Chương 831: Cuộc hẹn với Dược lão
Dược Kỳ Hoàng đã đến.
"Ha ha, Dược lão, mời ngồi."
Tiêu Thần nhìn Dược Kỳ Hoàng, mỉm cười chào hỏi.
"Ừm, trên đường hơi tắc, đến muộn rồi."
Dược Kỳ Hoàng gật đầu, ngồi xuống đối diện Tiêu Thần.
"Không muộn, dù sao cũng chẳng có chuyện gì gấp."
Tiêu Thần lắc đầu, rót cho Dược Kỳ Hoàng một chén trà.
"Uống chút nước trước đã."
"Được."
"Tiêu tiên sinh, bây giờ gọi món chứ ạ?"
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn bước vào, lễ phép hỏi.
"Ừ." Tiêu Thần gật đầu: "Dược lão, ông gọi đi."
"Được."
Dược Kỳ Hoàng cũng không khách sáo, cầm lấy thực đơn gọi món.
Chờ ông gọi xong, Tiêu Thần lại thêm hai món nữa, dù sao chỉ có hai người bọn họ, gọi nhiều quá cũng lãng phí.
Sau khi nhân viên rời đi, Dược Kỳ Hoàng nhìn Tiêu Thần: "Cậu hay đến đây à?"
"Không, từng đến vài lần, quen biết ông chủ ở đây."
"Ồ."
Tiêu Thần nhớ lại lần đầu tiên đến đây ăn chùa, không nhịn được nở nụ cười.
"Sao vậy?"
Dược Kỳ Hoàng tò mò hỏi.
Tiêu Thần cười cười, kể sơ lại chuyện khi đó.
"..."
Dược Kỳ Hoàng nghe xong, khóc dở mếu dở.
Phải biết rằng, với y thuật của Tiêu Thần, không thua kém ông là bao, chỉ cần khám một lần thôi, lấy vài triệu cũng chẳng quá.
Thế mà tên nhóc này lại đổi lấy một bữa ăn?
Nhưng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, việc này cũng là việc tốt.
"Ha ha, nếu ông chủ đó không có bệnh thì sao?"
"Ha ha, người ăn ngũ cốc, làm sao không bệnh? Cho dù thân thể có khỏe đến đâu, muốn tìm ra chút vấn đề, cũng dễ thôi."
Tiêu Thần cười nói.
Nghe vậy, Dược Kỳ Hoàng gật đầu.
"Nếu thật sự không được, tôi đặt cọc lại điện thoại vậy."
"..."
Dược Kỳ Hoàng lắc đầu bất lực, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác, đi ăn với nữ cảnh sát?
Vậy mối quan hệ giữa cậu ta và cô cảnh sát đó là gì?
Nghĩ đến đây, ông cảm thấy hơi lo, không được rồi, phải nhanh chóng hành động, nếu không, cháu rể này sẽ chạy mất.
"Này, Tiêu Thần, lần trước tôi đi rồi, cậu với Tiểu Huyên trò chuyện thế nào?"
"À? Trò chuyện khá tốt."
"Ừm ừm, vậy là tốt rồi, hai người vốn là bạn bè, chắc có nhiều chủ đề để nói chuyện."
"Đúng thế, nói chuyện y học cả đêm."
Tiêu Thần gật đầu.
"Chỉ nói mỗi cái đó à?"
Dược Kỳ Hoàng hơi choáng, giới trẻ hẹn hò, đâu thể chỉ nói chuyện y học?
"Phải, chỉ nói chuyện đó thôi."
"Hai đứa.. hai đứa không nói chuyện thời trang, phim ảnh, mấy thứ mà giới trẻ thường nói à?"
"Dược lão, ông nghĩ cháu gái ông mà tôi nói phim với cô ấy, cô ấy có nói được không?"
Tiêu Thần bĩu môi, nói.
"..."
Dược Kỳ Hoàng cạn lời, cũng đúng, trong mắt cháu gái ông, ngoài y học, toàn là ung thư với mấy thứ bệnh nan y.
Nhưng ông suy nghĩ một lát, vẫn hỏi: "Tiêu Thần, cậu thấy cháu gái tôi thế nào?"
"Rất tốt, tôi thật sự rất khâm phục cô ấy! Một cô gái, nhưng lại luôn lo lắng cho bệnh nhân khắp thiên hạ, muốn giúp họ giải thoát khỏi đau đớn.."
Lời này của Tiêu Thần là thật lòng, ít nhất là anh cảm thấy mình chưa đủ giác ngộ, cũng không có lòng nhân như vậy.
"Ờ, tôi không nói cái đó, ý tôi là, với tư cách là một cô gái, cô ấy thế nào?"
"Ồ ồ, cũng rất tốt, xinh đẹp, khí chất cũng không tồi."
"Ừm ừm." Dược Kỳ Hoàng mỉm cười, ông do dự một chút, dứt khoát nói thẳng: "Tiêu Thần, nếu cậu cảm thấy cháu gái tôi không tệ, chẳng lẽ không có chút ý nghĩ gì?"
"Ý nghĩ gì?"
"Ví dụ, phát triển thêm một bước, từ bạn bè thành nam nữ yêu nhau?"
"..."
Tiêu Thần ban đầu còn hơi không tin, giờ thì tin rồi, lão già này đúng là muốn gả cháu gái cho anh thật!
Anh nghĩ một lát, vẫn nói ra.
"Dược lão, e là phải khiến ông thất vọng rồi."
"Sao vậy? Chẳng lẽ cậu không vừa ý cháu gái tôi?"
"Đương nhiên không phải, cháu gái ông vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, sao tôi có thể không vừa ý! Là thế này, tôi đã có bạn gái rồi."
Tiêu Thần không giấu Dược Kỳ Hoàng, dù sao ông cũng là một bậc trưởng bối anh rất kính trọng.
Anh không muốn sau này vì chuyện này mà nảy sinh bất hòa.
Nghe xong, Dược Kỳ Hoàng sững người, có bạn gái rồi?
"Là cô cảnh sát lúc nãy cậu nhắc tới?"
Dược Kỳ Hoàng nhìn Tiêu Thần, chậm rãi hỏi.
"Ờ, coi như vậy đi."
Tiêu Thần cũng không dám chắc quan hệ giữa anh và Hàn Nhất Phi, nói là bạn gái thì cũng không hẳn.
Nhưng Hàn Nhất Phi dường như lại rất nghiêm túc, nói anh là bạn trai của cô ấy.
Cho nên, hiện giờ anh cũng thấy hơi mơ hồ.
"Coi như?"
Dược Kỳ Hoàng càng mơ hồ, là thì là, không thì không.
"Ừm, tôi.. có mấy bạn gái lận."
Tiêu Thần do dự một chút, nói.
"..."
Ánh mắt Dược Kỳ Hoàng trở nên kỳ quái, mấy bạn gái?
"Khụ, Dược lão, cho nên tôi với Hoa Y Huyên thật sự không hợp, ông đừng để cô ấy rơi vào biển khổ nữa."
Tiêu Thần uống một ngụm trà, nói với Dược Kỳ Hoàng.
"Ừ."
Dược Kỳ Hoàng gật đầu, người ta đã có bạn gái rồi, lại còn mấy người, vậy thì đừng để cháu gái mình chen vào nữa.
Tuy ông không tức giận, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng, dù sao ông rất có ấn tượng tốt với Tiêu Thần, cũng rất xem trọng anh.
Nếu có thể làm cháu rể, chẳng phải là chuyện vui sao?
Đáng tiếc, đáng tiếc thật!
Tất nhiên, ông cũng không vì thế mà thấy Tiêu Thần không tốt, đàn ông mà, ai mà không có chút tâm tư?
Ai mà không từng có thời trai trẻ?
Lúc ông còn trẻ, khí thế ngút trời, bên cạnh cũng từng có mấy cô gái vây quanh mà.
Cuối cùng, ông chọn bà nội của Hoa Y Huyên.
Từng khuôn mặt hiện lên trong đầu ông, ông khẽ thở dài một tiếng, "hồng nhan dễ tàn, thoáng chốc đã là dĩ vãng."
"Dược lão, ông sao vậy? Không giận đấy chứ?"
Tiêu Thần nghe thấy tiếng thở dài của Dược Kỳ Hoàng, vội hỏi.
"Không sao, chỉ là nhớ lại vài chuyện xưa, người cũ thôi."
Dược Kỳ Hoàng lắc đầu, thu lại tâm tư phiêu lãng.
"Ồ ồ."
Tiêu Thần gật đầu, cũng không hỏi thêm.
"Thôi, chuyện của người trẻ các cậu, tôi vẫn là đừng hỏi nhiều nữa."
Dược Kỳ Hoàng khoát tay, chậm rãi nói.
"Ừm ừm."
Nghe vậy, Tiêu Thần cuối cùng cũng nhẹ nhõm, anh thật sự sợ lão đầu này cứ muốn ép cháu gái cho mình.
Món ăn nhanh chóng được dọn lên.
"Tiêu tiên sinh, món đã lên đủ, chúc ngài ngon miệng."
Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
"Được, phiền rồi."
Tiêu Thần gật đầu.
"Tiêu tiên sinh, có việc gì, ngài cứ gọi tôi, tôi ở ngoài cửa."
"Ừ."
Nhân viên lui ra khỏi phòng bao.
"Dược lão, nào, chúng ta ăn cơm."
Tiêu Thần mở một chai Mao Đài, rót cho Dược Kỳ Hoàng.
"Ừm, tối nay phải uống vài ly, lần trước ăn món Tây, uống rượu vang, chẳng đã gì cả."
Dược Kỳ Hoàng cười nói.
"Được."
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu.
Nói chuyện một lúc, liền nhắc đến hội nghị giao lưu y học lần này.
"Dược lão, sao cả người cấp bậc như ông cũng đến? Xem ra, quy mô hội nghị lần này không nhỏ đâu!"
Tiêu Thần nhìn Dược Kỳ Hoàng, cười hỏi.
"Tôi chỉ đến góp vui thôi, nếu không phải vì chuyện của cậu và Tiểu Huyên, tôi cũng không chạy qua đây.. Thôi, không nhắc chuyện đó nữa." Dược Kỳ Hoàng khoát tay: "Nhưng lần này thật sự có vài bác sĩ nổi tiếng nước ngoài tham gia."
"Ha ha, hội nghị giao lưu đỉnh cao mà."
"Giao lưu gì chứ, bọn họ đến Hoa Hạ, chính là để gây chuyện."
Dược Kỳ Hoàng hừ lạnh một tiếng.
"Hả? Ý ông là sao?"
Tiêu Thần ngẩn ra, vội hỏi.
"Mấy bác sĩ nổi tiếng nước ngoài tham gia hội nghị lần này, đều xem thường Trung y! Mấy người đó đã nhiều lần công khai tuyên bố 'Trung y vô dụng', thậm chí nói Trung y là tà đạo, hoàn toàn không thể trị bệnh."
Dược Kỳ Hoàng lạnh giọng nói.
"'Trung y vô dụng'?'Tà đạo'? Hừ, đồ ngu xuẩn."
Tiêu Thần cũng lạnh lùng cười.
"Nhưng những năm gần đây, danh tiếng của Trung y thật sự không tốt, quá nhiều lang băm làm mất uy tín Trung y!"
"Ừm, rất nhiều tinh hoa mà tổ tiên để lại, theo thời gian, trải qua chiến tranh, thiên tai, đã bị thất truyền..
Một số y thuật và phương thuốc bí truyền, thường là truyền trong nhà, truyền nam không truyền nữ, hoặc chỉ truyền cho đệ tử trước khi sư phụ qua đời!
Nếu chẳng may gặp chuyện bất trắc, thì những y thuật, phương thuốc ấy cũng biến mất."
Nhắc đến đây, Dược Kỳ Hoàng thở dài, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối và đau lòng.
"Đúng vậy, thêm vào đó, Tây y có hiệu quả nhanh, cảm cúm ho hắng gì, vài viên thuốc là khỏi, còn Trung y thì phải sắc thuốc, rườm rà quá." Tiêu Thần gật đầu: "May mà mấy năm gần đây có thêm một số thuốc Đông y pha sẵn, mới không bị quên lãng hoàn toàn."
"Xã hội tiến bộ, Trung y cũng phải tiến bộ! Phiền phức, tốn công sức, không phải lý do để chúng ta từ bỏ Trung y! Quan trọng là, rất nhiều tập đoàn dược phẩm Tây y cũng đang toàn diện đàn áp Trung y, dùng đủ loại âm mưu để tiêu diệt Trung y!"
"Tập đoàn Tây y?"
"Đúng vậy, trong nước thì ít, nhưng ở nước ngoài, có một số tập đoàn lớn đang công khai lẫn âm thầm đàn áp Trung y, thậm chí từng ám sát không ít danh y Trung y! Thậm chí, họ còn dùng âm mưu khiến Trung y mang tiếng xấu."
Nghe Dược Kỳ Hoàng nói, ánh mắt Tiêu Thần trở nên lạnh lẽo.
Trung y có rất nhiều vấn đề, Tiêu Thần thừa nhận, nhưng bọn ngoại quốc vì lợi ích mà chà đạp Trung y, anh không thể chấp nhận.
"Hội nghị giao lưu lần này, không thể nói là cả thế giới đều chú ý, nhưng ít nhất là giới y học đang rất quan tâm, cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể để bọn họ toại nguyện!
Thiếu niên cường thì quốc cường, thiếu niên cường thì Trung y cường!
Vì ảnh hưởng của thuyết 'Trung y vô dụng', giờ đây trong nước số lượng thanh niên học y ngày càng ít, không tới mấy chục năm nữa, e rằng Trung y sẽ rơi vào tình cảnh già không truyền trẻ, thậm chí tuyệt hậu!"
Dược Kỳ Hoàng trầm giọng nói.
"Dược lão, ông yên tâm, lần này bọn họ nhất định sẽ không được như ý."
Tiêu Thần nhìn Dược Kỳ Hoàng, nghiêm túc nói.
"Ừm."
Dược Kỳ Hoàng gật đầu, một già một trẻ nhìn nhau thật lâu, rồi rót rượu, cụng ly, cạn chén.
Ban đầu, Tiêu Thần chẳng mấy hứng thú với hội nghị giao lưu lần này, nhưng giờ đây, trong lòng anh lại nghẹn một hơi khí.
Thuyết Trung y vô dụng?
Hừ!
Lão tử sẽ khiến bọn mày biết Trung y thần kỳ đến nhường nào!
Tuy không thể cải tử hoàn sinh, nhưng rất nhiều bệnh mà Tây y không trị được, Trung y lại có thể giải quyết!
Tây y.. Hừ, tuy lão tử không phản đối Tây y, nhưng lần này, để vang danh Trung y, không thể không giẫm mày dưới chân rồi!
Tiêu Thần cười lạnh.
"Ha ha, Dược lão, mời ngồi."
Tiêu Thần nhìn Dược Kỳ Hoàng, mỉm cười chào hỏi.
"Ừm, trên đường hơi tắc, đến muộn rồi."
Dược Kỳ Hoàng gật đầu, ngồi xuống đối diện Tiêu Thần.
"Không muộn, dù sao cũng chẳng có chuyện gì gấp."
Tiêu Thần lắc đầu, rót cho Dược Kỳ Hoàng một chén trà.
"Uống chút nước trước đã."
"Được."
"Tiêu tiên sinh, bây giờ gọi món chứ ạ?"
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn bước vào, lễ phép hỏi.
"Ừ." Tiêu Thần gật đầu: "Dược lão, ông gọi đi."
"Được."
Dược Kỳ Hoàng cũng không khách sáo, cầm lấy thực đơn gọi món.
Chờ ông gọi xong, Tiêu Thần lại thêm hai món nữa, dù sao chỉ có hai người bọn họ, gọi nhiều quá cũng lãng phí.
Sau khi nhân viên rời đi, Dược Kỳ Hoàng nhìn Tiêu Thần: "Cậu hay đến đây à?"
"Không, từng đến vài lần, quen biết ông chủ ở đây."
"Ồ."
Tiêu Thần nhớ lại lần đầu tiên đến đây ăn chùa, không nhịn được nở nụ cười.
"Sao vậy?"
Dược Kỳ Hoàng tò mò hỏi.
Tiêu Thần cười cười, kể sơ lại chuyện khi đó.
"..."
Dược Kỳ Hoàng nghe xong, khóc dở mếu dở.
Phải biết rằng, với y thuật của Tiêu Thần, không thua kém ông là bao, chỉ cần khám một lần thôi, lấy vài triệu cũng chẳng quá.
Thế mà tên nhóc này lại đổi lấy một bữa ăn?
Nhưng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, việc này cũng là việc tốt.
"Ha ha, nếu ông chủ đó không có bệnh thì sao?"
"Ha ha, người ăn ngũ cốc, làm sao không bệnh? Cho dù thân thể có khỏe đến đâu, muốn tìm ra chút vấn đề, cũng dễ thôi."
Tiêu Thần cười nói.
Nghe vậy, Dược Kỳ Hoàng gật đầu.
"Nếu thật sự không được, tôi đặt cọc lại điện thoại vậy."
"..."
Dược Kỳ Hoàng lắc đầu bất lực, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác, đi ăn với nữ cảnh sát?
Vậy mối quan hệ giữa cậu ta và cô cảnh sát đó là gì?
Nghĩ đến đây, ông cảm thấy hơi lo, không được rồi, phải nhanh chóng hành động, nếu không, cháu rể này sẽ chạy mất.
"Này, Tiêu Thần, lần trước tôi đi rồi, cậu với Tiểu Huyên trò chuyện thế nào?"
"À? Trò chuyện khá tốt."
"Ừm ừm, vậy là tốt rồi, hai người vốn là bạn bè, chắc có nhiều chủ đề để nói chuyện."
"Đúng thế, nói chuyện y học cả đêm."
Tiêu Thần gật đầu.
"Chỉ nói mỗi cái đó à?"
Dược Kỳ Hoàng hơi choáng, giới trẻ hẹn hò, đâu thể chỉ nói chuyện y học?
"Phải, chỉ nói chuyện đó thôi."
"Hai đứa.. hai đứa không nói chuyện thời trang, phim ảnh, mấy thứ mà giới trẻ thường nói à?"
"Dược lão, ông nghĩ cháu gái ông mà tôi nói phim với cô ấy, cô ấy có nói được không?"
Tiêu Thần bĩu môi, nói.
"..."
Dược Kỳ Hoàng cạn lời, cũng đúng, trong mắt cháu gái ông, ngoài y học, toàn là ung thư với mấy thứ bệnh nan y.
Nhưng ông suy nghĩ một lát, vẫn hỏi: "Tiêu Thần, cậu thấy cháu gái tôi thế nào?"
"Rất tốt, tôi thật sự rất khâm phục cô ấy! Một cô gái, nhưng lại luôn lo lắng cho bệnh nhân khắp thiên hạ, muốn giúp họ giải thoát khỏi đau đớn.."
Lời này của Tiêu Thần là thật lòng, ít nhất là anh cảm thấy mình chưa đủ giác ngộ, cũng không có lòng nhân như vậy.
"Ờ, tôi không nói cái đó, ý tôi là, với tư cách là một cô gái, cô ấy thế nào?"
"Ồ ồ, cũng rất tốt, xinh đẹp, khí chất cũng không tồi."
"Ừm ừm." Dược Kỳ Hoàng mỉm cười, ông do dự một chút, dứt khoát nói thẳng: "Tiêu Thần, nếu cậu cảm thấy cháu gái tôi không tệ, chẳng lẽ không có chút ý nghĩ gì?"
"Ý nghĩ gì?"
"Ví dụ, phát triển thêm một bước, từ bạn bè thành nam nữ yêu nhau?"
"..."
Tiêu Thần ban đầu còn hơi không tin, giờ thì tin rồi, lão già này đúng là muốn gả cháu gái cho anh thật!
Anh nghĩ một lát, vẫn nói ra.
"Dược lão, e là phải khiến ông thất vọng rồi."
"Sao vậy? Chẳng lẽ cậu không vừa ý cháu gái tôi?"
"Đương nhiên không phải, cháu gái ông vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, sao tôi có thể không vừa ý! Là thế này, tôi đã có bạn gái rồi."
Tiêu Thần không giấu Dược Kỳ Hoàng, dù sao ông cũng là một bậc trưởng bối anh rất kính trọng.
Anh không muốn sau này vì chuyện này mà nảy sinh bất hòa.
Nghe xong, Dược Kỳ Hoàng sững người, có bạn gái rồi?
"Là cô cảnh sát lúc nãy cậu nhắc tới?"
Dược Kỳ Hoàng nhìn Tiêu Thần, chậm rãi hỏi.
"Ờ, coi như vậy đi."
Tiêu Thần cũng không dám chắc quan hệ giữa anh và Hàn Nhất Phi, nói là bạn gái thì cũng không hẳn.
Nhưng Hàn Nhất Phi dường như lại rất nghiêm túc, nói anh là bạn trai của cô ấy.
Cho nên, hiện giờ anh cũng thấy hơi mơ hồ.
"Coi như?"
Dược Kỳ Hoàng càng mơ hồ, là thì là, không thì không.
"Ừm, tôi.. có mấy bạn gái lận."
Tiêu Thần do dự một chút, nói.
"..."
Ánh mắt Dược Kỳ Hoàng trở nên kỳ quái, mấy bạn gái?
"Khụ, Dược lão, cho nên tôi với Hoa Y Huyên thật sự không hợp, ông đừng để cô ấy rơi vào biển khổ nữa."
Tiêu Thần uống một ngụm trà, nói với Dược Kỳ Hoàng.
"Ừ."
Dược Kỳ Hoàng gật đầu, người ta đã có bạn gái rồi, lại còn mấy người, vậy thì đừng để cháu gái mình chen vào nữa.
Tuy ông không tức giận, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng, dù sao ông rất có ấn tượng tốt với Tiêu Thần, cũng rất xem trọng anh.
Nếu có thể làm cháu rể, chẳng phải là chuyện vui sao?
Đáng tiếc, đáng tiếc thật!
Tất nhiên, ông cũng không vì thế mà thấy Tiêu Thần không tốt, đàn ông mà, ai mà không có chút tâm tư?
Ai mà không từng có thời trai trẻ?
Lúc ông còn trẻ, khí thế ngút trời, bên cạnh cũng từng có mấy cô gái vây quanh mà.
Cuối cùng, ông chọn bà nội của Hoa Y Huyên.
Từng khuôn mặt hiện lên trong đầu ông, ông khẽ thở dài một tiếng, "hồng nhan dễ tàn, thoáng chốc đã là dĩ vãng."
"Dược lão, ông sao vậy? Không giận đấy chứ?"
Tiêu Thần nghe thấy tiếng thở dài của Dược Kỳ Hoàng, vội hỏi.
"Không sao, chỉ là nhớ lại vài chuyện xưa, người cũ thôi."
Dược Kỳ Hoàng lắc đầu, thu lại tâm tư phiêu lãng.
"Ồ ồ."
Tiêu Thần gật đầu, cũng không hỏi thêm.
"Thôi, chuyện của người trẻ các cậu, tôi vẫn là đừng hỏi nhiều nữa."
Dược Kỳ Hoàng khoát tay, chậm rãi nói.
"Ừm ừm."
Nghe vậy, Tiêu Thần cuối cùng cũng nhẹ nhõm, anh thật sự sợ lão đầu này cứ muốn ép cháu gái cho mình.
Món ăn nhanh chóng được dọn lên.
"Tiêu tiên sinh, món đã lên đủ, chúc ngài ngon miệng."
Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
"Được, phiền rồi."
Tiêu Thần gật đầu.
"Tiêu tiên sinh, có việc gì, ngài cứ gọi tôi, tôi ở ngoài cửa."
"Ừ."
Nhân viên lui ra khỏi phòng bao.
"Dược lão, nào, chúng ta ăn cơm."
Tiêu Thần mở một chai Mao Đài, rót cho Dược Kỳ Hoàng.
"Ừm, tối nay phải uống vài ly, lần trước ăn món Tây, uống rượu vang, chẳng đã gì cả."
Dược Kỳ Hoàng cười nói.
"Được."
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu.
Nói chuyện một lúc, liền nhắc đến hội nghị giao lưu y học lần này.
"Dược lão, sao cả người cấp bậc như ông cũng đến? Xem ra, quy mô hội nghị lần này không nhỏ đâu!"
Tiêu Thần nhìn Dược Kỳ Hoàng, cười hỏi.
"Tôi chỉ đến góp vui thôi, nếu không phải vì chuyện của cậu và Tiểu Huyên, tôi cũng không chạy qua đây.. Thôi, không nhắc chuyện đó nữa." Dược Kỳ Hoàng khoát tay: "Nhưng lần này thật sự có vài bác sĩ nổi tiếng nước ngoài tham gia."
"Ha ha, hội nghị giao lưu đỉnh cao mà."
"Giao lưu gì chứ, bọn họ đến Hoa Hạ, chính là để gây chuyện."
Dược Kỳ Hoàng hừ lạnh một tiếng.
"Hả? Ý ông là sao?"
Tiêu Thần ngẩn ra, vội hỏi.
"Mấy bác sĩ nổi tiếng nước ngoài tham gia hội nghị lần này, đều xem thường Trung y! Mấy người đó đã nhiều lần công khai tuyên bố 'Trung y vô dụng', thậm chí nói Trung y là tà đạo, hoàn toàn không thể trị bệnh."
Dược Kỳ Hoàng lạnh giọng nói.
"'Trung y vô dụng'?'Tà đạo'? Hừ, đồ ngu xuẩn."
Tiêu Thần cũng lạnh lùng cười.
"Nhưng những năm gần đây, danh tiếng của Trung y thật sự không tốt, quá nhiều lang băm làm mất uy tín Trung y!"
"Ừm, rất nhiều tinh hoa mà tổ tiên để lại, theo thời gian, trải qua chiến tranh, thiên tai, đã bị thất truyền..
Một số y thuật và phương thuốc bí truyền, thường là truyền trong nhà, truyền nam không truyền nữ, hoặc chỉ truyền cho đệ tử trước khi sư phụ qua đời!
Nếu chẳng may gặp chuyện bất trắc, thì những y thuật, phương thuốc ấy cũng biến mất."
Nhắc đến đây, Dược Kỳ Hoàng thở dài, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối và đau lòng.
"Đúng vậy, thêm vào đó, Tây y có hiệu quả nhanh, cảm cúm ho hắng gì, vài viên thuốc là khỏi, còn Trung y thì phải sắc thuốc, rườm rà quá." Tiêu Thần gật đầu: "May mà mấy năm gần đây có thêm một số thuốc Đông y pha sẵn, mới không bị quên lãng hoàn toàn."
"Xã hội tiến bộ, Trung y cũng phải tiến bộ! Phiền phức, tốn công sức, không phải lý do để chúng ta từ bỏ Trung y! Quan trọng là, rất nhiều tập đoàn dược phẩm Tây y cũng đang toàn diện đàn áp Trung y, dùng đủ loại âm mưu để tiêu diệt Trung y!"
"Tập đoàn Tây y?"
"Đúng vậy, trong nước thì ít, nhưng ở nước ngoài, có một số tập đoàn lớn đang công khai lẫn âm thầm đàn áp Trung y, thậm chí từng ám sát không ít danh y Trung y! Thậm chí, họ còn dùng âm mưu khiến Trung y mang tiếng xấu."
Nghe Dược Kỳ Hoàng nói, ánh mắt Tiêu Thần trở nên lạnh lẽo.
Trung y có rất nhiều vấn đề, Tiêu Thần thừa nhận, nhưng bọn ngoại quốc vì lợi ích mà chà đạp Trung y, anh không thể chấp nhận.
"Hội nghị giao lưu lần này, không thể nói là cả thế giới đều chú ý, nhưng ít nhất là giới y học đang rất quan tâm, cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể để bọn họ toại nguyện!
Thiếu niên cường thì quốc cường, thiếu niên cường thì Trung y cường!
Vì ảnh hưởng của thuyết 'Trung y vô dụng', giờ đây trong nước số lượng thanh niên học y ngày càng ít, không tới mấy chục năm nữa, e rằng Trung y sẽ rơi vào tình cảnh già không truyền trẻ, thậm chí tuyệt hậu!"
Dược Kỳ Hoàng trầm giọng nói.
"Dược lão, ông yên tâm, lần này bọn họ nhất định sẽ không được như ý."
Tiêu Thần nhìn Dược Kỳ Hoàng, nghiêm túc nói.
"Ừm."
Dược Kỳ Hoàng gật đầu, một già một trẻ nhìn nhau thật lâu, rồi rót rượu, cụng ly, cạn chén.
Ban đầu, Tiêu Thần chẳng mấy hứng thú với hội nghị giao lưu lần này, nhưng giờ đây, trong lòng anh lại nghẹn một hơi khí.
Thuyết Trung y vô dụng?
Hừ!
Lão tử sẽ khiến bọn mày biết Trung y thần kỳ đến nhường nào!
Tuy không thể cải tử hoàn sinh, nhưng rất nhiều bệnh mà Tây y không trị được, Trung y lại có thể giải quyết!
Tây y.. Hừ, tuy lão tử không phản đối Tây y, nhưng lần này, để vang danh Trung y, không thể không giẫm mày dưới chân rồi!
Tiêu Thần cười lạnh.