Gió thổi lành lạnh khiến ta nhớ về những ngày đã xa xôi. Lạ thật. Một nỗi buồn nhẹ như cơn gió, nhẹ nhàng thổi qua tâm hồn. Ngày ấy đã bình yên chỉ là không quên được.
Khóc hết hôm nay thôi nhé!
Ngày mai lại tươi cười đón ánh mặt trời,
Lại rạng rỡ, lại hồn nhiên,
Như cả một khoảng quá khứ chưa từng tồn tại.
Chưa từng đau lòng,
chưa từng tổn thương,
chưa từng khóc đến cạn khô nước mắt
chưa từng...
Một thế hệ chỉ biết tiến lên, mà chẳng biết mình phải tin tưởng vào điều gì? Để rồi mới thấy, dù đứng giữa cả ngàn người thì bản thân cũng như thứ lạc loài vô dụng.