Biến sinh tâm, Niệm khởi dục, tình theo. Chí khí cao xa lướt trên từng ngọn sóng, An định tâm mình nhìn thế sự nổi trôi.. Muốn viết tâm an định, Trời mờ sáng vẫn không thành. Những lắng đọng hôm nào chưa xem rõ. Thôi vậy.. Tôi yêu em đến khi chừng có thể? Và, Tôi yêu em như buổi đầu gặp gỡ.. Lúc ngập ngừng, bỡ ngỡ muốn làm quen. Em ơi, Ánh nắng sớm mai gọi anh thức dậy. Khi anh nhận ra, Điều tuyệt vời nhất, Anh nghĩ rằng anh đã phải lòng em. * * * Anh lạc lối giữa muôn trùng sóng cả, Lạc luôn mình giữa dòng chảy ngược xuôi. Em.. Ánh mắt đó, ngọn đèn vĩ đại. Vì sao trời chiếu mãi xuống trần gian. Anh tiến lên, đi về phía trước, Để tìm vào đất nước của tình yêu. Để nhìn em thêm một lần, lần nữa. Để anh cười, để biết em ở đây. Giây phút này và mãi mãi. * * * Đêm lạnh dần. Em, Bao lâu rồi nhỉ? Tiếng vo vo chiếc quạt chạy đều đều, Anh không nhớ.. Anh nghĩ mình đã quên. Nỗi buồn ùa về, như chực chờ đâu đó quanh anh. Anh cười, Cứ ngỡ là hôm qua Tim anh đập nhịp điệu đó. Anh lại cười. Chiếc quạt chạy đều đều, Những vòng tròn. Không còn âm thanh nào cả, Đêm lạnh dần.. Thôi thôi. Về đâu. Người xa ta. Hận. Hận. Hận ta. Lời nói vô nghĩa, Không còn gì?
Cánh hoa trắng bên con đường năm cũ Ta tìm về hình bóng của ngày xưa Nắng trải nhẹ ánh lên màu mắt biết Sương mờ dần theo từng bước người đi.
Ta sừng sững giữa muôn trùng sóng cả, Vẫn vững vàng trước bão tố phong ba, Mãi lặng im nhìn dòng đời xô đẩy Yêu người rồi, ta biết phải làm sao.
Nắng úa chiếc lá vàng Rụng rơi cơn gió lạnh Đong đầy theo cảm xúc Nghĩ những gì xa xăm. Hình bóng trong tay áo Vơi dần theo gió xa Khi chường qua kẽ lá Số kiếp duyên tình ta. Cánh rừng sao tĩnh lặng Ánh trăng lấp ló nhìn Phập phù chim về tổ Róc rách giữa khe đồi. Bóng người rơi trên lá Lấp lánh giọt sương mai Tiếng gà kêu xa vắng Nắng bước khẽ qua rèm.
Phất phơ theo làn gió Lướt nhẹ trên cành non Vút lên cánh chim ó Chao liệng giữa tầng không. Một bóng hình còn đó Mắt nhìn về phía xa Tóc mai phất trong gió Nghĩ đến phút rời xa?
Nhìn trong đáy mắt. Nhẹ nhàng và bâng quơ. Không hiểu tự bao giờ, Sâu trong đôi mắt ấy. Hình bóng của ngày xưa.. Một năm rồi một tuần, Qua nhanh theo cơn gió. Sâu trong đôi mắt ấy, Phút giận hờn khó phai. Một năm rồi một tuần, Chẳng bao giờ gặp lại. Hình bóng của ngày xưa..
Hỏi Phải đi sao? Đi. Không phải đi được sao? Không. Tại sao không? Không tại sao. Tại sao? Tại sao tại sao? Không tại sao? Không tại sao. Nàng nhìn. Vì sao? Không vì sao. Không vì sao? Sao không? Vì sao không?