Hiện Đại [Dịch] Tuyệt Thế Binh Vương - Tiêu Thần Tô Tình - Vũ Công Cô Đơn

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi mrgu21, 5 Tháng sáu 2025.

  1. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1041: Đường phố đầy rẫy chiêu trò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Tiêu Thần nói, ông lão Đông y không đáp, cẩn thận bắt mạch. Điều này khiến ông lại đánh giá cao một chút, y thuật hẳn không tồi.

    Tiêu Thần không nói gì nữa, để mặc ông lão Đông y bắt mạch.

    "Hả?" Hai phút sau, ông lão Đông y nhíu mày, phát ra tiếng nghi vấn.

    "Nhìn mạch tượng của cậu, cơ thể rất tốt.. Nói xem, cậu không khỏe ở đâu?" Ông lão Đông y nhìn Tiêu Thần, hỏi.

    "He he, lão Vu quả nhiên y thuật cao minh!" Tiêu Thần nở nụ cười. "Lão Vu, cơ thể cháu không có gì không khỏe cả."

    "Không khỏe chỗ nào, sao lại đến khám Đông y?" Ông lão Đông y nhíu mày nói.

    "Lão Vu, hôm nay cháu đến, là nghe nói ở đây có một cây nhân sâm trăm năm, nên muốn mua lại." Tiêu Thần nói với ông lão Đông y.

    "Cái gì? Cậu muốn mua nhân sâm trăm năm?" Ông lão Đông y nhíu mày càng sâu hơn.

    "Vâng." Tiêu Thần gật đầu.

    "Hỗn xược, cậu không bệnh sao lại làm phiền ta khám bệnh? Ngoài kia còn có bệnh nhân đang chờ, cậu mau rời đi!" Ông lão Đông y có chút tức giận nói.

    "Lão Vu, cháu sẽ không chiếm của ngài nhiều thời gian đâu, chỉ muốn hỏi một chút, cây nhân sâm của ngài bán thế nào? Bao nhiêu tiền?" Tiêu Thần vội vàng nói.

    "Không bán, bao nhiêu tiền cũng không bán!" Ông lão Đông y nói xong, liền muốn đuổi người. "Mau đi, đừng làm lỡ việc ta khám bệnh cho bệnh nhân."

    "Lão Vu.. ngoài kia không còn mấy người nữa, cháu chỉ chiếm của ngài năm phút, được không? Hai chúng ta trò chuyện một chút, hoặc ngài ra giá đi!" Tiêu Thần kiên nhẫn, nói.

    "Ta đã nói rồi, bao nhiêu tiền cũng không bán! Nếu cậu còn làm lỡ việc ta khám bệnh cho bệnh nhân, ta sẽ bảo bảo vệ đuổi cậu ra ngoài!" Ông lão Đông y rất tức giận.

    "Lão Vu.."

    "Người tiếp theo!" Ông lão Đông y lớn tiếng nói.

    "..."

    Tiêu Thần há miệng, mẹ kiếp, nếu không phải vì Tiểu Manh, phải cầu cạnh người ta, anh đã đi từ lâu rồi.

    Anh khi nào từng phải chịu cái 'khí' này?

    Nhưng vì Tiểu Manh, chỉ có thể nhẫn nhịn!

    Rất nhanh, một phụ nữ trung niên từ ngoài bước vào.

    "Cậu mau đi đi!" Ông lão Đông y nói xong, ra hiệu cho phụ nữ trung niên ngồi xuống.

    Tiêu Thần cũng không đi, đứng bên cạnh quan sát.

    "Đưa tay phải cho ta." Ông lão Đông y nói với phụ nữ trung niên.

    "Được." Phụ nữ trung niên gật đầu, đưa tay phải ra.

    "Ngực nghẹt, khí ngắn, ho vào nửa đêm, đó là triệu chứng của bệnh nóng.." Còn chưa đợi ông lão Đông y bắt mạch, Tiêu Thần ở bên cạnh, nhìn phụ nữ trung niên nói.

    Nghe Tiêu Thần nói, phụ nữ trung niên trợn tròn mắt. Bà quay đầu nhìn Tiêu Thần: "Anh, sao anh biết?"

    "He he, qua phương pháp 'vọng chẩn' mà nhìn ra thôi." Tiêu Thần cười cười, nói.

    "Nếu cậu còn ở đây gây rối, ta sẽ bảo bảo vệ đuổi cậu ra ngoài!" Ông lão Đông y nhìn Tiêu Thần, giận dữ quát.

    Theo ông, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nói nhăng nói cuội, biết y thuật gì chứ!

    "Lão Vu, cháu có gây rối hay không, ngài hỏi vị bệnh nhân này, không phải sẽ biết sao? Hơn nữa, ngài cũng có thể thông qua mạch tượng mà nhìn ra."

    "Vu thần y, anh ấy nói đều đúng, đây là học trò của ngài sao?" Phụ nữ trung niên vừa rồi trong lúc kinh ngạc, nên cũng không nghe rõ ông lão Đông y nói gì.

    Nghe phụ nữ trung niên nói, sắc mặt ông lão Đông y khẽ biến, đều đúng sao?

    Điều này làm sao có thể?

    Ông không đáp, nắm lấy cổ tay phụ nữ trung niên, cẩn thận bắt mạch. Nhưng theo thời gian trôi qua, mắt ông cũng trợn lớn, làm sao có thể?

    Vì thông qua mạch tượng, ông phát hiện, Tiêu Thần nói, vậy mà đều đúng!

    "Cậu, sao cậu biết?" Ông lão Đông y trừng mắt nhìn Tiêu Thần, ông có chút nghi ngờ, hai người này không phải là cùng một bọn chứ?

    "He he, lão Vu, cháu vừa nói rồi, cháu là thông qua phương pháp 'vọng chẩn' mà nhìn ra." Tiêu Thần cười cười, đã ông lão này không bán, vậy anh chỉ có thể nghĩ cách khác.

    "Không thể nào!" Ông lão Đông y lắc đầu, 'vọng chẩn', bây giờ chỉ dùng để phụ trợ, làm sao có thể nhanh hơn và chính xác hơn bắt mạch chứ?

    "He he, không có gì là không thể, cháu còn nhìn ra được, buồng trứng của vị bệnh nhân này, hình như có chút vấn đề, hẳn là u nang buồng trứng phải không?" Tiêu Thần nói xong, nhìn phụ nữ trung niên.

    "Đúng đúng đúng, rất đúng, tháng trước tôi đi bệnh viện kiểm tra, nói có u nang buồng trứng!" Phụ nữ trung niên đột nhiên đứng dậy, suýt chút nữa nhào vào người Tiêu Thần. "Vị tiên sinh đây.. không, Tiểu thần y, anh quá giỏi rồi!"

    "..."

    Ông lão Đông y ở bên cạnh nhìn, thần sắc có chút kỳ quái, hai người này chắc chắn là cùng một bọn rồi? Nếu không phải cùng một bọn, hắn ta làm sao có thể biết u nang buồng trứng gì đó!

    Tuy nhiên, diễn xuất của phụ nữ trung niên này cũng không tệ, nếu đi làm diễn viên, giành tượng vàng gì đó, đoán chừng không thành vấn đề.

    "Vu thần y, đây là học trò của ngài sao? Ngài xem kỹ lại cho tôi một chút, học trò của ngài đã lợi hại như vậy, vậy ngài chắc chắn còn lợi hại hơn." Phụ nữ trung niên ngồi xuống lại, đưa tay cho ông lão Đông y.

    "Đủ rồi!" Ông lão Đông y sắc mặt khẽ trầm xuống. "Các người đừng diễn nữa, bây giờ mau rời đi, đừng làm lỡ việc ta khám bệnh cho bệnh nhân!"

    Nghe ông lão Đông y nói, phụ nữ trung niên sững sờ.

    Diễn kịch sao? Ý gì vậy?

    "..."

    Tiêu Thần cũng có chút cạn lời, ông già này 'não to' thật đó, vậy mà lại nghĩ họ là cùng một bọn?

    "Lão Vu, cháu và vị.. chị này, không phải cùng một bọn, càng không diễn kịch!"

    "Hừ, ta phải tin sao! Các người vì muốn có được cây nhân sâm trăm năm của ta, cũng liều mạng thật đó!" Ông lão Đông y hừ một tiếng.

    "Này này, Vu thần y, lời ngài là có ý gì? Anh ấy không phải học trò của ngài sao? Tôi với vị Tiêu thần y này, không quen biết!" Phụ nữ trung niên vội vàng nói.

    "Các người không quen biết? Bớt lừa ta đi! Tuy ta già rồi, nhưng vẫn chưa bị 'lú lẫn' đâu!" Ông lão Đông y căn bản không tin.

    "Lão Vu, thế này đi, ngài nói cháu và vị chị này là cùng một bọn, vậy ngài gọi thêm một người nữa vào! Cháu không thể nào cùng một bọn với tất cả mọi người được phải không?" Tiêu Thần nhìn ông lão Đông y, nói.

    Ông lão Đông y sững sờ, ngay sau đó đứng dậy: "Được, vậy ta sẽ gọi thêm một người nữa vào, ta ra ngoài chọn!" Nói xong, ông đi ra ngoài.

    "Tiểu thần y, Vu thần y có ý gì? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Phụ nữ trung niên có chút ngơ ngác, hỏi.

    "He he, không có gì, chỉ là có chút hiểu lầm thôi." Tiêu Thần cười cười, lắc đầu.

    "Ồ, vậy Tiểu thần y, anh nói bệnh của tôi, có nghiêm trọng không?" Phụ nữ trung niên hỏi.

    "Không nghiêm trọng, lát nữa để lão Vu kê vài thang thuốc cho bà, điều hòa một chút là được rồi." Tiêu Thần lắc đầu, nói.

    "Ồ ồ, vậy thì tốt." Phụ nữ trung niên thở phào nhẹ nhõm, yên tâm.

    Qua chuyện vừa rồi, bà ấy vô cùng tin tưởng y thuật của Tiêu Thần! Thậm chí còn tin hơn cả ông lão Đông y!

    Rất nhanh, ông lão Đông y dẫn theo một người đàn ông gầy gò từ ngoài vào.

    "Nào, xem giúp ông ấy đi!" Ông lão Đông y nhìn Tiêu Thần, nói.

    Người đàn ông gầy gò này là bệnh nhân cũ của ông, cho nên không thể nào là đồng bọn của Tiêu Thần! Hơn nữa, ông ấy vừa mới đến đây, căn bản không thể nào bị Tiêu Thần mua chuộc từ trước!

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, cẩn thận quan sát.

    Rất nhanh, anh nhíu mày, lộ ra vài phần kinh ngạc.

    "Ung thư phổi giai đoạn cuối, nếu không phải lão Vu ngài dùng thuốc bắc để ức chế tế bào ung thư, nửa năm trước ông ấy có lẽ đã.." Tiêu Thần nhìn ông lão Đông y, không nói hết câu, nhưng ý nghĩa thì ai cũng hiểu.

    Nghe Tiêu Thần nói, ông lão Đông y trợn tròn mắt, ông thật sự bị chấn động rồi!

    Còn người đàn ông gầy gò, cũng ngơ ngác, người thanh niên này sao lại biết bệnh tình của ông ấy?

    Thực tế cũng đúng như vậy, nửa năm trước, ông ấy đã chịu đựng đủ nỗi đau của hóa trị, nghe nói ông lão Đông y ở đây không tệ, nên đến khám.

    Lúc đó bác sĩ ở bệnh viện, nói với người nhà của ông, ông không sống được quá một tháng! Coi như 'đã hết hy vọng', ông ấy tìm đến ông lão Đông y, rồi được kê vài thang thuốc. Kết quả uống vài thang thuốc xong, cơ thể ông ấy tốt hơn nhiều, đợi ông ấy đi bệnh viện kiểm tra lại, phát hiện tế bào ung thư không còn lan rộng nữa.

    Điều này khiến ông ấy vô cùng tin tưởng ông lão Đông y, cũng rất cảm kích! Nửa năm qua, ông ấy vẫn luôn khám bệnh ở đây, bệnh tình đã được kiểm soát!

    "Cậu, cậu thật sự hiểu y thuật?" Ông lão Đông y nhìn Tiêu Thần, kinh ngạc nói.

    "Vâng." Tiêu Thần gật đầu.

    "Không thể nào, cậu quá trẻ.. Dù cậu có học y, thì y thuật cũng sẽ không giỏi đâu!" Ông lão Đông y vẫn không tin. Ngay cả ông, cũng tin vào một câu nói trong giới Đông y – 'lão Đông y lão Đông y', Đông y càng già càng giỏi!

    Câu nói này, không chỉ trong giới Đông y, mà ai cũng nghĩ như vậy. Đi bệnh viện, những bác sĩ Đông y trẻ tuổi, về cơ bản không được tin tưởng, không có nhiều bệnh nhân. Còn bệnh nhân, thường cho rằng y thuật của lão Đông y cao minh hơn!

    Thực tế, trong giới Đông y cũng là như vậy, lão Đông y giỏi hơn! Ông nhìn Tiêu Thần, đoán chừng cũng chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, làm sao có thể có y thuật cao siêu chứ?

    "Lão Vu, ngài không thể 'lấy tuổi mà luận người' phải không?" Tiêu Thần nhìn ông lão Đông y, lắc đầu nói. "Cháu biết ngài thấy cháu trẻ, nhưng trẻ không có nghĩa là không có y thuật lợi hại.. Ít nhất, y thuật của ngài, hẳn là không bằng cháu."

    Nghe Tiêu Thần nói, ông lão Đông y sắc mặt trầm xuống.

    "Cái gì? Cậu nói y thuật của ta, không bằng cậu sao?"

    "Cháu nghĩ là vậy." Tiêu Thần gật đầu.

    "Hừ, ta hành y cả đời, thậm chí đã đạt đến trình độ 'danh y', làm sao có thể còn không bằng thằng nhóc con như cậu chứ! Cậu có thể chỉ giỏi 'vọng chẩn' thôi, nhưng nói về y thuật, he he, e là còn chưa đủ trình đâu!" Ông lão Đông y cười lạnh nói.

    "Danh y? Ừm, y thuật đó cũng coi như 'nhập môn' rồi." Tiêu Thần gật đầu.

    Nghe Tiêu Thần nói, ông lão Đông y càng giận hơn.

    "Hay cho một tên tiểu tử ngông cuồng, 'danh y nhập môn' sao? Cả Trung Quốc, có bao nhiêu danh y? Không quá một trăm người! Nếu danh y mới chỉ là 'nhập môn', vậy trong mắt cậu, thế nào mới coi là y thuật cao minh?"

    "Ít nhất phải là 'thần y' chứ." Tiêu Thần suy nghĩ một lát, nói.

    "Thần y? Hừ, cả Trung Quốc, tổng cộng chỉ có ba vị thần y!" Ông lão Đông y giận dữ nói.

    "Lão Vu, cháu nói y thuật của ngài không bằng cháu, ngài còn không phục sao.. Hay là, hai chúng ta so tài một chút, thế nào?" Tiêu Thần đi một vòng, cuối cùng cũng 'vào đề' rồi.

    "So tài cái gì?" Ông lão Đông y hỏi.

    "Đương nhiên là so tài y thuật rồi, nếu so chạy bộ gì đó, chẳng phải cháu bắt nạt ngài sao." Tiêu Thần cười nói.

    "Cậu.. Hay cho một tên tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho cậu biết, đừng tưởng học được vài chiêu 'kỳ hoàng chi thuật', mà đã cho rằng mình ghê gớm!" Ông lão Đông y giận dữ nói.

    "Vậy nói cách khác, lão Vu ngài muốn so tài với cháu sao?" Tiêu Thần trong lòng thầm cười, hỏi.

    "So!"

    "So thì được, nhưng phải có chút 'phần thưởng' chứ.. Thế này đi, nếu ngài thua, thì cây nhân sâm trăm năm kia của ngài, tặng cho cháu, thế nào?" Tiêu Thần cười tủm tỉm nói.
     
  2. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1042: Hai phương thuốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Tiêu Thần nói, ông lão Đông y sững sờ.

    Nhân sâm trăm năm sao?

    Hay cho thằng nhóc này, đi một vòng, cuối cùng vẫn là thèm khát cây nhân sâm trăm năm của ông!

    Nói theo lời của giới trẻ bây giờ, đó là một 'bộ chiêu trò' đầy rẫy!

    Tuy nhiên, dù ông biết rõ đây là 'chiêu trò', hoặc là cái bẫy mà nó giăng ra cho ông, thì ông cũng phải nhảy xuống! Nếu không đồng ý, chẳng phải là nói ông sợ tên nhóc này rồi sao?

    "Thằng nhóc, vậy nếu cậu thua thì sao?" Ông lão Đông y nhìn chằm chằm Tiêu Thần, hỏi.

    Tiêu Thần khóe miệng cong lên, xem ra ông già này đã đồng ý rồi!

    "Cháu sẽ thua sao? Không thể nào!"

    "Đừng nói nhảm, nếu cậu thua, thì sao?" Ông lão Đông y nhíu mày, trầm giọng hỏi.

    "Năm triệu, thế nào? Nếu cháu thua, cháu cho ngài năm triệu!" Tiêu Thần suy nghĩ một lát, nói.

    "Ta không cần tiền!" Ông lão Đông y lắc đầu.

    "Không cần tiền sao? Vậy ngài muốn gì?" Tiêu Thần có chút bất ngờ, hỏi.

    "Thứ có giá trị tương đương với cây nhân sâm trăm năm của ta." Ông lão Đông y nhìn anh ta, nói.

    "Được, ngài đợi một chút." Tiêu Thần nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài.

    "Vu thần y, vừa rồi vị đó là ai?" Người đàn ông gầy gò nhìn ông lão Đông y, hỏi.

    "Nó muốn đến mua cây nhân sâm trăm năm của ta, ta không bán, nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.. Ta không ngờ, nó lại biết y thuật." Ông lão Đông y chậm rãi nói.

    "Vu thần y, y thuật của anh ấy rất lợi hại, vừa rồi nói đều đúng hết đó!" Phụ nữ trung niên nói với ông lão Đông y.

    "..."

    Ông lão Đông y không đáp, ông cũng cảm thấy y thuật của Tiêu Thần hẳn là không tồi.

    Nhưng, cũng chỉ là không tồi mà thôi! Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, làm sao có thể lợi hại hơn ông chứ!

    Khoảng hai phút sau, Tiêu Thần cầm một cái hộp đi lên.

    "Lão Vu, mời ngài xem." Tiêu Thần mở hộp ra, đưa qua.

    "Linh chi trăm năm?" Ông lão Đông y liếc mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.

    "Đúng vậy, linh chi trăm năm!" Tiêu Thần gật đầu. "Cây linh chi này, và cây nhân sâm của ngài, giá trị hẳn là tương đương chứ?"

    "Được, cứ dùng nó làm vật cược!" Ông lão Đông y gật đầu, trong mắt lộ ra vài phần yêu thích.

    "Lão Vu, nhân sâm của ngài đâu? Cháu cũng muốn xem." Tiêu Thần nhìn ông lão nói.

    "Ta có thể lừa cậu được sao? Ta đi lấy ngay, đợi đó!" Ông lão Đông y nói xong, đi ra ngoài.

    Vài phút sau, ông cũng cầm một cái hộp, từ ngoài bước vào.

    "Đây, đây là nhân sâm của ta, cậu xem đi." Tiêu Thần nhận lấy, liếc mắt, nở một nụ cười.

    Đúng vậy, là nhân sâm trăm năm! Cộng với cây này, thì anh có hai cây nhân sâm trăm năm rồi, như vậy là đủ rồi!

    "Lão Vu, chúng ta so tài thế nào?" Tiêu Thần nhìn ông lão Đông y hỏi.

    "Cậu còn trẻ, cậu nói đi, đừng để nói ta 'lấy lớn hiếp nhỏ'!" Ông lão Đông y trầm giọng nói.

    "Cứ khám bệnh cho hai vị này đi, thế nào? Chúng ta mỗi người kê một phương thuốc, xem phương thuốc của ai tốt hơn!" Tiêu Thần suy nghĩ một lát, nói.

    "Được." Ông lão Đông y gật đầu.

    "Trước tiên khám cho vị chị này đi!" Tiêu Thần nói với phụ nữ trung niên.

    Phụ nữ trung niên cũng khá vui, hai vị thần y muốn kê thuốc cho bà, vậy chắc chắn sẽ kê được một phương thuốc cực kỳ tốt!

    "Lão Vu, ngài trước đi." Tiêu Thần nói với ông lão Đông y.

    "Ừm." Ông lão Đông y gật đầu, lại bắt mạch cho phụ nữ trung niên. Khoảng vài phút sau, ông hỏi thêm phụ nữ trung niên vài câu, trầm ngâm một lát, rồi cầm giấy bút, soạt soạt viết.

    "Đến lượt cậu."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, cũng tiến lên bắt mạch cho phụ nữ trung niên, nhưng anh lại không hỏi thêm nhiều. Vì những gì anh muốn hỏi, lão Vu cũng đã hỏi hết rồi.

    Tiêu Thần suy nghĩ kỹ một chút, cũng viết một phương thuốc.

    "Lão Vu, là bây giờ lấy ra so sánh, hay là lát nữa cùng lúc?"

    "Lát nữa đi." Ông lão Đông y nói xong, chỉ vào người đàn ông gầy gò. "Lần này, cậu trước đi."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, nắm lấy cổ tay người đàn ông gầy gò.

    Lần này, anh dùng thời gian lâu hơn, hỏi một vài câu hỏi.

    Người đàn ông gầy gò nhìn ông lão Đông y, thành thật trả lời. Vừa rồi ông ấy cũng nghe từ phụ nữ trung niên, người thanh niên này rất có bản lĩnh, y thuật rất cao minh! Hơn nữa, người thanh niên này còn chưa bắt mạch cho ông ấy, đã nói ra được bệnh tình, cũng khiến ông ấy rất tin tưởng.

    Khi Tiêu Thần viết phương thuốc, ông lão Đông y cũng bắt mạch cho người đàn ông gầy gò. Ông ấy rất hiểu bệnh tình của người đàn ông gầy gò, nhưng vì tiền cược, ông ấy càng nghiêm túc hơn.

    Vài phút sau, Tiêu Thần viết xong phương thuốc, nhìn ông lão Đông y.

    Ông lão Đông y trầm tư một lúc lâu, rồi cũng viết một phương thuốc.

    "Xong rồi." Ông lão Đông y ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thần. "Cậu nói của cậu trước đi."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, nói ra phương thuốc anh đã kê cho phụ nữ trung niên.

    Nghe phương thuốc của Tiêu Thần, ông lão Đông y nhíu mày, gần như giống của ông, nhưng có hai vị thuốc khác nhau!

    "Tại sao cậu lại thêm 'đảo quải ngưu'? Bà ấy bị bệnh nóng, vị thuốc này cũng có tính nóng, như vậy chẳng phải 'đổ thêm dầu vào lửa' sao?" Ông lão Đông y trầm giọng hỏi.

    "Ngài cứ nói phương thuốc của ngài trước đi." Tiêu Thần không giải thích.

    "Của ta cũng gần giống cậu, nhưng có hai vị thuốc khác nhau.." Ông lão Đông y nói.

    "Được, lão Vu, vì 'đảo quải ngưu' có tính nóng, nên ngài không dùng, phải không?"

    "Đúng vậy, như vậy rất nguy hiểm, tương đương với 'đổ thêm dầu vào lửa'."

    "Đúng, nhưng ngài có chú ý đến một vị thuốc khác của cháu giống với của ngài không? Vì có nó ở đó, có thể trung hòa, giảm bớt tính hàn của cả phương thuốc, khiến nó ôn hòa hơn.." Tiêu Thần giải thích.

    Nghe Tiêu Thần nói, sắc mặt ông lão Đông y thay đổi.

    Mãi lâu sau, ông không thể không gật đầu, lộ ra vài phần chua chát và phức tạp, nhìn sâu vào Tiêu Thần: "Phương thuốc này, của cậu tốt hơn!"

    "He he, vậy chúng ta nói đến phương thuốc thứ hai đi." Tiêu Thần cười cười, nói.

    "Được, nhưng nếu phương thuốc thứ hai của ta tốt, thì tính ai thắng?" Ông lão Đông y hỏi.

    "Sẽ không có tình huống đó đâu, nhưng nếu của ngài tốt hơn, thì tính ngài thắng." Tiêu Thần lắc đầu nói.

    "..."

    Vốn dĩ ông lão Đông y đã có chút nể phục Tiêu Thần, nghe lời này, lại nổi giận! Thằng nhóc này cũng quá không biết trời cao đất rộng rồi! Lại tự mãn đến thế!

    "Cháu nói phương thuốc của cháu trước." Tiêu Thần cầm phương thuốc lên, nói một lượt.

    Nghe xong phương thuốc của Tiêu Thần, ông lão Đông y lại nhíu mày, vì trong đó có vài vị thuốc ông không hiểu.

    "Đến lượt ngài."

    "Được." Ông lão Đông y nói ra phương thuốc của mình.

    Tiêu Thần nghe xong, gật đầu, phương thuốc này không tồi, thảo nào có thể giữ được mạng cho bệnh nhân này.

    Nhưng so với của anh, thì kém hơn một chút! Lần này, anh đã dùng phương pháp kê thuốc trong 《 Âm Dương Y Điển 》! Đây là y thuật ngay cả Dược Kỳ Hoàng cũng rất kính nể!

    "Phương thuốc của ta, thế nào?" Ông lão Đông y hỏi.

    "Cũng tàm tạm." Tiêu Thần gật đầu.

    "..."

    Ông lão Đông y nổi giận.

    "Vậy cậu nói xem phương thuốc của cậu, tại sao lại thêm 'mật rắn', 'xuyên sơn giáp'.."

    "He he, lão Vu, ngài đừng vội kích động, để cháu từ từ nói cho ngài nghe.." Tiêu Thần cười cười, giải thích.

    Càng nghe, sắc mặt ông lão Đông y càng biến đổi, đây là.. cách dùng thuốc gì vậy? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói đến?

    Tuy nhiên, ông lại không thể không thừa nhận, cách dùng thuốc của Tiêu Thần, vô cùng tinh xảo, cũng vô cùng bá đạo! Cuối cùng, ông lộ ra vẻ khiêm tốn, lắng nghe cẩn thận, thậm chí có cảm giác như được 'khai sáng'! Dường như những thứ trước đây ông không hiểu, đã hiểu rồi!

    "Đây là y thuật gì?" Ông lão Đông y vội vàng hỏi.

    "《 Âm Dương Y Điển 》."

    "《 Âm Dương Y Điển 》? À, cổ y thuật, ta có nghe nói qua! Nghe đồn, Dược thần y cũng hiểu 《 Âm Dương Y Điển 》! Lẽ nào, cậu là học trò của Dược thần y?" Ông lão Đông y nhìn Tiêu Thần, kinh ngạc hỏi.

    "Ồ? Ngài cũng quen Dược lão sao? Cháu không phải học trò của ông ấy, chúng cháu là bạn bè." Tiêu Thần lắc đầu, nói.

    "Cậu là bạn của Dược lão?" Ông lão Đông y trong lòng chấn động.

    "Ừm.. Này, ngài nhắc cháu mới nhớ!" Tiêu Thần nhìn ông lão Đông y, đột nhiên vỗ đùi, lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Dược Kỳ Hoàng.

    "Alo?" Rất nhanh, Dược Kỳ Hoàng đã nghe điện thoại.

    "Dược lão, là cháu, Tiêu Thần đây."

    "He he, ta biết là cậu, sao lại nhớ đến việc gọi điện cho lão già này vậy?" Dược Kỳ Hoàng cười tủm tỉm hỏi.

    "Dược lão, cháu có chuyện muốn nhờ ngài." Tiêu Thần cười khổ.

    "Ồ? Nói đi."

    "Bây giờ cháu cần một vài vị thuốc bắc quý hiếm trăm năm, bên ngài có không?"

    "Cần những loại nào?" Tiêu Thần đọc tên, cuối cùng thêm một câu: "Dược lão, đây là để cứu mạng đó, bên ngài có không?"

    "Ta có năm loại trong tay, cậu đừng lo, ta sẽ tìm bạn bè hỏi thêm.. Năm loại này, ta sẽ cho người gửi đến Long Hải, khi đến nơi, sẽ gọi điện cho cậu." Dược Kỳ Hoàng nói thẳng.

    Nghe Dược Kỳ Hoàng nói sảng khoái như vậy, Tiêu Thần có chút cảm động: "Dược lão, cảm ơn ngài."

    "He he, với ta mà còn khách sáo như vậy sao?" Dược Kỳ Hoàng cười cười. "Đợi tin ta đi, ta tìm được gì, sẽ gọi điện cho cậu."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu.

    "À, nhân sâm trăm năm, Long Hải có một cây, ta gọi điện hỏi thử, ông ấy hẳn sẽ nể mặt ta." Dược Kỳ Hoàng nghĩ đến điều gì đó, nói.

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, tuy đã đủ rồi, nhưng lúc này, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

    "Ừm, đợi đó, ta gọi điện ngay bây giờ."

    "Được." Tiêu Thần cúp điện thoại, liền thấy ông lão Đông y đối diện đang trợn tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Vì ông ấy phát hiện, Tiêu Thần và Dược Kỳ Hoàng, hình như rất quen biết! Ông ấy kinh ngạc, người thanh niên trước mắt này, rốt cuộc là ai!

    "Lão Vu, cảm ơn ngài đã nhắc nhở cháu, lẽ ra cháu đã sớm tìm Dược lão giúp rồi." Tiêu Thần nhìn ông lão Đông y, cười nói.

    "Không, không có gì." Ông lão Đông y vừa nói xong, điện thoại reo lên.

    Ông ấy lấy ra xem, ánh mắt co lại, là số của Dược Kỳ Hoàng. Nhưng vừa rồi Tiêu Thần cũng không nhắc đến ông ấy, Dược Kỳ Hoàng tại sao lại gọi điện đến?

    Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu ông ấy, vội vàng nghe điện thoại.

    "Dược lão, ngài khỏe không." Nghe ông lão Đông y nói, Tiêu Thần sững sờ, ngay sau đó thần sắc trở nên kỳ quái.

    Cây nhân sâm trăm năm mà Dược Kỳ Hoàng nói, sẽ không phải là cây trước mắt này chứ? Nếu là cây trước mắt này, căn bản không cần Dược Kỳ Hoàng nói, anh đã thắng được rồi!

    "Lão Vu, không làm phiền ông chứ?" Giọng Dược Kỳ Hoàng, từ ống nghe truyền ra.

    "Không không không, Dược lão, ngài sao lại gọi điện cho tôi vậy?" Ông lão Đông y vội vàng hỏi.

    "Chuyện là thế này, lão Vu, ta có một người bạn vong niên, cần một cây nhân sâm trăm năm, ta nhớ ông có một cây, phải không? Liệu có thể nhường lại không?" Dược Kỳ Hoàng hỏi.
     
  3. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1043: Vất vả vì cứu mạng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Dược Kỳ Hoàng nói, ông lão Đông y trợn tròn mắt. Cần nhân sâm trăm năm sao?

    Rồi lại nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Tiêu Thần, ông ấy liếc nhìn Tiêu Thần, thần sắc cũng trở nên kỳ quái.

    Sau đó, ông ấy cười khổ: "Dược lão, không phải tôi không nể mặt ngài, ngài cũng không cần giữ thể diện đâu, cây nhân sâm trăm năm của tôi, đã 'chuyển' đi rồi."

    "'Chuyển' đi rồi? Ý gì vậy?" Dược Kỳ Hoàng có chút kỳ lạ, hỏi.

    "Bạn của ngài, tên là Tiêu Thần phải không?" Ông lão Đông y hỏi.

    "Đúng vậy, sao vậy? Chẳng lẽ, cậu ta tìm đến ông rồi sao?" Dược Kỳ Hoàng càng kỳ lạ hơn.

    "Vâng, cậu ấy đến tìm tôi mua nhân sâm trăm năm, tôi không đồng ý, rồi cậu ấy 'đào hố' cho tôi nhảy.." Ông lão Đông y liếc nhìn Tiêu Thần, nói.

    "..."

    Tiêu Thần có chút cạn lời, nhiều nhất cũng chỉ là 'chiêu trò' một chút, chứ đâu phải 'đào hố' đâu nhỉ?

    Tuy nhiên, nghĩ đến việc đã có được nhân sâm trăm năm, anh lại cảm thấy không sao cả, dù sao nhân sâm cũng là của anh rồi.

    "'Đào hố'? Ý gì vậy?" Dược Kỳ Hoàng càng tò mò hơn.

    "Cậu ấy nói muốn so tài y thuật với tôi, nếu tôi thua, sẽ đưa cây nhân sâm trăm năm cho cậu ấy." Ông lão Đông y cười khổ nói.

    "..."

    Nghe ông lão Đông y nói, Dược Kỳ Hoàng cạn lời, so tài y thuật với Tiêu Thần sao? Chẳng phải là chờ thua sao?

    "Rồi, tôi thua.. Nhân sâm trăm năm, đã thuộc về cậu ấy rồi." Ông lão Đông y liếc nhìn cây nhân sâm trăm năm trong hộp, có chút không nỡ. Nhưng dù có không nỡ, cũng phải 'đánh cược thua chịu' thôi!

    "He he, lão Vu, ông so tài y thuật với cậu ta, thì chắc chắn phải thua rồi! Nói thật, dù là tôi, so tài y thuật với cậu ta, đoán chừng cũng phải thua." Dược Kỳ Hoàng an ủi ông lão Đông y.

    "Cái gì?" Ông lão Đông y nghe Dược Kỳ Hoàng nói, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

    Theo ông, Dược Kỳ Hoàng đã là 'thần y', gần như không có bệnh gì không chữa được! Ở Trung Quốc, cũng chỉ có hai người, có thể cùng tên với Dược Kỳ Hoàng, được gọi là Tam Đại Thần Y!

    Mà bây giờ, Dược Kỳ Hoàng lại nói, ông ấy không bằng người thanh niên tên Tiêu Thần này? Điều này làm sao có thể không khiến ông ấy kinh ngạc?

    "He he, đã cậu ấy ở chỗ ông, vậy tôi không gọi điện cho cậu ấy nữa, ông nói với cậu ấy một tiếng, đợi tôi có tin tức, sẽ gọi điện cho cậu ấy." Dược Kỳ Hoàng cười nói.

    "Á? Ồ ồ, được, Dược lão." Ông lão Đông y giật mình tỉnh lại, vội vàng gật đầu.

    "Ừm, vậy tôi cúp máy trước, tôi phải gọi điện cho vài người bạn già nữa, giúp cậu ấy hỏi thăm."

    "Vâng, ngài cứ bận việc."

    Đợi Dược Kỳ Hoàng cúp điện thoại, ông lão Đông y từ từ đặt điện thoại xuống, nhìn Tiêu Thần.

    "Của Dược lão sao?" Tiêu Thần thấy ông lão Đông y nhìn mình, hỏi.

    "Ừm.. Sớm biết cậu quen Dược lão, tôi đã bán nhân sâm cho cậu rồi." Ông lão Đông y nhìn Tiêu Thần, cười khổ nói.

    "Cháu vừa rồi quên mất chuyện này, lão Vu, ngài ra giá đi, cháu mua lại." Tiêu Thần nói với ông lão Đông y.

    "Không, ta 'đánh cược thua chịu', thua là thua rồi, cậu cứ cầm nhân sâm đi! Hơn nữa, cậu đừng dùng 'ngài' để xưng hô với ta nữa, 'đạt giả vi sư' (người tài làm thầy), cậu và Dược lão là bạn vong niên, xưng hô như vậy với ta, không thích hợp." Ông lão Đông y lắc đầu nói.

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, suy nghĩ một lát, lại nói. "Lão Vu, đã ngài không cần tiền, vậy cháu tặng ngài một thứ gì đó nhé."

    "Thứ gì?"

    "《 Âm Dương Y Điển 》." Tiêu Thần chậm rãi nói.

    "Cái gì? 《 Âm Dương Y Điển 》? Cậu muốn tặng cho ta sao?" Ông lão Đông y đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng hỏi.

    "Ừm, nhưng chỉ là phần trên, đợi ngài nghiên cứu hiểu rõ rồi, cháu sẽ đưa ngài phần dưới." Tiêu Thần gật đầu, nói.

    "Được được được! À, ta còn có vài vị thuốc bắc trăm năm, ta cũng tặng cho cậu." Ông lão Đông y vô cùng phấn khích, nói.

    "He he, lão Vu, cháu biết, thứ đó cháu không dùng đến, ngài cứ giữ lại đi." Tiêu Thần cười lắc đầu.

    "Ồ, cậu vừa nói với Dược lão, những vị thuốc này, là để cứu mạng, phải không?" Ông lão Đông y hỏi.

    "Vâng."

    "Nếu cậu có gì cần, cứ gọi điện cho ta, ta có thể giúp chữa bệnh cứu.." Ông lão Đông y còn chưa nói xong, đột nhiên nghĩ đến y thuật của Tiêu Thần, lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Có Tiêu Thần ở đây, còn cần đến ông nữa sao!

    "Được, nếu có cần, cháu sẽ gọi điện cho ngài." Tiêu Thần gật đầu.

    Sau đó, anh lấy bản in các hình ảnh của 《 Âm Dương Y Điển 》 mà anh đã chụp từ trước, đưa cho ông lão Đông y.

    Ông lão Đông y cầm bản in 《 Âm Dương Y Điển 》 trên tay, run rẩy.

    "Tiêu Thần, cảm ơn cậu." Ông lão Đông y biết, dù Tiêu Thần không đưa cho ông cũng được! Dù sao, ông là người đã thua cược, chứ không phải ông tặng cây nhân sâm trăm năm cho Tiêu Thần. Cho nên, trong lòng ông rất cảm kích Tiêu Thần.

    "He he, không có gì, hy vọng lão Vu có thể dùng nó để chữa bệnh cứu người, phát dương quang đại." Tiêu Thần cười nói.

    "Ừm ừm, ta nhất định sẽ nghiên cứu thật kỹ." Ông lão Đông y vội vàng gật đầu.

    Tiêu Thần trò chuyện thêm vài câu với ông lão Đông y, rồi rời đi.

    Và anh, cũng từ chỗ ông lão Đông y, biết được một số tin tức, ví dụ ai có vị thuốc bắc trăm năm gì đó.

    Tuy y thuật của Dược Kỳ Hoàng cao hơn, danh tiếng lớn hơn, nhưng ông ấy dù sao cũng không phải người Long Hải, nên biết chắc chắn không nhiều bằng ông lão Đông y.

    Ông lão Đông y thì khác, trong giới Đông y Long Hải, địa vị của ông ấy rất cao.

    Cho nên, ai có gì, ông ấy đều biết rất rõ. Thậm chí, ông ấy còn nói, sẽ giúp Tiêu Thần gọi điện nói vài câu, những người đó hẳn sẽ nể mặt một chút.

    Quả nhiên, Tiêu Thần liên tiếp tìm ba người, họ đều lấy giá thị trường, bán vị thuốc quý cho anh. Điều này khiến anh rất vui, càng sớm thu thập đủ, càng sớm giải thoát Tiểu Manh khỏi nỗi đau!

    Trên đường, Tiêu Thần suy nghĩ một chút, lại gọi điện cho Quan Đoạn Sơn.

    Tuy Quan Đoạn Sơn không phải người trong giới Đông y, nhưng anh đoán, trong quốc khố hẳn có không ít 'đồ tốt'! Ví dụ như các vị thuốc quý, chắc chắn cũng có cất giữ!

    "Alo, thằng nhóc, sao lại gọi điện cho ta vậy?" Quan Đoạn Sơn nghe điện thoại, hỏi.

    "Lão Quan, cháu có chuyện muốn nhờ ông giúp." Tiêu Thần giảm tốc độ xe, nói.

    "Ồ? Chuyện gì, cậu nói đi." Quan Đoạn Sơn có chút kinh ngạc, Tiêu Thần rất ít khi nói chuyện với ông bằng giọng điệu này.

    "Cháu cần một vài vị thuốc quý, nhất định phải có niên đại trên trăm năm.. Bên ông có không? Hoặc bên Số Một có không?" Tiêu Thần hỏi.

    "Vị thuốc gì, cậu nói thử xem." Quan Đoạn Sơn hỏi.

    Tiêu Thần dứt khoát đỗ xe lại, nói ra một vài cái tên.

    "Được, ta đã ghi lại hết rồi, ta sẽ đi hỏi.. Cậu cần những vị thuốc này làm gì?" Quan Đoạn Sơn tò mò hỏi.

    "Tiểu Manh tu luyện cổ võ, bị 'tẩu hỏa nhập ma' rồi, rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.. Cháu cần những vị thuốc này, là để cứu mạng con bé." Tiêu Thần trầm giọng nói.

    "Tô Tiểu Manh? Ta biết rồi, ta gọi điện hỏi ngay bây giờ."

    "Được, cảm ơn ông, lão Quan."

    "Cảm ơn gì chứ." Quan Đoạn Sơn nói xong, cúp điện thoại.

    Tiêu Thần ném điện thoại lên ghế phụ, châm thuốc, hít một hơi thật sâu. Đợi hút xong một điếu thuốc, anh lại gọi thêm vài cuộc điện thoại, những người anh có thể tìm, đều tìm cả, ví dụ như Hứa gia gì đó.

    Sau đó, Tiêu Thần lại đến thêm vài tiệm nữa, rồi không đi nữa. Cứ như anh, đi từng tiệm thuốc một thế này, thu hoạch không lớn lắm.

    Anh suy nghĩ một chút, lái xe đến tổng bộ Long Môn. Tối qua anh có nói với Lý Hàm Hậu, hôm nay sẽ đến đó. Hơn nữa anh cũng muốn nói chuyện với Hoàng Hưng, làm thế nào để tiêu diệt Hắc Hổ Bang một cách triệt để.

    Long Môn, đã đến lúc trở thành một trong Tam Đại Bang Phái rồi!

    Nửa tiếng sau, Tiêu Thần đến tổng bộ Long Môn.

    "Anh Thần?" Tên đàn em ở cửa, nhận ra Tiêu Thần, có chút kinh ngạc, càng nhiều hơn là bất ngờ.

    "Ừm." Tiêu Thần gật đầu.

    "Ngài sao lại đến?" Tên đàn em rất phấn khích.

    "Nói gì vậy? Anh Thần là 'đại ca' của Long Môn đó!" Một tên đàn em khác nói.

    "Vâng vâng, anh Thần, tôi sai rồi, tôi chỉ là cảm thấy, ngài đã lâu không xuất hiện." Tên đàn em kia vội vàng nói.

    "He he, không có gì, anh Hưng và những người khác có ở đó không?"

    "Có ạ, anh Thần mời vào."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, đi vào tổng bộ.

    Chưa đợi anh đi vào trong, Hoàng Hưng và những người khác đã nhận được tin tức, nhanh chóng đi ra.

    "Anh Thần!" Gã Quang Đầu Quang Đầu Xà, sải bước đi về phía Tiêu Thần.

    "He he, anh Xà, không sao chứ." Tiêu Thần nhìn Quang Đầu Xà, cười nói.

    "Anh Thần, anh đi đâu vậy, lâu như vậy không xuất hiện." Quang Đầu Xà hỏi.

    "Ra ngoài dạo một vòng, hôm qua vừa về."

    "Anh Thần!" Hoàng Hưng cũng rất phấn khích, nhìn Tiêu Thần.

    "Ngộ Không, Đại Hán họ đâu rồi?" Sau vài câu hàn huyên, Tiêu Thần hỏi.

    "Họ đi tập gym rồi, chắc sắp về rồi! Anh Thần, đừng đứng đây nói chuyện nữa, mời vào trong!" Hoàng Hưng vội vàng nói.

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, đi vào trong.

    Rất nhanh, tin Tiêu Thần đến, lan truyền khắp tổng bộ. Còn Lý Hàm Hậu và Tôn Ngộ Công cũng nhận được tin, từ phòng gym trở về.

    "Anh Thần!" Tôn Ngộ Công nhìn Tiêu Thần, cũng rất kích động.

    "Ngộ Không, he he, hình như thực lực mạnh hơn rồi đó." Tiêu Thần cẩn thận cảm nhận một phen, cười nói.

    "Vâng vâng, đã đến Ám kình trung kỳ đỉnh phong rồi." Tôn Ngộ Công gật đầu.

    "Ồ? Nhanh vậy sao?" Tiêu Thần có chút kinh ngạc.

    "Vâng, công pháp em tu luyện có chút đặc biệt, nên trực tiếp đạt đến Ám kình trung kỳ đỉnh phong rồi." Tôn Ngộ Công gật đầu.

    "He he, đây là chuyện tốt mà!" Tiêu Thần cười cười.

    Họ đang nói chuyện, Bá Sơn Hổ cũng đến. Từng là cao thủ số một của Phi Ưng Bang, bây giờ cũng đã gia nhập Long Môn! Tuy hắn không phải là người mạnh nhất, nhưng đối với chuyện trên giang hồ, lại hiểu biết hơn Lý Hàm Hậu, Tôn Ngộ Công rất nhiều! Cho nên, chỉ trong thời gian ngắn, danh tiếng của hắn, còn vang dội hơn trước.

    Một tiếng đồng hồ, không làm gì cả, chỉ nói chuyện thôi.

    Đợi nói chuyện xong, Tiêu Thần nhắc đến Hắc Hổ Bang.

    "Anh Hưng, đã đến lúc phát động tổng công kích vào Hắc Hổ Bang rồi." Tiêu Thần nói với Hoàng Hưng.

    "Tổng công kích không thành vấn đề, nhưng có tin đồn nói, Hắc Hổ Bang có 'chỗ dựa' cực lớn ở Kinh Thành, đến lúc then chốt, 'chỗ dựa' của Hắc Hổ Bang, có xuất đầu lộ diện không?" Hoàng Hưng có chút lo lắng.

    "Chuyện này không cần lo lắng, 'chỗ dựa' của Hắc Hổ Bang, đã 'tiêu đời' rồi." Tiêu Thần lắc đầu, nói.

    "Thật sao? Vậy thì tốt quá!" Nghe lời này, Hoàng Hưng phấn khích. "Nếu không có 'chỗ dựa', chúng ta và Hắc Hổ Bang tuyệt đối có thể 'một trận chiến'!"

    "Không phải 'một trận chiến', mà là nhất định phải thắng, biết không?" Tiêu Thần lắc đầu, trầm giọng nói.

    "Vâng, anh Thần!" Hoàng Hưng gật đầu. "Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, rồi tiêu diệt Hắc Hổ Bang, để Long Môn trở thành một trong Tam Đại Bang Phái thực sự!"
     
  4. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1044: Lại bị bắt gặp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tiêu Thần trò chuyện xong với Hoàng Hưng và những người khác, anh gặp một người mà anh suýt nữa đã quên mất!

    Lão Vu!

    Ban đầu, Nhậm Hải của Phi Ưng Bang đã mời Lão Vu đến để đối phó với Tiêu Thần. Kết quả, bị Tiêu Thần đánh một trận, rồi lại liên thủ với anh để 'hố' Nhậm Hải!

    Chưa dừng lại ở đó, họ còn chuẩn bị cùng nhau 'hố' tướng quân Khôn Khảm, rồi phái Ba Lôi quay về! Gần đây, Ba Lôi đã trở về, nhưng Tiêu Thần chưa có thời gian để gặp.

    "Lão Vu, lâu ngày không gặp, sắc mặt không tệ." Tiêu Thần nhìn Lão Vu đối diện, cười nói.

    "Nhờ phúc của Tiêu tiên sinh, ở Long Hải này, còn tốt hơn nhiều so với ở Tam Giác Vàng." Lão Vu cười cười.

    "Ồ? Nếu Lão Vu thích, vậy cứ ở lại Long Hải đi." Tiêu Thần nâng chén trà lên, uống một ngụm.

    "Tôi cũng muốn lắm, nhưng tướng quân Khôn Khảm đã gọi điện cho tôi, bảo tôi gần đây phải quay về." Lão Vu bất lực nói.

    "Ồ, Ba Lôi không phải đã về rồi sao? Sao không thấy cậu ta?" Tiêu Thần gật đầu, hỏi.

    "Cậu ta đi đến tỉnh lân cận gặp một người môi giới, ngày mốt chắc sẽ về."

    "He he, xem ra việc kinh doanh của tướng quân Khôn Khảm, làm ăn lớn thật đó." Tiêu Thần cười cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sắc lạnh.

    "Ừm, nhưng tướng quân Khôn Khảm vẫn rất coi trọng thị trường Long Hải, dù sao kinh tế của Long Hải, không phải nơi khác có thể sánh được!" Lão Vu gật đầu, nói.

    "Vậy ý của tướng quân Khôn Khảm là gì? Muốn hợp tác với tôi sao?"

    "Ý của tướng quân Khôn Khảm là, có tiền để kiếm, hợp tác với ai cũng được!"

    "Chuyện của Nhậm Hải, ông ấy không nói gì nữa sao?"

    "He he, nói gì chứ? Mặc dù Nhậm Hải là em rể của ông ấy, nhưng ông ấy có rất nhiều em gái.. Hơn nữa, cô em gái đó, tức là vợ của Nhậm Hải, bây giờ đã tìm được người đàn ông khác rồi." Lão Vu cười nói.

    "..."

    Tiêu Thần có chút cạn lời, xem ra trước đây anh đã nghĩ Nhậm Hải, quá quan trọng rồi.

    "Cho nên, cậu không cần lo lắng, chuyện của Nhậm Hải, đã qua rồi! Điều duy nhất khiến tướng quân vẫn còn bận tâm, là lô hàng đã mất.. Vài ngày trước nói chuyện với tướng quân, ông ấy còn hỏi về lô hàng đó."

    "Sao, ông ấy còn muốn tìm lại sao?" Tiêu Thần nhướn mày, nói.

    "Đó là một khoản tiền lớn, ông ấy đương nhiên muốn tìm lại rồi." Lão Vu gật đầu.

    "Vậy ông đã nói gì?" Tiêu Thần hỏi.

    "Tôi nói, Nhậm Hải đã chết, muốn điều tra lại lô hàng đó, rất khó rồi!"

    "Ừm." Tiêu Thần gật đầu.

    "Đoán chừng đây cũng sẽ là lần cuối cùng tướng quân hỏi rồi." Lão Vu cười cười, nói. "Tiêu tiên sinh, cậu muốn hợp tác với tướng quân, tôi đề nghị cậu vẫn nên đi đến Tam Giác Vàng một chuyến."

    "Ừm, đợi tôi bận xong giai đoạn này, sẽ đi một chuyến." Tiêu Thần suy nghĩ một lát, gật đầu.

    "Một thời gian nữa, bên đó sẽ tổ chức Đại hội Phân ngạch, tôi đề nghị cậu nên đến vào lúc đó." Lão Vu nói với Tiêu Thần.

    "Đại hội Phân ngạch? Ý gì vậy?" Tiêu Thần sững sờ.

    "Đến lúc đó, những người lấy hàng từ tướng quân, đều sẽ đến! Họ sẽ họp bàn bạc, phân ngạch cho một năm tới!" Lão Vu giải thích.

    "Ồ." Tiêu Thần hiểu rồi, trước đây xem phim, cũng có những tình tiết như vậy.

    Vài tên trùm ma túy lớn, sẽ tụ tập lại, cùng tướng quân bên Tam Giác Vàng bàn bạc, ai chiếm bao nhiêu phần trăm phân ngạch! Thậm chí, còn có thể xảy ra đổ máu! Dù sao, mỗi phần trăm phân ngạch đều đại diện cho một khoản tiền lớn!

    "Thời gian cụ thể vẫn chưa xác định, đợi tôi biết được thời gian, sẽ nói với cậu! Nếu cậu muốn đi, tôi sẽ sắp xếp trước cho cậu!" Lão Vu nhìn Tiêu Thần, nghiêm túc nói.

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, anh có chút hứng thú với Đại hội Phân ngạch này.

    "Lão Vu, ở Trung Quốc có bao nhiêu người hợp tác với tướng quân Khôn Khảm?"

    "Bây giờ còn tám người, cộng thêm Nhậm Hải, là chín người."

    "Ồ, vậy ông có biết họ không?"

    "Đương nhiên là biết." Lão Vu gật đầu.

    "Ông có thể cho tôi một danh sách không?"

    "Cậu muốn làm gì?" Lão Vu sững sờ, hỏi.

    "Tiêu diệt họ." Tiêu Thần thản nhiên nói.

    "Cái gì? Tiêu diệt họ?" Lão Vu trợn tròn mắt.

    "Đúng vậy, không tiêu diệt họ, sao tôi có thể triển khai hợp tác toàn diện với tướng quân Khôn Khảm chứ? Tôi hy vọng, cả Trung Quốc, chỉ có một mình tôi, hợp tác với tướng quân Khôn Khảm! Những người khác muốn hàng, đều phải thông qua tay tôi!" Tiêu Thần nở một nụ cười.

    Nghe Tiêu Thần nói, mắt Lão Vu càng to hơn, thằng nhóc này có dã tâm lớn thật đó!

    "Lão Vu, trên cơ sở những gì họ đưa cho ông, tôi sẽ cho ông thêm một phần, thế nào?" Tiêu Thần nhìn Lão Vu, cười hỏi.

    "Cái này.." Lão Vu do dự, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

    "Lão Vu, tôi biết ông lo lắng điều gì, chẳng qua là sợ tướng quân Khôn Khảm nghi ngờ ông thôi." Tiêu Thần lại uống một ngụm trà.

    "Đúng vậy, danh sách ở Trung Quốc, chỉ có tôi có, ngay cả Ba Lôi cũng không rõ." Lão Vu gật đầu. "Nếu họ cùng nhau xảy ra chuyện, thì tướng quân chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi."

    "He he, cái này đơn giản, chúng ta 'mượn đao giết người'." Tiêu Thần cười cười.

    "'Mượn đao giết người'? Ý gì vậy?" Lão Vu sững sờ, hỏi.

    "Mượn con dao của cảnh sát, để tiêu diệt họ! Chỉ cần ông cung cấp danh sách, tôi sẽ đưa danh sách này cho cảnh sát, rồi để cảnh sát 'diệt' họ! Như vậy, tướng quân Khôn Khảm sẽ không nghi ngờ ông nữa, phải không? Đến lúc đó ông ấy hỏi, ông cứ nói, Trung Quốc đã tăng cường trấn áp ma túy, cho nên họ đều bị 'quét sạch'." Tiêu Thần nói với Lão Vu.

    "..."

    Nghe Tiêu Thần nói, Lão Vu sững người. Ông ta không thể không nói, làm như vậy, thật sự là có thể!

    "Lão Vu, ông suy nghĩ kỹ đi, tôi sẽ thêm cho ông một phần." Tiêu Thần châm thuốc, nói.

    "Cậu có người trong cảnh sát sao?" Lão Vu do dự một lát, hỏi.

    "Đương nhiên rồi, cho nên chuyện này rất dễ thực hiện." Tiêu Thần gật đầu.

    "Được, tôi sẽ đưa cho cậu một danh sách!" Lão Vu gật đầu, đồng ý.

    "Rất tốt, Lão Vu." Tiêu Thần hài lòng gật đầu, trong lòng lại cười lạnh, ma túy, nên cút khỏi Trung Quốc!

    Tiêu diệt tám người này, e là lượng ma túy ở Trung Quốc, sẽ giảm hơn ba mươi phần trăm! Vì ma túy ở Trung Quốc, đa số đều đến từ Tam Giác Vàng! Đương nhiên, cũng không loại trừ, còn có những tướng quân khác ở Tam Giác Vàng, cũng có sắp xếp ở Trung Quốc! Nhưng chuyện đó Tiêu Thần tạm thời chưa có cách nào, chỉ có thể ra tay từ tướng quân Khôn Khảm trước thôi!

    Hai người trò chuyện thêm một lúc, Tiêu Thần nhìn đồng hồ, rồi rời khỏi tổng bộ Long Môn.

    Anh lái xe quay về công ty, cũng gần đến giờ tan làm rồi.

    Anh vừa đến công ty, điện thoại reo lên. Tiêu Thần lấy điện thoại ra xem, là Đồng Nhan gọi đến.

    "Alo, Tiểu Nhan, có chuyện gì không?" Tiêu Thần nghe điện thoại, hỏi.

    "Anh Thần, anh có ở công ty không?"

    "Vừa về, sao vậy?"

    "Ồ, cả ngày em không gặp anh, cứ tưởng anh không về nữa, nên gọi điện cho anh."

    "He he, không phải đã về rồi sao." Tiêu Thần cười cười.

    "Anh Thần, tối nay anh có thời gian không?" Đồng Nhan do dự hỏi.

    "Có, sao vậy?"

    "Mẹ em nói, muốn mời anh tối nay qua ăn cơm.. Nếu anh không có thời gian, thì thôi." Đồng Nhan nói với Tiêu Thần.

    "He he, mẹ vợ mời ăn cơm, dù không có thời gian, cũng phải đi chứ!" Tiêu Thần cười nói.

    "Vậy là, anh đồng ý rồi?" Đồng Nhan có chút vui mừng.

    "Ừm, tối nay anh qua thăm mẹ vợ." Tiêu Thần gật đầu.

    "Tốt quá, vậy em nói với mẹ em một tiếng."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, cúp điện thoại.

    Sau đó, anh đến văn phòng của Tô Tình, nói với cô ấy một tiếng. Anh không nói là đi nhà Đồng Nhan, mà nói dối, nói là đi uống rượu cùng Hoàng Hưng và những người khác.

    Tô Tình cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

    Rất nhanh, đến giờ tan làm, Tô Tình lái chiếc xe khác, rời công ty.

    Còn Tiêu Thần cũng đến văn phòng Đồng Nhan, cô ấy vẫn còn đang bận rộn.

    "Sao, phải làm thêm giờ sao?" Tiêu Thần nhìn Đồng Nhan, hỏi.

    "Vâng, còn một chút việc chưa làm xong, anh Thần, anh đợi em một lát nhé." Đồng Nhan gật đầu.

    "Được, em làm đi, anh đợi em." Tiêu Thần gật đầu.

    Khoảng mười phút sau, Đồng Nhan đứng dậy.

    "Anh Thần, em làm xong rồi, chúng ta đi thôi."

    "Ừm." Tiêu Thần gật đầu, vòng tay ôm eo Đồng Nhan, đi ra ngoài.

    "Anh Thần.." Đồng Nhan khuôn mặt đỏ bừng.

    "Sao vậy?" Tiêu Thần hỏi.

    "Đây là ở công ty.." Đồng Nhan nhỏ giọng nói.

    "Công ty thì sao?"

    "Ở công ty ôm ấp như vậy, không hay cho lắm? Nếu để người khác thấy, họ sẽ nói chuyện." Đồng Nhan có chút ngại ngùng nói.

    "Sợ gì, anh ôm bạn gái anh, họ nói lời 'nhảm nhí' gì! Ai dám nói lời 'nhảm nhí', trực tiếp sa thải!" Tiêu Thần nói một cách bá đạo.

    Nghe Tiêu Thần nói, trong lòng Đồng Nhan có chút ngọt ngào.

    Hai người đến thang máy, liền thấy cô thư ký nhỏ đang đứng ở đó.

    Khi cô thư ký nhỏ nhìn thấy Tiêu Thần ôm Đồng Nhan, mắt chợt mở to.

    "..."

    Tiêu Thần nhìn cô thư ký nhỏ, cũng có chút cạn lời, sao lại gặp đúng cô ấy chứ?

    "Tiểu Trương, vừa tan làm sao?"

    "Á? Vâng vâng, anh Thần, tôi vừa tan làm.. Cái đó, tôi không thấy gì cả, mắt tôi hôm nay lại bị mù rồi." Cô thư ký nhỏ vội vàng nói.

    "He he." Tiêu Thần nghe lời này, nở một nụ cười, cô bé này cũng 'biết ý' đấy chứ!

    "Thang máy đến rồi, đi thôi."

    "Anh Thần, tôi chợt nhớ ra, tôi có thứ quên lấy rồi, hai người đi trước đi, tôi quay lại lấy đồ." Cô thư ký nhỏ nói xong, nhanh chóng đi về phía văn phòng.

    Cô ấy không muốn đi cùng thang máy với Tiêu Thần và Đồng Nhan, nếu không, sẽ rất ngượng ngùng! Hơn nữa, vạn nhất Tổng giám đốc Tô biết, mà cô ấy lại có mặt ở đó, vậy chẳng phải cô ấy sẽ 'tiêu đời' rồi sao!

    Tiêu Thần nhìn bóng lưng của cô thư ký nhỏ, khóe miệng cong lên, ôm Đồng Nhan vào thang máy.

    "Cô ấy.. có nói với Tổng giám đốc Tô không?" Trong thang máy, Đồng Nhan nhỏ giọng hỏi.

    "Nói gì?" Tiêu Thần cúi đầu, nhìn Đồng Nhan.

    "Nói anh ôm em đó."

    "Nói thì nói thôi, Tổng giám đốc Tô cũng đâu phải không biết mối quan hệ của hai chúng ta." Tiêu Thần không bận tâm.

    "..."

    Đồng Nhan không biết nên nói gì, cô vẫn luôn có một cảm giác kỳ lạ, dường như cô đã 'cướp' bạn trai của Tổng giám đốc Tô vậy.

    Nếu Tổng giám đốc Tô đối xử không tốt với cô thì còn được, nhưng Tổng giám đốc Tô lại đối xử rất tốt với cô, vẫn luôn bồi dưỡng cô. Điều này khiến cảm giác đó của cô, càng đậm hơn.

    "Anh Thần, nếu Tổng giám đốc Tô phản đối anh và em ở bên nhau, anh sẽ rời xa em không?" Đột nhiên, Đồng Nhan nhỏ giọng hỏi.

    "Á?" Tiêu Thần sững sờ, nhìn Đồng Nhan.

    "Em.. anh coi như em chưa hỏi gì đi." Đồng Nhan thấy Tiêu Thần nhìn mình, có chút hoảng loạn, vội vàng lắc đầu.

    "Cô bé ngốc." Tiêu Thần nhìn Đồng Nhan, nhẹ nhàng ôm lấy cô. "Bất kể ai phản đối, anh cũng sẽ không rời xa em đâu."
     
  5. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1045: Không thể miêu tả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Tiêu Thần nói, trong lòng Đồng Nhan cảm động.

    Cô ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thần: "Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh."

    "Cô bé ngốc." Tiêu Thần ôm Đồng Nhan, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp.

    Vài phút sau, hai người lái xe rời công ty, đi đến biệt thự.

    Trên đường đi, điện thoại của Đồng Nhan reo lên.

    "Alo, mẹ."

    "Tiểu Nhan, sao hai đứa vẫn chưa về vậy? Tiêu Thần bận sao?" Giọng của mẹ Đồng Nhan, từ ống nghe truyền ra.

    "Mẹ, chúng con đang trên đường về rồi, khoảng hơn mười phút nữa là đến." Đồng Nhan nói.

    "Ồ ồ, được rồi, vậy mẹ bắt đầu nấu cơm đây, đợi hai đứa về, là có thể ăn cơm rồi."

    "Có cần con về giúp mẹ không?"

    "Không cần không cần, một mình mẹ được rồi, cúp máy đây, bảo Tiêu Thần lái xe chậm thôi, chú ý an toàn."

    "Vâng." Đồng Nhan gật đầu, cất điện thoại. Cô nhìn Tiêu Thần, trong lòng dâng lên vài phần cảm kích.

    Nếu không có Tiêu Thần, gia đình cô bây giờ thế nào, cũng không biết nữa! Bây giờ, mẹ cô cũng đã thay đổi tốt hơn, khiến cô lại có được sự ấm áp của gia đình.

    Tất cả những điều này, đều là Tiêu Thần mang lại cho cô.

    "Em nhìn anh làm gì? He he, mẹ vợ nói gì vậy?" Tiêu Thần quay đầu, cười nói.

    "Mẹ nói anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn."

    "He he, biết rồi." Tiêu Thần cười cười.

    "Anh Thần, cảm ơn anh." Đồng Nhan nhìn Tiêu Thần, cảm kích nói.

    "Ừm? Sao tự nhiên lại nói cảm ơn anh?" Tiêu Thần có chút kỳ lạ.

    "Nếu không có anh, em và mẹ bây giờ còn không biết sẽ thế nào." Đồng Nhan nhẹ giọng nói.

    "Này, những chuyện đó đều đã qua rồi, mẹ vợ bây giờ không phải rất tốt sao? Cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa." Tiêu Thần lắc đầu, nói với Đồng Nhan.

    "Ừm." Đồng Nhan gật đầu.

    Hơn mười phút sau, hai người đến biệt thự. Chiếc xe, từ từ dừng lại.

    "Con rể tốt, Tiểu Nhan, hai đứa về rồi." Xe vừa dừng, mẹ Đồng Nhan đã từ trong nhà đi ra.

    "Dì." Tiêu Thần bước xuống xe, rồi mở cốp sau, lấy ra những món quà đã mua trên đường.

    "Con rể tốt, đây là về nhà mình, còn mang đồ làm gì chứ!" Mẹ Đồng Nhan mặt đầy nụ cười, nói với Tiêu Thần.

    "He he, cũng lâu rồi không gặp dì mà."

    "Ha ha, vậy con có nhớ dì không?" Mẹ Đồng Nhan cười hỏi.

    "Ơ, đương nhiên là có nhớ rồi."

    "Không cần nhớ dì, nhớ Tiểu Nhan là được rồi!" Mẹ Đồng Nhan cười lắc đầu. "Mau, vào đi, dì đang nấu cơm đây!"

    "Dạ." Ba người vào sân, mắt Tiêu Thần nhìn vào bể bơi.

    "Dì, hình như mấy con cá này lớn hơn rồi phải không?" Tiêu Thần nhìn những con cá trong bể bơi, khóe miệng giật giật, nói.

    "Ừm ừm, đúng vậy, hôm nay dì còn vớt hai con, làm cá kho cho con đó!" Mẹ Đồng Nhan cười gật đầu, nhắc đến những con cá trong bể bơi này, bà ấy có chút đắc ý! Theo bà, cái hồ lớn như vậy, chỉ để bơi, thì thật là lãng phí! Nuôi cá thì thực tế hơn, còn có thể ăn!

    "Ơ, được ạ." Tiêu Thần khóe miệng lại giật một cái, gật đầu. Anh còn nói được gì nữa? Đồng Nhan cũng có chút ngượng ngùng, nhưng không nói gì. Cô biết Tiêu Thần sẽ không bận tâm đến những chuyện này.

    Ba người vào biệt thự, Tiêu Thần thở phào một hơi, cuối cùng cũng không phải nhìn mấy con vịt gì đó nữa rồi. Mặc dù anh không để ý, nhưng nhìn cái bể bơi tốt như vậy, lại nuôi cá nuôi vịt, vẫn có chút 'đau trứng'.

    "Cái hòn non bộ trong sân đó, dì cảm thấy không có tác dụng gì.. Con rể tốt, dì đang nghĩ, bỏ cái hòn non bộ đó đi, khoanh vùng lại, trồng chút gì đó." Mẹ Đồng Nhan nói với Tiêu Thần.

    "Dì, cái hòn non bộ đó đừng động đến nhé? Cháu nghe nói, trong sân có hòn non bộ, rất có lợi về mặt phong thủy đó." Tiêu Thần vội vàng nói.

    Anh sợ nếu không nói, lần sau đến, cái hòn non bộ này thật sự sẽ biến mất, rồi trồng một đám hành lá!

    "Ồ? Vậy sao? Vậy thì để lại đi." Mẹ Đồng Nhan ngẩn người, rồi gật đầu. "Hai đứa nghỉ ngơi một chút, dì đi nấu cơm."

    "Có cần cháu giúp không ạ?" Tiêu Thần hỏi.

    "Không cần không cần, hai đứa cứ nghỉ ngơi đi, rất nhanh là xong thôi." Mẹ Đồng Nhan nói xong, đi về phía bếp.

    Tiêu Thần ngồi trên ghế sofa, nhìn quanh. May mắn thay, trong biệt thự không có quá nhiều thay đổi lớn.

    "Anh Thần, mẹ em.. em nói cũng không nghe." Đồng Nhan ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói.

    "He he, không sao đâu, mẹ muốn làm gì thì làm thôi." Tiêu Thần cười cười.

    "Ừm." Đồng Nhan gật đầu.

    Hai người trò chuyện, khoảng nửa tiếng sau, mẹ Đồng Nhan đã nấu xong bữa tối.

    "Nào, con rể tốt, rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi." Mẹ Đồng Nhan tháo tạp dề, nói với Tiêu Thần.

    "Dạ, đến ngay." Tiêu Thần gật đầu, cùng Đồng Nhan đến phòng ăn.

    "Mau ngồi xuống, nếm thử tay nghề của dì, xem có tiến bộ không." Mẹ Đồng Nhan cười nói.

    "Chắc chắn là có tiến bộ rồi." Tiêu Thần ngồi xuống, Đồng Nhan ngồi bên cạnh, mẹ Đồng Nhan ngồi đối diện.

    Trong lúc ăn, mẹ Đồng Nhan bắt đầu 'chế độ gắp thức ăn'.

    "Nào, con rể tốt, nếm thử món này.."

    "Con rể tốt, nào, nếm thử món này nữa, hương vị cũng rất ngon."

    "Dạ dạ dạ, dì, cháu tự gắp được rồi." Tiêu Thần nhìn đống thức ăn chất thành núi trước mặt, cười khổ.

    Anh đang nghĩ, có phải tất cả các bà mẹ vợ ở Trung Quốc, khi ăn cơm, đều như vậy không! Mẹ của Hàn Nhất Phi, Tiết Vân Phượng, cũng không phải vậy sao?

    Đợi Tiêu Thần vừa ăn xong đống thức ăn trong bát, mẹ Đồng Nhan lại bắt đầu gắp vào.

    "Con rể tốt, ăn nhiều một chút."

    "Đủ rồi đủ rồi, dì, cháu đã ăn rất nhiều rồi, dì cũng ăn nhiều đi." Tiêu Thần vội vàng nói.

    "Ừm, vậy con tự gắp đi, ăn nhiều một chút, không ăn nhiều, thì lấy đâu ra sức lực chứ." Mẹ Đồng Nhan cười cười, nói.

    "..."

    Tiêu Thần liếc nhìn mẹ Đồng Nhan, anh sao lại cảm thấy lời này có chút 'thâm thúy' vậy? Có phải anh nghĩ nhiều rồi không?

    Gần một tiếng sau, ba người ăn xong bữa tối.

    "Đừng động, hai đứa cứ làm gì thì làm đi, muốn xem tivi thì xem, không xem thì về phòng, dì dọn dẹp là được rồi." Mẹ Đồng Nhan ngăn Tiêu Thần và Đồng Nhan dọn dẹp bàn, nói với hai người.

    "..."

    Hai người có chút cạn lời, cũng đành không giúp. Tuy nhiên, hai người không về phòng, mà ngồi trên ghế sofa xem tivi.

    "Xem tivi à? Haiz, bây giờ tivi này, dì cảm thấy thật sự không có gì hay, cứ lặp đi lặp lại thật vô vị! Đặc biệt là mấy diễn viên trẻ bây giờ, cũng quá không chuyên nghiệp, trên mặt không có chút biểu cảm nào, cứ như bị liệt mặt vậy." Mẹ Đồng Nhan dọn dẹp xong, đi tới, than phiền.

    "Ừm, bây giờ Tivi thật sự không có gì hay." Tiêu Thần gật đầu. "Chỉ có thể xem tin tức gì đó thôi."

    "Tin tức, thứ đó chỉ để lừa người thôi, dì cũng không xem." Mẹ Đồng Nhan lắc đầu.

    "..."

    Tiêu Thần dở khóc dở cười, xem ra tin tức ngay cả người dân cũng không lừa được rồi!

    "Thôi được, hai đứa ở nhà đi, dì ra quảng trường phía trước khiêu vũ đây." Mẹ Đồng Nhan nhìn hai người, rồi chuẩn bị đi.

    "Dì còn nhảy quảng trường sao?" Tiêu Thần có chút kinh ngạc.

    "Đương nhiên rồi, dì là đội trưởng đó." Mẹ Đồng Nhan đắc ý nói.

    "Vậy nhảy những gì?"

    "Nhảy gì cũng có, nào là 'Quả táo nhỏ', 'Phong cách dân tộc sặc sỡ nhất' gì đó."

    "Được rồi."

    "Dì đi đây, hai đứa muốn làm gì thì làm." Mẹ Đồng Nhan để lại một câu, rồi thong dong đi.

    "Tiểu Nhan, dì nhảy đến mấy giờ vậy?" Tiêu Thần tùy tiện hỏi.

    "Khoảng mười giờ gì đó." Đồng Nhan suy nghĩ một lát, nói.

    "Ồ, dì đi rồi, vậy chúng ta làm chút chuyện 'yêu' nhé?" Tiêu Thần nói xong, cúi người bế Đồng Nhan lên, đi về phía căn phòng trên lầu.

    Đồng Nhan vòng tay ôm cổ Tiêu Thần, khuôn mặt thẹn thùng, tựa vào ngực Tiêu Thần.

    Đến phòng, Tiêu Thần nhẹ nhàng đặt Đồng Nhan lên giường.

    "Cô bé, nhớ anh không?" Tiêu Thần cúi người, nhìn Đồng Nhan, cười hỏi.

    "Dạ." Đồng Nhan thẹn thùng gật đầu.

    "'Dạ' là có ý gì?" Tiêu Thần cười xấu xa nói.

    "Chính là.. nhớ." Đồng Nhan cố kìm nén sự thẹn thùng, nói.

    "He he, vậy em đoán xem anh có nhớ không?" Tiêu Thần tiếp tục trêu chọc Đồng Nhan.

    "Em.. em cũng không biết." Đồng Nhan lắc đầu, có chút mong đợi nhìn Tiêu Thần.

    "Bây giờ anh sẽ cho em biết, anh có nhớ em không!" Tiêu Thần nói xong, nhào về phía Đồng Nhan.

    Rất nhanh, anh đã 'lột sạch' Đồng Nhan, hai người lăn lộn trên giường. Vài phút sau, hai người bắt đầu một 'cuộc vận động' không thể miêu tả.. Ừm, không thể miêu tả.

    Một tiếng, hai tiếng..

    Khoảng mười giờ, mẹ Đồng Nhan trở về. Bà đi một vòng, không thấy bóng dáng hai người.

    "Chẳng lẽ vẫn chưa xong? Khả năng của con rể này, thật sự là mạnh thật đó!" Mẹ Đồng Nhan lẩm bẩm một tiếng, rồi quay về phòng mình.

    Hơn mười một giờ, Tiêu Thần và Đồng Nhan, cuối cùng cũng 'vận động' xong.

    "Phù.." Tiêu Thần thở hổn hển, liên tục mấy tiếng 'vận động' cường độ cao, dù là anh, cũng có chút chịu không nổi.

    Còn Đồng Nhan, thì ngay cả sức để nhúc nhích một ngón tay cũng không còn!

    "Tiểu Nhan, em nói xem, anh có nhớ em không?" Tiêu Thần nhìn Đồng Nhan, cười hỏi.

    "Nhớ." Đồng Nhan nói chuyện cũng không còn sức, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

    "He he." Tiêu Thần cười cười, anh cũng vô cùng hài lòng với màn thể hiện vừa rồi của mình!

    Hai người lại nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Thần ôm Đồng Nhan đi vào phòng tắm, tắm qua.

    "Thay ga giường đi, ướt hết rồi." Đồng Nhan nhìn vết tích trên giường, thẹn thùng nói.

    "He he, được, ga giường ở đâu, anh thay cho." Tiêu Thần cười gật đầu.

    "Trong tủ quần áo."

    "Được." Tiêu Thần lấy ga giường sạch ra, thay vào.

    Đúng lúc anh định ôm Đồng Nhan, nói vài lời ngọt ngào, điện thoại reo lên.

    Tiêu Thần cầm lấy, là một số lạ.

    "Alo?"

    "Là Tiêu tiên sinh phải không?" Trong điện thoại, truyền ra một giọng nói.

    "Là tôi, anh là ai?" Tiêu Thần ngồi dậy, hỏi.

    Bên kia nói ra thân phận, rồi nói tiếp: "Tôi nghe nói Tiêu tiên sinh đã trở về, chúng ta gặp mặt một chút, thế nào?"

    "Gặp mặt sao? Chúng ta là địch không phải bạn, có gì mà gặp?" Tiêu Thần nheo mắt lại, nói.

    "He he, tôi định hợp tác với Tiêu tiên sinh, sao, Tiêu tiên sinh ngay cả một mặt cũng không muốn gặp sao?"

    "Hợp tác?"

    "Đúng vậy."

    "Được, nói thời gian địa điểm." Tiêu Thần suy nghĩ một lát, gật đầu.

    "Ngay bây giờ đi, ở công viên trung tâm."

    "Được."
     
  6. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1046: Bảy đại cao thủ lại tái xuất giang hồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời vừa sáng, Tiêu Thần đã mở mắt.

    Anh liếc nhìn Đồng Nhan bên cạnh, từ từ ngồi dậy.

    Nghĩ đến người đã gặp tối qua ở công viên trung tâm và những chuyện đã nói, anh nheo mắt lại.

    "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt sao? Ha." Tiêu Thần cười lạnh một tiếng.

    Vài phút sau, anh đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, rồi ra khỏi phòng.

    "Con rể tốt, con dậy rồi à." Mẹ Đồng Nhan đã dậy rồi.

    "Vâng, dì, sao dì lại dậy sớm thế?" Tiêu Thần nhìn mẹ Đồng Nhan, nở nụ cười.

    "Đúng vậy, người già rồi, ngủ ít đi, trời chưa sáng, đã không ngủ được nữa rồi.. Còn con, sao lại dậy sớm thế?" Mẹ Đồng Nhan cười nói.

    "Vâng, cháu cũng quen rồi ạ." Tiêu Thần gật đầu.

    "Ồ, tối qua con lại ra ngoài phải không? Dì nghe thấy tiếng xe." Mẹ Đồng Nhan hỏi.

    "Vâng, một người bạn gọi điện cho cháu, nói có chút việc, nên cháu ra ngoài một chuyến." Tiêu Thần gật đầu.

    "Ừm, con muốn ăn sáng gì, dì làm cho."

    "Thứ gì cũng được, cháu ra ngoài đi dạo một vòng."

    "Được, đi đi." Mẹ Đồng Nhan gật đầu.

    Tiêu Thần đi ra ngoài, vừa đi dạo, vừa gọi điện cho Hoàng Hưng.

    "Anh Thần."

    "Anh Hưng, làm phiền anh ngủ sao?" Tiêu Thần hỏi.

    "Không sao, có chuyện gì vậy?"

    "Sáng nay anh đợi tôi ở tổng bộ, tôi có chuyện muốn nói với anh."

    "Được."

    "Ừm, đợi tôi đến rồi nói, anh cứ ngủ tiếp đi."

    "Vâng vâng."

    Tiêu Thần cúp điện thoại, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu.

    Anh đi dạo một vòng quanh khu biệt thự, rồi trở về biệt thự, còn Đồng Nhan cũng đã dậy rồi.

    "Ra ngoài làm gì vậy?" Đồng Nhan hỏi.

    "He he, tùy tiện đi dạo một chút." Tiêu Thần cười cười.

    "Ồ." Đồng Nhan gật đầu.

    "Sao em không ngủ thêm một chút?" Tiêu Thần hỏi.

    "Em tỉnh lại, thấy anh không có ở đây, nên dậy luôn."

    "He he, có muốn lên ngủ thêm một lát không? Vẫn còn thời gian đến giờ làm."

    "Không cần, em đã vệ sinh cá nhân rồi."

    "Ừm."

    Rất nhanh, mẹ Đồng Nhan đã bưng bữa sáng, từ trong bếp đi ra.

    "Nào, ăn sáng thôi."

    "Dạ."

    Đợi ăn xong bữa sáng, Tiêu Thần và Đồng Nhan rời biệt thự, đi đến công ty.

    "Anh ra ngoài có chút việc, em lên đi." Tiêu Thần hôn Đồng Nhan một cái, nói.

    "Vâng." Đồng Nhan ngoan ngoãn gật đầu, xuống xe, bước vào tòa nhà văn phòng.

    Tiêu Thần đợi Đồng Nhan vào trong, lái xe rời đi, thẳng tiến đến tổng bộ Long Môn.

    Đợi anh đến nơi, Hoàng Hưng đã đợi anh rồi.

    "Anh Thần." Hoàng Hưng thấy Tiêu Thần đi vào, đứng dậy.

    "Ừm." Tiêu Thần gật đầu.

    "Chuyện đối phó Hắc Hổ Bang, anh sắp xếp thế nào rồi?"

    "Đã sắp xếp sơ bộ xong rồi."

    "Kế hoạch có thể phải thay đổi.." Tiêu Thần nói với Hoàng Hưng.

    "Cái gì?" Đợi nghe xong Tiêu Thần nói, Hoàng Hưng trợn tròn mắt.

    "Chuyện này, đừng tiết lộ cho quá nhiều người biết, kẻo bị rò rỉ ra ngoài, biết không?"

    "Vâng, anh Thần."

    "Cụ thể, anh sắp xếp lại một chút đi."

    "Ừm." Hoàng Hưng gật đầu, do dự một lát. "Anh Thần, chuyện này có phải có âm mưu gì không?"

    "Chúng ta cũng phải xem xét đến, nhưng khả năng có âm mưu không lớn, dù sao chỗ dựa của Hắc Hổ Bang đã mất, đã đến lúc 'đường cùng' rồi." Tiêu Thần suy nghĩ một lát, nói.

    "Ừm, vậy tôi sẽ chuẩn bị hai phương án." Hoàng Hưng nói.

    "Ừm." Tiêu Thần gật đầu.

    Anh ở tổng bộ Long Môn một lúc, rồi rời đi.

    Anh không quay về công ty, mà đi đến Long Môn Khách Điếm.

    Đã trở về rồi, vậy phải đến thăm lão Long và đại ca một chút.

    Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của Dược Kỳ Hoàng.

    "Tiêu Thần, một số vị thuốc, ta đã chuẩn bị xong, cho người gửi đến cho cậu rồi." Dược Kỳ Hoàng nói.

    "Dạ, cảm ơn Dược lão." Tiêu Thần cảm kích nói. "Cần bao nhiêu tiền, cháu chuyển cho ngài ngay bây giờ."

    "Không cần, chúng ta nói chuyện tiền bạc làm gì? Ta sẽ tiếp tục giúp cậu để ý, nếu có, ta lại cho người gửi đến."

    "Dạ." Tiêu Thần gật đầu.

    Anh trò chuyện thêm vài câu với Dược Kỳ Hoàng, rồi cúp điện thoại.

    "Chắc chắn đã gần đủ các vị thuốc trong phương thuốc rồi, cơ thể của Tiểu Manh, không thể chờ đợi được nữa." Tiêu Thần đặt điện thoại lên ghế phụ, tăng tốc xe, đi đến Long Môn Khách Điếm.

    Lần này anh đi Long Môn Khách Điếm, cũng muốn hỏi lão Long, có vị thuốc nào anh cần không!

    Nửa tiếng sau, anh đến Long Môn Khách Điếm.

    "Anh Thần?" Khi tên phục vụ nhìn thấy Tiêu Thần, rất phấn khích.

    "Gần đây anh đi đâu vậy? Sao không thấy bóng dáng anh!"

    "He he, ra ngoài dạo một vòng.. Đại Mập, Nhị Mập họ đâu rồi?" Tiêu Thần cười hỏi.

    "Họ đang bận trong bếp, em đi gọi họ." Tên phục vụ vội vàng nói.

    "Không cần, anh đi gặp lão Long trước, lát nữa sẽ nói chuyện với các em."

    "Dạ, lão Long ở trên đó."

    "À, đại ca của anh đâu? Có ở đó không?"

    "Lão Nhiếp đã bế quan rồi."

    "Bế quan sao?" Tiêu Thần có chút kinh ngạc.

    "Tại sao?"

    "Không rõ." Tên phục vụ lắc đầu.

    "Được, vậy anh lên xem, đợi anh xuống, chúng ta lại nói chuyện." Tiêu Thần nói xong, đi lên lầu.

    Anh đến cửa phòng của lão Long, gõ cửa.

    "Vào đi." Trong phòng, truyền ra giọng của lão Long.

    "Lão Long, thằng nhóc này đến thăm ngài đây." Tiêu Thần bước vào, nhìn lão Long, cười nói.

    "Tiêu Thần? Cậu về từ khi nào?" Lão Long nhìn thấy Tiêu Thần, cũng có chút bất ngờ.

    "Cháu về từ hôm kia, rời đi một thời gian, một đống chuyện, đây không phải là làm xong rồi, liền vội vàng đến thăm ngài sao." Tiêu Thần cười nói.

    "He he, thằng nhóc này khéo ăn nói thật.. Nào, ngồi đi." Lão Long mặt đầy nụ cười.

    "Dạ." Tiêu Thần gật đầu, ngồi vào chiếc ghế mây bên cạnh.

    "À, vừa rồi cháu nghe tên phục vụ nói, đại ca của cháu đã bế quan sao? Anh ấy bị sao vậy?" Nghe Tiêu Thần nói, trong mắt lão Long lóe lên một tia hài lòng, 'sư ca' không phải là vô cớ mà yêu quý thằng nhóc này!

    "He he, không có gì, sư ca chỉ là bế quan tu luyện thôi, xem có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong không."

    "Ồ." Tiêu Thần gật đầu, yên tâm rồi.

    "Còn cậu thì sao? Những ngày này, ra ngoài làm gì vậy?" Lão Long hỏi.

    Tiêu Thần kể lại những chuyện của anh trong những ngày này một lượt, đối với lão Long, anh không có gì phải giấu. Dù sao, lão Long có ơn cứu mạng với anh!

    Nếu không phải lão Long, anh đã chết rồi, Lão thầy bói cũng 'khéo tay hay làm', nhưng cũng 'lực bất tòng tâm'!

    "Ồ? Chuyện ở Hàn Quốc, ta cũng có quan tâm, thì ra là cậu làm.. He he, không tồi, làm rất tốt." Lão Longcười nói.

    Sau đó, Tiêu Thần lại nói chuyện Tô Tiểu Manh bị 'tẩu hỏa nhập ma' và phương thuốc mà Lão thầy bói đã cho.

    "Trong đó có vài vị thuốc, ta có, lát nữa đi, cậu mang đi." Lão Long nghe xong, lập tức nói.

    "Cảm ơn lão Long!" Tiêu Thần gật đầu, cảm kích nói.

    "Không cần cảm ơn." Lão Long xua tay. "Cậu cũng đừng quá lo lắng, đã là phương thuốc của Lão thầy bói cho, vậy chắc chắn không có vấn đề gì."

    "Vâng." Tiêu Thần gật đầu, anh cũng tin Lão thầy bói.

    "Tuy nhiên, với cô bé này, ta lại khá tò mò.. Thế này đi, đợi có thời gian, cậu đưa con bé đến cho ta xem." Lão Long nhìn Tiêu Thần, nói.

    "Làm sao có thể để lão Long ngài phải đi một chuyến, đợi cuối tuần cháu đưa con bé đến đây." Tiêu Thầnnói với lão Long.

    "Cũng được." Lão Long gật đầu.

    "À, cây đao đó, bây giờ thế nào rồi?"

    "Đao? Ồ, ngài nói Hiên Viên Đao sao? Cháu ra ngoài cũng không mang, vẫn vứt trong tủ quần áo đó." Tiêu Thần cười nói.

    "..."

    Nghe Tiêu Thần nói, lão Long có chút cạn lời.

    Trước đây vì cây đao này, đã gây ra bao sóng gió đẫm máu, chết bao nhiêu người? Ai cũng muốn cướp được thanh 'thần binh' này, thậm chí phải trả giá bằng cả mạng sống!

    Kết quả thằng nhóc này thì hay rồi, cứ vứt trong tủ quần áo sao?

    Phải biết rằng, giá trị của thanh đao này, không kém gì Đồ Long Bảo Đao trong phim, thậm chí còn vượt xa. Dù sao, đây là thanh đao mà Hiên Viên Đại Đế để lại!

    "Đợi cháu về, sẽ quan sát lại, nếu thật sự không có gì, vậy cháu cũng không có cách nào, 'cây đao rách' đã cướp vô ích rồi." Vì có Đoạn Không Đao, Tiêu Thần vẫn luôn không mấy hứng thú với Hiên Viên Đao.

    "..."

    Lão Long còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu.

    Tiêu Thần trò chuyện thêm một lúc với lão Long, rồi ra khỏi phòng, xuống lầu.

    Và lúc này, Đại Mập, Nhị Mập và những người khác, cũng đã đợi anh rồi.

    "Anh Thần!" Đại Mập nhìn thấy Tiêu Thần, dang rộng hai tay, định ôm anh một cái.

    "Này này, trên người cậu toàn là dầu mỡ, đừng ôm tôi." Tiêu Thần lùi lại vài bước, nói.

    "He he, anh Thần, anh cuối cùng cũng về rồi." Đại Mập nhe răng nói.

    "Sao, nhớ tôi à?" Tiêu Thần cười hỏi.

    "Đương nhiên rồi, chúng tôi còn đợi anh dẫn chúng tôi làm giàu mà!" Đại Mập gật đầu.

    "Ơ, cậu nói như vậy, tôi có chút đau lòng rồi! Hóa ra các cậu nhớ tôi, là muốn làm giàu sao?" Tiêu Thần cố tình nói.

    "Ha ha, đùa thôi mà."

    Sau vài câu hàn huyên, Tiêu Thần đảo mắt.

    "Vừa rồi nhắc đến làm giàu, bây giờ tôi có một cơ hội làm giàu, các cậu có làm không?"

    "Cơ hội gì?" Đại Mập và những người khác mắt đều sáng lên, vội vàng hỏi. "Những chuyện khác thì không được, nhưng giết người phóng hỏa, thì không thành vấn đề!"

    "Ừm, chính là giết người phóng hỏa, chuyện khác tôi cũng không tìm các cậu!" Tiêu Thần gật đầu.

    "Long Môn sắp phát động một cuộc 'đụng độ lớn' cuối cùng với Hắc Hổ Bang, các cậu tham gia 'đụng độ', mỗi lần tham gia, để Long Môn trả cho các cậu mười vạn tệ, thế nào? Nếu giết được cao thủ của Hắc Hổ Bang, lại cộng thêm năm vạn nữa!"

    "'Đụng độ' sao? Nhiều người không?" Đại Mập và những người khác, vội vàng hỏi.

    "Ừm, 'đụng độ' lớn hàng trăm người, hàng nghìn người, chắc chắn sẽ rất 'đã'!" Tiêu Thần gật đầu.

    "Được, khi nào 'đụng độ'? Xem ta Đại Mập, làm thế nào giữa 'thiên quân vạn mã', mà lấy được thủ cấp của 'thượng tướng'!" Đại Mập có chút không thể chờ đợi.

    "Tạm thời thì chưa, đợi đến lúc 'đụng độ', tôi sẽ thông báo trước cho các cậu." Tiêu Thần nhìn Đại Mập và những người khác, nụ cười trên mặt càng đậm.

    So với Hắc Hổ Bang, điều Long Môn thiếu nhất, chính là 'nền tảng'!'Nền tảng' là gì? Chính là cao thủ! Hắc Hổ Bang bao nhiêu năm nay, có một nhóm cao thủ sẵn sàng 'bán mạng' cho họ! Tiêu Thần gọi Đại Mập và những người khác, vậy thì căn bản không sợ cao thủ của đối phương nữa!

    Còn về chi phí, mỗi trận mười vạn, trong mắt Tiêu Thần, cũng không đắt! Họ đều là những cao thủ thực sự, nếu họ đi làm sát thủ, giết một mục tiêu, ít nhất cũng phải gấp mười lần giá đó!

    "Anh Thần, trưa nay đừng đi vội, ở lại ăn, chúng em phải mời anh vài ly! Vừa trở về, đã mang chúng em đi làm giàu!" Đại Mập và những người khác nói.

    "Được!" Tiêu Thần gật đầu, đồng ý.
     
  7. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1047: Tính toán của Ông Cụ Tô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa, Tiêu Thần ở lại ăn cơm.

    Đại Mập và Nhị Mập đã đặc biệt làm một bữa trưa thịnh soạn, hơn mười món!

    Đợi họ làm xong bữa trưa, lão Long cũng từ trên lầu đi xuống.

    "Lão Long!" Tiêu Thần và mọi người đều đứng dậy, cung kính chào hỏi.

    "Ừm, ngồi đi." Lão Long cười gật đầu.

    Mặc dù ông nói vậy, nhưng không ai ngồi xuống, cho đến khi ông ngồi xuống, Tiêu Thần và những người khác mới lần lượt ngồi xuống.

    "Lão Lưu, lên lầu lấy hai vò rượu ngon." Lão Long nghĩ ra điều gì đó, nói với Chưỡng Quầy Lưu.

    "Vâng, lão Long." Chưỡng Quầy Lưu gật đầu, lên lầu, rất nhanh đã mang xuống hai cái vò.

    Phần miệng vò, còn được niêm phong bằng bùn.

    Đại Mập và những người khác nhìn thấy hai vò rượu này, mắt đều sáng lên, liếm liếm môi.

    Khi Chưỡng Quầy Lưu mở niêm phong, một mùi rượu nồng nàn, bay khắp căn phòng.

    "Rượu ngon thật!" Tiêu Thần hít hít mũi, mắt cũng sáng lên.

    "Nữ Nhi Hồng mấy chục năm, he he, nếm thử đi." Lão Long cười nói với Tiêu Thần.

    "Vâng vâng, được ạ." Tiêu Thần gật đầu, bây giờ đã rất hiếm khi có thể uống được Nữ Nhi Hồng chính gốc, không ngờ lão Long ở đây lại có rượu quý!

    Trên bàn, không có chén, mà là những cái bát sứ trắng.

    Khi rượu được rót vào bát, có màu hổ phách, rất đẹp mắt.

    "Nào, chúng ta cạn một bát trước." Lão Long nâng bát lên, nói.

    "Kính lão Long!" Tiêu Thần và mọi người đều nâng bát lên, lớn tiếng nói.

    "Được, uống đi." Lão Long gật đầu, ngửa cổ uống hết rượu trong bát sứ.

    Tiêu Thần cũng không nỡ uống cạn, mà uống một ngụm nhỏ trước, nếm thử hương vị, mắt càng sáng hơn. Sau đó, anh uống cạn, đặt bát xuống.

    "Lão Long, quả nhiên là rượu ngon!" Tiêu Thần nói với lão Long.

    "He he, thấy ngon, đợi đi thì mang hai vò này về." Lão Long nói với Tiêu Thần.

    "Dạ, cảm ơn lão Long." Tiêu Thần gật đầu.

    Còn Đại Mập và những người khác, bao gồm cả Chưỡng Quầy Lưu, đều có chút ghen tị nhìn Tiêu Thần.

    Một tiếng sau, họ ăn xong bữa trưa.

    Tiêu Thần lại trò chuyện thêm một lúc với lão Long, rồi chuẩn bị rời đi.

    "Cậu đợi một chút, ta đi lấy dược liệu cho cậu." Lão Long nói với Tiêu Thần.

    "Dạ." Tiêu Thần gật đầu.

    Lão Long đi ra, rất nhanh đã quay lại, trên tay cầm mấy cái hộp.

    "Đây, đây là dược liệu cậu cần." Lão Long đưa cho Tiêu Thần.

    Tiêu Thần nhận lấy, mở ra, trên mặt nở nụ cười.

    "Cảm ơn lão Long." Anh không nói chuyện đưa tiền gì cả, vì anh rất rõ, lão Long căn bản không cần! Anh chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, rồi tìm cơ hội báo đáp.

    "Cảm ơn gì, về đi, nếu có gì cần, thì gọi điện cho ta." Lão Long cười nói.

    "Dạ, vậy cháu đi trước."

    "Ừm, rượu ta cũng lấy cho cậu rồi, ở ngay cửa."

    "Vâng vâng."

    Tiêu Thần gật đầu, cầm mấy cái hộp, rời đi.

    Bên cạnh cửa, đặt hai cái vò, giống hệt với cái họ vừa uống.

    "Tiểu Nhị, Tiểu Tam, lên giúp một tay." Tiêu Thần đến cầu thang, gọi một tiếng.

    "Đến ngay." Tiểu Nhị và Tiểu Tam đi lên.

    "Anh Thần, có chuyện gì vậy?"

    "Giúp tôi mang rượu lên xe, tôi không cầm được." Tiêu Thần nói với hai người.

    "Ồ ồ, được ạ." Tiểu Nhị và Tiểu Tam gật đầu, bê vò rượu ở cửa, không ngừng nuốt nước bọt.

    Khi họ xuống lầu, Đại Mập, Nhị Mập và những người khác cũng ở đó.

    "Anh Thần, bán cho chúng tôi một vò, thế nào? Chúng tôi ra mười vạn tệ." Đại Mập nhìn hai vò rượu, dùng giọng điệu thương lượng nói.

    "Không bán." Tiêu Thần lắc đầu.

    "Á? Vậy hai mươi vạn thì sao?" Đại Mập tưởng Tiêu Thần chê rẻ, vội vàng nói.

    "Không bán."

    "Năm mươi vạn! Anh Thần, năm mươi vạn một vò, bán cho chúng tôi đi!" Đại Mập cắn răng, nói.

    "Không bán." Tiêu Thần tiếp tục lắc đầu.

    "Anh Thần, vậy anh nói đi, bao nhiêu tiền thì bán?" Đại Mập sắp khóc rồi.

    "Bao nhiêu tiền cũng không bán."

    "Được rồi." Đại Mập và mọi người đều bất lực, xem ra không uống được rồi.

    "Tôi không bán, nhưng có thể tặng các cậu một vò." Tiêu Thần nhìn mấy người, cười nói.

    Nghe Tiêu Thần nói, Đại Mập và những người khác đầu tiên ngẩn người, sau đó vui mừng khôn xiết.

    "Thật không?"

    "Đương nhiên là thật, Tiểu Tam, bỏ cái vò trong tay cậu xuống đi." Tiêu Thần cười gật đầu.

    "Anh Thần, anh tốt quá!" Đại Mập và những người khác vui mừng khôn xiết.

    "He he, tôi đi đây." Tiêu Thần nhìn họ vui vẻ, cũng cảm thấy vui.

    "Được được được, chúng tôi tiễn anh." Đại Mập và những người khác vội vàng nói.

    "Ừm." Tiêu Thần gật đầu.

    Đại Mập và những người khác tiễn Tiêu Thần lên xe, đợi anh đi rồi, lập tức quay trở lại khách điếm.

    "Đừng tranh giành, chia đều ra!" Đại Mập lớn tiếng nói.

    "Được, mỗi người một bát, ai cũng không được thêm một giọt nào!" Tiểu Nhị gật đầu.

    "Mau, mau đi lấy bát, tôi đã không thể chờ đợi được nữa rồi!"

    Ngay lúc mấy người đang chia rượu, Tiêu Thần cũng nhận được điện thoại của Tô Tình.

    "Alo, Tô Tình." Tiêu Thần nghe điện thoại.

    "Tiêu Thần, anh đang ở đâu?" Giọng của Tô Tình, từ ống nghe truyền đến.

    "Anh đang trên đường về công ty, sao vậy?" Tiêu Thần hỏi.

    "Vừa rồi ông nội gọi điện cho em, bảo em về nhà một chuyến, anh đi cùng em nhé." Tô Tình nói với Tiêu Thần.

    "Ông Cụ Tô bảo em về sao? Được, đợi anh hai mươi phút."

    "Đợi anh đến, gọi điện cho em."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, cúp điện thoại.

    Anh ném điện thoại lên ghế phụ, tăng tốc xe.

    Hai mươi phút không lâu, anh đã quay về công ty, rồi gọi điện cho Tô Tình.

    "Tô Tình, anh đến rồi, em xuống nhé?"

    "Ừm, đợi em một lát, em xuống ngay đây."

    "Được."

    Tiêu Thần cúp điện thoại, châm thuốc, trong lòng suy nghĩ, Ông Cụ Tô đột nhiên tìm Tô Tình về, có chuyện gì không?

    Đúng lúc anh đang suy nghĩ lung tung, Tô Tình xuất hiện. Cô mở cửa xe, ngồi vào.

    "Đi thôi."

    "Được." Tiêu Thần gật đầu, khởi động xe, lái về phía nhà họ Tô.

    "Tô Tình, ông nội em gọi điện cho em lúc nào vậy?"

    "Ngay trước khi em gọi điện cho anh."

    "Ồ, vậy ông ấy không nói có chuyện gì sao?" Tiêu Thần hỏi.

    "Không có, chỉ nói bảo em buổi chiều về nhà một chuyến, có chuyện muốn nói với em." Tô Tình lắc đầu.

    "Ồ." Tiêu Thần gật đầu, cũng lười đoán nữa, ai biết mấy con cáo già này đang tính toán gì chứ!

    Hơn nửa tiếng, hai người đến nhà họ Tô.

    "Đại tiểu thư." Người ở cổng thấy là Tô Tình, cung kính chào hỏi.

    "Ừm." Tô Tình gật đầu, xe lái vào trong.

    Vài phút sau, chiếc Maserati Quattroporte dừng lại ở chỗ ở của Ông Cụ Tô.

    Tiêu Thần và Tô Tình xuống xe, đi vào trong.

    "Cô Tô, ông chủ đang đợi cô ở trong." Thiết Thủ đợi ở cửa, thấy Tô Tình đến, nói với cô.

    "Được." Tô Tình gật đầu.

    "Tiêu tiên sinh, ông chủ cũng bảo anh vào." Thiết Thủ lại nhìn Tiêu Thần, nói.

    "Ừm." Tiêu Thần gật đầu, cùng Tô Tình đi vào.

    Còn Thiết Thủ thì không vào, đứng gác ở ngoài.

    "Ông nội."

    "Ông Cụ Tô." Tô Tình và Tiêu Thần nhìn Ông Cụ Tô đang ngồi trên ghế sofa, chào hỏi.

    "He he, hai đứa đến rồi." Ông Cụ Tô nhìn hai người, nở nụ cười. "Nào, đừng đứng, ngồi đi."

    "Dạ." Tiêu Thần và Tô Tình gật đầu, ngồi xuống ghế sofa.

    "Ông nội, sức khỏe của ông tốt hơn chưa ạ?" Tô Tình quan tâm hỏi.

    "Ừm, sau khi nghỉ ngơi, tốt hơn nhiều rồi." Ông cụ Tô cười nói.

    "Vâng, ông phải chú ý sức khỏe, đừng quá mệt mỏi." Tô Tình nói với ông cụ Tô.

    "He he, ông cũng không muốn mệt mỏi, nhưng nhà họ Tô bây giờ, biết làm sao đây?" Ông cụ Tô lắc đầu, chậm rãi nói.

    Tiêu Thần ở bên cạnh nhìn Ông Cụ Tô, không hổ là nhân vật 'anh hùng' một thời, con trai cả hạ độc ông, trong thời gian ngắn như vậy, đã vượt qua được rồi, không nhìn ra được điều gì.

    "Ông nội, có một số việc, ông giao cho người khác làm là được rồi, đừng tự mình làm, sức khỏe của ông là quan trọng nhất." Tô Tình nói với Ông Cụ Tô.

    "Haiz, Tiểu Tình, con nói xem cả nhà họ Tô, ông còn có thể tin tưởng ai chứ? Bác cả của con.. không, ông ta không còn là bác cả của con nữa, Tô Trị Dân hạ độc ông, những người khác cũng đều có những toan tính riêng! Ông không hiểu, một nhà họ Tô tốt đẹp, sao lại trở thành như bây giờ."

    "Ông nội.." Tô Tình há miệng, muốn an ủi ông nội, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

    Dù sao những năm này, sự thay đổi của nhà họ Tô, cô đều thấy rõ, khiến cô cũng cảm thấy rất xa lạ! Người nhà họ Tô, đã không còn giống một gia đình nữa, từng người từng người vì lợi ích, mà 'đấu đá' lẫn nhau!

    Cô không biết, những gia tộc lớn khác, có phải cũng như vậy không. Nhưng ở một nhà họ Tô như thế này, cô rất mệt mỏi, cho nên mới dẫn em gái rời đi.

    "Bây giờ nhà họ Tô như vậy, ông chỉ có thể tự mình làm.. Ông cũng không muốn, ông cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cả nhà họ Tô, đã không tìm ra được người nào có thể khiến ông tin tưởng và có năng lực nữa rồi! Haiz, ông không dám tưởng tượng, nếu ông đi rồi, thì nhà họ Tô sẽ ra sao! Có phải sẽ tan rã, không còn tồn tại nữa không?"

    Ông cụ Tô mặt đầy vẻ cay đắng, lúc này ông không giống một 'anh hùng' lừng lẫy, mà là một ông lão già nua, nói không nên lời bi thương.

    Nghe Ông Cụ Tô nói, Tô Tình im lặng.

    Tiêu Thần thì liếc nhìn Ông Cụ Tô vài lần, anh sao lại cảm thấy ông lão này hình như là cố ý vậy?

    "Tiểu Tình, nếu nhà họ Tô thật sự sụp đổ, thì ông nội sẽ chết không nhắm mắt đó!" Ông cụ Tô nói xong, nắm lấy tay Tô Tình. "Tiểu Tình, con có muốn giúp ông nội không?"

    "Con?" Tô Tình nghe ông cụ nói, không khỏi ngẩn người. "Ông nội, con giúp ông bằng cách nào?"

    Còn Tiêu Thần thì nheo mắt lại, anh mơ hồ đoán được tính toán của ông lão này. Tuy nhiên, anh vẫn khá ngạc nhiên, ông lão này thật sự sẽ đi bước này sao?

    "Tiểu Tình, con làm gia chủ của nhà họ Tô, thế nào?" Ông cụ Tô nắm chặt tay Tô Tình, trầm giọng nói.

    "Cái gì?" Nghe ông cụ nói, Tô Tình trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

    "Tiểu Tình, ngoài con ra, ông nội không còn ai có thể hoàn toàn tin tưởng được nữa, hơn nữa con cũng có năng lực, ông tin con sẽ là một gia chủ xuất sắc." Ông Cụ Tô nhìn Tô Tình, chậm rãi nói.
     
  8. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1048: Tô Tình mạnh mẽ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông nội, con không làm được đâu." Tô Tình nhìn ông nội, lắc đầu.

    "Sao lại không làm được?" Ông Cụ Tô hỏi.

    "Ông nội, con có năng lực gì mà làm gia chủ chứ?" Tô Tình lại lắc đầu.

    "Không, ông nói con có năng lực, thì con có năng lực! Một mình con, tay trắng lập nghiệp, không dùng bất kỳ tài nguyên nào của nhà họ Tô, mà đưa công ty Khuynh Thành phát triển lớn mạnh như vậy, sao lại không có năng lực chứ?" Ông Cụ Tô nhìn cháu gái, nói.

    "Ông nội, chuyện này không giống nhau, công ty Khuynh Thành chỉ là một công ty, còn nhà họ Tô liên quan quá nhiều, dưới trướng nhà họ Tô có đến mấy chục công ty như Khuynh Thành.." Tô Tình lắc đầu nói.

    "Quản một công ty cũng là quản, quản mấy chục công ty, cũng là quản, không có gì khác biệt." Ông Cụ Tô đã quyết tâm, muốn đẩy cháu gái này lên vị trí gia chủ của nhà họ Tô rồi!

    "Nhưng.." Tô Tình còn muốn từ chối.

    Nhưng chưa kịp nói ra, đã nghe Ông Cụ Tô lên tiếng.

    "Tiểu Tình, chẳng lẽ con muốn ông nội chết không nhắm mắt sao?"

    "Ông nội.." Tô Tình khẽ run lên, cô không ngờ ông nội lại nói như vậy.

    "Tiểu Tình, ông nội nhìn con lớn lên, con là người như thế nào, ông rất rõ.." Ông Cụ Tô tiếp tục thuyết phục Tô Tình, trong lòng cũng có chút bất lực.

    Tất cả mọi người trong nhà họ Tô, đặc biệt là thế hệ của Tô Nham, bất kể là dòng chính hay dòng phụ, đều đang thèm muốn vị trí này! Chỉ cần ông nói một câu, là họ sẽ 'lật đật' lên nắm quyền!

    Nhưng cô cháu gái này thì hay rồi, bảo cô làm gia chủ, cô lại không chịu!

    Còn Tiêu Thần nghe Ông Cụ Tô nói, thì bĩu môi, khoác lác thôi? Tô Trị Dân cũng là do ông nhìn lớn lên, không phải cũng hạ độc ông sao?

    Đương nhiên, những lời này chỉ nghĩ trong lòng thôi, không thể nói ra, quá 'đau lòng' rồi!

    "Ông nội, nhưng con thật sự sợ làm không tốt.. Nếu con làm không tốt, nhà họ Tô có biến động gì, thì làm sao con xứng đáng với ông chứ?" Tô Tình nhìn ông nội, nói.

    "Ông nội tin con, chỉ cần con làm, thì chắc chắn sẽ làm tốt." Ông Cụ Tô khích lệ Tô Tình.

    "Ông nội, con nghĩ ông đã quên, bây giờ con không còn là người của nhà họ Tô nữa, để con làm gia chủ, không thích hợp, cũng không ai phục đâu." Tô Tình cười khổ nói.

    "Ai nói con không phải người của nhà họ Tô? Trên người con chảy dòng máu của nhà họ Tô! Còn nữa, ai không phục, ông sẽ cho người đó cút khỏi nhà họ Tô!" Ông Cụ Tô bá đạo nói.

    "..."

    Tô Tình há miệng, còn muốn từ chối, nhưng lại không biết phải từ chối thế nào. Cô theo bản năng nhìn về phía Tiêu Thần, muốn anh giúp nói vài câu.

    "Tô Tình, anh thấy Ông Cụ Tô nói không sai, em có năng lực làm gia chủ của nhà họ Tô." Tiêu Thần thấy Tô Tình nhìn mình, cười nói.

    "..."

    Tô Tình cạn lời, lườm Tiêu Thần một cái. Cô vốn muốn Tiêu Thần giúp cô từ chối, kết quả thằng cha này thì hay rồi, còn tán thành?

    Ông Cụ Tô ném cho Tiêu Thần một ánh mắt cảm ơn, rồi nói với Tô Tình: "Tiểu Tình, con xem, ngay cả Tiêu Thần cũng nói con có năng lực này, con không thể từ chối được nữa đâu."

    "..."

    Tô Tình thật sự không ngờ, ông nội cô gọi cô đến, lại là vì chuyện này. Nếu biết sớm, cô chắc chắn sẽ không quay lại!

    Trong lòng cô, đã có chút bài xích với nhà họ Tô, cho nên không muốn làm gia chủ này. Hơn nữa cô cũng rất rõ, một khi cô làm gia chủ, thì người nhà họ Tô chắc chắn sẽ gây rối đủ kiểu!

    Ví dụ như Tô Nham, anh ta sẽ ngoan ngoãn nhìn vị trí vốn có thể thuộc về mình, để cô ngồi vào sao? Hoàn toàn không thể!

    Không phải Tô Tình sợ họ, mà là lười phải đấu với họ!

    "Tiểu Tình, ông biết những lo lắng và băn khoăn của con, ông đảm bảo với con, sẽ không có bất kỳ ai phản đối! Ai phản đối, người đó cút khỏi nhà họ Tô! Hơn nữa, ông cũng không phải chết ngay lập tức, ông sẽ giúp con nắm quyền mọi việc của nhà họ Tô, để con ngồi vững vị trí gia chủ!" Ông Cụ Tô nói với Tô Tình.

    "Nhưng.." Tô Tình vừa định nói gì đó, thì nghe Tiêu Thần lên tiếng.

    "Tô Tình, Ông Cụ Tô đã nói đến mức này rồi, em còn có thể từ chối sao?"

    "..."

    Tô Tình nghe Tiêu Thần nói, lại lườm anh một cái, tức chết rồi.

    Tiêu Thần thấy Tô Tình lườm mình, trong lòng cười thầm, nhưng theo anh thấy, Tô Tình làm gia chủ của nhà họ Tô, chắc chắn là lợi nhiều hơn hại!

    Gia chủ của nhà họ Tô, là người đứng đầu 'kim tự tháp' ở Long Hải! Còn Tổng giám đốc của công ty Khuynh Thành, căn bản không là gì cả! Hai vị trí, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!

    Ngay lúc Ông Cụ Tô đang thuyết phục Tô Tình làm gia chủ, bên ngoài cũng có không ít người đến. Trong đó có con trai thứ hai và thứ ba của nhà họ Tô, Tô Nham.

    "Ông chủ đang nói chuyện với cô Tô, những người khác không được vào." Thiết Thủ chặn tất cả mọi người ở bên ngoài.

    "Cái gì? Chúng tôi không được vào?" Tô Nham lập tức nổi giận. "Tôi muốn gặp cha tôi, anh dựa vào đâu mà chặn tôi!"

    "Đúng vậy, mau tránh ra!" Con trai thứ hai của nhà họ Tô cũng lạnh giọng nói.

    Tô Trị Dân đã 'xong đời', cả con trai thứ hai và thứ ba đều 'rục rịch' trong lòng. Thậm chí những người thuộc dòng phụ cùng thế hệ với họ, cũng bắt đầu 'nhấp nhổm'.

    Đừng thấy nhà họ Tô là một trong bảy gia tộc lớn, nhưng nội bộ đã có dấu hiệu chia rẽ. Đây cũng là điều Ông Cụ Tô lo lắng, cho nên ông mới phải dốc sức ủng hộ Tô Tình lên nắm quyền!

    "Không được." Thiết Thủ mặt lạnh, lắc đầu nói.

    "Thiết Thủ, anh đừng tưởng cha tôi tin tưởng anh, mà anh có thể nói chuyện với chúng tôi như vậy! Bây giờ đứng trước mặt anh, là người có thể sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Tô trong tương lai! Đến lúc đó, anh cũng phải nghe lời chúng tôi! Anh không sợ đến lúc đó, chúng tôi sẽ cho anh cút khỏi nhà họ Tô sao?" Tô Nham trừng mắt nhìn Thiết Thủ, giận dữ nói.

    "Cho tôi cút khỏi nhà họ Tô? He he." Người khác không rõ suy nghĩ của Ông Cụ Tô, nhưng anh thì rất rõ!

    Gia chủ? Hai người trước mặt này, đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có!

    "Mẹ kiếp, anh còn dám 'he he' với tôi?" Tô Nham càng giận hơn, nếu không phải anh ta biết mình không thể đánh lại Thiết Thủ, thì đã xông lên rồi.

    "Lão Tam, anh nói nhảm với anh ta làm gì, chúng ta vào, tôi xem anh ta có dám chặn chúng ta không!" Con trai thứ hai của nhà họ Tô nói xong, liền muốn đi vào trong.

    Cạch! Thiết Thủ rút ra một khẩu súng, lên đạn.

    "Ai dám vào, tôi sẽ giết người đó!" Giọng nói của anh, lạnh lùng bất thường, xen lẫn sát khí nồng đậm.

    Nghe Thiết Thủ nói, nhìn khẩu súng trong tay anh, con trai thứ hai và những người khác sợ hãi vội vàng dừng lại.

    "Thiết Thủ, anh nói gì? Muốn giết chúng tôi? Tôi thấy anh muốn làm phản rồi!" Con trai thứ hai giận dữ nói.

    "Tôi nghe lệnh của ông chủ, người tự ý xông vào, giết không tha!" Thiết Thủ ánh mắt lạnh lùng, quét qua tất cả mọi người.

    Con trai thứ hai và những người khác bị ánh mắt lạnh lùng của Thiết Thủ quét qua, trong lòng đều run lên, không dám tiến thêm một bước nào nữa! Bởi vì họ biết, Thiết Thủ có lẽ sẽ nói là làm!

    Trong cả nhà họ Tô, Thiết Thủ và nhóm thuộc hạ mạnh mẽ của anh, chỉ nghe lệnh của một người, đó chính là Ông Cụ Tô! Ngay cả trước đây Tô Trị Dân là gia chủ, không có lệnh của Ông Cụ Tô, anh ta cũng không thể sai khiến Thiết Thủ và những người khác!

    Trớ trêu thay, Thiết Thủ và những người khác lại là 'nền tảng' của nhà họ Tô, là một thế lực khiến bên ngoài phải khiếp sợ!

    "Thiết Thủ, đợi tôi làm gia chủ, anh chắc chắn sẽ 'xong đời'!" Tô Nham không dám đi lên, nhưng miệng lại nói lời cay nghiệt.

    "Vậy anh cũng phải làm gia chủ rồi hãy nói." Thiết Thủ liếc nhìn Tô Nham, thản nhiên nói.

    "Anh.." Tô Nham suýt nữa bị Thiết Thủ chọc tức chết.

    Lần này, Thiết Thủ lười để ý đến anh ta nữa, anh rất rõ, gia chủ tương lai của nhà họ Tô, bây giờ đang nói chuyện với Ông Cụ Tô ở bên trong!

    "Mẹ nó, chúng ta cứ đợi ở ngoài này." Con trai thứ hai của nhà họ Tô cắn răng, nói.

    "Ừm." Những người khác trong nhà họ Tô, gật đầu.

    Trong phòng, Ông Cụ Tô và những người khác, cũng mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

    "Chắc chắn là Tô Nham và họ đến rồi, ông nội, ông cũng thấy rồi đấy, con vừa đến đây, họ đã đến rồi." Tô Tình nhìn Ông Cụ Tô, nói.

    "Tiểu Tình, chỉ cần con đồng ý làm gia chủ, họ cứ giao cho ông, sẽ không gây ra bất kỳ phiền phức nào cho con." Ông Cụ Tô nghiêm túc nói.

    "Tô Tình, Ông Cụ Tô đã nói đến mức này rồi, em cứ đồng ý đi." Tiêu Thần cũng nói.

    Tô Tình nhìn Tiêu Thần, rồi lại nhìn Ông Cụ Tô, do dự một lát, từ từ gật đầu.

    "Được, ông nội, con có thể làm gia chủ của nhà họ Tô, cũng không cần ông làm gì cho con, mọi chuyện cứ giao cho con! Nhưng, con cũng có một điều kiện!"

    "Con nói đi!" Ông Cụ Tô thấy Tô Tình đồng ý, vội vàng nói.

    "Con có quyền xử lý bất kỳ ai trong nhà họ Tô, ông không được giúp họ nói đỡ! Vì ông muốn con làm gia chủ này, thì mọi chuyện lớn nhỏ của nhà họ Tô, đều do con quyết định!" Tô Tình nghiêm túc nói.

    Ông Cụ Tô suy nghĩ một chút, gật đầu: "Không thành vấn đề, con là gia chủ, con quyết định, bao gồm cả ông nội, cũng nghe lời con!"

    "Được." Tô Tình gật đầu, toàn thân toát ra khí chất của một nữ cường nhân.

    Tiêu Thần nhìn Tô Tình, thầm kinh ngạc, anh rất ít khi thấy mặt mạnh mẽ của Tô Tình! Tuy nhiên, trong xương tủy của cô chắc chắn có 'gen' mạnh mẽ này, bởi vì ở công ty, cô còn có một biệt danh ít ai nhắc đến - Tổng giám đốc bá đạo!

    Vì cô rất ít khi thể hiện sự mạnh mẽ, nên biệt danh này rất ít người gọi.

    Còn Ông Cụ Tô cũng cảm nhận được khí chất mạnh mẽ toát ra từ cháu gái, trên mặt nở một nụ cười hài lòng.

    Điều ông cần, chính là một gia chủ mạnh mẽ và bá đạo! Chỉ có như vậy, tương lai của nhà họ Tô mới tốt hơn!

    Giống như ông vừa nói, ông nhìn Tô Tình lớn lên, cũng hiểu cô!

    Ngày xưa, Tô Tình từ bỏ tất cả, cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, đã khiến ông hiểu ra, đừng thấy cô cháu gái này bình thường rất ôn hòa, nhưng trong xương tủy lại có sự quyết đoán và mạnh mẽ!

    "Tiêu Thần, làm phiền con ra nói một tiếng, bảo họ vào đi." Ông Cụ Tô suy nghĩ một chút, nói với Tiêu Thần.

    "Dạ." Tiêu Thần gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

    Anh vừa ra ngoài, đã thấy Thiết Thủ trong tay cầm súng, hơn nữa còn đã lên đạn. Điều này khiến anh cũng có thêm vài phần ngưỡng mộ Thiết Thủ, người bình thường không dám làm như vậy.

    "Tiêu Thần?" Tô Nham và những người khác cũng nhìn thấy Tiêu Thần, tất cả đều tiến lên một bước.

    "Ai dám tiến lên nữa, tôi sẽ giết người đó." Thiết Thủ ánh mắt lạnh đi, nâng súng lên.

    "..."

    Tô Nham và những người khác nhìn nòng súng đen ngòm, sợ hãi lùi lại một bước.

    "Thiết Thủ, Ông Cụ Tô cho phép họ vào rồi." Tiêu Thần cười cười, nói với Thiết Thủ.

    "Được." Thiết Thủ gật đầu, cất súng, nhường đường.

    "Lão Tam, vào đi, cha anh chắc có chuyện muốn nói với các anh đó." Tiêu Thần nói xong, quay người đi vào trong.
     
  9. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1049: Gia chủ mới của nhà họ Tô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Nham và những người khác nhìn bóng lưng của Tiêu Thần, rồi nhìn nhau, sải bước đi vào trong.

    Không hiểu sao, đặc biệt là Tô Nham và vài người, trong lòng đều dâng lên một dự cảm không hay.

    "Phụ thân." Những người nhà họ Tô thấy Ông Cụ Tô, đều lên tiếng chào hỏi.

    "Ừm." Ông Cụ Tô gật đầu, ánh mắt quét qua mọi người. Trong đôi mắt già nua của ông, lóe lên một tia thất vọng.

    Những người này, không có ai có thể làm người kế vị! Nếu không, ông cũng sẽ không phải suy đi nghĩ lại, rồi chọn Tô Tình làm người nắm quyền này.

    Mặc dù ông rất yêu thương Tô Tình, nhưng trọng trách gia chủ, từ xưa đến nay đều 'truyền nam không truyền nữ'! Nếu truyền cho nữ, sau này rất dễ đổi họ!

    Tuy nhiên, ông không còn lựa chọn nào khác!

    "Các ngươi đến vừa lúc, ta có một chuyện muốn tuyên bố." Ông Cụ Tô nhìn họ, chậm rãi nói.

    "Phụ thân, chuyện gì vậy?" Con trai thứ hai của nhà họ Tô vội vàng hỏi.

    "Từ hôm nay trở đi, gia chủ của nhà họ Tô, sẽ do Tô Tình tiếp quản!" Ông Cụ Tô trầm giọng nói.

    "Cái gì?"

    "Tô Tình? Sao lại là cô ấy?" Nghe Ông Cụ Tô nói, tất cả mọi người nhà họ Tô đều ồ lên.

    Từng người từng người trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin được, làm sao có thể là Tô Tình chứ?

    Tô Tình mặt không biểu cảm, phản ứng của họ, cô đã sớm đoán được rồi.

    Còn Tiêu Thần, thì nở một nụ cười trêu chọc, chắc hẳn đây là điều mà không ai nghĩ đến phải không? Nhưng ông già Tô này thật sự có dũng khí, ông ấy không sợ sau này nhà họ Tô, lại biến thành nhà họ Tiêu sao?

    Ừm, trong lòng anh đã coi Tô Tình là người phụ nữ của mình rồi!

    "Phụ thân, người nói là để Tô Tình làm gia chủ đời tiếp theo sao?" Con trai thứ hai của nhà họ Tô tưởng mình nghe nhầm, không nhịn được hỏi.

    "Ừm." Ông Cụ Tô gật đầu.

    "Phụ thân, điều này làm sao có thể?" Tô Nham lớn tiếng nói.

    "Tại sao lại không thể?" Ông Cụ Tô hỏi ngược lại. "Ngoài con bé ra, con thấy ai làm gia chủ là thích hợp?"

    "Cái này.." Tô Nham há miệng, mặc dù hắn ta cảm thấy mình làm gia chủ là thích hợp, nhưng cũng không thể nói như vậy.

    "Con làm sao? Con làm tốt được sao?" Giọng Ông Cụ Tô lạnh đi, có chút ý tứ 'hận sắt không thành thép'.

    "Con.. Phụ thân, con bé là con gái, sau này sẽ lấy chồng!" Tô Nham nhắc nhở.

    "Thì sao?" Ông Cụ Tô hỏi ngược lại.

    "..."

    Tô Nham và những người khác nhìn nhau, họ đều cảm thấy ông cụ đã 'lú lẫn', nếu không sao lại đưa ra quyết định như vậy!

    Thậm chí, họ còn có chút nghi ngờ, có phải Tô Tình và Tiêu Thần đã cho ông nội uống thuốc gì rồi không.

    Nếu không, ông ấy làm sao có thể để Tô Tình làm gia chủ!

    Điều này hoàn toàn không thể!

    "Ông nội, Tô Tình làm gia chủ, cháu không phục!" Tô Phi lên tiếng.

    "Ồ? Vậy cháu làm sao?" Ông Cụ Tô nhìn Tô Phi, hỏi.

    "Ơ, cháu.. không được." Tô Phi có chút ngượng ngùng.

    "Nếu cháu không được, thì im miệng!" Ông Cụ Tô lạnh giọng nói.

    "..."

    Tô Phi không dám lên tiếng nữa.

    "Ta đã quyết định rồi, gia chủ đời tiếp theo, chính là Tô Tình! Ai không phục, thì cút khỏi nhà họ Tô cho ta!" Ông Cụ Tô đứng dậy, thân hình hơi khom, từ từ thẳng lên.

    Đôi mắt già nua vốn hơi mờ đục của ông, cũng trở nên sắc bén, lần lượt quét qua những đứa cháu này.

    "..."

    Nghe Ông Cụ Tô nói, Tô Nham và những người khác đều run lên, không dám nói gì nữa. Tuy nhiên, muốn họ phục, thì đó là điều không thể!

    "Sau này, cả nhà họ Tô, bao gồm cả ta, cũng phải nghe lệnh của Tô Tình, tất cả đã rõ chưa?" Ông Cụ Tô trầm giọng nói.

    "..."

    Không ai lên tiếng, một sự phản kháng thầm lặng.

    "Ta hỏi các ngươi, đã nghe thấy chưa?" Ông Cụ Tô nhíu mày, giọng nói lớn hơn.

    "Nghe thấy rồi ạ." Tô Nham và những người khác không dám không đồng ý, đều gật đầu.

    "Tiểu Tình, con nói vài câu đi." Ông Cụ Tô nhìn về phía Tô Tình, nói.

    "Một tiếng sau, triệu tập cuộc họp gia tộc, các thành viên cốt lõi và cấp Tổng giám đốc các công ty con, nhất định phải có mặt, những người khác tùy ý!" Tô Tình nhìn Tô Nham và những người khác, nghiêm túc nói.

    Tô Nham và những người khác đều không bận tâm, trong lòng cười lạnh, thật sự tưởng mình là gia chủ rồi sao?

    Họ đang nghĩ, ông nội chắc chắn không kiên trì được lâu, đợi ông nội 'xong đời', họ sẽ làm phản, đến lúc đó ai làm gia chủ, vẫn chưa chắc đâu!

    "Tôi nói lại một lần nữa, một tiếng sau, nếu ai không có mặt ở phòng họp lớn, thì cút khỏi nhà họ Tô!" Tô Tình nhìn phản ứng của họ, giọng nói lạnh đi.

    Nghe lời này, Tô Nham và những người khác đều nhìn Tô Tình, cô ấy không phải nói thật chứ?

    Họ lại nhìn ông cụ, quyết định tạm thời nhẫn nhịn, dù sao bây giờ có ông nội làm 'hậu thuẫn' cho Tô Tình!

    "Có chuyện gì, chúng ta đến phòng họp rồi nói, bây giờ, các vị có thể rời đi!" Tô Tình nhìn họ, lạnh giọng nói.

    "Chúng ta đi." Tô Nham và những người khác đều rời đi.

    "Tiểu Tình, lát nữa con muốn làm gì, cứ làm đi." Ông Cụ Tô nhìn Tô Tình, rất ủng hộ nói.

    "Ông nội, con làm gia chủ này, con có thể hứa với ông một chuyện."

    Tô Tình nhìn Ông Cụ Tô, nói.

    "Chuyện gì?" Ông Cụ Tô kỳ lạ hỏi.

    "Hoặc là cả đời con không lấy chồng, hoặc là đợi sau khi con kết hôn, con sẽ để một đứa con của con mang họ Tô, để nó kế thừa nhà họ Tô! Đương nhiên, nếu con cháu nhà họ Tô có năng lực, con cũng có thể nhường lại vị trí gia chủ." Tô Tình nghiêm túc nói.

    "Được, tốt quá." Ông Cụ Tô nhìn Tô Tình, trong lòng cảm động. Ông vốn còn có chút lo lắng, bây giờ nỗi lo đó cũng không còn nữa.

    Tiêu Thần liếc nhìn Tô Tình, trong lòng suy nghĩ, chẳng phải sau này một đứa con trai nào đó của lão tử, sẽ mang họ Tô sao?

    Nhưng mang họ Tô thì mang họ Tô, bất kể họ gì, cũng là con trai của lão tử! Hơn nữa, vừa sinh ra, đã có một gia sản lớn như vậy, khiến người làm cha như anh, cũng có chút ghen tị.

    "Haiz, 'đầu thai' thật đúng là một 'nghề' có kỹ thuật cao đó!" Tiêu Thần lẩm bẩm một tiếng.

    "Anh lẩm bẩm gì vậy?" Tô Tình nhìn Tiêu Thần, hỏi.

    "À? Không có gì." Tiêu Thần lắc đầu.

    "Thiết Thủ, con vào đi." Ông Cụ Tô gọi một tiếng.

    "Ông chủ." Thiết Thủ đi vào, cúi người, cung kính nói.

    "Từ hôm nay trở đi, con và Hắc Phong Chiến Đội, nghe lệnh của Tô Tình, con bé là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tô!" Ông Cụ Tô nhìn Thiết Thủ, nghiêm túc nói.

    "Vâng!" Thiết Thủ gật đầu, rồi quỳ một gối trước mặt Tô Tình. "Cô Tô, tôi và Hắc Phong Chiến Đội, thề chết trung thành với cô, vĩnh viễn không phản bội!"

    "Đứng lên!" Tô Tình biết Thiết Thủ và Hắc Phong Chiến Đội là 'nền tảng' của nhà họ Tô, gật đầu.

    "Ông nội, cháu muốn tất cả thông tin gần đây của mọi người trong nhà họ Tô."

    "Được, Thiết Thủ, đi lấy." Ông Cụ Tô gật đầu, nói với Thiết Thủ.

    "Vâng." Thiết Thủ gật đầu, rời đi.

    "Tô Tình, em định làm gì?" Tiêu Thần nhìn Tô Tình, hỏi.

    "Giết gà dọa khỉ." Tô Tình liếc nhìn Tiêu Thần, chậm rãi nói.

    "Chiêu trò", không mới, nhưng tác dụng lại rất lớn!

    "Ừm, không tồi." Tiêu Thần gật đầu, nở nụ cười.

    "Có cần anh giúp gì không?"

    "Không cần, một mình em có thể xử lý tốt." Tô Tình lắc đầu, nói.

    "He he, được." Tiêu Thần gật đầu, anh cũng muốn xem, Tô Tình làm thế nào để nắm quyền nhà họ Tô.

    Rất nhanh, Thiết Thủ đã mang tài liệu về.

    "Cô Tô, đây là tài liệu cô cần."

    "Được, đặt lên bàn đi." Tô Tình gật đầu.

    "Vâng."

    Sau đó, Tô Tình bắt đầu lật xem những tài liệu này, lúc thì nhíu mày, lúc lại nở một nụ cười.

    Cả nhà họ Tô, những người không có ác ý với cô, vẫn có! Tuy nhiên, những người này đa số ở nhà họ Tô không được như ý, bị Tô Nham và những người khác áp bức.

    Khi Tô Tình xem tài liệu, Tiêu Thần và Ông Cụ Tô trò chuyện, tiện thể kiểm tra sức khỏe cho ông một chút.

    "Cái đó, Tiêu Thần, chuyện Tô Tình vừa nói, con có ý kiến gì không?" Ông Cụ Tô nhìn Tiêu Thần, hỏi.

    "Hả? Chuyện gì?" Tiêu Thần sững sờ.

    "Chính là chuyện con bé vừa nói, sinh con, sau này sẽ mang họ Tô."

    "Ồ, he he, cháu không có ý kiến." Tiêu Thần cười cười, nói.

    "Ừm, vậy thì tốt." Ông Cụ Tô cuối cùng cũng yên tâm, sau này nhà họ Tô, chắc chắn vẫn sẽ nằm trong tay người mang họ Tô.

    Bên kia, Tô Nham và những người khác cũng tụ tập lại, bàn bạc nên làm gì.

    "Anh hai, anh cả đã 'xong đời', vị trí gia chủ này, đáng lẽ phải là của anh! Bây giờ hay rồi, để con bé Tô Tình kia 'cướp' mất, anh nuốt trôi cục tức này sao? Em còn cảm thấy tức giận thay cho anh đó!" Tô Nham đảo mắt, nói với con trai thứ hai của nhà họ Tô.

    "Hừ, ai biết ông cụ bị 'trúng gió' gì, lại để Tô Tình làm gia chủ!" Con trai thứ hai của nhà họ Tô cũng đầy lửa giận, vì vị trí gia chủ, vốn dĩ sáu mươi phần trăm là của anh ta! Có thể nói, anh ta là người có khả năng nhất để trở thành gia chủ của nhà họ Tô!

    Thậm chí, tối qua anh ta đã có một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình trở thành gia chủ của nhà họ Tô, trở thành một nhân vật lớn thực sự ở Long Hải! Kết quả thì hay rồi, vị trí gia chủ, căn bản không liên quan gì đến anh ta!

    "Anh hai, vậy chúng ta nên làm gì? Em nghĩ, chắc chắn là Tô Tình đã dùng lời ngon tiếng ngọt, khiến ông nội 'lú lẫn', để cô ấy làm gia chủ!" Tô Nham nói lời khiêu khích. "Em nghĩ, chúng ta nên đoàn kết lại, cùng nhau chống lại Tô Tình, chống lại ông cụ! Chỉ có như vậy, chúng ta mới có một con đường sống! Em không tin, ông cụ sẽ đuổi tất cả chúng ta, ra khỏi nhà họ Tô!"

    "Ừm, anh nói không sai." Con trai thứ hai của nhà họ Tô gật đầu, mặc dù anh ta biết, người em thứ ba này cũng thèm muốn vị trí gia chủ, nhưng so với Tô Tình, mối đe dọa của anh ta rất nhỏ!

    "Vậy lát nữa họp gia tộc, chúng ta sẽ chống đối cô ấy, để cô ấy căn bản không làm được gì." Tô Nham nghiến răng nói.

    "Được."

    Sau đó, hai người lại tìm thêm vài người nữa, coi như đạt được thỏa thuận, 'ôm' nhau thành một khối. Đồng thời, từng tin tức cũng được truyền ra ngoài, những người có địa vị không tệ trong nhà họ Tô, đều lần lượt quay về.

    Họ cũng rất kinh ngạc, sao Tô Tình lại trở thành gia chủ? Cô ấy không phải đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô rồi sao? Cái này gọi là gì?'Vương giả trở về'?

    Có người quay về, đương nhiên cũng có người không bận tâm.

    Họ đều cười lạnh, một đứa hậu bối mà thôi, thật sự coi mình là gia chủ rồi, vậy mà dám ra lệnh cho họ! Cho nên, họ không định quay về, cũng coi như cho đứa hậu bối này một 'bài học đầu tiên'.

    Để cô ấy biết, đừng tưởng ông cụ để cô ấy làm gia chủ, là cô ấy có thể 'oai phong'! Không có sự ủng hộ của họ, cô ấy làm gia chủ sẽ 'bước đi rất khó khăn'!

    Mỗi người, đều có những suy nghĩ khác nhau, cũng có người rất phấn khích. Họ đều là những người thuộc dòng phụ thân cận với bố mẹ Tô Tình, Tô Tình làm gia chủ, khiến họ có cảm giác cuối cùng cũng có ngày 'ngẩng mặt lên' rồi. Họ lần lượt quay về nhà họ Tô, chuẩn bị gặp Tô Tình
     
  10. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 1050: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tiếng, rất nhanh trôi qua.

    "Ông nội, ông có tham gia cuộc họp gia tộc hôm nay không?" Tô Tình nhìn Ông Cụ Tô, hỏi.

    "Ừm, ta có tham gia, nhưng ta sẽ không nói nhiều." Ông Cụ Tô gật đầu.

    "Dạ." Tô Tình gật đầu, cô chỉ sợ ông nội đến lúc đó lại giúp người khác nói đỡ, như vậy cô sẽ rất khó xử.

    "Tô Tình, lát nữa anh sẽ làm 'lá chắn' cho em, em bảo anh 'đánh' ai, anh sẽ 'đánh' người đó." Tiêu Thần nhìn Tô Tình, cười nói.

    "He he, không khoa trương đến vậy đâu." Tô Tình cười lắc đầu, nhưng trong lòng lại quyết định, nhất định phải trong cuộc họp gia tộc hôm nay, chấn áp được phần lớn mọi người!

    Chỉ có như vậy, vị trí gia chủ của cô mới vững vàng, sau này làm việc cũng thuận lợi hơn! Nếu hôm nay cô bị người khác 'nắm thóp', thì sau này cô cũng đừng mơ làm gia chủ một cách đàng hoàng.

    "Chúng ta đi thôi." Ông Cụ Tô đứng dậy, nói.

    "Dạ, ông nội, để con đỡ ông." Tô Tình gật đầu, đỡ Ông Cụ Tô, đi ra ngoài.

    Còn Tiêu Thần và Thiết Thủ, thì đi theo phía sau.

    "Thiết Thủ, thực lực thế nào? Ám kình trung kỳ đỉnh phong? Hay Ám kình hậu kỳ?" Tiêu Thần tùy ý hỏi.

    "Ám kình hậu kỳ." Thiết Thủ không giấu diếm, vì anh ta không thể nhìn thấu thực lực của Tiêu Thần, hơn nữa còn nghe chú Từ nói, anh rất lợi hại.

    "Còn anh?"

    "Anh sao? Ám kình trung kỳ." Tiêu Thần cười cười, nhưng ám kình trung kỳ này của anh, có thể dễ dàng tiêu diệt ám kình hậu kỳ.

    Bây giờ, trong đại cảnh giới Ám kình, chỉ có ám kình hậu kỳ đỉnh phong và Đại viên mãn, mới có thể giao chiến với anh! Ám kình trung kỳ, vẫn chưa đủ trình!

    Bốn người đi về phía phòng họp lớn, từ trước đến nay, các cuộc họp gia tộc của nhà họ Tô đều được tổ chức ở đây.

    "Ông nội." Không ít người thân cận với Tô Tình, đều tiến đến.

    "Ừm." Ông Cụ Tô gật đầu.

    "Tiểu Tình, con thật sự làm gia chủ rồi sao?" Không ít người hỏi.

    "Vâng." Tô Tình gật đầu.

    "He he, thực ra tôi cũng có chút không tin."

    "Con làm gia chủ, vậy thì tốt quá rồi!"

    "Không có gì tốt hay không, chỉ cần là người nhà họ Tô, tôi sẽ đối xử công bằng." Tô Tình nói với họ.

    "Vâng vâng." Không ít người gật đầu.

    Rất nhanh, họ đã đến phòng họp lớn.

    "Phụ thân." Con trai thứ hai và những người khác tiến đến.

    "Bác cả." Không ít người thuộc dòng phụ cũng đến, lần lượt chào hỏi.

    "Ừm." Ông Cụ Tô gật đầu.

    "Thiết Thủ, kiểm tra xem, ai chưa đến, đưa tôi một danh sách." Tô Tình nói với Thiết Thủ.

    "Dạ." Thiết Thủ gật đầu, đi kiểm tra.

    Khi họ bước vào phòng họp lớn, bên trong đã có không ít người rồi.

    Họ nhìn thấy Ông Cụ Tô, đều đứng dậy chào hỏi.

    Ông Cụ Tô gật đầu, chậm rãi đi lên bục.

    "Ông nội, ông đi từ từ thôi." Tô Tình đỡ ông nội, quan tâm nói.

    "Được." Ông Cụ Tô gật đầu.

    Cảnh này, rơi vào mắt Tô Phi và những người khác, đều không nhịn được mà bĩu môi.

    "Hừ, chỉ biết lấy lòng ông nội!"

    "Đúng vậy, tôi cảm thấy cô ấy có được vị trí gia chủ này, cũng là nhờ lấy lòng ông nội mà có được!"

    Rất nhanh, trong phòng họp lớn đã trở nên yên tĩnh.

    "Ngồi xuống đi." Ông Cụ Tô ánh mắt quét qua phía dưới, nhà họ Tô vẫn còn rất đông người.

    "Vâng." Mọi người nhà họ Tô ngồi xuống, nhưng ánh mắt đều nhìn lên bục, vào Ông Cụ Tô và Tô Tình.

    Nhìn thấy cảnh này, họ đều cảm thấy, tin tức nhận được trước đó, hẳn là không sai.

    Gia chủ đời tiếp theo, chính là Tô Tình. Nếu không, cô ấy làm sao lại đi lên bục chứ!

    "Hôm nay, ta muốn tuyên bố một chuyện!" Ông Cụ Tô đợi yên tĩnh xong, trầm giọng nói. "Từ hôm nay trở đi, gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tô, là Tô Tình!"

    Mặc dù họ đã biết rồi, nhưng nghe Ông Cụ Tô đích thân nói ra, những người phía dưới, vẫn ồ lên. Không ít người nhìn lên bục, bắt đầu bàn luận.

    "Thật sự là Tô Tình, cô ấy trẻ như vậy, có được không?" Có người nhỏ giọng nói.

    "Tôi thì không nghi ngờ năng lực của cô ấy, sau khi cô ấy rời khỏi nhà họ Tô, tay trắng lập nghiệp, thành lập công ty Khuynh Thành, thậm chí còn có biệt danh 'nữ cường nhân số một Long Hải'! Điều tôi lo lắng là, cô ấy 'nhậm chức' rồi, sẽ có ba 'ngọn lửa' mới, ba 'ngọn lửa' này, sẽ 'đốt' vào đâu đây?" Lại có người khác nói.

    "Mặc kệ cô ấy 'đốt' vào đâu, chỉ cần chúng ta làm việc không để cô ấy tìm ra sai sót, thì ngọn lửa này chắc chắn sẽ không 'đốt' đến chúng ta!" Người phía trước quay đầu nói.

    Những cuộc đối thoại tương tự, không ngừng vang lên ở hiện trường, khiến cả phòng họp 'vo ve' một tiếng.

    Tiêu Thần ánh mắt quét qua toàn bộ khán phòng, xem ra Tô Tình làm gia chủ, vẫn có rất nhiều người không công nhận! Nếu không, hiện trường sẽ không như vậy!

    "Tất cả im lặng!" Ông Cụ Tô lớn tiếng nói.

    Hiện trường, dần dần yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nhìn lên bục.

    "Tô Tình, là người mà ta nhìn nhận là ứng cử viên gia chủ tốt nhất, ta tin rằng con bé nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Tô, ngày càng tốt hơn!" Ông Cụ Tô trầm giọng nói.

    "Dù có tốt đến mấy, thì có tác dụng gì, cô ấy là con gái, sau này lấy chồng, chẳng phải nhà họ Tô sẽ biến thành nhà họ Trương, nhà họ Vương gì đó sao?"

    "Vâng vâng, tôi cũng có nỗi lo này!"

    Phía dưới lại vang lên những tiếng xì xào bàn tán nhỏ.

    "Ông nội, tiếp theo, cứ giao cho con đi." Tô Tình nói với Ông Cụ Tô.

    "Được." Ông Cụ Tô gật đầu, chậm rãi xuống bục, ngồi vào hàng ghế đầu tiên.

    "Tôi nghĩ, mọi người đối với việc tôi làm gia chủ của nhà họ Tô, chắc chắn có ý kiến rất lớn phải không? Tốt, tôi là người khá dân chủ, bây giờ tôi cho các vị một cơ hội, có ý kiến gì, có thể đưa ra.. Tôi cho các vị năm phút, sau năm phút, ai còn có ý kiến, cũng không được nói nữa!" Tô Tình nhìn những người phía dưới, chậm rãi nói.

    "Tôi có ý kiến!" Tô Nham vốn không muốn làm 'chim đầu đàn', nhưng hắn ta nghĩ, nếu không làm 'đầu đàn', e là không ai dám đứng ra, dù sao ông nội cũng đang ở đây.

    "Tô Nham, anh có ý kiến gì, nói đi." Tô Tình nhìn Tô Nham, thản nhiên nói.

    Nghe Tô Tình nói, Tô Nham suýt chút nữa tức chết, cô ấy vậy mà lại không gọi một tiếng 'bác ba' sao? Hơn nữa, lại còn trước mặt bao nhiêu người trong nhà họ Tô, cái thể diện này của hắn ta biết để đâu!

    "Tô Tình, cô làm gia chủ, thì không còn trên dưới nữa sao? Không biết gọi một tiếng 'bác ba'?" Tô Nham trừng mắt nhìn Tô Tình, hỏi.

    "Lúc tôi chưa làm gia chủ, có gọi anh là 'bác ba' không?" Tô Tình giọng điệu không đổi, nói.

    "..."

    Tô Nham há miệng, hình như cô ấy vẫn luôn gọi tên hắn ta.

    "Nói đi, anh có ý kiến gì?" Tô Tình hỏi.

    "Cô làm gia chủ, không có vấn đề, nhưng tôi muốn biết, sau khi cô kết hôn, nhà họ Tô sẽ thế nào?" Tô Nham cũng lười tranh cãi vấn đề vừa rồi, đưa ra một vấn đề mang tính 'sát thương' rất cao.

    "Nhà họ Tô, vẫn là nhà họ Tô bây giờ! Tôi đã nói với ông nội, hoặc là tôi không kết hôn, hoặc là tôi sẽ trước khi kết hôn, từ trong con cháu nhà họ Tô, chọn ra người xuất sắc, để làm gia chủ mới! Người xuất sắc mà tôi nói, là tất cả, người có cả đức và tài sẽ lên nắm quyền!" Tô Tình nhìn Tô Nham, lớn tiếng nói.

    Còn về chuyện cô sinh con, cũng để nó mang họ Tô gì đó, không thích hợp nói ở trong hoàn cảnh này. Hơn nữa, lời nói này của cô cũng khá có 'kỹ xảo', đã cho tất cả những người trẻ tuổi nhà họ Tô, đặc biệt là con cháu dòng phụ, một hy vọng!

    Quả nhiên, nghe Tô Tình nói, rất nhiều người trẻ tuổi thuộc dòng phụ, đối với việc Tô Tình làm gia chủ, không còn bài xích nữa.

    Đừng nói là người trẻ tuổi, ngay cả không ít người thuộc thế hệ trên của dòng phụ, cũng đang suy tính, Tô Tình tuổi cũng không nhỏ rồi, nhiều nhất cũng chỉ ba năm năm nữa, hẳn là sẽ kết hôn! Đến lúc đó, con trai của họ, chẳng phải cũng có hy vọng, trở thành gia chủ của nhà họ Tô sao?

    Họ nghĩ như vậy, cũng cảm thấy để Tô Tình làm gia chủ rất tốt, ít nhất là tốt hơn để con trai thứ hai hay Tô Nham làm! Nếu họ làm gia chủ, thì những người thuộc dòng phụ này căn bản không có cơ hội nào, vì gia chủ đó của họ, đoán chừng phải làm đến chết!

    Đừng thấy Tô Nham không thể làm ông cụ hài lòng, nhưng hắn ta cũng không phải đồ ngốc, dù sao cũng đang quản lý một công ty có giá trị mấy tỷ tệ! Hắn ta nghe Tô Tình nói, sắc mặt khẽ biến.

    Hắn ta không ngờ, người cháu gái này của mình, vậy mà lại mượn vấn đề của hắn ta, để 'dàn xếp' được rất nhiều người thuộc dòng phụ! Điều này khiến hắn ta lần đầu tiên có cảm giác, người cháu gái này, không phải là 'hạng vừa'!

    Còn Ông Cụ Tô, cũng nở một nụ cười hài lòng, ông rất hài lòng với biểu cảm của Tô Tình.

    Bất kể làm gì, không phải đều như vậy sao?'Lôi kéo' một nhóm, 'đàn áp' một nhóm!

    Như vậy, mới có thể trong thời gian ngắn nhất, nắm giữ được cục diện! Nếu đối địch với tất cả mọi người, thì dù có ông che chở, Tô Tình làm gia chủ cũng không dễ dàng!

    Tiêu Thần cũng nhe răng, không hổ là người phụ nữ mà anh Tiêu Thần 'nhắm' đến, thật 'đỉnh'!

    "Tôi có thể thề, bất kể thế nào, nhà họ Tô tương lai, nhất định vẫn mang họ Tô, không có gì khác biệt so với bây giờ!" Tô Tình lớn tiếng nói.

    Dù sau này, cô để con trai mình nắm quyền nhà họ Tô, thì cũng không coi là vi phạm lời nói hôm nay! Vì con trai của cô, cũng mang họ Tô!

    "Tô Nham, anh còn có ý kiến gì không?" Tô Tình nhìn Tô Nham, hỏi.

    "Tôi.. không có!" Tô Nham nghiến răng, có chút bực bội ngồi xuống.

    "Những người khác thì sao? Còn ai có ý kiến, có thể đứng lên nói."

    "Tôi có!" Con trai thứ hai của nhà họ Tô cũng đứng lên. "Tôi nghĩ cô quá trẻ, không thể gánh vác trọng trách của một gia chủ."

    "Tôi vừa xem tài liệu, công ty do anh quản lý, ba năm qua, tốc độ tăng trưởng lợi nhuận là mười bảy phần trăm, còn công ty Khuynh Thành do tôi tự tay sáng lập, ba năm qua, tốc độ tăng trưởng lợi nhuận, lại là sáu mươi bảy phần trăm! Tôi muốn hỏi một câu, năng lực của hai chúng ta, ai mạnh hơn?" Tô Tình không còn sự ôn hòa thường ngày, cả người như biến thành một thanh kiếm sắc bén, phàm là người nào đối đầu với sự sắc bén của cô, đều sẽ bị 'chém' cho 'máu chảy' không ngừng!

    "..."

    Nghe Tô Tình nói, sắc mặt con trai thứ hai của nhà họ Tô lúc xanh lúc trắng, ngượng ngùng ngồi xuống.

    "Còn ai nữa không?" Tô Tình lại hỏi.

    "Tôi muốn biết, sau khi cô làm gia chủ, sẽ có hành động gì không?" Có một người thuộc dòng phụ đứng lên, hỏi một vấn đề mà mọi người cũng rất quan tâm.

    Mỗi người đều muốn lợi ích của mình không bị tổn hại, cho nên hành động tiếp theo của Tô Tình, là vô cùng quan trọng!

    "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!" Tô Tình hai tay chống trên bàn, ánh mắt quét qua toàn bộ khán phòng, chậm rãi nói.

    "..."

    Nghe giọng nói của Tô Tình, hiện trường đột nhiên yên tĩnh, không ít người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

    Họ đều bị sự mạnh mẽ và bá đạo của Tô Tình chấn động!

    "Tốt, không hổ là cháu gái của ta!" Ông Cụ Tô thì mắt sáng rực, không nhịn được mà vỗ đùi.

    Tiêu Thần cũng nở nụ cười, một mặt này của Tô Tình, rất ít thấy, nhưng không có nghĩa là không tồn tại!

    Người vừa hỏi, cũng sợ hãi ngồi phịch xuống ghế. Hắn ta đang suy nghĩ, vừa rồi hỏi như vậy, có bị coi là đã đắc tội với cô ấy không! Nếu đã đắc tội, thì sau này cuộc sống của hắn ta phải sống thế nào đây!

    Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

    Đây phải là người bá đạo đến mức nào, mới có thể nói ra được câu nói này!
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...