Đã lâu không có thơ
Đã lâu không có thơ
Chỉ có giấc mơ nằm trên mái nhà
Chỉ có những ngày vội vã đi xa
Rồi trở về buồn miên man như vừa đánh mất chính ta
Đã lâu không có thơ
Mấy lần tình cờ gặp người mà mình không nhớ
Không có trà, không có màu xanh, không có lòng thành
Chẳng thể kì vọng nhiều ở nơi những con chữ không thể nào mọc nổi
Rất nhiều câu hỏi vu vơ
Ta làm sao nhớ?
Đã lâu không có thơ
Thành phố lặng tờ qua bao ngày tháng
Ta cứ lãng đãng nhảy múa cùng những vì sao
Bầu trời thật khó trao cho sinh mệnh này điều gì ở trên cao
Đã lâu không có thơ
Vì chính mình tan vỡ, hư hao?
Vì ám ảnh bởi những giấc chiêm bao
Hay vì mình chưa vá lành vết thương năm nào
Vẫn còn chật vật và rất đau?
Thủy 21.10.2025
Quan trọng là giữ tinh thần, có mấy cái niềm vui nho nhỏ như viết - đọc tr.. Có niềm vui, có hạnh phúc là được nè. ^^