Bạn được diepmisa mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
106 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1290: Đánh gãy xương

Nghe câu nói của Tiêu Thần, Tiêu Lân phá lên cười, nâng chai rượu lên:

"Ha ha, vậy thì thất thúc xin nhận lời chúc may mắn của cháu!"

Hai người cụng chai, uống ừng ực từng ngụm lớn.

Tuy Đồng Nhan không hiểu gì về chuyện "tiên thiên" hay "trên cả tiên thiên", nhưng với cô điều đó chẳng quan trọng. Chỉ cần thấy Trần ca vui, thì cô cũng vui.

Tiêu Thần và Tiêu Lân vừa ăn thịt, vừa uống rượu, không khí trên bàn cực kỳ náo nhiệt.

Tiêu Lân kể lại vài chuyện xấu hổ thời nhỏ của Tiêu Thần, khiến Đồng Nhan phải nín cười, còn Tiêu Thần thì lại có chút ngượng ngùng.

"Thất thúc, mấy chuyện đó nói ra làm gì.. Lúc đó chẳng phải còn nhỏ sao, ai mà không có tuổi thơ chứ. Thôi nào, chúng ta uống tiếp đi!"

Tiêu Thần cầm chai rượu, nói.

"Ha ha, mỗi lần nhớ lại mấy chuyện đó, ta lại buồn cười."

Tiêu Lân cười lớn, lại cụng chai với Tiêu Thần.

"Uống nào."

"Được, cạn!"

Tiêu Thần gật đầu.

Hai người ngửa đầu, uống sạch rượu trong chai.

Ngay sau đó, Tiêu Thần lại mở thêm hai chai, đưa cho Tiêu Lân một chai.

Nhưng còn chưa kịp nhận, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào.

Liền sau đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

"Rầm!"

Âm thanh không nhỏ khiến Tiêu Thần và Tiêu Lân đồng loạt cau mày. Ai đây?

Họ quay đầu lại, thấy có năm sáu người bước vào.

Trong đó có một người phục vụ, một kẻ mặc vest khách sạn trông như quản lý.

Còn lại là mấy thanh niên trẻ tuổi.

"Quản lý Vương, nhanh đuổi bọn họ đi, rồi dọn phòng lại cho sạch sẽ. Chậm trễ thì ông gánh hậu quả đó!"

Một trong đám thanh niên chỉ vào ba người Tiêu Thần, quát quản lý.

"Chuyện này.. Tôn thiếu, họ cũng là khách mà, đuổi đi thì không hay lắm. Hay là.. Tôi đổi cho họ một phòng khác, được không?"

Quản lý nhìn Tiêu Thần và Tiêu Lân, cười gượng.

Ông ta cũng nhận ra khí chất hai người này không tầm thường, chắc chắn không phải loại khách bình thường.

"Có gì mà không hay? Mau lên!"

Thanh niên kia hống hách quát.

Nghe vậy, Tiêu Thần và Tiêu Lân nhíu mày chặt hơn, ngay cả Đồng Nhan cũng bắt đầu bực.

Người dù hiền đến đâu, đang ăn uống vui vẻ mà bị vài kẻ xông vào phá rối, tâm trạng cũng chẳng thể nào dễ chịu.

"Cái này.."

Quản lý khó xử.

"Quản lý Vương, ông không muốn sống nữa hả? Đừng trách tôi không chừa đường cho ông, Âu Dương đại thiếu sắp tới rồi đấy!"

Thanh niên kia trừng mắt, quát.

Nghe đến cái tên đó, sắc mặt quản lý biến đổi.

"Cả Âu Dương đại thiếu cũng đến sao?"

"Nhảm nhí, ông không nhớ mỗi lần Âu Dương đại thiếu tới ăn, đều chọn đúng phòng này à?"

Sắc mặt quản lý thay đổi liên tục. Đúng là sự thật, nhưng hôm nay ông đâu nhận được thông báo gì! Chẳng lẽ ngày nào cũng để phòng trống chờ Âu Dương đại thiếu?

Dĩ nhiên, lời này ông không dám nói ra. Đắc tội với mấy vị công tử này, ông thật sự không thể tồn tại ở Long Hải nữa.

Do dự một chút, ông ta vẫn bước đến chỗ ba người Tiêu Thần.

"Ba vị, chào ngài. Tôi là quản lý ở đây.. Thật ra là thế này, căn phòng này vốn có người đã đặt trước. Hay là tôi đổi cho ngài một phòng khác nhé? Còn thức ăn và rượu, tôi sẽ cho người mang sang. Lúc thanh toán, tôi giảm giá tám phần, không, bảy phần, ngài thấy thế nào?"

Quản lý gượng cười nói.

"Không thấy thế nào cả."

Chưa đợi Tiêu Lân lên tiếng, Tiêu Thần đã lạnh giọng đáp.

Thất thúc sắp rời Long Hải, trước khi đi cùng uống bữa rượu, thế mà cũng không yên, lại bị mấy con ruồi đến quấy rầy. Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Nghe vậy, sắc mặt quản lý khẽ biến, rồi lại cố cười:

"Ngài à, người đến lần này, thế lực lớn lắm.. Thôi thì tôi giảm giá cho ngài một nửa, được không?"

"Dù hôm nay là trời sập đi nữa, ta cũng không đổi phòng."

Giọng Tiêu Thần càng thêm lạnh.

"Còn nữa, trông ta giống kẻ không trả nổi tiền ăn à? Cần ông phải giảm giá? Cút hết cho ta. Hôm nay ai dám quấy rầy ta uống rượu, ta đánh gãy xương kẻ đó!"

Nghe lời đó, quản lý cũng cau mày, quá ngông cuồng rồi!

Đám thanh niên cũng sa sầm mặt, bước tới.

"Thằng nhóc, mày vừa nói gì?"

"Ta nói chưa đủ rõ à?"

Tiêu Thần liếc qua.

"Mẹ nó, ý mày là nếu tao làm phiền mày uống rượu, thì mày đánh gãy xương tao?"

Thanh niên kia giận dữ.

"Đúng vậy."

Tiêu Thần gật đầu.

"Mẹ kiếp, nói khoác cái gì thế? Lại đây, hôm nay tao cứ làm phiền mày uống rượu, xem mày đánh gãy xương tao thế nào!"

Tên kia càng tức, định lao tới.

"Ấy ấy, Tôn thiếu, đừng nóng, đừng nóng.."

Quản lý thấy hắn muốn ra tay, vội can.

"Để tôi giải quyết, tôi chắc chắn sẽ khiến bọn họ đổi phòng."

"Biến sang một bên, không đổi thì tao đánh cho chúng nó phải đổi!"

Thanh niên tát thẳng vào mặt quản lý.

"Thằng nhóc, mày có biết tao là ai không?"

"Ta mặc kệ mày là ai."

Tiêu Thần chậm rãi đứng dậy.

Tiêu Lân thì vẫn ngồi, cầm chai rượu uống thêm một ngụm. Trong mắt ông, chút chuyện vặt vãnh này, để Tiêu Thần xử lý là đủ, chẳng cần ông nhúng tay.

"Ngài à, Âu Dương đại thiếu sắp tới rồi, tôi khuyên các ngài nên đổi phòng đi. Vì một bữa ăn mà đắc tội với Âu Dương đại thiếu thì không đáng đâu."

Quản lý dù bị tát, vẫn cố khuyên.

"Âu Dương đại thiếu? Là Âu Dương nào?"

Tiêu Thần, vốn định ra tay, nghe vậy liền khựng lại, hỏi.

"Ở Long Hải này, ai dám xưng là Âu Dương đại thiếu? Dĩ nhiên là Âu Dương Phong, Âu Dương đại thiếu rồi!"

Thanh niên kia cười lạnh.

"Thằng nhóc, tối nay mày chết chắc rồi."

"Âu Dương Phong à? Hừ, ta còn tưởng ai."

Tiêu Thần cười khẽ, đầy ẩn ý.

Nghe hắn nói vậy, mấy thanh niên đều ngẩn ra. Khẩu khí này.. Lớn thật.

Họ nhìn hắn từ đầu đến chân, xa lạ vô cùng, chắc chắn không phải nhân vật trong giới Long Hải.

"Mẹ nó, dám chơi trội với tao hả? Anh em, lên, lôi hai thằng này ra ngoài. Còn con bé kia xinh đấy, để lại, cho Âu Dương đại thiếu uống rượu cùng."

Tên kia vừa dứt lời, chuẩn bị ra tay-

"Bốp!"

Chưa kịp động, Tiêu Thần đã vung chai rượu rỗng đập mạnh vào đầu hắn.

Âm thanh nặng nề vang lên, chai không vỡ, nhưng đầu thì nứt toác.

"Aaa!"

Tên kia hét thảm, ôm đầu lùi lại loạng choạng.

Tiêu Thần cầm chai rượu trong tay, nhấc lên ngắm nghía, ừm, khá chắc chắn.

"Tôn thiếu!"

Mấy đồng bọn hoảng hốt, vội đỡ hắn.

"Tôn thiếu, ngài không sao chứ?"

"Khốn kiếp, đánh cho nó!"

Tôn thiếu buông tay khỏi đầu, nhìn máu đỏ dính đầy tay, gào thét.

Nhưng còn chưa kịp lao lên, bên ngoài lại vang tiếng bước chân.

Ba bốn người khác tiến vào.

"Âu Dương đại thiếu đến rồi!"

Đám người vội vàng chào đón:

"Âu Dương đại thiếu."

"Có chuyện gì thế?"

Người dẫn đầu cau mày khi thấy máu trên đầu Tôn thiếu.

"Phong ca, em bị người ta đánh rồi! Có một thằng ngu, nhất quyết đòi ngồi trong phòng của anh, em bảo nó cút, nó không chịu, còn dám đập đầu em!"

Tôn thiếu la lớn.

Nghe vậy, người dẫn đầu hơi nhíu mày. Có kẻ ngồi trong phòng ăn của mình?

Ngay sau đó, hắn quay sang nhìn bàn rượu.

Thấy Tiêu Thần ngồi đó, hắn sững người. Sao lại là hắn?

"Âu Dương Phong, căn phòng này của anh à? Tôi không thể ngồi sao?"

Tiêu Thần liếc hắn, hỏi với vẻ giễu cợt.

"Tiêu Thần, không ngờ lại là anh."

Người kia – chính là Âu Dương Phong – lên tiếng.

"Căn phòng này dĩ nhiên không phải của tôi. Chỉ là tôi hay ngồi ăn ở đây, thành thói quen rồi."

"Vậy tối nay, căn phòng này là của tôi, được chứ?"

Tiêu Thần hỏi.

"Ha ha, dĩ nhiên là được."

Trong đầu xoay chuyển vài ý nghĩ, Âu Dương Phong nở nụ cười.

Nghe cuộc trò chuyện của họ, đám thanh niên đều ngẩn ngơ. Cái gì thế này? Hai người quen nhau à? Hơn nữa, Âu Dương đại thiếu còn nói chuyện khách khí thế kia?

Người này rốt cuộc là ai?

"Tiêu Thần, vậy các anh cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa."

Âu Dương Phong vừa nói, định quay đi.

"Đợi đã."

Khi hắn chuẩn bị xoay người, Tiêu Thần cất tiếng.

"Âu Dương Phong, anh cũng biết mình đã làm phiền chứ? Làm phiền rồi, muốn đi luôn sao?"

Nghe vậy, Âu Dương Phong cau mày:

"Tiêu Thần, vậy anh muốn thế nào?"

"Tôi vừa nói rồi, hôm nay ai làm phiền tôi uống rượu, tôi sẽ đánh gãy xương kẻ đó!"

Tiêu Thần nhả khói thuốc, lạnh nhạt đáp.

Sắc mặt Âu Dương Phong chợt tối lại. Đánh gãy xương?

"Tiêu Thần, nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này được không?"

"Cho anh mặt mũi? Ha ha, Âu Dương Phong, chúng ta thân thiết lắm sao? Tại sao tôi phải nể mặt anh?"

Giọng Tiêu Thần đầy mỉa mai, nhưng cũng lạnh lẽo.

Giữa hắn và Âu Dương Phong vốn đã có hiềm khích, chưa kể Âu Dương Phong còn đối đầu với Bạch Dạ. Thế nên, đã gặp thì chẳng đời nào hắn để yên.

Nghe lời này, sắc mặt Âu Dương Phong biến đổi. Ngay cả chút thể diện mà cũng không chịu cho?

Đám thanh niên thì sốc nặng. Người này rốt cuộc là ai mà dám nói chuyện với Âu Dương đại thiếu như thế?

Riêng Tôn thiếu, trong lòng run rẩy, dấy lên linh cảm chẳng lành. Chẳng lẽ hắn đã đắc tội với một nhân vật không thể đụng vào?

"Tiêu Thần, ngoài chuyện 'đánh gãy xương', chẳng còn lựa chọn nào khác sao?"

Âu Dương Phong hít sâu, cố đè nén lửa giận, nhẹ giọng hỏi.

"Lựa chọn khác? Được thôi. Dù gì chúng ta cũng coi như quen biết, tôi cho anh thêm một lựa chọn nữa."

Tiêu Thần gật đầu, chỉ vào chai rượu trên bàn.

"Anh uống hết nó, chuyện này coi như bỏ qua."

Âu Dương Phong nhìn sang, sắc mặt khó coi. Cả một chai rượu nguyên?

"Âu Dương Phong, tôi đã cho anh hai lựa chọn. Tự anh chọn đi."

Tiêu Thần châm thuốc, thản nhiên nói.

Âu Dương Phong nhìn hắn, mắt nheo lại.

Sau đó, hắn gật đầu, cầm lấy chai rượu.

"Được, chai này tôi uống!"

"Ha ha, lựa chọn sáng suốt."

Tiêu Thần cười nhạt.

Không nói thêm, Âu Dương Phong mở nắp, nhìn Tiêu Thần thật sâu rồi ngửa đầu, uống cạn.
 
106 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1291: Thỉnh cầu của Tiêu Lân

Ực ực.

Âm thanh rượu chảy ực ực vang lên trong phòng bao.

Âu Dương Phong uống từng ngụm lớn, dù chất lỏng cay nồng như lửa khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng hắn vẫn nhịn được.

Hắn cảm thấy đây là một cơ hội, cơ hội để hắn và Tiêu Thần hòa hoãn quan hệ!

Tiêu Thần hiện tại đã không phải là người hắn có thể trêu chọc nữa rồi!

Nếu như trước đây, hắn nhiều lần muốn giết chết Tiêu Thần, thì bây giờ tuyệt đối không dám có ý nghĩ này.

Hơn nữa, hắn còn lo lắng Tiêu Thần sau này sẽ tìm hắn phiền phức.

Vì vậy, sau sự kiện Long Sơn, hắn đã nghĩ cách hóa giải ân oán với Tiêu Thần, dù không thể trở thành bạn bè, cũng tuyệt đối không thể tiếp tục là kẻ thù!

Chỉ là, hắn luôn không tìm được cơ hội.

Không ngờ hôm nay lại gặp được.

Vì vậy, hắn phải nắm lấy cơ hội này, hóa giải ân oán giữa hai người!

Rất nhanh, hắn đặt chai rượu xuống, lau khóe miệng, nhìn về phía Tiêu Thần.

"Hừm, không tệ, các người có thể đi rồi."

Tiêu Thần cười cười, hắn nói là làm, rượu đã uống, vậy thì hắn sẽ không đánh gãy chân nữa!

Bằng không, hắn thật sự sẽ đánh gãy chân mấy tên này, bao gồm cả Âu Dương Phong!

Dám quấy rầy lúc hắn và thất thúc uống rượu, đánh gãy chân đã là nhẹ rồi!

Điều khiến hắn bất ngờ là, Âu Dương Phong không những không rời đi, mà còn lấy lại một chai rượu, mở ra.

"Tiêu Thần, chuyện trước đây, đa phần là sai trái, tôi cạn chai."

Âu Dương Phong nói xong, không đợi Tiêu Thần lên tiếng, liền uống từng ngụm lớn.

Tiêu Thần nhìn động tác của Âu Dương Phong, không khỏi sững sờ, chuyện gì thế này?

Đây muốn hóa giải ân oán với hắn sao?

Tiêu Lân cũng nheo mắt, lộ ra vẻ trầm tư.

Còn mấy thanh niên kia, thì hoàn toàn bị chấn động rồi.

Âu Dương đại thiếu gia đang làm gì vậy?

Đây tính là uống rượu tạ tội sao?

Bằng không, sao lại làm như vậy?

Vị Tôn thiếu kia mồ hôi lạnh đã chảy rồi, xong rồi xong rồi, người có thể khiến Âu Dương đại thiếu gia hạ thấp tư thế như vậy, rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào chứ?

Hắn cũng rất muốn từ trên bàn lấy một chai rượu uống cạn, dù quỳ uống cũng được!

Nhưng hắn lại không có dũng khí, thậm chí không có chút sức lực nào, chỉ có thể run rẩy đứng ở một bên.

Ực ực.

Âu Dương Phong đặt chai rượu xuống, uống liền hai chai rượu mạnh, mắt hắn đã đỏ ngầu.

Tuy nhiên, hắn vẫn còn tỉnh táo, dù rượu vẫn chưa phát huy tác dụng.

"Tiêu Thần, không làm phiền nữa."

Âu Dương Phong không nói thêm gì, hắn biết Tiêu Thần hiểu ý hắn.

"Chúng ta đi!"

"Khoan đã."

Tiêu Thần từ từ lên tiếng.

Âu Dương Phong nhìn Tiêu Thần, không lên tiếng.

"Tiểu Nhan, đưa cho ta hai cái ly."

Tiêu Thần nói với Đồng Nhan.

"Ừ ừ, được thôi."

Đồng Nhan gật đầu, từ trên kệ phía sau lấy xuống hai cái ly, đưa cho Tiêu Thần.

Tiêu Thần tiếp nhận, cầm chai rượu lên, rót đầy hai ly.

"Lại đây, cạn ly này, chuyện cũ thôi bỏ qua."

Tiêu Thần nhìn Âu Dương Phong, chậm rãi nói.

Nghe lời Tiêu Thần, trong lòng Âu Dương Phong vui mừng, tiếp nhận ly rượu.

"Được, Tiêu Thần, tôi uống trước!"

"Ha ha."

Tiêu Thần cười nhẹ, hắn nghĩ lại, hình như cũng không có thù lớn gì với Âu Dương Phong.

Nếu thật sự có thù lớn, e rằng Âu Dương Phong đã không sống đến hôm nay!

Vì vậy, Âu Dương Phong đã có thái độ như vậy, vậy thì hắn cũng lười tính toán chuyện cũ nữa.

Bằng không, lại càng chứng tỏ hắn quá nhỏ nhen!

Hai người uống cạn rượu, Âu Dương Phong đặt ly xuống.

"Tiêu Thần, chúng tôi đi trước đây, tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt."

Tiêu Thần gật đầu.

Âu Dương Phong quay người, nhanh chóng rời đi.

Không còn cách nào, bây giờ hắn rất muốn nôn.

Tuy nhiên, trong mắt hắn, đừng nói hai chai rượu, dù là uống năm chai, có thể hóa giải ân oán với Tiêu Thần, cũng là đáng giá!

Còn mấy thanh niên kia, càng không dám ở lại, vội vàng đi theo Âu Dương Phong rời đi.

"Mấy người không đi?"

Tiêu Thần nhìn quản lý và nhân viên phục vụ, hơi nhíu mày.

"Thưa ngài, chúng tôi đi, đi ngay bây giờ."

Quản lý vội lắc đầu, cũng dẫn theo nhân viên phục vụ rời đi.

Khi ra khỏi phòng bao, đến hành lang bên ngoài, nhìn mấy thanh niên không xa, trong mắt lóe lên vẻ chấn động.

Thanh niên này rốt cuộc là lai lịch gì?

"Ngươi tới đây, cẩn thận hầu hạ, nhớ kỹ, lúc họ muốn tính tiền, thông báo cho ta!"

Quản lý suy nghĩ một chút, nói với nhân viên phục vụ.

"Vâng, thưa quản lý."

Nhân viên phục vụ gật đầu.

Sau khi dặn dò thêm vài câu, quản lý nhanh chóng đi về phía trước.

"Tôn thiếu, Âu Dương đại thiếu gia đâu? Cậu ấy thế nào? Không sao chứ?"

Vị Tôn thiếu kia không thèm để ý quản lý, bây giờ bắp chân hắn vẫn còn run.

Rất nhanh, Âu Dương Phong nôn xong trong nhà vệ sinh, đi ra.

"Âu Dương đại thiếu gia, ngài không sao chứ?"

Quản lý vội tiến lên, hỏi.

"Ta không sao."

Âu Dương Phong mặt tái nhợt, trông có vẻ thảm hại.

"Vương quản lý, hóa đơn phòng bao đó, ghi vào tên ta."

Nghe lời Âu Dương Phong, quản lý và mấy thanh niên kia, trong lòng lại một lần nữa chấn động.

Xem ra, vị thanh niên kia thật sự là không thể trêu chọc.

Bằng không, Âu Dương đại thiếu gia sao lại làm như vậy!

"Vâng, Âu Dương đại thiếu gia."

Quản lý gật đầu.

"Chúng ta đi thôi."

Âu Dương Phong vừa nôn xong, cả người khó chịu, rõ ràng cũng không còn tâm trạng ăn uống.

Hắn ném lại một câu, cũng lười giải thích thêm, liền đi về phía cửa.

Những người khác nhìn nhau, vội vàng đi theo phía sau.

Trong phòng bao, Tiêu Thần cầm chai rượu lên: "Lại đây, thất thúc, chúng ta tiếp tục uống thôi."

"Hừm, cháu với tên kia có ân oán gì?"

Tiêu Lân chạm chai rượu với Tiêu Thần, tùy ý hỏi.

"Ừm, trước đây có chút xung đột nhỏ.. Nhưng đều qua rồi, cháu lười tính toán rồi."

Tiêu Thần gật đầu.

"Hắn là đại thiếu gia Âu Dương gia, một trong thất đại gia tộc Long Hải."

"Âu Dương gia? Hình như thất thúc từng nghe nói."

Tiêu Lân suy nghĩ một chút, nói.

"Ha ha, không nói hắn nữa, lại đây, chúng ta uống rượu."

Tiêu Thần cười nói.

"Được."

Tiêu Lân gật đầu.

"Trong lòng cháu đều có số, thất thúc cũng không nói thêm nữa."

Sau khi hai người uống thêm một lúc, Tiêu Thần đứng dậy.

"Thất thúc, cháu đi vệ sinh, đi cùng không?"

"Cháu tự đi đi."

Tiêu Lân lắc đầu.

"Ghê thật, chức năng thận của thất thúc khá tốt đấy."

Tiêu Thần cười gian tà mấy tiếng.

"Tiểu tử này.."

Tiêu Lân buồn cười không nỡ trách, cái này cũng dùng để trêu chọc hắn sao?

Sau khi Tiêu Thần rời khỏi phòng bao, Tiêu Lân nhìn Đồng Nhan.

Đồng Nhan thấy Tiêu Lân nhìn mình, không khỏi lại có chút căng thẳng, tay dưới bàn nắm chặt lại.

"Ha ha, Đồng Nhan, đừng căng thẳng."

Tiêu Lân cười nói.

"Cháu, cháu không căng thẳng, thất thúc."

Nghe Tiêu Lân nói vậy, Đồng Nhan càng căng thẳng.

"Ha ha, không căng thẳng thì tốt."

Tiêu Lân cười cười.

"Đồng Nhan, thất thúc muốn nhờ cháu một việc, được không?"

"Ừm?"

Đồng Nhan sững sờ, ý gì vậy?

"Thất thúc có một việc, muốn nhờ cháu giúp đỡ.. Cháu có thể đồng ý thất thúc không?"

Tiêu Lân nhìn Đồng Nhan, chậm rãi nói.

"Thất thúc, có việc gì ngài cứ nói, chỉ cần cháu làm được, cháu chắc chắn giúp đỡ."

Đồng Nhan vội nói.

"Ha ha, cháu làm được."

Tiêu Lân cười nhẹ.

"Đồng Nhan, Tiêu Thần có nói với cháu về Tiêu gia không?"

"Tiêu gia?"

Đồng Nhan nhìn Tiêu Lân, lắc đầu.

"Không có."

"Không có? Ừm, có lẽ nó với cháu, cũng không muốn nhắc tới."

Tiêu Lân thở dài trong lòng.

"Đồng Nhan, Tiêu Thần là người của Tiêu gia, dù nó từng rời khỏi Tiêu gia, cũng không thể thay đổi sự thật này.. Trong xương nó, chảy máu của Tiêu gia, đây cũng là không thể thay đổi."

Đồng Nhan không lên tiếng, chăm chú lắng nghe.

"Thất thúc luôn có một tâm nguyện, đó là nó có thể trở về Tiêu gia.. Mục đích一 của thất thúc đến Long Hải lần này, chính là muốn nó trở về, nhưng đứa bé này thật quá cứng đầu, căn bản không chịu về."

Tiêu Lân có chút bất lực.

"Vì vậy, thất thúc chỉ có thể tìm cháu giúp đỡ."

"Tìm cháu giúp đỡ? Thất thúc, cháu có thể làm gì?"

Đồng Nhan kỳ lạ.

"Tìm cơ hội thích hợp, giúp thất thúc khuyên nó, được không?"

Tiêu Lân nhìn Đồng Nhan, nói.

"Cái này.. Thất thúc, dù cháu không biết chuyện giữa Thần ca và Tiêu gia, nhưng cháu cảm thấy, Thần ca rất bài xích Tiêu gia, thậm chí không muốn nói, càng không muốn đối mặt."

Đồng Nhan suy nghĩ một chút, chậm rãi nói.

"Ừm, đúng vậy, trong lòng nó vẫn còn oán hận.. Nhưng cũng không trách nó, là Tiêu gia đã làm tổn thương nó quá nhiều."

Tiêu Lân thở dài, nói.

"Đồng Nhan, cháu có thể giúp thất thúc khuyên nó không?"

"Thất thúc, cháu có thể thử, nhưng chắc là không được.."

Đồng Nhan do dự một chút, nói.

"Cháu cứ thử đi, dù thật không được, thất thúc cũng cảm ơn cháu."

Tiêu Lân gật đầu.

"Không có gì, thất thúc, cháu cũng hy vọng Thần ca có thể vui vẻ."

Đồng Nhan lắc đầu.

"Ừm."

Đúng lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Thần trở về.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Tiêu Thần ngồi xuống, tùy ý hỏi.

"Ha ha, không có gì, tùy tiện nói chuyện thôi."

Tiêu Lân cười cười.

"Ừm, thất thúc, vậy chúng ta tiếp tục đi."

"Được."

Mười chai rượu, bị Âu Dương Phong uống hai chai, tám chai còn lại, hai người chia đều, mỗi người bốn chai.

Tiêu Thần và Tiêu Lân nhìn nhau, đều cảm thấy chưa đủ, lại gọi thêm vài chai.

Sau khi uống hết mấy chai này, hai người mới có chút say.

Đặc biệt là Tiêu Lân, khoảng năm sáu phần say.

"Tiểu Thần, ngày mai thất thúc đi rồi, cháu bảo trọng nhé."

"Ừm, thất thúc, cháu biết rồi."

"Có chuyện gì, cứ gọi điện cho thất thúc.. Cháu không thèm để ý những người Tiêu gia kia, tổng phải để ý thất thúc chứ, phải không?"

Tiêu Lân lớn tiếng nói.

"Ừm."

Tiêu Thần gật đầu.

"Thất thúc, còn uống nữa không? Đừng uống nữa, cháu đưa thất thúc về đi."

"Không cần, hai đứa đi đi, thất thúc tự về được."

Tiêu Lân lắc đầu.

"Thất thúc lái xe đến?"

Tiêu Thần hỏi.

"Không phải, thất thúc bắt taxi đến."

Tiêu Lân nói, đứng dậy.

"Được rồi, đi thôi."

"Được."

Tiêu Thần đỡ Tiêu Lân, nhìn Đồng Nhan.

"Tiểu Nhan, chúng ta đi."

"Ừm ừm."

Đồng Nhan gật đầu, đi theo phía sau.

Ba người ra khỏi phòng bao, thấy nhân viên phục vụ đang đợi ở cửa.

Rất nhanh, quản lý cũng chạy tới.

"Thưa ngài, hóa đơn của ngài, Âu Dương đại thiếu gia đã thanh toán rồi."

"Âu Dương Phong? Hắn thanh toán rồi?"

Tiêu Thần hơi nhíu mày.

"Vâng."

Quản lý gật đầu.

"Thôi, thanh toán thì thanh toán vậy, sau này thật không tốt ý tìm hắn phiền phức nữa."

Tiêu Thần lắc đầu.

"Thất thúc, chúng ta đi."

"Ừm."

Ra khỏi khách sạn, đưa Tiêu Lân lên xe, Tiêu Thần và Đồng Nhan cũng trở về xe.
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back