Trọng Sinh [Dịch] Common Sense Of A Duke's Daughter - Reia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lô Cát Gia, 21 Tháng mười hai 2018.

  1. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Chương 20: Sự xuất hiện của ông ngoại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự xuất hiện của ông ngoại.

    "Tình hình ở Hoàng Thành vẫn như mọi khi~Tuy nhiên, ở lâu đài thì hơi nhạy cảm."

    "Hơi nhạy cảm?"

    "Cô gái ấy gần đây đang có những hành động khác thường~Cô ta có lẽ đang cố gắng để có được ảnh hưởng. Khi Sharia qua đời, Quốc vương đã trở nên suy yếu trầm trọng. Đó là lý do tại sao vào thời điểm đó, Arya-sama và mẹ đã phản đối việc ông ấy kết hôn với người phụ nữ đó".

    Người phụ nữ mà mẹ nói đến là người vợ lẽ của nhà vua, Ellia-sama. Mẹ dường như không thích Ellia-sama từ trước. Ngược lại, bà ấy dường như rất hợp với Sharia-sama.

    Ngoài ra, Arya-sama là mẹ của nhà Vua hiện tại. Nói cách khác, Nữ hoàng Thái hậu. Bà ấy có vị trí cao nhất trong số những người phụ nữ trên thế giới này. Hiện bà đang nghỉ ngơi và sống trong hậu cung. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là ảnh hưởng của bà đã giảm.

    Nhân tiện, có vẻ như Arya-sama đã yêu quý mẹ từ rất lâu rồi. Arya-sama sẽ không ngần ngại nói rằng mẹ giống như con gái thực sự của mình. Mặc dù Arya-sama hiện đã không can thiệp vào chính sự, thỉnh thoảng mẹ vẫn sẽ đến thăm hậu cung.

    "Mặc dù con nghe nói về cô con gái của Nam tước đang cố gắng gây ảnh hưởng nhưng con nghĩ rằng Ellia-sama chắc chắn sẽ phản đối việc đính hôn của Yuri và Ed"

    Khi một người nghĩ về tương lai, thay vì con gái của Nam tước, tôi nghĩ rằng Ellia-sama sẽ chọn để cho Ed-sama đến một Ngôi nhà quyền lực hơn.

    "Nói về cô con gái của Nam tước đó một lần nữa tên cô ấy là gì?"

    "Tên cô ấy là Yuri Noir"

    "Ah, thật là. Về Yuri, Cô ấy thật tài tình. Thật khéo có tài ăn nói. Và trong trường hợp đó, không thể tránh khỏi Ellia-sama sẽ không thể ngăn cản hai người"

    "Mẹ đã bao giờ gặp Yuri chưa?"

    "À, cố một lần mẹ vô tình gặp cô ấy~Ngay khi Iris-chan trở về, cô ấy đã đi cùng với nhị hoàng tử".

    "Vậy cuộc gặp của mẹ với cô ấy kết thúc như thế nào vậy?"

    "Dù thế nào thì mẹ vẫn sẽ luôn ủng hôn con. Cho dù là không phải như thế nhưng mẹ không thích người như cô ấy. Mẹ không thich những người mà không thể nhìn thấy con người thật của họ."

    "Mẹ nói cô ấy quá bí ẩn?"

    "Mẹ không thể giải thích điều đó~Tuy nhiên, Iris vẫn ổn vì con không cần phải để ý cô ấy".

    Có vẻ như mẹ sẽ không nói gì thêm nữa. Điều này làm tôi lo lắng. Thật ra, vì tôi không liên tiếp xúc nhiều với cô ấy, tôi không rõ về cô ấy lắm. Mặc dù tôi khá quen thuộc với tính cách của Ed "

    " Mẹ vậy đại Hoàng tử là loại người nào? "

    " Ah, Iris con có bao giờ gặp cậy ấy trước đây không? "

    " Vâng.. "

    Tôi không có bất kỳ ký ức về nó cả. Nếu tôi gặp anh ta, vì anh ta là thành viên của gia đình hoàng gia, tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhớ anh ta.

    " Bây giờ con đã đề cập đến nó, Alfred-sama đã không xuất hiện trước công chúng rất lâu. Sau đó, cậu ấy ngay lập tức ra nước ngoài để học ".

    " Tại sao anh ta lại không suất hiện trước công chúng sớm vậy? "

    Vì anh ta đang đi du học, anh ta khong phải là không muốn xuất hiện.

    " Khi Sharia qua đời, rất nhiều chuyện đã xảy ra, tuy nhiên, đó không phải là lỗi của cậu ấy? Rốt cuộc, cậu ấy là một người tuyệt vời giống như cha con "

    " Giống như cha, phải không? "

    " Ừm. Ah, mẹ không nói cậu ấy trông giống như vậy. Nhưng khí chất xung quanh cũng tương tự. Chừng nào cậu ấy còn ở đất nước này, con có thể gặp anh ta một ngày nào đó ".

    " Có thật như vậy không, chừng nào anh còn ở lại đất nước này thì Ee-ehh? "

    " Anh ấy không đi du học sao? Hay đúng hơn, làm thế nào mẹ biết về thông tin này? "

    " Vậy, con không biết gì về nó sao? Và đó là một bí mật ".

    Không, không, không phải như thế. Đó không phải là vấn đề sẽ được giải quyết bằng cách giữ bí mật.

    " Tại sao anh ấy không muốn mình được biết đến? "

    " Đã một thời gian dài~! Melly, Iris!'

    Trong khi tôi đang ở giữa câu hỏi của mình, cánh cửa mở ra một cách mạnh mẽ và ông tôi xuất hiện. Cái gì, Eh?

    "Ông ngoại! Tại sao ông lại tới đây.."

    "Ta nghe nói rằng Melly đã đến đây. Ta nghĩ rằng đó là thời điểm hoàn hảo và đã đến đây".

    Công báo Daz Anderson. Ông là cha của mẹ, hiện đang phục vụ Vương quốc và là ông của tôi.

    Nhà Anderson là một Hầu tước, tuy nhiên, ông ngoại nói rằng thế giới của giới quý tộc quá phức tạp và nhập ngũ vào quân đội. Ông đã có thể tạo ra một cái tên cho chính mình. Trong chiến dịch chiến tranh kéo dài ba mươi năm chống lại Vương quốc láng giềng, Towair, ông được bổ nhiệm làm Đại tướng và đạt được thành công lớn. Ngay cả cho đến bây giờ, ông vẫn là một tồn tại được các Hiệp sĩ và các thành viên khác trong quân đội tôn trọng.

    Để giải thích sự khác biệt giữa Huân chương Hiệp sĩ và Vệ binh Hoàng gia, Hội Hiệp sĩ là lực lượng vũ trang trong khi Vệ binh Hoàng gia chịu trách nhiệm bảo vệ lâu đài. Những người thuộc nhóm đó là những người nhận được đề nghị của một quý tộc.

    Và trong nhóm các vệ sĩ hoàng gia, có một đơn vị khác chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng gia được gọi là Vệ binh cá nhân. Bởi vì nhiệm vụ của Vệ binh cá nhân là trở thành giáo và khiên của Vua trong trường hợp có chuyện xảy ra, chỉ những Hiệp sĩ mạnh hơn bình thường mới được chỉ định.

    Ryle và Dida đã được tuyển dụng để trở thành Vệ binh cá nhân. Đó là vì sức mạnh của họ được rèn giũa bởi ông nội. Theo đề nghị, họ có thể có thể đi theo cha, hoặc thậm chí ông. Cuối cùng, cả hai người đều từ chối.

    Quân đội là một nhóm người sẽ ngay lập tức tiến ra chiến trường khi chiến tranh xảy ra. Khi một người muốn gia nhập quân đội, họ phải không bị nghi ngờ về lý lịch của họ. Trong thời bình, thay vì ở trong một đồn trú, công việc của họ bao gồm duy trì hòa bình ở Thành phố Hoàng gia và trên khắp Vương quốc.

    Giait thích nhiều như vậy, rốt cuộc chúng ta chỉ cần hiểu một cách cơ bản rằng ông ngoại là con trai duy nhất của Hầu tước, nên đã gia nhập làm Bảo vệ Hoàng gia. Tuy nhiên, ông nhập ngũ và trở thành một phần của lực lượng vũ trang.

    Chà, nếu nhìn vào vẻ ngoài của ông, mái tóc hoa râm, bộ râu xồm xoàm và vóc dáng vạm vỡ của ông, người ta chỉ có thể nghĩ ông là một Chiến binh chứ không phải là Hầu tước.

    Nhân tiện, Melly là biệt danh của mẹ tôi. Tên đầy đủ của bà là Mellice Reese Armelia.

    "Irsi của ông gặp khó khăn. Ông xin lỗi vì đã không xuất hiện sớm hơn."

    "Không có gì! Ông đã bận rộn với rất nhiều thứ. Ông không bận tâm về điều đó."

    "Hahaha, ta đã để cậu của con kế vị ta và ngay cả khi chiến tranh xảy ra, nó không giống như Vương quốc sẽ sụp đổ ngay lập tức. Ta có thời gian rảnh."

    "Nếu con không nhầm. Con nghe nói ông ngoại đã tìm người để rèn luyện mỗi ngày"

    "Tuy nhiên, Iris, con ngày càng giống Melly"

    Trong khi nói điều đó, ông nội nhìn tôi và mỉm cười.

    "Con đang nghĩ liệu có đúng như vậy không?

    Nói rằng tôi trông giống mẹ, đó là điều không tưởng. Có lẽ chỉ là cách ông thể hiện tình yêu với cháu của mình.

    Mái tóc bạch kim của tôi là thứ duy nhất tôi có giống với mẹ. Nếu chúng ta so sánh đôi mắt của mình, thì tôi là một màu xanh đậm mãnh liệt trong khi mẹ có đôi mắt xanh mềm mại với màu của nước, nhắc nhở tôi về màu của bầu trời xanh vào mùa xuân.

    " Con không cần phải kết hôn sớm. Con hãy tiếp tục làm những việc mình muốn làm. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nói với ông. Ông sẽ luôn ủng hộ con "

    Đúng rồi. Điều đó cũng có thể tốt. Khi đến lúc anh trai kế thừa lãnh thổ, tôi sẽ mất vị trí của mình ở đây. Khi điều đó xảy ra, tôi sẽ ổn khi đến chỗ của ông nội vì Vì có thể phát triển tập đoàn Azura Cả từ bất cứ đâu.

    " Cha, sẽ không có chuyện đó đâu. Con sẽ không để đứa con trai ngu ngốc đó thừa kế lãnh thổ. Bằng mọi cách"
     
  2. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Chương 21: Lời hứa với ông.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 21: Lời hứa với ông.

    "Về vấn đề này, ta không thể mang Berne đi. Louis-dono sẽ gặp rắc rối."

    "Chồng con không có động thái nào như sẽ phản đối điều đó?"

    "Ừm, ta đoán đó là sự thật"

    Tôi cảm thấy như đầu mình như muốn nổ ra khi cố gắng theo dõi cuộc trò chuyện của hai người. Đứa trẻ đó vẫn không hiểu gì như thường lệ.

    "Con đó, có phải nó đã làm rất nhiều thứ không phù hợp không?"

    "Nó đang làm những việc rất ngốc nghếch. Rất thuận lợi cho Edward-sama. Không, đó là vì lợi ích của con gái Nam tước"

    Sau đó, thật đáng sợ khi nghĩ điều gì sẽ xảy ra sau chuyện này, tôi không muốn lắng nghe thêm nữa. Hay đúng hơn, cậu ta dường như không muốn quay lại Nhà Công tước.

    "Đặt nó sang một bên, Iris. Có ổn không khi ống ở lại đây?"

    "Tất nhiên rồi, ông ngoại. À, nếu là như vậy thì con có việc muốn nhờ ông giúp"

    "Nó là gì?"

    "Có hai việc, thứ thứ nhất là, lãnh thổ của chúng con mới thành lập một đơn vị tuần tra an ninh. Tôi muốn nhờ ông đào tạo những tân binh đó. Tất nhiên, chỉ khi ông ngoại còn ở đây."

    "Tất nhiên, nó không có vấn đề gì với ta cả. Và tất nhiên là ta đã gọi cho Ryle và Dida."

    "Eh? Vậy hai người đó biết ông ngoại đang ở đây?"

    "Ta đã nói với họ về điều đó một thời gian trước, nhưng họ đã quen với nó, ta dự đoán điều này sẽ xảy ra."

    Ông ngoại nói như biết trước được việc này vậy. Nếu là như vậy tôi sẽ không cần thông báo cho hai người đó.

    "Vậy vấn đề còn lại?"

    "Dạ, về việc này.."

    "Nói cho ta biết đi"

    "Ông có thể đi cùng con đến thị trấn không?"

    Ông ngoại trở nên tròn mắt, tôi tự hỏi liệu yêu cầu của tôi có quá bất ngờ không.

    "Mặc dù ta không ngại làm điều đó nhưng để làm gì?"

    "Um con muốn đi dạo quanh thị trấn. Không phải là con muốn kiểm tra thị trấn. Con muốn biết tình trạng của thị trấn như thế nào, mọi người đang hoạt động và sống như thế nào. Con muốn đi đến thị trấn để xem và cảm nhận về nó. Vì thế, con không muốn có nhiều ngườiđi cùng. Nhưng nếu là ông, sẽ không có vấn đề gì, phải không?"

    Trong lần kiểm tra trước đây, tôi đã thấy rất nhiều thứ. Tôi muốn đi dạo quanh thị trấn không phải để kiểm tra mà như một người bình thường. Không đi xe ngựa, không được bao quanh bởi lính canh, nhưng trực tiếp hơn. Nói cách khác, giống như trong quá khứ. Khi tôi nghĩ về điều đó, sự xuất hiện của ông ngoại là vô cùng thuận tiện.

    Đầu tiên, vì tôi sẽ đi với một người mạnh mẽ như ông ngoại, nó sẽ hoàn toàn an toàn và Ryle và Dida sẽ không phản đối.

    Thứ hai, khi tôi đi cùng ông ngoại, nó sẽ giống như một sự ngụy trang. Mặc dù thật thô lỗ khi tôi nói điều này, ông không giống một quý tộc nào cả.

    Thứ ba, vì có rất nhiều việc phải làm trong nhà, tôi không muốn mọi người gặp rắc rối với những hành động ích kỷ của mình. Ngoài ra, Ryle và Dida có rất nhiều công việc được giao cho họ, và tôi muốn họ ưu tiên những việc đó. Mặc dù có những tân binh có thể đóng vai trò hộ tống, khả năng của họ vẫn chưa chắc chắn. Khi nghĩ về tất cả những lý do này, sự xuất hiện của ông ngoại thực sự thuận tiện.

    "Không có vấn đề gì đâu. Vậy đó, chúng ta sẽ đi vào ngày mai?"

    "Điều đó có đúng không? Con cảm ơn ông rất nhiều"

    Wahh~Tôi tự hỏi mọi chuyện sẽ như thế nào, quay mặt nhìn về hướng cửa sổ. Tôi đang mong đợi nó.

    Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

    "Xin thứ lỗi. Iris-sama, đã đến giờ họp buổi chiều"

    Người rụt rè bước vào là Sei.

    "Ah, đã đến giờ rồi sao?"

    "Iris, con không phải lo lắng về chúng ta. Vì chúng ta đến đây mà không báo trước".

    "Đúng rồi. Đã đến lúc ta phải đến chỗ Ryle và Dida"

    "Con xin lỗi hai người. Nếu có chuyện gì xin hãy cho gọi con".

    Trên đường đi, Sei đã báo cáo những tiến bộ đạt được kể từ cuộc họp sáng nay. Bây giờ tôi nghĩ về nó, chúng tôi vẫn chưa có kế hoạch bán lá trà thảo dược.

    "Nhân tiện, Sei. Về báo cáo về con gái của Nam tước, Yuri"

    "Ah, về cô gái đó. Cô ấy muốn đăng ký để trở thành thành viên, tôi đã từ chối đơn đăng ký của cô ấy."

    "Hả? , Ed-sama không phàn nàn về điều đó sao?"

    "Tôi đã nói, 'đó là một tình huống khác nếu cô ấy trở thành một phần của hoàng gia thông qua hôn nhân, nhưng cho đến lúc đó cô ấy không thể trở thành thành viên.'Ngoài ra, tập đoàn của chúng tôi có nhiều quý tộc đang chờ đợi để trở thành thành viên và họ có địa vị cao hơn bạn.'Khi tôi đưa ra lý do đó, cô ấy đã bị thuyết phục. Mặc dù nhị Hoàng tử muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn thuyết phục được nhị Hoàng tử."

    "Thật như vậy không? Nếu được xử lý tốt, thì đó là tốt."

    "Còn việc này nũa, chuyên gì đang xảy ra với những người đó? Họ nên biết rõ rằng Tập đoàn Azura thuộc về cô chủ, và họ làm như vậy, họ chắc chắn bị thần kinh."

    "Có lẽ họ không biết, hay đúng hơn, câu trả lời đúng là họ không bao giờ quan tâm đến tôi ngay từ đầu."

    Un, ít nhất, là tôi cảm thấy như vậy. Đối với họ, có lẽ tôi đã bị lãng quên. Đối với họ, trừ khi đó là người mà họ coi là quan trọng, không ai khác có thể lọt vào mắt họ Ah Ah, bây giờ tôi nghĩ về nó, từ 'Mắt bão' là một mô tả phù hợp.

    "Ngay cả khi những người đó không quan tâm đến những người khác không liên quan đến họ, nó vẫn để lại trong tôi cảm giác khó chịu. Nhị Hoàng tử đã đối xử rất tốt với cô gái đó. Trong khi với tôi thì. Nó khiến người ta muốn tức lên, 'Thế thì bạn đang làm gì với đăng ký làm thành viên.'"

    "..."

    Tôi vô tình thở dài nặng nề.

    "Sei. Nếu bạn đang làm điều này vì lợi ích của tôi, bạn không phải lo lắng về tôi và giải quyết đơn đăng ký thành viên như bình thường. Hay đúng hơn, sẽ thật rắc rối nếu Ed-sama can thiệp và làm điều này và điều kia."

    "Ngay bây giờ, có rất nhiều thành viên đang chờ xử lý. Khi đến lúc xem xét đơn của cô ấy, tôi sẽ xem xét nó thật cẩn thận."

    "Thật tốt nếu là như thế"

    Sau đó, tôi tiếp tục sắp xếp với Sei, nhưng trước khi tôi biết điều đó, trời đã tối.

    Sau đó là một cuộc gặp với Sebastian.

    Trong khi tôi đang suy nghĩ về nó, tôi thong thả đi dạo một mình. Khu nhà của Công tước là vô cùng lớn. Hiện tại, ngoài tòa nhà chính, có một vài khu vườn và một nơi cư trú phụ. Nhân tiện, tập đoàn Azura hiện đang mượn nơi cư trú thứ hai làm trụ sở chính.

    Vì đã giải quyết rằng các sản phẩm nguyên mẫu không thể được công khai, chúng tôi quyết định sử dụng tòa nhà đó. Tôi cũng đến đó khi tôi muốn thực hiện thử nghiệm. Nó hóa ra là một lựa chọn tốt vì nó cũng khá gần.

    Khi tôi bắt đầu nghiên cứu, Tanya ngay lập tức phục vụ trà.

    "Nhân tiện, Tanya. Bạn có thể điều chỉnh lịch trình cho ngày mai không?"

    "Cô chủ có kế hoạch gìi không?"

    "Vâng. Ông sẽ đưa tôi đi dạo quanh thị trấn."

    "Gaz ngài Gazelle sẽ đi với cô? Nếu là như vậy, thì nó ổn. Tôi sẽ ngay lập tức điều chỉnh lịch trình để sắp xếp thời gian."

    "Cảm ơn bạn."

    Với điều này, nó đã giải quyết. Tôi đang mong chờ đến ngày mai~
     
  3. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Chương 22: Đi đến thị trấn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 22: Đi đến thị trấn.

    Cuối cùng ngày hứa với ông ngoại đã đến.

    Hôm nay, tôi đã chuẩn bị để ăn sáng nhanh chóng và ngay lập tức sắp xếp. Vì tôi sẽ đi dạo quanh thị trấn hôm nay, như tôi nghĩ, sẽ không phù hợp để mặc những gì tôi thường mặc, vì vậy tôi quyết định mặc một cái gì đó khiêm tốn hơn một chút. Mặc dù tôi đã nói rằng, quần áo tôi đã mặc gần đây nhấn mạnh nhiều hơn vào chức năng và vì thế tôi không cảm thấy mình thay đổi gì cả.

    Đi về phía lối ra để chờ ông, Tanya đã ngụy trang và đứng chờ ở đó.

    "Tôi nghĩ tôi đã nói với bạn rằng không cần thiết, vậy bạn mặc như vậy bạn mặc như vậy là muốn như thế nào?"

    "Tôi cũng sẽ đi với cô chủ"

    "Tuy nhiên, Tanya. Tôi không thực sự muốn mang theo nhiều người"

    "Nhưng dù sao thì hai người hay ba người cũng không khác nhau là mấy thưa cô"

    "Mặc dù là như vậy nhưng.."

    "Cô chủ. Hãy coi trọng bản thân hơn. Sức mạnh của ngài Gazelle thực sự đáng tin cậy. Tuy nhiên, trong trường hợp khẩn cấp xảy ra, ngài ấy sẽ khó chiến đấu trong khi bảo vệ cô chủ. Do đó, ít nhất, xin hãy đưa tôi đi cùng."

    "Nhưng.."

    "Không vấn đề gì đâu, Iris."

    "Ông ngoại.."

    "Tanya cũng lo lắng cho con. Đó cũng là nhiệm vụ của chủ nhân để xem xét cảm xúc của những người dưới quyền."

    Trong chuyến đi, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Và mọi người đều lo lắng cho tôi. Tôi không thể tỏ ra quá ích kỉ được.

    "Con hiểu. Vậy, ông ngoại. Tanya, Hãy đi thôi. Và cả hai, xin hãy gọi con là Alice khi chúng ta ở trong thị trấn."

    Sau khi chúng tôi rời khỏi nhà, chúng tôi từ từ bước xuống đường. Un, thời tiết dễ chịu và cảm thấy thoải mái. Thời tiết mùa xuân trong lãnh thổ của chúng tôi không quá nóng cũng không quá lạnh, nó thật tuyệt.

    Càng đến gần trung tâm thị trấn, chúng tôi càng thấy nhiều người hơn. Những tòa nhà màu nâu nhạt tạo thành một dải, tạo cảm giác khác với Nhật Bản. Trong khi hăng hái đi xuống phố chính, tôi nhìn vào các cửa hàng ở đây và ở đó. Bây giờ tôi nghĩ về nó, đi mua sắm.

    "Oa, nó dễ thương quá. Loài hoa này là loại hoa gì?"

    Một thứ gì đó đột nhiên lọt vào mắt tôi, và tôi dừng lại ở phía trước cửa hàng. Đó là một bông hoa đáng yêu với những cánh hoa màu tím.

    "Đây là một loài hoa tên là Ajuga (bugleweed). Đó là một bông hoa nở vào thời điểm này. Đó là một loại hoa tương đối dễ chăm sóc".

    "Cái này Heh~Cái này giá bao nhiêu?"

    "Nếu bạn muốn một cây đã nở hoa, đó là 1.000 Bells. Nếu bạn muốn hạt giống, đó là 500 Bells cho một túi".

    "Vậy xin vui lòng cho tôi một túi hạt giống"

    "Cảm ơn rất nhiều vì đã mua"

    Sau khi tôi trả tiền, tôi nhận được túi. Theo tôi nghĩ, thật vui khi tự mua sắm.

    "Về những thứ đó, cô chủ sẽ làm gì với chúng?"

    "Tôi nghĩ đến việc trồng chúng chúng ở sổ phòng nghiên cứu. Bạn có nghĩ rằng căn phòng đó có chút ảm đạm không?"

    "Cô chủ thật là một người tinh ý"

    Sau khi đi bộ một lúc, chúng tôi cảm thấy hơi đói, vì vậy chúng tôi đi khỏi đường chính và vào một nhà hàng. Khi chúng tôi bước vào cửa hàng, tôi có linh cảm rằng cửa hàng khá nổi tiếng vì khách ở đây rất đông.

    "Chào mừng bạn đến cửa hàng. Vui lòng ngồi ở bất kỳ chỗ trống nào."

    Chúng tôi ngồi xuống những chiếc ghế làm từ gỗ và nhìn vào thực đơn trên tường. Có nhiều món ăn.

    "Cho tôi một phần thịt nướng"

    "Umm Umm, tôi sẽ ăn món thịt hầm và bánh mì."

    "Tôi cũng như vậy"

    Khi cô phục vụ rời khỏi bàn của chúng tôi, tôi lại nhìn quanh cửa hàng. Mọi người ra vào tấp nập, bầu không khí sôi nổi và dễ chịu.

    "Đồ ăn đến rồi, cảm ơn bạn đã chờ đợi~Đây là món hầm bạn đã đặt trước đó. Cô gái trẻ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của bạn trước đây."

    Một người khác với người phục vụ trước đó đã giao bữa ăn của chúng tôi.

    "Chúng tôi đến từ thành phố hoàng gia. Chúng tôi đã rất bận rộn vì di chuyển, vì vậy chúng tôi không có thời gian để đến thị trấn cho đến bây giờ."

    "Có phải vậy không~Các bạn đến từ Thành phố Hoàng gia."

    "Vậy các bạn thấy thị trấn này thế nào?" (mẹ khách đến mà hỏi chủ như vậy)

    "Hmm? Đây là một vùng không thua kém thành phố hoàng gia~Đặc biệt là gần đây, với những thay đổi đang diễn ra, cuộc sống ở đây đang dần tốt lên từng chút một."

    "Tôi rất mừng."

    Tôi thực sự trở nên hạnh phúc khi nghe những lời họ nói. Bởi vì nó cho tôi biết rằng những điều tôi đang làm không phải là vô ích. Vì đôi khi, tôi cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về nó. Nếu những gì tôi đã làm là đúng hay không. Tất nhiên, không phải là có câu trả lời đúng hay sai. Không, bởi vì không có câu trả lời đúng hay sai mà tôi muốn biết. Phải nói rõ rằng, đó là chính xác.

    Tôi đặt những suy nghĩ đó sang một bên và ăn bữa ăn ngon. Như tôi đã nghĩ, thật tốt khi được như thế này một lần~Rất khó để được như vậy mỗi ngày. Nó không giống như tôi không hiểu cảm xúc của ông ngoại.

    Sau khi ăn một bữa ăn ngon, chúng tôi rời khỏi cửa hàng và tiếp tục đi bộ xung quanh. Tôi tự hỏi liệu đã đến lúc chúng ta về nhà chưa? Trong khi tôi đang nghĩ vậy, tôi thấy một đứa trẻ nhỏ ngồi xổm xuống, trong khi một đứa khác đang nhìn xung quanh không ngừng nghỉ.

    "Chuyện gì vậy? Em cảm thấy không khỏe?"

    Mặc dù quần áo chúng đang mặc sạch sẽ, nhưng nó trông đã cũ. Và bọn chúng khá gầy.

    "Em bị lạc"

    Cô gái đang nhìn xung quanh không ngừng nói trong khi nước mắt đang dọa trào ra từ đôi mắt.

    "Ah, điều đó thực sự khó khăn với em. Em có bị tách khỏi mẹ và cha không?"

    "Không. Em sống với giáo viên và những người khác."

    Vì tôi không biết những đứa trẻ bị lạc sống ở đâu, nên sẽ rất khó để giúp đỡ Bây giờ, tôi rất bối rối.

    "Cô ch.. Cô Alice, bọn trẻ có thể sống ở một tổ chức nào đó"

    Trước đó, Tanya, bạn gần như muốn gọi tôi là 'cô chủ' phải không? Chuyện của bọn trẻ quan trọng hơn.

    "Một tổ chức sao?"

    "Đó là một nơi ở đâu đó trong khu vực trung tâm thành phố, nơi chăm sóc những đứa trẻ mất cha mẹ."

    "Ah, thật là một điều tuyệt vời để làm. Hiện tại, chúng ta hãy đưa những đứa trẻ đến đó."

    Ông ngoại nhấc cô bé đang ngồi trên mặt đất, vì người mà tôi đang nói chuyện, Tanya giữ chặt tay cô.

    Lúc đầu, ấn tượng của tôi về nơi này thật dễ chịu khi chúng tôi đi qua dãy nhà đó, nhưng bây giờ ấn tượng đó đã giảm đi.

    Lầ đây sao? , đôi mắt của những đứa trẻ bắt đầu lấp lánh. Khi đến gần một tòa nhà trông giống như một nhà thờ, những đứa trẻ bắt đầu chạy về phía nó.

    Trước tòa nhà, có một người phụ nữ đang lo lắng nhìn xung quanh vì lũ trẻ. Khi cô nhìn thấy lũ trẻ, đôi mắt cô thoáng chốc mở to ngạc nhiên, trông cô như sắp bật khóc.

    "Mấy đưa! Ta đã rất lo lắng về hai đứa, các em đã đi những đâu"

    "Em rất xin lỗi cô Mina. Khi em đi dạo, chúng em bị lạc trước khi chúng em biết điều đó."

    "Dù sao thì ta cũng rất vui vì mấy đứa vẫn ổn"

    Người phụ nữ mà bọn trẻ gọi là cô Mina ôm chặt lấy bọn chúng. Thật tốt khi tôi nhìn thấy bọn trẻ lúc đó.

    "Vậy còn những người này là?

    Người phụ nữ cuối cùng nhận thấy chúng tôi, cô ấy nhìn chúng tôi ngạc nhiên. Trong khi tôi đang tự hỏi tôi nên nói gì thì những đứa trẻ là những người trả lời.

    " Họ là người đã đưa bọn em đến đây! "

    " Ôi trơi! Tôi thực sự rất xin lỗi vì đã làm phiền tất cả các bạn. "

    " Không, nó ổn. "

    " Mặc dù tôi không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình'

    Mặc dù chúng tôi từ chối lời đề nghị dùng trà nhưng tôi quyết định ở lại khi bọn trẻ yêu cầu chúng tôi chơi cùng với chúng.

    Mặc dù bên trong là một chút lỗi thời như bên ngoài, và sửa chữa dường như cần thiết ở đây và ở đó, việc sửa sang cần được thực hiện.

    "Thật sự, cảm ơn bạn rất nhiều"

    "Thay vào đó, tôi thực sự xin lỗi. À, mặc dù hơi muộn nhưng tôi là Alice."

    "Tôi là Mina. Alice, bạn đã tìm thấy những đứa trẻ đó ở đâu?"

    Ở bên đường chính. Nó nằm trong khu phố của tập đoàn Azura.

    "Đúng như tôi nghĩ"

    "Bạn có ý gì khi nói 'như tôi nghĩ'?"

    "Thực sự cũng không có gì, mặc dù tôi thực sự xấu hổ khi nói điều này, tôi không biết những đứa trẻ nghe nó từ đâu, nhưng chúng đã nghe về 'sôcôla' mà Tập đoàn Azura tạo ra. Bọn chúng cứ nói rằng muốn thử ít nhất một lần."

    "Là vậy sao? Vậy sao Mina - san lại chăm sóc những đứa trẻ?"

    "Đây là lỗi của tôi. Tôi đã lơ là lũ trẻ và chúng đi tới đó"

    "Nhân tiện, tại sao Mina - san ở đây chăm sóc tất cả những đứa trẻ?"

    "Thành thật mà nói, tôi cũng là một trong những người được đưa lên đây. Người nhận nuôi tôi là sơ của tôn giáo Darryl và quản lý nhà thờ này. Và cô ấy đón tôi, một đứa trẻ mồ côi về nuôi tôi ở đây. Sau khi sơ qua đời, tôi quyết định ở lại đây để nối tiếp sơ"

    ".. Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã hỏi điều này nhưng, bạn làm gì để kiếm tiền? Có rất nhiều đứa trẻ, phải đòi hỏi khá nhiều tiền"

    "Trước đây, chúng tôi sử dụng sự quyên góp cho nhà thờ. Tuy nhiên, khi sơ qua đời, tiền quyên góp đã giảm đi rất nhiều"

    Và, tình hình hiện tại không được kết nối trực tiếp với khu vực Darryl. Tại thời điểm này, thay vì nói rằng mọi người không muốn đóng góp cho nhà thờ, nhiều khả năng người dân không muốn quyên góp cho trẻ em. Có nói rằng, có vẻ như Mina - san không thể ra ngoài để tìm việc làm

    Hay chính xác hơn, tôi nên nói rằng vấn đề này là điều tôi nên giải quyết. Khi tôi trở về nhà, phải nói chuyện ngay với Sebastian.

    ".. Và giờ thì.."

    "Tôi rất xin lỗi vì đã nói về những điều đó. Hãy dành thời gian của bạn và thư giãn ở đây. Tôi sẽ chuẩn bị cho bữa ăn tối."

    Không không không! Chúng ta không muốn làm phiền như vậy! Tôi đã nghĩ đến việc từ chối lời đề nghị của cô ấy, nhưng Mina - san rời khỏi nơi đó thật nhanh.

    Có lẽ tôi nên nói rằng tôi đã thực sự bất cẩn vì tôi bận chơi với bọn trẻ.

    Khi tôi nhìn xung quanh, ông ngoại đang chơi với lũ trẻ, và có vẻ như bọn trẻ thực sự thích ông. Ông ngoại, người sẽ khôn đào tạo bọn trẻ chứ, phải không?

    Và rồi, tôi thấy Tanya dạy một cô gái cách tết tóc. Unn, Tanya bất ngờ giỏi đối xử với trẻ em.

    Nhân tiện, trong khi tôi đang gặp rắc rối, những đứa trẻ bắt đầu tập trung xung quanh tôi từng người một. Có cả con trai và con gái xung quanh, tôi tự hỏi tôi nên làm gì. Mặc dù tôi thích trẻ con vì chúng rất dễ thương, nhưng vì tôi không chơi với chúng nhiều, tôi không thực sự hiểu chúng.

    Do đó, tôi quyết định kể một câu chuyện cổ tích cho các em. Đó là một câu chuyện cổ tích mà tất cả mọi người ở Nhật Bản đã nghe nói. Bởi vì đôi mắt của trẻ em dần dần sáng hơn và sáng hơn, khi thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng thích nó. Mặc dù tôi chưa bao giờ làm như vậy trước đây, tôi đã làm hết sức và thành công.

    * * *Ôi trời? Trước khi tôi nhận thức được điều đó, hầu như tất cả trẻ em đã tập trung lại. Khi tôi mới bắt đầu, chỉ có ba đứa trẻ, nhưng bây giờ, nó đã tăng lên tám đứa. Hai đứa trẻ khác ở với ông ngoại và Tanya. Hay đúng hơn, ông ơi, thanh kiếm gỗ đó đến từ đâu?

    Tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên và tiếp tục kể chuyện cho bọn trẻ. Cách này hay cách khác, đứa trẻ cầm thanh kiếm gỗ trông thật hạnh phúc. Bởi vì nó có thể có ích cho trẻ trong tương lai, vì vậy chúng ta hãy đưa ra lý do đó và giả vờ rằng tôi không thấy gì cả. (¤¥¤)

    Bây giờ tôi nghĩ về nó, thế giới này không có sách ảnh? Như vậy tập đoàn Azura sẽ làm nó. Nó sẽ tốt cho giáo dục trẻ em, và nó cũng sẽ đóng góp một số lợi nhuận.

    Trong khi tôi đang nghĩ vậy, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói giận dữ và lớn từ bên ngoài.

    "Ta biết ngươi đang ở trong đó, nhanh ra đây cho ta!"

    "Wh - nó là gì?"

    Với giọng nói trầm và thô, người đàn ông lặp đi lặp lại những lời nói của mình. Lũ trẻ sợ hãi và rúc vào người tôi. Cuối cùng, với một âm thanh đổ vỡ, một hòn đá đã được ném.

    ".. Tất cả mọi người! Có ổn không?"

    Mina - san, người nghe thấy âm thanh, chạy đến nơi chúng tôi đang hoảng loạn.

    "Chính xác thì những gì đang xảy ra ở đây?"

    Tanya hỏi. Mặc dù cô ấy vô cảm như thường lệ, tôi cảm thấy rằng cô ấy hơi tức giận.

    "Mặc dù tôi rất xấu hổ khi nói điều này, nhưng chúng tôi đã được yêu cầu rời khỏi đây"

    "Tại sao vậy?"

    "Sơ đã mất và tôn giáo Darryl đã không chấp nhận nơi này, vì vậy một người kế vị sẽ không đến. Do đó, người đàn ông đó dường như đã mua mảnh đất này. Tuy nhiên, nếu chúng tôi rời khỏi nơi này, chúng tôi sẽ không còn nơi nào khác để đi"

    Và vì điều đó, nó đã trở thành một tranh chấp. Mặc dù tôi không ca ngợi quý ông bên ngoài, nhưng anh ta có những tuyên bố chính đáng. Và vì vị trí của anh ta tương đối gần với đường chính, một vị trí khá tốt

    Hiện tại, vì giọng nói giận dữ dường như ngày càng lớn hơn, tôi đi ra ngoài.

    Khi tôi đang đi ra ngoài, tôi nghe thấy Tanya nói 'Làm ơn dừng lại đi', nhưng tôi cũng không thể làm được điều đó. Nếu Tanya đi ra ngoài, điều đó sẽ vô ích vì có lẽ cô ấy sẽ bị choáng ngợp, và nếu đó là ông ngoại, người đó sẽ bị đe dọa.

    "Hà Hà? Mày là cái quái gì.." "

    Hai người đàn ông trông có vẻ nhăn nhó tỏ ra nghi ngờ vì sự xuất hiện của tôi.

    " Tôi là người đã đến nơi này để cầu nguyện. Rõ ràng không có một sơ mới nào tới đậy. Tuy nhiên, nơi này vẫn là một nhà thờ của tôn giáo Darryl. Để ném một hòn đá vào nơi này, tôi không thể nói rằng tôi đồng tình được "

    " Hà Hà? Đây là một nơi đã được sử dụng bởi chủ nhân của chúng tôi. "

    " Nếu đó là như vậy thì nơi này không còn thuộc về tôn giáo Darryl? "

    " Đúng rồi. Tuy nhiên, vẫn còn những đứa trẻ sống ở nơi này, vì vậy chúng tôi đến đây để đuổi chúng ra. "

    " Là vậy sao. Tuy nhiên, ném đá vào nhà thờ, với tư cách là một tín đồ, đó là một hành động man rợ mà tôi không thể tha thứ. Vì vậy, để chứng minh rằng yêu cầu của bạn là hợp pháp, vui lòng trình bày chứng thư cho vùng đất được trao bởi văn phòng chính phủ. Và sau đó các biện pháp thích hợp sẽ được thực hiện. Sử dụng bạo lực với những người yếu đuối, đó là một hành động thái quá. "

    " Câm miệng! "

    " Nếu anh tiếp tục làm như vậy, những người trị an sẽ được gọi. "

    " Ngay từ đầu lỗi là của những đứa trẻ vì chúng không chịu đi "

    Một người đàn ông khác xuất hiện từ phía sau hai người. Người đàn ông vừa xuất hiện chắc là chủ nhân mà họ nói đến vì những người đàn ông dường như nghe theo người đàn ông này. Và bởi vì người đàn ông mặc quần áo quá thanh lịch cho nơi này, anh ấy là chủ nhân của họ, điều đó tôi hiểu rất nhiều.

    " Tôi sẽ đồng ý với điều đó. Điều đó nói rằng không thích hợp để dùng đến bạo lực. Nếu bạn thực sự có khiếu nại chính đáng, xin vui lòng cho văn phòng chính phủ. "

    " H'mh Tôi không bắt họ trả tiền thue nhà. Hơn nữa, tại sao tôi lại gây rắc rối cho chính phủ khi tất cả những gì cần thiết là cho mọi người chuyển đi "

    Khi anh nói điều đó, tôi thực sự đồng ý. Tuy nhiên, không thể tránh được nếu ai đó đột nhiên bảo họ rời khỏi nơi này. Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, phí thuê là gì.

    " Vậy cô sẽ trả tiền thuê nhà phải không? "

    ".. Huh? "

    Không, không, anh ấy đang nói gì? Anh ấy không hỏi liệu tôi có phải trả tiền thuê nhà hay không mà thay vào đó, tôi có phải là người trả tiền thuê nhà không? Nói cách khác, anh ấy có định bán cho tôi không?

    " Xin vui lòng cho phép tôi từ chối. Hay nói đúng hơn, anh đang nói về cái gì vậy. Với cuộc đàm phán đó. "

    " Tôi có thể sẽ nhận được một mức giá tốt từ bạn. Không, sẽ rất lãng phí nếu bạn bán ngay lập tức "

    " Đó là lý do tại sao, tôi nói rằng tôi từ chối. "

    " Hà. Bạn sẽ bảo vệ những đứa trẻ đó, đó không phải là một điều tốt sao? Tiền thuê nhà của những đứa trẻ sẽ bị xóa sạch, và bạn sẽ không phải lo lắng gì, không phải sao?"
     
  4. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Chương 23: Thu hoạch từ thị trấn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 23: Thu hoạch từ thị trấn.

    Khoảnh khắc một trong những người đàn ông túm lấy tôi, Tanya xuất hiện để bảo vệ tôi. Trong mắt tôi, mọi thứ xảy ra như thể nó đang chuyển động chậm lại.

    "Không được có thêm hành động nào nữa".

    Trước khi tôi biết điều đó, có một con dao trên tay Tanya, tôi tự hỏi cô ấy lấy nó ra khi nào? Con dao đó chĩa vào cổ họng của người đàn ông. Nó vẫn nằm ở đó cho đến khi một giọt máu chảy xuống.

    "Cô là ai"

    Vì sự suất hiện khác đột ngột và bất ngờ, những người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên, có vẻ như họ đã hồi phục rất nhanh sau đó và người chủ chủ nhân cười khẩy.

    "Trước đó không phải cô nói không dùng đến bạo lực sao? Vậy hiện giờ là thế nào?"

    "Đó là vì hành động của anh đã bược tôi dùng tới nó!"

    Không, trong thực tế, đó không phải là những gì tôi nghĩ tất cả chỉ là một cái cớ nhất thời tôi nghĩ ra mà thôi. Tanya, bạn không thể nhẫn nhịn thêm một chút, huh. Tuy nhiên, cô ấy đã cứu được too. Tôi rất biết ơn vì điều đó.

    Bây giờ nếu tôi nói ra thân phận của mình thì mọi chuyện sẽ ngay lập tức được giải quyết. Thế nhưng tôi lại muốn lực lượng an ninh làm việc này. Đây là một cơ hội tốt để họ thể hiện.

    Tôi muốn họ làm quem với công việc để không gặp trở ngại trong tương lai. Hơn nữa còn là xây dựng hình tượng của lực lượng trị an của nhà chúng tôi.

    "Con có sao không?"

    Ông ngoại xuất hiện rất đúng lúc. Một người với hình dáng trông rất lực lưỡng của ông, mấy người đó nhìn như muốn bỏ cuộc

    "Tsk. Đi nào."

    Người chủ cuối cùng đưa ra quyết định, hai người đàn ông kia cũng đi theo anh ta.

    "Cô chủ, sao cô lại làm một việc nguy hiểm như vậy?"

    "Tanya. Cô không được gọi tôi là cô chủ"

    "Đây không phải là lúc để nói những điều như vậy! Điều đó làm tôi rất tức giận. Ngay cả khi Gazelle-sama không xuất hiện, thay vào đó tôi có thể ra ngoài"

    "Nhưng bạn đã tức giận ngay cả trước khi tôi đi ra ngoài, phải không?"

    "Đó là bởi vì cô chủ đang ở trong một tình huống nguy hiểm. Nó chỉ là tự nhiên."

    "Với sự giận dữ như vậy, bạn sẽ không thể nói chuyện một cách bình tĩnh. Nếu ai đó đáng sợ như ông ngoại đi ra ngoài, có vẻ như cuộc nói chuyện sẽ không được thực hiện. Vì vậy, tôi nghĩ rằng người tốt nhất nên là tôi"

    ".. Tuy nhiên.."

    "Mục đích ban đầu của tôi là giúp đỡ bọn trẻ. Những đứa trẻ ở nơi này cũng là những công dân mà tôi nên bảo vệ. Vì là như vậy, tôi không ngại ra mặt"

    Khi tôi cố chấp nói điều đó, mặc dù Tanya không hoàn toàn bị thuyết phục, cuối cùng cô ấy cũng im lặng.

    "Về những gì đã xảy ra ở đây, tôi sẽ thêm nó vào chương trình nghị sự của mình khi chúng ta quay lại. Không phải vì nó mang tính cá nhân, mà bởi vì đó là một số việc phải được thực hiện cho lãnh thổ. Bây giờ, đã đến lúc chúng ta quay trở lại."

    Sau đó, những đứa trẻ đang run rẩy vì sợ hãi đã lấy lại tinh thần, chúng tôi nói lời chia tay và ra về.

    ".. Alice".

    Cách đường chính không xa, ông ngoại bỗng gọi tôi.

    "Có chuyện gì vậy ông ngoại?"

    "Chạy. Tanya hiểu chứ?"

    "Tất nhiên."

    Tanya, người không nói gì nữa sau đó, nắm lấy tay tôi và bắt đầu di chuyển.

    "Đợi đã, Tanya"

    "Alice-sama, xin đừng nói chuyện và hãy chạy đi"

    Tanya dẫn tôi về phía lối ra của đường chính, nơi có chi nhánh của lực lượng an ninh.

    "Làm ơn giúp chúng tôi!"

    Tôi, người không hiểu rõ tình hình, và với một dấu hỏi ngay trên đầu, tôi nhìn Tanya với sự thắc mắc.

    "Có chuyện gì vậy?"

    "Chúng tôi vừa bị một số người đàn ông tấn công và sau đó một người tình cờ nhìn thấy chúng tôi, đã giúp chúng tôi chạy thoát. Nhưng vì bọn họ đông hơn, tôi lo lắng liệu anh ta có ổn không"

    Tanya, người thường không có nhiều biểu hiện, thể hiện một biểu cảm sợ hãi như thể cô thực sự sợ hãi. Và người đàn ông đã giúp đỡ chúng tôi, tất nhiên là ông ngoại.

    "Thật là nghiêm trọng! Chúng tôi sẽ đi ngay lập tức"

    Ba người từ lực lượng an ninh xuất hiện và theo sau chúng tôi. Có vẻ như, ông chắc chắn trông mạnh mẽ hơn rất nhiều kể cả nếu ba người họ liên thủ với nhau Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.

    Tanya và tôi dẫn theo họ. Tanya cần phải đóng vai trò là người dẫn đường tuy nhiên, tôi không tách rời họ vì áp lực thầm lặng mà tôi cảm thấy đến từ tay mình. Tôi nghĩ rằng nó sẽ an toàn tuyệt đối cho tôi khi ở trong vòng bảo vệ của mình.

    Và thế là, khi chúng tôi trở lại hiện trường, có khoảng mười người trên mặt đất. Ngay lập tức, tôi nghĩ rằng họ đã chết, nhưng có vẻ như họ chỉ bị ngất.

    Về phần ông ngoại, ông đang đứng giữa những người đàn ông bất tỉnh trông thật chán. Hay nói đúng hơn là để có thể chăm sóc nhiều người như vậy trong một thời gian ngắn như vậy đúng như mong đợi về ông ngoại.

    "Ngài là.. cảm ơn ngài rất nhiều!"

    Một tiếng hô rất lớn. Điều đó nhắc nhở tôi, ông ngoại đã huấn luyện cho tất cả những người bảo vệ trong sáng hôm qua, vì vậy họ có thể nhận ra khuôn mặt của ông ngoại.

    "Mmn. Hôm nay, tôi được một trong những người quen của tôi yêu cầu làm người bảo vệ cho những cô gái trẻ này. Và sau đó, mặc dù tôi không thực sự hiểu nó, nhưng họ đột nhiên tấn công, vì vậy tôi đã đanh chúng"

    Tôi thấy chúng tôi giống như là một người khác cho đến cuối cùng. Chắc chắn, mặc dù khuôn mặt của ông ngoại rất quen thuộc với họ, thực tế là tôi hiện đang đóng vai trò là ủy quyền của lãnh chúa và con gái của Công tước nhưng chỉ được biết đến với những người thuộc Bộ Phát triển Tập đoàn Azura và một trong nhũng người điều hành lãnh thổ

    "Xin vui lòng chấp nhận lòng biết ơn của tôi về sự giúp đỡ của ngài. Chúng tôi sẽ xử lý những người này."

    "Vậy thì, tôi đoán tôi sẽ rời đi ngay bây giờ cùng với các cô gái. Mọi chuyện phiền anh xử lý"

    "Chắc chắn rồi thưa ngài'

    Sau đó, chúng tôi trở về biệt thự của Công tước mà không gặp vấn đề nào khác. Nhân tiện, những người tấn công chúng tôi, như tôi dự đoán, họ là người của chủ nhân đó. Có vẻ như anh ta chỉ rời khỏi nơi này vì anh ta muốn gọi cho những người khác. Họ ngay lập tức bị bắt với tội danh buôn người.

    Nạn buôn người hoàn toàn bị cấm trong lãnh thổ của chúng tôi. Đây không phải là điều tôi đề xuất, nó đã là một luật lệ trong lãnh thổ của chúng tôi kể từ thời xa xưa, vì vậy không cần phải cân nhắc.

    Ngoài ra, Ryle và Dida đã nổi giận ngay khi tôi trở về nhà. Ông ngoại chỉ đứng phía sau và cười. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn có ý định đi ra ngoài thị trấn. Đó là niềm vui, và quan trọng hơn, tôi đã thu hoạch được rất nhiều thứ.

    Và một điều, việc buôn bán sách, truyện tranh đã được bắt đầu. Sau đó, nó sẽ là những cuốn sách cổ tích dành cho trẻ em. Tôi sẽ tặng nó cho cô nhi viện như một món quà. Và số tiền thu được sẽ được sử dụng để xây dựng một cô nhi viện mới. Tôi quyết định rằng ngay cả trong tương lai, lợi nhuận cho cuốn sách ảnh sẽ được chuyển đến coi nhi viện.

    Tất nhiên, không cần phải nói khối lượng công việc của tôi đã tăng lên. Tuy nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác thỏa mãn hơn bao giờ hết vì tôi đã xác định được mục đích của mình.

    Những điều tôi đang làm không có câu trả lời đúng hay sai. Tuy nhiên, tôi có sức mạnh. Tôi có thể giúp đỡ và bảo vệ những đứa trẻ nhỏ đó. Không, tôi có thể giúp nhiều người hơn.

    Tất cả những gì tôi phải làm là tin vào chính mình. Những băn khoăn của tôi đã biến mât, và tôi sẽ cố gắng hết sức trong tương lai. Hôm nay là một ngày tuyệt vời.
     
  5. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Chương 24: Em trai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 24: Em trai.

    [​IMG]

    Đã nửa năm kể từ sự kiện đó trôi qua. Nói cách khác, kể từ khi tôi lấy lại ký ức của kiếp trước, gần hai năm đã trôi qua.

    Lợi nhuận của tập đoàn Azura vẫn như mọi khi, xuất sắc. Mặc dù cạnh tranh đã bắt đầu xuất hiện, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi, tôi đã tự hỏi liệu tập đoàn của chúng ta đã trở nên lớn đến mức bây giờ nó được coi là một thương hiệu?

    Sự cải cách của lãnh thổ đang diễn ra từng chút một. Ngân hàng đã trở nên phổ biến hơn, và việc bảo trì đường bộ sẽ sớm được thực hiện.

    Bộ phận giáo dục trung học của giáo dục đã bắt đầu hoạt động và tôi nghe nói rằng rất nhiều học sinh đã đăng ký. Đối với bộ phận Y tế, các thầy thuốc địa phương cũng rất tích cực tham gia, trong khi ở phòng Kế toán, đúng như kế hoạch, con cái của các thương nhân đã đến học kế toán kép và lý thuyết kinh tế.

    Tôi nghe nói rằng mọi người đã tham gia vào bộ phận nông nghiệp từng chút một. Sau đó, trường tiểu học được mở. Trẻ em từ cô nhi viên cũng được đi học, và tôi đã đến đó, tôi được họ yêu cầu đọc một vài quyển sách, truyện.

    Nhân tiện, những người bị bắt trong vụ việc đó đã bị kết án lao động bẳt buộc, vì vậy tôi đã sử dụng họ mà không cần báo trước. Họ chỉ bị bắt vì thuế và không đủ khả năng để tống giam họ.

    Thời gian trôi qua, rất nhiều điều khác nhau đã xảy ra.

    Thật đúng, thời gian đã trôi qua. Tuy nhiên, vì một số lý do, mẹ và ông vẫn ở đây trong biệt thự. Không, tất cả đều tốt và tốt, bạn biết không?

    Ý tôi là, mẹ thực sự rata giỏi, và bà đã đưa ra nhiều lời khuyên và đề xuất khác nhau cho bộ phận phát triển của Azura, điều này thực sự rất có ích.

    Mặt khác, nhờ đào tạo của ông nội, sự thành thạo của các vệ sĩ của chúng tôi đã tăng lên. Nó rất tốt. Nó làm tôi nghĩ, 'cả hai người đều làm rất tốt'.

    Bên cạnh đó, cả hai đều có người quen để giao lưu, và họ cũng có cuộc sống riêng, phải không? Trong khi nghĩ về những điều như vậy, không phải là tôi có thể nói họ về nhà với những lý do đó, tất cả những điều được coi là rất tốt, nếu những người liên quan đều ổn với điều này, thì tôi sẽ không nói gì cả.

    Vào một ngày, điều gì phải đến cũng đã đến.

    "Mẹ! Chính xác thì mẹ đang làm gì vậy?"

    Trong khi tôi đang có một thời gian uống trà vui vẻ với mẹ trong vườn thì một kẻ đột nhập bất ngờ xuất hiện. Đó là em trai tôi, Berne. Cậu ấy đã không thay đổi một chút nào kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy nhau.

    "Là ai gây ồn ào vậy? Đưa nó ra khỏi đây ngay lập tức!"

    Mẹ thậm chí không nhìn Berne, mẹ chỉ lạnh lùng đối nói. À, giọng nói của mẹ đã thay đổi và mồ hôi lạnh chảy xuống lưng tôi.

    Mọi người phân vân có nên làm theo những gì mẹ nói không. Dù sao thì Berne cũng sẽ là người thừa kế của ngôi nhà. Trong số họ, chỉ có Tanya bắt đầu di chuyển để thực hiện mệnh lệnh của mẹ.

    Tuy nhiên, trước khi cô tiếp cận cậu ta, cậu ta nhìn về phía chúng tôi một cách giận dữ và hỏi.

    "Đừng né tránh câu hỏi, xin vui lòng cho con biết lý do".

    "Nếu con hỏi về lý do thì ta đã viết nó trong thư. Ta cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình không được tốt nên sẽ nghỉ ngơi trong lãnh thổ và không tham gia những việc khác"

    "Mẹ có thể ngồi đây uống trà như bình thường, vậy sao lại nói là sức khỏe không tốt? Ngoài ra, đó là một lời mời từ hoàng gia, mẹ muốn đưa nhà công tước của con vào tình thế khó khăn phải không?"

    Chắc chắn, ngay lúc này, Berne Berne nghĩ rằng mình hoàn toàn chiếm ưu thế so với mẹ và có biểu hiện đắc thắng. Nhưng thật đáng tiếc biết bao. Mẹ không phải là người sẽ đứng ra nói chuyện theo cách đó. Bằng chứng của tôi xuất hiện khi mẹ đặt cốc xuống và cho Berne một ánh mắt lạnh lẽo.

    ".. Con nói quá nhiều. Ngôi nhà của con? Con nghĩ là mình đã là người được thừa kế?".

    Đó là một gáo nước rất lạnh và buốt dội lên đầu Berne. Cậu ta chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng mẹ sẽ nói như vậy và đang có một biểu cảm rất bất ngờ.

    "Dù sớm hay muộn, con cũng sẽ thành công và khi đó nhà công tước sẽ"

    "Im lặng. Trong việc xem xét nhà công tước? Trong trường hợp đó, phải có một lý do thực sự tốt tại sao con không trở về nhà trong kỳ nghỉ dài để nghiên cứu làm thế nào để cai trị lãnh thổ theo cha con? Chắc chắn lý do không phải vì bạn muốn ở cùng với nhị Hoàng tử và con gái của Nam tước hay đại loại như thế mà con đã hoàn toàn coi thường trách nhiệm của mình"

    "Đó là.."

    "Trước tiên, ta đã nhận được sự cho phép của Nữ hoàng Thái hậu khi vắng mặt trong bữa tiệc đó. Con đã trở nên cao trọng đến mức con có thể ảnh hưởng quyết định của hoàng gia?"

    ".. Tsk."

    Un, tình huống này đã hoàn toàn rơi vào tay mẹ nhờ chiến thuật của mẹ. Để bắt đầu, mặc dù đó là một bữa tiệc được tổ chức bởi hoàng gia, và không được vắng mặt.

    Tuy nhiên, nó rất ít khi được tổ chức. Hơn nữa, Nữ hoàng Thái hậu đã đồng ý với mẹ. Vì vậy, ngay cả khi đó là hoàng tộc, họ không thể nói này nói nọ

    "Đầu tiên, việc mời mẹ của cô gái mà anh ta đã hủy hôn ước, đến một bữa tiệc đính hôn để đính hôn với một cô gái khác, động cơ của họ rất đáng ngờ. Ngoài ra, chỉ mới hơn một năm kể từ khi lễ đính hôn bị hủy bỏ. Nữ hoàng Thái hậu cũng vậy, bà khá là buồn về điều đó. Và vì như vậy, cha con sẽ có thể không tham dự. Tuy nhiên, vì cha của con có một vị trí quan trọng, ông có thể sẽ tham dự. Và như vậy, điều này sẽ đủ để đại diện cho Nhà công tước của chúng ta"

    Và cuối cùng đó là lễ đính hôn giữa con gái của Nam tước và Ed-sama. Đã gần hai năm kể từ thời điểm đó Trước đó, tôi đã nghĩ rằng hai người luôn yêu nhau đã chờ đợi trong hai năm chắc chắn đã rất kiên nhẫn.

    "Chính xác những gì con muốn. Con xuất hiên ở đây và ngay lập tức bắt đầu hoành hành. Ta nghi ngờ về phẩm giá của con. Rốt cuộc, có một câu nói rằng những kẻ xấu và kẻ không có đạo đức cũng chả khác gì nhau"

    Mặt Berne nhanh chóng đỏ lên. À, cậu ts đã nổi giận~Tôi tự hỏi có phải vì mẹ đang nhắc đến con gái của Nam tước, Yuri.

    "Mẹ. Ngay cả khi là mẹ, việc nói những điều không tốt dù mẹ nghĩ về nó như thế nào cũng không phải là điều tốt?"

    "Ngay bây giờ, ngay bây giờ, con có muốn tố cáo mẹ mình không? Cũng giống như những gì con đã làm với chị gái của mình?"

    Mặc dù Berne đã cố gắng hết sức có thể để phản bác, nhưng nó không có tác dụng với mẹ. Nếu cậu ta tố cáo mẹ, cậu ta sẽ không thể là một phần trong đoàn tùy tùng của nhị Hoàng tử. Đầu tiên, Nữ hoàng Thái hậu sẽ không để yên về điều đó.

    "Ta thất vọng về con trong thời gian qua. Tất nhiên, cha con cũng có cùng quan điểm. Nếu con không làm rõ hành động của mình, chúng ta không phiền lòng coi thường con. Và bên cạnh đó, với chị gái của con quản lý lãnh thổ rất tốt, chúng ta không có gì phải lo lắng."

    Lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện này, mẹ nhìn Berne và mỉm cười. Ah, nhưng nụ cười của mẹ bây giờ thật đáng sợ.

    "Ta mừng cho con. Con có thể ở cùng với con gái của Nam tước mà con yêu mãi mãi. À, tuy nhiên, vì con không có duyên, sau khi rời khỏi địa vị của con, có lẽ con sẽ bị vứt bỏ"

    "Và một thứ như vậy, thật không thể nào.. ngay từ đầu, tại sao chị gái lại trở thành ủy quyền của Chúa? Mẹ đã có một hành động thô lỗ đối với một người sắp trở thành một phần của hoàng gia. Khác với việc mất vị trí xã hội, chị ta nên bị đưa đi ngay lập tức"

    "Ta không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, cô ấy là con gái của Nam tước. Đầu tiên, thật tức giân khi một cô con gái chỉ là một Nam tước giơ răng nanh của mình trước một cô con gái của Công tước. Nếu không phải là Hoàng tử thứ hai là một phần của hoàng tộc, và con, vết nhơ của Nhà chúng ta, và vì thế, Nhà công của chúng ta sẽ ngay lập tức nghiền nát Nhà của con gái Nam tước đó"

    Khác với việc vì nể mặt nhị hoàng tử Hoàng tử, Berne cũng được xem xét. Tôi đoán đó là sự thật. Mặc dù điều đó thật khó chịu, nhưng khi một người chiến đấu, họ đang đại diện cho những ngôi nhà riêng lẻ của họ. Khi một người trong Nhà của bạn lên án một người khác trong Nhà của bạn, điều đó sẽ quá xấu hổ để trả đũa.

    "Một người ủy quyền của lãnh Chúa có quyền hạn giống như lãnh Chúa của lãnh thổ. Nói cách khác, con, người không liên quan đến chính trị của lãnh thổ, ngay cả khi con có bất cứ phàn nàn nào nó sẽ không có ý nghĩa gì cả. Đầu tiên, một người phân biệt đối xử với gia đình của mình và không có lợi cho Nhà công tước là không cần thiết"

    "Con không chấp nhận điều này! Xin hãy để con gặp chị gái"

    Mặc dù cậu ta nói muốn gặp tôi, tôi vẫn luôn ngồi ngay trước mắt. Tôi đã nghĩ rằng sự hiện diện của tôi đã bị coi thường từ trước, có vẻ như tôi đã không sai. Ơ, có phải cậu ta đã quên mất tôi trông như thế nào không?

    "Com sẽ làm gì sau khi gặp nó ấy? Hỏi nó với vị trí là ủy quyền của lãnh Chúa? Con không có thẩm quyền đó. Để bắt đầu, co không có đủ điều kiện để gọi Iris là chị gái của mình".

    Mẹ thở ra một hơi và tiếp tục uống trà. Có vẻ như bà đã nguội đi một chút. Hãy yêu cầu Tanya phục vụ nhiều hơn.

    Khi tôi tình cờ nhìn Tanya, có một sự nghi hoặc trong mắt cô ấy. Cô ấy có lẽ đang tự hỏi tại sao em trai tôi yêu cầu gặp tôi khi tôi ở ngay trước mặt cậu ta?

    Và lý do anh ta chạy đến đây trong một cơn thịnh nộ là vì bữa tiệc đính hôn của người mà tôi đã đính hôn, có lẽ là những gì Tanya đang nghĩ.

    Khi tôi và cậu mặt đối mặt, tôi nghĩ rằng tôi sẽ nói với cậu ta và đánh bại cậu ta. Ít nhất tôi nghĩ đó là những gì tôi sẽ làm. Tuy nhiên, bây giờ cậu ta thực sự ở trước mặt tôi, tôi không cảm thấy gì cả.

    Nếu tôi phải nói thì đó là một từ duy nhất: Không tồn tại. Ngay bây giờ, sự tồn tại của cậu ta giống như một hòn sỏi bên lề đường. Lúc đó, tôi và Berne trở thành những người xa lạ, và tôi đã xóa đi sự tồn tại của cậu ta trong tâm trí tôi.

    Ah, tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi có suy nghĩ này với mong muốn rằng cậu ta sẽ không muốn trở về từ vườn hoa đó và thành công trong việc cai trị lãnh thổ
     
  6. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Chương 25: Vấn đề về em trai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 25: Vấn đề về em trai.

    "Xin lỗi vì đã làm phiền cô chủ. Đã gần đến giờ của cuộc gặp của cô với Sei"

    Trong khi bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, Tanya gọi tôi. Đã đến giờ rồi sao? Vì Berne đột ngột đến, tôi không thể thư giãn chút nào.

    "Mẹ ơi, con phải đi sớm. Mẹ hãy nghỉ ngơi cho tốt!"

    "Không sao đâu Irsi. Con cứ đi đi. À con cho đứa con trai ngốc nghếch này của mẹ đi cùng được không?"

    "Eh?"

    "Đứa con trai ngốc nghếch này", mẹ đang nói đến Berne, phải không? Nhưng tại sao?

    "Hãy cho đứa con trai ngốc nghếch này thấy cách con là việc và cho nó hiểu. Và nếu nó phàn nàn, con có thể đánh nó. Tanya, cảm ơn về lúc đó"

    "Vâng, con sẽ làm như lời mẹ nói".

    Nếu đó là Tanya, tôi chắc chắn cô ấy thực sự sẽ làm điều đó. Chà, nếu anh ta bắt đầu trở nên khó chịu, thì tốt hơn là đuổi anh ta ra khỏi đó phải không?

    "Vậy chúng ta đi thôi, Berne!"

    "Eh? Vậy đây là chị sao?"

    Berne nhìn tôi chăm chú và có vẻ ngạc nhiên. Theo tôi nghĩ, cậu ta đã hoàn toàn quên mất tôi trông như thế nào?

    "Đúng rồi. Vậy cậu nghĩ tôi là ai khác sao? Sắp đến lúc rồi. Mau đi thôi".

    Tôi ngay lập tức đi đến phòng nghiên cứu. Và Sei đã đứng bên trong chờ đợi. Khi Sei thấy Berne đi ngay sau tôi, anh ta nhíu mày nhưng anh ta sớm lấy bản báo cáo ra và đưa cho tôi. Tôi một lần nữa nhìn qua nó.

    "Lãi suất thu được của dòng sản phẩm bánh kẹo đã giảm đi một chút."

    "Đó là bởi vì một cửa hàng khác đã xuất hiện bán cùng một sản phẩm. Ngoài ra, có vẻ như họ đang bán nó với giá thấp hơn so với chúng ta".

    "Không cần phải giảm giá ngay bây giờ. Người tiêu dùng sẽ mua sản phẩm nào ngon hơn."

    "Ngoài ra còn có ý tưởng hạ giá mua nguyên liệu thô"

    "Từ chối. Nếu bạn nhìn vào giá trị cổ phiếu, giá này là hợp lý. Nếu bạn hạ thấp hơn nữa, điều này sẽ làm xấu đi mối quan hệ của chúng ta với nông dân. Vì vậy, để duy trì hoặc xây dựng mối quan hệ tốt với họ, chúng ta nên bảo đảm một tuyến giao hàng tốt hơn.

    Để điều hành một tập đoàn thành công, cần phải theo đuổi lợi ích. Tuy nhiên, tôi không muốn gây áp lực cho những người nông dân trong danh nghĩa lợi nhuận. Nó sẽ bị tính phí quá mức nếu nó được bán với giá cao hơn, và tôi cũng nghĩ nó có giá khá cao"

    "Bên cạnh giá thấp hơn, hãy tìm hiểu xem có gì khác không. Kiểm tra đội hình của các công ty khác, sau đó so sánh họ và đánh giá sản phẩm. Ngoài ra, tiến độ với các sản phẩm bánh như thế nào chúng ta sẽ bắt đầu bán vào tuần tới?"

    "Tất cả mọi thứ đều đúng tiến độ, mọi sự chuẩn bị đã được thực hiện và chúng ta có thể bắt đầu bán chúng vào tuần tới. Thông tin về sản phẩm có tên 'bánh sinh nhật' đang bị rò rỉ bởi, nhưng nhờ quán cà phê ban đầu có bánh trong thực đơn, nó đã được công chúng chấp nhận. Ngay bây giờ, rất nhiều câu hỏi đang được đưa ra"

    Câu khẩu hiệu cho quảng cáo là một chiếc bánh đặc biệt cho một ngày đặc biệt. Giống như một sinh nhật, hoặc một kỷ niệm ngày cưới. Khi họ đặt hàng, họ có thể quyết định các đồ trang trí trên bánh, hình dạng của nó và kem khi họ đặt hàng.

    "Như vậy sao, tôi rất vui. Vui lòng mang nội dung câu hỏi cho tôi".

    "Đây thưa cô"

    Tôi nhanh chóng dọc những tài liệu mà Sei trao cho tôi.

    "Hầu hết các câu hỏi liên quan đến phương thức đặt hàng và khi nào nó sẽ được bán. Khi điều này xảy ra và hoạt động, lợi nhuận từ dòng bánh kẹo sẽ tăng lên một chút. Sau đó, bạn sẽ quản lý hàng tồn kho như thế nào?"

    "Giống như những gì cô chủ đã hướng dẫn, chúng tôi sẽ bán các thiết kế còn sót lại từ các cổ phiếu trước từng chút một với giá chiết khấu"

    "Là vậy sao. Đây sẽ là một lý tưởng để ngăn chặn các cổ phiếu chạy ra ngoài. Nhưng với các số liệu hiện tại và thị trường, nếu sự sụt giảm tiếp tục, chúng ta sẽ hầu như không hòa vốn. Đặc biệt là những thành phần theo mùa, tốt nhất là hạn chế sử dụng những thứ đó vì giá trị khan hiếm của chúng".

    "Tôi hiểu."

    "Các dòng làm đẹp đang bán rất tốt như mọi khi. Tuy nhiên, hiện tại chúng ta có một vấn đề là việc sản xuất không thể theo kịp nhu cầu"

    "Vâng. Sản phẩm đó được bán hết trong tất cả các cửa hàng.."

    "Ưu tiên điều chỉnh việc sản xuất các sản phẩm làm đẹp. Ngoài ra, các sản phẩm sản xuất hàng loạt tình hình như thế nào?"

    "Tiến độ khá đều đặn. Ngay bây giờ, loại Honey và loại Rose đang được bán. Tiếp theo sẽ là loại Lily và Lavender"

    Đối với loại sản phẩm này, ví dụ, mật ong được sử dụng để tạo ra kem dưỡng da, dầu gội và nước xả. Nếu đó là dòng Rose, một hoa hồng được sử dụng cho tất cả chúng. Chúng được đặt trong các thùng chứa tương ứng và đóng gói cùng nhau.

    "Là vậy sao. Vui lòng khuyến cáo rằng tùy thuộc vào từng người, một số thành phần có thể không phù hợp với làn da của họ, vì vậy nếu họ bắt đầu phản ứng với các sản phẩm, hãy ngừng sử dụng ngay lập tức"

    "Tôi hiểu."

    "Đưa tất cả các báo cáo cho tôi, kể cả các báo cáo tài chính của các cửa hàng. Tôi sẽ xem nó vào buổi tối"

    Sau khi tôi nói vậy, Sei nói anh ấy hiểu và cúi đầu trước khi rời khỏi phòng.

    Bây giờ tôi nghĩ về điều đó, Berne thực sự rất im lặng. Nhưng khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy Tanya đã trói anh ta lại bằng một miếng vải nhét trong miệng. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nó có thể không cần thiết. Ý tôi là, đôi mắt anh mở to ngạc nhiên một lúc rồi.

    Khi tôi đưa cho Tanya một cái nhìn, yêu cầu cô ấy tháo nó ra, Tanya ngay lập tức hiểu ý định của tôi, và cô ấy lấy tấm vải ra khỏi mặc dù trông có vẻ không sẵn lòng.

    "Sao vậy Berne, có cần có biểu hiện như vậy không?"

    "Chị Irsi, chị phụ trách quản lý tập đoàn?"

    "Ah, tôi là người thành lập tập đoàn!"

    Ngay sau cuộc trò chuyện đó, ai đó đã gõ cửa nghiên cứu.

    "Xin mời vào."

    Người bước vào là Moneda. Moneda cũng vậy, khoảnh khắc anh nhìn thấy Berne, anh nhíu mày và ngay lập tức phớt lờ anh như thể anh không tồn tại.

    "Có một số điều tôi muốn tham khảo ý kiến với cô. Khi tôi hỏi Tanya về điều đó, cô ấy đã xác nhận rằng lần này sẽ ổn thôi"

    "Đúng là như vậy. Vậy, bạn muốn tham khảo ý kiến gì với tôi?"

    "Tài liệu nói về giá cả của hàng hóa ở đây. Như bạn có thể thấy, chúng ta có một vấn đề là giá đang tiếp tục tăng nhẹ"

    "Những thứ này thực sự rất nhỏ. Có lẽ vì giá trị của tiền đang giảm dần, nên giá cả đang tăng lên"

    "Vâng. Vì thế, tôi đã nghĩ đến việc tăng lãi suất, nhưng.."

    "Tôi nghĩ nó chưa cần thiết. Mặc dù giá đang tăng, nhưng nó thực sự rất nhẹ. Vì vậy, ngay bây giờ, ưu tiên chính là ổn định giá trên thị trường. Mức tiêu thụ của thị trấn sẽ tăng cao, các tập đoàn sẽ yêu cầu ngân hàng cho vay, tiếp tục phát triển theo hướng đó. Nếu bạn tăng lãi suất, bạn sẽ dội nước lạnh vào các tập đoàn đã nỗ lực rất nhiều để đạt được động lực."

    "Đúng vậy, tôi thấy mình vừa nghe được tin tức gì đó rất tốt"

    "Một lần nữa, lập một hội đồng và thảo luận về nó. Nếu bạn vẫn muốn tăng lãi suất sau khi giải thích trước đó, xin vui lòng cho tôi một lý do tôi có thể đồng ý"

    "Tôi hiểu, cảm ơn rất nhiều".

    "Umm, chị gái"

    "Có chuyện gì sao?"

    "Nếu tôi không nhầm, ngân hàng, có phải là vấn đề tài chính đã được thiết lập gần đây không? Tại sao chị lại là người chịu trách nhiệm về nó?"

    "Khi cậu nghĩ về nó cậu không thấy được điều gì sao? Nếu chỉ có nhiều như vậy, ngay cả khi cậu tự mình thực hiện một cuộc điều tra, cậu sẽ ngay lập tức hiểu về vị trí của mình, điều đó là không thể tha thứ cho cậu khi không biết. Nghiêm túc mà nói, cậu có ý định kế vị Công tước hiện tại với tư cách là người đứng đầu gia đình không?"

    Khi một người nghĩ về điều đó, cách nói của Moneda thực sự thô lỗ, nhưng lập luận mà anh ta đưa ra là đúng đắn, thậm chí Berne không thể bác bỏ.

    "Được rồi, bây giờ sẽ trả lời cho câu hỏi của Berne. Người đề xuất thành lập ngân hàng là chị gái của cậu, Iris. Vì vậy, việc tôi đến đây và tham khảo ý kiến của cô ấy là điều tự nhiên. Bây giờ, Iris-sama. Tôi sẽ báo cáo ngay nội dung cuộc họp của chúng tôi với hội đồng, điều đó có ổn không?"

    "Tất nhiên. Tôi mong chờ báo cáo của anh"

    Sau khi Moneda rời đi, Sebastian xuất hiện.

    "Cô chủ, trong cuộc họp này, tôi muốn làm một báo cáo tập thể liên quan đến việc quản lý lãnh thổ".

    "Tôi rất mong chờ về nó. Trước hết, việc điều chỉnh của bộ phận Tài chính diễn ra như thế nào?"

    "Mọi chuyện đang được tiến hành theo cải cách mà cô muốn để giảm thuế. Đầu tiên, liên quan đến sản phẩm của lãnh thổ của chúng ta. Hiện nay, các sản phẩm chính của chúng ta là ngũ cốc, chăn nuôi, cacao, và nhiều loại trái cây khác. Trái cây Cacao được sản xuất nghiêm ngặt trong lãnh thổ của chúng ta, và không có vùng nào khác có thể sản xuất nó. Đối với ngũ cốc, nhờ phương pháp canh tác tiên tiến đạt được trong nghiên cứu của bộ phận trung học, chúng ta đã có được một kho dự trữ dồi dào. Do đó, ngay cả khi chúng ta giảm thuế, họ vẫn nghĩ rằng chúng ta sẽ không bị giảm".

    ".. Là vậy sao. Đó là điều rất tốt"

    "Dây chuyền sản xuất của Lãnh thổ của chúng ta vẫn chưa được đưa vào trật tự. Do đó, chúng ta có thể nhập khẩu chúng với giá rẻ và đó là một lợi thế lớn"

    "Ngoài ra, các hướng dẫn của cô chủ về việc thực hiện giao dịch qua biển hiện đang hoạt động. Và chúng ta đã thu thập rất nhiều thành phần và sản phẩm không có trong Vương quốc của chúng ta. Bởi vì điều này, lãnh thổ của chúng ta sẽ thu được lợi nhuận nếu tập đoàn bán những thứ này trong nước".

    ".. Tôi hiểu. Ngoài ra, xin vui lòng cho tôi báo cáo của cuộc họp hội đồng và dự thảo thuế thu nhập. Khi nào là thời điểm thích hợp để giới thiệu nó, tôi sẽ đưa ra hướng dẫn sau".

    "Tôi hiểu."

    "Về sở công vụ. Sau khi họ hoàn thành việc đăng ký gia đình, sau đó yêu cầu điều tra đất đai. Tôi muốn họ làm rõ về việc ai sở hữu mảnh đất nào. Trong tương lai, vì các sổ đăng ký gia đình sẽ là một tài liệu hợp pháp ở đây trong lãnh thổ của chúng ta, hãy chắc chắn rằng chúng được thực hiện mà không có sai sót nào".

    "Vâng. Hiện nay, các vấn đề công cộng đã thông báo cho nhiều nơi trong lãnh thổ của chúng ta để tư vấn cho người dân.'Đây là một chính sách chính thức sẽ có lợi cho lãnh thổ của chúng ta, xin vui lòng chỉ dẫn chúng tôi.'Chúng ta sắp hoàn thành và sẽ sớm có thể tiến hành điều tra."

    "Đó là tin tuyệt vời. Sau đó, tỷ lệ sử dụng của trường tiểu học ở nhiều nơi là bao nhiêu?"

    "Nó đã tăng lên rất nhiều. Bên cạnh đó, người ta có thể tham gia miễn phí. Bởi vì vẫn còn một số quận chưa có trường học, điều đó có thể là một vấn đề trong tương lai"

    "Đó là những vấn đề về Công trình Công cộng. Sách giáo khoa thì sao?"

    "Nó đã được chia thành nhiều cấp độ khác nhau. Hiện tại, trẻ em từ bảy đến mười hai tuổi đang ở trong cùng một cấp, nhưng các cuộc thảo luận đã diễn ra để phân tách chúng dựa trên độ tuổi cá nhân của chúng'

    " Độ tuổi bắt đầu là bảy tuổi. Và sẽ tăng lên một lớp mỗi năm học. Tuy nhiên, một kỳ thi sẽ được tổ chức vào cuối mỗi năm và một người sẽ được phép lên một lớp tùy thuộc vào kết quả của họ, anh nghĩ sao? "

    " Tôi sẽ ngay lập tức đề xuất vấn đề này! "

    " Sau đó, vui lòng mang theo các báo cáo và dự thảo thuế thu nhập mà chúng ta đã nói trước đó. Ah, đúng rồi. Mẹ bảo tôi chỉ cho Berne cách chúng ta làm việc, vì vậy, khi anh đến phòng Tài chính để thu thập tài liệu và dự thảo thuế thu nhập, hãy đưa anh ấy đi cùng và yêu cầu anh ấy tính doanh thu thuế của nhiều nơi khác nhau ".

    Vì tôi đã bị trừng mắt một lúc rồi, tôi thực sự mệt mỏi. Tôi sẽ rời khỏi nơi này mà không chậm trễ. Và bởi vì cậu ta luôn luôn là người đứng đầu trong học viện, nên ít nhất cậu ta có thể làm một số tính toán.

    " Được rồi, Berne. Hãy đi theo tôi. Hãy vui lòng thể hiện đầy đủ khả năng của một người luôn luôn đứng đầu trong học viện ".

    ".. Tất nhiên. "

    Với đôi mắt vô hồn, Berne đứng dậy và đi theo Sebastian.

    " Haahh~cuối cùng tôi cũng có thể bình tĩnh lại ".

    " Cô chủ có ổn không? "

    Tanya hỏi tôi trong khi cô ấy rót trà.

    " Ý của Tanya là gì? "

    " Về vấn đề của người đó trong chính quyền của Lãnh thổ "

    " Không có vấn đề gì đặc biệt với nó. Tôi không có ý định kiểm soát thông tin của chính phủ lãnh thổ. Và Sebastian đã đi với anh ta, vì vậy anh ta có lẽ sẽ không làm điều gì lạ ".

    Tuy nhiên, khi nói đến tập đoàn Azura, như tôi dự đoán, tôi không thể cho cậu ta thấy quá nhiều. Và cuộc gặp với Sei trước đó chỉ nói về nội dung đã được công khai.

    Mặc dù cậu ta là em trai tôi, tôi hoàn toàn không tin tưởng cậu ta. Vì lý do này, khi nói đến kinh doanh, tôi không nói về tập đoàn Azura.

    Đối với chính quyền của Lãnh thổ, ngoài thông tin bí mật và quân đội, phương châm của tôi là Chính trị minh bạch, vì vậy không có nhiều thông tin bí mật.

    Bên cạnh đó, Ryle sẽ đến đây sớm thôi. Mặc dù họ được gọi là Đơn vị tuần tra an ninh, họ vẫn được coi là quân nhân, vì vậy đó là thông tin nhạy cảm. Sẽ thật rắc rối nếu em trai tôi, là một phần trong đoàn tùy tùng của nhị Hoàng tử và đã rò rỉ thông tin này cho nhị Hoàng tử. Tôi nghĩ rằng đó là một cái cớ tốt để cậu ta rời đi.

    " Đúng rồi. "

    Thật trùng hợp, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

    " Vào đi"
     
  7. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Chương 26: Giao tiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 26: Giao tiếp

    Tôi đã giải quyết hầu hết các công việc ngày hôm nay, tất cả những gì còn lại là sắp xếp và xác nhận các tài liệu. Bởi vì tôi cảm thấy không muốn ăn cùng em trai vào buổi tối, tôi đã yêu cầu Tanya mang cho tôi một bữa ăn nhẹ. Mẹ và Tanya đã không đề cập đến cậu ta bên cạnh tôi, có lẽ họ đang cân nhắc đến cảm xúc của tôi.

    Bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu tối hoàn toàn và căn phòng mờ chỉ được chiếu sáng bằng đèn. Tôi tự hỏi có phải đã đến lúc tôi bắt đầu mặc đồ ngủ không. Vì tôi chỉ nhìn vào các báo cáo chi tiết, không thể tránh khỏi nếu thị lực của tôi trở nên tồi tệ hơn.

    "Knock, knock". Một âm thanh gõ cửa vang lên. Khi tôi mời vào, người vào là Berne.

    "Có việc gì sao Berne?"

    "Chị vẫn còn làm việc sao?"

    "Đúng vậy. Như cậu thấy đấy!"

    "Chị luôn làm việc như vậy sao?"

    "Kể từ khi mẹ và ông đến, nó đã ít đi một chút. Quay trở lại những ngày trước khi họ đến, tôi sẽ làm việc cả ngày"

    Có thể đã rất lâu rồi kể từ khi tôi nói chuyện với em trai tôi. Đã gần hai năm kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau và thậm chí cả hai chúng tôi vẫn còn ở học viện, chúng tôi có đoàn tùy tùng riêng nên chúng tôi không có nhiều cơ hội để giao tiếp với nhau.

    ".. Là vậy sao.."

    "Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

    "Nó là gì?"

    "Tại sao cậu lại giúp nhị Hoàng tử?"

    ".. Lý do tại sao chị lại hỏi? Đó là bởi vì chị đã làm điều đó với Yuri"

    "Cậu đang nói về cách mà tôi chỉ trích cô ấy, và lan truyền những tin đồn sai lệch. Cậu đã chuẩn bị để nhận trách nhiệm về kết quả của những gì đã xảy ra chưa?

    Đầu tiên

    Nếu cậu muốn tiếp bước cha là Thủ tướng tiếp theo, cậu nên nghĩ về hậu quả. Hậu quả của hành động của cậu và ảnh hưởng của nó.

    Tôi không có thông tin chi tiết về hành vi của cậu trong Thành phố Hoàng gia. Tôi cũng không muốn biết. Tuy nhiên, tôi thực sự biết rằng danh tiếng của cậu không tốt như vậy.

    Ngay bây giờ, tôi không muốn để cậu thành một vị chúa tể đáng sợ, và trở thành Thủ tướng chỉ là một giấc viển vông"

    ".. Đây là nhiệm vụ của họ để thực hiện mong muốn của hoàng gia"

    "Vai trò của Thủ tướng là giám sát Vương quốc theo ý muốn của nhà vua. Tuy nhiên, một phần trong nhiệm vụ đó là ngăn cản nhà vua khi nhà vua phạm lỗi. Bên cạnh đó, cậu nói rằng nhiệm vụ của cậu là thực hiện mong muốn của hoàng gia, cậu không phải xem xét cảm xúc của người khác sao?"

    Ông nội là người nói với tôi nhiệm vụ của Thủ tướng. Và "Louis-dono đã trưởng thành một cách tuyệt vời với vai trò của anh ấy. Nhưng còn Berne thì.." đó là những gì ông đã nói.

    Tiết lộ Để tiến hành mọi thứ với cảm xúc và di chuyển vì cảm xúc là khác nhau. Tôi đã thực hiện một động thái bởi vì tôi đã vượt qua với cảm giác ghen tuông xấu xí, và nó đã dẫn đến kết quả đó. Số lượng đồng minh của tôi giảm dần, và tôi đã bị trục xuất khỏi học viện. Bạn đứng ở phía bên kia và tố cáo tôi vào lúc đó, nhưng bây giờ, bạn cũng không phải đối mặt với tình huống tương tự sao?

    Thật đáng tiếc để ngăn chặn truyền thống của gia đình chúng tôi có vị trí Thủ tướng. Tôi vẫn cần ngày càng nhiều sức mạnh. Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, tôi nghĩ rằng tôi có thể điều chỉnh hành vi của em trai bằng cách nào đó.

    "Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Có điều gì khác cậu muốn hỏi không?"

    ".. Không.."

    "Là vậy sao. Nếu là như vậy xin vui lòng rời đi. Tôi vẫn còn một số việc phải làm, vì vậy tôi không thể nói chuyện với cậu được nữa".

    Khi Berne rời đi, tôi thở dài. Bằng cách nào đó, tôi đã trở nên thực sự mệt mỏi. Miễn là cô gái đó ở đó, Ed-sama sẽ không thể để ý đến chuyện khác. Vì vậy, điều cần thiết hơn bao giờ hết là khiến cậu ta xa cách với đoàn tùy tùng.

    "Knock, knock", có tiếng gõ cửa lần nữa. Tôi tự hỏi lần này là ai?

    "Xin hãy thứ lỗi cho tôi".

    "Oh, là Sebastian. Có điều gì không?"

    "Khi tôi nhìn vào phòng, tôi thấy rằng vẫn còn ánh sáng. Cô chủ, xin hãy đi ngủ sớm".

    "Một chút nữa, vui lòng đợi. Tôi muốn xem qua báo cáo của Phòng nâng cao. Đó là kết quả của bộ phận nông nghiệp mà Sebastian đã nói trước đó trong ngày. Mọi người đều tuyệt vời. Mọi người đều học tập đúng cách và có thể hiển thị kết quả. Chỉ cần nhìn vào nó cũng khiến tôi hạnh phúc".

    "Theo tôi nghĩ, thực tế là họ có thể tập hợp lại với nhau, thảo luận và chọn một nơi để thử nghiệm, nó sẽ giúp ích rất lớn. Tôi cũng mong chờ những phát triển sẽ xảy ra trong tương lai".

    "Bạn nói đúng. Những điều tôi không biết và những điều tôi không thể nghĩ đến. Khi tôi nhìn nó theo cách này, nó khiến tôi không có gì ngoài sự kinh ngạc".

    "Ngoài ra còn có một số điều mà cô chủ không biết, huh".

    "Oh, Sebastian. Đó chỉ là điều tự nhiên. Ngoài bộ phận kế toán, tôi không tốt với bộ phận nông nghiệp và y tế. Đó là lý do tại sao bộ phận của trường trung học được thành lập, để lại cho những người chuyên về các lĩnh vực đó".

    Tôi tất nhiên có những hạn chế. Vì vậy, tốt nhất là để lại cho những chuyên gia để xử lý.

    ".. Đó là.."

    "Báo cáo của phòng tài chính. Tôi đã xem nó rồi. Chúng ta nên cắt giảm thêm một chút nữa, nếu không thì cuộc đàm phán không thể tiếp tục".

    Kiểu xử lý đó, cần phải nghĩ loại ảnh hưởng nào sẽ xảy ra trong một khoảng thời gian dài. Khi tôi nhìn thấy nó, đầu tôi bắt đầu lộn xộn. Vì để tốt cho não bộ, tôi cần một người tài năng hay đúng hơn là một Cố vấn mà tôi có thể trao đổi tranh luận.

    "Bạn đúng."

    ".. Nhân tiện, Sebastian. Berne đã làm thế nào?"

    "Anh ấy đã làm công việc được giao cho anh ấy một cách tuyệt vời".

    "Tôi hiểu rồi.."

    "Khi chúng ta ở phòng tài chính, anh ấy hỏi về cô chủ.'Có phải chị luôn làm việc này nhiều không?'Tại sao chị lại làm việc nhiều như vậy?'"

    "Có vẻ như một câu hỏi hơi bất lịch sự".

    "Vì điều đó, tất cả đều đáng ngạc nhiên. Trong học viện, tôi nghe nói rằng Berne-sama là một học sinh rất thông minh. Tuy nhiên, trí thông minh của anh ta không có nhiều tác dụng ở đây. Ngoài ra, khi nhìn thấy các tài liệu mà cô chủ đang làm việc cùng, anh ta đã nhận được một cú sốc.

    " Bạn thực sự hiểu Berne ".

    " Đó là bởi vì tôi đã dõi theo cậu ấy từ khi còn nhỏ, biểu cảm của Berne-sama được viết rõ ràng trên khuôn mặt cậu ấy ".

    Vâng, điều đó chắc chắn là đúng. Sebastian đã phục vụ Nhà của chúng tôi ngay cả trước khi chúng tôi được sinh ra, và anh ấy nhìn chúng tôi lớn lên. Theo một nghĩa nào đó, anh ta giống như là cha mẹ của chúng tôi.

    " Ngoài ra, tôi nghĩ rằng cô chủ đã nhận thấy nó. Bạn có thể cảm thấy đôi mắt của Berne-sama đang nhìn chằm chằm vào bạn ".

    " Chà, đúng vậy ".

    Nhờ cậu ta, tôi mệt mỏi hơn bình thường.

    " Đó là bởi vì cậu ấy đã quan sát cô chủ trong một thời gian dài. Khi chúng tôi bước ra khỏi phòng, vì tác động mà cậu ấy nhận được quá nhiều, câun ấy cứ loạng choạng ".

    " Ôi trời. Tôi tự hỏi liệu cậu ta đã trưởng thành hơn một chút chưa? "

    Nếu cậu ta nhận được nhiều tác động, tôi hy vọng cậu ta sẽ quyết định nhận được sự dạy dỗ của cha bằng mọi cách. Một cách nghiêm túc.

    " Tôi tin rằng nó như vậy ".

    Tôi tự hỏi liệu mẹ có nhắm đến điều này không? Bởi vì đứa trẻ đó có niềm tự hào thực sự cao, cậu ta rất dễ hiểu. Tôi lo lắng rằng khi trở về Thành phố Hoàng gia, cậu ta sẽ quay lại vườn hoa đó và tiếp tục là một phần của đoàn tùy tùng của nhị Hoàng tử? Nhưng vì vẫn còn đi học, cậu ta không còn cách nào khác là phải trở về Thành phố Hoàng gia.

    " Cảm ơn rất nhiều vì cuộc nói chuyện thú vị. Có vẻ như vẫn còn một chút hy vọng. Bây giờ, như Sebastian đề nghị, tôi nên ngủ một chút"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...