Giang Hoa Đình khó hiểu: "Rõ ràng là bản thân anh ta nói không tức giận."
Cho nên nghề đại sư này cũng không dễ làm!
Nhìn đi ngay cả tiền cũng chưa trả đã trực tiếp chạy rồi! Cậu muốn bắt người đòi tiền cũng bắt không nổi!
Giang Hoa Đình vội vàng gọi lễ tân: "Vừa nãy người kia có để lại phương thức liên lạc gì không?"
Lễ tân nói: "Có, số điện thoại ở đây, bác sĩ Giang ngài cần không?"
Giang Hoa Đình lắc đầu: "Thôi vậy, sẽ trở lại thôi."
Lễ tân: "?"
Giang Hoa Đình thấy ngay lúc cậu nói xong mấy lời đó thì tướng mặt của Tiêu Khang đã bắt đầu lặng lẽ xảy ra thay đổi. Nếu như không phải trong lòng của anh ta đã có dao động thì tướng mặt sẽ không thay đổi.
Giang Hoa Đình đối với chuyện Tiêu Khang sẽ quay về tìm bản thân tràn ngập lòng tin.
"À, đúng rồi tuy bây giờ tới khách của văn phòng tư vấn phi khoa học không nhiều chẳng qua tôi cảm thấy cũng có thể sắp xếp trước." Giang Hoa Đình nói: "Tôi sẽ ở văn phòng tư vấn phi khoa học bên này xếp năm số là được rồi. Về phần Dương Nhạc với Châu Tân Tri tự cậu đến hỏi bọn họ đi!"
Lễ tân vội vàng ghi nhớ: "Được, bác sĩ Giang là một ngày năm số đúng không?"
Giang Hoa Đình trừng mắt: "Nói bậy gì đó là một tháng năm số!"
Lễ tân: "..."
"Thiên cơ tiết lộ quá nhiều, tôi sẽ gặp báo ứng!" Giang Hoa Đình nửa thật nửa giả nói.
Lễ tân: ".. Vậy hôm nay ngài Tiêu, tính một số sao?"
"Tính! Tất nhiên tính, chẳng lẽ hôm nay tôi đoán mệnh cho quỷ hả?"
Lễ tân: "..."
Được, anh là anh cả anh nói gì cũng tính.
Tiêu Khang không về công ty mà trực tiếp về nhà, lời của Giang Hoa Đình vẫn quẩn quanh không dứt trong đầu anh ta nên Tiêu Khang trong thời gian làm việc rất ít về nhà ma xui quỷ khiến lựa chọn về nhà.
Sau khi kết hôn Tiêu Khang cũng không bận rộn như trước khi kết hôn nữa nên gần như là đến giờ sẽ tan ca về nhà, xưa nay đều không chủ động ở lại tăng ca.
Tất nhiên công ty hoặc là hạng mục xảy ra tình trạng khẩn cấp thì anh ta vẫn phải quay về tăng ca bằng không anh ta phải uống gió Tây Bắc. Đối với vợ của mình Tiêu Khang tự hỏi quan tâm quý trọng, vợ cũng xưa nay chưa từng thể hiện qua bất mãn đối với bản thân chỉ thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ chút rồi ngày hôm sau cũng hết rồi.
Tiêu Khang từ tận đáy lòng đều không muốn tin tưởng lời của Giang Hoa Đình, vợ anh ta tốt tới như thế, chọc người ta yêu thương như thế.
Bọn họ là tình yêu từ đồng phục học sinh tới váy cưới!
Nhưng nếu như không tin tưởng lời của Giang Hoa Đình thì anh ta cần gì phải về nhà trước?
Trong lòng Tiêu Khang cũng rất khó chịu, anh ta đối với việc anh ta nghi ngờ vợ của bản thân cảm thấy hổ thẹn.
Nói mới nhớ mỗi ngày buổi sáng bảy giờ rưỡi anh ta đi ra ngoài tối sáu giờ rưỡi về đến nhà nên rất ít ở lúc ban ngày giờ này về nhà. Bình thường cũng ít giao lưu với hàng xóm Tiêu Khang nhìn cửa nhà của bản thân bỗng dưng vậy mà cảm thấy có chút lạ.
Nhà của bọn họ ở trong một khu dân cư rất bình thường cũng không bởi vì có tiền rồi thì đổi đến khu dân cư nhỏ càng cao cấp càng đắt đỏ hơn người.
Anh ta cảm thấy cuộc sống thế này rất tốt.
Nhưng..
Tại sao ánh mắt hàng xóm nhìn anh lạ tới vậy?
Cứ như.. cứ như anh ta là trộm vậy? Không, không phải trộm trong đáy mắt hình như cũng giấu không được vẻ mặt hóng kịch hay!
Không biết tại sao trong lòng Tiêu Khang bỗng nhiên lộp bộp một chút, trong lòng có chút dự cảm xấu, vậy mà trực tiếp nổi trống lên. Hình như anh ta lờ mờ nghe được mấy người đằng sau đang nói: ".. Cậu nhìn đi thứ ba rồi.."
Gì thứ ba rồi?
Tiêu Khang, vô thức thả nhẹ tiếng mở cửa..
"Á~ừm, mau chút, lại mau chút.. Còn không đủ" Hả? "
Tiếng kêu ám muội Tiêu Khang vừa nghe đã biết là giọng của vợ anh ta, tim Tiêu Khang lập tức lạnh một nửa đồng thời còn có một kiểu đau đớn khi tim bị xé rách đánh úp lên làm anh ta khó mà hô hấp!
" Cục cưng, chúng tôi còn không thể đút no em sao? "Đây là giọng của người đàn ông.
" Ừm~mau chút, lại mau chút~ "đây là giọng của vợ anh.
Chúng tôi..
Tim Tiêu Khang như rớt xuống hầm băng.
Anh ta đến cùng chỗ nào làm không tốt? Mới để người vợ từ thời đại học đã bắt yêu đương với anh ta thế này..
Tiêu Khang ngẩng đầu lên làm ra chút tiếng vang ở cửa để nhắc nhở người bên trong chủ nhân của nhà này quay lại.
Nhưng nghe được là nghe được rồi nhưng mà người bên trong lại không có bất kỳ phản ứng kinh hoảng lúng túng nào.
" Cục cưng em còn kêu ai tới hả? Hai chúng tôi còn không làm thỏa mãn nổi em sao? "
" Mấy anh thích bày trò tập kích bất ngờ chắc chắn sẽ đi vào. "Giọng nhẹ nhàng hổn hển của cô gái tiếp tục.
Không biết đã qua bao lâu người bên trong thấy người bên ngoài trước sau không đi vào cuối cùng phát hiện không thích hợp, thế này mới vội vội vàng vàng đi ra đây quần áo.. Không quá chỉnh tề.
Tiêu Khang đỏ mắt nhìn một mặt lẳng lơ khác của người vợ mà anh ta chưa từng thấy:" Chúng ta.. Ly hôn đi. "
Doãn Thu xử lý xong công việc chất đống dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị rời khỏi.
Nhìn thoáng qua điện thoại, Giang Hoa Đình rất ngoan không gọi điện thoại tới quấy rối. Doãn Thu cong khóe môi quả nhiên có lúc nhắn tin giải thích cũng rất cần thiết.
Vừa ra khỏi cửa nhóm Thẩm Vĩ vẫn như cũ đứng nghiêm ở bên cửa chẳng qua bây giờ còn nhiều thêm một người -- Khổng Anh Trác.
Doãn Thu nhìn anh ta:" Có chuyện gì? "
Khổng Anh Trác tiến lên một bước:" Có thể nói chuyện chút không? "
Doãn Thu không nói gì nhiều trực tiếp lùi về sau một bước, Khổng Anh Trác vội vàng đi theo, cánh cửa vừa mới mở ra lại một lần nữa đóng lại:" Tôi muốn nói chút với cậu về Lã Quảng Lâm này. "
Chân mày Doãn Thu nhíu ở mức độ không thể tra xét.
" Tôi không biết nên nói thế nào, Lã Quảng Lâm này.. Cậu tốt nhất vẫn là bớt tiếp xúc với hắn một chút, tôi không biết người ở sau lưng hắn là ai nhưng mà dạo này hắn ta liên tục chơi trội thế này mà không hề sợ chuyện chỉ có thể nói trước đó hắn ta giấu dốt, chúng ta đều nhìn sai rồi.
Nếu như không phải Doãn Thu với Lã Quảng Lâm đánh một trận thì anh ta còn không biết thì ra bản lĩnh của Lã Quảng Lâm vậy mà tốt như thế!
Đánh thắng anh ta là một chuyện nhưng mà có thể ở trong tay Doãn Thu chống lâu như vậy lại là một chuyện khác!
"Sâu không lường được, Lã Quảng Lâm nếu như có thể thì cũng thật sự muốn gây chút phiền phức cho hắn ta." Khổng Anh Trác cắn răng nói.
Doãn Thu nói: "Chớ chọc hắn ta, cậu không phải là đối thủ."
Khổng Anh Trác suýt chút ói máu: "Bây giờ tôi biết tôi không phải là đối thủ, bây giờ chẳng phải là đã tới nói với cậu rồi sao? Bây giờ ngài Mẫn không gặp ai tôi thật sự hi vọng Giang Hoa Đình có thể trở về tới.. Ấy, đừng nhìn tôi tôi biết cậu sẽ không để cậu ta về tới."
"Ở đây nhìn như rất chính nghĩa nhưng có nơi giang hồ nào không phải chảo nhuộm lớn? Nơi có người là giang hồ! Tôi hiểu! Tôi cũng chỉ là nói chút mà thôi."
"Bây giờ cũng không ai có thể đè ép được hắn, tôi.." Khổng Anh Trác tôi tới tôi lui cũng tôi không ra bởi vì cho nên thì là gì, cuối cùng cuộc trò chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Bởi vì căn bản không có kết quả.
Doãn Thu cũng tạm thời không muốn nhìn thấy Lã Quảng Lâm.
Khổng Anh Trác tiễn Doãn Thu tới ngoài căn cứ, Doãn Thu nghĩ một lúc: "Nếu như cậu không để bụng ra mặt thì có thể thử giành nhiệm vụ mà hắn ta muốn."
Khổng Anh Trác không rõ ràng cho lắm nhìn Doãn Thu: "Nghĩa là gì."
"Nhiệm vụ đều là trong lúc tôi không có ở đây truyền đạt mệnh lệnh xuống, ý rất rõ ràng là không muốn để tôi nhận mấy nhiệm vụ đó cũng không muốn để tôi biết nội dung bên trong."
"À tôi hiểu rồi cậu là hi vọng tôi nói nội dung nhiệm vụ anh ta muốn nhận cho cậu, cậu muốn tôi làm trinh sát cho cậu!"
Doãn Thu nhìn anh ta: "Không muốn sao?"
"Không có gì không muốn nếu hắn ta đã làm cho tôi ngột ngạt thì tôi cũng có thể làm cho hắn ngột ngạt, muốn ghê tởm thì mọi người cùng nhau ghê tởm." Khổng Anh Trác nói.
Khóe môi Doãn Thu cong lên một độ cong khó phát hiện: "Tôi chờ tin tức của cậu."
Khổng Anh Trác nói: "Không sao! Bao ở trên người tôi!" Vừa nói xong anh ta lại muốn cười, lúc Doãn Thu vừa mới tới tổ huyền học anh ta còn đủ kiểu nhìn Doãn Thu không vừa mắt.
Không ngờ đến cuối cùng vậy mà có thể cam tâm tình nguyện hợp tác với anh như vậy.. Không, là nghe theo chỉ huy của anh..
Doãn Thu vừa đi ra không tới hai bước lại ngừng lại: "Mấy người.."
Khổng Anh Trác ngẩng đầu: "Hửm?"
"Có phù bình an Hoa Đình vẽ không?"
Khổng Anh Trác nói: "Không, quá đắt rồi." Ba mươi ngàn một tấm dù là anh ta có tiền cũng không phải tiêu xài phung phí như thế. Tổ nhỏ số một của anh ta cộng thêm anh ta tuy mới hai mươi mốt người, mỗi người một cũng cần tới sáu trăm ba mươi, tiền nhưng không phải tiêu như vậy.
Cho dù hiệu quả của phù bình an Giang Hoa Đình vẽ thật sự làm anh ta đỏ cả mắt!
"Không có sao.." Doãn Thu lẩm bẩm một câu, "Ngày mai tôi bảo người đưa tới. Thẩm Vĩ, cậu đi theo tôi."
Khổng Anh Trác nghẹn xuống câu "Bao nhiêu tiền" đã đến miệng.
Ngày hôm sau Khổng Anh Trác nhận được hai mươi mốt phù bình an.. Cộng thêm một tờ hóa đơn.
Một trăm ngàn.
Khóe miệng Khổng Anh Trác co giật một chút chẳng qua vẫn thanh toán.
Cũng tốt hơn sáu trăm ba mươi ha?
Giang Hoa Đình yếu ớt nằm sấp ở trên bàn trà: "
Nhóc Thu anh nghiền ép tôi."
Doãn Thu không hề thay đổi biểu cảm: "Ngoan, cậu đây là khôn làm cột cái, dại làm cột con."
"Lại không có thù lao."
"Hai mươi mốt lá, một trăm ngàn."
"Giá thị trường của tôi là một trăm tám mươi ngàn một lá." Giang Hoa Đình nói, sức lao động của cậu từ khi nào trở nên giá rẻ như thế rồi?
Không tăng mà còn giảm? Giảm này cũng tới mức sắp tới tâm trái đất rồi.
"Vậy tôi bù chênh lệch giá." Doãn Thu không chút cảm xúc nói.
Giang Hoa Đình: "..."
Đâu thể thật sự lấy tiền của vợ?
"Kệ đi kệ đi, coi như tôi tặng bọn họ đi." Ai bảo bây giờ bọn họ cũng thuộc nhóc Thu quản, hời cho bọn họ rồi!
"Không phải tặng vẫn phải thu tiền, một trăm ngàn." Doãn Thu nói.
Âm thanh ting ting nhắc nhở của tin nhắn, một trăm ngàn vào tài khoản người trả tiền là Khổng Anh Trác.
Giang Hoa Đình nói: "Còn tính có chút lương tâm, không nghiền ép sức lao động của tôi."
Khóe miệng Doãn Thu co giật nhẹ khó phát hiện.
"Vốn rất cao sao?"
"Không cao nhưng mà đây là tăng cấp bậc! Tôi nghe nói thứ kiểu như phù này càng rẻ càng lộ ra không tài năng!"
Doãn Thu bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu đến cùng là muốn làm bác sĩ hay là muốn làm thần.. Đại sư?"
"Kiêm chức! Không ai nói làm bác sĩ là không được kiêm chức!" Giang Hoa Đình như lẽ đương nhiên nói.
Doãn Thu: "..."
Hi vọng người tới tìm cậu khám bệnh tâm lý đủ mạnh mẽ.
Lại qua mấy ngày Giang Hoa Đình lại ở trong văn phòng tư vấn phi khoa học vẽ phù giết thời gian, hết cách người tới tìm cậu khám bệnh thực sự quá vụn vặt! Cậu lại tương đối muốn bắt được tên quật cường Thiên Lộ này tới chữa bệnh một chút đôi chân đó của anh ta, ngặt nỗi người ta thích suốt ngày làm chuyện vô ích cũng không để cậu thử một chút.
Thật sự là.. Còn bướng bỉnh hơn cả trâu chết nữa!
Giang Hoa Đình đang cố gắng nỗ lực.. ở trên giấy vàng múa bút thành văn! Cửa phòng làm việc lại bị người ta từ bên ngoài gõ vang.
Dương Nhạc nói: "Giang Thần, muốn trước cất mấy thứ này đi không?"
Giang Hoa Đình nói: "Cất gì, ở đây chẳng phải phi khoa học sao? Tôi ở đây vẽ phù cũng không có gì không đúng nha!"
Dương Nhạc ngẫm nghĩ hình như cũng có đạo lý này nên dứt khoát cũng không để ý tới cảnh tượng biến hình phản diện của văn phòng này nữa mà trực tiếp đi mở cửa.
Thế là Tiêu Khang nhìn thấy chính là phòng làm việc bay ngập phù vàng, khác xa với phòng làm việc sạch sẽ lần trước!
Khóe mắt lễ tân liếc thấy một người đang đi qua bên này liền đẩy Tiêu Khang một chút sau đó bộp đóng cửa lại! Động tác không thể bảo là không lưu loát, không thể bảo là không nhanh chóng!
Tiêu Khang không chút phòng bị suýt chút bổ nhào đến trên bàn làm việc: "..."
Giang Hoa Đình ngẩng đầu nhìn Tiêu Khang: "À, là anh, người bị vợ cắm sừng lần trước."
Tiêu Khang: ".. Tôi họ Tiêu."
Giang Hoa Đình cúi đầu tiếp tục vẽ như rồng bay phượng múa: "Ò, ngài Tiêu xin chào!"
Tiêu Khang: "..."
Cứ có cảm giác rất qua loa.
Giang Hoa Đình nói: "Xem ra động tác của anh cũng rất lưu loát, nhanh như thế đã vượt qua cơn đau tình yêu rồi?"
Tiêu Khang: "..."
Vị đại sư này nói chuyện cũng không phải đâm tim bình thường.
Nhìn gương mặt đối phương còn nhỏ hơn anh ta một một giáp Tiêu Khang sâu hít một hơi: "Tôi bỏ hết tách ra riêng rồi." Giang Hoa Đình kinh ngạc ngay cả động tác cũng ngừng.
"Hào phóng như vậy?"
Lúc xem tướng mặt hình như.. Sai không ở trên người người đàn ông này mà?
Tiêu Khang cười khổ công ty là anh ta với vợ cùng nhau gầy dựng, tuy vợ trước có lỗi với anh ta nhưng mà nếu như anh ta thật sự không sai thì vợ sẽ ngoại tình sao?
"Cũng không tính là hoàn toàn bỏ hết tách ra riêng, tôi còn để lại một bất động sản nhà, cái khác cũng đều cho cô ấy."