

Thân em tựa những gió sương
Mỏng manh chen lấn khiêm nhường nơi đây
Trời mưa gió bão giăng đầy
Tủi lòng kham chịu bùa vây quanh mình
Trách người Cha Mẹ nín thinh
Mang đau đẻ lỡ bóng hình của em
Màn sương chiếu đất không rèm
Đêm rồi lạnh thấu lệ nhem mắt buồn
Hỏi rằng có nhớ tôi luôn
Anh em tựa lúc trong nguồn đói ăn
Bao nhiêu cái khổ in hằn
Em phải gồng gánh xả lăn ngoài đời
Khi nào được gọi Mẹ ơi
Đẹp tươi bên khoảng bầu trời với Cha
Biết bao giờ được về nhà
Và rằng hết phải cảnh xa gia đình.