Bạn được VôTâm mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
0 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
97 0
Kiếm tiền
VôTâm đã kiếm được 970 đ
55003948969_5ab603b66b_o.jpg


Đại Thiên Ma Đế

Tác Giả: VôTâm

Thể Loại: Tiên Hiệp, Phục Thù, Luân Hồi, Hành Động, Bí Ẩn

Văn Án:

Tám mươi ngàn năm trước, Thẩm Dạ là Thiên Ma Đế Tôn - vị chủ nhân tối cao của Ma Giới, tung hoành ngang dọc tam giới là điều đương nhiên.

Nhưng một cái phản bội, một cái sụp đổ, tất cả đều thành quá khứ.

Đầu thai vào một gia tộc tu tiên nhỏ bé, từ một "phế vật" bị gia tộc khinh thường, Thẩm Dạ dần thức tỉnh ký ức tiền kiếp. Với trí tuệ lạnh lùng và tâm tính không từ bi, nàng từng bước thanh trừng gia tộc, gia nhập tông môn, khôi phục thực lực mất mát. Thành lập Ma Thiên Giáo, thu phục các nữ nhân vật mạnh mẽ, tiêu diệt hàng loạt tông môn Chánh Đạo - Thẩm Dạ dần xây dựng một thế lực mới, không ai dám chống cự.

Tám mươi ngàn năm ngoảnh lại chỉ như một cái chớp mắt. Cái tên Thẩm Dạ cũng theo thời gian mà trôi dạt. Từng là một Ma Thiên Giáo Chủ cao cao tại thượng, trong tay nắm quyền sinh sát, một lời nói ra có thể định đoạt thiên hạ.

Nhưng có một người, vẫn còn nằm sâu trong tâm tư của hắn.

Lâm Thanh Vân - đệ tử phản bội ngày xưa, giờ đã trở thành Thái Thượng Trưởng Lão Chính Đạo. Hắn mang theo ký ức tiền kiếp, mang theo sự phục thù tìm đến.

Còn hắn? Luân hồi qua bao nhiêu kiếp, quên hết tiền kiếp, quên hết nỗi tương tư, hay vẫn còn nhớ những ngày xưa?

Cuộc chiến truyền kiếp sắp bùng nổ. Từ Thanh Vân Quốc nhỏ bé, Thẩm Dạ sẽ chinh phục Ma Giới, xâm nhập Tiên Giới, và thực hiện kế hoạch phục thù cuối cùng.

Vương giả sẽ trở lại. Và lần này, sẽ không còn gì có thể ngăn cản.
 
Chỉnh sửa cuối:
0 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1: Cửu Thiên Phục Ma Đại Trận

Ánh sáng đỏ thẫm như máu, như lửa địa ngục thiêu đốt vô tận. Nó chiếu rọi bầu trời Tu Chân Giới, khiến muôn loài run sợ, những vì sao lạnh lẽo trên trời đêm dường như cũng rung chuyển.

Thiên Ma Đế Tôn đứng trên Vạn Ma Phệ Tà Châu – viên ma châu đỏ thẫm to lớn bằng một ngọn núi – tay cầm Thiên Ma Vạn Kiếp Kiếm, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hàng triệu Ma Quân dưới chân hắn.

Những Ma Quân ấy, mỗi vị đều là tướng tài ba, những vương ma mạnh mẽ. Họ xếp thành hàng ngũ vô tận, từng lớp chồng lên nhau đến tận chân trời. Ma khí hòa lẫn thành cơn bão đen kịt, khiến không gian xung quanh bị bóp méo, bị xé nát. Tiếng gầm gừ vang vọng như sấm sét từ địa ngục, như những con quỷ gào thét trong vô tận.

Tám vạn năm.

Tám vạn năm thống lĩnh Ma Giới. Tám vạn năm máu lửa, tám vạn năm quyền lực tuyệt đối. Từ một Ma Tu nhỏ bé, một sinh linh yếu đuối không ai biết tới, hắn đã trở thành vị Ma Đế vĩ đại nhất, khiến cả Tu Chân Giới run rẩy trước danh hiệu của hắn.

Những tông môn Chính Đạo cao ngạo, những Chân Tiên tự cho là vĩ đại, những Đế Quân từ các cảnh giới khác, tất cả đều phải cúi đầu trước sức mạnh của hắn.

Hắn đã chinh phục ba mươi hai quốc gia tu tiên. Tàn sát năm mươi tám đại tông môn. Giết chết mười ba vị Chân Tiên Chính Đạo. Hắn đã luyện hóa linh hồn ba mươi vạn tu sĩ thành Ma Nô trung thành, những kẻ sẵn sàng chết vì hắn mà không do dự. Hắn là biểu tượng của sợ hãi, hiện thân của tham vọng, ác mộng của những kẻ tu hành khi họ nhắm mắt vào đêm tối.

Nhưng hôm nay, tất cả sẽ kết thúc.

Hắn biết. Từ khi Lâm Thanh Vân – đệ tử thân tín nhất, người hắn dạy dỗ hơn ba mươi ngàn năm, người hắn tin tưởng hơn cả chính mình – bỏ đi ba ngày trước.

Một Ma Đế với tám vạn năm kinh nghiệm không thể không cảm nhận được sự phản bội. Những sợi liên kết giữa sư phụ và đệ tử đứt gãy, dòng chảy ma khí bị cắt đứt. Hắn cảm nhận rõ ràng, như thanh kiếm xuyên qua lưng, như cơn đau không bao giờ lành.

Nhưng hắn chọn cách.. Chờ đợi.

Chờ đợi để xem Lâm Thanh Vân dũng cảm đến mức nào. Chờ đợi để xem Chính Đạo tham lam đến mức nào. Chờ đợi để xem, liệu có ai trong vạn vạn Ma Quân này trung thành đến cùng, hay tất cả chỉ là những con chó sủa sẵn sàng lật mặt khi gió đổi chiều.

Câu trả lời đã rõ ràng.

Chín đại Chân Tiên Chính Đạo xuất hiện trên bầu trời, mỗi người tỏa ra ánh sáng chói lòa. Họ xếp thành vòng tròn hoàn hảo, chặn mọi đường thoát. Ánh sáng trắng tinh của họ chiếu xuống như những thanh gươm sáng, cắt xuyên bóng tối. Phía sau họ, bảy mươi hai đại môn phái Chính Đạo triệu hồi đệ tử, tạo thành quân đội khổng lồ. Hơn một triệu tu sĩ Chính Đạo, mỗi người tỏa ra ánh sáng trắng tinh, như những vì sao sáng trên bầu trời. Họ hát những bài kinh văn, tụng Phật pháp, tạo nên âm thanh vang vọng khắp vũ trụ – âm thanh của sự thánh thiện, công chính, của những kẻ tự cho mình là cứu tinh.

Và ở giữa, Lâm Thanh Vân đứng với nụ cười chiến thắng trên môi.

Hắn mặc áo bào trắng tinh của Thiên Kiếm Tông, tay cầm Cửu Thiên Thanh Minh Kiếm – thanh kiếm hắn từng dạy Lâm Thanh Vân cách sử dụng, chỉ dẫn cách vận động chân khí, từng nói rằng "kiếm này sẽ bảo vệ những người ngươi yêu thương".

Kiếm này luyện từ tinh thạch trắng tinh từ Thiên Cung, tẩm chứa năng lượng Chính Đạo tinh khiết nhất. Nó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, như những tia sáng từ vì sao xa xôi, như ánh sáng của những kẻ tự cho mình là đúng.

Nhưng không phải để sát hại Ma Tu, mà để bảo vệ. Để bảo vệ những người hắn yêu thương, để bảo vệ cái gọi là "chính đạo", để bảo vệ tương lai mà hắn mơ thấy.

Bây giờ, nó chỉ về để sát hại.

"Sư phụ," Lâm Thanh Vân gọi, giọng điệu ngọt ngào như mật, nhưng sâu bên trong là độc dược. "Ngươi đã dạy ta rằng, trong Tu Chân Giới, chỉ có sức mạnh mới là sự thật. Chỉ có quyền lực mới là tuyệt đối. Chỉ có những kẻ mạnh mẽ mới xứng đáng sống."

Thiên Ma Đế Tôn không trả lời. Hắn chỉ nhìn. Nhìn vào đôi mắt đệ tử, tìm kiếm chút tình cảm, chút do dự, chút nhân tính. Hắn tìm kiếm dấu vết của những năm tháng qua, những lúc dạy dỗ, những lúc cười đùa, những lúc tin tưởng với toàn bộ linh hồn. Hắn tìm kiếm kỷ niệm, những mảnh vỡ của mối quan hệ từng cho là vĩnh hằng.

Không có gì.

Chỉ có tham vọng. Chỉ có lạnh lẽo. Chỉ có sự tính toán lạnh lùng của kẻ đã quyết định từ lâu.

"Vạn Ma Phệ Tà Châu," Lâm Thanh Vân tiếp tục, giọng điệu trở nên cứng rắn, "Thiên Ma Chân Kinh, Vạn Kiếm Quy Tông.. Tất cả những thứ này sẽ thuộc về ta. Và ngươi, ngươi sẽ trở thành bộ xương khô trong Vạn Ma Động, một kỷ vật cổ xưa, bài học cho những kẻ khác – bài học rằng, không ai vĩnh hằng."

Thiên Ma Đế Tôn cười. Tiếng cười lạnh lẽo, không vui, không buồn, không chế nhạo. Chỉ có sự bình thản của kẻ đã chứng kiến vạn năm qua đi. Hắn đã thấy đế vương sụp đổ, tông môn bị tàn sát, thế lực mạnh mẽ nhất cũng chỉ là bụi đường. Hắn đã thấy Chân Tiên bị giết chết, Đế Quân bị phế truất. Hắn đã thấy tất cả, và hắn biết rằng, không gì là vĩnh hằng.

"Ngươi nói đúng," hắn nói, giọng điệu trầm hùng vang lên khắp bầu trời, khắp Tu Chân Giới. Tiếng nói làm không gian rung chuyển, những ngôi sao xa xôi rung lên, cả vũ trụ dường như nghe thấy.

"Ta đã dạy ngươi rằng, chỉ có sức mạnh mới là sự thật. Nhưng ta quên dạy ngươi rằng, sức mạnh đó phải được xây dựng trên nền tảng của.. Sự kiên nhẫn."

Hắn giơ tay lên. Vạn Ma Phệ Tà Châu phát sáng mạnh hơn, ánh sáng đỏ thẫm lấn át bầu trời, như mặt trời đỏ máu mọc lên từ địa ngục. Hàng triệu Ma Quân gầm gừ, tiếng rú vang vọng như sấm sét, như tiếng gào thét của sinh linh bị đẩy đến bờ vực tuyệt vọng. Họ sẵn sàng tấn công, tàn sát, chết vì Thiên Ma Đế Tôn, vì họ biết, chỉ sức mạnh mới xứng đáng sống.

Nhưng rồi..

Cửu Thiên Phục Ma Đại Trận kích hoạt.

Một lưới năng lượng khổng lồ bao phủ bầu trời, những sợi chỉ trắng tinh xuyên qua không gian, cố định mọi Ma Quân tại chỗ. Những sợi chỉ tỏa sáng chói lòa, làm không gian xung quanh bóp méo, xé nát. Chín đại Chân Tiên Chính Đạo tấn công cùng lúc, từng người phát ra đòn chí mạng.

Ánh sáng trắng tinh và đỏ thẫm va chạm, tạo nên vụ nổ kinh hoàng. Không gian xé nát, mảnh vỡ thực tại rơi xuống như mưa từ bầu trời sụp đổ. Cơn gió ma khí và chân khí xoay tít, tạo nên lốc kinh hoàng, những cơn lốc có thể xóa sổ cả quốc gia tu tiên.

Thiên Ma Đế Tôn không tránh. Hắn chỉ đứng đó, Thiên Ma Vạn Kiếp Kiếm tỏa sáng đỏ thẫm. Hắn chiến đấu với chín vị Chân Tiên cùng lúc, mỗi đòn kiếm chứa đầy sát khí vạn năm. Kiếm hắn cắt xuyên không gian, tạo vết rách đen tuyền, dẫn tới vũ trụ khác, vết rách không ai dám tiến gần.

Nhưng số lượng quá nhiều. Năng lượng quá mạnh. Và quan trọng nhất, hắn bị phản bội từ bên trong.

Lâm Thanh Vân xuất hiện phía sau, Cửu Thiên Thanh Minh Kiếm xuyên qua lưng. Không phải để giết, mà để.. Khóa.

Khóa toàn bộ ma khí của Thiên Ma Đế Tôn.

Hắn cảm thấy cơ thể bị đóng băng. Ma khí không chảy, linh hồn không di chuyển. Hắn trở thành bức tượng, kỷ vật, xác chết sống. Đó là cảm giác tồi tệ nhất, không phải chết, mà là cô lập, cắt đứt từ toàn bộ sức mạnh.

"Ngươi.. Thực sự muốn làm việc này sao?" Thiên Ma Đế Tôn hỏi, máu chảy từ khóe miệng. Lần đầu tiên trong tám vạn năm, hắn cảm thấy.. Đau. Không phải đau thể xác, mà đau tâm hồn. Đau vì phản bội. Đau vì tin tưởng bị lợi dụng. Đau vì kẻ hắn yêu thương như con trai lại đâm dao vào lưng.

"Ta không muốn," Lâm Thanh Vân nói, giọng lạnh lẽo như băng.

"Ta phải. Thiên Kiếm Tông hứa cho ta vị trí trong Tiên Giới. Hứa quyền lực vô hạn. Hứa cho ta.. Thánh Nữ Chính Đạo."

Hắn rút kiếm ra.

Thiên Ma Đế Tôn rơi xuống.

Chín đại Chân Tiên Chính Đạo bao vây, từng người phát ra đòn chí mạng. Kiếm họ cắt xuyên không gian, chứa đầy năng lượng Chính Đạo tinh khiết. Thiên Ma Vạn Kiếp Kiếm rơi khỏi tay. Vạn Ma Phệ Tà Châu bị cướp. Thiên Ma Chân Kinh bị lấy mất.

Và rồi, hắn rơi vào hư vô tuyệt đối.

Không ánh sáng. Không âm thanh. Chỉ sự tuyệt đối của hư không. Hắn rơi, rơi, rơi.. Không biết bao lâu. Có lẽ mười ngàn năm. Có lẽ một phút. Thời gian không còn ý nghĩa.

Linh hồn hắn bị xé nát, chia cắt, hủy diệt. Nhưng không hoàn toàn. Một phần vẫn còn, tia sáng nhỏ bé trong bóng tối vô tận. Tia sáng chứa đầy tức giận, uất ức, quyết tâm.

Quyết tâm phục thù.
 

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back