Biến sinh tâm,
Niệm khởi dục, tình theo.
Chí khí cao xa lướt trên từng ngọn sóng,
An định tâm mình nhìn thế sự nổi trôi..
Muốn viết tâm an định,
Trời mờ sáng vẫn không thành.
Những lắng đọng hôm nào chưa xem rõ.
Thôi vậy..
Tôi yêu em đến khi chừng có thể?
Và,
Tôi yêu em như buổi đầu...
Tại sao thấy ta thở dài!
Ngoài kia.
Người quay đầu chạy mất dép?
Ta đâu phải là đại ma đầu, lục thân bất nhận..
Ta cũng đâu phải lãnh nhân, cự người ngàn dặm..
Hay ta là kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hoài người gặp người ghét
Ta chỉ là ta, như bao người..
Và,
Cha mẹ mang ta đến thế giới này...
Nắng úa chiếc lá vàng
Rụng rơi cơn gió lạnh
Đong đầy theo cảm xúc
Nghĩ những gì xa xăm.
Hình bóng trong tay áo
Vơi dần theo gió xa
Khi chường qua kẽ lá
Số kiếp duyên tình ta.
Cánh rừng sao tĩnh lặng
Ánh trăng lấp ló nhìn
Phập phù chim về tổ
Róc rách giữa khe đồi.
Bóng người rơi trên...
Nhặt lá vàng rơi.
Vòm trời trong xanh, cao cao, lọt qua từng kẽ lá.
Bước vội vàng,
Chạy chạy chạy,
Giữa dòng người đông đúc.
Đã lâu rồi nhỉ?
Đôi mắt luôn nhìn về một phía,
Góc khuất nơi đó anh nhìn em.
Chỉ là mờ ảo,
Không có thực.
Những vụn vặt,
Chắp vá lung tung,
Không gian và thời...
Có những thứ mất đi không bao giờ trở lại.
Cả ngày ngẩng đầu nhìn trời, xem đất,
Có ích gì!
Cảm xúc do tâm mà ra..
Do tâm mà mất đi.
Trời không vì người ghét cái lạnh mà thủ tiêu mùa đông..
Có cảm nhận được cái lạnh thì mới biết thế nào là nóng..
Như đời thường vậy,
Có đẹp sẽ có xấu...
Đắm mình trong những ý nghĩ, những ý nghĩ thoáng qua, chưa thành thục.
Viết ra, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Loạn.
Tâm sao rối bời, lòng không yên.
Cả ngày ngẩn ngơ, vô tích sự.
Muốn tĩnh lặng, muốn nhiều thành ra lại vô vọng.
Một mình trốn, quên đi hiện tại.
Trốn đi, trốn mãi đến quên...