

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn tỏa ra một không gian yên tĩnh. Em vừa uống xong cốc sữa nóng, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong miệng, thì chuông tin nhắn vang lên. Là tin nhắn từ anh. Theo thói quen em nhanh tay ấn đọc, em mỉm cười khi thấy những dòng chữ quen thuộc.
"Anh đang bay đây, em nhớ mặc ấm mỗi khi ra ngoài và ăn uống đầy đủ nhé. Đợi anh, tuần sau anh về."
Đọc và trả lời anh xong, em quay qua lướt TikTok thì bất chợt video ấy hiện lên. Video nhận giải thưởng của anh. Em dừng lại, không thể rời mắt. Buổi tối nay em biết có buổi trao giải quan trọng nhưng vì công việc nên không xem trực tiếp được.
Nhưng bây giờ, khi nghe cái tên quen thuộc được vang lên trong khán phòng đông nghịt, tim em nổi lên niềm hãnh diện. Nỗ lực của anh và của bao nhiêu người đã được đền đáp. Em tưởng tượng người đứng lên nhận giải thay anh sẽ là ai đó thân thuộc, như chị của anh chẳng hạn, nhưng không.
Người đi lên nhận giải thay anh lại là cô ấy. Cô gái đã từng xuất hiện trong câu chuyện giữa chúng ta, dù anh đã nhiều lần khẳng định không có gì, chỉ là những người đồng nghiệp bình thường. Lạ thật, cái cảm giác như một vết dao vừa đâm thẳng qua lồng ngực. Từ "đại diện" đó như một vết cắt sâu hoắm, đẩy em về đáy hẫng cảm xúc.
Em bất chợt nhận ra, mối quan hệ này chẳng phải lúc nào cũng chắc chắn như em đã tưởng. Tại sao em thật lòng vui mừng khi anh đạt được giải thưởng đó, nhưng người nhận giải thay anh lại khiến em suy sụp?
Trong im lặng, những ký ức giữa chúng ta bắt đầu tràn về. Những ngày đầu quen nhau, em đã nghi ngờ vì sự chênh lệch giữa hai người. Anh tài giỏi, sáng lạng, lúc nào cũng đặt mình trong những điều lớn lao. Em, chỉ là một cô gái bình thường, với những ước mơ nhỏ nhoi. Chúng ta đến với nhau như thể hai đường thẳng song song đang tìm cách giao nhau.
"Anh đang bay đây, em nhớ mặc ấm mỗi khi ra ngoài và ăn uống đầy đủ nhé. Đợi anh, tuần sau anh về."
Đọc và trả lời anh xong, em quay qua lướt TikTok thì bất chợt video ấy hiện lên. Video nhận giải thưởng của anh. Em dừng lại, không thể rời mắt. Buổi tối nay em biết có buổi trao giải quan trọng nhưng vì công việc nên không xem trực tiếp được.
Nhưng bây giờ, khi nghe cái tên quen thuộc được vang lên trong khán phòng đông nghịt, tim em nổi lên niềm hãnh diện. Nỗ lực của anh và của bao nhiêu người đã được đền đáp. Em tưởng tượng người đứng lên nhận giải thay anh sẽ là ai đó thân thuộc, như chị của anh chẳng hạn, nhưng không.
Người đi lên nhận giải thay anh lại là cô ấy. Cô gái đã từng xuất hiện trong câu chuyện giữa chúng ta, dù anh đã nhiều lần khẳng định không có gì, chỉ là những người đồng nghiệp bình thường. Lạ thật, cái cảm giác như một vết dao vừa đâm thẳng qua lồng ngực. Từ "đại diện" đó như một vết cắt sâu hoắm, đẩy em về đáy hẫng cảm xúc.
Em bất chợt nhận ra, mối quan hệ này chẳng phải lúc nào cũng chắc chắn như em đã tưởng. Tại sao em thật lòng vui mừng khi anh đạt được giải thưởng đó, nhưng người nhận giải thay anh lại khiến em suy sụp?
Trong im lặng, những ký ức giữa chúng ta bắt đầu tràn về. Những ngày đầu quen nhau, em đã nghi ngờ vì sự chênh lệch giữa hai người. Anh tài giỏi, sáng lạng, lúc nào cũng đặt mình trong những điều lớn lao. Em, chỉ là một cô gái bình thường, với những ước mơ nhỏ nhoi. Chúng ta đến với nhau như thể hai đường thẳng song song đang tìm cách giao nhau.