Xuyên Không Băng Phách Ly Tâm - Cá Chép Thê Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi iitaikun, 23 Tháng hai 2024.

  1. iitaikun Thích bàn chuyện dân gian

    Bài viết:
    21
    Chương 10: Luyện tập khắc khổ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kiên nhẫn là một đức tín tốt nhưng phải biết quyết đoán, đưa ra suy nghĩ của mình. Quyết đoán, nó không chỉ giúp bản thân trưởng thành hơn mà mặt khác có thể chống lại thuật thao túng và kiểm soát ma lực." Sư phụ A Nguyệt nói.

    A Nguyệt đang vừa lắng nghe vừa ngồi thiền với tâm trạng bất ổn vì nếu ngủ quên cô sẽ bị sư phụ cho một gậy vào lưng nhưng vì như vậy cô có thể nghe rất rõ tiếng nói xung quanh mặc dù đang ở trong phòng chứ không phải ngoài thiên nhiên hoang dã.

    "Ta biết với những người có thuộc tính bóng tối sẽ có thể dễ dàng giao tiếp với thế giới vô hình nhưng điều con cần làm là lắng nghe tiếng gọi của thiên nhiên, để có thể sử dụng tinh thần lực."

    Mà cho dù A Nguyệt không ngồi thiền thì cô vẫn có thể nói chuyện với các linh hồn ấy nhưng vì nhân sinh của sư phụ mình thì nhất định cô không được vô lễ.

    "Nhưng tại sao chúng ta không nhìn thấy những linh hồn đó vậy?" A Nguyệt hỏi.

    "Vốn dĩ linh hồn không phải một dạng sống, nhưng nếu điều vô vi đó, kết tinh thành sự sống không cần đến thể chất, thì được gọi là tinh linh." Sư phụ A Nguyệt nói.

    Ngoài thiền ra, cô còn chuyển sang lau dọn xung quanh chùa nhưng vì tính cách lười biếng nên sàn có chỗ dơ chỗ sạch, điều này khiến cô bị phạt không ăn cơm nên về sau cô mới nghiêm túc thực hiện. A Nguyệt còn duy trì việc cắm hoa vẽ chữ cho sư phụ vui nên dần việc cắm hoa đối với cô không còn là nhiệm vụ nữa và việc vẽ chữ trở nên có hồn hơn. Thi thoảng cô lại xuống núi để bày bán các bức thư pháp của mình, cô còn làm chuyện sinh nông nỗi hơn là bói toán và luận trà cạnh tranh với người khác. Không lâu sau, cô được một vị sư thúc dạy võ thuật cho mình, cô bắt đầu chìm trong địa ngục vì những bài tập gắt gao ấy cùng với các chú tiểu khác mà cô phải gọi là "ca ca". Dù có lười cỡ nào thì cô vẫn siêng năng đọc sách, vì có những nội dung chỉ có trong sách mới có, có khi còn nhờ Pluto đọc hộ.

    "Ơi trời ơi! Mấy con thỏ con đó lại trốn tiết nữa à!" Một vị sư thúc nói.

    "Có chuyện gì sao, sư đệ?" Sư phụ A Nguyệt hỏi.

    "Ta phải đi bắt tụi nó về!" Sư thúc đó bừng bừng sát khí phóng nhanh như cắt lên lưng thú cưỡi rồi bay đi.

    Vụ việc này khiến sư phụ A Nguyệt sầu bi nghĩ: "Từ lúc có A Nguyệt đến thì không khí náo nhiệt hơn thì phải.."

    Một mặt khác, ở một tiệm trà sữa trong trung tâm thành phố Vân Kinh, nơi có núi Tuyết Dư đang quay quanh hai sư đồ đang trốn tiết.

    "Ơi trời ơi! Lâu rồi không uống trà sữa, lát nữa phải mua về để dành trong tủ lạnh uống từ từ mới được!" A Nguyệt cầm ly trà sữa, hai tay giơ lên cao nói.

    "A Nguyệt, ta muốn ăn vịt quay!" Nha Đậu Tử vừa hút trà sữa, mặt vừa tỏ ra chán ghét nói.

    Sau khi A Nguyệt mua xong liền cùng Nha Đậu Tử rời khỏi tiệm trà sữa đến ăn vịt quay nhưng trên đường cô thấy có gì đó không ổn, có một số người bị nổi mẫn đỏ, có người còn ngứa ngáy nên phải gãi vào những chỗ mẩn đỏ đó nên A Nguyệt tới hỏi một chị gái gần đó: "Có chuyện gì vậy chị? Sao mọi người lại nổi mẫn vậy?"

    "Các em không xem tin tức sao? Gần đây có một loại dịch bệnh kỳ lạ đáng sợ xuất hiện khiến mọi người bị nổi mẩn nhưng vì thành phố này trước đó không có nên người ta mới nghĩ rằng có thể tránh dịch ở đây, nào ngờ bệnh dịch cũng bị lan tới đây." Chị gái đó nói.

    "Tìm thấy rồi nhe!" Một tiếng gọi quen thuộc khiến A Nguyệt và Nha Đậu Tử rùng mình quay lại.

    "Đó là.. Hoa Phạn sư thúc!" Hai người đồng thanh nói xong liếc mắt đưa tín hiệu cho nhau rồi quay lưng bỏ chạy nhưng bị dây trói của Hoa Phạn sư thúc trói lại rồi dắt hai con thỏ con lên lưng thú cưỡi quay về núi.

    Hoa Phạn là sư đệ đồng môn của Mộ Tái Tố, là một thú nhân thuộc tộc hồ ly, từng là một kỵ sĩ cấp cao trong Bách Hoa kỵ sĩ đoàn nổi tiếng. Lúc trước không ở trên núi mà đi ngao du khắp nơi nhưng không biết vì sao lại thiếu đi động lực gì mà lại về núi. Tính tình thì không chững chạc, lại còn thích uống rượu thị phi với người khác nên chẳng ai dám lại gần. Xong thấy A Nguyệt không chê bai nhưng nổi tánh thị phi lại đi chê bai cô, dần về sau hai người hòa hợp với nhau rồi được sư phụ gạ gẫm kêu sư thúc truyền dạy cho võ thuật thì mới bắt đầu những ngày tháng huấn luyện địa ngục như nào là thụt dầu mấy trăm cái, nào là chạy mấy chục vòng sân còn quá đáng hơn là đang tập plank lại ngồi lên người A Nguyệt.

    "Sư thúc à, hình như đang có dịch bệnh tràn vào thành phố đó!" Nha Đậu Tử nói.

    "À, nếu hai đứa thích xuống núi thì ta sẽ đưa hai đứa tới một nơi." Sư thúc dịu cơn giận của mình rồi nói.

    Nói rồi, cả ba người bay ra khỏi Vân Kinh đến thành phố Linh Tự, một nơi có nhiều cây xanh xen lẫn các tòa nhà chọc trời, dù là trung tâm thành phố náo nhiệt nhưng vẫn rất thoáng mát dễ chịu, tràn ngập không khí của cây xanh, có thể gọi đây là thành phố nghìn cây.

    "Đây là quê nhà của ta, có một chuyện chỉ có A Nguyệt mới giúp được!" Sư thúc nói.

    Khi bay ra ngoại ô thành phố rồi tới một căn biệt thự, ba người thản nhiên vào trong đó, A Nguyệt nói: "Sao không có ai hết vậy?"

    "Những người ở đây chỉ có người giúp việc và một người nữa mà thôi nhưng người đó đang.."

    "Là tiểu Phạn đó à? Cháu có tra ra được gì không?" Một bà lão với đôi tai hồ ly hỏi mà không nghĩ sau lưng Hoa Phạn có hai con thỏ con nữa.

    "Khục Khục! Tiểu Phạn?" Tiếng cười rục rịch từ đằng sau sư thúc.

    * * *

    Sau khi mỗi người Nha Đậu Tử và A Nguyệt ăn trứng ngỗng vì châm chọc sư thúc thì mới đi vào việc chính, Hoa Phạn nói:

    "Hoa Nhan là cháu trai của ta, vì nó hôn mê tới giờ nên anh của ta là ba của nó đã nhờ ta giúp nó nhưng ta chỉ có thể trong chờ vào thuật truy hồn của huyết tộc, đa phần họ đều không đủ khả năng thực hiện nên là ta phải thử vận may này!"

    Nói xong, Hoa Phạn mở cửa vào phòng có một cậu bé hồ tộc tóc đỏ chừng tuổi A Nguyệt lại xinh đẹp y như con gái đang nằm ngủ, không biết đã ngủ bao lâu rồi nên A Nguyệt hỏi: "Cậu ấy hôn mê bao lâu rồi?"

    "Từ lúc dịch xuất hiện đến giờ cũng 6 tháng rồi."

    Nói rồi A Nguyệt đến bên cạnh Hoa Nhan, cô lấy bàn tay của cậu bé rồi cô cắn vào đầu ngón tay rồi chậm rãi khép đôi mi lại để ma lực của mình tràn vào cơ thể cậu bé rồi cảm nhận, nó được thực hiện giống cách thức triệu hồi linh hồn thì A Nguyệt phát hiện một điều khả nghi đó là linh hồn cậu bé đang bị tách đôi ra, có khả năng là ai đó đang kêu gọi cậu nhưng linh hồn cậu bây giờ đang ở một nơi rất xa nên A Nguyệt sử dụng thần lực của mình nói chuyện với các linh hồn rồi mượn la bàn để sử dụng cho việc tìm kiếm một cách chính xác.

    Khoảng không lâu sau thì đến một thành phố gần đó có một khu mộ, là mộ của Mordred, người đã giết vua Arthur. Nơi đây có những cánh hoa màu đỏ bay phấp phới trong gió nhưng xung quanh không hề có một cành cây ngọn cỏ nào sinh sống.

    "Là thành Cổ Nan sao? Nhưng mà.. Đậu Tử ca ca bị sao vậy?" A Nguyệt vừa dừng chân trước ngôi mộ rồi nhìn Nha Đậu Tử nhưng mặt Nha Đậu Tử lại nổi những nốt đỏ trên mặt và cậu ấy cảm thấy rất ngứa nên Nha Đậu Tử ở lại bên ngoài khu mộ còn A Nguyệt và vị sư thúc đó cõng theo Hoa Nhan thì dùng những lá bùa để vào trong.

    A Nguyệt thấy thứ rất quen thuộc như lần ở trái tim của biển vì nó cũng có kết giới bảo vệ như suy lược diễn ca kết giới (tâm ma đại trận) nhưng đột nhiên một trận bão mang theo nhưng cánh hoa nổi lên đưa hai người ra khỏi khu mộ chỉ có Hoa Nhan ở lại.

    "Cậu đây rồi!" Một giọng nói kỳ lạ.

    Cơn lốc đưa Hoa Nhan tới gần trung tâm trận pháp rồi đột nhiên những cột sáng chiếu xuống như lần truyền thừa lúc đó, vị sư thúc lo lắng cứ thế xong vào nhưng cơn lốc mượn những cánh hoa làm đao nên cứ xong vào là mất mạng.

    "Hoa Nhan! Hoa Nhan!" Vị sư thúc không giữ được bình tĩnh lên tiếng gọi Hoa Nhan, nhờ những tiếng gọi ấy mà Hoa Nhan dần mở mắt ra thấy một bóng hồng nhân bế cậu bé trước mắt rồi ra khỏi khu mộ.

    "Hoa Nhan! Có sao không?" Hoa Phạn hối hả chạy lại.

    "Cô chắc là người được triệu hồi của Hoa Nhan nhưng sao cô lại muốn phân tách linh hồn của cậu ấy?" A Nguyệt vừa nói vừa sử dụng thuật thao túng.

    "Thật bất lịch sự quá cô bé!" Người phụ nữ đó nói.

    "Không có tác dụng!" A Nguyệt nghĩ.

    Người phụ nữ đó phất tay trước mặt Hoa Nhan một cái thì cậu liền ngủ thiếp đi rồi nói: "Thật ra ta vẫn luôn chờ đợi ngài ấy quay về nhưng ngài ấy lại ở bên kẻ khác, nên thứ ta muốn chính là tự do, hoặc là tự do, hoặc là ở bên nhau như vậy mãi mãi, chỉ có như vậy ngài ấy vẫn luôn là của ta."

    "Hoa Nhan sao?" Hoa Phạn sư thúc nói.

    "Vậy cô là nguyên nhân gây bệnh dị ứng à?" Nha Đậu Tử nhanh trí.

    "Cậu bé thật hài hước!" Người phụ nữ nói.

    "Về nhà rồi tính tiếp! Lúc này trên trời có dị tượng nên chắc chắn sẽ có báo chí đến, nhanh! Quay về thôi!" A Nguyệt kéo cả đám về.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng ba 2024
  2. iitaikun Thích bàn chuyện dân gian

    Bài viết:
    21
    Chương 11: Các ma vương!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta là ma vương cai quản tự nhiên linh, hoa hồng sa mạc, Marosie Lovette."

    Cô ta đúng là đẹp và quyến rũ, cô ta còn có một cái nốt ruồi giữa má cùng ánh mắt bơ phờ trên làn da nhợt nhạt, một nét đẹp nghiện ngập cùng với trang phục nổi bật của mình thì cô ta không khác gì một bông hoa hồng. Trong sự nghi ngờ của mọi người và cậu bé Hoa Nhan đó vẫn đang ngủ say thì câu chuyện vẫn được tiếp tục.

    "Cô có liên quan gì tới Hoa Nhan?" Nha Đậu Tử gặng hỏi.

    "Ngươi muốn biết sao không hỏi nó?" Marosie chỉ tay về phía cái bóng của A Nguyệt rồi cái bóng từ từ lớn dần biến thành Pluto.

    "Lâu rồi không gặp, Max!" Pluto nói.

    Với cách xuất hiện của Pluto thì A Nguyệt không ngờ Pluto lại đi theo và giám sát mình bằng cách này còn những người khác chỉ bất ngờ vì chứng kiến sức mạnh của Pluto và ngầm hiểu anh ấy cũng là một ma vương.

    "Pluto? Không lẽ anh cũng là.." A Nguyệt nói khi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác đến.

    "Vâng, tôi cũng là ma vương nhưng từng là thôi.."

    Thật ra tại Đại Thế Giới từng xảy ra vô số chiến tranh giữa con người và ma tộc, những kẻ đứng đầu ma tộc còn gọi là ma vương. Một số kẻ để đi đến con đường bất tử họ đã bán mình làm nô lệ cho các vị thần nhưng chỉ duy nhất một kẻ bị đánh bại bởi con người và bị thuần phục, đó là Marosie. Từ đó họ mất đi tự do ý chí sống nhờ vào ký ức của chủ nhân, âm thầm bảo vệ cho sự tái sinh của chủ nhân mình. Một số ma vương coi đó là sự sỉ nhục nhưng một số khác lại tin mình là người được chọn để nhận ân điển của thần.

    "Vậy ngoài tôi ra còn những người khác sao?"

    "Trong thời đại thần thánh chỉ có 7 ma vương thôi! Nhưng sau đó còn chưa biết."

    Thời đại thần thánh là bước ngoặt sự ra đời của những ma vương cho dù sau khi kết thúc thì sự hiện diện của ma vương vẫn tiếp diễn. Vì không chỉ mình cô có khả năng đặc biệt như triệu hồi Pluto nên cô dùng thần giao cách cảm hỏi Pluto:

    "Không lẽ Hoa Nhan cũng có ký ức tiền kiếp à?"

    "Không đâu, tên nhóc đó không bị bạo phát ma lực!"

    "Hoa Nhan tỉnh rồi!" Tiếng gọi của bà lão chăm sóc tại khu nhà của Hoa Phạn sư thúc.

    Mọi người bắt đầu tràn vào phòng xem tình hình của cậu bé nhưng riêng chỉ có A Nguyệt và Pluto ở lại.

    "Bạo phát ma lực là sao?" A Nguyệt nói.

    "Bởi vì thể chất của cô chính là hỗn độn thể, trời sinh nhân ma bất phân, từ đó thần và ma thần không còn phân biệt, chính tà quy hợp."

    "Hỗn độn thể sao?"

    "Mệnh diệt âm dương là hỗn độn."

    Cuộc trò chuyện bí mật diễn ra tới đây thì nhóm người Hoa Nhan ra ngoài, vì không biết làm gì để cảm ơn A Nguyệt nên Hoa Nhan nói:

    "Cậu có cần thứ gì không? Nói đi dù là trên trời hay dưới biển tôi cũng sẽ tìm cho cậu!"

    "Không, Không cần đâu!"

    "Vậy sau này cậu cần gì có thể nói với tôi, nhưng mà.." Hoa Nhan đang tỏ nét xảo quyệt nói tiếp:

    ".. Cậu rất đặc biệt đó, ân nhân!"

    A Nguyệt hiểu tình tiết đó thường xuất hiện với các vai nữ chính mà cô hay gặp nhưng người như Hoa Nhan chắc chắn là kẻ phóng đãng dù cô có làm gì thì chắc chắn hắn lại được nước đẩy thuyền nên cô gấp rút rời đi vì cô rất ghét tình yêu nam nữ chứ không phải ghét Hoa Nhan.

    Sau khi trở về cô được sư thúc mình giảng dạy cho vài điều về ma vương khế ước đó là sau thời đại thần thánh thì những ma vương rất ít khi xuất hiện, hầu như chưa quá mười đầu ngón tay. Theo lẽ thông thường thì sau khi ma thú chết thì linh hồn chúng sẽ hợp nhất với linh sư của chúng, thúc đẩy việc tiến hóa linh hồn nên người ta phát triển ra một thứ được gọi là "trái tim lưu ly", hay còn biết đến là vết tích của thần linh, dù là nhân tạo nhưng có thể biến ma thú khế ước thành thú vương theo thời gian. Có thể coi là ma vương dưới cảnh nhất giai, như vậy chẳng khác nào nguỵ ma vương, trái tim lưu ly hoạt động như hạt giống căn nguyên của Á Ma Lạt vì dù có mất đi ký ức nhưng vẫn có thể tái hiện phép màu lại ở kiếp sau, giống như tái sinh nhưng với một hình dạng khác. Thường những bản sao của hạt giống căn nguyên này phải từ bỏ thất tình lục dục nếu rơi vào lưới tình sẽ bị trời phạt vì bản chất họ không có tơ tình, những cảm xúc của họ đều bị ma thú khế ước hấp thụ. Tiếc thay, từ sự ra đời của trái tim lưu ly khiến các cặp vợ chồng xảy ra mâu thuẫn vì tinh thần lực cá nhân không đủ để khống chế do không bảo lưu khế ước dẫn đến việc chiếm xác và bắt đầu xuất hiện bệnh tâm thần trên thế giới, gọi cách khác là tẩu hỏa nhập ma. Vì nhìn thấy biển người chìm trong đau khổ, thần ý chí Azelf đã tạo ra thần tình yêu Pandora để cô đến một nơi xa lạ, nơi mà mọi phép màu không thể xảy ra để phong ấn tâm ma của những người đó và đồng thời cải thiện tinh thần lực cho họ.

    "Giống như Trái Đất sao, Pluto?" A Nguyệt dùng thần giao cách cảm hỏi.

    "Có lẽ vậy, tôi vốn không rành về lịch sử!" Pluto đáp.

    Chắc đó là lý do tại sao A Nguyệt ghét tình yêu nam nữ và bên trong cô mong muốn một thứ gì đó sâu đậm hơn như vậy! Cô vốn cũng chẳng hiểu tình yêu vĩnh cửu là gì, thứ mà có thể khiến người ta thập tử nhất sinh vì mình hay không nhưng bản thân A Nguyệt biết rõ là cô không thể vì tình yêu mà quên đi thứ cô muốn bảo vệ, cho nên thay vì để người khác ghét bỏ mình thì cô vẫn muốn họ được hạnh phúc. Người ta hay nói: "Thương cho roi cho giọt." có lẽ vì trải qua sinh lão bệnh tử đủ lâu để cô có một ý chí mạnh mẽ đến như vậy, may mắn thay rằng bên cạnh còn có Pluto, người có thể quay lưng với cả thế giới để ở bên cạnh cô.

    A Nguyệt lúc này đang nhìn bầu trời đêm ở núi Tuyết Dư bàng hoàng hỏi:

    "Tôi có thật sự muốn sức mạnh này hay không?"

    Trong lòng cô xuất hiện hai ngã rẽ, nếu cô không có sức mạnh này thì cô có thể sống êm đềm hạnh phúc cùng những người khác nhưng cô không có đủ sức mạnh để bảo vệ họ, còn ngã rẽ còn lại chính là có sức mạnh nhưng không thể sống như một ẩn sĩ nguỵ trang dưới một con người vô lo vô nghĩ được vì chính sức mạnh của cô khi cô thức tỉnh thì cả những người khác sẽ bị lôi kéo theo. Những dòng ký ức của cô chợt ùa về, những giọt lệ rơi ra biến thành pha lê một cách kỳ lạ, A Nguyệt cất những giọt nước mắt của mình trong một chiếc hộp quà bằng giấy vì vốn cô có thói quen cất đồ trong hộp kỷ vật rồi tiếp tục ngước lên những vì sao xa xôi kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2024
  3. iitaikun Thích bàn chuyện dân gian

    Bài viết:
    21
    Chương 12: Quan tâm và vô tâm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúng ta đang đợi ai thế?" A Nguyệt chán nản.

    Cả đám A Nguyệt đang tụm năm tụm bảy trước chùa như đang đợi ai đó.

    "Hôm nay ta sẽ giới thiệu người mới cho mấy đứa!" Sư phụ A Nguyệt nói.

    Nói rồi một hình dáng quen thuộc xuất hiện từ lưng quái thú điểu sư là Hoa Nhan.

    "Hoa Nhan sao? Không lẽ cậu ấy định.." Cả đám núp sau lưng sư phụ nói.

    "Thưa sư phụ, con là Hoa Nhan!"

    "Định.. bái sư!"

    Câu nói của đám thỏ con kết thúc cùng lúc với màn giới thiệu của Hoa Nhan.

    "A Nguyệt, mau dắt sư đệ của con đi chuẩn bị đi!" Sư phụ nói.

    "Sao lại là con?"

    Mặc dù nghi ngờ phẩm chất của Hoa Nhan nhưng A Nguyệt vẫn ngoan ngoãn nghe lời dẫn Hoa Nhan đi nhận phòng rồi thay quần áo. Lúc đi đến nhận phòng Hoa Nhan và A Nguyệt vẫn im lặng như thể bụi bay qua còn có tiếng động.

    "Sau này đây là phòng của nhóc!" A Nguyệt rất nói với giọng ư là bình thường.

    "Cảm ơn A Nguyệt!" Hoa Nhan mỉm cười thảo mai cố ý trêu chọc.

    "Gọi sao cũng được." A Nguyệt lạnh lùng phớt lờ trò giễu cợt không mấy thú vị của cậu nhóc như đã quen từ trước vì cô đã đọc qua bao nhiêu thể loại ngôn tình của nhiều nền văn hóa khác nhau, bản thân cô luôn hàn gánh cho các mối quan hệ không thể cứu chữa. Do đó, có thể gọi cô là quân sư tình yêu.

    Sau khi Hoa Nhan tới một thời gian thì chuyện gì cậu bé cũng giỏi nhưng chỉ có mỗi võ thuật là không tiến bộ được, thực chất cậu vốn không có hứng thú với kỵ sĩ đoàn như sư thúc của mình nên giờ luyện võ cậu bé chỉ ngồi ăn dưa.

    "Cháu như vậy sẽ không bắt kịp chị cháu đâu! Con bé rất có chí cầu tiến!" Sư thúc nói.

    "Sư đệ, trong nhà có chị à?" Bánh Bao Chiên hỏi.

    Bánh Bao Chiên là một trong những chú tiểu đang tập luyện gần đó, sư huynh đồng môn của A Nguyệt và Hoa Nhan. Cậu bé có thân hình béo ú, rất tham ăn nhưng tính cách đáng yêu nên mọi người gọi như thế.

    "Người ta có một tỷ tỷ nhưng còn biết phân biệt sự khác nhau chứ đâu giống ai kia, gặp ai cũng bảo ca ca.. thảo mai chết đi được!" Marosie châm biếm A Nguyệt khi lúc nào cũng gọi các sư huynh của mình thành "ca ca".

    "Xấu hổ chết mất! Mình đâu biết có phân biệt như vậy đâu!" A Nguyệt với mặt cà chua không biết đào cái hố nào trốn nữa.

    Từ khi Hoa Nhan đến, A Nguyệt bất ngờ tới sự tiến bộ của Hoa Nhan. Đó là những tiến bộ mà người bình thường không thể bì kịp phải đòi hỏi đến khả năng "giác ngộ", cậu bé không chỉ siêng năng hơn mà năng khiếu nghệ thuật còn nhỉnh hơn cô vài phần khiến A Nguyệt không thể nào lười biếng nữa. Chỉ có điều không biết Hoa Nhan có thể tự mình học hết tất cả các thú vui tao nhã đó còn có sư thúc lợi hại như vậy thì tại sao cậu còn phải tới nơi xa xôi này làm gì.

    Sau khi tập luyện xong, A Nguyệt chợt nhớ đến vấn đề đó liền hỏi Pluto bằng thần giao cách cảm:

    "Pluto, anh nghĩ tại sao Hoa Nhan lại chọn đến đây?"

    "Chắc chúng ta có cùng đáp án giống nhau đó nhưng theo tôi biết thì cậu ấy muốn trốn chị gái của mình."

    "Vậy sao? Sao vậy chứ?"

    "Cái đó thì tôi không biết."

    Mặc dù, có vẻ mờ ám nhưng A Nguyệt sau bữa ăn cứ đi theo như giám sát sư thúc của mình.

    "Có chuyện gì sao?" Sư thúc đang ngồi ngắm trăng nói.

    "Thật ra cũng chẳng có gì to tát!" A Nguyệt bước ra ngoài ánh sáng.

    "Nói đi! Đừng có kiểu ấp a ấp úng đó với ta!"

    "Thì con chỉ muốn hỏi sao Hoa Nhan lại đến đây?"

    "Chuyện đó thì do nó muốn trốn khỏi kỵ sĩ đoàn thôi."

    "Kỵ sĩ đoàn?"

    Bách Hoa kỵ sĩ đoàn được thành lập để tưởng nhớ anh hùng hồ tộc cũng cùng tên là Bách Hoa. Bách Hoa đã cứu những nô lệ thú nhân rồi tập hợp những thú nhân lật đổ chế độ nô lệ rồi thành lập một đất nước có thể trở thành quê nhà cho họ tên là Igrissarth, đặt bước đầu cho việc xóa bỏ phân biệt chủng tộc. Hiện tại, Bách Hoa kỵ sĩ đoàn luôn là mối đe dọa với các nước khác, vì trong đó cũng tập hợp một số anh hùng là con người. Tuy họ đến vì đam mê kiếm thuật nhưng một số kẻ cũng đến để thách thức. Nơi đây cũng chẳng ngần ngại từ chối những thách thức đó tại thánh điện kỵ sĩ giáp đỏ Igris và người đạt thứ hạng cao nhất sẽ được vinh danh tại sảnh danh vọng.

    "Chị của thằng nhóc là Hoa Kiều, rất mạnh! Được mệnh danh là công chúa Bách Hoa còn Hoa Nhan thì không thích kiếm, chỉ thích nghệ thuật, nó nói nó muốn giống như mẹ của A Nguyệt!"

    "Mẹ con? Tại sao?"

    "Bạch Vị Ly là chiến binh đầu tiên dùng đàn làm vũ khí linh hồn, âm luật mạnh mẽ, dốc sức xông trận, khống chế được nhiều đối thủ."

    "Cái gì? Người nói mẹ con là Bạch Vị Ly sao?"

    "Đúng rồi!"

    Nói rồi A Nguyệt như bị thôi miên quay đi về phòng mình mà chẳng nói thêm lời nào.

    "Này! Này! Đang nói mà đi đâu vậy?" Sư thúc tỏ ra khó hiểu.

    "Bạch Vị Ly sao?" A Nguyệt lẩm bẩm trên hành lang một mình.

    "Có vẻ mẹ cô không muốn cô dính vào rắc rối nên mới không nói với cô! Theo thông tin thì zerophine vẫn là chất cấm vì nó cũng giống như ma tuý của Trái Đất nhưng chỉ có tác dụng với huyết tộc nên rất nhiều người phô diễn sức mạnh bằng cách dùng quá liều dẫn đến cơ thể bị đóng băng và chết đi. Sau đó xác của họ mọc lên cỏ Terelessa, thành phần chính của zerophine." Pluto giải thích.

    Những kẻ giết người để buôn bán loại Terelessa lậu này được gọi là "thợ săn Terelessa". Từ khi zerophine xuất hiện, những doanh nhân khác rất muốn trồng được loại cỏ này vì nếu không có thứ gọi là "nước mắt tiên cá" thì không thể nào trồng Terelessa nhưng muốn loại nước mắt thuần khiết này chỉ có hậu duệ của tiên cá Carnebelia. Theo truyền thuyết, tiên cá không có nước mắt chính vì thế mỗi khi họ buồn, họ sẽ chịu nhiều đau khổ hơn nhưng Carnebelia lại có thể khóc và nước mắt của cô biến thành những giọt pha lê. Vốn có tính cách mít ướt nên cha cô vì thương xót cho đứa con gái ngây thơ nên đã phong ấn nó lại nên chỉ khi cô đã đạt đến đỉnh điểm của sự đau khổ thì nước mắt mới rơi. Sau này, hậu duệ của các tiên cá khác, các ma cà rồng có thể khóc nhưng chỉ mỗi chỉ mỗi gia tộc Tế Vũ, được cho là hậu duệ của Carnebelia là không thể khóc một cách dễ dàng như vậy. Nó được phát hiện bởi Bạch Vị Ly, người có tài năng âm nhạc đến nỗi người ta ca ngợi những bản nhạc như đang thanh tẩy tâm hồn, xóa bỏ mọi đau đớn. Nổi tiếng là bản nhạc Terelessa, có nghĩa là nước mắt, làm cho tất cả khán giả phải rơi lệ nhưng chỉ riêng công tước Tế Vũ Tuý (cha của A Nguyệt) là không khóc. Một câu chuyện tình đẹp bắt đầu từ đó, và cái tên bài hát cũng được đặt cho cỏ tiên cá. Mặc dù nó không làm cho ông ấy khóc nhưng ông ấy nói đó là định mệnh lần đầu hai người gặp nhau.

    "Ngây thơ." Hoa Nhan đứng gần đó nghe thấy sau đó nói trong âm thầm mà bước đi.

    "Thành thật thì cậu rất vui mà!" Marosie trong hình dạng một người tí hon trên vai Hoa Nhan cười nói.

    "Vậy mà cô ta không hỏi thẳng tôi sao?" Hoa Nhan có chút thất vọng.

    Hai người cùng cười khúc khích rồi khuất đi trong bóng tối.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tư 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...