Welcome! You have been invited by Quỳnh Yến to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 140: Thật Giống Như Một Đôi

[HIDE-THANKS]
Đổng Tiểu Vĩ còn quá nhỏ, cho dù phạm tội cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự, không bị xử phạt hình sự, cục cảnh sát chưa từng gặp trường hợp nào như vậy, nếu như có thể giải quyết riêng thì giao trách nhiệm cho cha mẹ hoặc người giám hộ quản giáo là được.

Nhưng nếu tình tiết nghiêm trọng, khi cần thiết có thể tiến hành giáo dục chỉnh đốn chuyên biệt theo pháp luật.

Tất nhiên Thẩm Dật cũng biết được điều luật này, cho nên mới đến hỏi Trần Vũ, vì anh ta hoàn toàn không có quyền lợi xử lý vụ án này.

Trần Vũ lạnh nhạt nhìn Thẩm Dật một cái: "Cậu đang nói giúp tội phạm giết người sao?" Mặc dù chỉ là đứa trẻ sau tuổi, nhưng đối với Trần Vũ, giết người là giết người, người xấu chẳng phân biệt tuổi tác. Đổng Tiểu Vĩ còn nhỏ như vậy đã làm ra loại chuyện này, hơn nữa trước khi đưa ra chứng cứ cũng không hề có biểu cảm hoang mang, Trần Vũ cho rằng tâm lý của đứa nhỏ này có vấn đề.

Cha của nó có lợi hại như thế nào, có công cán đến đâu cũng chẳng liên quan, không phải đứa con được người tốt sinh ra thì nhất định là tốt.

Sắc mặt Thẩm Dật trắng bệch, nói: "Tôi không phải nói giúp thằng bé, chỉ là nó là huyết mạch duy nhất của Đổng Thành, Đổng Thành đã gửi gắm tôi bảo vệ nó, mẹ của nó giao thằng bé cho tôi, nếu nó có chuyện gì đó tôi làm sao ăn nói với họ. Đương nhiên, anh cứ yên tâm, tôi sẽ quản giáo hành vi của nó thật tốt, uốn nắn lỗi lầm của nó, tuyệt đối không để nó làm hại đến bất kỳ người nào khác."

Trần Vũ cự tuyệt nói: "Không được."

"Tại sao?"

"Vì tôi không cho rằng cậu có thể quản giáo tốt được nó, nếu cậu quản giáo nó tốt thì đã không xảy ra bi kịch như vậy." Trần Vũ mỉa mai nói: "Thậm chí trước khi tôi đưa ra chứng cứ, cậu vẫn tin tưởng nó, ngay cả sự ngụy trang của một đứa trẻ sáu tuổi cậu cũng nhận không ra, tôi dựa vào cái gì để tin cậu có thể quản thúc vào giáo dục được nó?"

"Vả lại, mẹ thằng bé đó rõ ràng chưa từng mua kẹo cho nó, nhưng vẫn giúp nó nói dối, muốn che giấu tội lỗi của nó, chẳng hề có nhận thức tam quan và tính người, một tổ hợp như hai người, dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ giao đứa nhỏ cho hai người quản giáo?"

Sắc mặt Thẩm Dật tái nhợt khó coi: "Hứa Tú Tú chỉ là quá quan tâm đứa nhỏ, theo bản năng muốn che chở cho nó, cũng không phải muốn che giấu.." Bản thân anh ta nói tới đây cũng khựng lại, anh ta không thể nào dùng từ vô tội để biện hộ cho Hứa Tú Tú, bởi vì không ai biết rõ hơn anh ta, Hứa Tú Tú là người phụ nữ giả dối đến mức nào: ".. Cô ấy thật sự yêu thương đứa nhỏ."

"Đây không phải là yêu tương, đây là ích kỷ, tam quan bị vặn vẹo, nếu như lần này mảnh giấy kẹo không thể trở thành chứng cứ, không cách nào chứng minh Đổng Tiểu Vĩ có tội, vậy có phải thằng bé vì một câu nói suông của mẹ mình mà thoát khỏi tội danh giết người, sau này có phải nó sẽ cảm thấy cho dù giết người cũng không phải trả bất gì giá nào?"

"Ngoài miệng cậu nói mình có thể dạy dỗ quản giáo nó, nhưng tình cảm của cậu đối với nó đã định sẵn cậu không thể nào thẳng tay với đứa nhỏ này! Dù là cậu hay mẹ của nó, tôi cũng sẽ không đồng ý để nó về, nếu cậu thật sự luyến tiếc thì sớm nói lời từ biệt với nó đi."

Trần Vũ nói xong, mặc kệ phản ứng Thẩm Dật, xoay người rời đi, Thẩm Dật cũng biết cơ cấu quản giáo chuyên biệt của họ, đứa nhỏ đưa vào đó thật ra chẳng khác gì ngồi tù, nhưng vì tuổi còn nhỏ, chỉ cần giáo dục tốt thì có thể cho ra ngoài, cũng không bị gì cả.

Điều anh ta lo lắng là Đổng Tiểu Vĩ còn quá nhỏ, chưa phân biệt được tốt xấu, ở trong đó bị những người vốn dĩ có vấn đề làm tiêm nhiễm.

Thẩm Dật từng gặp rất nhiều người bị đưa vào đó, khi trở ra chẳng những không trở nên tốt hơn, ngược lại còn tồi tệ hơn, cho nên anh ta mới đề nghị mình làm người quản giáo, như vậy cũng yên tâm một chút, nhưng Trần Vũ hiển nhiên không muốn cho Thẩm Dật cơ hội này, với lập trường của Thẩm Dật, anh ta cũng không có bất kỳ quyền lợi gì.

Vụ án Lý Tiểu Thuận rất nhanh đã được giải quyết, vì là thù hằn cá nhân giữa hai đứa nhỏ của hai gia đình, cho nên trường học tuy cũng có trách nhiệm, nhưng không cần chịu trách nhiệm chính, trách nhiệm chính là do người giám hộ phụ trách.

Hứa Tú Tú bị phán bồi thường cho người nhà người bị hại năm ngàn tiền bồi thường, đứa nhỏ thì đưa đến trung tâm quản giáo chuyên biệt để tiến hành cải tạo, còn khi nào mới cải tạo xong phải xem bản thân đứa nhỏ, mỗi tháng phụ huynh cũng có cơ hội vào thăm.

Tuy rằng không bị bắt đi ngồi tù, mọi người rất không thoải mái, cho rằng giết người thì phải một mạng đền một mạng, nhưng pháp luật quy định như vậy, cũng đành chịu.

Nếu như không phải vì tình huống ác liệt, phụ huynh lại nói dối bao che, thậm chí Đổng Tiểu Vĩ cũng không phải bị bắt đi, chỉ cần sống dưới sự giám sát của phụ huynh là được.

Các phụ huynh nghĩ thấy phải sống chung một môi trường với đứa trẻ như vậy đều cảm thấy sợ hãi.

Nhất là những người có con trước kia từng đánh nhau với Đổng Tiểu Vĩ, họ đã trực tiếp dọn ra khỏi cục cảnh sát, thanh danh của Thẩm Dật ở cục cảnh sát vốn đã đủ tệ, bây giờ nuôi con thành tội phạm giết người, tuy anh ta chỉ giúp chăm sóc nhưng cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, hơn nữa bây giờ Hứa Tú Tú đã mang thai, số tiền bồi thường kếch xù đó chỉ có thể để anh ta trả.

Mọi người đều cảm thấy Hứa Tú Tú mới thật sự là người xung khắc Thẩm Dật, nhưng phần lớn mọi người đều là cảm thấy anh ta đáng đời.

Mẹ Thẩm vốn tưởng rằng cháu ngoại không còn, có thể lấy được khoản tiền bồi thường lớn của trường học, kết quả chạy một vòng, kẻ hại người chính là người trong nhà, con trai bà ta còn phải bồi thường cho con gái năm ngàn tiền bồi thường, bà ta tức đến ngất xỉu.

Nếu lúc này không phải Hứa Tú Tú đang mang thai cháu trai nhà họ Thẩm của họ, bà ta sẽ lao vào bóp chết cô ta, bà ta khóc lóc kêu gào trách móc con trai sao có thể ngu xuẩn như vậy, nếu như không phải con trai đón Đổng Tiểu Vĩ về cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Thẩm Tiểu Mai tự nhiên cũng hận Thẩm Dật, chẳng những bắt bọn họ bồi thường tiền, còn quay lưng đi ở chung với một người đàn ông trên thị trấn, mẹ Thẩm còn nghĩ người một nhà không cần bồi thường khoản tiền này, kết quả Thẩm Tiểu Mai trở mặt, nói một xu cũng không thể thiếu, nếu không sẽ làm lớn chuyện đến cục cảnh sát, làm quấy nhiễu công việc của Thẩm Dật, cô ta không thể sống tốt thì cả nhà họ Thẩm cũng đừng hòng sống tốt.

Vì không còn con trai, đối phương đã nhanh chóng tiếp nhận Thẩm Tiểu Mai, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn vì khoản tiền năm ngàn đó, cuối cùng cuộc tranh cãi trong nhà kết thúc khi Thẩm Dật đích thân lên tiếng cam đoan sẽ bồi thường năm ngàn đồng cho em gái.

Phí xuất ngũ của Thẩm Dật cũng còn lại kha khá, anh ta vốn định về thôn xây nhà, nhưng bây giờ không còn tâm trạng đó nữa, gom góp khắp nơi tìm mấy người chiến hữu gom đủ năm ngàn bồi thường cho Thẩm Tiểu Mai, giờ đây gần như táng gia bại sản.

Chuyện này gây ồn ào xôn xao, ngay cả người của nhà máy thực phẩm cũng nghe nói đến.

Mấy hôm nay Kiều Niệm đồng ý hợp tác, cho nên cũng mỗi ngày đều chạy đến nhà máy, cửa tiệm gần như giao hết cho Lưu Chiêu Đệ.

Sản phẩm mới của họ chẳng những phải đổi mới hương vị, ngay cả bao bì đóng gói, toàn bộ đều phải làm lại từ đầu.

Mảng thiết kế vẫn luôn do cô phụ trách, bởi vì nhà máy thực phẩm cũng không đặc biệt chú trọng đến bao bì, cũng là sau khi hợp tác với Kiều Niệm, mới phát hiện bao bì rất quan trọng, giờ đây thì ngày càng chú trọng.

Vốn định là tìm một nơi để học thiết kế, nhưng nhận thấy trong thị trấn không có nơi nào dạy những thứ này, ở thời này cho dù có nơi học thiết kế cũng rất hiếm, đều phải chạy lên thành phố lớn, ở một nơi nhỏ như thế này làm gì có.

Cuối cùng công việc này vẫn giao cho Kiều Niệm, cô cũng không phải thiết kế chuyên nghiệp, chỉ là biết trong tương lai bao bì đóng gói kiểu nào được yêu thích mà thôi, nhưng vì kiếp này cô mở nhà máy, từ vài năm trước đã bắt đầu tự mình thử vẽ bản thiết kế, cộng thêm có vài phần thiên phú nên cũng xem như là tự học thành tài.

Bình thường Kiều Niệm cũng sẽ mua một ít sách thiết kế về xem, nâng cao khiếu thẩm mỹ, cô cũng để ý đến nhãn hiệu của những thương hiệu lớn để tìm cảm hứng, ở một nơi nhỏ bé thế này, thiết kế như vậy là hoàn toàn đủ dùng.

Nhưng đến thành phố thì có hơi phí sức, lần này mấy kiểu bao bì cô thức mấy đêm liền làm ra đưa cho nhà hợp tác đều không được thông qua, phải sửa lại.

Khi Trương Cảnh Trình nói chuyện này với cô cũng thấy khá ngại: "Cô vốn đã bận rộn nhiều việc, lại để cô thiết kế bao bì, tôi thấy sắc mặt cô mấy ngày nay cũng không được tốt, hay là chúng ta thuê người khác làm đi."

Mấy hôm nay Kiều Niệm cứ sốt nhẹ, đau đầu ho khan, cũng không ảnh hưởng đến công việc, nhưng cứ ho mãi không dứt, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt, lại bệnh vào lúc bận rộn nhất. Cơ hội sẽ không chờ đến khi cô khỏi bệnh, nghe vậy cô lắc đầu: "Tôi thử lại lần nữa, thuê người khác thì chi phí của chúng ta sẽ rất cao."

Bản thân nhà máy thực phẩm bây giờ vẫn còn trong trạng thái trả nợ, người ta chịu dẫn dắt cô thì tất nhiên cô không thể làm người ta thất vọng, mối quan hệ tốt chi bằng có giá trị tốt, đương nhiên, điều này đối với cô cũng là một thử thách. Trương Cảnh Trình nghe nói lời này đã sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Vậy cũng được, đối phương còn đưa tới những bản thiết kế của những năm trước, cô có thể tham khảo xem có tìm được cảm hứng hay không."

Kiều Niệm nói lời cám ơn rồi nhận lấy, khi về đến nhà đã khá muộn, mẹ Kiều thấy cô mệt mỏi như vậy đã rót cho cô một ly trà hoa: "Con về muộn thế, bận lắm phải không?"

Xưởng trưởng Trương đích thân đến nhà muốn hợp tác, mẹ Kiều liền biết chắc chắn không phải chuyện nhỏ, mấy hôm nay con gái cũng bận đến chân không chạm đất, may mà về đây ở, nếu không cũng không chăm sóc được cho đứa nhỏ.

Kiều Niệm nhận lấy uống vài ngụm, cổ họng thoải mái hơn nhiều: "Cũng hơi mệt, nhưng so với khoảng thời gian nhà máy chúng ta mới mở, cái này không đáng là gì."

Mẹ Kiều vỗ vỗ vai cô, nói: "Con cứ khuyên anh trai và cha con đừng làm quá sức mà con lại chẳng quan tâm đến bản thân, Nhung Nhung ở nhà nhớ con lắm."

Nhắc tới con gái, trong lòng Kiều Niệm có hơi áy náy: "Con biết rồi mẹ, chờ con bận xong mấy ngày này, con sẽ bớt chút thời gian nghỉ ngơi, cùng Nhung Nhung ra ngoài chơi."

Mẹ Kiều cười gật đầu: "Được, con ăn cơm trước đi, mẹ còn có chuyện muốn nói với con." Mẹ Kiều kéo con gái đi ăn cơm, sau đó mới nói: "Lần trước Tiểu Liệt mang đặc sản cho chúng ta, mẹ thấy bên trong còn có một số dược liệu vô cùng quý giá như là nhân sâm gì đó, mẹ cứ nhận như vậy, trong lòng thật sự cũng thấy ngại."

Mẹ Kiều nhìn vẻ mặt con gái.

Kiều Niệm dừng một chút, túi đồ đó cô chưa từng mở ra, Thẩm Liệt chỉ nói là một ít đặc sản, không đáng tiền, còn nói là tặng cho mẹ cô, cô cũng không tiện nói gì, không biết là quý giá như vậy.

Thấy cô nhíu mày, mẹ Kiều nói: "Không cần biết con và cậu ấy có đến với nhau hay không, nhưng người ta ít ra cũng có ơn với con, với gia đình chúng ta, đi xa như vậy còn nhớ mang đồ về, về tình về lý chúng ta cũng nên nói lời cám ơn. Ngày mai mẹ định mời cậu ấy tới ăn bữa cơm, nếu con thấy ngại thì gọi cả Hạo Nhiên, Cảnh Trình cùng đến."

Kiều Niệm thu hồi ánh mắt, không nói gì, mẹ Kiều cũng không nhắc nhiều, dù sao nói cho cô biết là được rồi, mẹ Kiều thật sự thích Thẩm Liệt, con người chín chắn chững chạc, lại biết chăm sóc người khác, có cảm giác an toàn, lại là anh ruột của Thẩm Dật.

Nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra với nhà họ Thẩm, mẹ Kiều lại lo lắng nhìn về phía con gái: "Mẹ nghe nói đứa con của em gái Thẩm Dật bị một đứa tên là Đổng Tiểu Vĩ hại chết, bây giờ thằng nhỏ đó đã bị mang đi, Hứa Tú Tú được phán bồi thường năm ngàn tiền bồi thường, hình như là Thẩm Dật trả thay cô ta.." Mẹ Kiều nói tới đây, trong lòng thấy không vui, sau khi con gái mình kết thân với Thẩm Dật, Thẩm Dật ngay cả phí sinh hoạt cơ bản cũng chưa từng đưa, bây giờ lại dễ dàng giúp mẹ con Hứa Tú Tú bồi thường khoản tiền lớn như vậy.

Kiều Niệm dừng một chút, cô đương nhiên biết Đổng Tiểu Vĩ vì tuổi còn nhỏ không thể nào ngồi tù, nhưng mục tiêu của cô cũng không phải cái này, nghe được lời nói tức giận bất bình của mẹ Kiều, cô cười nói: "Vậy có lẽ là sắp táng gia bại sản rồi."

"Nghe nói là mượn của rất nhiều người, cha mẹ cậu ta còn làm ầm lên, nói người một nhà không cần phải trả, nhưng em gái cậu ta có vẻ như vì chuyện này mà rất hận cậu ta, nói không đưa tiền sẽ làm quấy nhiều công việc của cậu ta. Haizz, cả cái nhà đó thật sự không có ngày nào yên ổn cả, cũng may con đã nghĩ thông suốt, sớm rời khỏi đó, nếu không gặp phải chuyện này thì xui xẻo biết mấy."

Lúc đầu mẹ Kiều còn khuyên con gái ở lại, nói chuyện rõ ràng với Thẩm Dật, bây giờ lại thấy vô cùng may mắn, cũng may con gái không nghe lời mình, đã sớm dọn khỏi đó, kéo xa mối quan hệ, nếu không với sự che chở của Thẩm Dật đối với hai mẹ con kia, cho dù không kết hôn với Hứa Tú Tú, không chừng Thẩm Dật cũng sẽ bỏ ra một khoản tiền như vậy để giúp cô ta bồi thường!

Chỉ nghĩ đến thôi mẹ Kiều rất muốn bóp chết đôi nam nữ cặn bã này, Kiều Niệm cụp mắt xuống, không nói cho mẹ Kiều biết mình kiếp trước đúng là đã ở lại, kết cục còn bị thảm hơn gấp vạn lần so với trong tưởng tượng của bà, không chỉ không có tiền, ngay cả mạng cũng không có.

Kiếp này, cô cũng muốn khiến cho Thẩm Dật mất cả người lẫn của, khiến cho Đổng Tiểu Vĩ phải trả giá, càng muốn làm cho Hứa Tú Tú nếm trải mùi vị muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Kiều Niệm thức đêm vẽ bản thiết kế, nhưng sức khỏe khiến cô không thể hoàn thành, ngày hôm sau mẹ Kiều dặn cô đừng quên gọi người ta tới ăn cơm, cô thuận miệng đáp một câu rồi đến nhà máy, Trương Cảnh Trình nghe nói mẹ Kiều mời anh ta đến ăn cơm, còn thấy thụ sủng nhược kinh, vì thế buổi chiều hai người cùng đến nhà họ Kiều.

Vương Hạo Nhiên đi theo Thẩm Liệt đến ăn chực cũng không phải lần đầu tiên, lúc này quen đường quen lối đến nhà, còn mang theo một số thứ, anh ta không biết chuyện riêng của Thẩm Liệt và Kiều Niệm, chỉ biết là mối quan hệ của họ rất tốt, giống như người thân.

Thẩm Liệt xuống xe, bước lên bậc thang.

Vương Hạo Nhiên mang theo đồ vật đi theo phía sau, vị trí bên này không tệ, đông người, còn khá náo nhiệt, nhưng xe không thể chạy thẳng đến cửa. Thẩm Liệt dáng người cao to, rất nổi bật trong đám đông, anh ấy nhìn một cái rồi đi về hướng nhà họ Kiều, hôm nay cổng nhà họ Kiều không đóng chặt, thời tiết oi bức, bình thường đều bày bàn ăn cơm trong sân.

Trong sân, Trương Cảnh Trình đang nói đùa, hai người không biết đang nói chuyện gì, Kiều Niệm ôm cánh tay che môi dưới, nhìn như đang cười, đôi mắt cong cong, còn mẹ Kiều đang bưng thức ăn đi ra, thấy hai người cũng cười tủm tỉm, dưới ánh chiều tà, trông khá đầm ấm, giống như người một nhà.

Thẩm Liệt ngước mắt lên, thấy cảnh này, bước chân dừng lại, đứng nhìn.

Bên trong và bên ngoài như hai thế giới.

Thẩm Dật dừng lại đột ngột, Vương Hạo Nhiên thiếu chút thắng không kịp, đang lấy làm lạ, nghiêng đầu nhìn, hỏi Thẩm Liệt sao lại không đi vào thì nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, Vương Hạo Nhiên nhìn sang thì sửng sốt: "Đồng chí Kiều và Trương Cảnh Trình, thật giống như một đôi."

Nói xong, anh ta mới chú ý tới sắc mặt Thẩm Liệt không được ổn, nhưng vẫn chưa kịp hỏi gì nhiều, Thẩm Liệt đã đẩy cánh cửa khép hờ ra, bước vào.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back