Chương 250: Thẻ bảy sao màu tím
Đồng Nhan nhận lấy thực đơn, liếc nhìn, có chút ngây người, sao những món ăn này lại không có giá?
Không phải thực đơn của khách sạn, phía sau đều nên có ghi giá sao?
"Sao thế?" Tiêu Thần nhìn biểu cảm của Đồng Nhan, hỏi.
"Anh Thần, sao trên này không có giá ạ?" Đồng Nhan nhỏ giọng hỏi.
"Quản lý Ngô, sao lại không có giá?" Tiêu Thần cũng không rõ, hỏi quản lý Ngô một câu.
"Thưa ngài Tiêu, là thế này.. thực đơn của Chí Tôn Số Một là được làm riêng, các món ăn bên trong đều là đặc sản của khách sạn lớn Bạch Đế, do đầu bếp hạng đặc biệt đích thân chế biến.. bất cứ vị khách nào vào Chí Tôn Số Một, điều họ quan tâm là sự hưởng thụ như bậc đế vương và ẩm thực đỉnh cao, chứ không phải là giá cả, nên không có ghi chú.."
Quản lý Ngô giải thích sơ qua vài câu, tóm lại một câu, khách có thể vào Chí Tôn Số Một đều không thiếu tiền!
"..."
Lời giải thích này, nghe mà Tôn Kiến Vũ lại một trận tim đập chân run, vấn đề là anh ta thiếu tiền!
"Ồ, vậy Tiểu Nhan em cứ tự nhiên gọi đi."
Tiêu Thần gật đầu, khóe mắt lại liếc qua Tôn Kiến Vũ với vẻ mặt như cha chết, trong lòng thầm cười, bây giờ không ra vẻ với ông đây nữa à?
Đồng Nhan gọi một món, liền trả lại thực đơn.
Cô đoán, e rằng giá của một món này cũng đã tương đương với lương một tháng của cô rồi!
"Chỉ gọi một món? Thôi, hay là để anh gọi đi."
Tiêu Thần cầm lấy thực đơn, một hơi gọi bảy, tám món đặc sản, sau đó lại nhìn về phía quản lý Ngô: "Còn có đặc sản gì giới thiệu nữa không?"
"Có ạ."
Quản lý Ngô lại giới thiệu thêm vài món.
"Mười sáu món, chắc cũng tàm tạm rồi nhỉ? Hay là tạm thời cứ lên từng này trước, không đủ thì gọi thêm?"
Tiêu Thần nhìn về phía Tôn Kiến Vũ và những người khác, hỏi.
Tôn Kiến Vũ trước mắt đã một trận tối sầm, mười sáu món à, phải bao nhiêu tiền chứ!
Điều khiến trong lòng anh ta run rẩy nhất là, trong số các món mà Tiêu Thần vừa gọi, có một món đặc sản, lần trước anh ta đến đây đã ăn qua, giá tám nghìn tám trăm tám mươi tám!
Một món đặc sản đã là tám nghìn tám trăm tám mươi tám, vậy mười sáu món đặc sản là bao nhiêu tiền?
Tôn Kiến Vũ có chút không dám nghĩ nữa, anh ta sợ nghĩ thêm nữa, thật sự sẽ một đầu gục xuống gầm bàn!
"Thưa ngài Tiêu, còn muốn gọi đồ uống gì nữa không ạ?"
Quản lý Ngô lại cung kính hỏi.
"Tiểu Nhan, uống rượu vang đỏ thế nào? Uống chút rượu vang đỏ, làm đẹp dưỡng nhan."
Tiêu Thần quay đầu, hỏi ý kiến của Đồng Nhan.
Đồng Nhan nhẹ nhàng gật đầu: "Nghe lời anh Thần ạ."
"Haha." Tiêu Thần cười cười, nói với quản lý Ngô: "Cho một chai Lafite, ba chai Mao Đài, tạm thời cứ thế đã."
"Vâng ạ, thưa ngài Tiêu, xin vui lòng đợi một lát." Quản lý Ngô gật đầu, lui ra khỏi phòng riêng. Trong phòng riêng, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút kỳ quặc.
Sắc mặt Tôn Kiến Vũ trắng bệch, tuy Tiêu Thần chỉ nói là Lafite, nhưng nghe lời của quản lý Ngô cũng có thể đoán ra chắc chắn là chai Lafite '82 vô cùng đắt giá!
Một chai Lafite '82, ba chai Mao Đài, cộng thêm những món ăn này và phí dịch vụ tiêu thụ tối thiểu của phòng riêng.. bữa cơm này, thế nào cũng phải mấy chục vạn rồi!
Anh ta cảm thấy, Tiêu Thần chắc chắn là cố ý!
Anh ta rất muốn đứng dậy bỏ đi, dù có mất mặt!
Nhưng nghĩ đến Tiêu Thần, người có thể khiến cả tổng phụ trách của khách sạn lớn Bạch Đế cũng phải cung kính, anh ta lại không dám đi!
Nếu nói trước đây, anh ta xem thường Tiêu Thần, cảm thấy anh ta chỉ là một tên bảo vệ!
Vậy thì bây giờ, Tiêu Thần trong mắt anh ta là bí ẩn, là mạnh mẽ!
Thôi, hay là đừng đi nữa, nếu thật sự đắc tội với người ta, không phải là mấy chục vạn có thể đổi lại được đâu! Cùng lắm thì bán xe đi vậy!
Những người khác cũng có tâm sự riêng, tuy yên tĩnh không nói gì, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc về phía Tiêu Thần, anh ta rốt cuộc là ai vậy?
Đặc biệt là Hạ Phượng, sắc mặt cũng có chút ngượng ngùng, trước đây cô ta còn đủ kiểu châm biếm, nhưng thái độ của quản lý Ngô và những người khác cùng với sự sang trọng của phòng riêng, đều như những cái tát vang dội, tát vào mặt cô ta.
"Sao lại không ai nói gì nữa?"
Tiêu Thần liếc mắt qua xung quanh, cười hỏi.
"..."
Mấy người gượng cười, lại không biết phải nói gì.
Họ mơ hồ cảm thấy, Tiêu Thần có lẽ ở một tầm cao mà họ không thể tưởng tượng được!
"Tiêu Thần, sao họ lại khách sáo với anh như vậy?"
Trịnh Oánh và Đồng Nhan là bạn thân, hơn nữa lúc nãy trên đường đến cũng đã nói chuyện với Tiêu Thần, nên trong lòng kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức như những người khác.
"Haha, lúc nãy không phải tôi đã gọi cho một người bạn sao, anh ta có thể diện lớn thôi! Nếu không, chỉ bằng một tên bảo vệ như tôi, người ta biết tôi là ai chứ!"
Tiêu Thần cười nói.
"..."
Nếu lúc nãy Tiêu Thần nói câu này, vậy Tôn Kiến Vũ và những người khác còn không cảm thấy gì, bây giờ thì.. họ rất muốn nói một câu, này, đừng có giả heo ăn thịt hổ nữa, dừng lại nghỉ một chút đi!
Anh là một tên bảo vệ? Mẹ kiếp chúng tôi cũng phải tin à! Ra vẻ sẽ bị sét đánh, biết không!
Chín nhân viên phục vụ xinh đẹp bước vào, mỗi người phục vụ một người, mang đến cho người ta sự hưởng thụ tuyệt đối như bậc đế vương.
"Cảm ơn."
Đồng Nhan nào đã từng trải qua chuyện này, có chút lúng túng nói.
"Các cô ra ngoài trước đi, có cần gì sẽ gọi các cô." Tiêu Thần nhìn ra sự không quen của Đồng Nhan, nói với các nhân viên phục vụ.
"Vâng." Chín nữ nhân viên phục vụ cúi người, sau đó chậm rãi lui ra khỏi phòng riêng.
Tôn Kiến Vũ và những người khác còn đang chìm đắm trong sự phục vụ của mỹ nữ, thấy họ ra ngoài, đều có chút không nỡ. Tuy nhiên, họ đều không dám nói gì, bao gồm cả Tôn Kiến Vũ! Kể từ khi vào Chí Tôn Số Một này, nhân vật chính của tối nay dường như đã thay đổi!
Trước đây, Tôn Kiến Vũ cho rằng, anh ta mới là nhân vật chính của tối nay!
Nhưng bây giờ xem ra, anh ta chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi!
Rất nhanh, quản lý Ngô lại vào.
"Thưa ngài Tiêu, bây giờ có thể dọn món ăn lên được chưa ạ?"
"Ừm, có thể."
Quản lý Ngô ra hiệu một tiếng, các nhân viên phục vụ lần lượt bắt đầu mang món ăn vào!
Mỗi một món ăn, nhân viên phục vụ đều sẽ giải thích cách làm, sử dụng nguyên liệu gì, vô cùng tinh tế! Đồng thời, rượu vang đỏ trong bình thở cũng được rót vào ly.
"Phụ nữ uống rượu vang đỏ, chúng ta uống rượu trắng đi." Tiêu Thần chỉ vào chai Mao Đài, cười nói.
"Được được được." Tôn Kiến Vũ và những người khác vội vàng gật đầu, dưới khí thế như vậy, họ bất giác cảm thấy mình thấp đi một bậc!
Vốn dĩ Tiêu Thần còn tưởng rằng, Tôn Kiến Vũ vẫn chưa từ bỏ, sẽ chuốc rượu anh trên bàn nhậu!
Tuy nhiên, thằng nhóc này rõ ràng thông minh hơn tưởng tượng một chút, đã thu lại tất cả sự đắc ý và ngông cuồng trước đó, giống như một cô vợ nhỏ!
"Các cậu là bạn của Tiểu Nhan, vậy cũng coi như là bạn của tôi, hôm nay chúng ta coi như đã quen biết nhau." Tiêu Thần nâng ly rượu, nhìn Tôn Kiến Vũ và những người khác.
Tôn Kiến Vũ và những người khác vội vàng nâng ly, nở nụ cười, bao gồm cả Hạ Phượng trước đó không ngừng châm chọc Tiêu Thần, lúc này cũng lộ ra biểu cảm lấy lòng.
"Phụ nữ tùy ý, đàn ông cạn ly, tôi xin cạn trước!"
Mặc dù Tôn Kiến Vũ không chuốc rượu, nhưng Tiêu Thần không định dễ dàng tha cho họ, lúc nãy đắc chí như vậy, bây giờ lại muốn làm cô vợ nhỏ? Đâu có chuyện tốt như vậy!
Anh nói xong, ngửa cổ uống cạn ly rượu trắng, sau đó đặt ly xuống, sắc mặt không hề thay đổi.
Nhìn thấy cảnh này, Tôn Kiến Vũ và những người khác trong lòng đều run lên, đây là rượu Mao Đài nồng độ cao đó!
Cứ thế mà uống cạn một hơi?
Vậy chẳng phải sẽ uống đến xuất huyết dạ dày sao?
Tuy nhiên, họ lại không thể không uống, nếu không chính là không nể mặt Tiêu Thần.. đắc tội với anh, ai biết sẽ có kết cục quái quỷ gì!
Tôn Kiến Vũ cười có chút khổ, uổng công lúc trước anh ta còn có ý định, đợi đến đây rồi sẽ chuốc say Tiêu Thần, tìm cơ hội xử lý anh ta một trận ra trò!
Bây giờ xem ra, tửu lượng của người ta tùy tiện có thể đấu với cả đám bọn họ!
E rằng ba người họ đều đã say, người ta cũng sẽ không sao!
"Cạn!" Ba người Tôn Kiến Vũ nhìn nhau, bịt mũi uống cạn ly rượu trắng, sắc mặt một trận đỏ một trận trắng, trong dạ dày nóng rát.
"Haha." Tiêu Thần nhìn biểu cảm của họ, cười, bây giờ không dám đắc chí nữa rồi phải không?
Ăn được một nửa, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Cửa mở ra, Tổng giám đốc Hứa của khách sạn lớn Bạch Đế bước vào, ông ta mặt mày tươi cười cung kính, tay cầm một chiếc hộp tinh xảo, to bằng lòng bàn tay.
"Thưa ngài Tiêu, xin làm phiền một chút."
"Tổng giám đốc Hứa, ngồi xuống ăn chút gì đi?" Tiêu Thần cười nói.
"Không cần không cần." Tổng giám đốc Hứa lắc đầu: "Thưa ngài Tiêu, đây là dành cho ngài." Nói rồi, đưa lên.
"Thứ gì vậy?" Tiêu Thần nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc thẻ màu tím, bề mặt mạ vàng, bảy ngôi sao!
"Thưa ngài Tiêu, đây là do Bạch thiếu đặc biệt dặn dò, thẻ thành viên bảy sao của khách sạn lớn Bạch Đế.."
Một câu nói của Tổng giám đốc Hứa khiến sắc mặt Tôn Kiến Vũ lại lần nữa đại biến!
Cũng chính lúc nãy đi vệ sinh, anh ta đã gọi cho bố vợ mình một cuộc điện thoại, hỏi thăm một chút về cấp bậc thành viên của khách sạn lớn Bạch Đế!
Theo lời bố vợ hắn nói, người có thể sở hữu thẻ hội viên bảy sao, hoặc là đại nhân vật trong giới chính trị, hoặc là một tay tài phiệt đứng đầu một phương!
Bất kể là loại nào, đều tuyệt đối sẽ là loại nhân vật lớn chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến Long Hải thậm chí các khu vực lân cận phải rung chuyển ba lần!
Ngay sau đó, anh ta lại hỏi về Chí Tôn Số Một!
Bố vợ anh ta rất kinh ngạc, hỏi anh ta sao lại biết về Chí Tôn Số Một. Anh ta không dám nói đang ăn cơm ở Chí Tôn Số Một, chỉ nói là nghe một người bạn nói!
Bố vợ anh ta nói với anh ta, Chí Tôn Số Một chỉ dành cho thành viên bảy sao và dòng chính của nhà họ Bạch, những người khác, đừng có mà nghĩ! T
Rước đây, Bill Gates khi đến Long Hải, nghe danh Chí Tôn Số Một, muốn vào trải nghiệm một chút, kết quả đã chi ra ba mươi triệu mà vẫn không được như ý!
Có tiền cũng đừng có mà nghĩ! Đương nhiên, cuối cùng Bill Gates vẫn vào được Chí Tôn Số Một, là do nhà họ Bạch đã tặng ông ta một chiếc thẻ thành viên bảy sao!
Nghe xong lời của bố vợ, Tôn Kiến Vũ lúc đó đã kinh ngạc!
Đối với những nhân vật cỡ bự trong chính trường hay các ông trùm một cõi, hắn còn mơ hồ lắm. Nhưng Bill Gates thì khác - cái tên đó khiến hắn cảm nhận được một cách rõ ràng thế nào là đẳng cấp thực sự
Ngay cả ông ta, không có thẻ thành viên bảy sao cũng đừng có mà vào! Ngưỡng cửa của Chí Tôn Số Một này, cao đến mức nào chứ?
Mà Tiêu Thần một cuộc điện thoại đã trực tiếp vào được Chí Tôn Số Một, điều này lại đại diện cho điều gì! Anh ta không dám tưởng tượng!
Cũng chính vì vậy, anh ta mới hoàn toàn ngoan ngoãn, giống như một cô vợ nhỏ, không dám thể hiện thêm suy nghĩ gì khác!
Và bây giờ, Tiêu Thần vào Chí Tôn Số Một còn chưa tính, khách sạn lớn Bạch Đế còn mang đến cả thẻ thành viên bảy sao!
Làm sao hắn có thể không kinh hoàng cho được?
Chẳng lẽ.. hắn là một nhân vật lớn trong chính giới?
Không đúng, tuổi tác không khớp!
Là một tay tài phiệt đứng đầu một vùng?
Cái này.. hình như cũng không giống lắm!
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, tay chân lập tức lạnh toát .
Chẳng lẽ.. anh ta là thái tử gia đến từ Kinh Thành?
Hoặc là.. dòng chính của một gia tộc siêu cấp nào đó?
Trời ơi, tối nay mình đã làm ra những chuyện ngu xuẩn gì vậy?
Dám giở trò khoe mẽ, thể hiện sự "ưu việt" trước mặt anh ta.. đúng là muốn chết mà!
Càng nghĩ, Tôn Kiến Vũ càng thấy sợ .
Tiêu Thần sẽ không tìm hắn tính sổ sau này chứ?
Xong rồi!
Không phải thực đơn của khách sạn, phía sau đều nên có ghi giá sao?
"Sao thế?" Tiêu Thần nhìn biểu cảm của Đồng Nhan, hỏi.
"Anh Thần, sao trên này không có giá ạ?" Đồng Nhan nhỏ giọng hỏi.
"Quản lý Ngô, sao lại không có giá?" Tiêu Thần cũng không rõ, hỏi quản lý Ngô một câu.
"Thưa ngài Tiêu, là thế này.. thực đơn của Chí Tôn Số Một là được làm riêng, các món ăn bên trong đều là đặc sản của khách sạn lớn Bạch Đế, do đầu bếp hạng đặc biệt đích thân chế biến.. bất cứ vị khách nào vào Chí Tôn Số Một, điều họ quan tâm là sự hưởng thụ như bậc đế vương và ẩm thực đỉnh cao, chứ không phải là giá cả, nên không có ghi chú.."
Quản lý Ngô giải thích sơ qua vài câu, tóm lại một câu, khách có thể vào Chí Tôn Số Một đều không thiếu tiền!
"..."
Lời giải thích này, nghe mà Tôn Kiến Vũ lại một trận tim đập chân run, vấn đề là anh ta thiếu tiền!
"Ồ, vậy Tiểu Nhan em cứ tự nhiên gọi đi."
Tiêu Thần gật đầu, khóe mắt lại liếc qua Tôn Kiến Vũ với vẻ mặt như cha chết, trong lòng thầm cười, bây giờ không ra vẻ với ông đây nữa à?
Đồng Nhan gọi một món, liền trả lại thực đơn.
Cô đoán, e rằng giá của một món này cũng đã tương đương với lương một tháng của cô rồi!
"Chỉ gọi một món? Thôi, hay là để anh gọi đi."
Tiêu Thần cầm lấy thực đơn, một hơi gọi bảy, tám món đặc sản, sau đó lại nhìn về phía quản lý Ngô: "Còn có đặc sản gì giới thiệu nữa không?"
"Có ạ."
Quản lý Ngô lại giới thiệu thêm vài món.
"Mười sáu món, chắc cũng tàm tạm rồi nhỉ? Hay là tạm thời cứ lên từng này trước, không đủ thì gọi thêm?"
Tiêu Thần nhìn về phía Tôn Kiến Vũ và những người khác, hỏi.
Tôn Kiến Vũ trước mắt đã một trận tối sầm, mười sáu món à, phải bao nhiêu tiền chứ!
Điều khiến trong lòng anh ta run rẩy nhất là, trong số các món mà Tiêu Thần vừa gọi, có một món đặc sản, lần trước anh ta đến đây đã ăn qua, giá tám nghìn tám trăm tám mươi tám!
Một món đặc sản đã là tám nghìn tám trăm tám mươi tám, vậy mười sáu món đặc sản là bao nhiêu tiền?
Tôn Kiến Vũ có chút không dám nghĩ nữa, anh ta sợ nghĩ thêm nữa, thật sự sẽ một đầu gục xuống gầm bàn!
"Thưa ngài Tiêu, còn muốn gọi đồ uống gì nữa không ạ?"
Quản lý Ngô lại cung kính hỏi.
"Tiểu Nhan, uống rượu vang đỏ thế nào? Uống chút rượu vang đỏ, làm đẹp dưỡng nhan."
Tiêu Thần quay đầu, hỏi ý kiến của Đồng Nhan.
Đồng Nhan nhẹ nhàng gật đầu: "Nghe lời anh Thần ạ."
"Haha." Tiêu Thần cười cười, nói với quản lý Ngô: "Cho một chai Lafite, ba chai Mao Đài, tạm thời cứ thế đã."
"Vâng ạ, thưa ngài Tiêu, xin vui lòng đợi một lát." Quản lý Ngô gật đầu, lui ra khỏi phòng riêng. Trong phòng riêng, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút kỳ quặc.
Sắc mặt Tôn Kiến Vũ trắng bệch, tuy Tiêu Thần chỉ nói là Lafite, nhưng nghe lời của quản lý Ngô cũng có thể đoán ra chắc chắn là chai Lafite '82 vô cùng đắt giá!
Một chai Lafite '82, ba chai Mao Đài, cộng thêm những món ăn này và phí dịch vụ tiêu thụ tối thiểu của phòng riêng.. bữa cơm này, thế nào cũng phải mấy chục vạn rồi!
Anh ta cảm thấy, Tiêu Thần chắc chắn là cố ý!
Anh ta rất muốn đứng dậy bỏ đi, dù có mất mặt!
Nhưng nghĩ đến Tiêu Thần, người có thể khiến cả tổng phụ trách của khách sạn lớn Bạch Đế cũng phải cung kính, anh ta lại không dám đi!
Nếu nói trước đây, anh ta xem thường Tiêu Thần, cảm thấy anh ta chỉ là một tên bảo vệ!
Vậy thì bây giờ, Tiêu Thần trong mắt anh ta là bí ẩn, là mạnh mẽ!
Thôi, hay là đừng đi nữa, nếu thật sự đắc tội với người ta, không phải là mấy chục vạn có thể đổi lại được đâu! Cùng lắm thì bán xe đi vậy!
Những người khác cũng có tâm sự riêng, tuy yên tĩnh không nói gì, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc về phía Tiêu Thần, anh ta rốt cuộc là ai vậy?
Đặc biệt là Hạ Phượng, sắc mặt cũng có chút ngượng ngùng, trước đây cô ta còn đủ kiểu châm biếm, nhưng thái độ của quản lý Ngô và những người khác cùng với sự sang trọng của phòng riêng, đều như những cái tát vang dội, tát vào mặt cô ta.
"Sao lại không ai nói gì nữa?"
Tiêu Thần liếc mắt qua xung quanh, cười hỏi.
"..."
Mấy người gượng cười, lại không biết phải nói gì.
Họ mơ hồ cảm thấy, Tiêu Thần có lẽ ở một tầm cao mà họ không thể tưởng tượng được!
"Tiêu Thần, sao họ lại khách sáo với anh như vậy?"
Trịnh Oánh và Đồng Nhan là bạn thân, hơn nữa lúc nãy trên đường đến cũng đã nói chuyện với Tiêu Thần, nên trong lòng kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức như những người khác.
"Haha, lúc nãy không phải tôi đã gọi cho một người bạn sao, anh ta có thể diện lớn thôi! Nếu không, chỉ bằng một tên bảo vệ như tôi, người ta biết tôi là ai chứ!"
Tiêu Thần cười nói.
"..."
Nếu lúc nãy Tiêu Thần nói câu này, vậy Tôn Kiến Vũ và những người khác còn không cảm thấy gì, bây giờ thì.. họ rất muốn nói một câu, này, đừng có giả heo ăn thịt hổ nữa, dừng lại nghỉ một chút đi!
Anh là một tên bảo vệ? Mẹ kiếp chúng tôi cũng phải tin à! Ra vẻ sẽ bị sét đánh, biết không!
Chín nhân viên phục vụ xinh đẹp bước vào, mỗi người phục vụ một người, mang đến cho người ta sự hưởng thụ tuyệt đối như bậc đế vương.
"Cảm ơn."
Đồng Nhan nào đã từng trải qua chuyện này, có chút lúng túng nói.
"Các cô ra ngoài trước đi, có cần gì sẽ gọi các cô." Tiêu Thần nhìn ra sự không quen của Đồng Nhan, nói với các nhân viên phục vụ.
"Vâng." Chín nữ nhân viên phục vụ cúi người, sau đó chậm rãi lui ra khỏi phòng riêng.
Tôn Kiến Vũ và những người khác còn đang chìm đắm trong sự phục vụ của mỹ nữ, thấy họ ra ngoài, đều có chút không nỡ. Tuy nhiên, họ đều không dám nói gì, bao gồm cả Tôn Kiến Vũ! Kể từ khi vào Chí Tôn Số Một này, nhân vật chính của tối nay dường như đã thay đổi!
Trước đây, Tôn Kiến Vũ cho rằng, anh ta mới là nhân vật chính của tối nay!
Nhưng bây giờ xem ra, anh ta chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi!
Rất nhanh, quản lý Ngô lại vào.
"Thưa ngài Tiêu, bây giờ có thể dọn món ăn lên được chưa ạ?"
"Ừm, có thể."
Quản lý Ngô ra hiệu một tiếng, các nhân viên phục vụ lần lượt bắt đầu mang món ăn vào!
Mỗi một món ăn, nhân viên phục vụ đều sẽ giải thích cách làm, sử dụng nguyên liệu gì, vô cùng tinh tế! Đồng thời, rượu vang đỏ trong bình thở cũng được rót vào ly.
"Phụ nữ uống rượu vang đỏ, chúng ta uống rượu trắng đi." Tiêu Thần chỉ vào chai Mao Đài, cười nói.
"Được được được." Tôn Kiến Vũ và những người khác vội vàng gật đầu, dưới khí thế như vậy, họ bất giác cảm thấy mình thấp đi một bậc!
Vốn dĩ Tiêu Thần còn tưởng rằng, Tôn Kiến Vũ vẫn chưa từ bỏ, sẽ chuốc rượu anh trên bàn nhậu!
Tuy nhiên, thằng nhóc này rõ ràng thông minh hơn tưởng tượng một chút, đã thu lại tất cả sự đắc ý và ngông cuồng trước đó, giống như một cô vợ nhỏ!
"Các cậu là bạn của Tiểu Nhan, vậy cũng coi như là bạn của tôi, hôm nay chúng ta coi như đã quen biết nhau." Tiêu Thần nâng ly rượu, nhìn Tôn Kiến Vũ và những người khác.
Tôn Kiến Vũ và những người khác vội vàng nâng ly, nở nụ cười, bao gồm cả Hạ Phượng trước đó không ngừng châm chọc Tiêu Thần, lúc này cũng lộ ra biểu cảm lấy lòng.
"Phụ nữ tùy ý, đàn ông cạn ly, tôi xin cạn trước!"
Mặc dù Tôn Kiến Vũ không chuốc rượu, nhưng Tiêu Thần không định dễ dàng tha cho họ, lúc nãy đắc chí như vậy, bây giờ lại muốn làm cô vợ nhỏ? Đâu có chuyện tốt như vậy!
Anh nói xong, ngửa cổ uống cạn ly rượu trắng, sau đó đặt ly xuống, sắc mặt không hề thay đổi.
Nhìn thấy cảnh này, Tôn Kiến Vũ và những người khác trong lòng đều run lên, đây là rượu Mao Đài nồng độ cao đó!
Cứ thế mà uống cạn một hơi?
Vậy chẳng phải sẽ uống đến xuất huyết dạ dày sao?
Tuy nhiên, họ lại không thể không uống, nếu không chính là không nể mặt Tiêu Thần.. đắc tội với anh, ai biết sẽ có kết cục quái quỷ gì!
Tôn Kiến Vũ cười có chút khổ, uổng công lúc trước anh ta còn có ý định, đợi đến đây rồi sẽ chuốc say Tiêu Thần, tìm cơ hội xử lý anh ta một trận ra trò!
Bây giờ xem ra, tửu lượng của người ta tùy tiện có thể đấu với cả đám bọn họ!
E rằng ba người họ đều đã say, người ta cũng sẽ không sao!
"Cạn!" Ba người Tôn Kiến Vũ nhìn nhau, bịt mũi uống cạn ly rượu trắng, sắc mặt một trận đỏ một trận trắng, trong dạ dày nóng rát.
"Haha." Tiêu Thần nhìn biểu cảm của họ, cười, bây giờ không dám đắc chí nữa rồi phải không?
Ăn được một nửa, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Cửa mở ra, Tổng giám đốc Hứa của khách sạn lớn Bạch Đế bước vào, ông ta mặt mày tươi cười cung kính, tay cầm một chiếc hộp tinh xảo, to bằng lòng bàn tay.
"Thưa ngài Tiêu, xin làm phiền một chút."
"Tổng giám đốc Hứa, ngồi xuống ăn chút gì đi?" Tiêu Thần cười nói.
"Không cần không cần." Tổng giám đốc Hứa lắc đầu: "Thưa ngài Tiêu, đây là dành cho ngài." Nói rồi, đưa lên.
"Thứ gì vậy?" Tiêu Thần nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc thẻ màu tím, bề mặt mạ vàng, bảy ngôi sao!
"Thưa ngài Tiêu, đây là do Bạch thiếu đặc biệt dặn dò, thẻ thành viên bảy sao của khách sạn lớn Bạch Đế.."
Một câu nói của Tổng giám đốc Hứa khiến sắc mặt Tôn Kiến Vũ lại lần nữa đại biến!
Cũng chính lúc nãy đi vệ sinh, anh ta đã gọi cho bố vợ mình một cuộc điện thoại, hỏi thăm một chút về cấp bậc thành viên của khách sạn lớn Bạch Đế!
Theo lời bố vợ hắn nói, người có thể sở hữu thẻ hội viên bảy sao, hoặc là đại nhân vật trong giới chính trị, hoặc là một tay tài phiệt đứng đầu một phương!
Bất kể là loại nào, đều tuyệt đối sẽ là loại nhân vật lớn chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến Long Hải thậm chí các khu vực lân cận phải rung chuyển ba lần!
Ngay sau đó, anh ta lại hỏi về Chí Tôn Số Một!
Bố vợ anh ta rất kinh ngạc, hỏi anh ta sao lại biết về Chí Tôn Số Một. Anh ta không dám nói đang ăn cơm ở Chí Tôn Số Một, chỉ nói là nghe một người bạn nói!
Bố vợ anh ta nói với anh ta, Chí Tôn Số Một chỉ dành cho thành viên bảy sao và dòng chính của nhà họ Bạch, những người khác, đừng có mà nghĩ! T
Rước đây, Bill Gates khi đến Long Hải, nghe danh Chí Tôn Số Một, muốn vào trải nghiệm một chút, kết quả đã chi ra ba mươi triệu mà vẫn không được như ý!
Có tiền cũng đừng có mà nghĩ! Đương nhiên, cuối cùng Bill Gates vẫn vào được Chí Tôn Số Một, là do nhà họ Bạch đã tặng ông ta một chiếc thẻ thành viên bảy sao!
Nghe xong lời của bố vợ, Tôn Kiến Vũ lúc đó đã kinh ngạc!
Đối với những nhân vật cỡ bự trong chính trường hay các ông trùm một cõi, hắn còn mơ hồ lắm. Nhưng Bill Gates thì khác - cái tên đó khiến hắn cảm nhận được một cách rõ ràng thế nào là đẳng cấp thực sự
Ngay cả ông ta, không có thẻ thành viên bảy sao cũng đừng có mà vào! Ngưỡng cửa của Chí Tôn Số Một này, cao đến mức nào chứ?
Mà Tiêu Thần một cuộc điện thoại đã trực tiếp vào được Chí Tôn Số Một, điều này lại đại diện cho điều gì! Anh ta không dám tưởng tượng!
Cũng chính vì vậy, anh ta mới hoàn toàn ngoan ngoãn, giống như một cô vợ nhỏ, không dám thể hiện thêm suy nghĩ gì khác!
Và bây giờ, Tiêu Thần vào Chí Tôn Số Một còn chưa tính, khách sạn lớn Bạch Đế còn mang đến cả thẻ thành viên bảy sao!
Làm sao hắn có thể không kinh hoàng cho được?
Chẳng lẽ.. hắn là một nhân vật lớn trong chính giới?
Không đúng, tuổi tác không khớp!
Là một tay tài phiệt đứng đầu một vùng?
Cái này.. hình như cũng không giống lắm!
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, tay chân lập tức lạnh toát .
Chẳng lẽ.. anh ta là thái tử gia đến từ Kinh Thành?
Hoặc là.. dòng chính của một gia tộc siêu cấp nào đó?
Trời ơi, tối nay mình đã làm ra những chuyện ngu xuẩn gì vậy?
Dám giở trò khoe mẽ, thể hiện sự "ưu việt" trước mặt anh ta.. đúng là muốn chết mà!
Càng nghĩ, Tôn Kiến Vũ càng thấy sợ .
Tiêu Thần sẽ không tìm hắn tính sổ sau này chứ?
Xong rồi!