Hiện Đại [Dịch] Tuyệt Thế Binh Vương - Tiêu Thần Tô Tình - Vũ Công Cô Đơn

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi mrgu21, 5 Tháng sáu 2025.

  1. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 560: Ma Hạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoàng đoàng!

    Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn bắn vào vật che chắn nơi Tiêu Thần đang ẩn nấp!

    "Tiêu Thần, anh sao rồi?"

    Ở đầu cầu thang, giọng của Hàn Nhất Phi vọng lên, cô có chút lo lắng.

    "Có lính đánh thuê, gọi viện trợ!"

    Tiêu Thần hét lớn.

    Nghe lời Tiêu Thần, sắc mặt Hàn Nhất Phi đại biến, sao lại có thể có lính đánh thuê?

    Chưa đợi cô hỏi thêm, trên lầu tiếng súng lại vang lên.

    "Công ty của Hắc Nha, sao lại có lính đánh thuê? Là Tiêu Thần nhầm lẫn, hay là sao?"

    Hàn Nhất Phi rất muốn xông lên, nhưng cô biết, việc cô cần làm nhất bây giờ là gọi viện trợ!

    Còn nữa, tiếng súng ngày càng dày đặc, điều này cũng không khớp với những gì cô đã điều tra trước đó.

    Theo ước tính của cô, bây giờ đáng lẽ đã kết thúc trận chiến, khống chế toàn bộ băng nhóm tội phạm rồi mới phải!

    Hơn nữa, cô cũng có thể nghe ra, tiếng súng này đa phần là do vũ khí có sức sát thương lớn phát ra, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng súng bắn tỉa!

    Ngay lúc cô chuẩn bị lùi lại một tầng, gọi về tổng bộ xin viện trợ, một tia nguy hiểm từ trong lòng cô hiện lên.

    Cô đột ngột quay người lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào, trên bệ cửa sổ cách đó không xa có một người phụ nữ đang ngồi.

    Người phụ nữ này toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm, tay còn cầm một cái móc câu tam giác có chút kỳ quái.

    "Phản ứng không tồi."

    Người phụ nữ thấy Hàn Nhất Phi quay lại, có chút kinh ngạc, rồi nở nụ cười.

    "Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi."

    Người phụ nữ nói xong, từ trên giường nhảy xuống, từng bước đi về phía Hàn Nhất Phi.

    Hàn Nhất Phi nhìn người phụ nữ đang đến gần, ánh mắt co lại, thân hình của người phụ nữ này có chút.. kỳ quái!

    Nửa thân dưới của cô ta cực dài, dùng một câu nói trên mạng mà nói, cô nàng này ngoài ngực ra, bên dưới toàn là chân!

    Hơn nữa, chân của cô ta không hề khó coi, thậm chí còn vượt qua cả những người được gọi là người mẫu chân dài!

    Cô ta mặc một chiếc quần da bó sát, phác họa ra một đường cong quyến rũ, nếu để cho những người có fetish chân nhìn thấy, e rằng sẽ hưng phấn đến ngất đi, la hét rằng đôi chân dài này chơi hai năm cũng không chán!

    "Cô là ai?"

    Hàn Nhất Phi từ từ giơ khẩu súng cảnh sát trong tay lên, chỉ vào người phụ nữ, quát lạnh.

    "Ma Hạt, Hắc Quả Phụ."

    Giọng của người phụ nữ không lạnh, thậm chí còn mang theo vài phần mê hoặc.

    Tuy nhiên, Hàn Nhất Phi lại không dám thả lỏng chút nào, cô có thể cảm nhận được nguy cơ nồng đậm!

    Người phụ nữ này, rất mạnh!

    "Sao các người lại ở đây?"

    "Hờ, đây là một bí mật, không thể cho cô biết."

    Người phụ nữ lắc đầu, bước chân dường như càng lớn hơn.

    "Đứng lại!" Hàn Nhất Phi ngón tay đặt trên cò súng: "Cô tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng!"

    "Cô biết đấy, súng đối với tôi vô dụng."

    Bàn tay cầm móc câu tam giác của người phụ nữ hơi dùng sức.

    Đoàng!

    Hàn Nhất Phi bóp cò, viên đạn màu vàng cam bắn ra, nhắm thẳng vào ngực người phụ nữ.

    Cùng lúc đó, chiếc móc câu tam giác trong tay người phụ nữ cũng bay ra, phát ra tiếng gió rít, tấn công về phía cổ của Hàn Nhất Phi.

    Ngay sau đó, hai người gần như đồng thời có phản ứng, người phụ nữ vung đôi chân dài, né qua viên đạn, còn Hàn Nhất Phi thân hình cũng lùi nhanh, né qua chiếc móc câu tam giác.

    Chiếc móc câu tam giác lướt qua, nhưng vẫn xoay tròn, rít gào, rồi lại quay về trong tay người phụ nữ.

    Vẻ mặt Hàn Nhất Phi ngưng trọng, có thể chơi móc câu tam giác đến mức độ này, lại đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực?

    Trong lòng, cô có chút khâm phục người phụ nữ này, nhưng mà, bây giờ họ là kẻ thù!

    Ngay giây tiếp theo, hai người phụ nữ đồng loạt bùng nổ sức mạnh, lao thẳng về phía nhau, mở màn cho trận quyết đấu thuộc về riêng họ!

    Hàn Nhất Phi ném khẩu súng cảnh sát đi, giống như người phụ nữ này đã nói, súng đối với cô ta vô dụng!

    Cô rút ra một con dao găm, hàn quang lóe lên.

    Nhưng vừa ra tay, Hàn Nhất Phi trong lòng đã giật thót, cô không phải là đối thủ của người phụ nữ này, thực lực đối phương ít nhất cũng là Ám Kình trung kỳ!

    Còn cô, chẳng qua chỉ là Ám Kình sơ kỳ.. mặc dù đã một chân bước vào sơ kỳ đỉnh phong, nhưng dù là sơ kỳ đỉnh phong, cũng chênh nhau một tiểu cảnh giới!

    Tuy nhiên, dù không bằng, cô cũng sẽ không lùi bước!

    Lùi bước, không phải là phong cách của cô!

    Toàn thân Hàn Nhất Phi bùng lên chiến ý mãnh liệt, không hề che giấu, lao tới tung ra những đòn tấn công sắc bén và dữ dội về phía đối phương!

    Người phụ nữ trong lòng có chút kinh ngạc, nữ cảnh sát Hoa Hạ lợi hại như vậy sao?

    Tuy nhiên, so với mình vẫn còn kém một chút!

    Hai người phụ nữ đang giao chiến kịch liệt, trong khi ở tầng ba, Tiêu Thần cũng đang lâm vào một trận chiến ác liệt!

    Anh bị hai tay súng dồn ép đến mức không thể ngẩng đầu lên, mà trong khẩu súng.. chỉ còn lại đúng một viên đạn!

    "Chết tiệt, đây là lính đánh thuê từ đâu ra, sao lại mạnh mẽ như vậy."

    Tiêu Thần thầm chửi, lúc này, anh không hề biết Hàn Nhất Phi dưới lầu đã gặp phải nguy cơ!

    Anh tưởng rằng, dưới lầu đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hàn Nhất Phi ở đó sẽ an toàn, chỉ cần gọi viện trợ là được!

    Đoàng!

    Lại một viên đạn nữa bắn vào mặt đất bên cạnh anh, làm văng lên mảnh vụn.

    "Bắt nạt lão tử không còn đạn, phải không?"

    Tiêu Thần có chút tức giận, nhưng thật sự không có cách nào.

    Hai người ngoại quốc yểm trợ cho nhau, từng bước tiến lên.

    Sắc mặt họ cũng vô cùng ngưng trọng, lúc nãy họ là bốn người, kết quả bị gã người Hoa Hạ này trừ khử mất hai!

    Mặc dù tạm thời đã áp chế được, nhưng chỉ cần hắn ta trốn sau vật che chắn, họ không có cách nào!

    Vì vậy, họ đã bàn bạc một chút, quyết định rút ngắn khoảng cách, sau đó trừ khử Tiêu Thần!

    Họ không biết rằng, quyết định này của họ đã để họ một chân bước vào địa ngục!

    Nếu không rút ngắn khoảng cách, quả thực không trừ khử được Tiêu Thần, nhưng Tiêu Thần cũng không có cách nào đối phó với họ, ít nhất là tạm thời không có cách, chỉ có thể co ro sau vật che chắn!

    Còn bây giờ, cơ hội đã đến!

    Đoàng đoàng.

    Tiếng súng lại vang lên, Tiêu Thần nhíu mày, khoảng cách của hai người này hình như đang được rút ngắn?

    Lẽ nào, họ đang tiến lại gần?

    Nghĩ đến đây, mắt Tiêu Thần hơi sáng lên, tìm một cơ hội, nhanh chóng liếc nhìn một cái.

    Ngay sau đó, anh đã cười, hai con chim ngốc này định làm gì vậy?

    Rất nhanh, khoảng cách của ba người đã được rút ngắn đến mười lăm mét.

    Đoàng đoàng.

    Hai tên lính đánh thuê vẫn đang yểm trợ lẫn nhau, thậm chí một tên trong số đó đã rút dao găm ra, chuẩn bị khi khoảng cách đủ gần sẽ kết liễu đối phương bằng một nhát chí mạng.

    "Chính là bây giờ!"

    Ngay từ khi nắm được ý đồ của chúng, Tiêu Thần đã âm thầm theo dõi từng cử động – và rất nhanh, cơ hội đã xuất hiện!

    Và bây giờ, cơ hội đã đến!

    Anh chỉ còn lại một viên đạn, viên đạn này phải được dùng vào đúng chỗ!

    Đoàng!

    Tiêu Thần nổ súng, phát súng này không phải bắn về phía hai người, mà là bắn vào chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà!

    Chiếc đèn chùm pha lê này khá lớn, nhiều hơn là để trang trí!

    Còn bây giờ, đã bị Tiêu Thần một phát súng bắn nổ, mảnh vỡ thủy tinh pha lê văng tung tóe, phần lớn từ trên rơi xuống, đập về phía một trong hai tên lính đánh thuê.

    Tiếng nổ của đèn chùm khiến hai tên lính đánh thuê giật mình, họ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên.

    Đặc biệt là tên lính đánh thuê đang bị đèn chùm bao phủ phía dưới, sắc mặt đã trắng bệch, co giò chạy ra ngoài.

    Hắn ta vừa xông ra khỏi vật che chắn đã nhận ra không ổn, nhưng không ổn cũng không thể dừng lại, bị chiếc đèn chùm này đập vào, không chết cũng phải trọng thương!

    Tuy nhiên, phản ứng của hắn ta vẫn rất nhanh, trong lúc hoảng loạn đã giơ khẩu súng trong tay lên, bóp cò.

    Nhưng Tiêu Thần đã sớm đợi cơ hội, nếu cứ thế mà từ bỏ, sao có thể là Kẻ Hủy Diệt chứ?

    Anh vung tay ném khẩu súng cảnh sát đi, trực tiếp đập mạnh vào khẩu súng trong tay tên lính đánh thuê.

    Ở khoảng cách xa không dám nói, nhưng ở khoảng cách gần, độ chính xác và uy lực của anh vẫn rất lớn!

    Đoàng đoàng đoàng.

    Súng trong tay tên lính đánh thuê bị đập lệch, họng súng hướng lên trên, phun ra những viên đạn.

    Giây tiếp theo, Tiêu Thần tung người lao ra, khoảng cách hơn mười mét trong nháy mắt đã đến, sau đó một quyền đấm vào ngực của tên lính đánh thuê này.

    Bốp!

    Một đòn toàn lực của Tiêu Thần, uy lực không kém gì một cây búa tạ đập qua, tên lính đánh thuê này ngay cả phản ứng cũng không có, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!

    Ngay sau đó, Tiêu Thần không hề dừng lại, cúi người nhặt lấy khẩu súng trên đất, nhắm về phía vị trí của tên lính đánh thuê còn lại mà bóp cò.

    Đoàng đoàng đoàng.

    Liên tiếp ba phát súng, tất cả đều bắn vào yếu huyệt ngực của tên lính đánh thuê này, đoạt mạng!

    Tên lính đánh thuê này ngã xuống vũng máu, trợn trừng mắt, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc, rõ ràng không tin mình sẽ chết dưới súng của người thanh niên Hoa Hạ này.

    "Phù.."

    Tiêu Thần thở phào một hơi, liếc nhìn tên lính đánh thuê trong vũng máu, ánh mắt có chút lạnh.

    Dựa vào biểu hiện của họ, đủ để xếp vào hàng lính đánh thuê hạng nhất thế giới!

    Còn Hắc Nha, chẳng qua chỉ là một tập đoàn tội phạm ở Long Hải, sao lại có thể sở hữu những lính đánh thuê như vậy?

    Bên trong này, rốt cuộc có quan hệ gì?

    Nghĩ đến đây, Tiêu Thần nheo mắt lại, quay người đi về phía tên lính đánh thuê còn lại.

    Mặc dù một quyền lúc nãy rất bá đạo, nhưng chắc vẫn còn giữ lại một hơi thở!

    Tên lính đánh thuê bị Tiêu Thần một quyền đánh bay, quả thực chưa chết, nhưng cũng chỉ còn lại một hơi thở.

    Lồng ngực của hắn ta đã lõm vào, thậm chí nội tạng bên trong cũng đã vỡ nát!

    Mấy chiếc xương sườn gãy đâm thủng cơ và da, xuyên ra ngoài, trông có chút máu me kinh dị.

    Hắn ta cố gắng mở to mắt, nhìn Tiêu Thần ngày càng đến gần, phun ra máu, trên mặt mang theo vẻ kinh hoàng.

    Tầm nhìn của hắn ta đã có chút mơ hồ, nhưng sát khí nồng đậm kia lại vẫn rất nhạy cảm.

    "Các người là ai?"

    Tiêu Thần cúi người, nhìn tên lính đánh thuê đang hấp hối.

    "Ma.."

    Lính đánh thuê mấp máy môi, định nói gì đó.

    Đoàng.

    Hắn ta vừa nói ra được chữ đầu tiên, tiếng súng đã vang lên, cùng lúc đó, Tiêu Thần tung người lao ra.

    Ngay sau đó, anh ngẩng đầu, nhìn về phía đầu cầu thang, ở đó xuất hiện một người da đen.

    "Phản ứng khá nhanh, để tôi nói giúp hắn, chúng tôi là Ma Hạt."

    Người da đen thong thả đi xuống, tay cầm một khẩu súng, nhe ra một hàm răng trắng ởn.

    Ma Hạt?

    Nghe hai chữ này, Tiêu Thần trong lòng chấn động, thật sự là tổ chức lính đánh thuê hạng nhất thế giới!

    Anh đã từng lăn lộn trong giới lính đánh thuê, còn thành lập cả đội lính đánh thuê, cho nên biết đến sự tồn tại của Ma Hạt!

    Thậm chí, trước đây còn từng gặp qua, có một số ân oán chưa giải quyết!

    "Vậy ngươi là ai?"

    "Hắc Dạ Xoa của Ma Hạt."

    Khi người da đen nói câu này, đã đến tầng ba, hắn ta không thèm nhìn đồng đội đã bị hắn bắn chết, hứng thú nhìn Tiêu Thần.

    "Ngươi biết Ma Hạt?"

    "Đã từng nghe qua."

    "Ồ, vậy ngươi nên cảm thấy rất vinh hạnh."

    "Vậy sao? Lát nữa, ta cũng sẽ để ngươi cảm thấy rất vinh hạnh."

    Tiêu Thần giơ cao khẩu súng trong tay, nhắm vào người da đen.

    "Tại sao?"

    "Bởi vì.. ta sẽ để ngươi cảm thấy, chết trong tay ta, là vinh hạnh của ngươi!"

    Giọng Tiêu Thần lạnh đi.

    "Vậy sao? Haha, vậy thì thử xem, xem ai chết trong tay ai!"

    Lời người da đen vừa dứt, đã bóp cò, đồng thời thân hình hắn nhoáng lên một cái, biến mất tại chỗ.
     
  2. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 561: Cuồng bạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoàng đoàng đoàng!

    Khi người da đen bóp cò, Tiêu Thần cũng đã bóp cò.

    Tốc độ của anh cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, nhanh chóng lao về phía người da đen!

    Còn người da đen, rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ với anh, đây là hai người vô cùng tự tin vào thân thủ của mình, đều cảm thấy có thể nghiền ép đối phương trong cận chiến!

    Bốp!

    Giây tiếp theo, hai người đã va chạm.

    Là một trong ba đại cao thủ của Ma Hạt, chiến đấu lực của Hắc Dạ Xoa vô cùng cường hãn!

    Mà Ma Hạt có thể chen chân vào hàng ngũ lính đánh thuê hạng nhất thế giới, phần lớn cũng là dựa vào ba đại cao thủ này!

    Hai người vừa tiếp xúc, Tiêu Thần đã bộc phát ra chiến ý mạnh mẽ, đây là một đối thủ không yếu hơn anh!

    Hơn nữa, đối phương rõ ràng cũng đã từng tu luyện, chắc là đã luyện qua khí, có sự tương đồng kỳ diệu với cổ võ phương Đông!

    Hắc Dạ Xoa cũng bùng lên chiến ý ngút trời, sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân!

    Hắn hai tay nhoáng lên, trong tay xuất hiện hai chiếc đinh ba hải thần ngắn nhỏ, trông khá giống với logo của Maserati!

    Nếu không phải trên đó lóe lên hàn quang, Tiêu Thần đã phải nghi ngờ, gã này không phải là đã trộm logo xe của ai đó chứ!

    Tiêu Thần không mang theo Đoạn Không Đao, cho nên nhất thời rơi vào thế yếu, không ngừng lùi lại!

    Tuy nhiên, anh rất nhanh đã tìm được vũ khí, chính là con dao găm mà tên lính đánh thuê lúc nãy đã làm rơi!

    Anh né qua đinh ba hải thần, cúi người nhặt lấy dao găm, đâm về phía ngực của Hắc Dạ Xoa.

    Phản ứng của Hắc Dạ Xoa cũng rất nhanh, quay người né qua, tay trái cầm đinh ba hải thần đỡ lấy dao găm của anh, tay phải cầm đinh ba hải thần đâm về phía cổ của Tiêu Thần.

    Cùng với sự va chạm và thăm dò của hai người, dần dần đều đã dùng toàn lực, hơn nữa đều là những chiêu thức một đòn tất sát!

    Bên kia, nhóm người của Charles cũng đang đơn phương tàn sát cảnh sát!

    Mặc dù Charles không phải là ba đại cao thủ của Ma Hạt, nhưng đủ để xếp hạng thứ tư!

    Ngoài vị trí số một kia ra, người có tiếng nói ở Ma Hạt chính là hắn ta!

    Bởi vì Hắc Dạ Xoa và Hắc Quả Phụ đều tính tình ngang ngược, không quản chuyện của Ma Hạt, chỉ biết giết người!

    Hơn nữa khi tâm trạng họ không tốt, ngay cả người của Ma Hạt cũng sẽ giết!

    "Không biết bên phía Hắc Dạ Xoa và Hắc Quả Phụ thế nào rồi.. bên chúng ta nhanh chóng tiến xuống dưới, giết ra ngoài!"

    Charles nhìn các cảnh sát bên dưới, trầm giọng nói.

    "Không quan tâm đến họ nữa à?"

    Một tên lính đánh thuê bên cạnh hỏi.

    "Không quan tâm nữa, đám cảnh sát này không giữ chân được họ đâu."

    Charles lắc đầu, khẩu súng trong tay không ngừng phun ra những viên đạn.

    Tốc độ của nhóm người họ cực nhanh, rất nhanh đã đến tầng hai, sau đó là tầng một.. không có cảnh sát nào có thể chặn được họ, dù những cảnh sát này là đặc cảnh cũng là như vậy.

    Họ giống như những cỗ máy gặt người, không ngừng thu hoạch mạng sống của các cảnh sát.

    Sau khi để lại hơn mười thi thể, cảnh sát đã rút ra ngoài.

    "Sếp đâu rồi?"

    Một thuộc hạ của Hàn Nhất Phi nhìn quanh, lớn tiếng hỏi.

    "Hình như ở bên trong, vẫn chưa ra."

    Người to con kia nói.

    "Cái gì? Chưa ra? Không được, chúng ta phải xông vào lại!"

    Các thuộc hạ của Hàn Nhất Phi đều có chút sốt ruột, bình thường cô đối xử với thuộc hạ rất tốt, rất được yêu mến.

    "Đúng, xông vào, cứu cô ấy ra."

    Người to con cũng gật đầu, mặc dù anh ta đã hết hy vọng rồi, nhưng đã ngưỡng mộ lâu như vậy, nào có thể nói buông là buông!

    "Đã gọi viện trợ chưa?"

    "Vâng, đã gọi viện trợ rồi!"

    "Lão Triệu, mấy người các cậu theo tôi từ bên kia xông vào!"

    "Được!"

    Mấy cảnh sát lại một lần nữa tổ chức đội ngũ, xông vào trong!

    Họ không ngờ rằng, vừa đến tầng hai đã gặp phải nhóm người của Hắc Nha.

    "Hắc Nha!"

    Có người một ánh mắt đã nhận ra Hắc Nha, hét lớn một tiếng, hành động tối nay không phải là vì hắn ta sao?

    Không thể để hắn chạy thoát!

    Hắc Nha cũng kinh ngạc, vừa mới giải quyết xong mấy cảnh sát, sao lại xuất hiện nhiều như vậy?

    Bây giờ họ không phải nên ở bên kia đối đầu với nhóm người Ma Hạt sao?

    Tuy nhiên, đã gặp phải rồi, vậy cũng không có gì để nói, trực tiếp xảy ra đấu súng.

    Lần này, điều khiến các cảnh sát có chút thắc mắc là, chiến đấu lực của nhóm người Hắc Nha rõ ràng không mạnh như vậy!

    So với nhóm người bên kia, hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp!

    Nói theo lẽ thường, có nhiều cao thủ như vậy, Hắc Nha hoàn toàn có thể để họ hộ tống chứ?

    Đây là chuyện gì?

    Khi tiếng súng vang lên, trận chiến giữa Tiêu Thần và Hắc Dạ Xoa trên tầng ba cũng đã bước vào giai đoạn gay cấn!

    Mặc dù vết thương của Tiêu Thần sau khi dùng thuốc của Long Truy Phong đã hồi phục không ít.

    Tuy nhiên, trận chiến ác liệt như vậy, một số vết thương đã đóng vảy lại một lần nữa rách ra!

    Quần áo của anh đã bị máu tươi thấm ướt, từng cơn đau ập đến.

    Nhưng cơn đau này không hề gây ra cho anh nhiều phiền toái, thậm chí còn không ngừng kích thích anh, khiến anh bộc phát ra chiến lực càng thêm cường hãn!

    Lọ thuốc đỏ duy nhất trên người anh đã đưa cho Hàn Nhất Phi, anh ngoài việc dựa vào chính mình ra, căn bản không thể dựa vào thứ gì khác.

    Hắc Dạ Xoa càng chiến càng kinh ngạc, chiến đấu lực của gã này sao lại càng lúc càng mạnh?

    Hơn nữa, hắn ta rõ ràng có vết thương cũ trên người, sao lại không có chút ảnh hưởng nào?

    Xoẹt!

    Tiêu Thần để lộ một sơ hở, bụng bị đinh ba hải thần rạch một đường máu, còn con dao găm của anh lại đâm vào cánh tay của Hắc Dạ Xoa.

    Chuyện này còn chưa xong, anh đột ngột dùng sức, con dao găm xoay một vòng trong cánh tay của Hắc Dạ Xoa.

    "..."

    Hắc Dạ Xoa hét lên một tiếng đau đớn, thân hình lùi nhanh.

    "Còn muốn chạy?"

    Tiêu Thần nào có thể bỏ qua cơ hội này, nhanh chóng áp sát, đồng thời lại vung dao găm.

    Nhiều năm liều mạng sinh tử đã để Tiêu Thần hiểu ra một đạo lý, đó chính là vào thời khắc quan trọng, có thể dùng cái giá cực nhỏ để gây ra tổn thương cực lớn cho kẻ địch!

    Như vậy, chính là đã lời rồi!

    Giống như lúc nãy, anh là cố ý bị thương, nhưng rõ ràng mục đích đã đạt được.

    Cánh tay kia của Hắc Dạ Xoa đã bị phế, ít nhất là tạm thời không thể dùng được nữa, ngay cả đinh ba hải thần cũng có chút không cầm nổi!

    Vài giây sau, anh đã đuổi kịp Hắc Dạ Xoa, nội kình đan điền cuộn trào, dao găm trong tay nhắm thẳng vào yếu huyệt sau tim.

    Hắc Dạ Xoa thân là một trong ba đại cao thủ của Ma Hạt, khi nào lại thảm hại như vậy?

    Hắn gầm lên một tiếng, đột ngột quay người, ném ra cây đinh ba hải thần trong tay.

    Dù sao bàn tay đó cũng đã gần như bị phế, giữ lại cây đinh ba hải thần này cũng vô dụng!

    Không thể không nói, phản ứng của hắn vẫn rất nhanh, đinh ba hải thần bắn ra, cản lại Tiêu Thần một chút, né qua được đòn tất sát này!

    "Rốt cuộc ngươi là ai?"

    Hắc Dạ Xoa vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhìn Tiêu Thần.

    "Haha, bây giờ nói cho ngươi biết cũng không sao.. giới lính đánh thuê và giới sát thủ đều gọi ta là -- Kẻ Hủy Diệt."

    Tiêu Thần nhìn Hắc Dạ Xoa, cười lạnh.

    "Ta và Ma Hạt các người còn có chút ân oán, tối nay cũng cùng nhau giải quyết luôn đi."

    "Kẻ Hủy Diệt?"

    Hắc Dạ Xoa kinh ngạc, cái tên này, hắn ta cũng đã từng nghe qua!

    Mặc dù không thể nói là huyền thoại của giới lính đánh thuê, nhưng cũng là một trong những người bí ẩn nhất!

    Nghe nói, chỉ cần là nhiệm vụ mà Kẻ Hủy Diệt đã nhận, vậy thì chưa từng thất bại!

    Từng có một nhiệm vụ rất khó, giới lính đánh thuê không ai dám nhận, bởi vì rủi ro thật sự quá lớn!

    Và Kẻ Hủy Diệt đã nhận, hơn nữa đã dùng hai tháng thời gian.. ngay lúc mọi người sắp quên mất chuyện này, anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ!

    Cũng chính trận chiến đó, Kẻ Hủy Diệt đã vang danh trong giới lính đánh thuê, ngay cả đội lính đánh thuê dưới trướng anh ta cũng trực tiếp bước vào hàng ngũ hạng nhất!

    Nếu nói, Ma Hạt là dựa vào ba đại cao thủ để chống đỡ, vậy thì đội lính đánh thuê này hoàn toàn là do một mình Kẻ Hủy Diệt chống đỡ!

    Đối với thực lực của Kẻ Hủy Diệt cũng có nhiều lời đồn, không có một con số chính xác!

    Bây giờ, Hắc Dạ Xoa đã biết, anh ta có thực lực Ám Kình trung kỳ, thậm chí là trung kỳ đỉnh phong!

    "Đúng vậy, bây giờ, ngươi có cảm thấy vinh hạnh không? Trong giới lính đánh thuê, danh hiệu của Kẻ Hủy Diệt có phải là vang dội hơn Hắc Dạ Xoa của ngươi không?"

    Tiêu Thần vừa nói, vừa một lần nữa tung ra đòn tấn công dữ dội.

    Mặc dù anh nói muốn giết Hắc Dạ Xoa, nhưng lại quyết định giữ lại mạng của hắn, bởi vì anh cần có người để giải đáp thắc mắc cho mình!

    Tổ đội lính đánh thuê Ma Hạt sao lại đột nhiên đến Long Hải?

    Anh đã nghĩ đến một khả năng nào đó, nhưng phải xác nhận lại mới được.

    Bốp!

    Hai phút sau, Hắc Dạ Xoa đã bị thương, bị Tiêu Thần một quyền đấm vào vai.

    Một quyền này đã làm gãy xương bả vai của hắn!

    Mặc dù Hắc Dạ Xoa cảm thấy, nếu liều mạng một trận, vậy dù không kéo được Tiêu Thần chết chung, cũng có thể khiến anh ta phải trả giá!

    Nhưng mà, hắn còn chưa sống đủ, không muốn liều mạng một trận!

    Vì vậy, hắn quyết định, chạy!

    Hoặc là liên thủ với Hắc Quả Phụ, mới có thể trừ khử được Kẻ Hủy Diệt!

    "Hắc Quả Phụ!"

    Nghĩ đến đây, Hắc Dạ Xoa gầm dài một tiếng, hắn không biết Hắc Quả Phụ có phải đã rời đi hay không, nhưng bất kể thế nào cũng phải gọi một tiếng!

    Nghe ba chữ 'Hắc Quả Phụ', Tiêu Thần trong lòng kinh ngạc, Hắc Quả Phụ trong ba đại cao thủ của Ma Hạt cũng ở đây?

    Vậy thì, bây giờ cô ta đang ở đâu?

    Tiêu Thần như nghĩ đến điều gì, trong lòng có chút lo lắng, Hàn Nhất Phi không phải đã gặp phải cô ta chứ?

    "Giết!"

    Vì lo lắng cho sự an toàn của Hàn Nhất Phi, Tiêu Thần đã rơi vào trạng thái cuồng bạo, chiến lực đột ngột tăng lên, trực tiếp đánh bay Hắc Dạ Xoa ra ngoài!

    Hắc Dạ Xoa có chút mơ hồ, mẹ kiếp, đây là tình hình gì?

    Lẽ nào gã này không phải là Ám Kình trung kỳ, mà là hậu kỳ?

    Bốp bốp bốp!

    Không đợi Hắc Dạ Xoa phản ứng lại, Tiêu Thần liên tiếp ba cước, đá Hắc Dạ Xoa bay ra ngoài như một quả bóng!

    Phụt!

    Hắc Dạ Xoa người còn đang ở trên không trung đã phun ra một ngụm máu, nhưng hắn ta cũng không phải là dạng vừa, đột ngột dùng sức, cơ thể xoay chuyển, lảo đảo đáp xuống đất.

    Trên mặt hắn ta lóe lên vẻ kinh ngạc, chiến đấu lực của gã này sao lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?

    Cũng không thấy hắn ăn rau chân vịt gì cả!

    Tiêu Thần thấy Hắc Dạ Xoa lại có thể đứng vững, trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, không hổ là một trong ba đại cao thủ của Ma Hạt!

    Tuy nhiên, tối nay qua đi, Ma Hạt có lẽ chỉ còn lại hai đại cao thủ, thậm chí là một!

    Anh không chỉ muốn giết Hắc Dạ Xoa, nếu gặp phải Hắc Quả Phụ, anh cũng không có ý định bỏ qua!

    Giây tiếp theo, Tiêu Thần lại tiếp tục tung ra đòn tấn công dữ dội - "nhân lúc ngươi bị thương, lấy mạng ngươi" luôn là nguyên tắc chiến đấu mà hắn theo đuổi đến cùng!

    Hắc Dạ Xoa miễn cưỡng chống đỡ được vài chiêu, lại một lần nữa bị đá bay ra ngoài.

    Hắn cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, kể từ khi ra mắt đến nay, hắn chưa từng thảm hại như vậy!

    Không đợi hắn kịp suy nghĩ, Tiêu Thần đã đuổi theo, một chân đạp lên ngực hắn.

    Trên gương mặt ngăm đen của Hắc Dạ Xoa lóe lên một tia kinh ngạc và sợ hãi, hắn ta cũng sợ chết!

    "Giết ngươi trước, rồi đi tìm Hắc Quả Phụ!"

    Giọng Tiêu Thần lạnh như băng, vẻ mặt dữ tợn, giơ con dao găm trong tay lên.

    Ngay lúc anh định cắt cổ họng của Hắc Dạ Xoa, một giọng nói từ sau lưng anh vang lên.

    "Ngươi giết hắn, vậy thì ta cũng sẽ giết cô ấy."
     
  3. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 562: Hẹn ngày khác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy giọng nói từ sau lưng, Tiêu Thần đột ngột quay người lại, còn Hắc Dạ Xoa thì mặt mày vui mừng, cô ấy đến rồi!

    Khi ánh mắt Tiêu Thần rơi xuống người phụ nữ phía sau, đặc biệt là trên đôi chân dài của cô ta, mắt không khỏi sáng lên, đôi chân dài thật quyến rũ!

    Anh không phải là người có fetish chân, nhưng anh là một người đàn ông, đối mặt với đôi chân dài thon thả và đầy đặn này, sao có thể không động lòng?

    Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy Hàn Nhất Phi dưới chân cô ta, ánh mắt đột nhiên lạnh đi.

    "Thả anh ta ra, tôi cũng sẽ thả cô ấy."

    Hắc Quả Phụ nhìn Tiêu Thần, mắt cũng hơi sáng lên, thằng nhóc này cũng khá đẹp trai! Nhưng mà, bây giờ là kẻ thù, vẫn là nên cứu gã Dạ Xoa kia về trước rồi hãy nói!

    "Được."

    Tiêu Thần không chút do dự, gật đầu đồng ý.

    Tuy nhiên, sát khí trên người anh lại ngày càng nồng đậm, Hàn Nhất Phi rõ ràng đã bị trọng thương, quần áo trên người rách nhiều chỗ, dính đầy vết máu!

    "Hờ, người phụ nữ này đối với ngươi quả thực rất quan trọng, còn ngươi có thể đánh Dạ Xoa thành ra thế này, là một cao thủ."

    Hắc Quả Phụ cười một cách quyến rũ.

    "Cô là Hắc Quả Phụ?"

    Tiêu Thần nhìn chằm chằm vào cô ta, lạnh lùng hỏi.

    "Ngươi biết ta?" Hắc Quả Phụ hơi sững sờ, rồi nhìn về phía Hắc Dạ Xoa đang bị Tiêu Thần dẫm dưới chân: "Ngươi đã để lộ thân phận?"

    "Ừm, hắn ta cũng là người trong giới."

    Hắc Dạ Xoa cười khổ nói.

    "Người trong giới?" Hắc Quả Phụ lại sững sờ, "Ai?"

    "Kẻ Hủy Diệt!"

    Kẻ Hủy Diệt?

    Ánh mắt Hắc Quả Phụ co lại, có chút không dám tin nhìn Tiêu Thần, anh ta là Kẻ Hủy Diệt?

    Tiêu Thần để ý thấy ánh mắt của Hắc Quả Phụ, trong lòng khẽ động, không phải là người ngưỡng mộ mình chứ? Lẽ nào đã từng nghe qua truyền thuyết của mình, muốn bái phục dưới gấu quần bò của mình sao?

    Nhưng điều khiến anh thất vọng là, Hắc Quả Phụ không hề mắt sáng rực, mà là toàn thân chiến ý dâng trào.

    "Kẻ Hủy Diệt, ta muốn cùng ngươi một trận chiến!"

    Hắc Quả Phụ tiến lên một bước, siết chặt chiếc móc câu tam giác.

    "Thả cô ấy ra!"

    "Được thôi, chúng ta cùng thả người, sau đó chiến một trận!"

    Hắc Quả Phụ gật đầu, cô ta thích nhất chính là thách đấu những nhân vật đã thành danh!

    Mà Kẻ Hủy Diệt trong giới lính đánh thuê tuyệt đối được xem là một nhân vật có tiếng, cho nên.. trận chiến này, cô ta rất mong chờ!

    "Được."

    Tiêu Thần liếc nhìn Hàn Nhất Phi, gật đầu, đổi cô ấy ra trước đã rồi nói.

    Hàn Nhất Phi cũng đang nhìn Tiêu Thần, trên gương mặt trắng bệch lóe lên một tia áy náy, nếu không phải vì mình, anh cũng sẽ không rơi vào thế bị động!

    Thế nhưng, lúc nãy cô thật sự đã cố hết sức rồi, cô không phải là đối thủ của người phụ nữ này!

    Hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp!

    Tiêu Thần để ý thấy vẻ mặt của Hàn Nhất Phi, biết cô đang nghĩ gì, liền nhẹ nhàng lắc đầu với cô.

    Hắc Quả Phụ buông Hàn Nhất Phi ra, còn Tiêu Thần cũng nhấc chân đang dẫm lên Hắc Dạ Xoa lên.

    Hắc Dạ Xoa từ từ từ trên đất bò dậy, kéo theo cánh tay bị thương, đi về phía Hắc Quả Phụ.

    Còn Hàn Nhất Phi cũng đi khập khiễng, đi về phía Tiêu Thần.

    Ngay lúc hai người đi lướt qua nhau, trên mặt Hắc Dạ Xoa lóe lên vẻ dữ tợn, một quyền đấm về phía Hàn Nhất Phi.

    Phản ứng của Hàn Nhất Phi cũng không chậm, chân phải giơ lên, đá về phía bụng của Hắc Dạ Xoa!

    Gần như cùng lúc, Tiêu Thần và Hắc Quả Phụ cũng đã ra tay.

    Keng!

    Tốc độ của Tiêu Thần và Hắc Quả Phụ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã xông đến bên cạnh hai người, dao găm và móc câu tam giác va chạm, tóe lên tia lửa.

    Giây tiếp theo, Tiêu Thần một tay ôm lấy eo của Hàn Nhất Phi, bảo vệ cô ở sau lưng.

    Còn Hắc Dạ Xoa thì không có đãi ngộ này, bị Hắc Quả Phụ trực tiếp một cước đá bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại.

    "Phụt.." Hắc Dạ Xoa phun ra một ngụm máu tươi, đau đến nhe răng: "Hắc Quả Phụ, con mụ độc ác nhà ngươi, không thể ra tay nhẹ hơn một chút sao?"

    Hắc Quả Phụ không thèm để ý đến Hắc Dạ Xoa, mà xông thẳng về phía Tiêu Thần.

    Tiêu Thần ôm lấy Hàn Nhất Phi, không ngừng lùi lại.

    "Nhất Phi, em sao rồi?"

    "Em không sao, cô ta rất lợi hại.. anh cẩn thận một chút."

    Hàn Nhất Phi lắc đầu.

    "Anh biết rồi."

    "Em đã uống lọ thuốc đỏ rồi, cũng không phải là đối thủ của cô ta." Hàn Nhất Phi nói nhỏ: "Hơn nữa, cô ta đã nhìn thấy em uống thuốc đỏ, cho nên mới giữ lại mạng cho em.. đưa em đến tìm anh."

    Tiêu Thần sững sờ, hiểu ra.

    Lúc nãy anh còn đang lạ, tại sao Hắc Quả Phụ không trực tiếp giết Hàn Nhất Phi, thì ra là có mục đích khác!

    Xem ra, Hắc Quả Phụ này cũng là người biết hàng!

    "Em nghỉ ngơi một lát đi, anh giải quyết cô ta!"

    Tiêu Thần đặt Hàn Nhất Phi xuống, quay người đối mặt với Hắc Quả Phụ.

    "Dược phẩm đó lấy từ đâu ra?"

    Hắc Quả Phụ hai chân dài miên man, như hai chiếc phong hỏa luân, vung lên vun vút.

    "Muốn biết? Đánh bại ta trước đã rồi nói!"

    Tiêu Thần né tránh cú đá của Hắc Quả Phụ, nếu xé rách được chiếc quần da của cô nàng này, vậy thì khung cảnh chắc sẽ còn đẹp hơn nhỉ?

    "Kẻ Hủy Diệt.. tốt, hôm nay ta sẽ chà đạp ngươi!"

    Hắc Quả Phụ chiến ý càng thêm nồng đậm, mặc dù trước đó cô ta có bị thương, nhưng không ảnh hưởng đến chiến đấu!

    Ngược lại là Tiêu Thần, sau trận chiến với Hắc Dạ Xoa, cộng thêm vết thương cũ, lúc này đã có ảnh hưởng!

    Tuy nhiên, chiến ý của anh cũng dâng trào không kém, đây là một cuộc đối đầu của các cao thủ trong giới lính đánh thuê, thậm chí có thể được gọi là -- vua đối vua!

    "Ma Hạt các người đến Long Hải làm gì?"

    Tiêu Thần né qua đòn tấn công bất ngờ của Hắc Quả Phụ, lớn tiếng hỏi.

    "Muốn biết? Đánh bại ta trước đã rồi nói!"

    Hắc Quả Phụ trả lại nguyên văn câu nói lúc nãy của Tiêu Thần.

    "Được, vậy thì chiến thôi!"

    Tiêu Thần gầm dài một tiếng, dao găm trong tay bay lượn, bao phủ lấy Hắc Quả Phụ.

    Chiếc móc câu tam giác trong tay Hắc Quả Phụ cũng tỏa ra hàn quang, thỉnh thoảng lại bay ra, khiến người ta khó mà phòng bị!

    Trong lúc hai người chiến đấu, dưới lầu thỉnh thoảng vẫn có tiếng súng vang lên, Hàn Nhất Phi dựa vào tường, lo lắng nhìn Tiêu Thần.

    Ba phút, hai người bất phân thắng bại, đều bị thương ở các mức độ khác nhau.

    Cánh tay của Tiêu Thần bị móc câu tam giác của Hắc Quả Phụ móc đi một miếng thịt, còn đôi chân dài của Hắc Quả Phụ thì bị anh rạch một đường máu.

    Khoảng chừng năm phút, dưới lầu tiếng phanh xe chói tai vang lên, ngay sau đó là tiếng còi cảnh sát inh ỏi.

    Hàn Nhất Phi nghe thấy động tĩnh này, trong lòng vui mừng, là viện trợ của tổng bộ đến rồi sao?

    Còn sắc mặt Hắc Quả Phụ thì hơi biến đổi, mặc dù cô ta không để ý đến cảnh sát, nhưng nếu cảnh sát quá đông, muốn thoát thân cũng sẽ khó!

    "Kẻ Hủy Diệt, tối nay đến đây thôi, hôm khác ta lại tìm ngươi!"

    Hắc Quả Phụ nói xong, chiến đấu lực bộc phát tăng vọt một bậc, đẩy lùi Tiêu Thần, rồi quay người lao về phía cửa sổ.

    Cùng lúc đó, Hắc Dạ Xoa căn bản không cần Hắc Quả Phụ gọi, cũng nhanh chóng xông về một cửa sổ khác, tung người nhảy ra ngoài!

    "Muốn chạy à?"

    Thân thể đang lùi lại của Tiêu Thần phanh gấp, đuổi theo Hắc Quả Phụ, con dao găm trong tay bay ra.

    Keng!

    Hắc Quả Phụ cũng ném ra móc câu tam giác, va chạm với dao găm, tất cả đều rơi xuống đất.

    "Hôm khác sẽ đến tìm ngươi đòi lại vũ khí của ta!"

    Hắc Quả Phụ ném lại một câu, cũng đã nhảy ra ngoài.

    "Mẹ kiếp!"

    Tiêu Thần lao đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, anh rất muốn đuổi theo, nhưng thật sự không yên tâm về Hàn Nhất Phi.

    Vết thương của Hàn Nhất Phi, mặc dù không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải xử lý ngay!

    "Hắc Quả Phụ, ta đợi ngươi đến!"

    Tiêu Thần hét về phía bóng lưng của Hắc Quả Phụ, mắt thấy hai người họ đã biến mất trong bóng tối.

    Sau đó, anh nhanh chóng trở lại bên cạnh Hàn Nhất Phi.

    "Nhất Phi, em sao rồi?"

    "Em không sao, chỉ là kiệt sức, sau đó mất hơi nhiều máu."

    Hàn Nhất Phi lắc đầu, trong thời gian dược phẩm còn tác dụng, cô đã không thể trừ khử được Hắc Quả Phụ.

    Đợi dược hiệu qua đi, cô kiệt sức, cho nên mới bị Hắc Quả Phụ bắt!

    "Anh băng bó cho em một chút."

    Tiêu Thần móc ra Cửu Viêm Huyền Châm, nhanh chóng châm vào huyệt đạo của Hàn Nhất Phi, vết thương vốn đang chảy máu đã chậm lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, thậm chí da thịt cũng hơi co lại.

    Ngay sau đó, anh lại xé áo, băng bó cho Hàn Nhất Phi.

    "Được rồi."

    Sau khi Tiêu Thần băng bó xong, liền thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.

    Anh ngẩng đầu, đột nhiên thấy Hàn Nhất Phi đang nhìn mình không chớp mắt, sững sờ: "Nhất Phi, sao vậy?"

    "Anh.. cũng bị thương rồi."

    Hàn Nhất Phi nhìn vết thương trên người Tiêu Thần, xót xa nói.

    "Haha, chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi, không có chuyện gì."

    Tiêu Thần lắc đầu, đây là do Hắc Dạ Xoa và Hắc Quả Phụ lần lượt để lại.

    "Vậy mau băng bó cho mình đi."

    Hàn Nhất Phi nhìn cánh tay Tiêu Thần, ở đó máu thịt lộn ra, trông có chút đáng sợ.

    "Ừm ừm, được thôi."

    Tiêu Thần gật đầu, băng bó đơn giản một chút, Hắc Quả Phụ này ra tay thật là ác!

    Theo phản xạ, ánh mắt anh rơi xuống chiếc móc câu tam giác trên đất, Hắc Quả Phụ nói hôm khác sẽ đến tìm anh, sẽ là khi nào?

    "Anh.. trước đây cũng đã từng bị thương?"

    Đột nhiên, Hàn Nhất Phi để ý thấy vết thương trên lưng Tiêu Thần, kinh ngạc kêu lên.

    "Ồ, đó là do mấy hôm trước gặp sát thủ gây ra, haha, đều đã khỏi rồi."

    Tiêu Thần giả vờ thoải mái cười, thực ra vết thương sau lưng vẫn còn đau chết đi được, nhói lên từng cơn!

    Hàn Nhất Phi xót xa nhìn Tiêu Thần, trong lòng vô cùng cảm động.

    Anh trong tình trạng bị thương mà vì không để mình bị thương đã chạy đến bảo vệ mình!

    Nghĩ đến đây, vành mắt Hàn Nhất Phi đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

    Phải biết rằng, lúc nãy khi bị Hắc Quả Phụ hành hạ, bị thương, cô cũng chưa từng đỏ mắt.

    Tiêu Thần thấy Hàn Nhất Phi như vậy, giật mình: "Nhất Phi, em sao vậy? Còn đau ở đâu à? Anh kiểm tra lại cho em nhé."

    "Không, không có gì, cảm ơn anh, Tiêu Thần."

    Hàn Nhất Phi nhìn bộ dạng lo lắng của Tiêu Thần, trong lòng càng thêm ấm áp.

    "Cảm ơn gì chứ, haha, tối nay không phải anh đã nói, anh là bạn trai của em rồi sao? Với bạn trai còn cần phải nói cảm ơn à?"

    Tiêu Thần cười nói.

    "Ừm, anh là bạn trai của em."

    Hàn Nhất Phi suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.

    "A? Em không phải là nói nghiêm túc đấy chứ?"

    Tiêu Thần nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hàn Nhất Phi, trong lòng giật thót.

    "Ừm, em nói nghiêm túc."

    Hàn Nhất Phi gật đầu.

    "..."

    Tiêu Thần cạn lời, sao lại đột nhiên nghiêm túc vậy?

    "Là ai đã hôn em? Là ai đã sờ em? Là ai đã nhìn hết người em?" Hàn Nhất Phi nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần: "Sao, không định chịu trách nhiệm? Hơn nữa, tối nay anh đã công khai thừa nhận anh là bạn trai của em rồi, không phải quay đầu lại là không thừa nhận chứ?"

    "..."

    Tiêu Thần trợn tròn mắt, mẹ kiếp, đây là định làm gì?

    Hơn nữa, anh thật sự không dám lắc đầu nói 'không', nếu thật sự nói, e rằng Hàn Nhất Phi lập tức có thể liều mạng với anh!

    "Sao không nói gì nữa?"

    Tim Hàn Nhất Phi đập rất nhanh, nhưng vẫn lạnh mặt hỏi.

    "A? Anh.. anh.."

    "Đừng nói nữa, hôn em!"

    Hàn Nhất Phi nói một cách bá đạo, rồi đôi môi đỏ mọng đã chặn lấy miệng của Tiêu Thần.
     
  4. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 563: Bá đạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Thần trợn tròn mắt, nhìn Hàn Nhất Phi, anh.. anh bị cưỡng hôn?

    Chưa kịp có suy nghĩ tiếp theo, chỉ cảm thấy một chiếc lưỡi thơm tho đã trượt vào miệng, động tác có hơi vụng về.

    Thôi được, người ta đã chủ động như vậy, còn không làm gì đó, có còn là đàn ông không?

    Hơn nữa, hôn nhau cũng giúp chuyển dời sự chú ý, sẽ không cảm thấy đau như vậy!

    Nghĩ đến đây, Tiêu Thần ôm lấy Hàn Nhất Phi, sau đó hóa bị động thành chủ động, bắt đầu mút lấy..

    Hàn Nhất Phi cảm nhận được hành động của Tiêu Thần, thân thể hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã thả lỏng, vụng về phối hợp.

    Nếu đã hiểu rõ lòng mình, vậy hà cớ gì phải lừa dối bản thân?

    Cô, đối đãi với tình yêu, cũng là dám yêu dám hận!

    Cộp cộp cộp!

    Một tràng tiếng bước chân truyền đến, Hàn Nhất Phi đột ngột mở mắt, đẩy Tiêu Thần ra.

    Sau khi đẩy xong, cô mới nhớ ra trên người Tiêu Thần có vết thương, lại muốn đưa tay ra kéo.

    Tuy nhiên, cô chỉ nắm lấy tay của Tiêu Thần.

    "Haha, dậy đi, có người đến rồi, chắc là cảnh sát."

    Tiêu Thần nắm tay Hàn Nhất Phi, cười nói.

    "Vâng."

    Hàn Nhất Phi gật đầu, đứng dậy.

    Cô vừa đứng dậy, một đội người đã xông lên, mấy người đi đầu chính là thuộc hạ của cô.

    "Sếp!"

    Mấy thuộc hạ thấy Hàn Nhất Phi, đều lớn tiếng gọi.

    Giây tiếp theo, họ nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy nhau của Tiêu Thần và Hàn Nhất Phi, đều sững sờ, rồi nở nụ cười.

    Người to con kia cũng ở đó, anh ta bĩu môi, rồi cũng gượng một nụ cười.

    Bây giờ anh ta thật sự phục rồi.

    Vào lúc Hàn Nhất Phi nguy hiểm, là người đàn ông này đã ở bên cạnh bảo vệ cô!

    Vì vậy, anh ta xứng đáng với cô!

    Hàn Nhất Phi gật đầu, rồi để ý thấy ánh mắt và biểu cảm của họ, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, nhưng không hề giãy ra khỏi tay Tiêu Thần.

    Lúc nãy cô đã 'tỏ tình' rồi, vậy cũng không sợ người khác biết!

    "Hàn đội trưởng, cô không sao chứ?"

    Một người đàn ông trung niên tiến lên, hỏi.

    "Tôi không sao." Hàn Nhất Phi lắc đầu, như nghĩ đến điều gì: "Đã bắt được Hắc Nha chưa?"

    "Vâng, đã bắt được rồi!"

    Một thuộc hạ của Hàn Nhất Phi gật đầu, lúc nãy chính là họ đã đấu súng với Hắc Nha, vốn dĩ hai bên thế quân lực địch, sau đó viện trợ của tổng bộ đến, mới một lần bắt giữ được Hắc Nha và các thành viên cốt cán của băng đảng.

    "Vậy thì tốt."

    Hàn Nhất Phi gật đầu, tối nay cô vốn là vì Hắc Nha mà đến, nếu để hắn chạy thoát, vậy hành động lần này xem như thất bại.

    "À đúng rồi, Đại Chủy đâu? Còn có Tiểu Lý.."

    Hàn Nhất Phi nhìn mấy thuộc hạ, hỏi.

    "Họ.."

    Mấy thuộc hạ nghe lời Hàn Nhất Phi, trên mặt lóe lên vẻ bi thương, đều cúi đầu.

    "Họ đâu rồi?"

    Hàn Nhất Phi nhìn phản ứng của họ, trong lòng trầm xuống, dâng lên một dự cảm chẳng lành, lẽ nào đã.. hy sinh rồi?

    "Nói, họ đâu rồi?"

    "Sếp, họ.. đều đã hy sinh rồi."

    Một thuộc hạ nói nhỏ.

    "..."

    Thân thể Hàn Nhất Phi run lên, sắc mặt lại trắng đi vài phần, lóe lên vẻ bi thương.

    Đại Chủy và những người khác đều là những người đã theo cô từ lúc cô mới đến, mặc dù cô suốt ngày sa sầm mặt, nhưng đối với thuộc hạ lại vô cùng quan tâm, quan hệ giữa họ cũng rất tốt.

    Bây giờ nghe tin họ đã hy sinh, sao có thể không đau lòng?

    "Là ai đã giết họ?"

    "Đại Chủy chết dưới súng của Hắc Nha.. Tiểu Lý và mấy người khác là bị mấy người ngoại quốc trừ khử."

    Nghe lời thuộc hạ, khí tức của Hàn Nhất Phi trở nên lạnh lẽo, Hắc Nha.. còn có người ngoại quốc, chắc là đám lính đánh thuê Ma Hạt đó?

    "Tôi nhất định sẽ để chúng phải trả giá! Tổ đội lính đánh thuê Ma Hạt, dám vào Hoa Hạ, tôi sẽ để các người một đứa cũng không thoát được!"

    Giọng nói của Hàn Nhất Phi lạnh lùng băng giá, sát khí toát ra rợn người.

    Lời này, nếu đổi lại là người khác nói, có lẽ có chút khoa trương, nhưng cô.. thật sự không hề khoa trương, hơn nữa cô quả thực cũng có thể làm được!

    Đừng quên thân phận của cô, đừng quên thế lực sau lưng cô, càng đừng quên ông nội của cô là ai!

    Hoa Hạ trước nay là khu vực cấm của lính đánh thuê, bây giờ đội lính đánh thuê Ma Hạt vào đây, còn giết cả người của cô, vậy sao cô có thể tha cho chúng!

    Giết!

    Dù là phải dùng đến thế lực gia tộc, cô cũng phải báo thù cho thuộc hạ của mình!

    "Thôi được rồi, em còn bị thương trên người, đừng động sát khí, đợi dưỡng thương cho tốt rồi hãy báo thù cho anh em."

    Tiêu Thần ôm lấy vai Hàn Nhất Phi, khẽ nói.

    Nghe thấy lời của Tiêu Thần, sát khí lạnh lẽo của Hàn Nhất Phi lập tức biến mất.

    Cô liếc nhìn Tiêu Thần, gật đầu: "Vâng, em biết rồi."

    Sau đó, một nhóm người xuống lầu.

    Hàn Nhất Phi nhìn từng thi thể được khiêng lên xe, trên mặt mang theo vẻ bi thương.

    Nói cho cùng, tình báo có chút sai sót, trước khi cô đến, căn bản không ngờ ở đây còn ẩn giấu một đại sát khí là đội lính đánh thuê Ma Hạt!

    Vì vậy, cái chết của đồng nghiệp, cô cảm thấy mình nên chịu một phần trách nhiệm!

    Ít nhất, trong lòng cô là đang tự trách mình!

    Tiêu Thần ôm lấy vai Hàn Nhất Phi, tay nhẹ nhàng bóp nhẹ, an ủi cô.

    "Tiêu Thần, có phải là tôi đã hại chết họ không?"

    Hàn Nhất Phi nhìn Tiêu Thần, giọng nói run rẩy, hỏi.

    "Không phải, chuyện này không liên quan gì đến em, đừng tự trách."

    Tiêu Thần lắc đầu, làm cảnh sát, hy sinh là không thể tránh khỏi!

    Anh lại an ủi Hàn Nhất Phi một câu, người sau mới khá hơn một chút.

    "À đúng rồi, Nhất Phi, anh có thể gặp Hắc Nha một chút không?"

    Tiêu Thần như nghĩ đến điều gì, hỏi.

    "Có thể, nhưng phải đợi ngày mai."

    "Vậy được, đợi ngày mai anh đến cục cảnh sát."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Vâng."

    Chuyện còn lại tự nhiên có người xử lý, còn họ thì lên xe cảnh sát, đến bệnh viện gần đó.

    Sau khi xử lý lại vết thương, trở về cục cảnh sát, đã là nửa đêm.

    "Tiêu Thần, anh về nghỉ ngơi trước đi."

    Hàn Nhất Phi uống một ngụm nước, nói với Tiêu Thần.

    "Vậy còn em?"

    "Em.. còn có việc phải xử lý."

    "Không được, em bị thương rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì ngày mai hãy xử lý!"

    Tiêu Thần lắc đầu.

    "Em không muốn nghỉ ngơi, mấy anh em đã chết, còn có những chuyện khác, sao em có thể nghỉ ngơi được?"

    Hàn Nhất Phi lắc đầu.

    "Vậy cũng không được, phải nghỉ ngơi!"

    Tiêu Thần đứng trước bàn làm việc, nghiêm túc nói.

    Nghe lời Tiêu Thần, Hàn Nhất Phi đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn anh, có chút tức giận: "Em không ngủ được!"

    "Không ngủ được cũng phải ngủ, lập tức, ngay bây giờ, về nhà!"

    Tiêu Thần đối mặt với ánh mắt của Hàn Nhất Phi, trầm giọng nói.

    Trong phòng trở nên yên tĩnh, hai người nhìn chằm chằm vào đối phương, dường như đang tiến hành một cuộc đối đầu!

    Tuy nhiên, rất nhanh Hàn Nhất Phi đã bại trận, cô dời ánh mắt đi, có chút vô lực ngồi xuống: "Em thật sự không ngủ được.. Tiêu Thần, anh đi trước đi."

    Lần này, Tiêu Thần ngay cả nói cũng lười nói, vòng qua bàn làm việc, trực tiếp bế bổng Hàn Nhất Phi lên, quay người đi ra ngoài.

    "Anh làm gì vậy.. thả tôi ra!"

    Hàn Nhất Phi sững sờ, rồi giãy giụa.

    "Nghỉ ngơi ngay lập tức."

    "Tiêu Thần, anh thả tôi xuống.. anh còn bị thương đấy."

    Hàn Nhất Phi như nghĩ đến điều gì, không dám giãy giụa nữa.

    "Em cũng bị thương."

    Thái độ của Tiêu Thần cứng rắn nói.

    "Anh thả tôi xuống trước đi, nếu bị người ta nhìn thấy, không hay đâu."

    "Tôi không thấy không hay, phải nghỉ ngơi ngay lập tức."

    "Tốt tốt tốt, tôi nghỉ ngơi, anh mau thả tôi xuống."

    Hàn Nhất Phi bị đánh bại.

    "Thật không?"

    "Ừm, thật."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, đặt Hàn Nhất Phi xuống: "Anh đưa em về."

    "Tôi có ký túc xá ở đây, không cần về.. hơn nữa đã nửa đêm rồi."

    Hàn Nhất Phi có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại có chút khác lạ, bộ dạng bá đạo này của gã này khiến tim cô đập nhanh hơn không ít.

    "Được, vậy anh đưa em đến phòng nghỉ."

    "Được được được."

    Hàn Nhất Phi gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa, đi ra ngoài.

    Tiêu Thần đi theo phía sau, cho đến khi đến ký túc xá.

    Có chút ngoài dự đoán của anh, ký túc xá của Hàn Nhất Phi cũng không tệ, phòng đơn, một phòng khách một phòng ngủ một vệ sinh, gần giống như một căn hộ độc thân.

    "Thôi được rồi, tôi nghỉ ngơi, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi."

    Hàn Nhất Phi nhìn Tiêu Thần nói, trong lòng lại nghĩ, đợi anh ta đi rồi mình sẽ lại quay lại văn phòng.

    "Ai nói anh phải về?"

    Tiêu Thần nói, rồi ngồi phịch xuống sofa.

    "Hửm?"

    Hàn Nhất Phi có chút ngớ người, đây là ý gì?

    "Nửa đêm nửa hôm, em còn đuổi anh về à? Anh dù sao cũng là một thương binh được không? Anh quyết định ở lại đây tạm vài tiếng, đợi ngày mai gặp Hắc Nha xong rồi hãy đi."

    Tiêu Thần nói, rồi cầm tách trà trên bàn lên, uống một ngụm.

    "..."

    Hàn Nhất Phi nhìn Tiêu Thần, bây giờ cô đã hiểu, anh ta định ở lại!

    "Tôi, tôi chỉ có một chiếc giường thôi?"

    "Ồ, không sao, chen chúc một chút là đủ chỗ cho hai người rồi, anh ngủ rất ngoan."

    "..."

    Hàn Nhất Phi cạn lời, còn muốn ngủ chung một giường?

    Mặc dù tối nay cô đã 'tỏ tình', nhưng cô thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để ngủ chung!

    "Này, Nhất Phi, em có biểu cảm gì vậy? Anh nói ngủ chung chỉ đơn thuần là ngủ trên cùng một chiếc giường, em đừng có nghĩ bậy! Còn nữa, anh không phải là người tùy tiện!"

    Tiêu Thần nghiêm túc nói.

    "..."

    Hàn Nhất Phi suýt nữa đã nhảy dựng lên, nói gì vậy? Làm như tôi rất lưu manh, rất tùy tiện vậy!

    "Anh.. thật sự không đi?"

    "Đúng vậy, cái đó, anh đi vệ sinh nhé."

    Tiêu Thần ngáp một cái, đi thẳng vào phòng vệ sinh.

    "..."

    Hàn Nhất Phi hết cách rồi, xem ra không đuổi đi được, hơn nữa cũng không thể quay lại văn phòng được nữa!

    Thôi bỏ đi, vẫn là nên ngủ thôi, ngủ tạm vậy!

    Lúc nãy anh ta đều đã nói rồi, anh ta không phải là người tùy tiện, vậy chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

    Với lại, hai người họ đều bị thương, cũng không tiện xảy ra chuyện gì.

    Nghĩ đến đây, Hàn Nhất Phi yên tâm hơn một chút, đi vào phòng vệ sinh.

    Khi cô đến phòng vệ sinh, lại có chút hỗn loạn, lúc nãy Tiêu Thần dùng bàn chải của cô để đánh răng à?

    Chuyện này.. thật đúng là không xem mình là người ngoài!

    Nhưng nghĩ lại hai người miệng cũng đã hôn rồi, còn có gì mà phải chê, liền hứng nước, bắt đầu đánh răng rửa mặt, rồi mang theo một chút thấp thỏm, đến phòng ngủ.

    "Sao lại lâu như vậy? Nào, Nhất Phi, đã để dành chỗ cho em rồi.. giường của em so với anh tưởng tượng lớn hơn không ít, là giường đôi à."

    Tiêu Thần nhìn Hàn Nhất Phi vừa vào, nhếch miệng cười, rồi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.

    "..."

    Hàn Nhất Phi gật đầu, đến bên cạnh Tiêu Thần, nằm xuống, cơ thể có chút cứng đờ.

    Dù sao đi nữa, cô ấy cũng là một người phụ nữ, và đây cũng là lần đầu tiên cô nằm bên cạnh một người đàn ông.. Hơi thở đậm chất đàn ông từ bên cạnh phả tới, khiến tim cô không ngừng đập nhanh.

    Sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?
     
  5. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 564: Phát hiện bất ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vết thương sau lưng bị rách ra, Tiêu Thần không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm nghiêng.

    Vì vậy, anh có thể nhìn rõ phản ứng trên cơ thể của Hàn Nhất Phi, cứng đờ, căng thẳng, điều này khiến anh có chút buồn cười.

    Thật không ngờ, cô nàng bạo lực này lại có thể vì chuyện này mà căng thẳng!

    Trước đây anh còn tưởng, cô nàng này trời không sợ, đất không sợ!

    Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Hàn Nhất Phi, Tiêu Thần nảy sinh ý định trêu chọc cô, liền nhích lại gần.

    Hàn Nhất Phi theo phản xạ lùi người lại, và Tiêu Thần lại nhích tới.. đến cuối cùng, cô không còn đường lui, không còn chỗ để lùi nữa, nếu không sẽ phải rơi xuống đất.

    "Anh, anh muốn làm gì?"

    Hàn Nhất Phi nói xong, định đứng dậy ngồi lên.

    Nhưng chưa đợi cô đứng dậy, đã bị Tiêu Thần ôm lấy.

    "Đừng căng thẳng, ôm em ngủ thôi."

    Tiêu Thần ghé vào tai Hàn Nhất Phi, khẽ nói.

    Thân thể Hàn Nhất Phi lại cứng đờ, không dám động đậy nữa.

    Tiêu Thần cảm nhận được phản ứng của Hàn Nhất Phi, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào tai cô.

    "Anh.. có thể lùi ra sau một chút không? Em nhột."

    Hàn Nhất Phi có chút không chịu nổi, nghiêng đầu đi, thậm chí giọng nói cũng có chút khác lạ.

    Nếu là trước đây, người đàn ông nào dám như vậy, sao cô có thể yếu ớt nói một câu như vậy, có thể trực tiếp một cước đá đối phương xuống đất!

    Hơn nữa, một cước này còn là cú đá đoạn tử tuyệt tôn!

    "Chỗ nào nhột? Bên dưới nhột à?"

    Tiêu Thần cười gian xảo trêu chọc một câu.

    Hàn Nhất Phi sững sờ, bên dưới nhột?

    Tuy nhiên, cô cũng không suy nghĩ kỹ, vẫn nghiêng đầu: "Không phải, là tai và cổ nhột.. anh cách xa em một chút, được không?"

    "Ồ, nhưng cách xa em một chút, anh sẽ không thể ôm em được nữa."

    Tiêu Thần lắc đầu, nghiêm túc nói.

    "Vậy.. vậy anh có thể không thổi hơi nóng được không?"

    "Thôi được, anh sẽ cố gắng."

    Tiêu Thần thầm cười, cô nàng bạo lực này cũng có phản ứng này à!

    Hàn Nhất Phi bị Tiêu Thần ôm, mặc dù lúc đầu sẽ căng thẳng không tự nhiên, nhưng cùng với thời gian trôi qua, cơ thể dần dần thả lỏng, thậm chí nhịp tim cũng trở lại bình thường, tâm trạng càng hiếm khi bình tĩnh lại.

    Phải biết rằng, lý do cô lựa chọn tối nay bận rộn công việc chính là biết mình tâm trạng sẽ không bình tĩnh, cũng căn bản không ngủ được!

    Cô cảm thấy, hễ nhắm mắt là có thể nhìn thấy những thuộc hạ đã hy sinh, cho nên cô không thể ngủ, cô phải trong thời gian ngắn nhất báo thù cho họ!

    Nhưng bây giờ, tâm trạng cô lại bình tĩnh lại, thậm chí còn bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào trước đây, rất thoải mái.

    Vốn dĩ Tiêu Thần còn định trêu chọc thêm cô nàng này, nhưng cảm nhận được sự bình tĩnh của cô, trong lòng đột nhiên cũng bình tĩnh lại.

    Tiêu Thần siết chặt cánh tay đang ôm Hàn Nhất Phi, nhìn gương mặt nghiêng của cô.

    "Tiêu Thần."

    Hàn Nhất Phi quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

    "Hửm? Sao vậy?"

    Tiêu Thần nhìn Hàn Nhất Phi hỏi.

    "Tiêu Thần, Hắc Quả Phụ của Ma Hạt có lại đến tìm anh không?"

    "Chắc là có."

    "Vậy anh có nắm chắc giữ cô ta lại được không?"

    "Chắc là được."

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, gật đầu.

    "Được."

    "Em muốn làm gì?"

    "Em muốn dùng thế lực gia tộc để báo thù cho họ, diệt Ma Hạt.. bao gồm nhưng không giới hạn ở Hắc Quả Phụ và những người khác, em muốn cả tổ chức Ma Hạt phải chôn cùng họ!"

    Giọng của Hàn Nhất Phi trở nên lạnh lẽo.

    Tiêu Thần trong lòng kinh ngạc, đội lính đánh thuê Ma Hạt chính là một đội lính đánh thuê hạng nhất thế giới, người muốn diệt nó không ít, nhưng người có thể diệt được nó thật sự không nhiều!

    Đặc biệt là môi trường ở nước ngoài, muốn diệt một đội lính đánh thuê hạng nhất như vậy thật sự quá khó!

    "Anh thấy có chút khó khăn."

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, rồi giới thiệu qua về đội lính đánh thuê Ma Hạt cho Hàn Nhất Phi.

    Hàn Nhất Phi nghe xong, có chút kinh ngạc, đây chính là thực lực của đội lính đánh thuê hạng nhất sao? Thậm chí, có thể kiểm soát chính quyền của một số quốc gia nhỏ?

    Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc, quyết định mà cô đã đưa ra vẫn sẽ không thay đổi!

    "Bất kể họ mạnh đến đâu, kết cục của họ đã được định sẵn rồi.. họ vào Hoa Hạ, đã chạm đến giới hạn của Hoa Hạ, đây là khu vực cấm của lính đánh thuê, họ xem thường chính phủ Hoa Hạ mà vào đây, thì phải chấp nhận hình phạt! Nếu nói, chính phủ không tiện ra mặt, vậy thì em sẽ nhờ mẹ em giúp!"

    "Dì?"

    "Đúng."

    "Dì.. chắc là người của giới cổ võ phải không?"

    Tiêu Thần do dự một chút, hỏi.

    "Ừm."

    Hàn Nhất Phi gật đầu, nhưng không giới thiệu nhiều.

    "Thế này đi, trước tiên cứ trừ khử những kẻ đã vào Hoa Hạ này đã rồi nói.. anh hứa với em, đợi khi Hắc Quả Phụ và Hắc Dạ Xoa lại đến tìm anh, anh sẽ không để chúng sống sót rời đi! Ngoài ra, những người khác, anh cũng sẽ trừ khử!"

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.

    "Họ rất mạnh."

    "Haha, nhưng bạn trai của em cũng không phải là gà yếu!"

    Tiêu Thần cười nói.

    "Cẩn thận một chút."

    "Ừm." Tiêu Thần gật đầu, ôm lấy Hàn Nhất Phi: "Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi."

    "Vâng."

    Hàn Nhất Phi gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

    Cạch.

    Trong phòng chìm vào bóng tối, Tiêu Thần cứ thế ôm Hàn Nhất Phi, không có suy nghĩ gì khác.. quan trọng nhất là, cơ thể cũng thật sự không cho phép có suy nghĩ!

    Vài giờ ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, trời đã sáng.

    Khi người phụ nữ trong lòng khẽ cử động, Tiêu Thần liền tỉnh lại, mở mắt.

    "Nên dậy rồi, em đi làm bữa sáng cho anh."

    Hàn Nhất Phi nhìn Tiêu Thần, khẽ nói.

    "Hôm nay em phải đi làm à?"

    Tiêu Thần ôm lấy Hàn Nhất Phi, hỏi.

    "Vâng."

    "Trên người em còn có vết thương, không thể nghỉ một ngày sao?"

    "Không cần đâu, hôm nay còn rất nhiều việc phải bận."

    Hàn Nhất Phi lắc đầu.

    Tiêu Thần thấy Hàn Nhất Phi nói vậy, cũng không khuyên cô nữa, đoán chừng nếu còn ép cô nghỉ ngơi, cô thật sự sẽ nổi điên.

    "Được, vậy để anh điều lý cơ thể cho em một chút nhé."

    "Vâng."

    Hàn Nhất Phi gật đầu, không từ chối sự quan tâm và ý tốt của Tiêu Thần.

    Sau đó, Tiêu Thần dùng Cửu Viêm Huyền Châm điều lý cơ thể cho Hàn Nhất Phi một phen, trạng thái đã tốt hơn nhiều.

    Nhân lúc Hàn Nhất Phi đi làm bữa sáng, Tiêu Thần cũng tự mình điều lý một chút.

    Trong quá trình này, anh có một phát hiện bất ngờ, khi Cửu Viêm Huyền Châm châm vào các huyệt vị trên cơ thể anh rung động theo một quy luật nào đó, đan điền của anh dường như có phản ứng, một tia nội kình đang vận chuyển.

    Phát hiện này khiến anh vô cùng mừng rỡ, nếu vậy, có phải là anh có thể tu luyện cổ võ rồi không?

    Mặc dù là cắm kim bạc để tu luyện, nhưng có thể tu luyện là tốt rồi!

    Anh thử một phen, mặc dù có chút phản ứng, nhưng lại vô cùng gượng gạo, như thể không thể chỉ huy được dòng khí trong đan điền!

    Tuy nhiên, anh cũng không nản lòng, cuối cùng cũng đã phát hiện ra một phương pháp có thể tu luyện cổ võ, phải thử nghiệm nhiều hơn mới được!

    "Anh đang làm gì vậy?"

    Hàn Nhất Phi làm xong bữa sáng, thấy Tiêu Thần đang ngồi trên giường với một tư thế có chút kỳ quặc, tò mò hỏi.

    "Tu luyện."

    "Cổ võ?"

    Hàn Nhất Phi nhìn Tiêu Thần với những cây kim đang cắm trên người, ánh mắt có chút kỳ quặc.

    "Đúng vậy, tình trạng của anh và các người không giống nhau.. thôi bỏ đi, một hai câu cũng không giải thích rõ được, đợi sau này hãy nói với em."

    Tiêu Thần lắc đầu, từ trên người rút ra Cửu Viêm Huyền Châm, trong lòng thầm đoán, có phải là cũng có quan hệ với huyệt vị được cắm không?

    Không biết cắm Cửu Viêm Huyền Châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu sẽ có phản ứng gì, nhưng chỗ đó không thể tùy tiện thử nghiệm!

    Lỡ như khí lưu đi lên trên, lại làm hỏng não, vậy thì biến thành thằng ngốc mất!

    Hơn nữa.. trên đỉnh đầu cắm một cây kim, nghĩ thế nào cũng có chút kỳ quặc, giống như Teletubbies vậy!

    Trong đủ loại suy nghĩ, Tiêu Thần đi vệ sinh cá nhân, sau đó ăn sáng.

    Hàn Nhất Phi nói với Tiêu Thần vài câu, phát hiện anh có chút lơ đãng, cũng không nói nữa, cảm thấy anh có lẽ đang có chuyện cần suy nghĩ.

    "Tìm một cơ hội thử xem!"

    Sau khi ăn xong, Tiêu Thần cuối cùng cũng đã quyết định, mặc dù nguy hiểm, nhưng anh vẫn không thể chống lại được sự cám dỗ của việc tu luyện cổ võ!

    Hơn nữa, cái gì cũng không phải là phải thử nghiệm sao?

    Không thử nghiệm, sao có thể có phát hiện và đột phá mới?

    Gã nghiên cứu ra bóng đèn năm đó, không qua nhiều lần thí nghiệm như vậy, bóng đèn cũng sẽ không sáng, phải không?

    Vì vậy, phải dũng cảm thử nghiệm mới được!

    "Thử gì vậy?"

    Hàn Nhất Phi tò mò hỏi.

    "Haha, không có gì."

    Tiêu Thần cười cười, tạm thời gạt chuyện này sang một bên, không nghĩ đến nữa.

    "Ồ, không phải anh muốn gặp Hắc Nha sao? Em cũng phải đến gặp hắn, đi cùng nhau nhé."

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu.

    Hai người nghỉ ngơi một lát, rồi ra khỏi ký túc xá.

    Vừa ra khỏi ký túc xá, liền thấy bên ngoài có mấy cảnh sát đi tới, khi họ nhìn thấy hai người tay trong tay, vẻ mặt đều trở nên kỳ quặc.

    Đây là..

    Tối qua có đàn ông ở lại trong ký túc xá của Hàn Nhất Phi?

    Đây là bạn trai của cô ấy?

    Hàn Nhất Phi để ý thấy vẻ mặt và ánh mắt của họ, trong lòng giật thót, hỏng rồi, quên mất phải ra ngoài riêng!

    Ngược lại là Tiêu Thần, gật đầu cười với mấy cảnh sát, rồi nắm tay Hàn Nhất Phi đi về phía trước.

    Theo anh thấy, cũng đâu có gì không thể cho người khác thấy!

    "Này, người này là ai vậy?"

    "Không biết, chắc là bạn trai của Hàn Nhất Phi nhỉ?"

    "Cũng khá đẹp trai, hoa khôi cảnh sát số một của giới cảnh sát Long Hải chúng ta cuối cùng cũng đã tìm được bạn trai rồi?"

    "Hê, hy vọng bạn trai này của cô ấy trường mệnh bách tuế, tôi cảm thấy sớm muộn gì cũng bị Hàn Nhất Phi đánh chết.."

    Mấy cảnh sát có người ngưỡng mộ có người hả hê, bàn tán rồi rời đi.

    Rất nhanh, tin tức Hàn Nhất Phi tối qua chung sống với đàn ông đã lan truyền khắp Cục Công an!

    Tốc độ này nhanh đến mức khiến Hàn Nhất Phi cũng phải kinh ngạc!

    Bởi vì khi cô và Tiêu Thần đến tòa nhà điều tra hình sự, trở về văn phòng của mình, cô đã để ý thấy ánh mắt của các đồng nghiệp có chút kỳ quặc!

    "Này, Tiểu Cao, cậu có biểu cảm gì vậy?"

    Hàn Nhất Phi tò mò, chặn một thuộc hạ lại hỏi.

    "Cái đó.. sếp, lúc nãy có người nói, thấy cô và Tiêu tiên sinh từ ký túc xá đi ra.."

    Tiểu Cao do dự nói.

    "..."

    Hàn Nhất Phi ngớ người, tin tức này lan truyền cũng quá nhanh rồi?

    Ngược lại là Tiêu Thần cười, khi nào mà cảnh sát Hoa Hạ phá án có hiệu suất bằng một nửa hiệu suất truyền tin đồn nhảm này thì ngầu rồi!

    "Anh còn cười.."

    "Sao vậy? Anh là bạn trai của em, ở chung với nhau rất bình thường mà?" Tiêu Thần cười, nắm tay Hàn Nhất Phi: "Bây giờ, cả cục cảnh sát đều biết Hàn đại đội trưởng đã là hoa có chủ rồi, vậy thì anh yên tâm rồi, không sợ người khác nhòm ngó em nữa!"

    "..."

    Hàn Nhất Phi có chút cạn lời, nhưng cũng không nói gì.

    Đến văn phòng, Hàn Nhất Phi gọi điện cho mấy thuộc hạ đến, đều là những người đã tham gia hành động tối qua.

    Mấy thuộc hạ này gần như cũng không rời khỏi cục cảnh sát, đều đã nghỉ ngơi ở đây một đêm, sau đó lại đến làm việc.

    "Chuyện hậu sự của Đại Chủy và những người khác, đã có người chuyên trách phụ trách chưa?"

    Hàn Nhất Phi hỏi đầu tiên chính là chuyện này.

    "Vâng, đã có đồng nghiệp đang phụ trách rồi ạ."

    "Vậy thì tốt, lát nữa đến thăm một chút."

    "Vâng."
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...