Đối với tôi hoa Bỉ Ngạn giống như một thứ làm tôi bỏ đi thứ mà tôi nghĩ là tình yêu, để yêu lấy chính bản thân mình và yêu lại những người yêu thương tôi. Kí ức giờ chỉ còn là những cánh hoa của Bỉ Ngạn.
Lang thang đã lâu, tìm nơi nghỉ chân. Tính ta k thích gò bó, ép buộc cũng k thể onl thường xuyên. Ai cần ta, ta sẽ ở đó. Bang nào thấy ứng thì cho ta xin cái link, ta lập tức quy phục :3
Bỉ Ngạn hoa mang sắc tươi của máu
Nhuộm Hoàng Tuyền một sắc đỏ đau thương
Khi đã yêu bất chấp đạo luân thường
Cũng không quản ngàn năm không gặp gỡ....
Mỗi status: Tôi viết bằng tâm trạng…
Post lên: Không phải để câu like. Cũng không phải để được thương hại.
Mà đó: Là những cảm xúc không tên…Những nỗi lòng không thể nói ra. Là lúc tôi sống thật với chính mình…
Hi vọng ai đó đọc được. Và hiểu được những gì tôi viết.
Một thế hệ chỉ biết tiến lên, mà chẳng biết mình phải tin tưởng vào điều gì? Để rồi mới thấy, dù đứng giữa cả ngàn người thì bản thân cũng như thứ lạc loài vô dụng.
Mình thì không có tham vọng viết Tiểu thuyết, chỉ đủ can đảm viết những gì đó ngắn ngắn chừng 1.500 chữ với những câu chuyện nho nhỏ, có cảm xúc. Bởi mình quan niệm, mình viết vì yêu thích - chứ không phải để tung hô, để làm "đại sự" Nobel Nobét gì đó; và mình viết cho mình (trước hết), rồi nếu có ai đọc thì vui hơn một chút, chứ chẳng cần câu like câu view chi cho phiền phức. "Huân" có lẽ là Truyện ngắn dài nhất từ trước đến giờ mình viết (gần 10 ngàn chữ). Cũng vất vả lắm chứ không dễ. Rảnh vào đọc nha bạn mình: Đam Mỹ - Huân - Dương
Thời gian mình dành để tập tành lưu giữ những sáng tác, những bài viết trên kênh Youtube "Dương Kể Chuyện". Mình tin hữu xạ tự nhiên hương - à, lấy câu này thôi chứ không nói mình thơm nha. Rảnh vào nghe nha: Dương Kể Chuyện