"Vài dòng nhật kí, tôi có một người tôi thầm thương
Nhưng tình này chỉ riêng tôi mà thôi
Tôi vẫn thường mong người khóc
Mong người có nhiều ưu phiền
Vì khi đó, tôi có thể sẻ chia..."
"Ghen với gió, giận cơn mưa, mong cho trời đứng lại.
Giật nụ hôn từ gió khát, làm trời cao để ôm mưa.
Đi kiếm nắng tận mây xa, mong cho lòng ấm lại.
Để càng yêu mùa gió mới, để càng say tình chênh vênh.
Thương!
Cả thanh xuân của anh ở đây, gió cuốn hết, anh gom góp nơi này.
Chuyện về người anh yêu thương lắm, nhắm mắt lại rồi người xa xăm.
Chẳng còn những nụ hôn sau ô cửa xanh
Chẳng còn những chiều mưa dưới thành phố buồn.
Chẳng còn em nữa, thôi anh xin cho kí ức ngủ ngoan !
Truyện Tiếng va chạm cuối cùng bị ăn gậy kiểm duyệt, thôi thì cũng không trách diễn đàn, có lẽ do mình không đọc kỹ nội quy. Hứng thú sáng tác bị tuột dốc không phanh, nay gấp rút viết truyện Sáng tạo trong lề lối để tranh giải như dự định ban đầu.
Khi viết mình luôn tin rằng: Can đảm nhìn vào nơi tăm tối mới biết cái gì là ánh sáng đích thực. Với quan điểm đó chắc truyện của mình từ giờ sẽ ăn gậy dài dài..
"Nhiệm vụ của nhà văn không phải nói điều ai cũng nói được, mà là nói điều chúng ta không thể nói ra." - Anaïs Nin

Reactions: Mèo A Mao Huỳnh Mai