CHƯƠNG 10: LÀM KHÓ KHÁCH HÀNG
Tại một nhà hàng ba sao tại trung tâm thành phố H, nhà hàng không quá to, trang trí theo phong cách phố cổ, dùng màu chủ đạo là vàng và đỏ trông nhà hàng trở nên vô cùng ấm cúng. Minh Huân và Phương Du theo nhân viên phục vụ đi đến cái bàn ở trong góc nhà hàng. Minh Huân lịch sự bắt tay chào hỏi "Chào Giám đốc Long."
Rồi nhìn sang người con trai kế bên "Chào cậu."
Ông Long cười vui vẻ đưa tay ra bắt lại, ra hiệu cho hai người ngồi xuống đối diện rồi tiếp tục giới thiệu "Cậu Minh Huân, đây là con trai tôi, Duy Trung. Tuổi tôi đã già cả, hôm nay dẫn nó theo để học hỏi kinh nghiệm của lớp trẻ tuổi như cậu để sau này còn tiếp quản công ty."
Minh Huân cười như không cười nhìn Duy Trung sắc mặt đang vô cùng khó coi. Nhìn cũng biết là Duy Trung đã nhận ra anh chính là người đi cùng Linh Đan vào hôm tiệc cưới của hắn. Phương Du vô cùng hả hê ngồi đấy uống ly cà phê nóng hổi vừa mang ra, chuẩn bị tinh thần xem màn làm khó của Minh Huân. Cô vừa nhìn đã biết hôm nay Minh Huân rõ ràng chẳng muốn hợp tác, chỉ là đối phương là kẻ thù của Linh Đan thì anh cũng tự xem đó chính là kẻ thù của chính mình.
Ông Long lấy ra một bản hợp đồng, đẩy tới trước mặt Minh Huân, cười nói "Cậu xem hợp đồng này thế nào, nếu có chỗ nào không đòng ý chúng ta sẽ cùng bàn bạc sửa chữa lại. Cậu cũng biết nếu chúng ta hợp tác với nhau để mở rộng đồi chè ở tỉnh B thì cả hai chúng ta đều có lợi."
Phương Du nghe thế trong lòng đầy khinh bỉ, cái gì mà hai bên đều có lợi? Ông ta xem anh họ là thằng ngốc chưa trải đời đấy à?
Minh Huân ngồi đó không thèm nhìn vào bản hợp đồng dù chỉ một cái, chỉ ngồi quậy ly cà phê đen đang để trên bàn, không hề để tâm mà hỏi lại một câu "Hai chúng ta cùng có lợi? Lợi như nào?"
Duy Trung ngồi bên cạnh ho nhẹ một cái "Anh cũng biết công ty tôi là một công ty quảng cáo. Nếu Tinh Huệ hợp tác với Duy Long chúng tôi, thì số tiền mà để mở rộng đồi chè sẽ do công ty chúng tôi hỗ trợ chịu một nửa, không những vậy những sản phẩm làm từ chè ở đấy cũng sẽ được công ty chúng tôi quảng bá khắp thành phố H này."
Phương Du nghe thế liền bật cười "Ha, anh Trung này, tất cả những sản phẩm của Tinh Huệ chúng tôi đều được cả nước biết đến rồi và còn bán rất chạy đấy."
Duy Trung nhất thời im lặng, anh không thể phủ nhận, nửa năm qua, từ khi Phương Du vào công ty tiếp quản vị trí giám đốc Maketing thì tất cả sản phẩm của Tinh Huệ trở nên nổi tiếng, giá cả lại hợp lí khiến nó trở thành sản phẩm được ưa chuộng hàng đầu của nhiều tỉnh thành trong nước.
Ông Long nhìn con trai yếu thế trước hai vị giám đốc trẻ tuổi này thì lòng có chút thất vọng. Ông chỉ có đứa con trai này, nuôi dưỡng cho ăn học thành tài để sau này về san sẻ với ông. Nhưng hơn một năm qua nó không chỉ lo ăn chơi, gái gú lại còn không chịu học hỏi để tiếp quản công ty, thật khiên ông phiền lòng. Chỉ hai ba tháng gần đây mới chịu chăm chỉ làm việc.
Ông thở dài một hơi, mỉm cười nhìn Minh Huân "Nhưng cô cậu cứ đọc thử bản hợp đồng này xem sao."
Minh Huân vẫn nhàn nhã tựa lưng vào ghế, vẫn không hề có ý định đụng tới bản hợp đồng. Anh chầm chầm mở miệng "Giám đốc Long, hơn sáu tháng trước công ty Duy Long nằng nặc đòi huỷ hợp đồng với Tinh Huệ chúng tôi chỉ vì nghe danh vợ sắp cưới của tôi là Linh Đan.."
Nói tới "Linh Đan" Minh Huân liền đảo mắt nhìn về Duy Trung một cái. Xong lại tiếp tục nói "Hôm nay lại mong muốn công ty chúng tôi kín hợp đồng hợp tác lại. Không biết đối với Duy Long, công ty Tinh Huệ chúng tôi là cái gì?"
"Anh Minh Huân, lần đó là mẹ tôi quá nóng tính nên để xảy ra chuyện không hay như vậy." Duy Trung nghiêm túc nói.
Phương Du đang uống cà phê sữa nghe thế liền bật cười "Haha, vậy đối với anh Trung, mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty chúng ta chỉ cần một sự nổi nóng của mẹ anh thì liền huỷ hợp đồng?"
Duy Trung và ba mình nghe thế liền im lặng. Sáu tháng trước khi mà nghe mẹ anh kể về chuyện Minh Huân thừa nhận Linh Đan là vợ chưa cưới, anh đã rất bực bội và bàn bạc với ba mình huỷ hợp đồng với Tinh Huệ. Dù gì Duy Long cũng là công ty nhất nhì thành phố H, huỷ một hợp đồng với Tinh Huệ thì chả ảnh hưởng gì. Cái mà anh không ngờ đến là sau khi Phương Du giữ chức giám đốc Maketing thì Tinh Huệ lại phát triển nhanh chóng đến như vậy, hầu như tất cả sản phẩm của Tinh Huệ đều bán chạy ở khắp mọi miền, đặc biệt là chè Tinh Huệ. Sau khi huỷ hợp đồng với Tinh Huệ, Duy Long có kí hợp đồng hợp tác với công ty Bất động sản Thành Linh ở thành phố A, hợp tác rất thuận lợi, rất suôn sẻ, nhưng gần đây ba anh nhận ra rằng nếu hợp tác lại được với Tinh Huệ thì giá cổ phiếu và Duy Long sẽ còn phát triển hơn nữa. Thế nên hôm nay anh cùng với ba đánh liều một phen như thế này.
"Ting.. Ting."
Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Minh Huân reo lên. Nhìn thấy dòng tin nhắn hiện trên màn hình, Minh Huân nhoẻn miệng cười, sau đó liền cầm điện thoại lên gọi đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Minh Huân trầm ấm trả lời "Em đến khách sạn rồi à? Có mệt không?"
Bên kia vang lên tiếng nói dịu dàng của cô gái, vừa nghe giọng, chân mày Duy Trung liền nhíu lại "Em vừa đến là nhắn cho anh. Anh không bận hay sao mà gọi đến cho em?"
Minh Huân cười "Anh có, anh đang bàn chuyện kí hợp đồng."
Giọng Linh Đan liền trở nên gấp gáp "Thế còn gọi cho em làm gì? Anh cứ làm việc đi nhé."
Trái với giọng điệu gấp gáp của Linh Đan, Minh Huân lại từ tốn vô cùng "Hợp đồng này không quan trọng, em không cần lo."
Phương Du nghe thế liền liếc nhìn mặt của hai người đối diện, không ngoài dự đoán, mặt họ đã vô cùng khó coi. Anh họ này thật là..
Sau đó cô lại nghe Minh Huân cười nói "Được rồi, không phiền em nữa. Khi nào em về?"
Linh Đan "Hai giờ chiều thứ năm em lên máy bay."
Minh Huân "Anh đón em."
Linh Đan "Được rồi, tạm biệt anh."
Minh Huân cất điện thoại vào, cầm lấy tài liệu rồi quay sang nói với Phương Du "Đi thôi, anh dắt em đi ăn trưa."
Nói rồi tạm biệt hai người kia rồi rời khỏi nhà hàng.
Rồi nhìn sang người con trai kế bên "Chào cậu."
Ông Long cười vui vẻ đưa tay ra bắt lại, ra hiệu cho hai người ngồi xuống đối diện rồi tiếp tục giới thiệu "Cậu Minh Huân, đây là con trai tôi, Duy Trung. Tuổi tôi đã già cả, hôm nay dẫn nó theo để học hỏi kinh nghiệm của lớp trẻ tuổi như cậu để sau này còn tiếp quản công ty."
Minh Huân cười như không cười nhìn Duy Trung sắc mặt đang vô cùng khó coi. Nhìn cũng biết là Duy Trung đã nhận ra anh chính là người đi cùng Linh Đan vào hôm tiệc cưới của hắn. Phương Du vô cùng hả hê ngồi đấy uống ly cà phê nóng hổi vừa mang ra, chuẩn bị tinh thần xem màn làm khó của Minh Huân. Cô vừa nhìn đã biết hôm nay Minh Huân rõ ràng chẳng muốn hợp tác, chỉ là đối phương là kẻ thù của Linh Đan thì anh cũng tự xem đó chính là kẻ thù của chính mình.
Ông Long lấy ra một bản hợp đồng, đẩy tới trước mặt Minh Huân, cười nói "Cậu xem hợp đồng này thế nào, nếu có chỗ nào không đòng ý chúng ta sẽ cùng bàn bạc sửa chữa lại. Cậu cũng biết nếu chúng ta hợp tác với nhau để mở rộng đồi chè ở tỉnh B thì cả hai chúng ta đều có lợi."
Phương Du nghe thế trong lòng đầy khinh bỉ, cái gì mà hai bên đều có lợi? Ông ta xem anh họ là thằng ngốc chưa trải đời đấy à?
Minh Huân ngồi đó không thèm nhìn vào bản hợp đồng dù chỉ một cái, chỉ ngồi quậy ly cà phê đen đang để trên bàn, không hề để tâm mà hỏi lại một câu "Hai chúng ta cùng có lợi? Lợi như nào?"
Duy Trung ngồi bên cạnh ho nhẹ một cái "Anh cũng biết công ty tôi là một công ty quảng cáo. Nếu Tinh Huệ hợp tác với Duy Long chúng tôi, thì số tiền mà để mở rộng đồi chè sẽ do công ty chúng tôi hỗ trợ chịu một nửa, không những vậy những sản phẩm làm từ chè ở đấy cũng sẽ được công ty chúng tôi quảng bá khắp thành phố H này."
Phương Du nghe thế liền bật cười "Ha, anh Trung này, tất cả những sản phẩm của Tinh Huệ chúng tôi đều được cả nước biết đến rồi và còn bán rất chạy đấy."
Duy Trung nhất thời im lặng, anh không thể phủ nhận, nửa năm qua, từ khi Phương Du vào công ty tiếp quản vị trí giám đốc Maketing thì tất cả sản phẩm của Tinh Huệ trở nên nổi tiếng, giá cả lại hợp lí khiến nó trở thành sản phẩm được ưa chuộng hàng đầu của nhiều tỉnh thành trong nước.
Ông Long nhìn con trai yếu thế trước hai vị giám đốc trẻ tuổi này thì lòng có chút thất vọng. Ông chỉ có đứa con trai này, nuôi dưỡng cho ăn học thành tài để sau này về san sẻ với ông. Nhưng hơn một năm qua nó không chỉ lo ăn chơi, gái gú lại còn không chịu học hỏi để tiếp quản công ty, thật khiên ông phiền lòng. Chỉ hai ba tháng gần đây mới chịu chăm chỉ làm việc.
Ông thở dài một hơi, mỉm cười nhìn Minh Huân "Nhưng cô cậu cứ đọc thử bản hợp đồng này xem sao."
Minh Huân vẫn nhàn nhã tựa lưng vào ghế, vẫn không hề có ý định đụng tới bản hợp đồng. Anh chầm chầm mở miệng "Giám đốc Long, hơn sáu tháng trước công ty Duy Long nằng nặc đòi huỷ hợp đồng với Tinh Huệ chúng tôi chỉ vì nghe danh vợ sắp cưới của tôi là Linh Đan.."
Nói tới "Linh Đan" Minh Huân liền đảo mắt nhìn về Duy Trung một cái. Xong lại tiếp tục nói "Hôm nay lại mong muốn công ty chúng tôi kín hợp đồng hợp tác lại. Không biết đối với Duy Long, công ty Tinh Huệ chúng tôi là cái gì?"
"Anh Minh Huân, lần đó là mẹ tôi quá nóng tính nên để xảy ra chuyện không hay như vậy." Duy Trung nghiêm túc nói.
Phương Du đang uống cà phê sữa nghe thế liền bật cười "Haha, vậy đối với anh Trung, mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty chúng ta chỉ cần một sự nổi nóng của mẹ anh thì liền huỷ hợp đồng?"
Duy Trung và ba mình nghe thế liền im lặng. Sáu tháng trước khi mà nghe mẹ anh kể về chuyện Minh Huân thừa nhận Linh Đan là vợ chưa cưới, anh đã rất bực bội và bàn bạc với ba mình huỷ hợp đồng với Tinh Huệ. Dù gì Duy Long cũng là công ty nhất nhì thành phố H, huỷ một hợp đồng với Tinh Huệ thì chả ảnh hưởng gì. Cái mà anh không ngờ đến là sau khi Phương Du giữ chức giám đốc Maketing thì Tinh Huệ lại phát triển nhanh chóng đến như vậy, hầu như tất cả sản phẩm của Tinh Huệ đều bán chạy ở khắp mọi miền, đặc biệt là chè Tinh Huệ. Sau khi huỷ hợp đồng với Tinh Huệ, Duy Long có kí hợp đồng hợp tác với công ty Bất động sản Thành Linh ở thành phố A, hợp tác rất thuận lợi, rất suôn sẻ, nhưng gần đây ba anh nhận ra rằng nếu hợp tác lại được với Tinh Huệ thì giá cổ phiếu và Duy Long sẽ còn phát triển hơn nữa. Thế nên hôm nay anh cùng với ba đánh liều một phen như thế này.
"Ting.. Ting."
Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Minh Huân reo lên. Nhìn thấy dòng tin nhắn hiện trên màn hình, Minh Huân nhoẻn miệng cười, sau đó liền cầm điện thoại lên gọi đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Minh Huân trầm ấm trả lời "Em đến khách sạn rồi à? Có mệt không?"
Bên kia vang lên tiếng nói dịu dàng của cô gái, vừa nghe giọng, chân mày Duy Trung liền nhíu lại "Em vừa đến là nhắn cho anh. Anh không bận hay sao mà gọi đến cho em?"
Minh Huân cười "Anh có, anh đang bàn chuyện kí hợp đồng."
Giọng Linh Đan liền trở nên gấp gáp "Thế còn gọi cho em làm gì? Anh cứ làm việc đi nhé."
Trái với giọng điệu gấp gáp của Linh Đan, Minh Huân lại từ tốn vô cùng "Hợp đồng này không quan trọng, em không cần lo."
Phương Du nghe thế liền liếc nhìn mặt của hai người đối diện, không ngoài dự đoán, mặt họ đã vô cùng khó coi. Anh họ này thật là..
Sau đó cô lại nghe Minh Huân cười nói "Được rồi, không phiền em nữa. Khi nào em về?"
Linh Đan "Hai giờ chiều thứ năm em lên máy bay."
Minh Huân "Anh đón em."
Linh Đan "Được rồi, tạm biệt anh."
Minh Huân cất điện thoại vào, cầm lấy tài liệu rồi quay sang nói với Phương Du "Đi thôi, anh dắt em đi ăn trưa."
Nói rồi tạm biệt hai người kia rồi rời khỏi nhà hàng.
Last edited by a moderator: