Thời gian quá ngắn ngủi, liệu có đủ để yêu thương? Dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn mãi nắm tay tôi, mãi mãi là bạn nhé ! Tuổi thanh xuân Bản nhạc không hồi kết...
“Có những giấc mơ dang dở được truyền từ đời này sang đời khác. Là những món nợ không trả được, và những chí hướng mãi không thành.
Con người cần phải mơ, nhưng hành động thì luôn cần nhiều hơn là mơ. Những đêm giữa phố, đừng bao giờ để mất đi khao khát.”
Nhưng người đáng kính như anh Hạng thì không hề ngẩn ra. Một tay ảnh tựa lên bàn, tay kia chống đầu, khẽ cười rồi kéo dài giọng, bảo không sao, ở bên cô ấy làm những việc cô ấy thích, không hề chán.
Hôm nay mưa rơi tâm trí rối bời, ngẫm nghĩ cuộc sống một chút, nhớ quê nhà, khi đi ra ngoài mới biết được, đồng tiền và thời gian, nó quan trọng đến thế nào. Có Tiền có thể trở về nhà thăm bố mẹ bất cứ lúc nào, mà hiện giờ bản thân đã có gì đâu..