Xuyên Không [edit] Xuyên Nhanh: Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma - Phi Phi Ngã Tâm

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Huyền Namida, 9 Tháng tám 2022.

  1. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

    Tác giả: Phi Phi Ngã Tâm

    Editor: Huyền Namida

    Giới thiệu:

    # Bác sĩ cấm dục lịch sự nho nhã: "Bạch Bạch, thế giới của anh chỉ có em."

    # băng sơn ảnh đế đạm mạc xa cách: "Em là của một mình tôi."

    #Em trai bệnh kiều thuần lương vô hại: "Em rất thích chị, chị cũng chỉ có thể thích một mình em."

    Mỗi vị diện đều có một nam sủng yêu nghiệt của cô, ngang ngược cô, hóa ra đều là cùng một người,

    #Người bị bệnh bạch tạng cười: "Người của ta, chỉ có thể thuộc về ta."

    #Nam thần bệnh kiều một tay ôm cô vào trong lòng, thanh âm sầu triền miên dùng hết ôn nhu lưu luyến một đời: "Bạch Bạch, tất cả những gì của anh đều là của em, kể cả anh.."

    Đời đời kiếp kiếp tình thâm không phụ, kí chủ bệnh kiều dắt tay nam thần yêu nghiệt, ác trị 3000 Vị Diện, vô số người lạnh run: "Chúng tôi muốn về nhà."

    Hệ thống khóc tại không gian hệ thống: "Kí chủ đại nhân, hết bệnh kiều."
     
    Aquafina, Góc bình yênHeo Bảo Bảo thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Thức tỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Truyện ở mấy vị diện đầu hơi máu me, nhưng càng đọc càng nghiền. Tới vị diện thứ 4 thì mới xuất hiện nam chính.

    * * *

    Truyền thuyết kể lại rằng, thật lâu thật lâu trước đây, vào lúc thiên địa sơ khai.

    Có một chủng tộc cổ xưa thần bí, gọi là huyết tộc.

    Nghe nói, bọn họ không có nhịp tim hay mạch đập, cũng không có hô hấp.

    Bọn họ không có nhiệt độ cơ thể, dù là ngày hay đêm thì thân thể đều lạnh lẽo.

    Hơn nữa, bọn họ trường sinh bất lão, vĩnh viễn tồn tại trên thế gian.

    Đồng thời, bọn họ cũng có ý nghĩ của chính mình, giống như con người vậy, có suy nghĩ, nói chuyện với nhau, cũng sẽ đi lại xung quanh, thậm chí còn có thể bị thương hoặc bị giết chết.

    Nhưng sau một lần đại chiến huyết tộc thì Huyết tộc liền biến mất nhanh chóng không để lại dấu vết.

    Có người từng nói, ngay lúc đó chiến trường máu chảy thành sông, đất đầy thi thể. Cũng có người nói ngay lúc đó, chiến trường không có một bóng người, không hề có một vết máu. Mà sự thật là gì, không ai có thể biết được. Ba ngàn năm sau.

    Tại Tế Huyết đại trận

    Một cô bé lơ lửng trên không trung, trường bào đỏ như máu, ba ngàn sợi tơ tung bay theo gió, đôi mắt đào hoa nhắm chặt, lông mày cong cong, lông mi dài hơi hơi rung động, da thịt trắng nõn không tỳ vết giống như màng trứng chim vô cùng mịn màng, lộ ra nhàn nhạt phấn hồng. Đôi môi mỏng nhạt giống như cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Nhìn qua khoảng tầm tám, chín tuổi.

    Quanh thân cô là những quả cầu màu đỏ lấm tấm vờn quanh, lôi điện theo không trung đánh xuống, hoàn toàn bị những quả cầu nhỏ màu đỏ kia hấp thu.

    Mây đen dầy đặc, lôi điện cuồn cuộn đánh tới, màu đỏ của tiểu cầu càng ngày càng đậm, như là máu tươi nhuộm thành. Sau cùng vô số tiểu cầu nhỏ ngưng tụ thành một dải lụa mỏng dài màu máu. Đi lòng vòng vờn quanh bên người Nhiễm Bạch.

    Rốt cục, một đạo lôi điện cuối cùng hạ xuống, Nhiễm Bạch chậm rãi mở mắt, một đôi mắt đồng tử màu máu yêu dị mang theo mờ mịt.

    "Thật đói." Nhiễm Bạch nhíu nhíu mày, than thở nói, cảm giác đói bụng gì gì đó thật là tệ, không được, cô phải tìm ít con mồi về.

    Theo Nhiễm Bạch rơi xuống đất, đại trận tế thiên cũng biến mất không thấy nữa, dải lụa máu vờn quanh bên người Nhiễm Bạch cũng tiến nhập mi tâm của Nhiễm Bạch, hóa thành một đường vân đỏ như máu. Bầu trời sáng sủa, tựa hồ sự âm trầm vừa rồi chỉ là ảo cảnh.

    Nhiễm Bạch, là nữ vương Huyết Tộc, cũng là huyết tộc duy nhất còn sống sót cho tới bây giờ.

    Nhiễm Bạch đi trên đường lớn, ngạc nhiên nhìn chung quanh, cô ngủ lâu như vậy sao? Tựa hồ như toàn bộ đều đã thay đổi.

    Người đi đường đều kinh ngạc nhìn Nhiễm Bạch, đã là thời đại nào rồi? Lại vẫn mặc xiêm y như hoàng thất cổ đại, còn mang theo đồng tử màu máu xinh đẹp.

    Sở Vũ ngồi ở trong Ferrari, ánh mắt nóng bỏng trần trụi nhìn Nhiễm Bạch. Quả là cô gái xinh đẹp tinh xảo, ngoạn chơi ở dưới thân nhất định rất thú vị.

    Sở Vũ đi đến bên người Nhiễm Bạch, ngữ khí nhu hòa nói: "Em gái, sao trễ như vậy mà em còn chưa về nhà?"

    Nhiễm Bạch nghiêng đầu nhìn chàng trai trước mặt, huyết dịch thơm quá, thật muốn uống.

    "Tôi không có nhà, tôi rất đói." Muốn ăn anh.

    Sở Vũ nghe thấy giọng nói mềm dẻo của Nhiễm Bạch, dục vọng trong mắt càng thêm đặc hơn: "Về nhà cùng anh có được không? Trong nhà anh có rất nhiều đồ ăn ngon." Sở Vũ dụ dỗ nói.

    Ăn ngon, ưm, đúng là hiện tại cô đang rất muốn ăn anh ta, nhưng mà ăn anh ta xong thì lại không được ăn đồ ăn ngon kia nữa.

    Nhiễm Bạch xoắn xuýt, nhăn lại đôi lông mày đẹp.

    Sở Vũ thấy vậy, lại càng bị hấp dẫn: "Trong nhà anh có rất nhiều đồ ăn ngon, còn chơi vui nữa."

    Ánh mắt Nhiễm Bạch sáng lên, có ăn còn có cả chơi đùa, chỉ cần cô nhịn một chút, lập tức có thể được ăn rất nhiều rồi.

    "Được." Nhiễm Bạch liếm liếm khóe môi, vì phải nhịn xuống thịnh yến mà hưng phấn.

    Sở Vũ nhìn, dục vọng trong mắt đặc hơn, quả nhiên là vưu vật.

    Sở Vũ gợi lên nét cười, con mồi cắn câu rồi.

    Không biết ai mới là con mồi, nếu như thời gian có thể đảo ngược, Sở Vũ nhất định sẽ không ra khỏi nhà vào tối nay, như thế sẽ không đụng phải ác ma này.
     
    AquafinaHeo Bảo Bảo thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng tám 2022
  4. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Bị hệ thống khóa lại

    Bên trong một biệt thự,

    Nhiễm Bạch hiếu kì nhìn bốn phía:

    "Anh à, đồ ăn ngon ở đâu?"

    "Đồng tử mắt của Nhiễm Bạch thật đẹp." Sở Vũ nói, nhưng hắn nhìn thấy cặp mắt kia luôn có cảm giác đặc biệt quỷ dị.

    "Đồng tử mắt của tôi không đẹp, tất cả mọi người đều nói là ánh mắt của ta đẹp." Nhiễm Bạch không nói dối, bởi vì những người mà nói đôi mắt của cô không dễ nhìn đều đã xuống địa ngục hết rồi.

    "Vậy sao, đúng là xác thực nhìn rất đẹp."

    "Cảm ơn anh đã khen." Hai má Nhiễm Bạch xuất hiện hai mảnh đỏ ửng, anh ta khen cô? Làm sao bây giờ? Có chút không nỡ ăn hết anh trai này rồi. Hơn nữa, anh ta nói nhà hắn có rất nhiều ăn ngon, vậy liền đem anh ta làm đồ ăn dự trữ đi.

    Nhiễm Bạch bởi vì giải quyết phiền não, nụ cười trên mặt càng thuần lương vô hại.

    Sở Vũ thấy thế, khoé miệng cong lên tà ác:

    "Đồ ăn ở trong phòng, cùng anh đi vào trong nhé."

    Lúc này, bên trong phòng, máu chảy xuống, sắc mặt của Nhiễm Bạch u ám nhìn Sở Vũ: "Anh gạt tôi, căn bản không có đồ ăn."

    Giọng nói vẫn mềm mềm mại mại như trước, nhưng lọt vào trong tai Sở Vũ thì lại biến thành vô cùng lạnh lẽo.

    Sở Vũ hoảng sợ nhìn Nhiễm Bạch, tay chân của hắn đã bị trói chặt. Trên thân không có một chỗ nào ổn, máu chảy ra ngoài theo dòng. Hắn liều mạng giãy dụa thân thể muốn thoát ra.

    Cô là ác ma!

    Nhiễm Bạch trong tay cầm một con dao giải phẫu, trên mặt cong cong nụ cười:

    "Anh à, gạt người là phải bị trừng phạt đấy!"

    Dao giải phẫu rơi vào cổ tay Sở Vũ.

    "..."

    Một tiếng hét thảm, từ trên tay truyền ra, gân tay đứt gãy!

    Một tiếng sau, Sở Vũ thoi thóp ngã trên mặt đất, trên thân toàn là những vết thương to to nhỏ nhỏ khác nhau, xương tay chân đều đã bị nghiền nát, huyết dịch từ chỗ cổ tay của hắn ồ ạt chảy xuôi.

    Nhiễm Bạch nhàn nhã ngồi trên ghế, trong tay bưng một dĩa xoài pudding, đây là vừa rồi cô tìm được ở bên trong phòng. Nhiễm Bạch sau khi ăn xong, vừa lòng thỏa ý liếm liếm khóe miệng, một cặp mắt đào hoa híp thành trăng khuyết, khuôn mặt tinh xảo lúc này có điểm vui vẻ cười, giống như là một con mèo Ba Tư lười biếng cao quý.

    "Van cầu cô, tha cho tôi." Thời khắc này Sở Vũ vô cùng hối hận, tại sao hắn lại trêu chọc dạng phải một ác ma khủng bố như thế này, hiện tại còn muốn trơ mắt nhìn mình mất máu mà chết.

    Nhiễm Bạch nghiêng khuôn mặt nhỏ, hơi có vẻ ngốc manh, một đôi mắt to bên trong mang theo nghi hoặc:

    "Tại sao tôi phải tha cho anh?"

    "Chỉ cần thả tôi, cái gì tôi cũng đều cho cô." Sở vũ cầu khẩn nói.

    "Thật sao?" Nhiễm Bạch trong ánh mắt phát ra ánh sáng ngạc nhiên, nhếch miệng lên nụ cười xán lạn, giống như là một thiên sứ xinh đẹp.

    Thế nhưng là, Sở Vũ khắc sâu ý thức được, cô là ác ma!

    "Thật, thật, là thật." Sở Vũ vội vàng nói, sợ chậm thêm một bước Nhiễm Bạch liền đổi ý.

    "Vậy anh liền đem đôi mắt của anh cho tôi đi." Nhiễm Bạch lộ ra có mấy phần ngại ngùng,

    "Cái gì?" Sở Vũ mở to hai mắt nhìn, giống như là nghe được cái gì khó mà tin nổi. Đôi mắt? Làm sao có thể có người muốn đôi mắt chứ.

    "Anh không đồng ý sao?" Khuôn mặt nhỏ đang ngạc nhiên của Nhiễm Bạch lập tức xụ xuống, mang theo vài phần âm lãnh.

    "Tôi, không.." Hắn đồng ý, hắn sẽ chết mất.

    "Anh không đồng ý cũng không sao, chính tôi tự lấy là được." Nhiễm Bạch mang trên mặt nụ cười ngọt ngào, giống như đang nói cái gì đấy không đáng để nhắc tới vậy.

    Dao giải phẫu nhanh chóng cắm vào trong hốc mắt của Sở Vũ, máu nhuộm đỏ quần áo, Sở Vũ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

    Trong tay Nhiễm Bạch cầm một cặp mắt đầm đìa máu me.

    Da thịt trắng không tì vết như men sứ nhiễm phải vết máu, đỏ trắng tương xứng, giống như là Thiên Sứ sa đọa.

    Trùng hợp hệ thống qua đường Phong Lạc - cứng đờ nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt, ông trời ơi, hiện tại nhân loại đều hung tàn như vậy sao? Nó có phải nên cảm thấy là may mắn vì nhân loại này không thấy mình hay không?

    Bỗng nhiên, một trận hấp lực truyền đến, Phong Lạc và Nhiễm Bạch trong chớp mắt biến mất.

    Ngay tại lúc đó, tại Huyết Tế Đại Trận hiện ra một con mèo, động tác cứng đờ một chút.

    Con mèo này tên là Ý Tịch, là sủng vật trước kia Nhiễm Bạch nuôi trong Huyết Điện.

    Trong mắt Ý Tịch lóe lên một tia phức tạp, nên đến kiểu gì cũng sẽ đến. Sau đó cũng biến mất không thấy gì nữa.
     
    Aquafina thích bài này.
  5. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Thiên kim hào môn đừng hắc hóa (1)

    Lúc này Nhiễm Bạch đang ở đâu?

    Cô đang ở trong không gian hệ thống.

    Phong Lạc cùng Nhiễm Bạch mắt to trừng mắt nhỏ, đưa mắt nhìn nhau.

    Phong Lạc: "..."

    Nhiễm Bạch: "..."

    Phong Lạc lúc này nội tâm tan vỡ,

    WHAT? Sao nó lại bị buộc định với nhân loại này rồi?

    Nhiễm Bạch nhìn con mèo nhỏ trước mặt, toàn thân tuyết trắng, mắt to, con ngươi màu xanh lam óng ánh giống như là bảo thạch, lỗ tai nhọn, cái đuôi hơi rủ xuống.

    "Ta muốn quay về."

    Phong Lạc "..."

    Nó còn muốn để cô quay về hơn, nó cũng không muốn khế ước với một kí chủ biến thái, vừa nghĩ tới Nhiễm Bạch trong tay cầm cặp mắt máu me đầm đìa, lông toàn thân Phong Lạc đều dựng ngược lên.

    Nhưng là, Boos quy định, trừ phi kí chủ tử vong, nếu không không thể đổi kí chủ.

    "Làm sao mà cô lại có thể khế ước với tôi?" Phong Lạc khó mà tin nổi hỏi.

    Thanh âm non nớt hiện ra trong đầu Nhiễm Bạch, đôi mắt màu máu của Nhiễm Bạch huyết hiện lên một tia mờ mịt, cô không biết nó: "Khế ước? Ta không biết."

    Bất quá, con mèo này là chủng loại gì, sao lại không có hô hấp và nhiệt độ cơ thể giống như cô vậy?

    Phong Lạc hít sâu một hơi, nó cảm giác nghe được âm thanh đau khổ của mình đang vang vọng.

    "Khụ khụ, kí chủ, cô hãy nghe cho kỹ. Tôi là hệ thống 003 của cục quản lý thiên đạo, tên là Phong Lạc. Bởi vì cô đã cùng tôi khế ước, cần xuyên qua ba ngàn vị diện để hoàn thành nhiệm vụ."

    "Ta không muốn." Nhiễm Bạch không chút do dự liền cự tuyệt. Cô mới không muốn đâu, cô vừa mới tỉnh dậy, còn muốn đi chơi cho chán đã.

    "Cái gì?" Phong Lạc nghe nói, lập tức xù lông: "Đi cùng với tôi có rất nhiều chỗ tốt, sao cô có thể từ chối."

    "Ta không muốn." bên trong đồng tử máu của Nhiễm Bạch hiện lên một tia lệ khí, thật là phiền phức, muốn giết.

    Sau đó, thời gian lặng yên lưu chuyển, mà không gian bên trong ――

    Gà bay chó chạy.

    "Meoooo! Meo.. eoooo!" Phong Lạc ở trong không gian hệ thống chật vật chạy thục mạng.

    Mà Nhiễm Bạch kiên nhẫn dùng máu bắn ra công kích Phong Lạc.

    Huhuhu, nó không dám khiêu khích kí chủ nữa.

    Mà sâu trong mắt Nhiễm Bạch hiện lên một tia lạnh lẽo, là cái gì giống loài vậy? Căn bản không thể tổn thương tới sinh mệnh của nó.

    "Đừng đừng đừng, kí chủ, có biện pháp để quay về."

    "Là gì?" Nhiễm Bạch đem máu thu hồi, lại khôi phục dáng vẻ thuần lương vô hại.

    "Chỉ cần túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, góp đủ điểm tích lũy, liền có thể thoát khỏi cục quản lý thời không." Phong Lạc vội vàng nói.

    "Nói như vậy, vẫn là muốn ta làm nhiệm vụ hả." Nhiễm Bạch ngồi ở trong không gian, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ, lộ ra vẻ ngốc manh đáng yêu.

    Mà Phong Lạc, ha ha, ngốc manh cái đầu cô!

    "Vị diện bên trong có rất nhiều đồ chơi vui, ăn ngon, mà lại có rất nhiều người có mắt đẹp hơn so với người bình thường rất nhiều."

    "Hóa ra là vậy――"

    "Vậy ta liền đi chơi đùa một chút." Nhiễm Bạch miễn cưỡng lui bước, ghét bỏ nói.

    Phong Lạc thở dài một hơi, "Ba ngàn vị diện, oán niệm bừa bãi tàn phá, chủ yếu bởi vì người ngoài xâm nhập, cướp đi hết toàn bộ vận khí số mệnh của người khác. Mà kí chủ cần làm, chính là xoát giá trị thù hận của kẻ xâm nhập này đến một trăm rồi hủy diệt, cũng để cho người bị cướp đoạt số mệnh kia cả đời an ổn, giải quyết hết những nguy hiểm cất giấu. Mà nhiệm vụ sau khi hoàn thành, kẻ xâm nhập kia liền tùy cô xử lý."

    "Người bị cướp vận khí số mệnh có con mắt đẹp không?" Nhiễm Bạch đột nhiên tuôn ra một vấn đề như vậy.

    Ý cười của Phong Lạc cứng đờ:

    "Người có vận khí số mệnh không thể động!"

    "Ồ." Nhiễm Bạch vô tội lên tiếng.

    Bên trong không gian trống rỗng đột nhiên xuất hiện từng chuỗi số liệu,

    Tên: ?

    Tuổi tác: ?

    Chủng tộc: ?

    Đẳng cấp: 0

    Trí lực: ?

    Vũ lực: ?

    Kỹ năng: ?

    Ba lô: Không

    Danh hiệu: Không

    Điểm tích lũy: 0

    Phong Lạc mặt không biểu tình nhìn số liệu,

    Hmmmmmmmm- rốt cuộc kí chủ của nó là ai?

    Nhiễm Bạch nhìn màn hình màu lam trước mặt: "Không đúng."

    Tên: Nhiễm Bạch

    Đẳng cấp: 0

    Ba lô: Không

    Danh hiệu: Không

    Điểm tích lũy: 0

    "Ừm, là như vậy." Nhiễm Bạch cao hứng nhìn màn hình, cặp mắt hoa đào cong thành trăng khuyết.

    Phong Lạc trợn mắt há mồm nhìn, nuốt nước miếng một cái

    Sao kí chủ có thể thay đổi số liệu?

    Kí chủ của nó thật ngang ngược.

    "Bắt đầu nhiệm vụ đi." Phong Lạc cảm thấy, nó phải tỉnh táo một chút.

    "Được, lát nữa gặp lại." Nhiễm Bạch phất phất tay với Phong Lạc, trong mắt xẹt qua vài tia hưng phấn.
     
    Aquafina thích bài này.
  6. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Thiên Kim Hào Môn, đừng hắc hóa (2)

    "Đang truyền tống vị diện.. Truyền tống hoàn tất, tiếp thu thông tin vị diện ――"

    Nam chính Lăng Vũ, xuất thân hắc đạo thế gia, từ nhỏ thiên phú dị bẩm, sau khi lớn lên càng là ở trong giới hắc đạo lật tay thành mây, trở tay thành mưa. Cũng bởi vậy trở thành cai gai trong mắt rất nhiều lão đại hắc đạo, cho người ám sát nhiều lần.

    Nữ chính Tô Ninh, gia đình nghèo khó, từ bé đã mang theo tính tình tích cực, ngoan cường phấn đấu.

    Mà nam chính tại một lần bị người ta ám sát, bị tính kế ngoài ý muốn, bản thân bị trọng thương, được nữ chính cứu, mà nam chính vì muốn đem bọn người ám sát hắn một mẻ hốt gọn, vì vậy không thể xuất hiện trước mặt bọn chúng, cho nên cứ ở nhà của nữ chính để chờ đợi thời cơ. Thời gian dài, nam chính liền bị nữ chính lạc quan thiện lương hấp dẫn, mà nữ chính cũng thích nam chính luôn tôn quý lãnh khốc lại chỉ đối xử ôn nhu với cô.

    Mà nữ chính còn có một thanh mai trúc mã, gọi là Ôn Ngôn (1), tên cũng như người, ôn tồn lễ độ, hắn yêu nữ chính, đối với nữ chính vô cùng con mẹ nó tốt, nhưng lúc hắn quyết định tỏ tình, nữ chính cự tuyệt, bởi vì cô đã yêu nam chính.

    (1) Ôn Ngôn: Lời nói nhẹ nhàng

    Mà nam nữ chính lại trải qua một loạt ngược luyến tình thâm, trùng điệp hiểu lầm, có gia đình ngăn cản, các loại nữ phụ độc ác hãm hại.

    Kết cục cuối cùng chính là nam chính trở thành vua hắc đạo, kết hôn với nữ chính, mà nam phụ bị nữ chính cự tuyệt liền buồn bã xuất ngoại, còn nam nữ chính lúc này hạnh phúc happy.

    Nhưng là, biến cố phát sinh, có một cái hệ thống công lược nữ chính xuyên vào người của nam phụ, từ đây cướp đi hết thảy của nam chính.

    Hắn dựa vào cái gì mà trời sinh lóa mắt, dựa vào cái gì người khác phải trở thành vật làm nền cho hắn?

    Quyền lực của nam chính? Phụ nữ của nam chính? Không nói hai lời, cướp.

    Cuối cùng, nam chính nghèo túng cả đời, mà hệ thống công lược trên người nam phụ thành công hoàn thành nhiệm vụ.

    Trong một căn phòng công chúa

    Thiếu nữ nằm trên giường, tia nắng đầu tiên chiếu lên trên mặt của thiếu nữ đang ngủ say, lông mi thật dài có chút rung động, cô gái chậm rãi mở mắt, trong mắt một vòng huyết sắc (2) yêu dị chợt lóe lên.

    (2) huyết sắc: Màu máu

    Nhiễm Bạch nhìn căn phòng công chúa, dưới mặt đất một con mèo nhỏ:

    "Phong Lạc?" Nhiễm Bạch nhìn, nghi ngờ hỏi.

    "Meooo!" mèo con meo meo kêu lên.

    "Kí chủ, là tôi." Giọng nói của Phong Lạc vang lên tại trong đầu Nhiễm Bạch.

    "Kí chủ, cô chờ chút, tôi đem thân phận của thân thể này truyền cho cô."

    "Ồ." Nhiễm Bạch vô cùng nhu thuận lên tiếng, phối hợp với khuôn mặt trẻ con tinh xảo đáng yêu, nhìn như cô công chúa nhỏ.

    Thế nhưng là, ai cũng sẽ không nghĩ tới, chính là cô gái nhỏ này, trong khoảnh khắc có thể đoạt tính mạng người.

    Nguyên chủ tên là Lăng Bạch, là em gái cùng cha khác mẹ với Lăng Vũ, là kết quả phong lưu của cha Lăng. Lúc được Lăng gia phát hiện thì đang ở cô nhi viện, mẹ cô sau khi sinh cô liền chết, Lăng Bạch được đón trở về, nhưng mà cô giống như người trong suốt ở trong nhà, không có ai quan tâm.
     
    Aquafina thích bài này.
  7. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (3)

    "Kí chủ, nhiệm vụ của cô chính là xoát giá trị thù hận của Ôn Ngôn và bảo vệ Lăng Vũ."

    "Bởi vì đây là lần đầu tiên kí chủ làm nhiệm vụ. Cho nên bây giờ kẻ xâm nhập mới tới ba ngày. Mà nam nữ chính còn chưa biết mặt nhau."

    "Kí chủ, tôi quay về không gian hệ thống trước, tôi ở đó đợi cô."

    Nhiễm Bạch gật đầu, khẽ cắn hàm răng, trong mắt lóe lên một vòng ánh sáng không rõ ý vị.

    "Tiểu thư, xuống ăn cơm." Nữ giúp việc gõ cửa một cái, nói.

    Nhiễm Bạch nghe thấy, ngoan ngoãn nói, "Ta biết rồi."

    Nữ giúp việc nghe cô nói, cũng liền đi, vừa đi còn vừa lầm bầm:

    "Vị tiểu thư cũng thật là đáng thương. Trong nhà đã có đại tiểu thư và đại thiếu gia, lão gia không quan tâm tiểu thư, đại thiếu gia cũng mặc kệ những việc này, nhưng đại tiểu thư lại.. chỉ sợ sau này vị tiểu thư này sẽ ăn không ít khổ."

    Nhiễm Bạch đi xuống lầu.

    Dưới lầu, cha mẹ Lăng cùng với Lăng Vũ, Lăng Vân đã ngồi tại bên cạnh bàn ăn.

    Nhiễm Bạch tiến lên, nhẹ chân nhẹ tay kéo cái ghế ra, nhẹ nhàng gật đầu nói chào buổi sáng, sau đó liền ngồi xuống ăn cơm.

    Lăng Vân thấy thế, trong mắt lóe lên một tia trào phúng: "Con gái riêng đúng là con gái riêng, một chút thể thống cũng không ra gì, còn để tất cả chúng ta chờ một mình cô tới ăn cơm." Hừ, nếu không phải vì con tiện nhân này, cha mẹ sao có thể cãi nhau được, đều là do cô ta.

    Nhiễm Bạch nghe vậy, trên mặt câu lên nụ cười quỷ dị, lại nhẹ giọng thì thầm nói: "Thật xin lỗi, là em sai." Bởi vì Nhiễm Bạch cúi đầu, cho nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của Nhiễm Bạch.

    Mà Phong Lạc lại nhìn thấy rõ ràng, ký chủ nhà nó lại muốn kiếm chuyện rồi.

    Lăng Vũ nhíu nhíu mày, "Đừng nói nữa, ăn cơm đi."

    Lăng Vũ nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch với vẻ tìm tòi nghiên cứu, hắn luôn cảm giác là cô em gái này có chút không giống trước đây.

    Lăng Vân nghe vậy tức giận cắn cắn môi, còn muốn đang nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt lãnh khốc của Lăng Vũ cũng không dám nói thêm.

    Lăng Vân cúi đầu ăn bữa sáng, đều do Lăng Bạch, nếu không phải tại Lăng Bạch, thì sao anh trai lại mắng cô ta chứ.

    Toàn bộ bữa sáng, trở nên vô cùng yên tĩnh, cơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đũa va chạm.

    Lăng Vũ ăn xong, ưu nhã lau miệng: "Cha, mẹ, con đi."

    Lăng mẹ vừa cười vừa nói, "Đi đi."

    Mà Lăng cha chỉ là nhàn nhạt nhẹ gật đầu, ra hiệu đã biết.

    Nhiễm Bạch nhìn Lăng Vũ rời đi, cũng lặng yên không một tiếng động rời đi.

    Lăng Vũ ngoài thế lực hắc đạo thì còn đồng thời là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Ngữ.

    Mà lúc này, Nhiễm Bạch ôm búp bê trong ngực, đang đứng tại bộ phận tiếp tân của tập đoàn Phong Ngữ.

    "Em gái nhỏ, em muốn tìm ai sao?" Nữ nhân viên tiếp tân là Lý Na nhìn thấy Nhiễm Bạch mềm manh đáng yêu, tâm đều mềm nhũn.

    Nhiễm Bạch chớp mắt nhìn: "Em tìm anh trai."

    "Vậy có thể nói cho chị biết, anh trai của em là ai không? Chị giúp em tìm." Lý Na hướng dẫn.

    Nhiễm Bạch ôm chặt búp bê trong ngực, vẻ mặt thành thật nói, "Không được, vạn nhất chị là người xấu thì sao."

    Lý Na nháy mắt cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm, chẳng lẽ nhìn cô giống người xấu lắm sao?

    "Em gái nhỏ, chị không phải người xấu."

    Nhưng mà, lại bị Nhiễm Bạch trực tiếp nói: "Chị à, người xấu không ai nhận mình là người xấu cả."

    Lý Na: "..."

    Lúc này, Lăng Vũ từ trong thang máy đi ra.

    Nhiễm Bạch nhìn thấy, con mắt giống như nhìn thấy kẹo, sáng lóng lánh, cô bổ nhào vào trong ngực Lăng Vũ: "Anh trai."

    Lăng Vũ nhìn thấy có người đang nhào tới, vô thức giang hai cánh tay ra đón. Nhìn kỹ, đây chẳng phải là cô em gái Lăng Bạch của hắn sao.

    "Sao em tại tới đây."

    "Em nhớ anh trai." Nhiễm Bạch hơi có chút vô cùng đáng thương, nói.

    Lăng Vũ bất đắc dĩ cười cười, hắn bỗng nhiên nghĩ đến: "Lăng Bạch, sao em lại tới được đây?"

    "Một ông chú đưa em tới, chú ấy là người tốt." Nhiễm Bạch mang trên mặt vẻ chăm chú, nói.

    Lăng Vũ nháy mắt sắc mặt lạnh xuống, người tốt? Trong đầu hắn thoáng hiện qua vô số ý nghĩ, vạn nhất người kia là người xấu thì sao bây giờ? Vạn nhất tên kia có mưu đồ làm loạn với Nhiễm Bạch thì làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới những hình ảnh mà cô gái nhỏ trước mặt có thể sẽ gặp phải, hô hấp của Lăng Vũ cứng lại.

    "Về sau không được tùy tiện ngồi lên trên xe của người lạ biết chưa?" Lăng Vũ nghiêm túc nói.

    "Vâng, thế nhưng không có ai đưa em ra ngoài cả." Nhiễm Bạch một mặt vô tội mà nói.
     
    Aquafina thích bài này.
  8. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (4)

    Đồng tử mắt của Lăng Vũ hơi co lại, hắn biết, trong nhà Nhiễm Bạch là người không được để ý. Nhìn thân thể Nhiễm Bạch gầy yếu, Lăng Vũ quyết định, về sau phải bồi bổ cho Nhiễm Bạch.

    Mà lúc này Lăng Vũ rõ ràng không ý thức được, hắn đối với Nhiễm Bạch có bao nhiêu nhu hòa.

    Lúc Lăng Vũ ôm Nhiễm Bạch về văn phòng, Lý Na chấn kinh, cô không nghĩ tới, anh trai của Nhiễm Bạch lại là tổng giám đốc của bọn họ.

    Mà tất cả mọi người ở đây cũng ngu ngơ,

    "Nhanh véo tôi một cái đi." Trợ lý Trần của Lăng Vũ Trần nói với người bên cạnh.

    "Ai ui, đau, không phải là mơ."

    Trời ạ, tổng giám đốc mặt lạnh của bọn hắn vậy mà lại cười với người khác! Quả thực là không thể tin nổi.

    Trong văn phòng, Lăng Vũ bế Nhiễm Bạch đặt trên ghế sa lon.

    "Ngoan ngoãn ngồi đây, đừng lộn xộn, biết chưa." Sau đó lại không yên lòng đứng dậy, lấy di động ra, tải về mấy trò chơi, "Được rồi, ngồi ở đây chơi, chờ anh tan làm."

    "Vâng." Nhiễm Bạch nhu thuận gật đầu.

    "Con búp bê này em mang từ đâu về vậy?" Lăng Vũ hỏi, hắn chưa từng thấy Nhiễm Bạch rời tay khỏi con búp bê, nhìn y chang như người thật.

    "Anh trai thích không?" Nhiễm Bạch nhếch miệng lên, cô mới không nói cho hắn biết đâu, con búp bê này được cô tự làm ra từ bé gái xinh đẹp nhất.

    "Ừm, thích." Lăng Vũ nhìn thấy Nhiễm Bạch vui vẻ, đưa thay sờ sờ tóc Nhiễm Bạch, ngoan ngoãn như trong tưởng tượng của hắn.

    "Vậy em cho anh trai một con nhé."

    Lăng Vũ chưa kịp trả lời, đã có điện thoại reo, nghe một lúc, sắc mặt Lăng Vĩ có chút khó coi.

    "Anh à, sao vậy?" Nhiễm Bạch che lại sự lạnh lẽo trong mắt, hỏi.

    A, là ai dám quấy rầy anh trai cùng với cô vậy, thật đáng chết.

    Lăng Vũ nhìn thấy dáng vẻ không rành thế sự của Nhiễm Bạch, tâm tình phiền não bỗng chốc khá hơn, hắn lần nữa sờ sờ cái đầu nhỏ của Nhiễm Bạch.

    "Không có gì, anh đi ra ngoài mua ít đồ, Bạch Bạch ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, có việc thì gọi tiểu Trần, hắn ỏ ngay bên ngoài, biết chưa?"

    "Vâng." Nhiễm Bạch nhu thuận đáp.

    Chờ Lăng Vũ sau khi đi, Nhiễm Bạch ghé vào phía trước cửa sổ, nhìn bóng lưng của Lăng Vũ, ánh mắt u ám, ngữ khí như đang tự lẩm bẩm: "Tại sao lại gạt ta?"

    Mà một bên khác, Lăng Vũ lãnh khốc nhìn người bị thương thật nặng ở dưới đất, hoàn toàn không có một chút dịu dàng như trước mặt Nhiễm Bạch, chân đạp lên ngón tay người đó, mạnh mẽ nghiền áp xuống.

    "Nói, ai là người sau lưng mày?"

    Người đàn ông cắn chặt răng, không nói một chữ.

    Lăng Vũ không tiếp tục để ý, thản nhiên nói: "Giết đi."

    "A Lăng, cậu nói sẽ là ai?"

    Người vừa nói chuyện chính là Sở Thiên, là bạn nối khố từ nhỏ với Lăng Vũ.

    Lần này, thế lực hắc đạo của bọn hắn bị tổn thất nghiêm trọng, nhất định phải tìm ra hung thủ.

    "Lại là mấy nhà kia, không trừ bất kì thủ đoạn nào cũng phải điều tra cho ra." Lăng Vũ trong mắt dần hiện ra ánh sáng khát máu, lạnh giọng nói.

    Trong đầu Lăng Vũ bỗng nhiên dần hiện ra một đạo dung nhan, chần chờ mấy lần, nói: "Đi điều tra một chút về Lăng Bạch, nhìn xem gần đây có gì bất thường không?"

    Sở Thiên nhíu mày:

    "Cậu hoài nghi Lăng Bạch?"

    Lăng Bạch này ở Lăng gia giống y như là người trong suốt, hắn cũng chưa từng chú ý tới.

    Lăng Vũ mím chặt môi, trong đầu hiện lên khuôn mặt thuần chân của Nhiễm Bạch.

    Hắn cũng không biết, vì sao Lăng Bạch lại đột nhiên ỷ lại đối với hắn như thế, không thể không khiến hắn hoài nghi, lần âm mưu này liệu có sự tham dự của Lăng Bạch hay không.

    Nhưng là, Lăng Vũ nhớ tới ánh mắt tràn đầy ỷ lại của Lăng Bạch, có khả năng sao?

    Thở dài một hơi:

    "Vẫn cứ đi điều tra một chút đi."

    Chỗ tối, Nhiễm Bạch mặt không biểu tình nhìn Lăng Vũ và Sở Thiên nói chuyện.

    Trong mắt lóe lên u ám, ngữ khí âm lãnh lẩm bẩm:

    "Sao ngươi có thể hoài nghi ta được?"

    Bỗng nhiên, con mắt Nhiễm Bạch sáng lên một cái, có phải là nếu cô giết hết những kẻ đáng ghét kia thì anh trai sẽ không hoài nghi cô nữa.

    Nghĩ đến đây, khóe môi Nhiễm Bạch cong cong, toát ra vài tia hưng phấn, quay người rời đi.
     
    Aquafina thích bài này.
  9. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (5)

    Mà lúc này Nhiễm Bạch đâu?

    Trong văn phòng không có một ai.

    "Ha ha, làm một món lớn, Lăng Vũ bị tổn thất nặng nề, nhất định phải ăn mừng mới được."

    "Đại ca đúng là thông minh tuyệt đỉnh."

    "Lần này Ôn gia cho rất tiền nhiều, đem cho anh em đi giải tỏa đi."

    "Ha ha ha, chúc mừng đại ca."

    Một chỗ trong phòng, những giọng nói vui sướng liên tiếp vang lên.

    "Rầm, rầm, rầm," tiếng đập cửa quỷ dị vang vọng trong phòng.

    "Bọn mày.. Có nghe thấy tiếng gì không." Người đàn ông đang dơ tay lấy bình rượu dừng tay một chút.

    "Tiếng đập cửa.."

    "Phi, xúi quẩy, khuya khoắt đứa nào không ngủ được lại tới tìm chúng ta." Lão đại nói.

    "Lão đại, bây giờ không phải là ban ngày sao?"

    Một người cho hắn nhìn đồng hồ đeo tay của mình, là ban ngày không sai.

    Sắc mặt của mọi người đều có chút cổ quái, "Chắc là đồng hồ sai. Bầu trời bên ngoài rõ ràng là ban đêm."

    "Thế nhưng dựa theo thời gian kế hoạch của chúng ta, chính là ban ngày mà." Lại một người chần chờ nói.

    Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ quỷ nháo?

    Nhưng mà, tiếng đập cửa vẫn vang "Rầm, rầm, rầm" vô cùng có tiết tấu.

    "Tôi đi mở cửa."

    Người đàn ông mở cửa, bên ngoài không có một ai, một trận gió đêm thổi qua, lộ ra phá lệ âm lãnh.

    Lúc này, những người còn lại run rẩy chỉ vào thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trong phòng.

    Mặc một thân váy trắng, tóc dài tới eo, trong ngực ôm một con búp bê, cúi đầu khiến người khác không rõ tướng mạo.

    Cô, làm thế nào lại xuất hiện?

    "Lão tam.. Mày, phía sau mày."

    Tên gọi lão tam đột nhiên cảm thấy phía sau lạnh lẽo, giống như là một con rắn độc đang nhìn chằm chằm hắn.

    Hắn cứng đờ xoay người lại, đối mặt với một đôi huyết đồng: "..."

    Kêu thảm một tiếng, ngất đi.

    Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một vòng quỷ dị, bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi huyết đồng lãnh huyết yêu dị, giọng nói trẻ con non nớt vang lên, "Chú à, chúng ta cùng chơi đùa đi."

    Đám người hít sâu một hơi, cô.. là người hay quỷ?

    "Cô.. cô.. cô là ai?" Người đàn ông run lẩy bẩy, hoảng sợ nói.

    Nhưng mà, Nhiễm Bạch cũng không để ý tới, vẫn thản nhiên nói:

    "Chú à, chúng ta cùng chơi đùa đi."

    "Chú à, chúng ta cùng chơi đùa đi."

    Có một tên lớn gan hơn, tay chỉ vào Nhiễm Bạch, "Đừng.. đừng có ở đó giả thần giả quỷ."

    Nhiễm Bạch đưa đôi huyết đồng nhìn hắn.

    Một giây sau, người kia máu tươi phun ra ba thước!

    "Chú à, không ngoan nha." Nhiễm Bạch câu lên một vòng ngây thơ cười, phối hợp với khuôn mặt nhỏ tinh xảo, giống như một tiểu thiên sứ.

    "Cô muốn làm gì?" Một người khác chân mềm nhũn, ngồi sập xuống đất.

    "Chú à, ta muốn chơi trò chơi." Nhiễm Bạch sắc mặt mang theo lên án, ủy khuất nói. Giống như là một bé con không rành thế sự.

    Nhưng mà, đám người cũng không có thời gian thưởng thức, đối với bọn hắn mà nói, Nhiễm Bạch chính là ác ma!

    "Cô.. muốn chơi cái gì?"

    "Chú ngoan, để ta nói quy tắc trò chơi nhé." con mắt Nhiễm Bạch lóe sáng, giống như là đạt được bánh kẹo.

    "Các người có tất cả tám người, ở trong đó, có hai người là sát thủ, một người là bác sĩ, một người là nhà tiên tri, còn lại là người bình thường

    Mỗi khi trời tối, hai sát thủ có thể cùng thảo luận giết một người.

    Mà bác sĩ có một bình thuốc độc và một bình thuốc giải, hắn có thể lựa chọn cứu người bị sát thủ giết, cũng có thể hạ độc giết chết một người, đương nhiên là kể cả chính mình.

    Mà nhà tiên tri mỗi đêm có thể kiểm tra một người xem là người tốt hay người xấu.

    Rạng sáng, mọi người có thể cùng một chỗ thảo luận. Bỏ phiếu đem một người xử quyết.

    Sát thủ chết rồi, những người khác sẽ thắng, và ngược lại.

    Ở đây, chết người là chết thật nha."

    Sắc mặt mọi người trắng bệch, đây chẳng phải là muốn bọn hắn tự giết lẫn nhau sao?

    Khóe miệng Nhiễm Bạch cong lên một vòng giống như cười mà không phải cười, a, khảo nghiệm nhân tính này, các người sẽ lựa chọn thế nào đây.

    Nhiễm Bạch thần sắc bất định nhìn bọn họ, cuối cùng nhếch miệng hung ác đe dọa.

    "Chú à, đừng có vọng tưởng tới chuyện chạy trốn, hậu quả các người đảm đương không nổi đâu. Để ta làm mẫu cho các người xem." Nhiễm Bạch nở nụ cười ngọt ngào, sau đó trực tiếp dùng máu cuốn lấy người đàn ông đang hôn mê lên trên một phiến đá phẳng.

    Đám người giật mình nhìn nhìn cô, yêu quái!
     
    Aquafina thích bài này.
  10. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (6)

    Người đàn ông trên phiến đá không hiểu sao tỉnh lại.

    Hắn nhìn trần nhà, nhớ lại bọn họ đang uống rượu với nhau, sau đó.. Nghe thấy tiếng đập cửa, hắn đi mở cửa, kết quả.. Nhìn thấy một đôi con mắt đỏ ngòm.

    Hắn giật mình nghĩ, sao hắn lại bất tỉnh? Khủng hoảng trong lòng càng ngày càng lớn, hắn nhìn bốn phía, ngạc nhiên nhìn thấy các anh em của mình đang ở cùng một chỗ với hắn.

    "Lão đại, cứu em!"

    Mấy người dồn chặt lại nơi góc tường hận không thể lập tức biến mất đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không để ý đến lão tam.

    Lão tam thấy thế, dự cảm không ổn càng mãnh liệt, liều mạng giãy dụa, thế nhưng rõ ràng hắn không bị bất kỳ vật gì giam cầm, nhưng hắn có cảm giác như có gánh nặng ngàn cân ép ở trên người, làm sao cũng dậy không nổi.

    Nhiễm Bạch ở một bên thấy thế, nụ cười ngọt ngào xán lạn trên mặt lại xuất hiện.

    "Chú à, sẽ không có người cứu chú đâu."

    Lão tam nghe thấy giọng nói, toàn thân cứng ngắc, chậm rãi nghiêng đầu sang, trước mặt chính là bé gái có đôi mắt đỏ ngòm kia.

    "Cô, cô muốn làm gì?"

    Nhiễm Bạch vô tội trừng mắt nhìn: "Chú à, ta muốn chơi đùa với các người, thế nhưng mà các người không ngoan, cho nên ta muốn cho các ngươi một bài học."

    Lão tam sao còn có thể không rõ, hắn bị lão đại vứt bỏ, trong lúc nhất thời, tuyệt vọng và sợ hãi lấp kín trong lòng.

    Nhiễm Bạch không biết từ đâu lấy ra con dao giải phẫu, mũi dao sắc bén, ngân quang lóng lánh, còn đeo lên một đôi găng tay y tế, cùng với những dụng cụ giải phẫu khác.

    Lão tam nuốt nước miếng một cái, cô bé nhỏ nhắn như thế, cầm nhiều dụng cụ giải phẫu như vậy làm gì.

    "Hì hì, chú à, bắt đầu nha."

    Lão tam nhìn dao giải phẫu sắc bén, trong lòng rụt rè, cái gì.. cái gì bắt đầu.

    Lưỡi đao lưu luyến trên mặt lão tam, phảng phất một giây sau sẽ lập tức vạch phá da thịt.

    Mà tim phổi của lão tam cũng nhảy lên rơi xuống theo từng đường múa lưỡi trên tay cô.

    "Van cầu cô, đừng giết tôi, cầu xin cô, đừng, tôi.. đừng giết tôi, muốn tôi làm cái gì cũng được, đừng, xin cô, đừng giết tôi." Máu toàn thân lão tam phảng phất đều phát lạnh, hắn bị hù đến mức nói năng lộn xộn, trong mắt hiện lên nỗi hoảng sợ phóng đại.

    "Xuỵt, đừng nói chuyện. Sẽ bắt đầu ngay." Nhiễm Bạch đặt ngón tay lên môi, ra hiệu hắn không cần nói.

    Mà lão tam càng thêm sợ hãi, hạ thân truyền ra mùi nước tiểu. Nhưng lão tam cũng không đoái hoài nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn tiếp tục sống.

    "Cầu xin cô, bỏ qua tôi, bỏ qua tôi."

    Nhiễm Bạch nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của lão tam, trên mặt càng ngày càng hưng phấn. Bản tính khát máu cất giấu bên trong triệt để bộc phát.

    Lưỡi dao lạnh buốt vạch phá da thịt, tiến vào thân thể, huyết dịch tràn ra khắp nơi, nhuộm đỏ áo sơ mi của lão tam. Mũi đao chậm rãi đi vào trái tim, nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch càng điên cuồng.

    Đau, đau không gì sánh nổi, lão tam muốn giãy dụa một chút, lại giống như có người lột da của hắn xong rồi rải muối lên.

    Trái tim máu me đầm đìa đập từng nhịp trong tay Nhiễm Bạch.

    Đến lúc chết lão tam vẫn mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt!

    "A, chú à, tim của chú là màu đỏ sao."

    Nhiễm Bạch nghiêng đầu, trong mắt lộ ra nghi hoặc không hiểu, chỉ là cô không rõ ràng lắm, vì sao con người bẩn thỉu như vậy mà trái tim vẫn có màu đỏ chứ. Thật.. thật không tốt.

    Những người còn lại kinh hồn táng đảm nhìn một màn máu tanh, có chút không chịu đựng nổi trực tiếp nôn tại chỗ.

    Biến thái! Cô là cái đồ biến thái, là đồ điên!

    - -
     
    Aquafina thích bài này.
  11. Huyền Namida

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (7)

    Nhiễm Bạch nhìn trái tim mà cô vừa móc ra, máu thuận theo kẽ tay chảy xuống, trong mắt lóe lên một vòng ánh sáng không rõ ý vị.

    Cô chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía bọn người lão đại, nhếch miệng cười lên một tràng quỷ dị lại điên cuồng.

    Bọn người lão đại bị Nhiễm Bạch làm cho kinh hồn táng đảm. Kẻ biến thái này muốn làm gì, chẳng lẽ cô còn chưa giết đủ, muốn giết hết cả đám hay sao? Nghĩ đến đây, đám người mặt xám như tro.

    "Chú à, các người sợ cái gì vậy." Giọng nói ngọt ngào của Nhiễm Bạch vang lên, một đôi huyết đồng không chứa bất kỳ tâm tình gì nhìn đám người. Bọn hắn phảng phất thấy được cảnh máu chảy thành sông từ trong huyết đồng của Nhiễm Bạch, chiến trường đất đầy thi thể.

    "Không, không có." Người nói chuyện run rẩy, sợ Nhiễm Bạch không vui một cái liền giết hắn.

    "Ăn quả tim này, các người có thể tăng thêm một cái mạng." Nhiễm Bạch thản nhiên nói, phảng phất như đang nói một việc rất đương nhiên vậy.

    Đám người mở to hai mắt nhìn, tựa hồ nghe thấy một việc khó tin cực điểm. Ăn? Làm sao có thể!

    "Cho các người tự lựa chọn, chỉ có mười phút thôi đấy." Nhiễm Bạch khóe miệng cong lên một vòng như cười mà như không cười, trong mắt lóe lên một tia thú vị ác ý.

    Theo thời gian trôi qua, bọn hắn càng ngày càng bồn chồn, ăn? Không ăn? Buồn nôn như vậy, hơn nữa còn là anh em của bọn hắn. Nhưng mà, nhiều hơn một cái mạng, tỉ lệ sống sót liền lớn hơn rất nhiều.

    Nhiễm Bạch nhìn bọn hắn do dự, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào xán lạn.

    A, đây chính là nhân tính, vĩnh viễn, cũng không thể nào tin nổi vào nhân tính.

    "Còn hai phút cuối cùng, qua hai phút này, các người sẽ không có thêm cái mạng này nữa."

    "Tôi ăn!" Đột nhiên một thanh âm vang lên.

    Sau đó, liên tiếp thanh âm vang lên.

    Nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch nụ càng ngày càng sâu, con người ấy, vì được sống có gì không thể làm đâu?

    "Ăn đi." Nhiễm Bạch nói với người hô đầu tiên

    Mà những người khác trên mặt đều là hối hận, có thể nhiều thêm một mạng, tại sao bọn hắn không nói sớm một chút chứ.

    Nhìn xem tên kia vô cùng buồn nôn làm xong hết thảy.

    Nhiễm Bạch nhếch miệng lên hưng phấn: "Hi, những người tham gia, trò chơi chính thức bắt đầu!"

    Thanh âm ngọt ngào mang theo âm lãnh, vang vọng trong căn phòng.

    Đám người thân thể chấn động, sợ hãi dần dần lan tràn.

    Lúc này, Phong Lạc đột nhiên muốn biết hiện giờ kí chủ nhà mình đang làm gì, thế là tràn đầy phấn khởi xuất hiện trong phòng.

    "Meoooo!"

    Ông trời ơi, nhanh tiễn ta về đi! Cái này, đang xảy ra chuyện gì! Người trên phiến đá là ai, trái tim của hắn đâu!

    Meoooo, kí chủ nhà nó nhà muốn làm cái gì.

    Không được, trở về, nhất định phải trở về!

    Nhiễm Bạch nhìn Phong Lạc đột nhiên xuất hiện, nhíu mày, tay níu lại cái đuôi của Phong Lạc.

    "Muốn đi? Ở đây xem kịch đi."

    "Meooo, meoooo." Choáng choáng choáng, ký chủ, cô đừng lắc tôi như thế.

    Cuối cùng, Phong Lạc khóc không ra nước mắt ngồi dưới đất 'xem kịch'

    Huhuhu- nếu để nó lựa chọn lại một lần nữa, nó tuyệt đối sẽ không đi ngang qua thế giới kia.

    Oa oa oa, cuộc sống thật gian nan.
     
    Aquafina thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...