Nghiêm Nhiên 27 tuổi, một nam nhân đúng chất soái ca trong lòng của các cô gái, lại là một chủ tịch trẻ của một công ty lớn. Tính cách thì ba´ đạo không ai không biết, vui thì sẽ bỏ qua chuyện nhỏ nhưng lúc buồn thì hành nhân viên trong công ty làm họ loạn luôn, vẫn là tội cho thư kí Tư Minh của chúng ta. Ở ngoài là vậy thế nhưng về nhà thì khác:
"Vợ ơi, anh mau mở cửa ra đi mà, cho chồng vào ngủ với..".
Hắn ở ngoài cửa phòng ngủ không ngừng kêu than. Nhưng cho dù hắn làm thế nào thì người trong phòng cũng không mở cửa mà chỉ lạnh lùng nói: "Nghiêm Nhiên, nếu ngươi mà làm cho tiểu Hàn tỉnh thì ông đây sẽ cho ngươi hối hận".
Người ấy vừa nói xong thì tên tự xưng "chồng" ấy liền nói nhẹ nhàng lấy lòng: "Tịch Tịch, vợ yêu, em không làm ồn nữa, em ngủ sopha liền. Vợ ngủ ngon". Nói xong liền chuồn mất. Vợ hắn chính là bảo bối, là tâm can của hắn - Tô Tịch đại nhân của chúng ta. Một lời của y như là một đạo thánh chỉ đối với hắn. Hắn có thể không sợ trời, không sợ đất hay là bất kỳ điều gì nhưng tuyệt đối lại vô cùng sợ y. Phải mất rất nhiều công sức hắn mới có được y vì vậy hận không thể đem toàn bộ thế giới này dâng vào tay y. Vâng, anh Nghiêm Nhiên này đúng chất ôn nhu công trong truyền thuyết đây. Lại nói về Tô Tịch đại nhân, y là một người thẳng thắn, tốt bụng. Y năm nay đã ngoài 30, tướng mạo bình thường nhưng lại làm cho người khác cảm thấy thoải mái mỗi khi nhìn thấy y cười, cũng vì vậy vị chủ tịch họ Nghiêm kia luôn ghen đến lợi hại. Haz, vợ hắn thế này thì hỏi hắn làm sao không yêu không ghen được?
Không chỉ vậy, đến cả con trai mình mà hắn còn ghen được huống chi người khác. Nghiêm Nhiên và Tô Tịch co´ 2 cậu con trai 5 tuổi, mỗi đứa mang một họ là Nghiêm Hàn và Tô Trung.
Trở lại hiện tại, vị nào đó ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng bên trong muốn bốc lửa ghen đến banh nóc nhà luôn rồi. Miệng thì không ngừng mắng cậu nhân viên Tương kia, đầu phải nghĩ cách để vợ yêu quan tâm đến mình. Hai tuần rồi, vợ yêu giận hắn 2 tuần lận ấy nha.
Đột nhiên, não hắn thông ra: "Đúng rồi, tiểu Hàn. Tên tiểu tử thối kia sẽ giúp vợ yêu hết giận mình thôi. Hừ, tên nhóc con đó tuy đáng ghét nhưng đỡ hơn tên nhân viên kia, kệ vậy. Kể có tiểu Trung thì tốt rồi. Tiểu Trung của ta khi nào con mới trở về với daddy đây?". Nhiên ca, tiểu Hàn là con ruột của ngươi đó nha!
* * *
Trở về bên Tô đại nhân, từ sáng sớm y đã nghe cậu đồng nghiệp Tương kia lải nhải không ngừng đến đau tai luôn, thế nhưng y thích tính cách của hắn như tiểu hài tử, thật đáng yêu. Nếu để cho vị chủ tịch kia biết được suy nghĩ của y thì.. chắc lúc đó chúng ta phải thắp cho đồng nghiệp Tương 3 nén nhan rồi nhỉ?
Tô Tịch làm trong công ty này cũng 3 tháng rồi. Ban đầu, tên họ Nghiêm kia một mực không cho y đi làm. Sau đó, 2 người chiến tranh lạnh được 1 tuần thì có người tự nhiên chịu thua. Nhưng hắn kiên quyết buộc y phải làm công ty mình nếu không miễn bàn. Cũng coi nhường nhịn cho đều y đành chấp nhận. Hắn ban đầu muốn y làm thư kí riêng cho mình nhưng y không chịu, y muốn tự lực làm không muốn dựa hơi ai. Cuối cùng có người mặt mày không vui nhưng cũng không phản kháng mà đồng ý.
Đồng nghiệp Tương - Tạ Tương là người mà y quen đầu tiên. Hắn là một người vui tính, hoạt bát. Nhờ có hắn mà y dần dần thích ứng được mọi thứ. Mà rõ ràng hắn biết y hơn 30 rồi mà hắn mới 27 đáng lẽ phải kêu y một tiếng "anh" không phải sao? Thế nhưng hắn cứ xưng như bạn bè cùng lứa không bằng. Hỏi thì hắn tươi cười nói: "Tiểu Tịch à, tớ còn nhìn cậu muốn là em trai tớ thì có". Lâu dần y cũng quen cách gọi đó luôn..
"Tiểu Tịch, tối nay bọn mình đi bar đi, đám Dư Minh cũng cùng đi nữa..". Cậu bạn đồng nghiệp Tương không ngừng léo nhéo lôi kéo Tô Tịch khiến y chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý. Nghĩ lại dù sao y vẫn còn đang tức tên nào đó nên vẫn chưa muốn về nhà, tiểu Trung đang du lịch với ba mẹ y, còn tiểu Hàn lại ở nhà nội nên y cũng muốn đi giảm stress mới được. Cũng đã thật lâu rồi..
Ở một quán bar mang tên YY, Tô Tịch cùng đám đồng nghiệp vừa uống vừa nói chuyện vui vẻ không ngừng lại không biết có một cậu thanh niên ngồi gần đấy luôn luôn nhìn y với ánh mắt phát sáng. Người ngồi bên cạnh hắn thấy hắn im lặng nhìn chằm chằm nơi đâu liền quánh nhẹ hắn cười giỡn nói: "Tống thiếu gia, ai lại có thể khiến cậu mê mẩn thế này hả?".
Vị Tống thiếu gia này tên đầy đủ là Tống Sinh, cậu 3 quý tử của Tống gia, 25 tuổi. Xuất thân từ danh môn vọng tộc của thế gia nên khỏi nói cũng biết nhan sắc của hắn chỉ một từ diễn tả "soái". 3 năm trước sang Anh ở với ông bà giờ mới về được vài ngày. Lần này, hắn cùng đám bạn cũ đi bar lại nhìn thấy được người ấy và nụ cười vẫn như lúc ấy. Trong lòng hắn đang nói: "Cuối cùng em cũng gặp lại anh rồi.. Tịch Tịch".
Trở lại bên đây, đồng nghiệp Tạ Tương lại tuyên bố đi karaoke đến đêm luôn, lại còn nói: "Tên nào dám về ta thiến". Cả đám cười to vui vẻ nhìn đồng nghiệp Tương đang ra vẻ đại ca mà lãnh đạo. Khác với họ, Tô Tịch nhìn giờ trong điện thoại suy nghĩ đăm chiêu. Liệu y có lên gọi về báo cho hắn biết là đêm nay y sẽ về muộn rồi bảo hắn đừng đợi không? Không, làm vậy là mình xuống nước trước không phải sao? Hừ, ta phi! Sau đó, y cất điện thoại đi rồi cùng đám đồng nghiệp tiến thẳng đến karaoke mà không biết người nào đó đang ở nhà tức điên lên..
"Tư Minh, cậu mau điều tra vợ tôi đang ở đâu ngay cho tôi!". Nghiêm chủ tịch la ó trong điện thoại rồi quẳng một phát cái điện thoại hãng mới đắt đỏ không thương tiếc xuống sàn nhà làm cho nó trở thành đồ bỏ đi. Trưa nay, hắn đi đến tìm thằng nhóc tiểu quỷ Nghiêm Hàn kia nhờ trợ giúp. Ai ngờ được nó chẳng những không giúp còn cười hả hê nhìn người gặp nạn. Ức quá, hắn liền nghiến răng nghiến lợi đi về còn không ngừng mắng nó trong lòng. Hắn lại suy nghĩ, bàn bạc trong lòng. Cuối cùng dùng thực để lấy lòng. Ngày trước vì muốn theo đuổi y, hắn đã khổ công tu luyện để có được tài nấu nướng cao tay và mang được vợ về. Hắn tự tin về bản thân, liền bỏ rơi công việc cho thư ký của mình rồi về nghiên cứu lựa chọn một bàn ăn tinh xảo để lấy lòng vợ yêu, bảo bối, tâm can của hắn- Tô Tịch. Đến cả dì giúp việc cũng không cho nhúng tay vào.
Một lúc sau, lại một tiếng chuông di động khác vang lên. Nghiêm chủ tịch liền nghe rồi một tiếng động của chiếc di động cùng hãng với chiếc kia rơi xuống đất trở thành đống vụn. Ở bên kia, thư ký Tư Minh sợ đến tái mặt. Lòng thầm cầu mong: Chị dâu à, mau về đi mà~
Sau khi điều tra được Tô Tịch ở đâu, anh không dám báo luôn cho boss biết mà gọi điện, nhắn tin cho y nhưng y vẫn không trả lời. Anh liền dẫn người vào tìm y nhưng đến nơi lại không thấy y đâu. Hỏi đám người kia thì nói y bảo có việc đi trước. Anh đành phải báo với boss tình hình và rồi.. Anh chợt thấy boss nhà mình thật đáng sợ mà..
Tô Tịch đứng ở phòng khách nghe thấy tiếng vỡ to khiến y khựng người lại. Đúng là lúc đầu y tính đi đến đêm mới về nhưng trong lòng thấy lo lắng nên chưa được nửa tiếng liền đi taxi về và kết quả là.. Vú Trương cũng mặt xanh lét hoảng sợ nói: "Tiểu Tịch..". Chưa kịp nói hết câu thì Tô Tịch miễn cưỡng cười nói: "Vú Trương cứ về trước đi".
Vú Trương ban đầu còn vui mừng hớn hở nhìn Nghiêm Nhiên nhiệt tình làm một bàn ăn lớn mà không cho bà giúp. Bà còn cười nói giỡn chọc hắn: "Ông chủ thật là thê nô mà". Hắn cũng cùng bà vui cười nói giỡn qua lại vậy mà sao chỉ có một lúc lại như vậy chứ? Vú Trương cũng chính là bảo mẫu cho Tô Tịch từ nhỏ đến giờ và cũng là quản gia của Tô gia khi Tô Tịch vẫn chưa lấy Nghiêm Nhiên. Sau này, khi y cùng hắn ra ở riêng cũng chính là nơi ở bây giờ. Vú Trương vốn thương yêu y như con ruột mặc dù bà cũng có 2 đứa con khác còn nhỏ tuổi hơn y. Vì lo lắng bà nhất quyết chuyển đến đây. Nói thật ban đầu bà cũng chẳng ưa cái vị ông chủ kia một chút xíu nào nên lúc đó bà đều chặt đứt hành động mờ ám của hắn làm với Tô Tịch của bà. Và cũng làm cho Nghiêm Nhiên hắn tức ói máu chỉ biết kiếm người khác chút giận. Sau này, thấy được tình cảm sâu sắc của hắn dành cho Tô Tịch dần dần bà cảm động rồi trở nên thân thiện với hắn. Mà nói, lúc trước tên Nghiêm Nhiên này có tức giận đến đâu cũng không bao giờ như vậy, cùng lắm là mặt mày nhăn lại rồi nằm nì trên sopha mà đợi y đến dỗ thôi. Nay lại..
Tô Tịch lườm hắn: "Ngốc, thấy ta không về không biết tự mình tự ăn cơm đi lại còn muốn làm nhóc con được dỗ ăn sao? Ngươi học theo 2 con trai ngươi đi, tụi nó cũng không cần ai nhắc cũng tự biết tự ăn rồi..".
Nghiêm Nhiên bĩu môi nói: "Không phải em ra trận tự tay nấu đợi anh về vợ chồng mình cùng ăn hay sao? Anh chỉ thương con không thương em gì cả".
Tất nhiên y biết là hắn vì mình tự tay làm hết những món này mà lại toàn món y thích dù là món hắn chưa nấu bao giờ. Nhớ lại ngày xưa, hắn vì y mà học nấu ăn đến nỗi mấy ngón tay chảy máu hoài. Y lại cảm thấy tim mình ấm hơn. Nhưng miệng vẫn mắng: "Mau ăn, còn phải ngủ để mai đi làm nữa". Hắn tuân lệnh vợ yêu, 2 người đều ăn cùng một bàn ăn, trong lòng cùng hạnh phúc..
"Đi ra, tôi còn đi tắm. Ê, cậu vào đây làm gì.. Ê..". Y vào trong nhà tắm vừa cởi đồ xong thì một con sắc lang từ sau nhảy tới và y đã bị ăn một cách ngon lành. Sau khi trải qua mây mưa, sấm chớp thì cuối cùng con sắc lang họ Nghiêm cũng ăn thấy đủ liền lương thiện tha cho y kèm theo một câu nói vô cùng muốn ăn tát: "Vợ yêu ăn thật ngon".
Tô Tịch nằm trên giường trừng mắt nhìn con sắc lang đang thỏa mãn nằm bên cạnh, nếu không phải y không còn lực thì y sẽ cho hắn biết thế nào là thê thảm. Đột nhiên y có một suy nghĩ trọng đại: Y muốn phản công. Đúng vậy, y sẽ bắt hắn nằm dưới mình. Hắc hắc, hắc hắc!
Nếu như suy nghĩ này của y để cho Nghiêm sắc lang kia biết được thì hắn sẽ tức cười nói: "Vợ yêu của em ơi, anh không bao giờ làm được đâu. Vì anh là vợ mà em là chồng. Chỉ em có thể mang trọng trách làm chồng thôi nên anh cứ hưởng thụ sự sung sướng đó đi vợ yêu". Rồi sau đó hắn sẽ bị y nhừ cho một trận rã rời. Nhưng đó là chuyện của lúc nào đó y biết mà không phải bây giờ..
Nghiêm Nhiên nhìn quản lý Mã nói với giọng uy nghiêm : " Quản lý Mã, nhân viên của bộ phận này dường như là không biết đây vẫn trong giờ làm việc nhỉ? ".
Còn Tô Tịch nhìn soái ca mới đến dường như y thấy rất quen nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Điện thoại y đột ngột vang lên tiếng tin nhắn đánh thức suy nghĩ trầm mê của y. Y mở ra đọc, hóa ra là vị nào đó rảnh rỗi nhắn tin cho y ghi: " Nhớ em không?" .
Tô Tịch nở nụ cười yêu thương nhắn lại: " Có ".
Đồng nghiệp Tương quay sang nhìn Tô Tịch như vậy liền khoác vai y trêu ghẹo nói: " Chậc, tiểu Tịch à, em nào lại khiến cho Tịch Tịch nhà ta say đắm đến độ chỉ cần đọc tin nhắn mà vui thế kia? ".
Tô Tịch nhắn xong tin nhắn : " Lo làm đi, bye" rồi cất điện thoại. Y nhìn kẻ đang nhiều chuyện kia nói: " Nhiều chuyện".
Đồng nghiệp Tạ Tương bị y nói vậy liền vứt bỏ hình tượng ôm cánh tay y mếu máo nói: " Tịch Tịch, người ta chỉ tò mò thôi mà. Cậu biết bấy lâu trái tim tớ chỉ trao cho riêng cậu không hả? ".
Tô Tịch nhìn hắn diễn tuồng mà phũ phàng nói: " Không " khiến kẻ đang diễn tuồng kia tan nát trái tim nhỏ bé.
Đồng nghiệp Tương đang định khóc thương tâm tuồng thì bị kẻ khác chen ngang .
" Xin chào! Em là Thư Sinh, mới đến. Mong được giúp đỡ " . Hắn nở nụ cười thân thiện khiến tim của bao thiếu nữ tan chảy: " Ối soái ca, I love you, Thư Sinh ". Tim bay khắp nơi khiến cả nơi đây như nhuộm màu hồng.
Thư Sinh nở nụ cười nói : " Anh Tịch, anh Tương ". Thế nhưng Tô Tịch không biết rằng ánh mắt của Thư Sinh nhìn y rất chi là sủng nịnh.
Thấy người mới đến lịch sự chào hỏi mình , đồng nghiệp Tương liền thay đổi 360 độ trở lên đúng chất một vị đàn anh vỗ vai hắn nói: " Tiểu tử khách sáo quá đi ".
Hôm nay, chủ tịch đang vui vẻ tung tăng muốn làm một bữa tối lãng mạn cùng vợ yêu ăn rồi sau đó... Thế mà lúc hắn chuẩn bị xong thì lại nhận được tin nhắn vợ yêu nói y hôm nay về trễ 9h y mới về. Hắn lúc đó đã xụi mặt rồi nay vợ yêu lại về trễ như vậy khiến hắn vừa giận vừa dỗi .
Còn Tô Tịch sau khi chỉ bảo cho Thư Sinh thì hắn lại mời y đi ăn đêm. Y muốn từ chối nhưng nhìn hắn chân thành vậy thì y đành gật đầu.
Tô Tịch nhìn quán ăn mà 2 người đang ngồi cảm thấy vô cùng quen. Đây là một quán mỳ ở gần trường học ngày xưa y từng học và đi chung cùng với người ấy. Ký ức dường như quay về, cả hình bóng bấy lâu mờ nay một lần nữa hiện rõ ra trong đầu y. Một loạt hình ảnh của quá khứ quay về khiến đầu Tô Tịch phát đau. Y đột nhiên sắc mặt trắng rồi lại xanh, ôm đầu mình.
Thư Sinh ban đầu hắn chỉ muốn là khi dẫn y đến nơi quen thuộc này để y nhận ra mình với nhớ lại những ngày hạnh phúc của 2 người họ khi xưa . Nhưng lại không ngờ khiến y trở nên như vậy, hắn liền hốt hoảng đưa y đi bệnh viện...
Nghiêm chủ tịch lo lắng cho vợ yêu vô cùng, bây giờ vợ yêu của hắn đang ở nơi đâu?
Trong khi hắn đang lo lắng thì tiếng mở cửa vang lên, hắn liền phi ra ngoài thấy y liền ôm làm nũng : " Tịch Tịch ơi! Anh làm người ta chờ lâu nha!!! ".
Tô Tịch trầm thấp nói: " Anh mệt muốn ngủ, anh đi trước ". Nói xong liền gỡ móng vuốt của hắn đang quấn trên người mình ra.
Tô Tịch sau khi vào phòng y liền ôm đầu của mình . Sau khi y nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ đã khiến y đau đầu muốn nứt. Nay đầu y lại tiếp tục đau vô cùng và nước mắt không ngừng chảy xuống...
Đã một tháng trôi qua, Tịch Tịch của Nghiêm Nhiên hắn đã rời bỏ để lại hắn phòng không gối chiếc thật là đáng thương. Cái đêm khi y về nhà hắn đã thấy kì quái cùng bất an trong lòng rồi nhưng lại không giám nghĩ nhiều nên cả đêm đó hắn phải nằm gọn chiếc salon đối diện phòng ngủ a. Nhưng thật không ngờ khi hắn thức dậy vào xem vợ thì lại thấy một phong thư. Tô Tịch - vợ yêu của hắn nói muốn rời xa hắn. Hắn làm sao chấp nhận được liền điên cuồng tìm kiếm. Kỳ thực Nghiêm chủ tịch suy nghĩ lố thôi rõ ràng trong phong thư Tô Tịch đại nhân nói y cần một khoảng thời gian suy nghĩ khi nào xong sẽ trở về. Nếu để cho đại nhân biết tên này làm lố thì không biết sẽ thế nào a..
Trong khi có một người đang điên cuồng tìm kiếm thì ở đây lại có một người vô cùng hưởng thụ. Tô Tịch đại nhân vốn là một người thông minh lại vừa tài giỏi. Lúc trước cũng nhờ y mà công ti nhỏ của Nghiêm chủ tịch mới được to lớn banh lầu vậy. Sau nhiều ngày suy nghĩ kĩ y đã có đáp án, y vẫn muốn sống trọn đời trọn kiếp với tên ngốc nhà y. Thế nhưng y cũng phải xây dựng sự nghiệp của riêng mình y nha và y quyết định trước tiên đầu tư vào chứng khoán. Một tháng trời số tiền trong tài khoản mới của y cũng lên hàng tỉ rồi a. Phải nói y là một cao thủ đó a. Sau đó y tiếp tục đi thu mua và lấy tên Tịch Nhiên. Không biết có phải ông trời thương yêu nhân tài không mà vận may của y lần lượt tới không ngừng, tiền vào như nước. Y càng ngày càng được nổi tiếng, thế nhưng không ai biết thân thế thiệt sự cũng như nhan sắc của vị đại lớn y đây trừ một người đó là thư kí kiêm người đại diện của y cũng chính là người bạn thân hồi nhỏ của y tên Lâm Từ. Cái tên này rất xấu miệng nha biết rõ chuyện của y rồi còn không ngừng đâm chọc nữa mới đau nhưng cũng vì vậy mà y mới hiểu được điều mà y muốn. Nói ra hắn cũng là thiên tài cộng thêm nhan sắc khá suất nên rất được yêu thích. Hắn cũng chính là người hợp tác với y trong việc đầu tư chứng khoán a nên hắn cũng là người rất giàu đó.
Tô Tịch ngồi trên shopha nhìn tờ báo trước mắt không ngừng nhíu mày. Tên Nghiêm Nhiên kia cư nhiên đang báo tìm y? Không phải y đã nhắn lại cho hắn rồi sao. Nhưng lại nhìn thấy vẻ tiều tụy của hắn y lại thấy đau lòng thầm mắng : "xú tiểu tử ngốc".
Lâm Từ nhìn Tô Tịch mà bĩu môi nói: "Nhớ người ta thì đi tìm đi, nhìn hình trên tờ báo không đỡ nhớ được đâu nha".
Tô Tịch liếc mắt khinh bỉ nói: "Chuyện nhà ta để cho ngươi xen vào à! Ngươi mà nhiều chuyện ta sẽ nói cho Tô Hứa tiểu đệ là..".
Lâm Từ liền bày mặt tiểu nhân nịnh nọt nói: "Tịch Tịch đại nhân tốt, ta sẽ không dám nữa a. Để ta đi pha cafe cho ngươi a". Hắn nói xong liền phi ra ngoài.
Tô Hứa là em họ của y, tính cách đứa nhỏ này lạnh băng nhưng lại rất nghe lời y nha. Tên Lâm Từ rất yêu nhóc nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa lấy được lòng người thương a. Tô Hứa năm nay 25 nhưng nhìn không khác học sinh cấp 3 đáng yêu vô cùng. Cũng vì thế khiến Lâm Từ ghen không ít lần. Mai mốt nếu nhớ sẽ nói về Tô Hứa sau, bây giờ nên quay lại vị chủ tịch Nghiêm Nhiên soái ca của chúng ta. Đã rất nhiều ngày trôi qua, mà tin tức về vợ yêu của hắn không có lấy một tin làm hắn đau khổ vô cùng. Hắn càng ngày vô trách nhiệm đẩy cho thư kí nhà mình khiến anh thư kí Tư Minh phải đau lưng mỏi vai, nhức óc mỗi ngày. Còn nhân viên cũng rất sợ bộ dạng khủng bố giết người của chủ tịch nhà họ. Ai cũng trong lòng cầu nguyện phu nhân của chủ tịch nhà họ mau mau quay về cứu mạng a.
Ngày hôm sau, nhân viên cả công ti đều vui mừng khi biết được một tin : "Hai vị thiếu gia của chúng ta đến rồi". Vâng, hai vị thiếu gia mà bọn họ tôn vinh không ai khác chính là Tô Trung và Nghiêm Hàn.
Nhìn người ba uy phong của mình nay không khác kẻ thiếu não, Nghiêm Hàn không nhịn được cười khinh thường nói: "Ba à, người có muốn mất hình tượng thế nào cũng đừng làm mất mặt chúng ta nha. Bảo sao daddy lại ghét bỏ rời ngươi nha?".
Nhìn thằng con này nói xấu mình làm chủ tịch Nghiêm Nhiên tức giận cộng thêm vụ trước nó chơi xỏ làm hắn bùng nổ định quánh nó thế nhưng tiểu Hàn là ai chứ? Nhóc vốn là người thông minh liền nói: "Ba mà đánh con là con mách daddy đó nha!".
Tô Trung suốt nãy giờ vẫn giữ im lặng, nay đột nhiên nói: "Daddy, con biết ba ở đâu".
Nghe được câu này Nghiêm chủ tịch nhà chúng ta như được sống lại liền kích động nói: "Tiểu Trung yêu dấu của ta, mau nói cho daddy biết ba con đang ở đâu đi?".
Tiểu Trung gật đầu nói: "Được! Nhưng người phải hứa với con một điều kiện".
Nghiêm Nhiên không suy nghĩ gì liền đáp ứng. Và thế là hắn biết chỗ của vợ yêu liền đến. Vợ yêu, em tìm được anh rồi!
Tô Tịch đang chăm chú làm việc thì đột nhiên cái cửa đột nhiên "phăng" một cái mở banh ra khiến y giật mình. Chưa hiểu chuyện gì đã bị ôm chặt trong lòng ai đó rồi.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của người này là một mùi mà y rất quen thuộc thương nhớ suốt bao đêm. Nước mắt không ngừng rơi xuống y ôm chặt lấy tấm lưng của người thương..
Ngồi trên sopha có hai con người mắt đối diện nhau, một người thì mang mặt chất vấn, một người thì mang mặt thờ ơ. Nghiêm Nhiên nhìn y biểu tình thờ ơ với mình liền giận dỗi nói : "Tô Tịch, có phải em đến anh không vui không?".
Tô Tịch cầm ly cà phê lên tao nhã uống rồi lạnh giọng nói : "Là tiểu Trung hay tiểu Hàn nói với cậu?".
Nghiêm Nhiên liền khai: "Là tiểu Trung thưa vợ". Vợ vừa hỏi một cái là chủ tịch nhà ta không tiếc bán con mình. Xin lỗi tiểu Trung, vợ vẫn là nhất!
Nhớ đến nhiệm vụ mình đến đây Nghiêm chủ tịch liền nghiêm túc nói : "Tịch Tịch về với em?"
Tô Tịch nhìn dáng vẻ trưởng thành nghiêm túc của hắn trong lòng thầm mừng : "xú tiểu tử nhà mình đã lớn thật rồi..". Từng hạt nước mắt vì sự vui mừng mà không ngừng chảy xuống, y gật đầu rồi hai người ôm lấy nhau như ngàn năm mới được gặp lại..
Ngày hôm sau, mọi người đều vui mừng khi nghe được tin phu nhân nhà họ đã về, hơn một tháng cực khổ nay đã được giải thoát. Người vui nhất là thư ký Tư Minh nhà chúng ta. Một tháng nay làm anh mệt mỏi đau vai nhức lưng lại cộng thêm con lợn ở nhà suốt ngày gây sức ép làm anh muốn khóc luôn : "Bởi vậy mấy tên đẹp trai hơn mình đều là tên thối tha hết" Mới vừa chửi rủa xong anh liền nhận được tin nhắn : "Vợ ơi, mau về sớm em nhớ anh a". Tư Minh huynh không ngừng tuôn nước mắt..
Ở trên bàn cơm xa hoa, có bốn con người vây quần bên nhau. Những món này đều do Nghiêm chủ tịch nhà ta làm vì vợ yêu của hắn hết, hai đứa kia chỉ là được ăn ké thôi. Vâng, chỉ là ăn ké thôi!
Bữa cơm ăn rất ngon lành, mọi người đều vui vẻ cho đến khi vợ yêu của Nghiêm chủ tịch giữ hai đứa con ở lại lại còn nói muốn tâm sự với các con làm Nghiêm chủ tịch đang vui vẻ đột nhiên muốn khóc. Các người thử nghĩ coi hơn một tháng chưa được ôm ấp vợ nay vợ về thì hai thằng con trời đánh lại giành mất. Nghiêm chủ tịch ở bên ngoài ấm ức cắn gối lại không biết rằng bên trong có hai kẻ ấm ức không kém. Biết thế tụi nó không thèm nói cho tên ở ngoài biết để bây giờ phải mang họa vào thân..
Lần này công ty Nghiêm thị và công ty Tịch Nhiên sẽ sáp nhập với nhau khiến cho giới thương trường rất bất ngờ và bất ngờ hơn nữa khi biết chủ tịch của công ty Tịch Nhiên cũ chính là chủ tịch phu nhân của công ty Nghiêm thị hay nói là tập đoàn Nhiên Tịch bây giờ. Tối nay tập đoàn Nhiên Tịch tổ chức một buổi tiệc lớn nhằm ăn mừng việc sáp nhập giữa hai công ty, thứ hai và cũng là điều quan trọng nhất là muốn giới thiệu vị chủ tịch thứ hai của tập đoàn cũng chính là vợ yêu hắn – Tô Tịch đại nhân.
Khi biết được tin tức này khiến cho đồng nghiệp Tạ Tương hiểu ra được nguyên do lần kia tại sao chủ tịch lại nhìn mình như kẻ thù ngàn kiếp vậy. Cũng may số hắn gặp may mà! Các cô nàng cùng làm với y lúc trước cũng không nhịn được vui vẻ : "đồng nghiệp Tô của chúng tôi là chủ tịch tịch y nha! Hắc hắc".
Từ lúc y đảm nhiệm chức vụ thì công việc càng ngày càng nhiều khiến cho y không có thời gian quan tâm đến ai kia khiến hắn ủy khuất nhìn thấy mà không được ăn. Haz, đây là điều đau nhất của người làm chồng là hắn đây.
Nằm trên giường nhìn vợ yêu không ngừng loay hoay máy tính mà hắn thấy ghen luôn. Cái máy tính chết tiệt kia, tại ngươi mà vợ yêu không nhìn ta đó.
Kỳ thực thì Tô đại nhân đã làm xong hết mọi thứ rồi y chỉ là đang thử xem con xói xám nhà mình thôi. Kỳ thực để hắn nhịn thì y cũng nhớ a. Nhớ gì thì mọi người biết rồi đó.
Xói xám nhìn thấy vẻ mặt đỏ của y liền hiểu đi đến ôm y lên giường rồi nhào đến cắn xé. Hắn phải nhịn mấy tuần rồi hiện tại thèm khát vô cùng không lưu tình giày vò Tô Tịch đại nhân đến hai ngày không thể xuống giường được..
Kể từ ngày đó cuộc sống của hai người họ trải qua buồn vui đều có nhau vì một chữ yêu đến hết kiếp. Một người gây sự sẽ có một người trừng trị, ở đâu có sói sám tên Nhiên thì ở đó có chú thỏ đại nhân tên Tịch. Sói xám Nhiên nói với thỏ đại nhân : "Tịch Tịch, vợ thỏ yêu ơi! Em không biết có kiếp sau hay không nhưng em nguyện kiếp này sói xám đẹp trai em đây sẽ yêu anh đến hết kiếp. Em yêu anh nhất trên đời, anh mãi mãi là số 1 trong lòng em. I love you phạch phach"