[Edit] Bách Quỷ Chí Sự - Thanh Tuyên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nov231, Jul 27, 2018.

  1. Nov231

    Messages:
    1
    [TG1] Kiều Cơ (10) : Phiến Tình Công Lược*

    *Tạm dịch: Công lược bằng cách kích động tình cảm


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẫn Liên không chút khách khí đánh lên trán hắn, ở trên làn da trơn bóng kia nổi lên dấu tay đỏ hồng.

    Lương Hoành trái lại không có kêu đau, rốt cuộc hắn đã nhận qua không ít vết thương lớn nhỏ. Hắn chỉ có chút mò mịt nhìn về phía Mẫn Liên, tựa hồ có chút khó hiểu.

    "Thật đần, vì ta là quỷ, tự nhiên muốn có hình dáng gì liền có hình dáng đó."

    Mẫn Liên làm mặt quỷ, vỗ vỗ vai hắn, liền hóa thành làn khói nhẹ.

    Sau đó Lương Hoành quay đầu một cái, cô liền xuất hiện trong lòng hắn, hai chân nhẹ nhàng khéo léo đáp trên khuỷu tay hắn, một đôi tay vòng lên cổ hắn, cười nhạt.

    "Ngươi xem, thế này không đúng sao?"

    Cơ thể cô gần như không có trọng lượng, mềm mại như một hòn bông sợi. Lúc Lương Hoành ôm lấy cô, thế nào cũng thấy chỉ cần dùng thêm chút lực đều sẽ ôm vỡ cô.

    "Quỷ.. Đều nhẹ như vậy sao?"

    Hắn đứng dậy, nhấc nhấc thử tiểu nhân (chỉ người có thân hình nhỏ) mềm mại trong lòng.

    Mẫn Liên nghiêng đầu, cặp mắt như hoa đào nhỏ hơi chớp, đó là một dạng chỉ nhìn thoáng qua chút thôi, ngay lập tức làm say lòng người:

    "Đại khái là ta còn có dự định nặng nề nào đó đi, có thể là còn lưu luyến với nhân gian, trên người còn nhiều nhân khí."

    Dù sao Lương Hoành cũng không biết, cô đây cũng không thể tính là nói vô căn cứ được.

    Lương Hoành nghe vậy, cúi đầu xuống đối diện với ánh mắt Mẫn Liên, hắn vốn đã cao lớn, bây giờ liền nhiều thêm một phần áp lực thâm trầm:

    "Ngươi lưu luyến việc gì?"

    Mẫn Liên không nghĩ hắn lại hỏi như vậy, suy nghĩ rất lâu, mới cắn môi trả lời:

    "Ta cũng không biết, đợi ở dưới cầu hơn hai mươi năm, nên đã quên sạch sẽ chuyện trước kia."

    Lương Hoành lại ngồi xuống, Mẫn Liên tự nhiên buông tay ra, quay người tựa vào lồng ngực hắn.

    Cô thuần túy chỉ thấy cơ thể Lương Hoành nóng hầm hập thực thoải mái, tóm lại hiện giờ cô không phải là người, cũng sẽ không tỏ ra quá mức vô liêm sỉ.

    Con ngươi Lương Hoành trầm xuống, rối rắm một lúc, vẫn giang tay ôm lấy cô.

    "Hình như ngươi biết ta?"

    Hắn hỏi.

    Mẫn Liên nắm một bàn tay của hắn lên, trải lòng bàn tay hắn ra, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên những vết chai mỏng trên đó:

    "Ngươi là hài tử của một vị cố nhân của ta, ngươi giống hắn, ta liền nhận ra."

    Lương Hoành hơi bất ngờ:

    "Ngươi biết cha nương ta?"

    Mẫn Liên nghe xong liền gật đầu, chống cằm nhìn phía xa xa, dáng vẻ như nhớ lại chuyện xưa:

    "Biết chứ, tính theo tuổi mà nói, ta lớn hơn ngươi phải mấy chục năm cơ."

    Cô lại có hứng thú trêu chọc, lại cố ý lơ đi sắc mặt phức tạp của Lương Hoành, có lẽ là đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cô buồn cười nói:

    "Yên tâm, ta không phải là thân nương (mẹ ruột) của ngươi đâu."

    Lương Hoành: ".. Ta đã biết."

    Sườn mặt Mẫn Liên đối diện với ánh trăng tròn, trường tiệp, tú tị (mi dài, mũi đẹp, môi hơi nhợt nhạt, rõ ràng là bộ dáng tràn đầy tử khí, nhưng lại không biết vì sao làm cho người khác hoảng sợ.

    "Thật ra ngươi cũng chớ sợ, ta có thể không quấn lấy ngươi được bao lâu nữa, ta chuẩn bị đi rồi."

    Cô một bộ cười hì hì, nói thoải mái giống như sắp đi đâu chơi vậy.

    Lương Hoành ngớ ra, buột miệng hỏi:

    "Ngươi định đi đâu?"

    Mẫn Liên ôm đầu gối, cuộn tròn thành một đoàn trong lòng hắn, mái tóc dài gần như che hết khuôn mặt cô:

    "Không biết, hẳn là chờ đến lúc nào đó, hồn phi phách tán đi."

    Lúc cô nói những lời này, vẻ mặt rất là ngây thơ lờ mờ, so sánh với cô trước kia ngàn vạn phong tình thần thái rộng rãi, rõ ràng là hai người không giống nhau.

    Tim Lương Hoành đập lên thật mạnh, ngay lập tức, một cảm giác đau đớn không biết từ đâu đột nhiên sinh ra.

    Hệ thống: 【 Thiếu nữ, chúc mừng ngươi hoàn thành bộc lộ tình cảm một phát trúng tâm (mị nhãn) 】

    Mẫn Liên: Ngươi thế mà lại không bị ta tắt đi!

    Hệ thống: 【 Ai nha, xin lỗi xin lỗi, aaa quá kích động (*/? \*, kiểu này thực lời đi~】

    Nó nói xong, lập tức biến mất.

    Mẫn Liên: .. Ta muốn khiếu nại, ta rất vất vả mói tranh thủ tình cảm được một lần, đều bị ngươi phá hư!

    Mỗ Tuyên: Có được tâm tướng quân- có được thân tướng quân-tới trước mặt tra nam tú ân ái- HE

    Nhìn qua thấy bên ngoài thực dễ dàng, làm sao lại cảm thấy dài lê thê ()

    Cuối cùng: 002 đạt được danh hiệu- thực? C*t chuột (nguyên văn không chỉnh sửa)
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
  2. Nov231

    Messages:
    1
    [TG1] Kiều Cơ (11) : Châm Ngòi Dục Hỏa (Hơi H)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sau khi hồn phi phách tán.. Tiếp theo ngươi sẽ như thế nào?"

    Lương Hoành trầm ngâm rất lâu, mới mở miệng hỏi.

    Mẫn Liên thu hồi biểu tình dữ tợn với hệ thống, chống cằm đáp:

    "Còn có thể như thế nào nữa?"

    Lương Hoành không hiểu rõ ý cô cho lắm:

    "Chẳng lẽ ngươi không thể luân hồi sao?"

    Mẫn Liên nghe xong, thở ra thật dài, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía Lương Hoành:

    "Quỷ hồn giống như ta, đều không được luân hồi."

    - - Ừm, cô đúng là vô dụng.

    Lương Hoành quả nhiên bị lời cô chấn trụ, nhất thời không nói nên lời, mãi đến khi nội tâm tiêu hóa xong tin này, hắn mới do dự mở miệng:

    "Không còn cách nào nữa sao?"

    Trong lòng Mẫn Liên độp một cái, con mồi trong tối đã cắn câu. Thực ra cô cũng hiểu rõ, Lương Hoành chưa hẳn đã luyến tiếc bản thân mình, chỉ có một chút thương tiếc, lại thêm thân phận cô quen biết với cha mẹ hắn.

    Hắn vốn là người rất lương thiện, cái cô muốn chính là cái phần tâm này.

    "Có a, nhưng chỉ một mình ta thì không được."

    Mẫn Liên cười nói.

    Hai mắt Lương Hoành sáng lên, truy vấn:

    "Còn có cách sao? Nếu như ta có thể, chắc chắn sẽ giúp ngươi."

    Mẫn Liên cong mắt, xoay người, kề sát ngực hắn. Bàn tay nhỏ non mềm mại thuận đường lên má hắn, ái muội vuốt ve.

    "Tinh khí của ngươi, có thể cho ta được không?"

    Cô liếm liếm môi, hơi thở mang theo vài phần nóng bỏng.

    Lương Hoành ngẩn ra:

    "Tinh, tinh khí?"

    Trong khi nói, cái tay đang làm loạn kia đã không chút khách khí thâm nhập vào vạt áo hắn, nhiệt độ lạnh lẽo chạm đến thân thể hắn, làm hắn run lên.

    Lương Hoành theo bản năng rút tay cô ra nắm chặt, hơi thở hắn bất giác theo bản năng trở nên dồn dập.

    "Nhân quỷ thù đồ (người quỷ không cùng đường), ngươi.. thế này không thích hợp."

    Lương Hoành không biết là đang nói cho Mẫn Liên nghe, hay là đang cố thuyết phục bản thân mình. Bây giờ tim hắn đập như trống, yết hầu khô khốc dữ dội.

    Lẽ ra mà nói, Mẫn Liên đã hôn qua hắn, cũng câu dẫn qua hắn, chỉ là phản ứng chưa có mãnh liệt như bây giờ.

    Ánh trăng lúc này có vẻ càng thêm nhu hòa, người Mẫn Liên sảng khoái nhẹ nhõm không giống xưa, cô tản ra, làn da tựa như băng tuyết, chạm vào mát mẻ, phảng phất tự như sẽ tan ra trong lòng bàn tay.

    Đồng tử đen láy khẽ gợn sóng, Lương Hoành như có thể thấy được vẻ sóng quang lấp lánh* trong mắt cô. Mang theo vài phần yêu dị cùng quỷ mị, đem hồn phách hắn mà hấp thụ vào.

    *Nguyên văn: 波光粼粼 (sóng quang lân lân), theo baidu có nghĩa mô tả gợn nước được ánh sáng khúc xạ lại, trông có vẻ lấp lánh

    "Đừng sợ, ngươi sẽ không chết đâu."

    Mẫn Liên cười nhẹ, đôi môi đỏ thắm càng tôn lên màu trắng của răng, phong thái diễm lệ không nói nên lời.

    Cô cúi người xuống, dường như xem nhẹ lời nói vừa rồi của Lương Hoành, chẳng qua cô chỉ muốn xác nhận xem Lương Hoành có cảm giác ngầm với mình hay không, bây giờ đã biết, liền không cần phải kiêng dè gì cả.

    Thân là võ tướng, dáng người hắn cực kỳ đẹp, không có một chút thịt thừa. Cơ bắp mền dẻo vừa phải phân đểu trên người hắn, tổ hợp thành một bộ hình dáng hoàn mỹ.

    Đôi tay bị nắm chặt không biết khi nào mới thả ra, Mẫn Liên nhìn người trước mắt lúc thì tỉnh táo, lúc thì có vẻ mê mang, biết rõ trong lòng hắn hiện giờ đang rất rối bời.

    Nhưng cô làm sao lại có thể vứt bỏ mỹ thực (món ăn ngon) đã tới tay a?

    Đai lưng khẽ buông lỏng, ngoại sam (áo ngoài) trượt xuống, hiện lên ánh sáng mông lung khiến nam nhân nhìn qua đều chảy nước miếng. Vẻ mặt Lương Hoành đã nhu hòa xuống không ít, mặt mày như bức mặc họa* sáng sủa, so với trước kia càng thêm tuyển dật.

    *Mặc họa: Một cách vẽ tranh cổ của TQ

    Mẫn Liên hôn lên môi hắn, vẫn là chuồn chuồn lướt nước như cũ, chạm gần một chút rồi lùi ra.

    Nhưng động tác tiếp theo của cô liền không tính là trong sáng.

    Cô gần như gặm cắn lên hầu kết của hắn, ở xung quanh cổ hạ xuống hồng ngân (vết đỏ hồng) loang lổ.

    Cô cảm nhận được rõ ràng ngọc trụ đứng dậy dán lên bụng nhỏ của mình, khiến người ta khó bỏ qua được rung động. Bộ dáng nam nhân này khi rơi vào tình dục quá mức mê người, cô nhìn thấy trong đôi mắt phượng tú lệ kia đều là thần sắc mê ly cùng vô thố.

    Có vẻ như.. tên này vẫn còn non a? (*/? \*)

    Mỗ Tuyên: 1: Vì muốn có thịt, cho nên rối rắm đưa ra cốt truyện, cập nhật trễ một chút thật là văn hên? (? ω) ? Xấu hổ xấu hổ

    2: Ừm, tướng quân vẫn còn non, thỏa đáng thỏa đáng ~

    3: Muốn có bình luận cầu ôm ôm~
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
  3. Nov231

    Messages:
    1
    [TG1] Kiều Cơ (12) : Lần Đầu Thu Tinh Khí (Xử Nam H Play)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗ Tuyên: 1: Tướng quân phá thân rồi~ Tới bình luận chúc mừng đi~ Không có ngọc trai không quan trọng, có để lại bình luận là đủ rồi~~ ( ̄▽ ̄~) ~

    2: Mỗ Tuyên thiếu tình yêu nồng đậm của mọi người a~ Không cần làm lơ cứ đùa giỡn tướng quân ngon miệng đi~

    Lúc này, Lương Hoành đã quên rằng nữ quỷ này lớn hơn bản thân đến hai mươi tuổi.

    Dĩ nhiên, sẽ không có người nào cụt hứng mà nói ra. Tuy nói Lương Hoành hơn hai tư tuổi chưa cưới vợ, đã coi như rất trễ rồi, nhưng đối với Mẫn Liên, hắn vẫn là một khối tiểu thịt tươi* mọng nước.

    *Nguyên văn: 小鲜肉 (tiểu thịt tươi), được người hâm mộ Trung Quốc nhắc đến lần đầu tiên vào năm 2014 để chỉ các ngôi sao nam Hàn Quốc, so với tên của các ngôi sao nữ, "tiểu thịt tươi" chỉ những người đàn ông trẻ và đẹp trai. Nói chung là đề cập đến một người đàn ông với 1 nhân cách tốt trong độ tuổi từ 14-25, cảm xúc đơn giản, không có kinh nghiệm tình cảm, lại có khuôn mặt đẹp trai. (nguồn Bake. Baidu.com)

    Cảm giác hưng phấn trong lòng đang rục rịch ngóc đầu dậy, Mẫn Liên chìa tay cởi bỏ dây quần hắn, ngọc trụ kia sớm đã nhịn đến khó chịu..

    Lập tức liền bắn ra.

    Lương Hoành chỉ mới thở gấp một cái, giây tiếp theo, Mẫn Liên liền đưa tay cầm cái thô cứng nóng bỏng kia.

    Tay cô rất lạnh, nhưng lại mềm mại tinh tế như một đoạn vải lụa. Kiểu nắm giữ như vậy, liền giống như được một dòng nước ôn nhu bọc lại.

    "A, màu sắc thật là đẹp."

    Mẫn Liên bật ra một tiếng tán thưởng kinh ngạc mừng rỡ, nếu như để hệ thống nghe thấy, nhất định sẽ cảm thấy cô so với kẻ háo sắc không hơn không kém.

    Mặt Lương Hoành nóng lên một chút, giãy giụa nghĩ muốn né tránh thế công của cô.

    "Ngươi chớ có lộn xộn," Mẫn Liên nhấp môi, bất mãn mà véo vào ngọc trụ trơn bóng kia.

    "Nếu như bị thương rồi thì làm (hiểu theo nghĩa đen tối một chút) như thế nào."

    Hành vi của cô thành công khơi ra một tiếng ngâm kẽ từ Lương Hoành, dễ nghe giống như thần thái bây giờ của hắn.

    Ngọc trụ kia lúc đầu trắng nõn, hiện tại đã trướng đỏ lên, bên trong khe hở nơi đầu lỗ chuông, còn có chất lỏng trong suốt dính dính chậm rãi rỉ ra.

    Mẫn Liên thử ấn lên miệng cái khối thịt hình trụ kia, ngọc trụ trong tay cô liền thập phần hợp tình mà run run, gân xanh quanh nó nổi rõ lên có thể thấy được.

    "Đừng, đừng chạm vào chỗ đó."

    Lương Hoành muốn phủi tay cô đi, thoát khỏi tình cảnh khiến người ta xấu hổ này. Mẫn Liên lại không chút hoang mang đẩy hắn một chút, thân mình cúi xuống, đối với vật kia hút một ngụm.

    Luồng điện tê dại từ bụng dưới lướt đến tận xương cụt của hắn, Lương Hoành chỉ cảm thấy thân mình run lên, không kìm chế được tiết thẳng vào trong miệng Mẫn Liên, làm cô bất ngờ không kịp chuẩn bị liền nhận lấy.

    Sau khi theo phản xạ nuốt xuống, Mẫn Liên mới hoảng thần tỉnh lại.

    Ngọa tào (ăn máng: Một câu chửi của TQ), chỗ cuối cùng là, tước vũ khí đầu hàng nhanh như vậy, cũng không biết ăn như thế này có tính là hấp thụ tinh khí hay không, cô hối hận có muộn không? Sớm biết vậy đã không cần (dùng) miệng! (`Δ′) !

    Cô ngốc ngốc mở miệng, khóe môi còn có một chút bạch trọc (chất bẩn trắng), càng tôn lên màu môi rực rỡ, hoa lệ liêu nhân.

    Lương Hoành sảng khoái một trận, vừa thấy bộ dáng nàng, ngọc trụ khó khăn lắm mới mềm xuống được lại tự nhiên cứng trở lại. Chỉ là thấy trong mắt cô đầy ý không thể tin được, hắn cảm thấy tôn nghiêm nam nhân của mình đã bị giẫm đạp.

    Nếu như.. Nếu như..

    Rất hối hận mãi không khai trai – Lương Hoành đang lâm vào bế tắc, vừa hay cho Mẫn Liên thời gian.

    Mẫn Liên: Hệ thống, thế này có tính hay không?

    Hệ thống sau khi được mở ra, vẫn luôn ở trong trạng thái thẹn thùng bẽn lẽn:

    【 Aiya, làm sao lúc này lại gọi người ta, người ta sẽ thẹn thùng đó ~ (/≧ω\) 】

    Mẫn Liên: Mẹ kiếp nói tiếng người!

    Hệ thống: 【Tính ác, chỉ cần ở trong cơ thể người liền tính (/≧ω\), oa đi ác~】

    Sau đó bất chấp ý nguyện của Mẫn Liên, này chỉ có thẹn thùng () hệ thống, liền tự mình đóng cửa.

    Mẫn Liên: .

    - Cô đổi cái hệ thống thành sự thì ít bại sự có thừa này còn kịp không? (Mỉm cười)

    Rời khỏi giao diện cùng với hệ thống BB (không hiểu chữ này nghĩa là gì) vớ vẩn, cô về lại chỗ cũ. Vật kia của Lương Hoành lại có trạng thái thức tỉnh, nhưng cô không còn nhiều thời gian nữa.

    Dù sao thì cô cũng không cần hồn phi phách tán, nếu đã như vậy, nam nhân ngon miệng này liền giữ lại đến lần sau, cố gắng, chậm rãi, dùng toàn lực mà yêu thương đi.

    Thế là cô lau đi bạch trọc ở khóe môi, thay hắn mặc lại y phục, lúc này mới cọ lên sống mũi cao thẳng của hắn:

    "Đa tạ đã khoản đãi."

    Quanh thân cô nồng đậm mùi xạ hương, còn có vị tanh nhàn nhạt. Lương Hoành cảm thấy bản thân đã mất đi năng lực nói chuyện, đành phải trơ mắt nhìn Mẫn Liên hôn lên trán hắn, sau đó hóa thành làn khói nhẹ, hợp nhất vào trong hồ nước.
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...