Cuộc đời này cứ trôi lặng lẽ Để đêm về bống tối cô đơn Cô đơn hoài, buồn thành thói quen Không còn lo nỗi đau chất chứa Có phải phép màu đã mất Không san sẻ ,không ai hiểu thấu
Chiều gió thoảng hương bay Này cô gái tóc mây Thính cậu, cũng giống say. Mỉm cười, ánh mắt này Chạm nhẹ, mình đổ ngay. .........
Xuân biên thùy nhớ em Cành lê trắng phủ đồi xanh Cảnh xuân đã đến xuân xanh lại già Ngày đi xuân thẹn thùng Vài năm cách biệt tương phùng xa xôi Đồng niên đi lính đã về Giờ đây chắc đã yên bề gia quy Mình ta ở lại biên thùy Chắc vì xuân ấy đổi thay quên mình Nhìn quanh lê trắng khắp rừng Lòng mơ cô gái áo trắng hôm nào Cùng nhau cắp sách thi cùng Em bên gia đình, anh cũng xa hương. Trích tập thơ( áo lính - cây viết mới)
Từ giã Hai mươi năm gặp lại Cảnh vật cũng khác xưa Con đò nay đã vắng Thay bằng cầu bê tông Xóm làng nay sáng quá Không còn đèn cày xưa Con đê nay cũng khác Cỏ mọc xanh tốt quá Chả thấy con trâu già Hay đàn bò trên đê Xóm làng nay đổi nghề Người đan,người cấy xa Rồi bỗng gương mặt quen Bao năm vẫn còn nhớ Năm nay sắp tứ tuần Có phải tuổi 38 Nên nụ cười cũng khác Giọng vẫn nhỏ như xưa Lâu nay anh thế nào Vợ con cũng cùng về Hay anh ghé quê nhà Rồi vội vã lên đường Như bao lần giống trước Ngập ngừng tôi trả lời Cuộc sống anh vẫn tốt Chả phải giấu trong lòng Ng anh thương vẫn thế Cô gái trong sáng hôm nào Nay cũng đã hai con Nhưng không gọi anh cha Mà là chú bạn mẹ Rồi lại tâm sự đời Cả nỗi khổ năm xưa Giờ cũng đem kể hết Cả hai một niềm trùng Hai mươi năm sương gió Anh cũng ở một mình Cùng làm bạn với thơ Hay câu hò trong núi Vì anh giữ biên thùy Để bảo vệ tổ quốc Cùng người thương là em Còn em cũng kể lại Chuyện năm đó lỗi em Tuy hẹn thề trăng gió Nhưng vẫn còn mẹ cha Năm em lên mười tám Vì gia cảnh bần hèn Mẹ gả em qua đó Tưởng lấy người giàu sang Rồi sau này bỡ ngỡ Người đó thật phũ phàng Khi con còn đang nhỏ Cùng theo người thứ ba Bỏ vào nam cùng ả Chả quay về thăm con
Bao năm rồi mình em Rồi bộn bề con nhỏ Giờ cũng hết tuổi xuân Nhưng có con hạnh phúc Hai con nhỏ yêu thương Cùng ở với bên ngoại Cả gia đình đùm bọc Bây giờ cũng rõ ràng Cũng chả còn thù hận Hay dỗi hờn năm xưa Sau lời chào hàng xóm Tôi lại lên đường nào Có lẽ lần tiễn biệt Cũng là lần cuối tôi về Căn bệnh cũng đã phát Cũng chả còn nguyện vọng Đã mãn nguyện cuộc đời Một đời anh nhập ngũ Để bảo vệ tổ quốc Giờ đây cười mãn nguyện Vĩnh biệt em yêu nhé. Hết Trích tập thơ áo lính Đây là trích đoạn cuối cùng sau khi anh lính bị mắc bệnh nan y nên gần cuối đời về thăm quê vô tình gặp lại người thương và hai người đã nói chuyện kể về cuộc đời mình từ khi anh nhập ngũ Khi trở vè đơn vị thì anh cũng đã trút hơi thở cuối cùng. Cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ tác giả