Thiên Anh Tuyết
Ngữ Lộc Thần Cốc
Năm đó, hoa đào rơi lợp trời, bên cầu kiều ta cùng chàng hẹn ước. Hết đông sang rồi xuân lại đến, Người quên rồi những ước hẹn khi xưa.
Ta trở về lòng se sắt lại; đêm trằn trọc, lòng dạ băn khoăn. Đương trường vừa tỉnh giấc thôi; nước mắt rửa mặt, đầm đìa...