trong mắt Trầm Ngư, vết bớt cũng giống như cái mà giới tu sĩ ở Thương Lan giới gọi là tạp chất tích tụ trong cơ thể.
Vì vậy, loại thuốc mà Trầm Ngư đang điều chế là phiên bản đơn giản hóa của một loại đan dược tên là "Luyện Thể Đan". Loại đan này giúp tu sĩ loại bỏ tạp chất trong người trước khi tu luyện, để có thể hấp thu linh khí hiệu quả hơn.
Thông thường, tu sĩ càng mạnh thì vẻ ngoài càng có sức hút. Không phải vì họ thay đổi khuôn mặt, mà bởi khi cảnh giới càng cao, tạp chất trong cơ thể càng ít, làn da ngày càng trắng mịn, sáng trong.
Tức là càng tu luyện, vẻ ngoài càng trở nên xinh đẹp.
Vì thế giới này không có linh khí, Trầm Ngư buộc phải rút một tia linh khí từ linh hồn mình ra để kích hoạt dược tính của các thảo dược.
Cuối cùng, cô đã điều chế được năm phần thuốc bôi ngoài da.
"Phu nhân, đây là thuốc thật sao? Thật sự có hiệu quả không ạ?" Linh Đang nhìn mấy hũ thuốc mỡ đen sì trước mặt, hơi chần chừ.
Trầm Ngư đáp: "Thử đi rồi biết. Tối nay bôi một lớp trước khi ngủ, sáng mai rửa mặt sạch sẽ rồi nhìn xem có gì khác."
"Vâng ạ."
Linh Đang không muốn làm phu nhân thất vọng, nên tối đó cô rửa mặt sạch sẽ từ sớm, bôi một lớp thuốc lên vết bớt ở má phải, rồi lên giường nằm, trong lòng vừa lo vừa mong.
Linh Đang thầm nghĩ nếu thuốc không có tác dụng gì thì cô cũng phải giả vờ có hiệu quả để khiến phu nhân vui lòng.
Nghĩ vậy rồi cô từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Mãi đến sáng hôm sau, khi Thẩm Khê phát hiện Linh Đang chưa dậy làm việc và tới gõ cửa gọi cô dậy, cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
"Linh Đang?" Giọng Thẩm Khê vang lên bên tai. Linh Đang ngồi bật dậy, thấy ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn thì giật mình, vội vã nhảy khỏi giường.
Chết rồi, cô ngủ quên mất!
Vừa hối hận trong lòng, cô vừa nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt như thường lệ, rồi mở cửa chạy ra ngoài.
"Anh Đại Tráng, anh đun nước giúp em trước nhé, em đi gọi phu nhân dậy!"
Cô nói với Thẩm Khê rồi vội vàng chạy về phía phòng Trầm Ngư.
Thẩm Khê nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, định nói gì đó, nhưng khi nhìn rõ gương mặt cô, y sững người.
"Linh Đang, em.."
Còn chưa nói hết câu, Linh Đang đã chạy mất.
"Chuyện đó để lát nữa nói, anh Đại Tráng!" Cô vừa chạy vừa nói.
Cô vội vàng đẩy cửa phòng Trầm Ngư ra, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy phu nhân đã mặc chỉnh tề, đang ngồi ăn sáng bên bàn.
Linh Đang không kịp nghĩ tại sao Trầm Ngư bị liệt chân lại có thể từ giường ra đến bàn, chỉ vội cúi đầu xin lỗi:
"Phu nhân, em xin lỗi.. Hôm nay em ngủ quên."
Trầm Ngư đặt thìa xuống, dùng khăn tay lau miệng rồi dịu dàng nói: "Không sao. Gần đây em vất vả quá rồi, ngủ thêm một chút cũng tốt."
Ánh mắt Trầm Ngư dừng lại trên má phải của Linh Đang. Thấy vết bớt đã nhạt đi một chút, cô mỉm cười: "Tốt rồi, có hiệu quả."
Linh Đang ngẩng đầu ngơ ngác: "Hả? Phu nhân nói gì ạ?"
Lúc này Thẩm Khê cũng vừa bước vào, nghe thấy vậy thì chen lời: "Linh Đang, em không nhận ra à? Vết bớt trên mặt em hôm nay nhạt đi rất nhiều."
Thẩm Khê liếc nhìn cô gái đang ngồi đó. Trước đó, khi Linh Đang và Trầm Ngư bí mật ở trong phòng, y đã đoán được họ đang làm gì.
Thẩm Khê có một người bạn mới về từ thành phố lớn. Y không rõ vì sao người đó lại quay về trấn Thanh Bình hẻo lánh này, chỉ biết rằng người ấy từng học y, nhưng không phải y học cổ truyền, mà là y học phương Tây tiên tiến từ nước ngoài.
Sau khi thân thiết hơn với Linh Đang, Thẩm Khê biết cô rất tự ti về vết bớt đó. Nên mấy hôm trước, y đã lén hỏi người bạn đó xem vết bớt ấy có thể chữa được không.
Nhưng người bạn kia cũng bảo: Với y học hiện tại, không thể trị dứt điểm.
Không ngờ điều mà bạn y bó tay thì Trầm Ngư lại làm được. Hiệu quả rõ rệt đến mức vết bớt trên mặt Linh Đang mờ hẳn đi.
Khi thấy Linh Đang bước ra khỏi phòng, điều đầu tiên Thẩm Khê chú ý chính là khuôn mặt cô.
"Hả?" Linh Đang sững người.
Lúc nãy cô chỉ lo rửa mặt, không nhìn kỹ gương.
Thấy cả Trầm Ngư và Thẩm Khê đều nhìn mình chăm chú, Linh Đang đưa tay lên chạm vào vết bớt.
Sau vài lần sờ thử, cô chợt nhận ra điều gì đó, vội vã chạy ra sân, tới bên chậu nước, cúi đầu nhìn vào mặt nước.
Trong làn nước trong vắt, một cô gái với đôi mắt to tròn đang nhìn lại cô.
Vết bớt xanh đen ở má phải thật sự đã nhạt màu rõ rệt.
"Có tác dụng.. thật sự có tác dụng.."
Linh Đang thì thào, rồi không kìm được nữa, ôm mặt khóc nức nở bên cạnh chậu nước.
Thứ đã hành hja cô gần cả cuộc đời.. cuối cùng cũng có thể biến mất.
Trước cửa phòng, Thẩm Khê nửa đỡ lấy Trầm Ngư, cả hai cùng lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đang khóc vì mừng. Trong lòng họ thật lòng thấy mừng cho Linh Đang.
[Chỉ vì vết bớt trên mặt một người bình thường mà hy sinh lớn như vậy? Có đáng không? ]
Hệ thống truyện ngọt lại cất giọng mỉa mai.
[Đáng hay không.. thì liên quan gì đến ngươi? ] Trầm Ngư đáp.
Trầm Ngư từ trước đến nay luôn hành động theo cảm tính. Cô thích cô bé Linh Đang, nên sẵn sàng trả giá để giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng. Vì thế, cô chẳng hề bận tâm chuyện có đáng hay không.
Huống hồ, nói thật thì, phần thần hồn mà cô phải tiêu hao để làm việc này, đối với cô mà nói, chỉ như muối bỏ biển.
[Ngươi đúng là không nói lý lẽ.]
Hệ thống truyện ngọt hoàn toàn không thể hiểu nổi ký chủ của mình.
[Ngươi cũng vậy thôi..] - Trầm Ngư hừ lạnh trong lòng.
Sau khi phát hiện thuốc của Trầm Ngư thật sự có tác dụng, hàng đêm Linh Đang chăm chỉ bôi thuốc hơn hẳn.
Thêm một tháng nữa trôi qua, vết bớt trên mặt cô hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết.
Thật ra quá trình này có thể diễn ra nhanh hơn, nhưng Trầm Ngư không muốn khiến người khác nghi ngờ, nên cố tình giảm hiệu lực mỗi phần thuốc, kéo dài thời gian hồi phục.
Tất nhiên, đối với Linh Đang, việc một vết bớt đeo bám suốt mười sáu năm qua lại có thể biến mất chỉ trong một tháng đã là kỳ tích rồi.
Vì vậy, Linh Đang càng chăm sóc Trầm Ngư chu đáo hơn trong sinh hoạt hàng ngày
Trầm Ngư cũng nhân cơ hội đó để âm thầm gia tăng mối quan hệ với Thẩm Khê.
Và cô xử lý chuyện này cực kỳ nhẹ nhàng, tự nhiên.
Những cái liếc mắt, những va chạm vô tình, gò má ửng đỏ khi chạm ánh mắt đối phương..
Những động tác mập mờ đầy ẩn ý của một tình cảm chớm nở, đều được cô sử dụng vừa vặn và khéo léo.
Trầm Ngư có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong thái độ của Thẩm Khê dành cho mình ngày một rõ rệt.
Thỉnh thoảng đi ra ngoài, y sẽ mua về món ăn vặt cô thích.
Thậm chí khi thấy thứ gì hay ho trên phố, y cũng mua hai phần, một cho cô, một cho Linh Đang.
Bầu không khí mập mờ giữa hai người dường như đã quá rõ ràng, chỉ có Linh Đang hơi vô tâm, không nghĩ nhiều.
Cô đơn thuần cho rằng do ở bên nhau lâu ngày, nên tình cảm giữa Thẩm Khê và phu nhân thân thiết hơn cũng là chuyện bình thường.
Đối diện với tình hình này, hệ thống truyện ngọt tức giận không thôi, liên tục cảnh cáo.
[Cảnh cáo: Hành vi hiện tại của ký chủ là sai quy tắc. Xin hãy dừng lại ngay lập tức.]
[Ngươi càng tức giận, ta lại càng vui.] Trầm Ngư đáp lại đầy lười biếng.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ đang có hành vi thân mật quá mức với nhân vật không liên quan. Hệ thống sẽ áp dụng biện pháp khẩn cấp!]
Hệ thống giận dữ gào lên, rồi đột nhiên.. im bặt.
Sự im lặng bất thường ấy khiến Trầm Ngư trở nên cảnh giác.
Cô bắt đầu nghi ngờ hệ thống đang tính giở trò gì sau lưng mình.
Lẽ nào nó định khiến người khác phát hiện mối quan hệ mờ ám giữa cô và Thẩm Khê, rồi đến chia rẽ họ?
Trầm Ngư suy đoán ra đủ tình huống, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì chẳng bao lâu sau đã có người đến giải đáp nghi ngờ của cô.
Vài ngày sau đó, khi Trầm Ngư đang ngồi trong sân như thường lệ, cô đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào mình.
Ánh mắt đó mang theo cảm giác chiếm hữu và dâm tà rất rõ ràng, khiến người bị nhìn cảm thấy khó chịu đến mức buồn nôn.
Trầm Ngư theo ánh nhìn đó quay đầu lại, và bắt gặp một người đàn ông trung niên tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, bụng phệ, đang nhìn cô chằm chằm.
Lạc Lương Tài.
Cái tên đó lập tức hiện lên trong đầu Trầm Ngư.
Cùng lúc ấy, người đàn ông kia cất tiếng.
"Lâu rồi không gặp, Tiểu Ngư. Càng ngày càng xinh đẹp hơn."
Lạc Lương Tài thèm thuồng nhìn gương mặt thanh tú và thân hình mềm mại của cô gái trẻ, ánh mắt đầy ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Mỹ nhân như thế này đáng lẽ phải bị đè dưới thân mà thưởng thức mới phải.
Nhưng khi nghĩ đến tình trạng cơ thể hiện tại của mình, lòng ông ta chùng xuống, ánh mắt nhìn Trầm Ngư cũng trở nên âm u.
Trầm Ngư bình thản nhìn lão già đáng ghê tởm trước mặt, sau đó giả vờ rụt rè giống như tính cách của nguyên chủ, cúi đầu nhỏ nhẹ gọi: "Lão gia."
Trông cô vô cùng ngoan ngoãn, vâng lời.
Thế nhưng trong lòng, cô lại muốn xé xác lão già trơ tráo này thành từng mảnh. Tuy vậy, xét thấy hiện tại cô không thể đi lại, cũng không có khả năng chống lại một người đàn ông khỏe mạnh, lại thêm việc hôm nay Thẩm Khê rời phủ đi xử lý công chuyện, Trầm Ngư đành nhẫn nhịn không chọc giận ông ta lúc này.
Dáng vẻ phục tùng của cô quả thực khiến Lạc Lương Tài hài lòng.
Ông ta nhìn Trầm Ngư, nói: "Dạo này hình như ông hơi lơ là, quên mất không đến thăm Tiểu Ngư."
Thực ra, sau khi đánh gãy chân của nguyên chủ, ông ta định chờ cô lành lại rồi sẽ đến "động phòng".
Nào ngờ trong lúc nguyên chủ đang dưỡng thương, ông ta đến chỗ của Tứ phu nhân nghỉ ngơi.
Hai người như củi khô bén lửa, cởi sạch y phục, đang định mây mưa thì đột nhiên ông ta phát hiện mình không thể..
Lạc Lương Tài không thể chấp nhận sự thật này. Ông ta lập tức cho mời đại phu đến khám, nhưng sau một hồi bắt mạch chẩn đoán, đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ ấp úng nói là do tuổi tác đã cao.
Tuổi tác đã cao? Sao có thể? Đứa con trai út của ông ta vừa mới chào đời không lâu, sao ông ta có thể bất lực được? Đại phu đó chắc chắn là một tên lang băm!
Lạc Lương Tài không cam lòng tin vào chuyện này, nhưng cũng không dám mời thêm đại phu nữa vì sợ bị lộ, mất mặt. Ông ta đành sai tâm phúc đi tìm danh y ngoài trấn Thanh Bình đến khám, đồng thời liên tục ở lại phòng của Tứ phu nhân - người duy nhất biết bệnh tình của ông.
Như vậy, người ngoài chỉ nghĩ rằng ông ta đột nhiên sủng ái Tứ phu nhân, chứ không nghi ngờ gì về tình trạng sức khỏe của ông ta.
Còn việc hôm nay đột nhiên ông ta đến tìm Trầm Ngư là bởi vì vô tình nghe hai hạ nhân bàn tán rằng Thập Tam phu nhân trong phủ xinh đẹp vô cùng, còn hơn cả Tứ phu nhân - người đang được sủng ái nhất.
Bị lời bàn tán đó nhắc nhở, Lạc Lương Tài mới nhớ ra mình từng mua một thôn nữ tuyệt sắc. Nhưng vì gần đây quá bận bịu chuyện bệnh tật, nên ông ta quên bẵng mất.
Bây giờ nghĩ lại, ông ta không nhớ nổi mặt cô gái đó ra sao.
Thế là Lạc Lương Tài đưa người đến tìm Trầm Ngư. Khi tận mắt nhìn thấy, ông ta không hiểu tại sao bản thân lại có thể quên mất một mỹ nhân như vậy.
Ông ta tiến lên vài bước, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, rồi đưa tay định chạm vào má cô để xem có mềm mại như tưởng tượng không.
Trầm Ngư cụp mắt che giấu sự ghê tởm trong ánh nhìn, sau đó nghiêng đầu né tránh bàn tay đầy dục vọng ấy.
Hàng mi cô run nhẹ, bàn tay trắng mịn siết chặt lấy lớp quần áo hơi cũ kỹ trên người. Cả người cô khẽ run lên vì sợ hãi.
Lạc Lương Tài cau mày không vui. Đã là người phụ nữ của ông ta, vậy mà lại dám né tránh, cự tuyệt ông ta? Bản tính kiêu ngạo khiến ông ta vô cùng tức giận.
"Đứng dậy!" Ông ta lạnh lùng ra lệnh.
Nhưng lạ thay, cô gái vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, chỉ là cơ thể run rẩy dữ dội hơn.
Sắc mặt Lạc Lương Tài trở nên âm trầm. Ông cảm thấy uy quyền của mình trong phủ bị khiêu khích nghiêm trọng.
Ngay lúc ông sắp nổi giận, định gọi người dạy dỗ cô gái không biết điều này thì Linh Đang vừa lúc bước vào.
Cô ấy thấy lão gia đứng trước mặt phu nhân với vẻ mặt đen như mực, lại nghe thấy mấy hạ nhân bàn tán rằng Thập Tam phu nhân thật ngạo mạn, gặp lão gia cũng không chịu hành lễ.
Linh Đang nhìn sang thấy phu nhân đang run rẩy vì sợ hãi, liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy lập tức quăng mọi thứ trong tay xuống, chạy đến chắn giữa Trầm Ngư và Lạc Lương Tài, quỳ xuống nói: "Lão gia bớt giận! Phu nhân không phải không muốn hành lễ, mà là.. chân của phu nhân bị thương, không thể đứng dậy được, hoàn toàn không phải cố ý."
"Chân bị thương?" Lạc Lương Tài sửng sốt.
Lúc này ông ta đã quên mất chính mình là người từng ra lệnh đánh gãy chân nguyên chủ nửa năm trước.
Ông ta cũng không biết rằng chính sự xuất hiện của Linh Đang đã cứu mạng mình.
Nếu không, dù cho Trầm Ngư không thể đi lại, cô vẫn có thể giết chết ông ta ngay khi ông ta tiến lại gần.
Linh Đang lắp bắp giải thích một hồi, cuối cùng Lạc Lương Tài mới nhớ ra chuyện trước đây.
Ông ta nhìn xuống mỹ nhân đang run rẩy trước mắt, nghĩ đến việc chính mình đã khiến cô sợ đến thế, trong lòng nảy sinh chút bứt rứt và hối hận.
Tất nhiên, hối hận là vì một mỹ nhân như vậy lại bị liệt đôi chân, khiến ông ta mất đi rất nhiều niềm vui hưởng lạc, chứ không phải vì thương tiếc cho Trầm Ngư.
Linh Đang lại nói thêm: "Hơn nữa, phu nhân mấy hôm trước vừa bị cảm. Nếu chẳng may lây sang lão gia, thì đúng là tội lỗi."
Cô ấy đã nhận ra phu nhân không muốn gần gũi với lão gia. Tuy không hiểu tại sao Trầm Ngư lại không nhân cơ hội này tiếp cận lão gia, nhưng Linh Đang vẫn khôn khéo nói những lời khiến Lạc Lương Tài phải dè chừng.
Vì bệnh tình kỳ quái, Lạc Lương Tài hiện giờ sợ nhất là bị lây bệnh.
Quả nhiên, vừa nghe xong, ông ta lập tức lùi lại vài bước.
"Bị cảm thì phải nghỉ ngơi cho tốt. Có gọi đại phu chưa?" Ông ta nhìn Trầm Ngư, tiếc nuối hỏi.
Vốn hôm nay ông ta định dùng Trầm Ngư để thử nghiệm thuốc tráng dương mà Lý đại phu mới đưa đến.
Linh Đang cung kính trả lời: "Đã mời Trương đại phu của Hồi Xuân Đường đến khám, phu nhân cũng đang uống thuốc mấy ngày nay rồi."
Lạc Lương Tài gật đầu, nhưng vẫn luyến tiếc chưa muốn bỏ qua. Ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy ba ngày nữa, đưa Tiểu Ngư đến viện của ông. Ông đã lâu không gặp em ấy."
"Lão gia cứ yên tâm, phu nhân cũng mong lão gia đến lắm. Đợi phu nhân khoẻ hẳn, nô tỳ nhất định sẽ đến báo tin vui."
Nghe Linh Đang nói vậy, Lạc Lương Tài vô cùng vui vẻ. Ông ta liếc nhìn xung quanh viện nhỏ đơn sơ, rồi quay sang hỏi người đi cùng với vẻ không hài lòng:
"Đây là nơi Thập Tam phu nhân ở sao? Những người khác đâu? Sao chỉ có một hầu gái lo việc hầu hạ?"
Ông ta mơ hồ nhớ lúc mới đưa Tiểu Ngư về phủ, từng sắp xếp không ít người hầu hạ.
Người hầu phía sau nghe vậy lập tức quỳ xuống: "Bẩm lão gia.. đây là do Đại phu nhân sắp xếp. Mấy người kia cũng bị các viện khác lấy về dùng."
Bọn nô bộc vốn không dám ức h. I. ế. P với chủ nhân, nhưng vì Đại phu nhân - người có quyền lực lớn nhất phủ, chỉ sau lão gia - không ưa Thập Tam phu nhân, nên bọn họ hùa theo để lấy lòng.
Sắc mặt Lạc Lương Tài sa sầm: "Hừ, tụi bây đúng là biết nghe lời!"
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn: "Còn không mau sắp xếp lại cho ông!"
"Lão gia bớt giận, nô tài lập tức đi làm!"
Một đám người rầm rộ kéo đến, rồi cũng rầm rộ rời đi.
Đợi đến khi người cuối cùng trong đoàn của Lạc Lương Tài rời khỏi viện, Trầm Ngư mới từ từ ngẩng đầu, lấy lại vẻ bình tĩnh.
".. Phu nhân, người thật sự không muốn hầu hạ lão gia sao?" Linh Đang đứng bên cạnh dè dặt hỏi.
Cô ấy cảm thấy có chút tiếc nuối thay cho Trầm Ngư. Với dung mạo của phu nhân, nếu chịu chiều lòng lão gia, ông ta chắc chắn sẽ hết mực sủng ái cô. Khi ấy, để xem Đại phu nhân còn dám ức h. I. ế. P phu nhân nữa không.
Nghe vậy, Trầm Ngư cũng không tức giận. Cô biết, tuy miệng Linh Đang nói vậy, nhưng trong lòng cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô. Có điều, hai người khác biệt về giá trị quan nên có sự bất đồng trong cách nhìn về Lạc Lương Tài.
Dù sao thì Linh Đang vẫn đứng về phía cô. Nếu không, vừa rồi cô ấy đã không nói dối với Lạc Lương Tài rằng Trầm Ngư vẫn còn đang uống thuốc.
Trầm Ngư nhìn Linh Đang, nhẹ nhàng hỏi: "Linh Đang, em thấy tôi thật sự thích hợp ở bên cạnh ông ta sao?"
Khi cô gái ngẩng đầu lên, dung nhan như hoa khiến ngay cả Linh Đang, dù cũng là con gái, vẫn phải choáng ngợp trước vẻ đẹp của phu nhân nhà mình.
Linh Đang nghĩ đến dung mạo của Lạc lão gia. Tuy gương mặt ông ta vẫn còn nét phong độ năm xưa, nhưng sống trong nhung lụa nhiều năm khiến thân hình ngày càng phì nhiêu. Thân hình béo mập vốn không phải tội, nhưng so với vòng eo thon thả mềm mại của phu nhân thì đúng là hai thái cực.
Hơn nữa, phu nhân năm nay mới mười tám, trong khi lão gia đã gần năm mươi. Ở một số gia đình sinh con sớm, tuổi của lão gia đã đủ để làm ông nội của phu nhân.
Những ý nghĩ đó thoáng lướt qua đầu Linh Đang, khiến cô ấy khẽ cắn môi dưới.
Cô ấy cảm thấy mình đã hiểu được tâm tư của phu nhân. Dù nhìn thế nào, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy cũng không nên ở bên cạnh một người tuổi già sức yếu.
Đôi mắt Trầm Ngư khẽ cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt: "Vậy là Linh Đang cũng hiểu tôi, phải không?"
Nghe vậy, Linh Đang cúi đầu buồn bã. Một lát sau mới ngẩng lên, lo lắng nhìn Trầm Ngư: "Nhưng nếu phu nhân không đồng ý thì biết làm sao bây giờ? Lão gia đã nói rõ, ba ngày nữa phải vào viện của ngài ấy. Dù có chạy trốn.. chúng ta cũng không đi xa được."
Ánh mắt Linh Đang đảo xuống đôi chân tàn phế của Trầm Ngư, rồi lại vội vàng quay đi.
Cô ấy thật lòng muốn giúp phu nhân rời khỏi phủ họ Lạc, nhưng ngoài việc phu nhân không thể đi xa, thì một khi đã rời khỏi đây rồi, họ biết đi đâu? Mặc dù ngày nào cũng bận bịu trong phủ, nhưng Linh Đang vẫn nghe loáng thoáng người ngoài kể rằng, thế giới bên ngoài hiện giờ đang rất hỗn loạn. Bọn giặc tóc vàng đặc biệt thích bắt nạt những cô gái yếu đuối như họ.
Trấn Thanh Bình là một trong số ít nơi ở Hoa Quốc mà dân thường vẫn còn được sống yên bình.
Nếu thật sự đưa phu nhân rời khỏi phủ, cũng tuyệt đối không thể rời khỏi trấn này. Nhưng nếu không rời khỏi trấn, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Lạc lão gia bắt về.
Dù sao thì ở trấn Thanh Bình này, Lạc lão gia là người nắm quyền sinh sát, không ai dám chống đối.
Trầm Ngư nhìn Linh Đang - người đã chọn đứng về phía mình - khẽ cười nói: "Sẽ có cách."
Linh Đang ngẩng đầu đầy nghi hoặc: "Cách gì vậy?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Cô và Thẩm Khê dây dưa lâu như vậy rồi, cũng đến lúc phải phá vỡ lớp băng này rồi.