Hiện Đại [Dịch] Tuyệt Thế Binh Vương - Tiêu Thần Tô Tình - Vũ Công Cô Đơn

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi mrgu21, 5 Tháng sáu 2025.

  1. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 510: Không Thể Đắc Tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh Xà, anh dẫn anh em về trước đi!"

    Tiêu Thần thấy mọi việc đã gần xong xuôi, liền quay sang Quang Đầu Xà dặn dò.

    Dù gì, bọn họ cũng là người của giang hồ, đứng mãi ở trường học cũng không hay.

    "Được, Tiêu ca." Quang Đầu Xà gật đầu, cười ha hả: "Tiêu ca, lần sau có chuyện gì, cứ gọi anh em chúng tôi.. Bây giờ Long Môn chúng ta người không thiếu, súng cũng chẳng thiếu!"

    "Ha ha, được rồi." Tiêu Thần vỗ vai Quang Đầu Xà, cười khẽ: "Cực cho anh em rồi, tối nay cứ tổ chức liên hoan cho vui."

    "Liên hoan gì chứ, được làm việc cho Tiêu ca là vinh hạnh của anh em!" Quang Đầu Xà vừa nói vừa quay lại hét to: "Anh em, các cậu nói có phải không?"

    "Phải!"

    Tiếng hô đồng thanh của đám Long Môn vang dội như sấm rền, khiến cả thầy trò trong sân trường đều tái mặt, kẻ yếu bóng vía còn ngồi bệt xuống đất, run rẩy – thật sự quá đáng sợ!

    "Thôi, đưa bọn họ đi mau! Đúng rồi, tối nay đừng uống rượu, có chuyện cần dặn đấy."

    Quang Đầu Xà thoáng sửng sốt nhưng cũng không hỏi gì thêm trước đông người, chỉ gật đầu: "Vậy bọn em về trước."

    "Ừ."

    "Tô Manh, anh về trước đây nhé."

    Quang Đầu Xà lại quay sang chào Tô Tiểu Manh.

    "Anh Xà, hôm nay cảm ơn anh em nhiều nhé, hôm nào em mời mọi người uống rượu!"

    Tô Tiểu Manh cười nói.

    "Ha ha, được rồi, nhưng là anh Xà mời em mới đúng!" Quang Đầu Xà cười tinh quái, rồi lại hét lớn: "Còn không mau chào tạm biệt chị Manh đi?"

    "Chị Manh, tạm biệt chị!"

    Đám người Long Môn đồng thanh, ánh mắt đầy kính trọng dõi về phía Tô Tiểu Manh!

    Dù quen hay không quen, qua sự việc hôm nay, ai cũng nhìn ra được trong lòng Tiêu Thần, Tô Tiểu Manh quan trọng đến mức nào!

    Vậy nên, trong mắt bọn họ, Tô Tiểu Manh không khác gì đại tiểu thư của Long Môn cả!

    Nghe tiếng hô ấy, Tô Tiểu Manh cũng xúc động, máu nóng trong người sôi trào, chỉ muốn hét lên cho sướng!

    "Anh em, tạm biệt nhé, hôm nào chị lại mời mọi người uống rượu!"

    Tô Tiểu Manh dõng dạc đáp lại.

    "Được, cảm ơn chị Manh!"

    Đám Long Môn nở nụ cười rạng rỡ, cô gái vừa xinh đẹp lại hào sảng, ai mà chẳng quý mến?

    Dĩ nhiên, sự quý mến ấy được xây trên nền tảng kính trọng!

    Cảnh tượng ấy khiến cả thầy cô và học sinh trong trường đều sững sờ.

    Không ít giáo viên của Tô Tiểu Manh âm thầm tự nhủ: Sau này tốt nhất đừng quản lý cô bé này nữa!

    Ngày trước dù có quản cũng không nghe, giờ thì.. thôi, một câu cũng không dám nói, lỡ đâu đi đường về lại bị người ta "quàng" bao bố lên đầu, cho ăn no đòn thì khốn!

    Quản loại học sinh này, đúng là nguy hiểm tính mạng!

    Không ít học sinh cũng tự hứa, sau này nhất định không đắc tội với Tô Tiểu Manh, ai biết được sẽ bị xử lý thế nào!

    Ngay cả mấy công tử con nhà quyền thế cũng đầy kiêng dè, quyết định từ nay tránh xa, không gây chuyện với Tô Tiểu Manh nữa. Không đụng được thì né là thượng sách!

    Còn nói về kẻ uất ức nhất, chẳng ai qua mặt được Doãn Hạ.

    Hắn vốn định xem trò vui, rốt cuộc trò vui thì có, nhưng không đúng kịch bản hắn chờ đợi!

    Ban đầu hắn tưởng người nhà Âu Dương sẽ đè bẹp Tiêu Thần, ai ngờ cuối cùng lại là Tiêu Thần đập nát mặt Âu Dương Phong!

    Hắn khó chịu không nuốt trôi được, lại vừa run sợ – đến cả Âu Dương Phong còn không làm gì được Tiêu Thần, mình làm được gì đây?

    Dù tự nhận mình là công tử, nhưng so với Âu Dương Phong thì vẫn còn kém xa!

    Hai bên không cùng một đẳng cấp!

    Nói thẳng ra, hắn và Tiêu Thần cũng không phải người cùng một "thế giới"!

    Nhưng nghĩ đến nỗi nhục mà Tiêu Thần đã gây ra cho hắn, Doãn Hạ vẫn nuốt không trôi, chỉ biết ném ánh mắt đầy hằn học về phía Tiêu Thần, âm thầm thề rằng sau này phải tìm cơ hội trả thù.

    Đúng lúc đó, Tiêu Thần đang nói chuyện với Quang Đầu Xà lại bỗng nhìn về phía Doãn Hạ, ánh mắt sắc lạnh.

    Khi hai người chạm mặt, Doãn Hạ sợ tái mặt, nhất là khi thấy Tiêu Thần chỉ thẳng về phía mình, càng không dám ở lại, định rời khỏi ngay!

    Nhưng chưa kịp đi thì Quang Đầu Xà đã dắt mấy anh em Long Môn đi tới.

    "Ơ, chẳng phải Doãn Hạ đây sao?"

    Quang Đầu Xà mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đầy lạnh lẽo.

    Ngày trước, anh họ Doãn Hạ là Chu Khôn từng nhờ hắn lên Long Khâu Phong dằn mặt một người, ai ngờ người đó lại là Tiêu Thần!

    Quang Đầu Xà phản ứng rất nhanh, biết rằng không thể đắc tội với Tiêu Thần, lập tức quay xe, còn theo lệnh Tiêu Thần mà "chỉnh" lại hai kẻ đó!

    Giờ gặp lại Doãn Hạ, trong lòng Quang Đầu Xà cũng thầm cảm ơn hắn, nhờ thế mới có cơ hội thân thiết với Tiêu Thần hơn.

    Quang Đầu Xà nghĩ, lát nữa "xử lý" cũng phải nhẹ nhàng một chút, đừng để Doãn Hạ đau quá!

    "Anh.. Anh Xà, anh.. anh định làm gì tôi?"

    Doãn Hạ sợ hãi, giọng run lẩy bẩy.

    "Không sao, lâu rồi không gặp nên muốn hàn huyên chút thôi.. Mà này, anh họ cậu đâu rồi? Lâu rồi tôi cũng chẳng gặp."

    Quang Đầu Xà chưa kịp để Doãn Hạ chạy, đã khoác vai hắn, cười tủm tỉm.

    Doãn Hạ vùng vẫy nhưng không thoát, càng sợ hơn, rên rỉ: "Anh.. anh Xà, chúng ta đâu có chuyện gì để nói đâu.. Anh họ tôi cũng lâu rồi không gặp."

    "Cũng lâu rồi không gặp hả? Hay là bị ném xuống biển cho cá ăn rồi?"

    Quang Đầu Xà nhếch mép cười, lời nói khiến Doãn Hạ sợ muốn khóc thét.

    "Anh Xà, tôi biết lỗi rồi, anh tha cho tôi đi.."

    Doãn Hạ lí nhí cầu xin.

    "Cậu sai ở đâu? Thôi, đi, ra xe nói chuyện."

    Quang Đầu Xà nói rồi lôi Doãn Hạ đi về phía xe con đạn đen bóng.

    "Tôi.. tôi không muốn ra đó.. Cứu với, cứu với.."

    Doãn Hạ run rẩy vùng vẫy, nhưng sức mấy mà thoát được, chỉ kịp la lên một tiếng thì bị Quang Đầu Xà trừng mắt dọa:

    "Mày còn hét nữa, tao cho một phát bây giờ tin không?"

    Vừa nói, Quang Đầu Xà vừa vén áo để lộ cán súng.

    Doãn Hạ sợ xanh mặt, toàn thân run rẩy.

    "Yên tâm đi, Tiêu ca tốt tính, không lấy mạng mày đâu.. Ra ngoài chỉ nói chuyện chút thôi mà."

    Nói xong, Quang Đầu Xà đá mạnh, Doãn Hạ lăn quay lên xe.

    Khi hắn định kêu cứu tiếp thì cửa xe đã đóng sập lại!

    Thầy cô, học sinh chứng kiến cảnh đó đều lặng thinh, chẳng ai dám hó hé.

    Ngay cả hiệu trưởng cũng quay mặt đi, làm như chẳng nhìn thấy gì cả!

    "Tiêu ca, anh Xà đưa Doãn Hạ lên xe làm gì vậy?"

    Tô Tiểu Manh thắc mắc.

    "Thằng đó vừa rồi nhìn anh không thuận mắt, anh bảo anh Xà dạy dỗ nhẹ nhàng thôi, không chết đâu."

    Tiêu Thần nhún vai.

    "Ồ, vậy thì tốt."

    Tô Tiểu Manh gật đầu, cũng chẳng hỏi gì thêm, thực ra cô cũng thấy Doãn Hạ đáng bị dạy dỗ!

    Đoàn xe con đạn đen của Long Môn oai phong lẫm liệt rời khỏi trường, mang theo cả Doãn Hạ.

    Nhiều người ngơ ngác – Doãn Hạ rốt cuộc đã gây sự gì với Long Môn vậy?

    Lại nghĩ đến việc Doãn Hạ chẳng thân thiện gì với Tô Tiểu Manh, mọi người lại thấy rõ, sau này nhất định không được chọc giận cô gái ấy!

    Tóm lại, sự kiện hôm nay đã giúp Tô Tiểu Manh đạt tới đỉnh cao nhân khí ở Nhất Trung!

    Từ thầy cô đến học sinh đều in sâu một điều - Tô Tiểu Manh không thể đắc tội!

    Sau đó, học sinh lục tục giải tán, sân trường lại trở về yên tĩnh như cũ.

    Tiêu Thần từ chối lời mời vào văn phòng uống trà của hiệu trưởng, chỉ trò chuyện đôi câu với Y Ngữ rồi cũng định rời đi.

    Điều khiến Tiêu Thần khó chịu nhất chính là Tô Tiểu Manh vẫn bám lấy như phòng trộm, không cho anh có cơ hội hỏi số điện thoại của Y Ngữ!

    Ngay lúc Tiêu Thần định rời đi, điện thoại trong túi lại vang lên.

    Lấy ra xem, anh hơi ngạc nhiên - Bạch Dạ gọi tới!

    "A lô?"

    "Tiêu ca uy vũ! Tiêu ca bá đạo! Tiêu ca là thần tượng!"

    Điện thoại vừa kết nối, đã nghe tiếng Bạch Dạ phấn khích vang lên.

    "..."

    Tiêu Thần ngẩn ra, không hiểu chuyện gì xảy ra.

    "Tiêu ca thật lợi hại, đánh cho Âu Dương Phong thua chạy mất dép.."

    Bạch Dạ hào hứng kể.

    "..."

    Tiêu Thần nghe tới đây mới hiểu ra, hóa ra là chuyện này!

    Nhưng mà, cậu ta biết được bằng cách nào?

    "Anh Bạch hả? Em gửi video cho anh ấy rồi."

    Tô Tiểu Manh lắc lắc điện thoại, cười ranh mãnh.

    "Ơ, khi nào em quay vậy?"

    Tiêu Thần ngạc nhiên, nãy giờ đâu thấy cô nàng cầm điện thoại quay gì đâu.

    "Hehe."

    Tô Tiểu Manh cười bí hiểm, không nói thêm.

    "Tiêu ca, để chúc mừng anh 'dạy dỗ' Âu Dương Phong, tối nay mình tổ chức ăn mừng nhé!"

    Bạch Dạ hào hứng đề nghị.

    "Ăn mừng gì?"

    "Em mời anh đi ăn, Bạch Đế đại tửu lâu, phòng số một!"

    Bạch Dạ nói lớn.

    "..."

    Tiêu Thần cạn lời, có cần khoa trương vậy không?

    "Tiêu ca, gọi cả Tô Manh nữa, tối nay phải ăn mừng cho đã!"

    Bạch Dạ tiếp tục rủ.

    Thấy Bạch Dạ nhiệt tình vậy, Tiêu Thần nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý:

    "Được thôi, nhưng nhớ sớm chút, tối nay anh còn việc khác."

    "Ok, đợi Tô Manh tan học, anh em mình tới Bạch Đế đại tửu lâu."

    "Ừ, được."

    Cúp máy xong, Tiêu Thần kể lại cho Tô Tiểu Manh, cô nàng lập tức nhảy cẫng lên, hô hào: "Chờ gì nữa, đi luôn đi!"

    Tiêu Thần bất đắc dĩ: "Không được, phải đợi tan học.. Không nghe thì khỏi đi."

    "Được rồi."

    Tô Tiểu Manh miễn cưỡng gật đầu.

    "Anh sẽ đợi em ở trường, em về lớp học đi.. À, anh vào phòng Y Ngữ ngồi, hỏi xem có cách nào giúp em nâng thành tích."

    Tiêu Thần mỉm cười đắc ý.

    "..."

    Đến lượt Tô Tiểu Manh nghiến răng, không biết xấu hổ, toàn nghĩ tới chuyện tán gái!

    Nhưng thấy Y Ngữ đã đồng ý, cô cũng không tiện nói gì nữa.
     
  2. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 511: Bữa cơm cuối cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tiểu Manh trở về lớp học, còn Tiêu Thần cũng đã đến văn phòng của Y Ngữ.

    Anh đã đạt được nguyện vọng, có được số WeChat của Y Ngữ, sau đó hai người đã trò chuyện một lúc về Tô Tiểu Manh.

    Tiêu Thần thì muốn nói chuyện khác, ví dụ như lý tưởng cuộc sống, ví dụ như có người yêu chưa, số đo vòng một bao nhiêu.. nhưng Y Ngữ căn bản không cho cơ hội!

    Cuối cùng, chuông tan học vang lên, Tô Tiểu Manh ngay lập tức xông vào văn phòng, kéo Tiêu Thần đi.

    "Lúc nãy anh đã nói gì với cô Y Ngữ vậy?"

    Ra khỏi trường, Tô Tiểu Manh hỏi.

    "Cũng không có gì, chủ yếu là nói về em thôi."

    "Thật không?"

    Tô Tiểu Manh không mấy tin tưởng, gã này chính là một tên dê xồm, trước mặt một mỹ nữ mà lại không nói chuyện khác sao?

    "Đương nhiên là thật rồi, anh cũng muốn nói chuyện khác, nhưng anh vừa mới lái sang chủ đề khác, Y Ngữ vài câu đã lại vòng về chủ đề là em, anh càng cạn lời hơn."

    Tiêu Thần bĩu môi nói.

    "..."

    "Tiểu Manh, anh có thể nhìn ra, Y Ngữ rất quan tâm đến em, kỳ thi lớn lần sau, hãy cố gắng thi cho tốt, chị gái em cũng đang mong chờ em một tiếng gáy làm kinh động lòng người đấy."

    Tiêu Thần nhìn Tô Tiểu Manh, nghiêm túc nói.

    "Em biết rồi."

    Tô Tiểu Manh gật đầu, mặc dù nói thân ở giang hồ, thân bất do kỷ, nhưng dựa vào địa vị giang hồ hiện tại của cô ở trường trung học số một, thành tích học tập tốt hay không đã không còn quan trọng nữa!

    Vì vậy, cô quyết định sẽ trỗi dậy, sẽ để cho tất cả mọi người phải kinh ngạc!

    "Ừm, cố gắng lọt vào top mười toàn khối."

    "Top mười là cái quái gì, mục tiêu của em là top ba!"

    Tô Tiểu Manh nói một cách bá khí.

    "Ngầu đấy, nếu em thi được top ba, anh sẽ tặng em một món quà.. À đúng rồi, hình như em sắp đến sinh nhật rồi phải không? Đến lúc đó sẽ tặng em một món quà lớn."

    "Quà lớn gì ạ?"

    "Haha, đến lúc đó em sẽ biết! Nhưng mà, phải là top ba nhé, nếu không có top ba, vậy thì quà lớn sẽ đổi thành quà nhỏ đấy."

    Tiêu Thần nói một cách bí ẩn.

    "Thôi được."

    Tô Tiểu Manh gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao cũng chỉ vài ngày nữa là đến kỳ thi lớn rồi, đến lúc đó chính là lúc Tô Tiểu Manh cô làm chấn động toàn thể giáo viên và học sinh trong trường!

    Khi họ đến khách sạn Bạch Đế, Bạch Dạ đã đến nơi và đã chuẩn bị sẵn phòng Chí Tôn số một.

    "Tiểu Bạch ca, anh xem xong video rồi chứ? Em nói cho anh biết, còn có nhiều đoạn hay chưa được quay lại đâu."

    Tô Tiểu Manh nói với Bạch Dạ.

    "Ồ? Vậy em mau kể cho anh nghe xem, Thần ca đã hành hạ tên khốn Âu Dương Phong đó như thế nào."

    Bạch Dạ vội hỏi.

    "Được." Tô Tiểu Manh gật đầu, tay nhỏ vỗ bàn một cái, "Chuyện là, sau khi Âu Dương Phong đến, đầu tiên là dùng lời lẽ để chèn ép Thần ca.."

    Nói được một lúc, Tô Tiểu Manh ho một tiếng: "Em có chút khát, cho em chút gì đó uống để thông giọng đã."

    "Không thành vấn đề, đi, lấy một chai Lafite năm 82, cho Tiểu Manh thông giọng."

    Bạch Dạ nói với cô gái mặc sườn xám đứng bên cạnh.

    Sau khi Tô Tiểu Manh kể xong toàn bộ, thức ăn cũng đã được dọn lên, ba người bắt đầu ăn.

    Ăn cơm xong, Tiêu Thần đưa Tô Tiểu Manh về biệt thự 郁金香.

    "Thần ca, không vào trong ngồi một lát ạ?"

    Tô Tiểu Manh quay đầu, hỏi Tiêu Thần.

    Tiêu Thần liếc nhìn căn biệt thự vẫn còn sáng đèn, trong lòng thở dài, lắc đầu: "Anh không vào nữa, em mau về đi, nếu không chị em sẽ lo lắng đấy."

    "Ồ."

    Tô Tiểu Manh gật đầu, mím đôi môi đỏ.

    Tiêu Thần thấy Tô Tiểu Manh như vậy, xoa đầu cô: "Thôi được rồi, đừng nghĩ lung tung, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ quay trở lại."

    "Thật không ạ?"

    "Đương nhiên là thật, Thần ca lừa em bao giờ chưa."

    Tiêu Thần cười nói.

    "Ai biết được anh có phải là đang ở bên ngoài cặp kè với mỹ nữ, rồi vui quên cả lối về, không muốn quay lại nữa không."

    Tô Tiểu Manh bĩu môi nói.

    "..."

    Tiêu Thần có chút cạn lời, đây là chuyện gì với chuyện gì vậy!

    "Thần ca, hứa với em, nhất định phải quay lại.. đừng bị mỹ nữ bên ngoài câu dẫn, mà quên mất em và chị em."

    "Ừm ừm, nhất định."

    Tiêu Thần gật đầu.

    Tô Tiểu Manh do dự một chút: "Những gì mỹ nữ bên ngoài có thể cho anh, em cũng có thể cho anh.. dù em không thể cho anh, chị em cũng có thể cho anh."

    "..."

    Tiêu Thần sững sờ, con bé này có ý gì vậy?

    "Em về đây, tạm biệt."

    Tô Tiểu Manh nói xong, nhoài người tới, nhẹ nhàng hôn lên má Tiêu Thần một cái, rồi không đợi anh phản ứng, đã mở cửa xe xuống, chạy về phía biệt thự.

    Tiêu Thần lại sững sờ một lúc, nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Manh, trong mắt lóe lên một tia khác lạ và phức tạp.

    Anh có thể cảm nhận được, sự phụ thuộc của Tô Tiểu Manh vào mình ngày càng lớn, hơn nữa sự phụ thuộc này rõ ràng không phải là của em gái đối với anh trai.. mà còn xen lẫn một số tình cảm khác.

    "Lão Tô, ông nói xem nên làm thế nào đây?"

    Tiêu Thần thấy Tô Tiểu Manh vào biệt thự, thở dài một tiếng, khởi động xe.

    Anh vừa định rời đi, đột nhiên để ý thấy một bóng người trước cửa sổ phòng ngủ tầng hai, anh nhận ra đó là Tô Tình.

    "Thôi bỏ đi, vẫn là không nên gặp."

    Tiêu Thần lắc đầu, đạp ga, hướng về phía Nam Thành.

    Đến tổng bộ Long Môn, Hoàng Hưng và Quang Đầu Xà đều ở đó.

    "Thần ca."

    "Ừm."

    Tiêu Thần gật đầu: "Hưng ca, đã chuẩn bị xong cả chưa?"

    "Chuẩn bị xong rồi ạ."

    "Thần ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ? Lúc nãy hỏi Hưng ca, cậu ấy cứ thần bí không nói cho em."

    Quang Đầu Xà tò mò hỏi.

    "Haha, lát nữa cậu sẽ biết thôi."

    Tiêu Thần cười cười, nói chuyện với hai người vài câu rồi đến gặp Vu lão và Ba Lôi.

    Lúc này Ba Lôi trông khá thảm hại.

    Đương nhiên, đây đều là bề ngoài, là do họ cố tình tạo ra!

    Ngày mai, Ba Lôi sẽ rời khỏi Long Hải, 'trốn' về Tam Giác Vàng để gặp Tướng quân Khôn Khảm!

    Tất cả đều đang diễn ra theo kế hoạch của Tiêu Thần.

    "Tiêu tiên sinh."

    Thấy Tiêu Thần đến, Vu lão và Ba Lôi đều đứng dậy chào hỏi.

    Kể từ khi chứng kiến 'Thập Ngũ Đoạn Trường Tán', thái độ của Vu lão đối với Tiêu Thần cũng đã thay đổi không ít, tư thế cũng hạ thấp hơn.

    Theo ông ta thấy, người thanh niên này thật sự có chút đáng sợ!

    "Ừm, Ba Lôi, cậu cảm thấy thế nào?"

    Tiêu Thần gật đầu, nhìn về phía Ba Lôi.

    "Tiêu tiên sinh, tôi vẫn ổn."

    "Ừm, vậy ngày mai sẽ đưa cậu ra cảng, mọi việc đều đã được sắp xếp rồi."

    "Vâng."

    "Vu lão, Nhậm Hải không còn tác dụng nữa phải không?"

    Tiêu Thần lại nhìn về phía Vu lão, hỏi.

    Vu lão sững sờ, rồi trong lòng khẽ động: "Tiêu tiên sinh, ý của ngài là.."

    "Nếu hắn ta không còn tác dụng nữa, vậy thì tôi sẽ để hắn ta đi."

    "Đi?"

    "Đúng."

    Tiêu Thần gật đầu, không nói nhiều.

    Tuy nhiên, Vu lão từ biểu cảm của Tiêu Thần cũng đã nhìn ra.

    "Haha, không còn tác dụng gì nữa, hắn ta có thể đi rồi.. tốt nhất là đi một cách triệt để một chút, đừng để ai tìm thấy nữa, như vậy bên phía Tướng quân Khôn Khảm mới dễ nói chuyện, cứ nói là hắn ta đã mất tích bí ẩn.."

    Vu lão cười, ông ta chỉ mong Nhậm Hải mau chóng chết đi.

    "Ừm."

    Tiêu Thần gật đầu, chuyện của Nhậm Hải, anh tự có sắp xếp.

    Sau đó, anh đến gặp Nhậm Hải, và ra lệnh cho Hoàng Hưng chuẩn bị một ít đồ ăn.

    "Tiêu Thần.."

    Trong thời gian ngắn, Nhậm Hải đã tiều tụy đi rất nhiều.

    Mặc dù hắn đã bỏ tiền ra, nhưng ai biết Tiêu Thần có thật sự sẽ tha cho hắn không!

    Vì vậy, mỗi một phút mỗi một giây đối với hắn mà nói đều là một sự dằn vặt.

    "Nhậm lão đại, ông vẫn khỏe chứ?"

    Tiêu Thần nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Nhậm Hải, cũng sững sờ, rồi mới hiểu ra.

    Sở dĩ hắn thận trọng như thế, là bởi vì sợ chết!

    Điểm này, bây giờ đã đủ để nhìn ra!

    "Tiêu Thần, không phải anh nói, tối nay sẽ để tôi đi sao?"

    Nhậm Hải nhìn Tiêu Thần, lớn tiếng hỏi.

    "Ừm, đừng vội, tối nay chắc chắn sẽ để ông đi."

    Tiêu Thần gật đầu.

    Trong lúc nói chuyện, có tiểu đệ mang thức ăn vào, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, còn có một chai rượu.

    Rượu là rượu ngon, Ngũ Lương Dịch.

    Đây là Tiêu Thần đặc biệt dặn dò, dù sao đi nữa, Nhậm Hải cũng xem như là một nhân vật, rượu và thức ăn tiễn biệt không thể quá tệ.

    Nhậm Hải nhìn những món ăn này, đầu tiên là sững sờ, rồi ánh mắt co lại.

    "Đây, đây là gì?"

    "Haha, không có gì, nghĩ đến việc Nhậm lão đại đến đây chưa được ăn uống gì nhiều, nên đặc biệt cho người chuẩn bị."

    Tiêu Thần cười nói.

    Nhậm Hải nhìn nụ cười trên mặt Tiêu Thần, mơ hồ cảm thấy không ổn, chuyện này, sao lại giống như bữa cơm cuối cùng vậy?

    "Nhậm lão đại, đừng nghĩ nhiều, tôi đã nói để ông đi, vậy chắc chắn sẽ để ông đi.. Nào, nếm thử rượu và thức ăn này đi."

    Tiêu Thần mở chai Ngũ Lương Dịch, rót cho Nhậm Hải một ly.

    Nhậm Hải cũng thật sự đói rồi, trong lòng thấp thỏm, ăn một chút thức ăn, còn uống cả rượu.

    Tiêu Thần cứ ngồi bên cạnh nhìn, đợi Nhậm Hải uống xong, anh lại rót cho hắn.

    Sau khi Nhậm Hải ăn xong, Tiêu Thần vỗ tay, hai tiểu đệ từ bên ngoài bước vào.

    "Bịt mắt của Nhậm lão đại lại!"

    Tiêu Thần nói với hai tiểu đệ.

    "Vâng."

    Hai tiểu đệ lấy ra miếng vải đen đã chuẩn bị sẵn, đi về phía Nhậm Hải.

    Sắc mặt Nhậm Hải đại biến, bịt mắt?

    Đây là định làm gì?

    Hành hình?

    Xử bắn?

    "Tiêu Thần, anh định làm gì? Không phải anh nói sẽ để tôi đi sao?"

    Nhậm Hải lùi lại, hét lớn với Tiêu Thần.

    "Nhậm lão đại, đừng kích động, chỉ là muốn đưa ông đến một nơi thôi.. đợi đến nơi, tôi sẽ thả ông."

    Tiêu Thần nhìn Nhậm Hải nói.

    "Đi đâu?"

    "Bây giờ không thể cho ông biết."

    "Không, tôi không đi, tôi không đi đâu cả."

    Nhậm Hải hét lớn.

    Hai tiểu đệ nào có quan tâm hắn nói gì, một trái một phải giữ chặt lấy Nhậm Hải, định trói hắn lại, rồi bịt mắt.

    Nhậm Hải giãy giụa, nhưng hắn vốn đã bị thương, đâu còn bao nhiêu sức lực, căn bản không thể giãy được.

    Rất nhanh, hắn đã bị trói hai tay, bịt mắt.

    "Tiêu Thần, anh nói không giữ lời.."

    "Nhậm lão đại, tôi tuyệt đối không giết ông, tôi nói được làm được!" Tiêu Thần nghiêm túc nói xong, trong lòng lại thêm một câu: "Còn về việc người khác có giết ông hay không, vậy thì tôi không biết."

    "Thả tôi ra.."

    Nhậm Hải ra sức giãy giụa, nhưng lại bị giữ chặt dưới đất.

    "Áp giải hắn lên xe, chuẩn bị xuất phát."

    Tiêu Thần nói xong, quay người đi ra ngoài.

    Mười mấy phút sau, hai chiếc xe rời khỏi tổng bộ Long Môn, hướng về hội sở Long Đằng.

    Chiếc xe đầu tiên, có Tiêu Thần, Hoàng Hưng, Quang Đầu Xà ngồi, còn chiếc xe thứ hai thì có Tiểu Đao ngồi, cậu ta đích thân trông chừng Nhậm Hải!

    "Thần ca, thật sự không cần dẫn thêm anh em à?"

    Lúc nãy, Quang Đầu Xà đã biết tối nay đi làm gì, trong sự hưng phấn lại mang theo vài phần lo lắng.

    "Không cần, ở hội sở Long Đằng, họ không gây ra được sóng gió gì đâu, thật sự tưởng Triệu lão là đồ trang trí chắc?"

    Tiêu Thần lắc đầu nói.

    Quang Đầu Xà gật đầu, nghĩ đến lời Hoàng Hưng đã nói với mình, siết chặt nắm đấm, nếu thật sự thành công, vậy có phải cậu ta cũng sẽ trở thành bậc 'gia' không?

    Sau này đi đến đâu, người trên giang hồ cũng phải gọi một tiếng 'Xà gia'?
     
  3. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 512: Kiêu hùng vô đạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi họ đến hội sở Long Đằng, A Sơn đã đợi sẵn ở cửa.

    Rõ ràng, Triệu Đức Nghĩa biết họ sẽ đến tối nay và đã chuẩn bị mọi thứ.

    Thậm chí sau khi Tiêu Thần xuống xe, anh phát hiện cảnh giới tối nay của hội sở Long Đằng còn nghiêm ngặt hơn ngày thường, thỉnh thoảng có những người mặc vest đen đi dạo, phần eo phồng lên.

    A Sơn để ý thấy ánh mắt của Tiêu Thần, cười nói: "Triệu lão đã đặc biệt dặn dò rồi, nhất định phải đảm bảo an toàn, Song Long Đường không gây ra được sóng gió gì đâu."

    Tiêu Thần gật đầu: "Lại làm phiền Triệu lão rồi."

    "Không có gì, chúng ta vào trong thôi."

    A Sơn lắc đầu, dẫn mấy người đi vào bên trong.

    "Sơn ca, anh tìm một phòng, đưa Nhậm Hải vào đó trước."

    Tiêu Thần nói với A Sơn.

    "Không thành vấn đề."

    A Sơn tìm hai người mặc vest đen đến, dặn dò một phen, sau đó Tiểu Đao đích thân áp giải Nhậm Hải rời đi.

    Mặc dù mắt của Nhậm Hải bị bịt, nhưng tai lại rất thính, hắn có thể lờ mờ nghe được vài câu.

    "Tiêu Thần, rốt cuộc mày muốn làm gì tao?"

    Nhậm Hải cảm thấy không ổn, lớn tiếng gào.

    Tiêu Thần liếc nhìn Nhậm Hải, không thèm để ý đến hắn, có thể làm gì chứ, chẳng qua chỉ là phát huy một chút giá trị cuối cùng mà thôi.

    Với lại, tất cả đều là do gã này tự làm tự chịu, không trách ai được.

    Bốp.

    Tiểu Đao một quyền đấm vào bụng Nhậm Hải, đau đến mức hắn ta gập người xuống, không thể la hét được nữa, rồi bị kéo đi.

    Vào hội sở Long Đằng, đi thẳng đến căn phòng đã được sắp xếp.

    "Họ chưa đến à?"

    "Chưa ạ."

    "Vậy được, mấy người cứ ngồi đây trước, tôi đi gặp Triệu lão."

    Tiêu Thần nói với Hoàng Hưng và những người khác.

    "Vâng."

    Tiêu Thần đi theo A Sơn rời khỏi phòng bao, đi thang máy chuyên dụng lên lầu, gặp được Triệu Đức Nghĩa.

    Đối với Triệu Đức Nghĩa, Tiêu Thần vẫn khá cảm kích, lão già này đối xử với mình rất có nghĩa khí.

    "Tiêu Thần."

    Triệu Đức Nghĩa thấy Tiêu Thần, nở nụ cười.

    "Triệu lão, lần này lại làm phiền ngài rồi."

    Tiêu Thần cười tiến lên.

    "Không phiền phức, ta chẳng qua chỉ cung cấp một nơi chốn, những thứ khác đều phải dựa vào chính cậu, không giúp được nhiều.. nếu không, tấm biển vàng này của ta sẽ bị đập nát mất."

    "Vâng, cháu biết."

    "Tuy nhiên, nếu cậu muốn làm gì, cứ để A Sơn phối hợp với cậu, ta cái gì cũng không biết."

    Triệu Đức Nghĩa thản nhiên nói.

    Tiêu Thần sững sờ, rồi cười.

    Anh lắc đầu: "Triệu lão, cháu không có ý định làm gì ở hội sở Long Đằng, hôm nay thật sự chỉ là nói chuyện thôi."

    "Thật sao? Cậu không có ý định giữ chân họ lại? Một khi giữ chân họ lại, Song Long Đường sẽ như rắn mất đầu, căn bản không thể chống đỡ được sự tấn công của Long Môn."

    Triệu Đức Nghĩa có chút kinh ngạc.

    "Haha, không cần thiết, dù không giữ chân họ, muốn diệt Song Long Đường cũng chỉ là chuyện trong lòng bàn tay."

    Tiêu Thần cười nhẹ, nhưng lại tràn đầy bá khí.

    Triệu Đức Nghĩa sững sờ, rồi cũng cười: "Người trẻ tuổi chính là bá khí, không giống như lũ già chúng ta, giang hồ càng già chí càng nhỏ, chút chí lớn凌雲 đó đã sớm bị mài mòn hết rồi.. bây giờ, chỉ chờ chui vào quan tài thôi."

    "Triệu lão, có cháu ở đây, muốn vào quan tài sớm như vậy cũng không thể đâu."

    Triệu Đức Nghĩa lại sững sờ, rồi cười lớn: "Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Chuyện tối nay, cậu cứ xem mà làm, có cần gì cứ tìm A Sơn."

    "Cháu biết rồi, cảm ơn Triệu lão."

    "Cảm ơn gì chứ."

    Triệu Đức Nghĩa xua tay, ông đối với Tiêu Thần ngày càng ngưỡng mộ.

    Hai người trò chuyện phiếm, rất nhanh, A Sơn bước vào.

    "Tiêu Thần, Chu Cường, Chu Dũng đến rồi."

    "Đến rồi? Haha, vậy tôi đi gặp hai con rồng của Song Long Đường đây!"

    Tiêu Thần đứng dậy, cười nói.

    "Tiêu Thần, kiêu hùng vô đạo, đừng câu nệ quá nhiều, càng không được có lòng nhân từ của đàn bà.. bất kể là trước đây hay bây giờ, đều là thắng làm vua, thua làm giặc!"

    Triệu Đức Nghĩa nhắc nhở một câu.

    "Vâng, cháu biết rồi."

    Tiêu Thần gật đầu, ra khỏi văn phòng của Triệu Đức Nghĩa, trở về dưới lầu.

    Anh vừa ngồi xuống, tiếng gõ cửa vang lên.

    Sau đó, cửa mở ra, mấy người từ bên ngoài bước vào.

    Người đi đầu chính là lão đại của Song Long Đường, Chu Cường!

    Theo sau là nhân vật số hai của Song Long Đường, Chu Dũng!

    Tiếp đó là mấy đại lão cấp cao của Song Long Đường.

    Đúng vậy, tối nay người mà Tiêu Thần hẹn chính là người của Song Long Đường!

    Đây là một nước cờ mà anh đã sớm lên kế hoạch, lúc Long Môn dựng cờ, Chu Dũng đã từng đến hạ chiến thư, và Tiêu Thần đã nói với ông ta vài câu.

    Tối hôm đó, Tiêu Thần đã hẹn gặp hai con rồng của Song Long Đường, mặc dù không khí không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức đổ vỡ, và đã đạt được một số thỏa thuận.

    Và cũng từ ngày đó trở đi, ở Nam Thành, một môn một đường, tuy vẫn có hỗn chiến, nhưng đa phần đều là tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ!

    Thấy Chu Cường và Chu Dũng đến, Tiêu Thần, Hoàng Hưng và mấy người khác đều đứng dậy.

    "Chu lão đại, đến rồi, mời ngồi."

    Tiêu Thần chỉ vào chiếc ghế đối diện, cười nói.

    Chu Cường bây giờ so với ngày thường đã có vẻ già đi, có thể thấy cái chết của đứa con trai duy nhất đã giáng cho ông ta một đòn rất lớn, e rằng đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai!

    Ông ta sa sầm mặt, gật đầu, ngồi xuống, rồi nhìn quanh một vòng: "Tiêu tiên sinh, người đâu?"

    "Người đang ở hội sở Long Đằng, sẽ giao cho Chu lão đại ngay.. Chu lão đại, video tôi đưa cho ông, đã xem chưa?"

    "Xem rồi."

    "Vậy ông tin chưa?"

    "Tin một nửa, nửa còn lại cần phải gặp được hắn mới nói."

    Chu Cường trầm giọng nói.

    "Dù tất cả là do hắn làm, Long Môn các người cũng có trách nhiệm, nếu không phải các người bắt Chu Viêm, sao hắn có cơ hội?"

    Chu Dũng trừng mắt nhìn Tiêu Thần, lạnh lùng nói.

    "Chúng tôi bắt Chu Viêm chỉ là muốn dùng hắn để tranh thủ thêm chút thời gian cho Long Môn, đồng thời tăng thêm chút lợi thế khi đàm phán với Song Long Đường. Không ngờ sự việc lại phát triển đến mức ấy.. Dù xét theo nghĩa khí giang hồ hay luật lệ trên đường, Long Môn chúng tôi cũng không làm gì sai cả."

    Chu Dũng mấp máy môi, còn muốn nói gì đó, lại bị Chu Cường ngăn lại.

    "Thôi được rồi, Chu Viêm đã chết, bây giờ nói những điều này không có ý nghĩa gì.. việc duy nhất cần làm bây giờ là báo thù cho nó."

    Chu Cường lạnh lùng nói.

    Chu Dũng thấy anh cả nói vậy, trong mắt cũng lóe lên hàn quang, gật đầu, đúng vậy, phải báo thù cho cháu trai.

    "Tiêu Thần, đưa Nhậm Hải ra đây! Nếu thật sự là hắn làm, tôi sẽ theo như đã hẹn lúc đầu, giao một nửa địa bàn của Song Long Đường cho Long Môn các người!"

    Chu Cường lại nhìn về phía Tiêu Thần, chậm rãi nói.

    Hoàng Hưng và những người khác trong lòng đều mừng rỡ, Chu Cường nói vậy, chứng tỏ ông ta vẫn thừa nhận thỏa thuận đã bàn bạc từ trước!

    Nghĩ đến một nửa địa bàn của Song Long Đường, họ liền hưng phấn, có được một nửa địa bàn này sáp nhập vào, Long Môn sẽ một bước trở thành thế lực hạng nhất, thậm chí trong các thế lực hạng nhất, thứ hạng cũng sẽ ở mức trung-thượng!

    Mặc dù không bằng nuốt chửng cả Song Long Đường, nhưng điều này không cần phải liều mạng!

    Với lại, dưới tình thế một bên suy một bên thịnh, sau này muốn sáp nhập nốt Song Long Đường cũng không khó!

    Đạo nghĩa?

    Cái gì là đạo nghĩa?

    Trong thế giới ngầm, có tồn tại đạo nghĩa của nó, nhưng dù có đạo nghĩa cũng không cản trở họ sau khi tiếp nhận một nửa địa bàn của Song Long Đường, lại diệt nốt nó!

    Nghe lời Chu Cường, vẻ mặt những người khác của Song Long Đường không có nhiều thay đổi, rõ ràng là đã sớm biết chuyện này.

    Tiêu Thần cười cười, gật đầu: "Chu lão đại, vậy bây giờ tôi sẽ cho người đưa Nhậm Hải ra, tôi tin Chu lão đại có phán đoán của riêng mình."

    Chỉ vài phút sau, cửa phòng bao lại mở ra, Tiểu Đao áp giải Nhậm Hải đến.

    Mắt của Nhậm Hải vẫn còn bịt vải đen, không nhìn thấy gì xung quanh.

    Nỗi sợ hãi trong bóng tối này khiến Nhậm Hải như một con thỏ bị kinh động, hoàn toàn không còn phong thái của một đại lão ngày thường!

    "Đây rốt cuộc là nơi nào? Thả tao ra.. Tiêu Thần, Tiêu Thần, mày có ở đây không?"

    Nhậm Hải hét lớn, đồng thời vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh.

    Nhóm người của Tiêu Thần nhìn Nhậm Hải, không ai nói gì.

    Chu Cường nheo mắt, hàn quang lóe lên, chính là hắn, đã cho người trừ khử con trai của mình?

    Chu Dũng càng đứng bật dậy, thậm chí còn rút ra một con dao găm, nếu không phải người vẫn còn trong tay Tiểu Đao, e rằng ông ta đã xông lên, cho Nhậm Hải vài nhát dao rồi!

    "Nhậm Hải, đừng la nữa."

    Tiêu Thần chậm rãi lên tiếng.

    "Tiêu Thần! Rốt cuộc mày muốn làm gì! Mau thả tao ra!"

    Nhậm Hải nghe thấy giọng của Tiêu Thần, thân thể run lên, rồi hét lớn.

    "Nhậm lão đại, đừng kích động, tôi sẽ thả ông ngay.. mặc dù ông đã làm không ít chuyện khiến tôi muốn trừ khử ông, nhưng đã hứa với ông rồi, tôi chắc chắn sẽ thả ông! Hơn nữa, ông cũng không nên chết trong tay tôi."

    Tiêu Thần thản nhiên nói.

    "Mày, mày có ý gì?"

    Nhậm Hải mơ hồ cảm thấy không ổn.

    "Tiểu Đao, gỡ miếng vải đen ra đi."

    Tiêu Thần nói với Tiểu Đao.

    Tiểu Đao gật đầu, giật miếng vải đen trên mắt Nhậm Hải ra.

    Ánh sáng chói mắt trong phòng bao khiến Nhậm Hải theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng hắn rất nhanh đã mở ra.

    Khi hắn nhìn thấy Chu Cường đang ngồi đối diện Tiêu Thần, đầu tiên là sững sờ, rồi sắc mặt đại biến!

    "Nhậm lão đại, không cần tôi giới thiệu chứ? Chắc hẳn, ông quen biết Chu lão đại."

    Tiêu Thần cười nói.

    "Tiêu Thần, rốt cuộc mày muốn làm gì!"

    Tim Nhậm Hải chùng xuống, hắn đã nghĩ đến một khả năng nào đó!

    Dù sao, những việc mình đã làm, không thể quên được!

    Chỉ khiến hắn rất bất ngờ là, Song Long Đường không phải đang hỗn chiến với Long Môn sao, sao họ lại có thể ngồi cùng nhau!

    "Lão đại của Song Long Đường, Chu Cường, cha của Chu Viêm."

    Khi giới thiệu, Tiêu Thần cố ý nói thêm một câu.

    Ánh mắt Nhậm Hải co lại, cảm giác chẳng lành ngày càng nồng đậm.

    "Nhậm Hải, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết con trai ta không!"

    Chu Cường đột ngột đứng dậy, nhìn Nhậm Hải, lạnh lùng hỏi.

    "Không, không liên quan đến tôi.. con trai ông chết trong tay Long Môn, đây là chuyện ai cũng biết! Ông muốn báo thù, nên đi tìm Long Môn, tìm tôi làm gì!"

    Nhậm Hải lớn tiếng nói.

    "Tìm Long Môn? Hừ, chẳng lẽ không phải là ngươi, vì muốn châm ngòi xung đột giữa Long Môn và Song Long Đường, đã cho người giết con trai ta, rồi lại cho người thông báo cho ta?"

    Chu Cường thong thả tiến lên, nhìn chằm chằm vào Nhậm Hải, lạnh lùng hỏi.

    Lúc đầu, bị thù hận che mờ lý trí, Chu Cường không nghĩ nhiều, chỉ muốn diệt Long Môn, báo thù cho con trai!

    Nhưng sau đó, khi bình tĩnh lại, ông đã nhận ra có điều không ổn.

    Chu Viêm chết ở Long Môn, vậy người bí ẩn gọi điện cho mình là ai?

    Mục đích của hắn ta là gì?

    Chính vì có vô số điểm nghi vấn, ông mới chấp nhận lời mời của Tiêu Thần, cùng anh nói chuyện!

    Ông không sợ Long Môn, nhưng sợ lúc cá chết lưới rách với Long Môn lại không thể báo thù cho con trai, để cho hung thủ thật sự xem kịch vui!

    Vì vậy, vào ngày Long Môn dựng cờ, ông đã gặp Tiêu Thần và đã có thỏa thuận.

    Sau đó nữa, mới có cuộc gặp mặt hôm nay!
     
  4. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 513: Có dám cược một trận?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe lời Chu Cường, sắc mặt Nhậm Hải biến đổi.

    Nếu là bình thường, tố chất tâm lý của hắn tuyệt đối không kém như vậy!

    Nhưng bây giờ, tâm lý hắn đã gần như sụp đổ, cho nên theo phản xạ, sắc mặt liền thay đổi!

    Chu Cường để ý thấy sắc mặt biến đổi của Nhậm Hải, trong mắt sát khí trào dâng.

    Trước đó ông ta cũng không hoàn toàn tin lời của Tiêu Thần và đoạn video được gửi đến, nhưng bây giờ, ông ta đã tin đến chín mươi phần trăm!

    "Không, không phải như vậy, là Long Môn đã giết con trai ông, không liên quan đến tôi!"

    Nhậm Hải cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Chu Cường, trong lòng run lên, hét lớn.

    "Được, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải không? Mày nghĩ mày bị oan à? Vậy thì tao sẽ để mày chết một cách minh bạch!" Chu Cường nhìn chằm chằm vào Nhậm Hải, giọng nói rất lạnh: "Chu Dũng, cho nó xem video!"

    "Vâng, đại ca."

    Chu Dũng lấy điện thoại ra, tìm video, bấm phát, rồi đặt trước mặt Nhậm Hải.

    Trong video, cảnh đầu tiên xuất hiện là một căn phòng khiến Nhậm Hải cảm thấy rất quen thuộc!

    Hắn đầu tiên là sững sờ, rồi trợn tròn mắt, đây không phải là căn phòng mà Tiêu Thần đã giam giữ hắn sao?

    Ngay sau đó, hắn như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, Tiêu Thần đã đào sẵn hố rồi ư?

    Video tiếp tục phát, Nhậm Hải nhìn thấy chính mình và Tiêu Thần trong đó, hai người đang đối thoại, nội dung đối thoại cũng vô cùng rõ ràng!

    "Nhậm Hải, với những việc mày đã làm, tao có giết mày cũng không hề quá đáng.. mày sai thuộc hạ bắt cóc Tô Tiểu Manh, chỉ riêng việc này tao đã muốn giết mày rồi!"

    "Không, đừng mà.."

    Nhậm Hải trong video đang cầu xin tha thứ.

    "Còn nữa, mày vì muốn châm ngòi mối quan hệ giữa Long Môn và Song Long Đường, đã giết con trai của lão đại Song Long Đường là Chu Cường.. dẫn đến Nam Thành lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn, khiến Long Môn của tao chết và bị thương hàng trăm anh em, mày nói xem mày có đáng bị giết không?"

    "Không, đây không phải là do tôi làm."

    "Mày chắc chứ?" Giọng Tiêu Thần lạnh đi, trong tay xuất hiện một con dao găm: "Không thừa nhận phải không? Vậy bây giờ tao sẽ báo thù cho những anh em đã chết!"

    "Không, đừng mà, là do tôi làm.."

    Nhậm Hải đã thừa nhận.

    Nhìn đến đây, trên mặt Nhậm Hải đầy vẻ kinh hoàng và suy sụp, hắn không ngờ, Tiêu Thần lại sớm có chuẩn bị, đã quay lại thành video!

    Nói cách khác, từ lúc đó, Tiêu Thần đã đào hố, từng bước một để hắn nhảy vào!

    Hơn nữa, cũng từ lúc đó, kết cục của hắn đã được định sẵn, Tiêu Thần cũng không có ý định tha cho hắn!

    "Tiêu Thần.. mày gài bẫy tao!"

    Nhậm Hải quay đầu, trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Thần, gào thét, muốn giãy giụa xông tới.

    Bốp!

    Chu Dũng một quyền đấm vào bụng Nhậm Hải, đánh cho hắn ta gập người xuống.

    "Thằng khốn, giết cháu tao, hôm nay tao nhất định sẽ giết mày!"

    Mắt Chu Dũng đỏ ngầu, cất điện thoại, rút ra một con dao găm.

    "Khụ khụ.. đừng giết tôi.. Chu Cường, Chu Dũng, các người không thể trách tôi, phải trách thì trách Tiêu Thần.. nếu không phải hắn diệt Phi Ưng Bang, sao tôi lại có thể giết Chu Viêm?"

    Nhậm Hải ho khan, từ từ thẳng người dậy.

    "Mẹ mày!"

    Chu Dũng lại tung một quyền nữa, đấm vào mặt Nhậm Hải, ngay cả những lời như vậy cũng có thể nói ra được sao?

    Tiêu Thần cũng lắc đầu, Nhậm Hải này sợ chết thật sự đã đến một mức độ nhất định rồi!

    Nhưng, dù có sợ chết đến đâu, hôm nay hắn cũng khó mà thoát khỏi cái chết!

    "Nhậm Hải, bây giờ, mày thừa nhận là mày đã giết con trai tao rồi chứ?"

    Chu Cường túm lấy tóc Nhậm Hải, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn.

    "Chu Cường, tha cho tôi.. tôi cũng không muốn giết con trai ông.."

    Nhậm Hải cầu xin.

    "Không muốn? Hờ, vậy con trai tao cũng không muốn chết, nhưng nó vẫn chết rồi!"

    Chu Cường nói xong, lấy con dao găm từ tay Chu Dũng, đâm mạnh vào cánh tay của Nhậm Hải.

    "..."

    Nhậm Hải hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức cơ thể không ngừng run rẩy.

    "Con trai tao cũng không muốn chết, con trai tao cũng không muốn chết!"

    Chu Cường trừng mắt nhìn Nhậm Hải, gầm lên, dùng sức xoay con dao, lưỡi dao sắc bén khoét một miếng thịt trên cánh tay Nhậm Hải, tạo ra một cái hố máu.

    "A, a.."

    Nhậm Hải kêu càng thêm thảm thiết.

    "Nhậm Hải, mày yên tâm, tao sẽ không để mày chết một cách dễ dàng đâu!" Chu Cường rút dao ra, mặc cho máu tươi bắn lên người mình: "Tao sẽ hành hạ mày một cách tàn nhẫn, tao sẽ để mày sống không bằng chết! Cuối cùng, tao sẽ dùng máu tươi và đầu của mày để tế vong linh con trai tao!"

    Mùi máu tanh nhàn nhạt lan tỏa trong phòng bao, A Sơn nghe thấy tiếng hét thảm, mở cửa vào xem một cái.

    Tiêu Thần lắc đầu, anh quay người lại rời đi, không nói một lời nào.

    "Để tao cũng đâm một nhát, đòi chút lãi cho cháu tao trước!"

    Chu Dũng giật lấy con dao, cũng hung hăng đâm Nhậm Hải một nhát, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

    "A.."

    Nhậm Hải không chịu nổi cơn đau này, trực tiếp đau đến ngất đi.

    "Mẹ kiếp, mày tưởng mày ngất đi là xong à? Cũng quá dễ dàng rồi!"

    Chu Dũng nói xong, cầm lấy cốc nước trên bàn, dội lên đầu Nhậm Hải.

    Nhậm Hải lại tỉnh lại, cơn đau khiến hắn lại hét lên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch vô cùng.

    Chu Cường quay lại bàn, ngồi xuống, nhìn Tiêu Thần đối diện.

    "Tiêu tiên sinh, Nhậm Hải giao cho tôi nhé."

    "Không thành vấn đề."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Những gì tôi đã hứa lúc đầu, cũng sẽ làm được." Chu Cường nói xong, nhìn về phía một đại lão tâm phúc.

    Vị đại lão tâm phúc này lấy ra một tấm bản đồ, trải phẳng trên bàn.

    Trên đó là bản đồ phân bố thế lực của thế giới ngầm Nam Thành, có đánh dấu các thế lực!

    Trong đó, địa bàn của Song Long Đường đều được đánh dấu bằng bút đỏ.

    "Những thứ này là một nửa địa bàn của Song Long Đường."

    Chu Cường chỉ vào một nơi, nói với Tiêu Thần.

    Tiêu Thần liếc nhìn, rồi nhìn về phía Hoàng Hưng.

    Hoàng Hưng vội đứng dậy, đè nén sự hưng phấn trong lòng, xem xét kỹ lưỡng một phen, cuối cùng gật đầu.

    Một nửa địa bàn mà Chu Cường nói đều là những nơi nối liền với thực lực của Long Môn, nếu Song Long Đường rút lui, vậy thì họ rất dễ dàng có thể tiếp quản!

    "Thần ca, không có vấn đề gì ạ."

    Hoàng Hưng nói với Tiêu Thần.

    Tiêu Thần gật đầu, nở nụ cười: "Chu lão đại khách sáo rồi, nếu Chu lão đại đã giữ lời hứa, vậy thì món quà lớn này, Long Môn chúng tôi xin nhận!"

    Chu Cường nhìn nụ cười trên mặt Tiêu Thần, thầm lắc đầu, đừng thấy gã này mặt mày tươi cười, nếu tối nay ông ta không giữ lời hứa, không giao ra địa bàn cần phải giao, e rằng mấy người họ không thể nào sống sót rời khỏi hội sở Long Đằng!

    Mặc dù nói hội sở Long Đằng được mệnh danh là một trong những nơi an toàn nhất của thế giới ngầm Long Hải, trước nay luôn được các bang phái ưa chuộng để đàm phán.

    Nhưng ông ta có thể nhìn ra, Triệu Đức Nghĩa tuyệt đối bằng lòng vì Tiêu Thần mà thỉnh thoảng làm chút chuyện.. đến lúc đó chỉ cần xử lý một chút, sẽ không ai có thể nói ra được điều gì!

    Tuy nhiên, biết rõ là như vậy, ông ta vẫn đến!

    Bởi vì ông ta phải báo thù cho con trai!

    Ông ta không muốn con trai mình chết không nhắm mắt!

    Vì vậy, là một người cha, ông ta đã đến!

    "Tiêu tiên sinh, chúng ta cược một trận, thế nào?"

    Đột nhiên, Chu Cường nhìn Tiêu Thần, chậm rãi lên tiếng.

    "Cược một trận?"

    Tiêu Thần có chút thắc mắc, hỏi.

    "Đúng vậy, cược một trận!"

    Chu Cường gật đầu.

    "Cược cái gì?"

    Không chỉ Tiêu Thần tò mò, ngay cả người của Song Long Đường, bao gồm cả Chu Dũng cũng nhìn qua, rõ ràng họ trước đó không hề biết.

    "Cược cả Song Long Đường!"

    Chu Cường nhìn Tiêu Thần, trầm giọng nói.

    "Cược cả Song Long Đường?"

    Tiêu Thần nhíu mày, vẫn chưa hiểu.

    "Tiêu Thần, hai chúng ta cược một trận, tiền cược là cả Song Long Đường.. nếu cậu thắng, tôi sẽ rửa tay gác kiếm trong chậu vàng, rời khỏi thành phố Long Hải, giao cả Song Long Đường cho cậu.. hoặc là, giao vị trí lão đại của Song Long Đường cho cậu, sau đó cậu muốn hợp nhất thì hợp nhất, muốn thôn tính thì thôn tính!"

    Chu Cường nói ra những lời kinh người.

    Nghe lời Chu Cường, Tiêu Thần thì không sao, chỉ là trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt không hề để lộ ra chút nào!

    Những người khác thì sắc mặt đã biến đổi, dù là người của Song Long Đường cũng trợn tròn mắt.

    "Đại ca, anh.."

    Chu Dũng không nhịn được lên tiếng, đại ca điên rồi sao?

    "Đừng nói nữa, ta tự có chủ trương!"

    Chu Cường ngắt lời Chu Dũng, trầm giọng nói.

    "..."

    Chu Dũng mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.

    "Tiêu Thần, cậu có dám không?"

    Chu Cường nhìn Tiêu Thần, trầm giọng hỏi.

    "Vậy nếu ông thắng thì sao?"

    Tiêu Thần nhìn Chu Cường, cười hỏi.

    "Nếu ta thắng, những địa bàn vừa mới giao cho cậu sẽ được trả lại nguyên vẹn.. ta sẽ đưa ra lời hứa, trong vòng ba năm, Song Long Đường sẽ không đối đầu với Long Môn, để Long Môn thỏa sức phát triển, thậm chí hai bang có thể kết minh!"

    Thân thể Chu Cường hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, nghiêm túc nói.

    "Haha, có chút thú vị."

    Tiêu Thần cười, Chu Cường này cũng là một người thông minh!

    Ông ta biết, một khi Song Long Đường tối nay nhượng ra một nửa địa bàn, vậy thì ngày tàn của bang hội cũng sẽ không còn xa nữa!

    Đợi Long Môn tiếp quản và tiêu hóa một nửa địa bàn của Song Long Đường, kẻ tiếp theo phải đối phó sẽ vẫn là Song Long Đường!

    Đúng như câu nói, một núi không thể có hai hổ, một đầm cũng không thể có hai rồng!

    Vũng nước Nam Thành này không thể chứa được hai con rồng, Long Môn và Song Long Đường, chắc chắn phải có một bên biến mất!

    Vì vậy, Chu Cường mới đưa ra 'canh bạc lớn' này, hoặc là sống, hoặc là chết!

    Chỉ có điều, Tiêu Thần không ngờ rằng, con trai duy nhất đã chết, Chu Cường cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều lần nảy sinh ý định rút lui khỏi giang hồ!

    Chỉ có điều, ông ấy vẫn luôn do dự, chưa thực sự quyết định!

    Bây giờ, ông ta muốn giao quyết định này cho canh bạc lớn này!

    Nếu thắng, ông ta sẽ tiếp tục nắm quyền Song Long Đường, nhưng sẽ không đối đầu với Long Môn nữa, thậm chí còn cố gắng giao hảo!

    Bởi vì ông ta nhìn ra được, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Thần, Long Môn chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở Nam Thành, mà còn cần một chân trời rộng lớn hơn để tung hoành, hóa rồng giữa trời cao!

    Nếu thua, vậy ông ta sẽ rửa tay gác kiếm, rời khỏi Long Hải thậm chí rời khỏi Hoa Hạ, ra nước ngoài làm một phú ông, chuẩn bị sống hết quãng đời còn lại!

    Với gia sản của ông ta, bây giờ rút lui cũng có thể sống một đời thoải mái, cơm áo không lo!

    "Tiêu Thần, cậu có dám cược không?"

    Chu Cường nhìn Tiêu Thần, lớn tiếng hỏi.

    Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Thần, Hoàng Hưng và Quang Đầu Xà cũng đều đang nhìn.

    Tâm trạng của họ không hề bình tĩnh, nhưng họ lại không dám nói một lời nào.

    Cược, hay không cược, đều do Tiêu Thần quyết định!

    "Haha, nếu Chu lão đại đã muốn chơi, vậy thì tôi sẽ chơi cùng Chu lão đại một phen!"

    Tiêu Thần cười tủm tỉm nói.

    "Tốt!"

    Chu Cường thấy Tiêu Thần đồng ý, cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu thật mạnh.

    "Chu lão đại, chúng ta cược thế nào?"

    Tiêu Thần rút thuốc ra, châm lửa, rít một hơi thật sâu.

    Tâm trạng của anh cũng hơi không bình tĩnh, chỉ cần thắng, vậy là có thể nuốt chửng cả Song Long Đường, sau đó để Long Môn một bước lên trời, thật sự hóa rồng, tung hoành ở Long Hải!
     
  5. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 514: Một canh bạc lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chơi Trác Kim Hoa nhé, thế nào?"

    Chu Cường suy nghĩ một chút rồi nói.

    "Không thành vấn đề."

    Tiêu Thần gật đầu, mặc dù anh chơi bài không giỏi bằng chơi xúc xắc, nhưng lần trước cũng đã nghiên cứu cùng Trần Cửu Chỉ!

    "Được, vậy chúng ta mời Triệu lão đến làm người chứng kiến, thế nào?"

    Chu Cường nhìn Tiêu Thần nói.

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu, rồi nhìn về phía Hoàng Hưng.

    Hoàng Hưng hiểu ý gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

    Tâm trạng của cậu ta rất kích động, nếu Tiêu Thần thắng, Long Môn sẽ từ đây trỗi dậy, trở thành một thế lực hạng nhất, thậm chí trong các thế lực hạng nhất cũng sẽ xếp hạng cao!

    "Chu lão đại, tôi đã xem qua thông tin của ông, trên đó nói ông là một con bạc, thích cờ bạc, không ngờ lại đúng là như vậy, hơn nữa còn thích những canh bạc lớn."

    Tiêu Thần nhìn Chu Cường, cười nói.

    "Nếu lần này thua, sau này tôi cũng sẽ không bao giờ dính vào cờ bạc nữa."

    Chu Cường nghiêm túc nói.

    "Haha, cờ bạc thứ này, cờ bạc nhỏ cho vui, chơi một chút thì được, chơi quá lớn thì không tốt."

    Tiêu Thần cười cười, cũng không hoàn toàn phủ nhận tác hại của cờ bạc, dù sao kỹ năng cờ bạc của anh cũng rất lợi hại!

    Đương nhiên, người bình thường tốt nhất vẫn là đừng nên đụng vào thứ này, nếu không, có thể sẽ phải chịu cảnh tan cửa nát nhà, vợ con ly tán!

    Chu Cường gật đầu, đứng dậy: "Tiêu Thần, tôi muốn nói chuyện với người của tôi vài câu."

    "Không thành vấn đề, phòng bên cạnh cũng đang trống."

    "Được."

    Chu Cường liếc nhìn Chu Dũng và những người khác, đi ra ngoài.

    Khi ông ta đi ngang qua Nhậm Hải, bước chân khựng lại: "Bây giờ cứ để mày thoải mái một chút, đợi về rồi, tao sẽ hành hạ mày!" Nói xong, liền đi ra ngoài.

    Thân thể Nhậm Hải run lên, lúc này, trông hắn ta vô cùng thê thảm.

    Sau khi Chu Cường và những người khác ra ngoài, Nhậm Hải nhìn về phía Tiêu Thần, hét lớn: "Tiêu Thần, thằng mẹ mày gài bẫy tao.."

    "Gài bẫy ông? Haha, chúng ta là bạn bè sao? Là anh em sao? Tôi gài bẫy ông thì đã sao?"

    Tiêu Thần chế nhạo.

    "..."

    Nhậm Hải mấp máy môi, muốn chửi vài câu nhưng không thể thốt ra.

    "Nhậm Hải, ông cũng đừng kích động nữa, phát huy chút giá trị cuối cùng đi!"

    Tiêu Thần đến trước mặt Nhậm Hải, nhìn xuống từ trên cao.

    Lúc này, Nhậm Hải nào còn không hiểu những lời Tiêu Thần đã nói trước đây, giá trị của hắn chính là giao hắn cho Chu Cường, đổi lấy một nửa Song Long Đường!

    "Nhưng, nhưng tôi đã đưa tiền cho anh, anh cũng đã hứa sẽ tha cho tôi.."

    "Đúng vậy, số tiền đó tôi đã giúp ông quyên góp cho trẻ em vùng núi nghèo khó, cũng xem như là tích đức cho ông.. còn nữa, tôi thật sự đã tha cho ông, nhưng Chu Cường có tha cho ông hay không, vậy thì tôi không rõ."

    Tiêu Thần nhún vai.

    "..."

    Nhậm Hải trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Thần, nghiến răng nghiến lợi.

    Nếu không phải thật sự không động đậy được, e rằng hắn đã có thể xông lên, cắn Tiêu Thần mấy cái rồi!

    "Tiêu Thần, cầu xin anh, tha cho tôi.. tha cho tôi đi!"

    Ngay lúc Tiêu Thần nghĩ rằng gã này có lẽ trong lòng đã giết mình mười vạn tám ngàn lần, Nhậm Hải thu lại hận ý, lại van xin.

    Hắn biết, giờ phút này, chỉ có Tiêu Thần mới có thể cứu hắn!

    Mặc dù hy vọng này rất mong manh, nhưng không thử sao biết được?

    Tiêu Thần thấy Nhậm Hải cầu xin mình, không khỏi sững sờ, đã đến nước này rồi mà hắn còn cầu xin mình? Không nhầm chứ?

    "Nhậm Hải, ông nghĩ ông còn có giá trị gì có thể vượt qua một nửa, thậm chí cả Song Long Đường không? Nếu có, vậy tôi giữ lại cho ông một mạng cũng không phải là không thể!"

    Tiêu Thần cảm thấy, trực tiếp từ chối người khác là một chuyện rất tàn nhẫn, nên anh đã cho Nhậm Hải một cơ hội!

    Nếu hắn không có giá trị lớn đến thế, vậy thì xin lỗi, chuyện này không thể trách anh được!

    Nhậm Hải sững sờ, mấp máy môi, bây giờ hắn còn có giá trị gì chứ?

    Dù trong một tài khoản nào đó còn có một khoản tiền gửi, nhưng cũng không thể nào so sánh được với giá trị của Song Long Đường!

    "Không có? Vậy thì xin lỗi." Tiêu Thần nhún vai: "Có lẽ, ông có thể thương lượng với Chu Cường một chút, bảo ông ta tha cho ông một mạng.. lỡ như đầu óc ông ta có vấn đề gì đó, không giết ông nữa thì sao?"

    "..."

    Nhậm Hải mặt như màu đất, hắn biết, khả năng này một phần triệu, thậm chí một phần mười triệu cũng không có!

    Hắn đã hại chết con trai người ta, sao có thể không giết hắn?

    "Tiêu Thần, đều là do mày.. nếu không phải vì mày, sao tao lại rơi vào tình cảnh hiện tại.. tao thề, tao làm ma cũng sẽ không tha cho mày!"

    Nhậm Hải biết là đã xong, căn bản không còn đường sống, nên không van xin nữa, gầm lên với Tiêu Thần.

    "Lúc mày còn sống tao còn không sợ, mày biến thành ma rồi thì tao sợ à? Nếu thật sự muốn tìm tao báo thù, sau khi hóa thành lệ quỷ thì cứ đến.. tao chờ mày!"

    Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Nhậm Hải nữa.

    "Tiêu Thần, tao nhất định sẽ.."

    "Nói nhảm thật, câm miệng lại được không?" Quang Đầu Xà một tát vào mặt Nhậm Hải, rồi tìm thứ gì đó nhét vào miệng hắn, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Thần: "Thần ca, anh có nắm chắc canh bạc lớn lát nữa không ạ?"

    "Không biết, có lẽ Chu Cường là một cao thủ cờ bạc."

    Tiêu Thần cười cười, anh không cho rằng Chu Cường kỹ năng cờ bạc kém mà lại đề xuất canh bạc lớn này!

    "..."

    "A cái gì mà a, dù có thua, đối với Long Môn chúng ta cũng không có tổn thất gì.. chẳng qua là không thể nhanh chóng mở rộng được thôi! Nhưng Chu Cường không phải đã hứa rồi sao, trong vòng ba năm không đối đầu với Long Môn, thậm chí có thể kết minh với Long Môn.."

    "Kết minh có ý nghĩa gì, không bằng sáp nhập vào Long Môn."

    Quang Đầu Xà lẩm bẩm.

    Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng anh đối với ván cược này vẫn có vài phần tự tin!

    Phòng bên cạnh, Chu Dũng nhìn Chu Cường, lớn tiếng hỏi: "Đại ca, tại sao anh lại phải cược với Tiêu Thần?"

    "A Dũng, ta đã mệt rồi, không muốn dính líu đến chuyện giang hồ nữa.. nếu thua, vậy đó là ý trời, ông trời muốn ta rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi giang hồ.."

    Chu Cường ngồi trên ghế, giọng có chút trầm thấp.

    Chu Dũng sững sờ, anh ta đối với tình trạng gần đây của anh cả cũng có vài phần hiểu biết.

    Hơn nữa, hai anh em họ cũng đã nói chuyện, Chu Cường đã từng nhắc đến việc 'rửa tay gác kiếm', chỉ là lúc đó Chu Dũng nghe qua loa, không cho là thật.

    "Đại ca, anh nói nghiêm túc đấy à?"

    Chu Dũng nhìn Chu Cường, nhíu mày hỏi.

    "Ừm." Chu Cường gật đầu: "A Dũng, lẽ nào em không mệt sao? Nếu em muốn ở lại, ta cũng không nói gì, nhưng ta vẫn hy vọng em có thể cùng ta rút lui khỏi giang hồ.. anh em chúng ta ra nước ngoài, tìm một nơi, sống yên ổn nửa đời còn lại."

    Chu Dũng nghe lời anh cả, sững sờ, rồi từ từ ngồi xuống ghế.

    Nói thật, cái chết của cháu trai đã giáng cho anh ta một đòn rất lớn.

    Vì vậy, anh ta đang nghiêm túc xem xét lại lời của anh cả, cũng xem xét mình nên đi đâu về đâu.

    Chu Cường thấy Chu Dũng đang trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng cảm thấy hài lòng, rồi quay sang nhìn những anh em thân tín khác:

    "Các anh em cũng đều là huynh đệ lâu năm của tôi cả, những gì tôi nói với A Dũng, cũng là nói với tất cả mọi người!"

    Ai muốn ở lại thì có thể tiếp tục ở lại, dù Song Long Đường có sáp nhập vào Long Môn, Tiêu Thần cũng sẽ không bạc đãi các người.. hơn nữa ta có một trực giác, ở Long Môn sẽ có tương lai hơn rất nhiều so với ở Song Long Đường! Nếu không muốn ở lại, có thể cùng ta ra nước ngoài.. "

    Mấy đại ca tâm phúc nhìn nhau, rõ ràng cũng đang cân nhắc.

    Chu Cường cũng không thúc giục họ, ngồi bên cạnh, châm một điếu thuốc, yên tĩnh hút.

    Ông ta cũng vậy, cũng đang cân nhắc chuyện sau này!

    " Đại ca, em đi cùng anh, anh đi đâu em đi đó, anh em chúng ta không xa rời.. anh nói đúng, em cũng mệt rồi. "

    Hồi lâu sau, Chu Dũng nhìn Chu Cường, chậm rãi nói.

    " Tốt. "

    Chu Cường gật đầu, không hề bất ngờ trước quyết định này của em trai, tình cảm anh em của họ từ nhỏ đã rất sâu đậm!

    " Các người thì sao? "

    Các đại ca khác, có người lựa chọn cùng rời đi, có người lại lựa chọn ở lại.

    " Haha, tốt, mỗi người một chí, ta cũng không nói nhiều.. "Chu Cường lộ ra vài phần nụ cười:" Bây giờ nói những điều này còn quá sớm, biết đâu ta thắng thì sao? "

    Vài phút sau, họ trở lại phòng bao trước đó, và Triệu Đức Nghĩa cũng đã đến.

    Khi Hoàng Hưng đi tìm Triệu Đức Nghĩa, đã kể lại sơ qua sự việc.

    Dù là Triệu Đức Nghĩa cũng có chút kinh ngạc, Chu Cường này ra tay cũng thật lớn!

    Khi đến phòng bao, Tiêu Thần lại kể cho ông nghe chuyện tối nay, và Triệu Đức Nghĩa cho biết, rất sẵn lòng làm người chứng kiến này.

    Đáng chú ý là, Nhậm Hải thấy Triệu Đức Nghĩa liền như người chết đuối vớ được cọc, không ngừng van xin, muốn ông cứu mình một mạng.

    Còn Triệu Đức Nghĩa chỉ liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên một câu -- tự gây nghiệt, không thể sống, không ai cứu được ngươi!

    Mặc dù trước mặt Tiêu Thần, Triệu Đức Nghĩa mặt mày tươi cười, trông rất hiền hòa, như một ông lão nhân từ!

    Nhưng đừng quên, một lão giang hồ như ông, cả đời này đã thấy qua vô số sóng gió, hai tay cũng đã nhuốm đầy máu tanh, căn bản không thể là một người mềm lòng!

    " Triệu lão. "

    Chu Cường thấy Triệu Đức Nghĩa, cung kính chào hỏi.

    " Ừm, Chu Cường, chuyện của các người ta đã nghe rồi, nếu các người đã tin tưởng ta, vậy ta bằng lòng làm người chứng kiến này. "

    Triệu Đức Nghĩa và Chu Cường không có giao tình, chỉ gặp qua vài lần, nên cũng không hàn huyên nhiều, đi thẳng vào chủ đề.

    " Đa tạ Triệu lão. "

    Chu Cường gật đầu.

    " Chơi ở đây luôn à? "

    " Cứ ở đây đi. "

    " Được. "Triệu Đức Nghĩa gật đầu:" A Sơn, đi chuẩn bị vài bộ bài mới, mang qua đây. "

    " Vâng, thưa Triệu lão. "

    A Sơn đáp một tiếng, quay người rời đi.

    Tiêu Thần và Chu Cường ngồi đối diện nhau, Triệu Đức Nghĩa ngồi ở đầu bàn tròn.

    Rất nhanh, A Sơn trở lại, tay cầm một chiếc khay, bên trong có hơn mười bộ bài mới, đều chưa được bóc tem.

    " Tiêu Thần, Chu Cường, hai người kiểm tra bài đi! "

    Triệu Đức Nghĩa nói với hai người.

    Tiêu Thần không hề chạm vào bài, anh tin tưởng Triệu Đức Nghĩa.

    Còn Chu Cường cũng là người có khí phách, biết loại lão giang hồ này coi trọng thể diện hơn cả mạng sống, sẽ không giở trò trong những chuyện này, nên cũng không hề chạm vào bài!

    " Tốt, vậy hai người chọn một bộ đi. "

    " Chu lão đại, ông chọn đi. "

    Tiêu Thần nhìn Chu Cường, cười nói.

    Lần này Chu Cường không từ chối, gật đầu, tùy tiện lấy ra một bộ bài, đưa cho Triệu Đức Nghĩa.

    Ông là người chứng kiến, bài của ván cược cũng là do ông chia!

    " Nếu không có vấn đề gì nữa, vậy chúng ta bắt đầu nhé? "

    Triệu Đức Nghĩa nhìn hai người, trầm giọng hỏi.

    " Được. "

    Tiêu Thần và Chu Cường đều gật đầu.

    Trong phòng bao cũng trở nên yên tĩnh, ngay cả Nhậm Hải cũng dựa vào tường, không còn la hét nữa, thỉnh thoảng nhìn qua.

    Triệu Đức Nghĩa xé bộ bài ra, xào bài một lúc, rồi hỏi:" Một ván định thắng thua, phải không? "

    " Một ván đi. "

    Chu Cường gật đầu, trầm giọng nói.

    " Tốt, vậy bắt đầu."

    Triệu Đức Nghĩa gật đầu, bắt đầu chia bài.
     
  6. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 515: Át Bích!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Đức Nghĩa chia cho Tiêu Thần và Chu Cường mỗi người ba lá bài.

    Trác Kim Hoa, nếu không tố bài, thì hàm lượng kỹ thuật không lớn, phần nhiều là thử thách tố chất tâm lý cá nhân!

    Hơn nữa, tiền cược của hai người đã được xác định, cho nên cũng không tồn tại chuyện tố thêm tiền hay những việc tương tự!

    Gần như là mỗi người ba lá bài, lật bài ngửa, so xem ai lớn hơn!

    Cộng thêm vì không tố bài, khả năng chơi ăn gian lại càng thấp, cho nên chỉ có thể dựa vào vận may!

    Tiêu Thần và Chu Cường đều không chạm vào những lá bài trước mặt, chỉ nhìn nhau.

    Người của Long Môn và Song Long Đường cũng lần lượt nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần và Chu Cường, sợ đối phương giở trò bịp bợm!

    "Chúng ta trực tiếp lật bài đi, thế nào?"

    Chu Cường lên tiếng.

    "Được thôi."

    Tiêu Thần gật đầu, anh cũng lười giở trò, cứ hoàn toàn dựa vào vận may đi!

    Chu Cường đưa tay ra, cầm lấy lá bài đầu tiên, lật ra, là một lá 2 Bích.

    Sau đó, lá bài thứ hai cũng được lật ra, là một lá 2 Cơ.

    Nhìn hai lá bài trên bàn, người của Song Long Đường có chút thất vọng, đồng thời lại có chút mong đợi.

    Thất vọng là, 2 trong Trác Kim Hoa được xem là lá bài nhỏ nhất!

    Nếu là một đôi 2, vậy thì bất kỳ một đôi nào cũng có thể thắng được thế bài này!

    Nhưng mà.. nếu là ba lá 2, vậy thì lại khác!

    Ba lá bài giống nhau, tức là sám cô, là bộ bài lớn nhất trong Trác Kim Hoa!

    Mặc dù chỉ là sám cô nhỏ nhất, nhưng cơ hội thắng cũng rất lớn!

    Chu Cường cũng nheo mắt lại, rốt cuộc là thiên đường hay địa ngục?

    Nếu vẫn là 2, vậy đó chính là thiên đường!

    Nếu không phải, vậy đó chính là địa ngục!

    Ông ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi lật lá bài cuối cùng, 2 Rô!

    Khi người của Song Long Đường nhìn thấy lá 2 cuối cùng, tất cả đều trợn tròn mắt, rồi reo hò.

    Theo họ thấy, trong ván Trác Kim Hoa của hai người, xác suất xuất hiện sám cô thật sự quá nhỏ, dù là sám cô nhỏ nhất cũng là như vậy!

    Bây giờ, trừ khi Tiêu Thần xuất hiện sám cô lớn hơn 2, nếu không, các thế bài khác đều là thua!

    Sắc mặt Hoàng Hưng và những người khác hơi biến đổi, sám cô 2, vậy còn thắng thế nào được nữa?

    Ngay cả Triệu Đức Nghĩa cũng trong lòng thở dài, theo ông thấy, xác suất thắng của Tiêu Thần thật sự quá nhỏ, quá nhỏ rồi.

    "Haha, Tiêu Thần, đến lượt cậu."

    Chu Cường thu lại ánh mắt từ ba lá 2, nhìn về phía Tiêu Thần đối diện.

    Ánh mắt Tiêu Thần cũng co lại một chút, vận may của gã này cũng quá tốt rồi?

    Nãy giờ anh vẫn luôn quan sát Chu Cường, nên dĩ nhiên nhận ra ông ta không hề chơi gian, hoàn toàn chỉ dựa vào may mắn!

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu, lật lá bài trên cùng ra.

    Bích, giống như lá bài đầu tiên mà Chu Cường đã lật, cũng là Bích, chỉ có điều là Át Bích!

    Tiêu Thần nhìn lá Át Bích, cười cười, trong năm mươi tư lá bài, anh đối với lá Át Bích có một tình yêu đặc biệt!

    Bây giờ, lá bài đầu tiên đã lật ra Át Bích, có phải là đại diện cho điều gì đó không?

    Ngay sau đó, anh lại lật lá thứ hai, cũng giống như Chu Cường, là Cơ!

    Sự trùng hợp này, ngay cả Tiêu Thần cũng có chút kinh ngạc, càng khiến anh kinh ngạc hơn là, lại là Át Cơ!

    Hai lá Át!

    Một lá Bích, một lá Cơ!

    Ánh mắt Tiêu Thần trở nên kỳ quặc, không thể nào?

    Những người khác cũng đều trợn tròn mắt, vẻ mặt khác lạ, không phải thật sự trùng hợp như vậy chứ?

    Bao gồm cả Triệu Đức Nghĩa, thân thể cũng nghiêng về phía trước, trong đôi mắt già nua mang theo vài phần mong đợi.

    Ánh mắt Chu Cường co lại, siết chặt nắm đấm, không thể nào, sao có thể!

    Tiêu Thần quét mắt qua toàn trường, thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, cười cười, đưa tay ra nắm lấy lá bài cuối cùng!

    "Át! Át! Át!"

    Quang Đầu Xà nhìn lá bài thứ ba, hai tay chắp lại, khấn vái, nhìn thái độ thành kính đó, người không biết còn tưởng anh ta đang ở trước tượng Phật trong chùa!

    "Là Át!"

    Dù là Hoàng Hưng, cũng toàn thân căng cứng, trong lòng gào thét.

    "Không, tuyệt đối không.. Không thể đâu!"

    Mà người của Song Long Đường cũng vô cùng căng thẳng, nếu thật sự lại lật ra một lá Át nữa, vậy thì thật sự là.. không biết nên nói thế nào!

    Lá bài cuối cùng, sẽ là Át chứ?

    Tất cả mọi người đều đang chờ đợi..

    Trong phòng bao, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thậm chí tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm vào lá bài trong tay Tiêu Thần.

    Tiêu Thần chậm rãi lật qua, đầu tiên là ánh mắt co lại, rồi khóe miệng nhếch lên: "Haha, Át Rô."

    Cạch!

    Anh ném lá bài cuối cùng lên bàn, bày ra trước mặt tất cả mọi người.

    Át Rô?

    Sao có thể như vậy?

    Bất kể là nhóm người Hoàng Hưng hay nhóm người Song Long Đường, và cả Triệu Đức Nghĩa, tất cả đều trợn tròn mắt!

    Ba lá 2 gặp phải ba lá Át?

    Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

    Càng trùng hợp hơn là, chất bài còn hoàn toàn giống nhau!

    2 Bích, 2 Cơ, 2 Rô!

    Át Bích, Át Cơ, Át Rô!

    "Không, sao có thể như vậy?"

    Chu Dũng trừng mắt nhìn ba lá Át, không nhịn được nói.

    Chu Cường nhìn ba lá 2 trước mặt mình, lại nhìn ba lá Át trước mặt Tiêu Thần, nở một nụ cười cay đắng: "Tôi thua rồi, xem ra ý trời đã định!"

    Mặc dù nghĩ đến việc thua Song Long Đường cho Tiêu Thần có chút đau lòng, nhưng trong lòng nhiều hơn lại là sự nhẹ nhõm!

    Buông xuống rồi!

    Nếu đã là ý trời, vậy thì nên rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi giang hồ thôi!

    "Tôi tuyên bố, Tiêu Thần thắng!"

    Triệu Đức Nghĩa hoàn hồn lại, liếc nhìn Tiêu Thần, tuyên bố.

    Trong lòng ông có chút lẩm bẩm, sao có thể trùng hợp như vậy?

    Thằng nhóc Tiêu Thần này, kỹ năng cờ bạc cũng quá cao minh rồi?

    Nhiều đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, mà vẫn có thể tráo bài được?

    Thực ra, không chỉ ông có suy nghĩ này, những người khác cũng có suy nghĩ này!

    Nếu không, chuyện này thật sự quá trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến người ta không thể tin nổi!

    Họ cảm thấy, Tiêu Thần nhất định là cố ý, ba lá Át đối đầu với ba lá 2 thì thôi đi, ngay cả chất bài cũng giống hệt nhau!

    Tiêu Thần để ý thấy ánh mắt của họ, cũng cạn lời, anh có thể thề, thật sự là trùng hợp, anh không hề dùng đến một chút kỹ xảo nào!

    Đừng nói là họ, ngay cả trong lòng anh cũng cảm thấy không thể tin nổi!

    "Tiêu Thần, sau này, lão đại của Song Long Đường chính là cậu!"

    Chu Cường thua rồi, hơn nữa còn là trong tình huống này, cho nên thật sự đã buông xuống.

    "Ừm.."

    "Bất kể cậu muốn hợp nhất Song Long Đường hay muốn thôn tính Song Long Đường, tôi hy vọng cậu có thể hứa với tôi một chuyện."

    Chu Cường nhìn Tiêu Thần, nghiêm túc nói.

    "Gì, ông cứ nói."

    "Tôi hy vọng cậu không bạc đãi anh em của Song Long Đường, đối xử như nhau.."

    Tiêu Thần liếc nhìn mấy đại lão tâm phúc, gật đầu: "Được, tôi có thể hứa với ông, sẽ đối xử như nhau.."

    "Ừm, cảm ơn."

    Chu Cường đứng dậy, cúi người, chào Tiêu Thần một cái.

    "Chu lão đại, tiếp theo ông có dự định gì?"

    Tiêu Thần nhìn Chu Cường, hỏi.

    "Tôi? Rửa tay gác kiếm, ẩn cư ở nước ngoài."

    Tiêu Thần gật đầu, anh thấy Chu Cường đã có quyết định, cũng không nói nhiều nữa.

    Có lẽ đối với ông ta mà nói, như vậy cũng không tệ.

    Dù sao, đã lăn lộn giang hồ, sớm muộn gì cũng phải trả!

    Có thể được như Triệu Đức Nghĩa, là ít có, đa số người cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp!

    Mặc dù quyết định buông xuống, nhưng tâm trạng của Chu Cường vẫn khá phức tạp.

    Cũng phức tạp như vậy, còn có những người khác của Song Long Đường, bao gồm cả Chu Dũng!

    Còn Hoàng Hưng và những người khác thì đều vui mừng khôn xiết!

    Thâu tóm cả Song Long Đường, căn bản là một điều bất ngờ!

    "Tiêu Thần, hai ngày sau, tôi sẽ mở đại hội toàn bang, đến lúc đó sẽ tuyên bố.. cậu có thể cho người qua tiếp quản."

    Chu Cường nói với Tiêu Thần.

    "Được, những việc này giao cho Hưng ca."

    Tiêu Thần nhìn về phía Hoàng Hưng, cười với cậu ta một cái.

    Hoàng Hưng siết chặt nắm đấm, ra sức gật đầu: "Thần ca, em sẽ xử lý tốt."

    "Ừm."

    Tiêu Thần gật đầu, anh đối với năng lực của Hoàng Hưng vẫn khá công nhận!

    "Tiêu Thần, chúc mừng cậu."

    Triệu Đức Nghĩa nhìn về phía Tiêu Thần, vừa mừng thay cho anh, trong lòng cũng có chút phức tạp.

    Từ khi quen biết Tiêu Thần đến giờ, thời gian đâu có dài, vậy mà cậu ấy đã nắm trọn cả thế giới ngầm Nam Thành!

    Tốc độ này cũng không ai sánh bằng!

    Lúc đầu, ông đã cảm thấy Tiêu Thần tuyệt không phải là rồng trong ao, thậm chí có thể khuấy đảo cả giang hồ Long Hải!

    Bây giờ xem ra, mắt già của ông vẫn chưa mờ!

    Sau đó, ông lại nhìn về phía Chu Cường: "Chu Cường, ta cũng chúc mừng ngươi."

    Chu Cường đầu tiên là sững sờ, rồi lập tức hiểu ra.

    Ông ta gật đầu: "Ừm, đa tạ Triệu lão."

    "Haha, lăn lộn trong thế giới ngầm, có thể giữa đường lên bờ được là ít có.. đã lên bờ rồi, vậy thì đừng xuống nước nữa, sống cho tốt đi."

    Triệu Đức Nghĩa nghiêm túc nói.

    Nếu không phải có những lý do khác, Triệu Đức Nghĩa cũng sẽ không còn kinh doanh hội sở Long Đằng, ở trong trạng thái bán ẩn thoái này!

    Ông cũng muốn hoàn toàn rửa tay gác kiếm, không còn để ý đến chuyện giang hồ nữa!

    Quy củ giang hồ, chuyện giang hồ, giang hồ giải quyết!

    Còn ông, có những chuyện giang hồ chưa giải quyết xong, cho nên không thể rút lui khỏi giang hồ!

    Không khí tiếp theo tốt hơn rất nhiều, Chu Cường và Chu Dũng đều quyết định đi xa nước ngoài!

    Còn mấy đại lão tâm phúc định ở lại cũng đã nói chuyện với Tiêu Thần vài câu.

    Họ trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng Tiêu Thần vài câu đã khiến họ xua tan đi các loại lo ngại!

    "Tiêu Thần, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây, còn phải xử lý một số chuyện."

    Nói chuyện một lúc, Chu Cường nói với Tiêu Thần.

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Đợi ngày mai, tôi sẽ gọi cho cậu, đến lúc đó để Hoàng lão đại qua, từng bước tiếp quản một số chuyện."

    "Ừm."

    Ánh mắt Chu Cường rơi xuống người Nhậm Hải đã hôn mê, nụ cười trên mặt thu lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác.

    Ông ta trở về, ngoài việc phải xử lý một số chuyện của Song Long Đường, còn muốn hành hạ Nhậm Hải một trận tơi bời!

    "Mang hắn đi, chúng ta đi!"

    Chu Cường lạnh lùng nói.

    Hai đại lão tâm phúc tiến lên, lôi Nhậm Hải đi như lôi một con chó chết.

    Vì động tác quá mạnh, lại một lần nữa làm Nhậm Hải tỉnh lại, đau đến mức lại la lên.

    Vốn dĩ Tiêu Thần định để Tiểu Đao đi theo, tận mắt nhìn Nhậm Hải bị trừ khử, nhưng suy nghĩ một chút lại dẹp đi ý nghĩ đó.

    Nhậm Hải rơi vào tay Chu Cường, khả năng không chết thật sự quá nhỏ!

    Ngược lại là Chu Cường, dường như có thể nhìn ra được sự lo ngại của Tiêu Thần, nói: "Tôi định sáng mốt, đến trước mộ của Chu Viêm, dùng máu tươi và đầu của Nhậm Hải để tế nó.. đến lúc đó, Long Môn cứ phái vài người qua tham dự nhé!"

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu, anh không muốn để lại bất kỳ mầm họa nào, đặc biệt là gã Nhậm Hải này, giống như một con rắn độc!

    Chỉ có tận mắt nhìn thấy hắn chết, mới có thể yên tâm!

    Đám người Chu Cường mang theo Nhậm Hải rời đi, Tiêu Thần và Triệu Đức Nghĩa lại nói chuyện vài câu rồi cũng dẫn theo Hoàng Hưng và những người khác rời đi.

    Vừa ra khỏi hội sở Long Đằng, Quang Đầu Xà đã la lên.

    "Thần ca, kỹ năng cờ bạc của anh thật sự quá ngầu rồi, nhiều người như vậy mà không hề phát hiện ra!"

    Tiêu Thần nhìn Quang Đầu Xà, bĩu môi: "Nếu tôi nói, thật sự là vận may và trùng hợp, các cậu có tin không?"

    "Không tin."

    Hoàng Hưng và những người khác, bao gồm cả Tiểu Đao, đều lắc đầu.

    "..."

    Tiêu Thần mấp máy môi, thực ra anh cũng có chút không tin.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...