Bạn được Johanna mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Johanna
Lượt thích
5,570

Tường nhà Hoạt động Bài đăng Thông tin

  • Khi được tung cánh vút bay giữa đời lạ

    Tôi chợt nhận ra mình luôn ấp ủ một giấc mơ

    Mong được về chốn ngây thơ nay vụn vỡ

    Mong được một vé để trở về tuổi thơ..


    - Johanna, 9/1/2021 -
    Johanna
    Johanna
    Tự nhiên tìm thấy nó xong nghĩ: Thêm đoạn này vào truyện hồi tham gia event viết về chủ đề tuổi thơ có khi là leo giải cũng không chừng :))
    • Thích
    Reactions: BCmanga
    Rồi bên nàng xong chưa?
    Lunarchen
    Lunarchen
    Nope nope, gái già not mom, hầy.. Nhưng mà giống như ăn phải ăn đồ cay mới ngon, xem truyện phải xem cái dark dark mới hay
    • Haha
    Reactions: Johanna
    Chì Đen
    Chì Đen
    Hiện tại mình cạn kiệt đến khô héo rồi, nên xin phép để trái tim đc lương thiện vậy :))
    • Haha
    Reactions: Johanna
    Lunarchen
    Lunarchen
    Lỡ gòi, chủ đề tới, mình lót dép hóng mấy bồ
    • Haha
    Reactions: Johanna
    Chào mèo con kute
    Đời quá ngắn để chỉ đợi một người

    Đời quá dài để một người đợi mãi
    Có thể mình không thành công như những người khác, thậm chí mình cũng không thành công như mình từng mong đợi. Nhưng chí ít, mình vẫn còn gia đình, vẫn còn người ủng hộ mình. Chí ít, mình vẫn còn sống, mình vẫn còn cơ hội, mình vẫn còn cố gắng, mình vẫn còn biết mình cần làm gì và phải làm gì.

    Chí ít, mình biết mình hạnh phúc.
    Mình vô tình đọc được một bài viết khá cảm động của BerryBooks trên FB và hôm nay mình muốn chia sẻ đôi chút về nó với các bạn.

    Bài viết không có tiêu đề ngắn gọn, dễ nhớ, nhưng cách mở đầu của nó lại khiến cho chúng ta, hoặc chí ít là bản thân mình khó lòng quên được:

    "Tại sao trẻ con tè dầm thì mọi người thấy bình thường, còn người già tè dầm lại bị coi là phiền phức?"

    "Vì người già.. Không còn mẹ nữa."


    Người ta thường bảo, người già cũng giống như những đứa trẻ, nhưng thái độ của chúng ta đối với người già hoàn toàn khác thái độ của chúng ta đối với trẻ nhỏ.

    Trẻ con vụng về thì được mọi người cười xòa cho qua.

    Người già vụng về thì bị xem là phiền phức.

    Trẻ con tè dầm thì được mọi người vỗ về, xoắn xuýt dọn dẹp tắm rửa.

    Người già tè dầm chỉ đổi lại những cái cau mày hằn học.

    Có lẽ, sự khác biệt quả thật nằm ở chỗ "Người già không còn mẹ nữa". Họ không còn ai trông ngóng mình, không còn ai vỗ về mình, không còn ai yêu thương minh như khi họ là một đứa trẻ, như khi họ đã từng yêu thương con của mình.

    Vậy nên, câu hỏi cuối cùng được đặt ra là "Làm thế nào để trở thành một người tử tế?"

    "Hãy bắt đầu bằng cách thương một người già, như thể bạn đang ôm lấy một đứa trẻ không còn ai dỗ dành."


    Đây là câu trích mình tâm đắc nhất trong bài viết. Mình không có mơ ước gì cao xa, chỉ hy vọng tất cả chúng ta đều sẽ trở thành người tử tế.
    Bỗng nhiên nhận ra, lần cuối cùng mình viết một bài vì cảm xúc của chính mình, không dựa trên bất kỳ quy tắc nào, không trông mong sự công nhận của bất kỳ ai, chỉ viết vì muốn viết, là 3 năm về trước rồi... Mình tự hỏi, có phải trong 3 năm qua, mình đã bỏ lỡ điều gì không? Mình cũng không biết nữa... Cảm giác như mình đã vô tình bỏ rơi một chút gì đó bên trong mình, bỏ rơi một phần của chính mình lại quá khứ rồi. Liệu mình có thể trở lại và tìm thấy nó không...?
    BCmanga
    BCmanga
    Thay vì tìm lại, sao Jo ko thử viết vì chính mình và hướng đến sự công nhận, ko thể quay lại thì phía trước có là giông bão cũng phải tiến tới. ^^
    • Thích
    Reactions: Johanna
    Johanna
    Johanna
    Cảm ơn bạn đã gợi ý nhe, Jo sẽ tiến về phía trước :))
    • Thích
    Reactions: BCmanga
  • Đang tải…
  • Đang tải…
  • Đang tải…

Tìm thành viên

Nhật ký mới nhất

  • Vậy là hết một ngày lao động mệt nhọc, bạn Mỹ Ân và thế giới đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi thôi!

    Goodnight sekai!
  • Toiodayviban chiqudoll Toiodayviban wrote on chiqudoll's profile.
    Ad ơi, cho iem hỏi, sao bài Đặc điểm của truyện ngắn lại ko đạt yêu cầu ạ? Huhu
  • Nếu Van Gogh từng dừng lại, thế giới này đã mất đi cả một bầu trời đầy sao. Đam mê thật sự không phải là thứ bạn làm khi được tán thưởng, mà là thứ bạn vẫn kiên định theo đuổi khi không ai vỗ tay.
  • Tớ không có định nghĩa về một khung giờ đẹp, bởi chỉ cần dám bắt đầu, đó đã là cái đẹp rạng rỡ nhất! Chẳng hạn là [Bài Thơ] - Bắt đầu? - Vân Trang lúc 9h2'? Còn bạn?
  • Back