Chương 20: Lục Đan Đan
Lăng Hạo Trạch chết rồi, bị Lương Mẫn đụng chết.
Tần Bằng mang theo hai tên cảnh sát tìm Lương Mẫn, cô đang ngồi ở trước mộ Lục Đan Đan, ngoẹo đầu ánh mắt mê ly nhìn chăm chú lên ảnh chụp của cô gái trên bia mộ, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười xán lạn trên tấm ảnh, tay trái để trên mặt đất, bên cạnh chân một vũng máu đỏ bừng..
Lăng Quân hơn nửa ngày về tới Đông Đài, trong lúc đó điện thoại truyền đến tích tích cảnh cáo không có điện, hắn cũng không để ý đến. Ngược lại cảm thấy không có điện thoại di động quấy rối, tâm tình càng thêm bình tĩnh.
Ở trước bia mộ của Lăng Kiến Quốc và Thang Mỹ Phương, Lăng Quân đoan đoan chính chính dập đầu sáu cái, sau đó lại đứng hơn phân nửa giờ, lúc này mới quay người rời đi, đi đến thôn Trần gia.
Mười hai tuổi lúc rời khỏi thôn Trần gia, bây giờ đã ba mươi năm. Thời gian trôi qua cảnh còn người mất. Năm đó rời khỏi cái loan sơn trấn kia đường núi đã biến thành đường lộ rộng rãi, hai bên từ lâu không thấy bóng núi, khắp nơi là vùng đất bằng phẳng.
Lăng Quân nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, nếu như năm đó nơi này cũng là cái dạng này, thì Lăng Quân thật kia làm sao mất mạng ở đây? Mà nếu Lăng Quân không có chết, vậy mình bây giờ như thế nào?
Lắc đầu, Lăng Quân chưa phát giác nhịn không được cười lên, sinh hoạt chân thực, nhân sinh nào có nhiều giả thiết như vậy?
Nửa giờ sau, Lăng Quân về tới thôn Trần gia. Mặc dù con đường thay đổi, nhưng hắn vẫn tìm được ngôi nhà năm đó của mình, chỉ bất quá căn phòng rách nát, gạch ngói bây giờ đã biến thành một tòa nhà hai tầng nhỏ.
Lăng Quân nhìn nhà lầu trước mặt, không biết mình có nên tiến lên gõ cửa hỏi thăm không. Đang do dự thì cửa mở ra, từ bên trong có một ông lão hơn sáu mươi. Nhìn một chút, Lăng Quân liền nhận ra đây là em trai Trần Đại Ngưu, Trần Hồng Sinh.
Trần Hồng Sinh đi ra cửa, nhìn thấy Lăng Quân đứng ở cửa cùng với một cỗ xe Audi đỗ bên cạnh, đầu tiên là sững sờ, đánh giá hắn một phen, lúc này mới cười hỏi: "Cậu là đến nhà ta sao? Là tìm con trai ta Thiết Đản sao? A, cậu là Trần Hàng."
Trần Hàng so với Lăng Quân nhỏ hơn một tuổi, là Trần Hồng Sinh sinh liên tiếp hai người con gái về sau mới có được con trai, bởi vậy từ nhỏ đã là bảo bối, ngay cả tên cũng là dùng tiền mời người đặt.
Lăng Quân cười cười, "Tôi muốn nghe ngóng chút chuyện, hơn ba mươi năm trước ở chỗ này Trần Đại Ngưu cùng vợ hắn Câm Ny, mộ bọn họ bây giờ ở nơi nào?"
Chợt nghe đến tên Trần Đại Ngưu cùng Câm Ny, ngay từ đầu Trần Hồng Sinh còn không kịp phản ứng, không bao lâu sắc mặt liền đại biến, không khỏi đánh giá Lăng Quân một phen, ngữ khí có chút không vui nói: "Cậu là ai? Nghe ngóng bọn họ làm gì? Hai người kia chết rất nhiều năm, đâu còn mộ gì."
Câu nói này nói xong, Trần Hồng Sinh liền quay người muốn rời khỏi. Lăng Quân đi về phía trước bước một bước, giọng thành khẩn nói: "Đại thúc, ta là bạn của con bọn họ Trần Nhị Oa, Trần Nhị Oa trước khi lâm chung nhắc nhở ta trở về thắp cho cha mẹ hắn cái hương."
Nói xong, Lăng Quân từ trong bọc móc ra mấy tờ tiền nhét vào tay Trần Hồng Sinh.
"Trần Nhị Oa? Hắn.. Hắn không phải.. Chết sớm sao?" Trần Hồng Sinh quay đầu nhìn về phía Lăng Quân, giật mình mở to hai mắt nhìn, nhưng trong tay còn nắm chặt mấy trăm khối tiền Lăng Quân cho.
"Ừm, Trần Nhị Oa đã chết, năm ngoái sinh bệnh chết. Cho nên, làm bạn của hắn, muốn hoàn thành tâm nguyện của hắn trước khi lâm chung. Đại thúc, ngài cho cái địa chỉ, ta thay hắn dập đầu là được."
Từ đầu đến cuối, Lăng Quân ngữ khí rất thành khẩn, mà Trần Hồng Sinh lấy tiền của hắn, lại ở chỗ cũ của người ta, bất quá chỉ là cái nghĩa địa, nếu không giúp thì trông giống vẻ không đoan chính.
Trần Hồng Sinh mang theo Lăng Quân đi chừng hai dặm, tới một mảnh cỏ dại rậm rạp hoang phế trong ruộng thì ngừng lại. Trong lúc đó, Trần Hồng Sinh huyên thuyên nói cho Lăng Quân một chút sự tình, "Nhìn ngươi cũng là có bản lĩnh, không gạt ngươi, năm đó cha mẹ Nhị Oa chết rất thảm, đừng nói thôn Trần gia chúng ta mà toàn bộ loan sơn trấn đều oanh động.
Từ đại nhân đến trẻ con, ai cũng biết Trần Đại Ngưu bởi vì buộc vợ bán mình, cuối cùng hắn bị người vợ câm điếc chém chết, sau đó cũng treo cổ. Lúc ấy không tìm được Nhị Oa, bản gia chúng ta có mấy anh em cùng đem hai người bọn họ chôn ở phía nam trong đất. Nông, chính là chỗ đó. Nhà bọn hắn cái khác sớm bị điểm, liền nơi này, bởi vì quá sang bên, lại không tốt trồng, lúc này mới giữ lại. Trông thấy kia hai cái đống đất sao? Chính là hai người bọn hắn mộ phần. Nguyên bản chúng ta muốn đem bọn hắn chôn ở cùng nhau, nhưng Câm Ny cha chết sống không đồng ý, cha nàng mua cho nàng cỗ quan tài, đơn độc đào cái hố. Ân.. Bên phải cái này hẳn là câm ny."
Lăng Quân nhìn xem mảnh này hoang vu cỏ dại địa, quay đầu đối Trần Hồng Sinh cười cười, "Tạ ơn ngài đại thúc, ngài đi về trước đi, ta cho Nhị Oa phụ mẫu nhổ nhổ mộ phần bên trên cỏ, một hồi thay hắn đập cái đầu liền đi."
"Ai nha, hiện tại ảnh hình người trọng tình trọng nghĩa như ngươi thật đúng là ít, khó có được, thật khó có được." Cầm tiền của người khác, nói ra chính là không giống. Bất quá, trước khi đi Trần Hồng Sinh vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn Lăng Quân một chút.
Mảnh đất cỏ dại ước chừng ba phần này, ở giữa hai đống đất đột ngột đứng ở đó, lộ vẻ hoang vu. Lăng Quân đi đến mộ phần bên phải, vươn tay cẩn thận nhổ từng cây cỏ dại.
"Mẹ, Nhị Oa đến gặp ngài. Đã nhiều năm như vậy, ngài có muốn gặp Nhị Oa không? Nhị Oa nghĩ. Nhị Oa biết, năm đó nếu không phải bởi vì Nhị Oa, ngài đã sớm rời khỏi thế giới này, làm sao để Trần Đại Ngưu chà đạp nhiều năm như vậy? Là con liên lụy người. Mấy ngày trước, con gặp phải một lão đầu râu bạc, hắn để cho con hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng cho con thấy rõ ràng nội tâm của mình, con không hận người, không hận chút nào.."
Nhổ cỏ trên đất trống, nhỏ xuống từng giọt nước mắt. Cỏ dại điên cuồng sinh trưởng nhiều năm, mang theo vết máu loang lổ ở một bên.
Không bao lâu, mộ của Câm Ny được Lăng Quân dọn dẹp sạch sẽ. Hắn thẳng tắp quỳ gối trước mộ, dập đầu ba cái với mẹ mình, hai mắt đẫm lệ, mông lung, phảng phất trông thấy mẹ ruột đứng cách đó không xa nhìn hắn mỉm cười..
Nước mắt trên mặt chưa khô, lần nữa rơi xuống hai bên. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rõ ràng như vậy của mẹ, Lăng Quân cũng cười.
Lần này, hắn rốt cục thấy rõ dáng vẻ mẹ mình..
Giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Quân một thân nhẹ nhõm về Tô Dương thị. Mới vừa vào cư xá, bảo an vừa nhìn thấy xe của hắn liền khẩn trương chạy tới.
"Lăng tiên sinh, ngươi trở lại rồi, con của ngươi xảy ra chuyện, nhanh đi tới cục cảnh sát đi."
Lăng Quân nghe đầu tiên là giật mình, sau đó nghĩ đến những cái video kia, nghĩ thầm có phải bị cảnh sát biết hay không, nên đến bắt?
Lập tức không chần chờ nữa, quay đầu xe lái tới cục cảnh sát.
Ở phòng đông lạnh của cục cảnh sát, Lăng Quân ngơ ngác nhìn con trai, trước kia anh tuấn soái khí Lăng Hạo Trạch, hôm nay đã hoàn toàn thay đổi. Bị xe ép cho đầu biến dạng, một nửa da mặt cơ hồ bị cọ rơi, hai cái đùi lệch ra bày ở dưới thân, xem ra lúc xảy ra chuyện đã bị gãy mất.
Thật sự là người đang làm, trời đang nhìn; báo ứng xác đáng. A a a a..
Lăng Quân cười lớn đi ra cục cảnh sát, lần này tốt, triệt để không có vướng víu..
Ngày thứ ba ban đêm, chờ Lăng Quân uống cạn sạch bình rượu cuối cùng trong nhà, đột nhiên cảm giác thân thể có chút khó chịu, đứng người lên đi tới tấm gương, lại phát hiện rất là phí sức, vốn cho là uống say, đợi đi đến trước gương, lại cười ha hả.
Người trong gương, đầu đầy tóc bạc, trên mặt toàn là nếp nhăn..
Tần Bằng mang theo hai tên cảnh sát tìm Lương Mẫn, cô đang ngồi ở trước mộ Lục Đan Đan, ngoẹo đầu ánh mắt mê ly nhìn chăm chú lên ảnh chụp của cô gái trên bia mộ, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười xán lạn trên tấm ảnh, tay trái để trên mặt đất, bên cạnh chân một vũng máu đỏ bừng..
Lăng Quân hơn nửa ngày về tới Đông Đài, trong lúc đó điện thoại truyền đến tích tích cảnh cáo không có điện, hắn cũng không để ý đến. Ngược lại cảm thấy không có điện thoại di động quấy rối, tâm tình càng thêm bình tĩnh.
Ở trước bia mộ của Lăng Kiến Quốc và Thang Mỹ Phương, Lăng Quân đoan đoan chính chính dập đầu sáu cái, sau đó lại đứng hơn phân nửa giờ, lúc này mới quay người rời đi, đi đến thôn Trần gia.
Mười hai tuổi lúc rời khỏi thôn Trần gia, bây giờ đã ba mươi năm. Thời gian trôi qua cảnh còn người mất. Năm đó rời khỏi cái loan sơn trấn kia đường núi đã biến thành đường lộ rộng rãi, hai bên từ lâu không thấy bóng núi, khắp nơi là vùng đất bằng phẳng.
Lăng Quân nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, nếu như năm đó nơi này cũng là cái dạng này, thì Lăng Quân thật kia làm sao mất mạng ở đây? Mà nếu Lăng Quân không có chết, vậy mình bây giờ như thế nào?
Lắc đầu, Lăng Quân chưa phát giác nhịn không được cười lên, sinh hoạt chân thực, nhân sinh nào có nhiều giả thiết như vậy?
Nửa giờ sau, Lăng Quân về tới thôn Trần gia. Mặc dù con đường thay đổi, nhưng hắn vẫn tìm được ngôi nhà năm đó của mình, chỉ bất quá căn phòng rách nát, gạch ngói bây giờ đã biến thành một tòa nhà hai tầng nhỏ.
Lăng Quân nhìn nhà lầu trước mặt, không biết mình có nên tiến lên gõ cửa hỏi thăm không. Đang do dự thì cửa mở ra, từ bên trong có một ông lão hơn sáu mươi. Nhìn một chút, Lăng Quân liền nhận ra đây là em trai Trần Đại Ngưu, Trần Hồng Sinh.
Trần Hồng Sinh đi ra cửa, nhìn thấy Lăng Quân đứng ở cửa cùng với một cỗ xe Audi đỗ bên cạnh, đầu tiên là sững sờ, đánh giá hắn một phen, lúc này mới cười hỏi: "Cậu là đến nhà ta sao? Là tìm con trai ta Thiết Đản sao? A, cậu là Trần Hàng."
Trần Hàng so với Lăng Quân nhỏ hơn một tuổi, là Trần Hồng Sinh sinh liên tiếp hai người con gái về sau mới có được con trai, bởi vậy từ nhỏ đã là bảo bối, ngay cả tên cũng là dùng tiền mời người đặt.
Lăng Quân cười cười, "Tôi muốn nghe ngóng chút chuyện, hơn ba mươi năm trước ở chỗ này Trần Đại Ngưu cùng vợ hắn Câm Ny, mộ bọn họ bây giờ ở nơi nào?"
Chợt nghe đến tên Trần Đại Ngưu cùng Câm Ny, ngay từ đầu Trần Hồng Sinh còn không kịp phản ứng, không bao lâu sắc mặt liền đại biến, không khỏi đánh giá Lăng Quân một phen, ngữ khí có chút không vui nói: "Cậu là ai? Nghe ngóng bọn họ làm gì? Hai người kia chết rất nhiều năm, đâu còn mộ gì."
Câu nói này nói xong, Trần Hồng Sinh liền quay người muốn rời khỏi. Lăng Quân đi về phía trước bước một bước, giọng thành khẩn nói: "Đại thúc, ta là bạn của con bọn họ Trần Nhị Oa, Trần Nhị Oa trước khi lâm chung nhắc nhở ta trở về thắp cho cha mẹ hắn cái hương."
Nói xong, Lăng Quân từ trong bọc móc ra mấy tờ tiền nhét vào tay Trần Hồng Sinh.
"Trần Nhị Oa? Hắn.. Hắn không phải.. Chết sớm sao?" Trần Hồng Sinh quay đầu nhìn về phía Lăng Quân, giật mình mở to hai mắt nhìn, nhưng trong tay còn nắm chặt mấy trăm khối tiền Lăng Quân cho.
"Ừm, Trần Nhị Oa đã chết, năm ngoái sinh bệnh chết. Cho nên, làm bạn của hắn, muốn hoàn thành tâm nguyện của hắn trước khi lâm chung. Đại thúc, ngài cho cái địa chỉ, ta thay hắn dập đầu là được."
Từ đầu đến cuối, Lăng Quân ngữ khí rất thành khẩn, mà Trần Hồng Sinh lấy tiền của hắn, lại ở chỗ cũ của người ta, bất quá chỉ là cái nghĩa địa, nếu không giúp thì trông giống vẻ không đoan chính.
Trần Hồng Sinh mang theo Lăng Quân đi chừng hai dặm, tới một mảnh cỏ dại rậm rạp hoang phế trong ruộng thì ngừng lại. Trong lúc đó, Trần Hồng Sinh huyên thuyên nói cho Lăng Quân một chút sự tình, "Nhìn ngươi cũng là có bản lĩnh, không gạt ngươi, năm đó cha mẹ Nhị Oa chết rất thảm, đừng nói thôn Trần gia chúng ta mà toàn bộ loan sơn trấn đều oanh động.
Từ đại nhân đến trẻ con, ai cũng biết Trần Đại Ngưu bởi vì buộc vợ bán mình, cuối cùng hắn bị người vợ câm điếc chém chết, sau đó cũng treo cổ. Lúc ấy không tìm được Nhị Oa, bản gia chúng ta có mấy anh em cùng đem hai người bọn họ chôn ở phía nam trong đất. Nông, chính là chỗ đó. Nhà bọn hắn cái khác sớm bị điểm, liền nơi này, bởi vì quá sang bên, lại không tốt trồng, lúc này mới giữ lại. Trông thấy kia hai cái đống đất sao? Chính là hai người bọn hắn mộ phần. Nguyên bản chúng ta muốn đem bọn hắn chôn ở cùng nhau, nhưng Câm Ny cha chết sống không đồng ý, cha nàng mua cho nàng cỗ quan tài, đơn độc đào cái hố. Ân.. Bên phải cái này hẳn là câm ny."
Lăng Quân nhìn xem mảnh này hoang vu cỏ dại địa, quay đầu đối Trần Hồng Sinh cười cười, "Tạ ơn ngài đại thúc, ngài đi về trước đi, ta cho Nhị Oa phụ mẫu nhổ nhổ mộ phần bên trên cỏ, một hồi thay hắn đập cái đầu liền đi."
"Ai nha, hiện tại ảnh hình người trọng tình trọng nghĩa như ngươi thật đúng là ít, khó có được, thật khó có được." Cầm tiền của người khác, nói ra chính là không giống. Bất quá, trước khi đi Trần Hồng Sinh vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn Lăng Quân một chút.
Mảnh đất cỏ dại ước chừng ba phần này, ở giữa hai đống đất đột ngột đứng ở đó, lộ vẻ hoang vu. Lăng Quân đi đến mộ phần bên phải, vươn tay cẩn thận nhổ từng cây cỏ dại.
"Mẹ, Nhị Oa đến gặp ngài. Đã nhiều năm như vậy, ngài có muốn gặp Nhị Oa không? Nhị Oa nghĩ. Nhị Oa biết, năm đó nếu không phải bởi vì Nhị Oa, ngài đã sớm rời khỏi thế giới này, làm sao để Trần Đại Ngưu chà đạp nhiều năm như vậy? Là con liên lụy người. Mấy ngày trước, con gặp phải một lão đầu râu bạc, hắn để cho con hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng cho con thấy rõ ràng nội tâm của mình, con không hận người, không hận chút nào.."
Nhổ cỏ trên đất trống, nhỏ xuống từng giọt nước mắt. Cỏ dại điên cuồng sinh trưởng nhiều năm, mang theo vết máu loang lổ ở một bên.
Không bao lâu, mộ của Câm Ny được Lăng Quân dọn dẹp sạch sẽ. Hắn thẳng tắp quỳ gối trước mộ, dập đầu ba cái với mẹ mình, hai mắt đẫm lệ, mông lung, phảng phất trông thấy mẹ ruột đứng cách đó không xa nhìn hắn mỉm cười..
Nước mắt trên mặt chưa khô, lần nữa rơi xuống hai bên. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rõ ràng như vậy của mẹ, Lăng Quân cũng cười.
Lần này, hắn rốt cục thấy rõ dáng vẻ mẹ mình..
Giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Quân một thân nhẹ nhõm về Tô Dương thị. Mới vừa vào cư xá, bảo an vừa nhìn thấy xe của hắn liền khẩn trương chạy tới.
"Lăng tiên sinh, ngươi trở lại rồi, con của ngươi xảy ra chuyện, nhanh đi tới cục cảnh sát đi."
Lăng Quân nghe đầu tiên là giật mình, sau đó nghĩ đến những cái video kia, nghĩ thầm có phải bị cảnh sát biết hay không, nên đến bắt?
Lập tức không chần chờ nữa, quay đầu xe lái tới cục cảnh sát.
Ở phòng đông lạnh của cục cảnh sát, Lăng Quân ngơ ngác nhìn con trai, trước kia anh tuấn soái khí Lăng Hạo Trạch, hôm nay đã hoàn toàn thay đổi. Bị xe ép cho đầu biến dạng, một nửa da mặt cơ hồ bị cọ rơi, hai cái đùi lệch ra bày ở dưới thân, xem ra lúc xảy ra chuyện đã bị gãy mất.
Thật sự là người đang làm, trời đang nhìn; báo ứng xác đáng. A a a a..
Lăng Quân cười lớn đi ra cục cảnh sát, lần này tốt, triệt để không có vướng víu..
Ngày thứ ba ban đêm, chờ Lăng Quân uống cạn sạch bình rượu cuối cùng trong nhà, đột nhiên cảm giác thân thể có chút khó chịu, đứng người lên đi tới tấm gương, lại phát hiện rất là phí sức, vốn cho là uống say, đợi đi đến trước gương, lại cười ha hả.
Người trong gương, đầu đầy tóc bạc, trên mặt toàn là nếp nhăn..