Đôi lời muốn thổ lộ của tác giả Sở Thường Yên
Xin chào các bạn độc giả thân yêu, đầu tiên mình muốn gửi lời cảm ơn đến các bạn vì đã thưởng thức cùng yêu thích, đón nhận tác phẩm của mình. Chân thành cảm ơn mọi người.
Mục này cũng không hẳn là thổ lộ mà là thú nhận sự thật. Có thể bạn đã biết...
Chap 19
"Chị họ"
Chỉ vừa mấy giây trước thôi, Tô Trinh thực sự đã nghĩ mình nhất định sẽ chuồn đi được một cách êm ả. Nhưng nhìn đi, chính Lục cáo lại một lần nữa thuận tay đánh gãy cái mộng tưởng tốt đẹp đấy của cô.
"Khụ! Khụ! Chào mọi người."
Tô Trinh giả đò ho nhẹ hai cái, đặt đôi giày...
Cảm ơn Chiqudoll vì đã yêu thích bộ truyện của mình. Mình thật sự là tác giả của bộ truyện này, nếu muốn bạn có thể liên hệ với mình qua Facebook hoặc Zalo và gửi cho bạn xem chỗ lưu trữ bản thảo. Cảm ơn bạn đã góp ý sửa lỗi cho truyện của mình, mình đã khắc phục qua một lượt rồi. Mong bạn xem...
Chap 18: Phùng Lục Khanh
Khi hai chiếc kim đồng hồ còn thiếu chút nữa chỉ đến số 12, sân trước Tống gia liền nghênh đón một chiếc Bugatti Veyron. Vị bảo tiêu cao lớn nhanh chóng xuống xe mở cửa sau, cung kính khom lưng cúi đầu. Thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người là chiếc giày da bóng bẩy không...
Chap 17
Tống gia đại trạch.
Chiếc Rolls Royce đen tuyền uyển chuyển băng qua từng hàng cây thông cao bạt ngàn. Tống gia là một trong những gia tộc trụ cột của nước V, là danh gia vọng tộc trăm năm. Mặc dù nơi ở không cần quá phô trương như những tay nhà giàu mới nổi, nhưng chính sự thâm căn cố...
Chap 16
Tô Trinh nhàm chán ngồi xoay bút mặc cho vị giáo sư già đang giảng thao thao bất tuyệt. Cô úp mặt xuống bàn, thả trôi suy nghĩ về nơi xa. Tháng trước, Lâm Phượng Vỹ và Ethan đã sớm bay sang Ý, ngay cả ngày trở về cũng không nói với cô nửa câu. Nghĩ đến đây, tâm trạng Tô Trinh liền xấu...
Chap 15
Sau hàng loạt chuyện lớn vừa rồi, Lục Vi Vương chính thức trở thành người thừa kế của Tống gia. Tống phu nhân theo đó mở một cuộc họp báo, tuyên bố với giới truyền thông rằng Lục Vi Vương là con trai của Tống Luân, vừa mới học từ nước ngoài về. Ngay lập tức, từ khóa "Lục Vi Vương" chiếm...
Chap 14
Năm Tô Trinh biết đến Tống gia là năm Tống gia trải đầy sóng gió.
Bên phía băng đảng Đỗ Na Na rục rịch khắp nơi. Chúng lũng đoạn tất cả các sản nghiệp của Tống gia, từ công ty cho đến các sản nghiệp vui chơi giải trí, bất động sản..
"Tống phu nhân, bên Phong gia đột ngột rút hợp đồng...
Chap 13
Hiện tại là ban đêm, vùng ngoại ô thành phố B. Cây cối hai bên đường rậm rạp, ẩn hiện trong bóng đêm sâu thẳm. Chúng như những con quái vật to lớn, trực chờ cắn nuốt những linh hồn ô uế đầy rẫy tội lỗi. Thỉnh thoảng sẽ có một vài chiếc xe tải nặng nề lướt qua, chiếu sáng con đường...
Chap 12: Trại trẻ mồ côi Maria 2
Lần này đi mặc dù không phải đi hết lớp. Nhưng nhìn tổng thể, lớp Tô Trinh đông nhất với sĩ số hai mươi bảy trong tổng bốn mươi người. Giáo viên chủ nhiệm hài lòng gật đầu nhìn học sinh lớp mình. Hình như lớp 5A-7 chỉ có vỏn vẹn sáu đứa đi thì phải, haha. Để...
Chap 11: Trại trẻ mồ côi Maria. 1
Phòng của Lục Vi Vương chỉ cách phòng Tô Trinh một bức tường. Hắn suýt xoa nhìn chiếc giường Kingsize trước mắt, quả nhiên là nhà giàu có khác. Hiện tại coi như bước đầu thuận lợi, ngủ rồi mai tính tiếp vậy. Vì để mọi thứ suôn sẻ, hắn đã mấy ngày không ngủ rồi...
Chap 10: Vật sắp đổi, sao sắp đời.
Khi về đến nhà, điều Tô Trinh làm đầu tiên chính là tháo lens. Cô không muốn nổi tiếng bởi màu mắt khác biệt. Tô Trinh mệt mỏi mát xa mắt vài cái rồi nhìn thẳng vào gương. Đôi mắt màu hổ phách luân chuyển nhẹ nhàng, thỉnh thoảng ánh lên sắc đỏ. Cô quả thật...
Chap 9: Phùng Nghi là tên đáng ghét
Như bao buổi sáng, Tô Trinh lười biếng ngồi dậy mặc cho còn ngái ngủ. Cô mở mắt nhìn căn phòng xa hoa xung quanh, liền mặc niệm vài phút, quả nhiên mọi thứ đều là thật.
"Cốc! Cốc! Tiểu thư, ngài dậy chưa?" Cô hầu gái trẻ gõ cửa, ý đồ muốn đánh thức Tô Trinh...
Tên tài khoản: Sở Thường Yên
Để mà nói về Trung thu trong thời đại công nghệ số hóa, ta cần cái nhìn đa chiều và không nên áp đặt một cách phiến diện. Đầu tiên là về sự tiện lợi hàng đầu của thời đại công nghệ mới. Cho dù từ nửa vòng trái đất vẫn có thể thấy nhau. Điều này giúp gắn kết gia đình...
Chap 8: Điều sẽ thay đổi
Sau một ngày mệt mỏi, Tô Trinh đầu bù tóc rối trở về biệt thự của Glenfiddich.
Khi bước chân vào phòng khách, cô thấy hầu hết người nhà Rousseau đều có mặt, ngoại trừ hai cậu lớn đang bên Pháp. Còn có một lão phu nhân sống lưng thẳng tắp, đang cười hiền hậu, đàm tiếu...
Chap 7: Thế cục mới
"Lớp?" Phùng Nghi nhắm mắt, tiếp tục hỏi.
"Tớ học 5-A7" Tô Trinh lau mồ hôi, sau đó tiếp tục sắp xếp.
"Ừ!" Phùng Nghi đáp lại một tiếng nhàm chán, sau đó im lặng một lúc lâu.
Im đến nỗi Tô Trinh tưởng hắn ta thực sự ngủ, cô liền thả lỏng tiếp tục sắp xếp. Hình như không...
Chap 6: Bạn học Bá vương!
Vì là năm cuối tiểu học, lượng kiến thức phải thu vào rất nhiều. Ngẫu nhiên học sinh phải ở lại sau giờ học, ví dụ như chiều hôm nay.
"Phù!" Tô Trinh nhẹ nhàng đóng lại cuốn sách, nằm dài lên bàn nhìn bầu trời đen kịt. Thành phố đã lên đèn từ lâu, phản chiếu sự phồn...
Chap 5: Quyết định của Lý Nhu.
Bầu không khí tại Tô gia hiện giờ, có thể nói là có chút căng thẳng.
Tống Như Nhi:
"Quyết định của con sẽ không thay đổi đâu, mẹ về đi."
Chín năm rồi chưa gặp, hi vọng bà đừng cho cô kinh hỉ quá lớn.
"Tạm thời mẹ sẽ không đụng tới thằng bé, còn yên tâm.."
Lý...
Chap 4: Vận mệnh Tống gia.
Lý Nhu yên tĩnh ngồi trong căn phòng của chính mình, trầm mặc suy tư. Tất cả những chuyện này cứ như một cơn ác mộng, người con trai bà luôn lấy làm chỗ dựa tinh thần, nay.. đã đi rồi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Mặc dù bên tổ công an và đội cứu hộ đã...
Chap 3
Glenfiddich dẫn Tô Trinh đi đến khu vườn phía sau biệt thự. Nơi đây không xinh đẹp bằng khu vườn trồng đầy hoa hồng bên trái biệt thự. Điều đầu tiên cô cảm nhận nó chỉ có hai chữ "âm u".
Suốt quãng đường, hai người chẳng ai nói một câu nào. Glenfiddich không lên tiếng thì Tô Trinh cũng...
Chap 2
Cuộc đời Tô Trinh cứ thế lệch khỏi quỹ đạo bởi quyết định của người cậu cô kính yêu nhất. Thật nực cười làm sao.
Sắp tới, Tống Luân phải bay sang Los Angeles thuộc tiểu bang California. Tô Trinh không muốn cậu đi nhưng lại không thể nói. Chẳng phải chuyến đi này rất quan trọng sao...