Nắng đã tràn lan khắp nẻo rồi,
Sao em còn nằm, chẳng nói lời?
Bình minh rạng, nhuộm thắm cả khung trời,
Hay lệ sầu cha mẹ vẫn tuôn rơi?
Giờ đã điểm rồi, em biết chăng?
Tiếng gà vọng lại, xé không gian.
Thức dậy đi em, đừng ngủ an,
Ai thương ai khóc, lệ chứa chan.
Mõ khuya đã lặng, tiếng vọng tàn,
Ai khóc cho em, giữa muôn vàn?
Hồn em phiêu lãng tựa sương tan,
Về chốn bình yên, giấc mộng vàng.
Mặt trời cao rồi, đỉnh núi non,
Tiếng khóc nghẹn ngào, tiễn biệt con.
Dậy đi em ơi, giấc ngủ tròn,
Giờ đưa tiễn biệt, lệ hoen mi.
Về nơi yên nghỉ, gió lạnh lùng,
Dậy đi em hỡi, chớ ngại ngùng.
Người sắp đưa em, về cõi chung,
Sao em im lìm, lạnh như băng?
Hờn anh sao em, tháng ngày qua?
Dậy đi em hỡi, anh xin mà!
Lời muộn màng này, gửi đến hoa,
Với bia lạnh lẽo, xót xa nhà.