Ngôn Tình Ánh Dương Lúc Hửng Đông - Ăn Cam Không Ngọt

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi ĂN CAM KHÔNG NGỌT, 5 Tháng chín 2024.

  1. ĂN CAM KHÔNG NGỌT

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả?" Griffith bất lực nhìn cô. Hắn không biết cô đang nghĩ gì trong đầu mà có thể nói ra những lời như thế.

    "Tch!" Hắn muốn đánh cô.

    "Arrow-shooting Spell" Hắn chĩa đũa phép về phía cô. Một mũi tên lửa bắn ra từ nó.

    Veronica ngạc nhiên. Ở bên ngoài, cô có dùng đủ cách hắn cũng không chịu học phép thuật thế mà vào trong này lại dùng thuần thục thế.

    Trong khi cô ngạc nhiên thì mũi tên đã phóng đến trước ngực cô. Nhưng chưa kịp chạm đến áo cô thì mũi tên đã biến thành tro tàn.

    Griffith nhìn cô. Nếu như là người khác thì bây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn nhưng đối với cô gái này hắn dường như biến thành một con người khác. Hắn không biết miêu tả nó như thế nào nữa.

    Nhưng hắn biết hắn không lên làm tổn thương cô gái trước mắt. Biết là vậy nhưng nhìn cái mặt trêu chọc hắn của cô khiến hắn giận nha!

    Veronica nhìn người trước mặt, liếm môi.

    Griffith nuốt nước bọt. Anh nghĩ: Chết tiệt! Cô ta đang động dục à?

    "Sao vậy?" Cô tiến lại gần anh. Bàn tay thon dài chạm nhẹ vào cơ bụng của anh. Griffith run nhẹ. Đôi tai của anh đã chuyển thành màu đỏ từ lâu.

    "Hừ! Như là người ta ức hiếp ngươi lắm ý!"

    Griffith quay đi. Gương mặt anh đỏ ửng, đôi mắt hơi ướt. Anh chỉ muốn gào lên nói: Đúng! Cô ức hiếp ta đó!

    Veronica không trêu anh nữa. Cô lùi lại vài bước, vẫy tay chào anh: "Cục cưng! Hẹn gặp lại lần sau nhé!" Nói xong cô biến mất để lại một gương mặt đỏ ửng như trái cà chua ở lại.

    Veronica trở về trường học. Thí sinh gần như đã đông đủ. Khi cô xuất hiện, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô.

    Một đứa con gái nuôi được nuôi dưỡng trong một môi trường đầy đủ và một đứa con gái ruột lớn lên trong một hoàn cảnh nghèo khó. Thế nhưng đứa con gái ruột lại xuất sắc và tài giỏi gấp nhiều lần so với đứa con gái nuôi. Đúng là đã là dù sa cơ lỡ vận, phượng hoàng mãi mãi là phượng hoàng, còn con gà thì mãi chỉ có thể quanh quẩn trong vườn nhà chờ ngày chết.

    Veronica đặt viên ngọc màu tím lên bàn. Các động vật có linh tính, có phép thuật trong thế giới này được gọi là sinh vật huyền bí. Có những loài rất hiền lành, rất tốt bụng, chúng thường trở thành bạn đồng hành của những phù thủy. Tuy nhiên cũng có những loài vô cùng đáng sợ và nguy hiểm. Chúng có thể là đối thủ hoặc là mối nguy hại phá hủy thể giới phép thuật.

    Trong mỗi sinh vật huyền bí đều có một viên ngọc. Màu sắc càng tối lại càng thể hiện sức mạnh mạnh mẽ của chúng. Từ đỏ, cam, hồng, vàng, xanh lá, xanh da trời, tím, nâu, đen. Mỗi loại màu lại có ba mức độ: Nhạt, trung bình, đậm.

    Viên ngọc mà Veronica mang về là màu tím nhạt. Người chấm điểm nhìn qua rồi nói: "Đạt!"

    Những người xung quanh nhìn cô với ánh mắt coi thường, bởi Rishima Artemis mang về là một viên ngọc màu đen nhạt, hai viên màu tím trung bình.

    Rishima Artemis bước ra từ trong đám đông, khi cô ta nhìn thấy Veronica, ánh mắt cô ta tràn đầy sát khí nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.

    "Chị!" Cô ta với ánh mắt đỏ hoe chạy đến trước mặt Veronica.

    "Chị có sao không? Em đã nói với chị là rừng Ma Quái rất nguy hiểm, nhưng chị vẫn nhất quyết muốn đi một mình. Hực!" Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô ta. Rishima Artemis có vẻ ngoài rất khác so với cha mẹ cô ta. Những người thuộc gia tộc Jyotsna hầu như mang vẻ đẹp quyến rũ, khí chất quý tộc, nhưng Rishima Artemis lại mang một vẻ ngoài kiểu ngây thơ, dễ thương, trẻ trung và xinh đẹp.

    "Hừ! Một con nhỏ sống nhờ nhà người nhà người khác, cướp đi mười mấy năm số mệnh tiểu thư của người ta mà còn có cái thái độ kênh kiệu đó!" Evelyn, bạn của Rishima.

    "Rishima, đừng buồn nữa! Cô ta không xứng!" Seraphina.

    "Chị.." Rishima vẫn nức nở khóc.

    Veronica nhìn họ. Đúng là một người tung hai người hứng.

    "Bộp!" Veronica tát Rishima. Một cái tát này khiến cho mọi người phải sững sờ. Ngay cả Rishima đang khóc cũng dừng lại.

    "Đừng giả danh giả nghĩa ở đấy nữa! Cô không thấy mệt mỏi à? Thật mệt mỏi!" Cô nói.

    Rishima phản ứng nhanh, cô ta nhanh chóng nhập vào vai diễn của mình.

    "Chị.. Chị đang nói gì đấy?"

    Veronica bất lực. Thật mệt mỏi!

    Evelyn tức giận. Cô ta xù hết lông lên lào tới đánh Veronica: "Cô thích chết à!"

    Veronica nhẹ nhàng né tránh khiến Evelyn đập đầu xuống đất.

    Evelyn đỏ mặt đứng dậy. Nhưng khi cô ta vừa nhấc đầu lên khỏi mặt đất, tóc của cô ta đã rụng hết xuống. Miệng của cô ta cứ lặp đi lặp lại một câu nói: "Tôi là con chó lông xù!"

    Seraphina và Rishima lo lắng. Hai người nhìn xung quanh, nhưng họ không thấy bất cứ ai đọc thần chú cả. Rishima nhìn Veronica, Veronica cũng nhìn cô ta.

    "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Cô Cara bước ra từ trong đám đông. Nhìn cái mớ lộn xộn trước mắt rồi nhìn Veronica và Rishima, cô cũng đoán ra được chuyện gì.

    Một người con nuôi và một đứa con ruột. Gia tộc Jyotsna sẽ chọn bên nào? Mọi việc xảy ra trong những năm gần đây đã trả lời cho câu hỏi đó rồi.

    "Phoenix Jyotsna! Em hãy đi theo cô đến phòng hiệu trưởng!" Cô Cara nói.

    Veronica nhìn bà ta mà chẳng nói gì. Tại sao phải nói với một cái ngọn cây, gió theo chiều nào lắc lư theo chiều đó chứ.

    Cô bước về phía cổng trường mà chằng thèm nói gì để lại đường sau là lời mắng mỏ, tiếng gọi của cô Cara. Bà ta định dùng phép thuật nhưng vừa cầm đũa phép lên thì bà ta đã không nói được gì nữa rồi.
     
  2. ĂN CAM KHÔNG NGỌT

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Veronica trở về ngôi nhà có danh không phận của nguyên chủ. Nguyên chủ không trở về không hẳn là do cô coi thường cha mẹ ruột của mình mà là do khi Rishima lên mười hai thì hai người họ đã chết. Trong nhà lại không có ông bà hay chú cậu mợ gì. Đồng thời vì tình cảm bao nhiêu năm chung sống nên cha mẹ nuôi của cô quyết định nhận nuôi nguyên chủ.

    Nhưng mấy năm nay, sau khi nữ chính trở về, tính khí của nguyên chủ càng ngày càng trở nên khó ở. Cô thường quát mắng có khi dùng thần chú lên người những người hầu trong nhà. Có khi cô ấy còn tỏ thái độ với cha mẹ nuôi của mình. Thành tích cũng ngày càng sa sút.

    Chỉ cần những hành động và thái độ này là đủ để cô ấy dần dần không còn chỗ đứng trong ngôi nhà và gia tộc này rồi.

    Veronica lúc về trời cũng đã tối. Cô phải đi chơi vòng vòng trước rồi mới về chiến đấu.

    Mới mở cửa, một cái cốc thủy tinh đã bay về phía cô. Veronica nhẹ nhàng né tránh. Cô dùng ánh mắt cá chết nhìn người cha nuôi của nguyên chủ.

    Aylmer Jyotsna - người đứng đầu gia tộc Jyotsna, ông là một phù thủy rất tài giỏi trong thế giới phù thủy, một trong bốn phù thủy tham gia phong ấn Rồng Địa Ngục và một trong hai người sở hữu viên ngọc ngũ sắc.

    "Ngươi cũng biết trở về sao!" Ông ta nói với vẻ mặt hung dữ.

    Veronica bước vào nhà: "Sao lại không về?" Có nơi để ở cần gì phải khổ thân ngủ ngoài đường làm gì?

    Callista Audrey - mẹ nuôi của nguyên chủ, nhíu mày. Bà nói: "Con vừa nói cái gì?"

    Cha nuôi nguyên chủ đập tay xuống bàn: "Quản gia! Nhốt nó xuống ngục hầm! Cho nó ở dưới đấy suy nghĩ về những hành động mà nó làm hôm nay đi."

    Rishima nhanh chóng bước về phía cha. Cô với đôi mắt hơi ướt cầu xin cha: "Cha ơi! Chị hẳn không cố ý đánh con đâu! Hực! Cha.. Người có thể tha cho chị được không? Ở dưới ngục hầm rất ẩm ướt và bẩn, chị sẽ không chịu được đâu!"

    Aylmer Jyotsna nghe xong thì ngày càng tức giận, ông cho quản gia đưa Veronica xuống hầm ngục.

    Veronica nhìn cái nơi mà mình sẽ ngủ tối nay. Cô ước rằng mình quay lại mấy phút trước để ngăn cản mình quay về.

    Tuy rằng nói thế chứ cô cũng chẳng chê gì cái hầm ngục này. Cô vừa nằm xuống đống rơm là ngủ luôn.

    Sáng hôm sau, khi quản gia đến gọi cô dậy thì cô vẫn còn ngủ say lắm. Veronica chuẩn bị mọi thứ để đến trường. Tuy cha mẹ nuôi của nguyên chủ đang rất tức giận nhưng mà vì thể diện gia tộc, đồng thời nguyên chủ vẫn chưa làm điều gì quá đáng nên hai người họ vẫn chưa đuổi nguyên chủ đi. Hàng ngày mặt nặng mày nhẹ nhìn cô.

    "Chẹp!" Veronica chẹp một cái.

    Kì thi cuối kì đã kết thúc. Các học viên có thời gian nghỉ ngơi là ba tháng. Trong ba tháng này, những phù thủy bình thường thuộc các gia đình bình thường hầu hết đều đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình. Còn đối với gia tộc Jyotsna, những phù thủy trẻ sẽ được gửi đến trường đấu Phép Thuật.

    Mọi năm thì nguyên chủ cũng sẽ được gửi đến đây học tập nhưng năm nay thì có lẽ là sẽ không. Veronica không biết năm nay cha mẹ nuôi nguyên chủ sẽ đưa cô đến đâu. Hoặc có thể là chẳng đi đâu cả.

    Aylmer Jyotsna và Callista Audrey bước ra ngoài sảnh điện. Đi cùng họ là một số người có vai trò quan trọng trong gia tộc.

    Aylmer Jyotsna nói: "Cũng như mọi năm, những phù thủy trẻ trong gia tộc chúng ta lại được gửi đến đấu trường Phép Thuật để rèn luyện. Và các ngươi lên nhớ: Gia tộc Jyotsna không nuôi những kẻ yếu!" Nói xong, ông ta nhìn Jyotsna.

    Veronica nhìn chiếc xe trước mặt. À! Không ngờ năm nay mình vẫn được đi. Nhưng mà chuyến đi nay hình như hơi không an toàn.

    [Nhiệm vụ phụ tuyến: Trở thành phù thủy mạnh nhất thế giới phù thủy và nhận được tình thương yêu của cha mẹ nuôi.]

    "Ngươi cũng bận lắm nhỉ?"

    [Đâu có kí chủ! Ngươi ta rảnh lắm đó!]

    "Thế hôm qua ta gọi ngươi mà ngươi đâu có trả lời."

    [Hôm qua tôi đi hẹn hò kí chủ à!] Hệ thống ngượng ngùng gãi đầu.

    "Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi có một mẹ già, một vợ và hai đứa con."

    [..] Chết mọe rồi!

    [He! He!]

    [Hệ thống xin đình công hai ngày! Hệ thống xin đình công hai ngày! Hệ thống đang tắt! Đang tắt.. 70%.. 100%.]

    Veronica bước lên xe. Cô ngồi chung với những người cũng tuổi khác trong gia tộc. Trong cuộc hành trình, những người đó cứ xì xào bàn tán về cô và Rishima.

    "Chào mừng đến với đầu trường Phép Thuật!"

    Cũng như cái tên, nơi đây là một trường đấu, cứ hàng năm vào thời điểm nay, đấu trường sẽ tổ chức một giải đấu. Những phù thủy ở khắp nơi trên thế giới sẽ đến đây để tham gia. Nếu có thể trở thành người thắng cuộc, họ không chỉ nổi tiếng mà còn có được một số tiền khổng lồ.

    Đi theo những lợi ích to lớn đó cũng có hàng nghìn những rủi ro khác. Đó là có thể chết bất cứ lúc nào, lúc nào cũng lo sợ có người ám toán mình..

    Những đứa trẻ trong những gia tộc lớn sẽ an toàn hơn. Chúng sẽ được bảo vệ mạng sống để có thể trở về gia tộc. Nhưng đấy là những người được gia tộc trọng dụng và bảo vệ thôi. Còn những đứa trẻ khác thì tự sinh tự diệt.

    Rishima đứng ở phía xa. Cô ta nở một nụ cười biến thái nhìn Veronica.

    Veronica dùng mình: "Èo! Sao ở đây lạnh thế!"
     
    Hạt đậu xanhHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. ĂN CAM KHÔNG NGỌT

    Bài viết:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Veronica được đưa đến một căn phòng khá nhỏ cuối hành lang. Cô được sắp xếp cùng phòng với một cô gái.

    Cô gái này hơi gầy, khuôn mặt trông có vẻ cực khổ. Người cô ta khá bẩn, quần áo rách lỗ chỗ. Gwen nhìn Veroncica rồi lắc đầu tiếp tục làm công việc của mình.

    Veronica cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ta. Cô vứt cái túi đựng đồ của mình xuống dưới giường, rồi cô nhảy lên giường mà đánh một giấc.

    Gwen nhìn cô. Cô ta nheo đôi mắt của mình lại.

    Đến khi Veronica dậy thì đã đến giờ ăn tối. Cô nhìn Gwen cầm một cái bát đi ra ngoài. Khi cô ta vừa bước đến cửa thì Veronica lên tiếng hỏi cô: "Này! Đi ăn ở đâu vậy?"

    Gwen không thèm trả lời. Veronica cũng chẳng nói gì mà đi theo cô ta. Vì mọi năm, nguyên chủ vẫn được đối xử như một tiểu thư của gia tộc Jyotsna, đến bữa ăn sẽ có người đến gọi, đồ ăn cũng khá phong phú và sạch sẽ. Nó khác xa với cảnh tượng trước mặt cô hiện tại.

    Những người đàn ông, những người phụ nữ bẩn thỉu lao vào tranh giành nhau cháo trong một cái nồi lớn. Có khi cháo rơi ra ngoài, những đứa trẻ nhỏ lao đến liếm hết sạch, dù chúng đã dích đất cát.

    Bên trong góc là một số phù thủy trẻ đến từ các gia tộc khác, họ cũng giống cô, không được trọng dụng hoặc bị gia tộc ghét bỏ. Những người đó, có người đã quen với cảnh này, có người lần đầu đến đây, chỉ biết co rúm vào một chỗ.

    Gwen đi đến trước đám người đang múc đấy múc để, tranh nhau từng miếng. Cô giơ cái thìa lên cao.

    "Kong!" Tiếng vang vô cùng lớn. Tất cả những người đang tranh nhau dừng lại, họ lùi sang hai bên. Một cậu bé mang một nồi nhỏ lại gần cô ta. Gwen múc vào bát của mình rồi rời đi. Lúc đi, cô ta có liếc Veronica một cái.

    Sau khi Gwen rời đi, mọi thứ lại trở lại bình thường. Veronica nhìn họ rồi đưa tay lên sờ bụng mình.

    Cô thở dài: "Haizz." Đói!

    Lúc này hệ thống đính công hai ngày đột ngột quay trở lại.

    [Kí chủ đói rồi đúng không? ]

    Nó vui vẻ hớn hở hỏi Veronica nhưng cô không thèm đáp lại lời nó nói. Hệ thống tức giận nói lại lần nữa.

    [Kí chủ đói rồi đúng không ạ? ]

    "Có rắm thì thả đi. Nói nhiều thế làm gì?"

    Hệ thống đình công hai ngày bị mắng liền sợ. Kí chủ nó đáng sợ quá. Nó chỉ trêu kí chủ nó tí thôi mà.

    [Teng teng!] Hệ thống mở ra một loạt hình ảnh của rất nhiều món ngon. Nó nhìn cô với vẻ mặt tự hào. Kí chủ nhà người ta thì mở hàng loạt các của hàng từ thuốc, trang bị, mĩ phẩm.. Ngày nào, người ta cũng tiêu điểm vào đấy, nhìn mà mê. Còn kí chủ nhà mình còn không thèm quan tâm đến mấy cái thứ trang bị và điểm mà hệ thống đưa cho. Thích thì chị làm, không thích thì chị thôi. Chị mà ghét là chị phá luôn. Thế là hết hệ thống nhà nó. Sao đi kiếm miếng cơm manh áo mà khó thế hả trời?

    Veronica vẫn đang đi không thèm để ý đến những hình ảnh, video của hệ thống.

    [..]

    Hệ thống quyết định ra tuyệt chiêu cuối cùng. Nó lôi một bát mì thịt bò từ trong cửa hàng ra. Mùi thơm quẩn quanh mũi của Veronica. Hệ thống còn thêm mắm dặm muối, cứ bay quanh cô.

    Sau một thời gian mà kí chủ nó còn không thèm để động đến nó. Hệ thống chỉ thấy kí chủ nó đến một nơi giống tường thành, ngồi trên đó. Không gian và cảnh ở đó rất đẹp, lại thêm đúng thời gian mặt trời đang lặn xuống.

    Hệ thống thua rồi! Nó quá mệt mỏi rồi!

    [? ] Bát mì thịt bò của nó đâu?

    5360 nhìn xuống kí chủ nhà nó thì thấy cô đang húp những sợi cuối cùng của bát mì.

    [..] Nó tức thật rồi nhé!

    Hệ thống đi ra một chỗ, vẽ vòng tròn nguyền rủa kí chủ nhà nó.

    "Mở cửa hàng đồ ăn."

    Hệ thống đang dỗi kí chủ nó thì nghe thấy câu này liền bật dậy. Nó nhìn kí chủ nó bằng ánh mắt đầy nước.

    [Tôi yêu cô quá!]

    [Điểm công lực - 60, còn 40 điểm. Cửa hàng đồ ăn đã mở! Kích chúc quý khách có một thời gian mua sắm vui vẻ.]

    Sau hàng loạt tiếng tinh tinh thì thủ tục đã xong. Hệ thống 5360 cứ cười nhìn kí chủ nhà nó.

    Veronica thì chằng thèm để ý. Cô nhìn ngắm mặt trời lặn xuống phía cuối chân trời.

    Buổi tối khi cô trở về thì thấy cô gái cùng phòng của mình đang chuẩn bị. Cô ta rất nhỏ nhắn, nhưng nhìn những việc xảy ra chiều tối nay thì xem ra cô gái này cũng không tầm thường đâu.

    Gwen đi đến cửa: "Tránh ra! Chó con không cản đường!"

    Veronica nhìn cô ta, cô không thèm di chuyển. Gwen thấy vậy thì lướm cô: "Xem cô còn bao nhiêu phút mà sống! Đừng nghĩ mình là tiểu thư được cưng chiều nữa, hãy sống với hiện thực đi.

    Veronica nhìn theo cô gái.

    " Ngươi có thấy cô ấy giống một tiểu thư quý tộc không?"

    [Giống chỗ nào chứ kí chủ? ]

    Veronica không nói nữa, cô chỉ trầm ngâm nhìn theo Gwen.

    Buổi tối là thời gian sôi động nhất của đầu trường Phù Thủy, đây là thời gian những trận đấu thật sự bắt đầu.
     
  4. ĂN CAM KHÔNG NGỌT

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đấu trường ban đêm náo nhiệt với nhiều hoạt động, trong đó điều được mong chờ nhất đó chính là những trận đấu giữa những phù thủy.

    Veronica đi theo những đứa trẻ khác của gia tộc Jyotsna. Tối nay, Veronica không có trận đấu, nhưng một số phù thủy trẻ trong số những người đi cùng cô có trận đấu. Đây là lần đầu tiên hắn ta được đưa đến đấu trường Phép Thuật. Những lời đồn của đấu trường và những phù thủy trong gia tộc không bao giờ trở về khi đến đây khiến cho hắn không còn giữ vững được tâm lí của mình.

    Hắn gào khóc, điên loạn nhưng vẫn bị đưa lên sàn đấu. Kết quả là máu và thịt của hắn đã có vinh hạnh được tưới cho vùng đất này.

    "Hô hô! Buổi tối hôm nay của chúng ta thật náo nhiệt!" Tiếng nói của một người lùn - mc của sàn đấu, cất lên.

    "Có vẻ những vị khách quý của chúng ta không thể đợi lâu hơn nữa rồi! Hô! Hô! Trận đấu được mong đợi nhất tối nay! Trận đậu giữa Kẻ Ăn Mày và người khổng lồ Leonard, chính thức bắt đầu."

    Một cô gái đeo mặt lạ với thân hình nhỏ bé đối mặt với một người không lồ lớn hơn mình gấp trăm lần, nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy cô gái sẽ thua.

    Trận chiến nhanh chóng làm cho sàn đấu đi đến đỉnh cao. Kẻ Ăn Mày tuy nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh ngang bằng, có khi lớn hơn cả người khổng lồ Leonard.

    "Hô! Hô! Những giây phút cuối cùng của trận chiến, không biết ai sẽ là người giành chiến thắng đây nhỉ? Những vị khách đáng quý của chúng ta lúc này có lẽ đã không thể ngồi yên được rồi! Hô! Hô! Ngươi khổng lồ Leonard có vẻ đáng yếu thế hơn! Không biết anh ta có thể lật ngược tình thế lúc này không nhỉ?"

    Trên sàn đấu, người khồng lồ Leonard và Kẻ Ăn Mày để bị thương rất năng. Nhưng hơn cả là người khổng lồ Leonard. Hắn ta ăn đau, khụy một chân xuống sàn đấu. Hắn nhìn kẻ ăn mày bằng một ánh mặt đầy sát khí, đỏ ngầu với những mạch máu đỏ trong mắt.

    Leonard thở dốc. Hắn không thể chịu được thêm nữa. Người phụ nữ trước mặt quả thật rất mạnh.

    Người không lồ nghiến răng. Hắn lôi từ trong người ra một lọ thuốc và uống vào nhân lúc mọi người khó nhìn thấy hắn đang làm gì.

    Sau khi uống lọ thuốc vào, hắn cảm thấy người hắn nóng như có núi lửa phun trào trong người hắn.

    "Gừ!.. A!" Mắt hắn đỏ ngầu, chỉ còn sát khí, hận thù. Người hắn được phóng lớn hơn, những đường gân như những con trăn quấn quanh người hắn.

    Gwen nhanh chóng nhận ra bất thường nhưng cô chưa kịp làm gì thì Leonard đã lao đến. Hắn nhanh chóng đánh cô xuống đất, khiến cô không thể vùng dậy.

    "Thật tuyệt vời! Người khổng lồ của chúng ta đã tạo ra một kì tích tuyệt vời trong buổi tối hôm nay! Hô! Hô! Nóng lên nào! Cũng xem xem Kẻ Ăn Mày - người đang có ưu thế trong vài giây trước, sẽ xử lí tình huống này như thế nào đây."

    Một vài vị khách quý của sàn đấu, trong một căn phòng trên cao, cảm thấy vô cùng vui vẻ vì người mà bọn họ chọn đã có thế lật người được tình thế.

    Veronica nhíu mày. Cô tất nhiên cũng nhìn ra trên người của người khổng lồ đang xảy ra chuyện gì. Nhưng những việc này thì liên quan gì đến cô chứ. Cô cũng không phải là người lương thiện gì, không thêm dầu vào lửa là tốt rồi chứ ở đấy mà cô giúp đỡ người khác.

    "Chẹp! Chẹp!" Tuy nghĩ vậy, nhưng dù gì cô gái đó vẫn là bạn cũng phòng nên có thể giúp thì cứ giúp đi vậy.

    Veronica nhìn Gwen. Vài dây trôi qua, cơ thể của Gwen như được lột bỏ. Những vết thương trong trận đấu biến mất không dấu vết, cơ thể như được tôi luyện lại, mạnh mẽ hơn.

    Cô nhanh chóng lấy lại quyền chủ động trên sàn đấu. Leonard và cô ta lao vào nhau. Những giây phút cuối cùng vô cùng nghẹt thờ vì hai người trên sàn đấu đều ngang sức.

    "Bộp!" Một tiếng vang lớn. Người khổng lồ ngã xuống sàn đấu. Hắn nhìn lên trời bằng một ánh mắt vô hồn.

    "Keng! Kẻ Ăn Mày là người giành chiến thắng trong tối ngày hôm nay! Trận đấu thật tuyệt vời!"

    Trận đấu kết thúc, đằng sau sàn đấu.

    "Chống mày thua rồi! Ha! Ha!" Tiếng cười xem lẫn của người và những chủng tộc khác. Nhưng điểm chung của chúng đều là những tên ác ôn của thế giới này.

    Một elf nữ vô cùng xinh đẹp đang quỳ rạp xuống dười đất. Một lúc này, người không lồ được đưa ra ngoài. Trên người hắn đầy máu. Elf nữ la đến nhưng bị những người đàn ông ở đấy giữ lại sờ mó cơ thể.

    Cô ta bị sỉ nhúc trước người đàn ông mà mình yêu thương. Người khổng lồ với đôi mắt vô hồn, những giọt nước mắt tràn xuống, hắn bất lực không thể làm gì được chỉ có thể nằm đấy nhìn. Hắn hận không thể giết chết những người ở đó.

    Một người đàn ông đi đến, trên tay hắn cầm một thanh kiếm. Hắn ta giơ cao, chọc xuống thẳng vào tim của người đàn ông.

    "Tim của người khổng lồ rất bổ đó nha!"

    Elf nữ gào thét, bất lực rồi ngất lịm đi.

    Thế giới này vốn dĩ rất đen tối, bẩn thỉu và kinh tởm. Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của một thế giới phép thuật tối cao là một thế giới ngầm, nơi người chẳng ra người, thú chẳng ra thú, họ sống chỉ bằng cách chiến đấu, bán mạng cho những tên cầm quyền tối cao, cho những đấu trường đã nhuộm máu.
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...