Đam Mỹ Sau Khi Giả Làm Tân Nương Ta Bị Phu Quân Giam Lỏng - Sakura Nganle

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Sakura Nganle, 7 Tháng bảy 2022.

  1. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Sau Khi Giả Làm Tân Nương Ta Bị Phu Quân Giam Lỏng

    Tác giả: Sakura Nganle

    Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, giang hồ, hài hước, cưới trước yêu sau, truy thê

    [​IMG]

    Văn án

    La Tứ Thiếu xuất thân là sơn tặc, cả ngày chỉ ở trong xó núi cùng huynh đệ cướp bóc. Một lần bất đắc dĩ xuống núi tìm huynh đệ lại bị người ta dụ dỗ lên kiệu hoa giả làm tân nương, từ đây bị người giữ chặt, bước lên con đường đoạn tụ không thể quay đầu.

    CP: Bá đạo phúc hắc tà mị cường công x thờ ơ lạnh nhạt xinh đẹp cường thụ

    P/s: Cặp đôi này tác giả có nhắc đến trong bộ truyện Sơn Tặc Du Ký, tuy nhiên muốn viết một truyện riêng cho thỏa mãn tâm hồn hủ nữ, mời mọi người cùng thưởng thức nha ^^
     
    Ennee, Thùy Minh, LieuDuong8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2023
  2. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 1: Đi cướp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong một thung lũng hẹp nằm ở lưng chừng núi, giữa màu xanh bạt ngàn của núi rừng thỉnh thoảng lấp ló vài mái nhà tranh, một cột khói nhẹ từ gian nhà nào đó không ngừng bay lên, rất nhanh đã hòa theo làn gió tan biến không còn chút dấu vết.

    Có lẽ người đi qua vùng núi này trông thấy cảnh tượng như vậy sẽ cho rằng nơi đây là một thôn bản nhỏ, ai có thể ngờ được đó lại là đại bản doanh của một đám sơn tặc.

    Chỉ có những người thường xuyên đi qua nơi này hoặc đã từng chạm mặt mới biết, đám sơn tặc ở đây là một tồn tại rất đặc biệt.

    Bọn họ tuy rằng ít người, thế nhưng mỗi người trong số họ đều có thân thủ vô cùng tốt, dáng vẻ đều là tuấn nam mỹ nữ. Bọn họ cướp của nhưng chưa bao giờ giết người, cũng không cướp của dân thường, chỉ chọn những người giàu có để xuống tay, cho dù đội ngũ đông đảo đến đâu cũng chưa bao giờ thất thủ.

    Dần dà, những đoàn thương buôn thường xuyên đi qua con đường này đã tạo thành một thói quen "nộp phí" để dễ dàng thông qua. Còn những kẻ mới lần đầu tiên đặt chân tới đây, nếu không thức thời thì sẽ khó tránh khỏi một hồi động thủ động cước.

    Lúc này, bên trong sơn trại với những nhà gỗ đơn sơ, mặt trời đã lên cao ba sào mà toàn bộ sơn trại vẫn im ắng, ngoại trừ tiếng chim hót, côn trùng kêu râm ran thì chả còn âm thanh nào khác.

    Mà cách đó không xa, phía trên một gốc cổ thụ cành lá xum xuê, một bóng áo trắng đang nằm vắt vẻo trên đó, dường như là đang hóng mát.

    La Tứ Thiếu vốn đang lười biếng ghé vào một chạc cây nằm ngủ, đột nhiên nghe được tiếng tiểu sư đệ nhà mình gọi về tập hợp ở nhà chính, nguyên nhân là vì sư phụ của bọn họ có việc muốn bàn bạc.

    Y uể oải vươn mình một cái, cầm lấy thanh kiếm đặt bên cạnh xoay người nhảy xuống, lững thững đi đến ngôi nhà gỗ khá lớn được xây dựng theo kiểu nhà sàn nằm ở giữa ngọn đồi kia.

    Lúc này, bên dưới ngôi nhà có một đám người trẻ tuổi đang hết đứng lại ngồi nghe một lão nhân thao thao bất tuyệt.

    "Ta nói mấy đứa các ngươi dạo này bắt đầu làm biếng rồi đúng không?"

    La trại chủ một bên thổi râu trừng mắt nhìn đám đệ tử đang nhàm chán ở phía dưới, một bên cất giọng chất vấn.

    "Trong trại đã không còn tiền mua lương thực rồi thế mà còn không biết đường xuống núi cướp ít bạc đem về, các ngươi đây là muốn nhịn cơm?"

    "Sư phụ, không phải chúng con không đi mà là dạo này không có tên phú hào thương buôn nào đi qua cả. Dân thường thì chúng ta không cướp rồi, cũng chỉ có thể về trại nằm thôi." La Nhị Gia mặt không đổi sắc phe phẩy quạt đáp.

    "Hay quá ha, các ngươi cứ nằm ườn ở đây, thế làm sao mà biết không có người đi qua?"

    "Nhị ca đã để Tiểu Hôi nằm vùng dưới chân núi, có động tĩnh gì nó sẽ báo cho huynh ấy biết, sư phụ yên tâm." Hoa Ngũ Sắc nhanh nhảu nói.

    Nàng mới không muốn ngồi xổm cả ngày dưới chân núi để canh chừng đâu.

    La trại chủ bĩu môi, hừ lạnh: "Tiểu Hôi? Cái con sóc nhỏ bé đó thì biết cái gì, nói không chừng đã đi kiếm ăn ở tận xó xỉnh nào rồi."

    Ông vừa dứt lời, một con sóc màu nâu xám không biết từ nơi nào chạy tới, nó nhảy lên người La Nhị Gia, bò lên vai hắn không ngừng kêu chít chít. La Nhị Gia vừa chăm chú nghe ngóng vừa nhếch môi cười, một lát sau mới quay sang nói với đám người đang đứng xung quanh:

    "Tiểu Hôi phát hiện có một đoàn người đang tiến về phía chân núi, chúng ta mau đi xem thử coi sao."

    Hoa Ngũ Sắc vui vẻ reo lên: "Ai nha, tiểu Hôi giỏi quá.. mới nhắc tới mà đã đem tin vui về rồi."

    La Nhất Phong bình tĩnh đứng khoanh tay ở một bên lúc này mới hướng La trại chủ mở miệng: "Để bọn con xuống núi xem thử."

    Hắn là lão đại trong đám, lời nói ra xem như là hiệu lệnh, hắn vừa dứt lời đám người đã không chờ đợi được lục tục kéo nhau rời đi.

    La Tứ Thiếu từ đầu đến giờ vẫn luôn tàng hình cũng lặng lẽ đuổi theo sau. Y trước nay là người thờ ơ lạnh nhạt, bình thường cũng không nói nhiều, chỉ một mực yên lặng theo sau các sư huynh đệ muội nhà mình cùng nhau đi cướp, rảnh rỗi thì sẽ ở trong sơn trại luyện kiếm. Ngày tháng trôi qua cũng xem như không tồi.

    Sơn trại bọn họ tổng cộng có tám người, ngoại trừ La trại chủ và Hoa nương ở trong trại thì sáu người đệ tử bọn họ đều phải xuống núi đánh cướp. Tuy nhiên bình thường đều chỉ có năm người phía trên đi cướp, sư đệ La Tiểu Lục bởi vì chỉ am hiểu y dược, không biết võ công nên được bọn họ cho ở nhà, phụ trách nghiên cứu thuốc và độc dược cung cấp cho mọi người phòng thân.

    Lần này năm người bọn họ lại đến chờ tại địa điểm quen thuộc, đó là một khúc của con đường, là vị trí mai phục vô cùng tốt.

    Không bao lâu sau quả nhiên có một đoàn người ngựa tiến về phía này, dáng vẻ phô trương thanh thế như vậy hiển nhiên là một con dê béo.

    "Nào, tất cả cùng xông lên chặn chúng lại đi." La Nhất Phong bình tĩnh nói, sau đó dẫn đầu nhảy ra khỏi bụi cây ven đường.
     
    Thùy Minh, Ennee, LieuDuong8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2023
  3. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 2: Tên không có tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đường này là ta mở.." La Nhất Phong cất giọng sang sảng đầy khí thế.

    "Cây này do ta trồng.." La Nhị Gia híp mắt tươi cười.

    La Tam Si: "Nếu.. muốn.. đi.. đi qua đây.."

    Hoa Ngũ Sắc: "Phải để lại đàn ông!"

    La Tứ Thiếu: "..."

    Đoàn người ngựa: "..."

    *, đây là đang diễn tuồng gì? Còn phân lời thoại nữa?

    Đám thị vệ đối diện mặt rớt đầy hắc tuyến, chủ nhân của bọn họ bởi vì có việc nên phải đi qua nơi này, vốn tưởng đoàn người bọn họ đông đảo như vậy thì đám thổ phỉ sẽ e ngại, ai dè cũng có kẻ không biết nhìn hàng dám nhảy ra chặn đường.

    "Hừ! Các ngươi là người nơi nào? Đường này là chúng ta mở ra, muốn đi qua thì phải nộp phí. Không nói nhiều, mỗi người hai trăm lượng bạc, mau giao ra đây." La Nhất Phong chống thanh kiếm xuống đất, bình tĩnh nói.

    Hắn nhìn chiếc xe ngựa tinh xảo được vây ở giữa kia, hai mắt không nhịn được loé lên tia sáng hưng phấn. Đã lâu rồi bọn họ chưa gặp được con mồi tốt thế này, có thể đủ cho mọi người trong trại ăn uống vài tháng.

    Thấy đám thổ phỉ hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm về phía họ, đoàn người ngựa liếc mắt tỏ vẻ xem thường.

    "Đúng là không biết tự lượng sức mình." Một tên hộ vệ dẫn đầu lên tiếng.

    Bọn họ dù gì cũng là tinh anh trong số các thị vệ của Bình An hầu phủ, đám cắc ké này là đang chán sống hay sao?

    Hai hộ vệ dẫn đầu đang muốn tiến lên dạy dỗ nhóm người không biết trời cao đất dày trước mặt.

    Bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng cười trầm thấp từ trong xe ngựa truyền ra. Tiếp theo đó, một bàn tay thon dài vén lên rèm che, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy xuống. Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy chân diện mục vị chủ nhân bên trong chiếc xe này.

    Đó là một nam tử trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, gương mặt như đao khắc, phối hợp với một thân trường bào lam sắc trông tuấn mỹ vô cùng.

    "Lau nước miếng của muội đi, bẩn muốn chết." La Nhất Phong nhíu mày mang theo ghét bỏ liếc Hoa Ngũ Sắc một cái.

    Con gái con đứa gì mà mê trai hết thuốc chữa.

    Đoàn người ngựa: "..."

    Tác phong của đám thổ phỉ này đúng là không thể hình dung thành lời.

    Nam nhân mặc lam y kia lại không để ý chuyện này, hắn khẽ nhướng mày, mỉm cười ôn hòa nói:

    "Các vị hảo hán, không giấu gì các vị, lần này ta ra ngoài không mang theo nhiều bạc. Trước đó trong nhà có việc gấp đã dùng gần hết, không biết có thể thương lượng một chút hay không?"

    Lời này rơi vào trong tai nhóm người La gia thì chính là: Tên này mang theo bạc nhưng không có dư ra để "nộp phí" cho bọn họ. Cả đám rất tự nhiên mà bỏ qua câu "đã dùng hết bạc để lo việc trong nhà", khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất trí quay đầu nhìn về phía người nọ, trong mắt đều là trắng trợn khinh thường.

    Hừ, nhìn y phục sang quý như vậy, đội ngũ khí thế như vậy, thế nhưng chỉ "vài" ngàn lượng cũng không thể lấy ra. Chẳng lẽ đụng phải một tên thùng rỗng kêu to, có tiếng mà không có miếng trong truyền thuyết? A, vậy thật sự là không được rồi.

    Giống như đọc được suy nghĩ của bọn họ, nam nhân y phục hoa quý lại nói tiếp:

    "Các vị, nếu không thì cho chúng ta ghi nợ. Đợi ta xử lý xong công việc rồi sẽ đem tiền đến" trả phí "sau. Các vị yên tâm, ta nói thì sẽ giữ lời, tuyệt đối không quyệt nợ."

    Đám hộ vệ: "..."

    Đó giờ mới nghe qua ăn cướp cũng có thể ghi nợ.

    Đây rốt cuộc là đang bị cướp hay là đang bàn chuyện làm ăn vậy? Mạch não bọn họ quả thật là không thể theo kịp được chủ nhân.

    Đáng tiếc chủ nhân của họ sẽ không nói cho bọn họ biết, hắn sở dĩ làm vậy là vì cảm thấy đám sơn tặc này không giống sơn tặc bình thường. Bọn họ không hung dữ, không bạo ngược, bộ dáng còn rất dễ nhìn, mặc dù có chút.. khụ..

    Đúng lúc này, La Nhị Gia bỗng nhiên lên tiếng: "Như vậy cũng có thể, nhưng ngươi phải theo chúng ta đi gặp trại chủ mới được nha."

    La Nhị Gia vốn chỉ nói chơi, ai ngờ đâu nam nhân kia lại gật đầu đồng ý. Hắn ra lệnh cho tất cả thuộc hạ ở lại dưới chân núi, một mình theo bọn họ trở về sơn trại.

    Đối với sự thỏa hiệp đầy sảng khoái này, đám người La Nhất Phong đúng là có chút không quen. Tuy nhiên lời đã nói ra cũng không thể rút lại, vì vậy đành phải dẫn người đi gặp La trại chủ để "thương lượng".

    Có điều bọn họ lại không ngờ được là nam nhân này thế mà lại quen biết với sư phụ của bọn họ, thân phận cũng không hề tầm thường.

    Hắn vốn là con trai một bằng hữu cũ của La trại chủ, là thế tử Bình An hầu phủ ở kinh thành, lần này cố ý rêu rao tới đây mục đích chính là để tìm gặp La lão nhờ giúp đỡ. Nghe nói là muốn nhờ ông hỗ trợ đi cứu vị tướng quân nào đó đang bị giam giữ trong thiên lao.

    La trại chủ không muốn xuống núi, vì vậy liền để bốn người La Nhất, La Nhị, Hoa Ngũ Sắc và La Tiểu Lục đi theo nam nhân đến kinh thành.

    Còn về La Tam Si và La Tứ Thiếu vì sao không nằm trong danh sách? La trại chủ hắng giọng tỏ vẻ hai đứa đệ tử này của ông thật sự rất không khiến người bớt lo. Vì vậy để chúng ở nhà cho đỡ vướng víu người khác.

    Đối với an bài này của sư phụ, La Tứ Thiếu tỏ vẻ không có việc gì, y vốn chỉ ham mê luyện võ không thích xen vào chuyện của người khác, ở lại trong trại là tốt nhất.

    La Tam Si thì ngược lại, vừa nghe thấy mình không được đi thì giãy nảy lên:

    "Sư phụ, con.. con cũng.. muốn đi."

    La Nhị Gia phe phẩy quạt trong tay: "Ai.. ta nói này tam đệ. Ngươi đi theo chỉ thêm vướng chân thôi, ngoan ngoãn ở trong trại, lúc nào ca về sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi."

    La Tứ Thiếu: "..."

    Có phần của y không?

    La trại chủ tất nhiên là không đồng ý để La Tam Si đi theo, bèn giục đám người La Nhất Phong:

    "Được rồi, mấy đứa mau về thu thập đồ đạc theo thế tử xuống núi đi."
     
    Thùy Minh, Ennee, LieuDuong8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2023
  4. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 3: Xuống núi tìm người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La trại chủ cho rằng an bài như vậy đã xong, ai dè đâu tam đệ tử của ông lại không chịu nghe theo sắp xếp, tự ý trốn xuống núi.

    Trốn thì cũng thôi đi, thiếu niên trưởng thành rồi ra ngoài trải nghiệm là chuyện bình thường, nhưng điều không tốt chính là..

    "Ai.. cái đứa nhỏ này bỏ đi cũng không nói. Với cái tính thật thà ngốc nghếch của nó, ra ngoài không phải sẽ chịu thiệt hay sao." Hoa nương thở dài, vẻ mặt mang đầy lo lắng nói.

    La lão mày cũng nhíu lại, biết vậy ông để cho nó đi theo đám tiểu Nhất cho rồi.

    Liếc mắt nhìn La Tứ Thiếu đang chậm rãi ăn uống ở bên kia, trong lòng ông lại càng thêm buồn bực.

    Thằng nhóc này cái gì cũng không quan tâm, ngoại trừ xuống núi phụ trợ "cướp bóc" ra thì cả ngày đều không thấy mặt mũi. Rõ ràng biết lão Tam trốn xuống núi lại không nói sớm, làm hại ông bị Hoa nương mắng một trận, cắt luôn phần ăn.

    La trại chủ rất là không vui, vì cái gì ông đã không được ăn cơm lại còn phải đi giải quyết hậu quả cho nó chứ?

    Nghĩ thông rồi, La trại chủ liền nắm tay che miệng khẽ ho một tiếng, làm như không có việc gì nói:

    "Tiểu Tứ, con mau ra ngoài đi tìm tiểu Tam về đi."

    Thân ảnh La Tứ Thiếu hơi khựng lại, sau đó gật gật đầu ôm kiếm đứng dậy đi về phía phòng mình thu thập đồ đạc.

    Y đi rồi, nửa ngày sau La trại chủ mới bồn chồn tự hỏi: "Ai nha, ta giống như quên mất cái gì?"

    Hoa nương hai mắt phun lửa, vẻ mặt âm trầm: "Lão già, ông quên tiểu Tứ là đứa mù đường rồi?"

    La trại chủ: "..."

    Thôi thế là xong!

    * * *

    La Tứ Thiếu giờ phút này mặt mày đen như đít nồi. Y không nghĩ tới mình chỉ là đồng ý đi áp tải với người ta, thế mà bây giờ lại thành tân nương bị đem đi ép gả.

    Một lần nữa nhìn xuống giá y màu đỏ vừa diễm lệ vừa rườm rà khoác trên người, La Tứ Thiếu cố nén xúc động muốn xé tan chúng thành từng mảnh. Rốt cuộc cái thứ y phục quỷ quái nặng nề này là để cho con người mặc hay sao?

    Cuối cùng không biết là nghĩ đến việc gì, y lại buồn bực buông tay xuống, tự nhủ trong lòng nhịn một hai ngày nữa thôi là y có thể thoát khỏi cái phiền phức này rồi.

    Nghĩ đến đây, trong đầu không khỏi nhớ đến sự tình mấy ngày trước.

    Sau khi sư phụ bảo y xuống núi tìm người, La Tứ Thiếu không nhiều lời lập tức quay về thu thập hành trang đơn giản. Tự biết mình không thông thạo đường xá, hôm đó sau khi xuống núi y liền tìm một gốc cây to lớn bên vệ đường rồi nhảy lên nằm chờ đợi.

    Không bao lâu cũng có một đoàn người ngựa chậm rãi đi qua. La Tứ Thiếu hé mắt ra nhìn thì chỉ thấy một màu đỏ chói đập vào mặt, rõ ràng là một đội ngũ đưa dâu. Y suy nghĩ một chút liền từ trên cây nhảy xuống, chắn trước mặt đoàn người.

    "Cẩn thận có kẻ tập kích." Không biết là ai hô lên một tiếng, ngay lập tức chỉ thấy một loạt thanh âm rút kiếm ra khỏi vỏ.

    La Tứ Thiếu: "..."

    Làm gì căng vậy? Y còn chưa nói gì hết mà.

    Đám người đưa dâu nhìn thiếu niên mặt không cảm xúc ôm kiếm đứng phía trước, thân hình căng chặt bày ra vẻ mặt phòng bị. Nam nhân cầm đầu khẽ nhíu mày:

    "Ngươi là người nào? Tại sao lại chặn đường chúng ta, có biết chúng ta là ai không?"

    La Tứ Thiếu rất tự nhiên mà hỏi: "Các ngươi là ai?"

    "..."

    "Chúng ta là người của tiêu cục Phúc Uy. Huynh đệ có từng nghe qua?" Nam nhân cầm đầu cẩn thận lên tiếng.

    Ánh mắt La Tứ Thiếu như có như không liếc nhìn lá cờ viết hai chữ Phúc Uy to lớn, mày khẽ nhíu lại.

    Tiêu cục Phúc Uy? Ừm.. chưa từng nghe thấy bao giờ.

    Nhìn dáng vẻ mặt nhăn mày nhíu của y, tên cầm đầu liền thở nhẹ một hơi. Y chắc là nghe qua đúng không? Dù sao tiêu cục bọn họ cũng nổi tiếng như vậy.

    Thế nhưng làm bọn hắn thất vọng rồi. La Tứ Thiếu từ nhỏ sống trong núi, lại si mê luyện võ không bận tâm đến chuyện gì, sao có khả năng biết được tiêu cái gì cục. Thậm chí rất nhiều thường thức cơ bản y cũng không hiểu rõ.

    Vì thế, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy chục người, y rất bình tĩnh mà trả lời: "Không biết."

    Đám người: "..."

    Chẳng lẽ bọn họ gặp phải cao nhân lánh đời? Không đúng, trông hắn còn trẻ như vậy mà. Nam nhân cầm đầu cũng có chút bối rối hỏi:

    "Không biết huynh đệ vì sao muốn chắn đường của chúng ta?"

    La Tứ Thiếu mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên là ta muốn xin đi nhờ."

    "..."

    *, sao ngươi không nói sớm?

    Đám người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cho dù bọn họ là tiêu cục nổi tiếng, cũng không khỏi lo lắng khi đi qua vùng núi này.

    Nghe nói đây là địa bàn của một đám sơn tặc, bọn chúng đã ra tay thì hầu như chưa từng thất thủ. Chính vì vậy, khi thấy một người đột nhiên nhảy ra, bọn họ theo bản năng đều cho rằng y là đồng bọn của đám sơn tặc đó.

    Thực ra thì bọn họ suy nghĩ như vậy cũng không sai. La Tứ Thiếu đúng là thành viên của đám sơn tặc, chỉ là hôm nay không đi cướp thôi.

    Nam nhân dẫn đầu đội ngũ nghe vậy thì thở ra, hắn nhìn La Tứ Thiếu khách khí hỏi:

    "Huynh đệ muốn đi nơi nào?"

    La Tứ Thiếu suy tư một chút, nói: "Bình An hầu phủ ở kinh thành."

    Y biết bọn đại ca đi nơi đó, lão tam nếu là muốn theo nhất định cũng sẽ hướng phương đó mà đi. Như vậy, không phải y chỉ cần tìm đến Bình An hầu phủ là sẽ gặp hay sao?

    Nam nhân cầm đầu hơi ngạc nhiên, hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, ngồi trên lưng ngựa ôm quyền mỉm cười nói:

    "Không ngờ huynh đệ lại quen biết người của Bình An hầu phủ, thật sự là thất lễ. Thế nhưng chúng ta bây giờ phải hộ tống tiểu thư nhà Lý viên ngoại xuất giá, tạm thời không quay về kinh thành được. Không biết huynh đệ có muốn đi cùng hay không?"

    "Các ngươi còn mất bao lâu thì mới hộ tống xong?" La Tứ Thiếu nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi.

    "Đại khái khoảng vài ba ngày nữa là đến nơi."

    "Như vậy, ta đi cùng các ngươi."

    Nghĩ một lát y lại bổ sung thêm: "Các ngươi yên tâm, ta biết võ công, dọc đường đi có thể phụ giúp việc bảo vệ."

    "Được như thế thì thật tốt." Nam nhân dẫn đầu cười nói.

    Cứ như vậy, La Tứ Thiếu đi theo đoàn người hướng về phía ngược lại với kinh thành. Có điều y không ngờ được rằng chuyến đi lần này lại phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2023
  5. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 4: Tân nương bị bắt cóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đội ngũ đi thêm hai ngày, khi chỉ còn một ngày nữa là đến nơi, đoàn người liền dừng ở một thôn trấn nghỉ ngơi lấy sức.

    Đêm khuya, khi tất cả mọi người dần chìm vào giấc ngủ, một bóng đen lặng lẽ nhảy vào phòng nơi tân nương đang ở, bí mật mang theo người rời đi. Ngay cả cao thủ của tiêu cục cũng không hề hay biết đủ thấy người này xuất quỷ nhập thần thế nào. Tất nhiên là trừ La Tứ Thiếu vẫn đang lười biếng nằm ngủ, mặc dù nghe thấy động tĩnh nhưng cũng không buồn la lên.

    Y cho rằng đêm hôm như vậy, chắc cũng chỉ có chuột chạy qua thôi, hoàn toàn không nghĩ đến việc có người nửa đường cướp dâu.

    Vả lại đêm nay cũng không phải phiên y trực, y mới lười đi quản.

    Đến tận sáng hôm sau, đoàn người mới phát hiện tân nương đã bị bắt đi, tất cả liền trở nên luống cuống.

    Hàn Việt sắc mặt sa sầm lệnh cho toàn bộ người tản ra bên ngoài tìm kiếm. Hắn thật không nghĩ ra làm sao mà kẻ kia có thể thần không biết quỷ không hay ra tay như vậy. Rốt cuộc là kẻ nào ăn no rửng mỡ thế?

    Nhớ đến mục tiêu của chuyến đi lần này, mồ hôi trên trán lại không ngừng tuôn ra.

    Vốn đây chỉ là một cuộc hôn nhân ép buộc, nữ tử kia cũng không nguyện ý. Thế nhưng phụ mẫu nàng vì lấy lòng người mà không ngần ngại hi sinh nữ nhi. Đem nàng dâng cho trang chủ của Kim Bảng sơn trang làm thê tử.

    Còn vì sao gả cho trang chủ mà nàng cũng không nguyện ý? Vậy phải nói một chút về tiểu sử của vị trang chủ này.

    Nghe người trên giang hồ đồn đãi, trang chủ của Kim Bảng sơn trang lớn lên vô cùng cao lớn anh tuấn, lại còn rất giàu có. Chính là điển hình của thể loại "cao phú soái" trong truyền thuyết.

    Đáng lý ra với tiền đề như vậy hẳn phải có một lượng lớn nữ tử vì hắn mà đấu đến ta chết ngươi sống mới đúng. Thế nhưng cho đến nay hắn cũng chưa từng rước một nữ nhân nào vào cửa nhà.

    Nguyên nhân là bởi vì tính cách hắn hỉ nộ vô thường, những người từng nuôi ý đồ muốn bay lên cành cao nhà hắn cuối cùng đều không có một ai toàn mạng mà trở ra. Tên tuổi cùng với sự đáng sợ của hắn cũng vì vậy mà truyền xa. Nữ tử trong thiên hạ nghe được đều tỏ vẻ, đến mạng còn không giữ được thì hưởng phúc kiểu gì? Vì thế, nữ tử bình thường đều không dám lại ngấp nghé vị trí trang chủ phu nhân trông rất ngon ăn này nữa. Trong số đó cũng bao gồm cả vị tiểu thư Lý gia kia.

    Phụ thân nàng ta vốn cũng là một thương nhân có tiếng, nếu không phải vô tình đắc tội với Kim Bảng sơn trang thì cũng sẽ không đến nỗi phải hi sinh con gái của mình.

    Trên thực tế, Lý lão gia cũng không hiểu vì sao nữ nhi của mình lại được vị trang chủ kia nhìn trúng. Chẳng lẽ là do hắn đã nghe nói đến mỹ mạo và tài hoa của nàng? Dù sao con gái ông cũng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành nha.

    Bởi vì tân nương là chính miệng trang chủ tự mình yêu cầu. Người Lý gia không khỏi chuẩn bị càng thêm tỉ mỉ, thậm chí còn mời cả tiêu cục Phúc Uy nổi tiếng nhất kinh thành hộ tống. Ai ngờ được rằng giữa đường lại nhảy ra một tên cướp đâu.

    Hàn Việt đi qua đi lại nửa ngày, trong lòng không ngừng nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà tên trộm. Ngươi muốn cướp sao không đợi người ta đến nơi rồi hẵng cướp, làm như này còn muốn để cho người khác sống nữa hay không?

    Một tên trong đám hộ vệ đột nhiên lên tiếng: "Nhị gia, hay là chúng ta tìm người thay thế tân nương?"

    Ai.. tiêu cục bọn họ nổi tiếng như vậy, nếu giờ truyền ra tin hộ tống không thành còn làm mất người. Như vậy mặt mũi biết để đi đâu, sau này làm sao mà lăn lộn được nữa?

    '

    Hàn Việt suy tư một chút, ngập ngừng nói:

    "Như thế không phải là lừa đảo hay sao? Huống chi lần này lại là người của Kim Bảng sơn trang đấy. Làm sao mà qua mặt được?"

    Đó là còn chưa kể đến muốn trong thời gian ngắn tìm được một mỹ nhân như Lý tiểu thư kia cũng không phải chuyện dễ dàng.

    Lúc này, hắn bỗng nhiên liếc về phía La Tứ Thiếu đang điềm nhiên như không mà ăn uống, tay xoa cằm một chút.

    La Tứ Thiếu như cảm nhận được ánh mắt của hắn, đầu khẽ nâng lên.

    Ừm, da dẻ trắng trẻo mịn màng, đôi con ngươi nhạt màu trong suốt trông vô cùng bình thản, có lẽ còn chưa trưởng thành hết nên vẫn còn có nét ngây ngô của thiếu niên, phối hợp với một khuôn mặt thanh tú không cảm xúc cũng có thể xem như là một băng sơn mỹ nhân.. khụ.. mỹ thiếu niên như ngọc.

    Lại đánh giá chiều cao của hắn, Hàn Việt không khỏi gật gù. Ừm, chiều cao cũng coi như xấp xỉ, tuy rằng dáng người không đầy đặn nhưng nếu mặc giá y cũng có thể che dấu một phen. Quan trọng nhất là hắn biết võ công, mặc dù không biết cao bao nhiêu nhưng lúc cần thiết cũng có thể bảo toàn mạng sống.. đi?

    La Tứ Thiếu thấy Hàn Việt vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, lông tơ trên người không hiểu sao mà dựng đứng hết cả.

    Con hàng này rốt cuộc là đang mưu mô chuyện gì nha?
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2023
  6. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 5: Giả làm tân nương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Việt rốt cuộc làm ra một quyết định trọng đại. Hắn gặp riêng La Tứ Thiếu, sau khi ân cần thăm hỏi một phen liền nói ra kế hoạch của mình, hi vọng y có thể phối hợp với bọn họ.

    La Tứ Thiếu nghe xong mặt mày vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, sau đó mắt cũng không chớp lấy một cái xoay người rời đi.

    Hàn Việt vội cuống lên: "La tiểu huynh đệ, ngươi thật sự không suy nghĩ một chút sao? Làm như vậy đối với chúng ta đều có lợi."

    "Chỉ cần ngươi đồng ý, vậy chúng ta sẽ lập tức rời đi. Nhanh chóng đến nơi ngươi sẽ không bị chậm trễ hành trình, mà chúng ta cũng qua được một kiếp. Coi như là giúp đỡ lẫn nhau."

    La Tứ Thiếu cũng không buồn quay đầu lại, đáp: "Tự ta cũng có thể đi tìm người khác giúp đỡ, không nhất thiết phải là các ngươi."

    Đại khái lúc trước chọn đi cùng bọn họ vì khi đó chỉ có đám người này đi qua. Hắn lại không có nhiều thời gian chờ đợi, cũng không thông thạo đường xuống thôn trấn gần đó. Bây giờ thì khác, ở đây nhiều người như vậy hắn có thể tìm một người nào đó dẫn đường đến kinh thành.

    Hàn Việt có chút không nắm chắc khuyên nhủ: "La tiểu đệ, từ đây muốn đi đến kinh thành nhanh cũng phải mất tầm mười ngày nửa tháng, lộ phí khẳng định tốn không ít, ngươi có chắc mình đủ bạc để tìm người dẫn đường không?"

    Hắn cũng không có ý chê bai người ta nghèo, mà thật sự là không nhìn ra được vị tiểu huynh đệ này là người có tiền.

    La Tứ Thiếu đang chuẩn bị bước qua cửa cứ như vậy mà dừng lại. Rất rõ ràng thiếu niên chưa hiểu sự đời không kịp nghĩ đến vấn đề này nha. Khẽ than thở trong lòng, y đúng là không có nhiều bạc a, đời quả nhiên thật là bất công.

    Chẳng lẽ y thật sự phải vì một chút bạc mà "bán mình"?

    Hàn Việt thấy y không tiếp tục đi nữa liền vội vàng nói:

    "Ta cam đoan khi đến nơi, ngươi chỉ cần đợi bái đường xong rồi vào động phòng là có thể bỏ trốn. Trong lúc đó chúng ta vẫn sẽ ở bên ngoài chờ, đợi ngươi ra được liền lập tức rời đi. Như vậy có được hay không?"

    La Tứ Thiếu chần chừ một lát, cuối cùng cũng phải khuất phục dưới sức mạnh của đồng tiền.

    "Được rồi, các ngươi nhớ giữ lời đấy."

    Hàn Việt thở phào một hơi, tươi cười đáp: "Tất nhiên! Cám ơn tiểu huynh đệ."

    * * *

    Sau khi thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, Hàn Việt liền phân phó cho tất cả mọi người tiếp tục lên đường.

    La Tứ Thiếu thay thế tân nương ngồi vào trong xe ngựa tinh xảo. Bởi vì một mình quá nhàm chán, y quyết định nhắm mắt lại đánh một giấc cho qua.

    Khi xe ngựa tiến vào Kim Lăng thành, bên tai lập tức vang lên hàng loạt tiếng ồn ào bàn luận. Kim Bảng sơn trang vốn đã nổi tiếng trên giang hồ, lại còn là nhà giàu phú khả địch quốc. Hôn lễ của trang chủ đương nhiên sẽ rước lấy oanh động một phen. Ai nấy đều đang chỉ trỏ đánh giá về vị tân nương chuẩn bị qua cửa của Hình trang chủ. Thảo luận xem liệu nàng có thể có kết cục khác với những người trước đây hay không.

    La Tứ Thiếu bị làm ồn không ngủ được, dứt khoát liền ngồi dậy ghé vào thành xe nghỉ ngơi.

    Lúc đoàn người đi đến nơi, bên ngoài Hình phủ đã vô cùng náo nhiệt. Dân chúng chen chúc nhau vây xung quanh cửa phủ, muốn nhìn một chút bộ dáng tân nương tử được mệnh danh là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, thuận tiện kiếm ít tiền mừng mà Kim Bảng sơn trang phân phát.

    Mà lúc này, bên trong Hình phủ, ở thư phòng của trang chủ, một nam nhân trung niên vẻ mặt đau khổ nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đang ung dung ngồi trên chủ vị, khó xử nói:

    "Gia, ngài không ra ngoài đón dâu sao?"

    Nam nhân khẽ ngước mắt lên, lười biếng hỏi một vấn đề chả chút liên quan:

    "Vẫn chưa thấy bên kia có động tĩnh gì à?"

    Nam nhân trung niên: "..."

    Giờ là lúc để ngài đùa giỡn hay sao?

    Ai.. trang chủ nhà hắn sao có thể coi hôn nhân đại sự thành trò chơi thế chứ? Là bởi vì dạo này rảnh rỗi nên sinh ra nông nỗi hay sao? Tân nương người ta cũng đã đến ngoài cửa rồi, không mau ra đón còn ngồi trong này mà hỏi vớ vẩn.

    Hình Thiên không nhận được câu trả lời, có chút không vui nhíu mày. Hắn vốn chẳng có hứng thú gì với nữ nhân cả, lại bởi vì muốn chọc tức tên Diệp Lăng Ân luôn đối đầu với hắn mà cố ý cưới người y thích về nhà. Tưởng có thể vả mặt người ta, ai dè lại là tự bê đá đập vào chân mình.

    Vốn còn đang buồn bực, quản gia lại như âm hồn không ngừng ai oán ở bên tai, làm hắn phiền chết đi được, thế là mang theo tâm tình khó chịu đi ra ngoài.

    Ai.. Dù sao người cũng đem đến cửa rồi, cứ tạm để nàng ta trong phủ đã, biết đâu sau này còn có thể dùng để đả kích tên kia.

    La Tứ Thiếu ở bên ngoài chờ mãi cũng không thấy ai bảo hắn đi ra. Nếu không phải Hàn Việt từng dặn trước thì hắn đã nhảy xuống xe từ lâu rồi. Làm gì phải ở trong này nghe một đám người xôn xao đàm đạo.

    Ngay lúc mọi người còn đang hăng say nghị luận, một thân ảnh cao lớn mặc hỉ phục chậm rãi từ trong cửa đi ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2023
  7. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 6: Phu nhân thật hung dữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hình Thiên đi đến bên cạnh xe ngựa treo đầy lụa đỏ, hắn duỗi tay xuyên qua rèm cửa, cảm nhận được một bàn tay thon dài nhỏ gọn đặt vào trong lòng bàn tay mình. Hắn khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của người bên trong, nội tâm không khỏi cảm thấy quái quái. Đợi tân nương xuống xe rồi, hắn mới hoàn hồn từ trong cảm giác vi diệu kia.

    La Tứ Thiếu có chút cứng nhắc để mặc nam nhân dẫn mình đi vào đại sảnh, lúc bái đường cũng quên luôn phải cúi đầu, đến lúc một giọng nói trầm thấp xen lẫn một chút ý cười truyền vào tai, y mới kịp thời phản ứng lại.

    Chỉ thấy nam nhân khẽ nói: "Nương tử, mau cúi đầu a!"

    Hình Thiên nhìn "nữ nhân" đầu đội khăn voan đỏ thẫm cả người cứng ngắc ở đối diện, khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra ý cười nghiền ngẫm, không khỏi có chút mong chờ lúc vén lên khăn trùm đầu của đối phương.

    Yến tiệc ở Hình phủ vô cùng xa hoa, đám người tiêu cục Phúc Uy cũng được mời ở lại. Hàn Việt vừa uống rượu vừa không ngừng lo lắng, trong lòng âm thầm cầu nguyện La Tứ Thiếu có thể nhanh chóng thoát ra bên ngoài.

    Bọn họ đã đưa người tới cửa xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần y không bị phát hiện, thì dù có xảy ra chuyện gì người của Kim Bảng sơn trang cũng sẽ không thể đổ lên đầu bọn hắn.

    Thế nhưng hắn vẫn là đánh giá thấp lực phòng ngự của Hình phủ. Cho dù là ngày vui của trang chủ thì việc canh gác cũng không hề lơi lỏng. Huống chi đây còn là hộ vệ của đệ nhất sơn trang trên giang hồ.

    Lúc Hình Thiên đang cùng mọi người chúc rượu ở đại sảnh, một tên hạ nhân trong phủ vội vàng tiến đến ghé vào tai hắn nói nhỏ, lập tức chỉ thấy hai mắt hắn lóe lên tia sáng, bộ dáng hứng thú mười phần. Những người ở đây còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy hắn khẽ nở nụ cười tà mị, sau đó xoay người rời đi.

    Trong một sân viện của Hình phủ, thiếu niên y phục đỏ rực diễm lệ đang bình tĩnh đứng đó, xung quanh là một đám hộ vệ gắt gao vây chặt. Trong số bọn họ đã có khá nhiều người bị thương, hoặc đang nằm lăn lóc rên rỉ hoặc là đang được đồng bạn đỡ lấy, khung cảnh trông vô cùng ngưng trọng.

    Lúc Hình Thiên đến nơi nhìn thấy chính là hình ảnh giương cung bạt kiếm đã rất lâu không thấy ở trong phủ. Đôi con ngươi tà mị hiện lên một tia kinh ngạc xen lẫn thích thú. Hắn liếc mắt nhìn mấy ảnh vệ đang chật vật ở phía trước, sau đó lại nhìn sang "tân nương" của hắn, khóe môi nhếch lên:

    "Ta thật sự không biết phu nhân của ta chẳng những biết võ công mà còn lợi hại như thế này đấy."

    La Tứ Thiếu nãy giờ vẫn luôn trầm mặc liền quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn nam nhân tuấn mỹ tà khí vừa mới đến. Trông y phục trên người hắn có lẽ chính là tân lang ngày hôm nay, kêu trang chủ cái gì trang? Ừm.. không nhớ ra được.

    Trông thấy vẻ bình thản trên khuôn mặt "phu nhân", nụ cười của Hình Thiên ngày càng trở nên sâu sắc.

    A.. Chuyện này càng lúc càng thú vị. Rõ ràng người hắn cưới là nữ nhân, nhưng bái đường cùng hắn lại là.. một nam nhân? Rốt cuộc trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, e rằng chỉ có người của tiêu cục Phúc Uy kia mới biết rõ. Nghĩ vậy hắn liền tức tốc kêu thuộc hạ đi "mời" đám người kia đến.

    La Tứ Thiếu mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã sốt ruột muốn chết, nghĩ phải nhanh chóng phá vòng vây thoát ra ngoài. Tay trái y khẽ nhúc nhích một chút, một vật thể hình tròn lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay, nhanh như cắt nín thở ném về phía đám người đang vây lấy y.

    Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, khắp khoảng sân khói bụi mù mịt.

    La Tứ Thiếu nhân lúc bọn họ không kịp phản ứng liền thi triển khinh công lập tức rời khỏi.

    Ai dè mới nhảy lên nóc nhà còn chưa kịp làm gì, một thân ảnh chợt lóe lên chặn lại đường đi của y.

    Hình Thiên nhìn thiếu niên tinh xảo trước mắt, khuôn mặt tà mị mỉm cười phong lưu:

    "Phu nhân, ngươi muốn đi đâu nha?"

    La Tứ Thiếu khóe mắt giật giật, trở tay vung kiếm về phía hắn, miệng thô tục nói:

    "Phu nhân mẹ ngươi! Tránh ra."

    Hình Thiên như không cảm thấy gì, vẫn tiếp tục ngả ngớn: "Phu nhân, ngươi thật là hung dữ." Vừa nói vừa không ngừng bay nhảy tránh đi.

    Trên nóc nhà, hai thân ảnh màu đỏ gắt gao xen kẽ, vạt áo màu đỏ không ngừng bay múa, xoay tròn trên không trung. Khiến những người chứng kiến cảnh này đều không kìm được trong lòng kinh tâm động phách.

    La Tứ Thiếu càng đánh càng nhíu mi, rõ ràng võ công của tên này cao hơn so với y, từ nãy đến giờ chỉ là muốn đùa giỡn với y mà thôi. Nghĩ vậy trong lòng không khỏi thấy bực tức, đang chuẩn bị ném quả đạn khói thứ hai, bỗng nhiên trước mắt không thấy bóng dáng nam nhân kia đâu cả. Y cảnh giác nhìn xung quanh, bất chợt một bàn tay như gọng kiềm từ phía sau gắt gao túm lấy y ghìm chặt trong lồng ngực, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm:

    "Bắt được phu nhân rồi, mau theo ta về phòng thôi."

    Hắn nói xong liền nhanh tay điểm vài huyệt đạo trên người La Tứ Thiếu. Đúng lúc này, đám người đang uống rượu ở đại sảnh cũng đã kéo nhau đi đến, ánh mắt không hẹn đều nhìn chằm chằm vào "thiếu nữ" được Hình trang chủ gắt gao ôm trong lòng. Một kẻ trong số đó không nhịn được tò mò hỏi:

    "Trang chủ, xảy ra chuyện gì sao?"

    Hình Thiên nhìn bọn họ, khẽ nhếch môi, cười như không cười đáp:

    "Chỉ là một đám tép riu không biết tự lượng sức mình muốn gây khó dễ cho phu nhân của ta. Đều đã bị xử lý hết rồi, các vị cứ yên tâm trở về tiếp tục uống rượu đi thôi."

    Tên tép riu La Tứ Thiếu: "..."

    Mẹ nhà ngươi!
     
  8. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 7: Bồi thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc đám người tiêu cục Phúc Uy trông thấy thiếu niên đang nằm trong lồng ngực của Hình trang chủ, tâm chợt trùng xuống. Chẳng lẽ bị lộ rồi sao?

    Hàn Việt vẫn còn đang thất thần liền nhìn thấy quản gia của Hình phủ tiến về phía hắn, khẽ hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói:

    "Quản gia là có chuyện gì sao?"

    Lão quản gia nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của hắn, âm thầm thắp cho một nén nhang.

    "Trang chủ có việc muốn thỉnh giáo ngài, làm phiền cùng ta đi thư phòng một chuyến." Nói xong liền giơ tay mời, dáng vẻ không cho phép cự tuyệt.

    Hàn Việt biết tránh không khỏi, thở dài một tiếng phân phó mấy thuộc hạ rời đi trước, còn mình thì chậm rãi theo sau quản gia kia.

    Trong thư phòng, một nam nhân cao lớn ngồi trên chủ vị nhàn nhã phẩm trà, bên cạnh là thiếu niên mặt lạnh lùng không cảm xúc.

    Hàn Việt nhìn thiếu niên một chút rồi mới quay sang vị trang chủ tuấn mỹ kia, chắp tay ôm quyền nói:

    "Trang chủ có việc tìm tại hạ?"

    Nam nhân nhàn nhạt ngẩng đầu lên, môi khẽ nhếch:

    "Ta tin tưởng Hàn nhị gia hẳn cũng biết ta muốn tìm ngươi làm gì?"

    Thấy Hàn Việt mím môi không nói chi, liền mỉm cười trào phúng:

    "Không ngờ rằng, đường đường là tiêu cục đệ nhất kinh thành cũng có thể làm ra chuyện thay mận đổi đào thành thạo như vậy."

    "Các ngươi cho là người của Kim Bảng sơn trang dễ gạt như thế sao?" Lúc hắn nói câu này giọng điệu đã trở nên có chút nguy hiểm.

    Hàn Việt âm thầm đổ mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn sang La Tứ Thiếu một bên, trong lòng yên lặng làm ra quyết định. Hắn hướng Hình Thiên ôm quyền nói:

    "Nếu trang chủ đã phát hiện, ta cũng không dám giấu diếm. Vốn là chúng ta đã gần đến nơi rồi, nhưng đến ngày cuối cùng xuất phát lại để tân nương bị người bắt mất. Ta đã cho người tìm kiếm rất nhiều nhưng cũng không có kết quả. Bí quá hóa liều mới làm ra việc tráo đổi tân nương này."

    Dừng một chút thấy Hình Thiên không có biểu hiện gì mới lại nói tiếp:

    "Tất cả đều là do tiêu cục chúng ta ích kỷ, nguyện ý gánh vác tất cả trách nhiệm. Chỉ xin trang chủ có thể bỏ qua cho thiếu niên này. Y vốn không phải người của tiêu cục, là do nợ chúng ta bạc mới bất đắc dĩ phải nghe theo chúng ta sắp xếp thôi."

    Con nợ La Tứ Thiếu: "..."

    Thật sự là cảm động a.

    Hàn Việt tự cảm thấy đã cố gắng hết sức không khiến thiếu niên liên lụy vào kế hoạch này. Còn lại cũng chỉ có thể hi vọng Hình trang chủ giơ cao đánh khẽ.

    Đang lúc hắn cho rằng Hình Thiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ, chợt thấy nam nhân nọ lên tiếng:

    "Ngươi nói là Lý tiểu thư kia bị người bắt cóc?"

    "Đúng vậy!" Hàn Việt có chút sửng sốt đáp lời.

    Hình Thiên trầm ngâm xoa cằm nghĩ: Thảo nào không thấy tên Diệp Lăng Ân kia đến làm loạn, ra là đã sớm cướp người đem đi. Ha.. cũng không đến nỗi ngu ngốc.

    Vốn hắn còn muốn phái người đi truy tra một chút, giờ xem ra cũng không cần thiết nữa rồi.

    Còn về vị tiểu thư Lý gia kia, trước muốn cưới nàng để chọc tức tên kia. Bây giờ nghĩ lại, không bằng cứ để hai người bọn họ danh không chính ngôn không thuận mà ở với nhau đi. Dù sao cũng đã đội nón xanh cho hắn, cướp về cũng chẳng làm được gì. Cái mối quan hệ vụng trộm không được thừa nhận này cũng xem như là một loại đả kích nhỉ?

    Hình đại trang chủ cảm thấy đây có lẽ cũng là một sự đả kích với đối thủ, cũng không nghĩ lại xem so với người ta mình cũng chẳng khác gì. Một người được sống cùng người mình yêu, còn một người lại cưới phải một nam tử. Rốt cuộc là ai mới bị đả kích hơn nha?

    Chân mày Hình Thiên giãn ra lại nhíu vào, ánh mắt tà tứ nguy hiểm nhìn về phía Hàn Việt:

    "Được rồi, chuyện đã xảy ra cũng không thể vãn hồi. Chỉ là việc này do tiêu cục các ngươi làm ra đương nhiên sẽ phải trả giá. Ta muốn các ngươi bồi thường tổn thất cho Kim Bảng sơn trang, đồng thời cũng không được để lộ chuyện này ra ngoài. Sao hả?"

    Hàn Việt vẻ mặt mừng rỡ, có thể không làm tổn hại đến mặt mũi của tiêu cục thì không còn gì tốt hơn. Hắn cố nén kinh nghi hỏi:

    "Vậy trang chủ muốn chúng ta bồi thường như thế nào?"

    Ai da, uổng cho Hàn nhị gia nhìn xa trông rộng, thế nhưng cũng không nghĩ đến vì cái gì Kim Bảng sơn trang lại phú khả địch quốc như vậy. Đương nhiên là bởi vì thủ đoạn vơ vét cao minh của Hình trang chủ nha.

    Hình Thiên nghe vậy liền mỉm cười, không nhanh không chậm nói:

    "Thù lao lần hộ tống này của tiêu cục các ngươi.. nhân lên mười lần."

    Hàn Việt: "..."

    Thù lao lần này của bọn họ là năm vạn lượng, nhân mười chính là năm mươi vạn. Sao hắn không đi cướp luôn đi?

    Khóe môi lão quản gia hơi giật một chút. Tiêu cục Phúc Uy tuy nổi tiếng trên giang hồ, thế nhưng làm nghề này cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, lần này mất tiêu năm mươi vạn, không biết lão đại của hắn có chịu được hay không?

    La Tứ Thiếu ở một bên: "..."

    Chưa nghe thấy con số thiên văn này bao giờ.

    Hình Thiên nhìn vẻ mặt như táo bón của Hàn Việt, khẽ nhướng mày hỏi:

    "Hàn nhị gia không đồng ý sao? Ngươi nên nhớ chuyện này không chỉ liên quan đến mặt mũi của tiêu cục Phúc Uy mà quan trọng hơn là mặt mũi bản trang chủ đấy. Bấy nhiêu đó là ta đã rất nể mặt đại ca của ngươi rồi."

    Hàn Việt: "..."

    Ngươi thật biết nể mặt á.
     
    Ennee, LieuDuongNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 8: Giữ lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì chính mình đuối lý trước, lại e ngại thế lực của Kim Bảng sơn trang. Cuối cùng Hàn Việt đành phải cắn răng ấn dấu vào bản bồi thường năm mươi vạn, trong lòng bi ai vô hạn, lần này đại ca nhất định sẽ làm thịt hắn cho mà xem.

    Hình Thiên thờ ơ liếc mắt một cái, sau đó liền giao việc này cho quản gia lo liệu, bấy giờ mới nói:

    "Chuyện này đến đây coi như thôi, làm phiền Hàn nhị gia sớm về báo người chuẩn bị một chút."

    Hàn Việt thấy hắn có ý muốn đuổi người liền cẩn thận hỏi:

    "Như vậy.. vị tiểu huynh đệ này.." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía La Tứ Thiếu.

    Chỉ thấy Hình trang chủ bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Tiểu huynh đệ nào? Ở đây chỉ có phu nhân của ta thôi."

    Nói xong còn rất có thâm ý mà liếc nhìn La Tứ Thiếu một cái.

    Hàn Việt: "..."

    Chưa từng thấy ai vô sỉ giống như ngươi.

    Lại quan sát thiếu niên một chút, thấy y còn mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì liền thở dài nói:

    "Không giấu trang chủ, tiểu huynh đệ này là chúng ta gặp giữa đường, bởi vì có chuyện gấp nên mới đi cùng với chúng ta. Vì vậy.." Ngươi mau thả người đi thôi - câu này hắn không dám nói.

    Hình Thiên hơi nhíu chân mày, bình tĩnh đáp:

    "Có chuyện gì ta sẽ giúp y giải quyết, không phiền Hàn nhị gia phải nhọc lòng."

    Hừ, lâu lắm rồi mới có một người khiến hắn cảm thấy thú vị, sao có thể dễ dàng thả đi như thế?

    Hàn Việt nghe vậy cảm thấy cũng có lý, dù sao thì thế lực của Kim Bảng sơn trang lớn như vậy, có chuyện gì mà không giải quyết được. So với tiêu cục bọn họ mà nói không biết hơn bao nhiêu lần.

    Nghĩ thông rồi hắn bèn hướng La Tứ Thiếu nói:

    "Tiểu huynh đệ, hay là ngươi cứ tạm thời ở lại đây đi, nếu có chuyện gấp thì cũng có thể nhờ Hình trang chủ giúp ngươi."

    La Tứ Thiếu mặt không cảm xúc nhìn hắn: "Ta không muốn ở lại, ta muốn rời đi."

    Y còn phải đi tìm các huynh đệ của mình, sao có thể ở nơi này. Huống chi ở đây còn có một tên đáng ghét như vậy. Vừa nghĩ y vừa liếc mắt nhìn Hình Thiên, thấy hắn vẫn ung dung thưởng thức trà, trong lòng hừ lạnh.

    Ở lại đây làm gì? Làm phu nhân của hắn? Y cũng không phải cô nương nha.

    Lúc này, Hình Thiên không mặn không nhạt nói:

    "Phu nhân, đều nói tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu. Ngươi nếu đã" gả "cho ta rồi thì chính là người của Hình Thiên ta, mọi việc không phải do ngươi quyết định nha."

    Hàn Việt nổi hết cả da gà, thì ra Hình trang chủ chính là một tên đoạn tụ?

    Hắn muốn nói gì đó thế nhưng lại không thốt lên nổi. Bản thân cũng có chút hiểu biết về Hình Thiên, nếu đã là thứ hắn muốn có, cho dù bất cứ giá nào cũng sẽ không buông bỏ. Chỉ có thể hi vọng hắn nhanh chóng mất đi hứng thú mà thôi.

    Lúc này La Tứ Thiếu đột nhiên hướng hắn nói: "Ngươi nói không giữ lời?"

    Hàn Việt hơi chột dạ, ho nhẹ đáp: "Thật xin lỗi tiểu huynh đệ." Hắn cũng không có biện pháp mà.

    Bởi vậy, bài học đầu tiên của La Tứ Thiếu sau khi xuống núi chính là "người không vì mình trời tru đất diệt", đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng người xa lạ nha.

    Hình Thiên nhìn bọn họ, chân mày nhíu lại, có chút không vui nói:

    "Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì xin mời Hàn nhị gia nán lại trong phủ uống chén rượu mừng với ta."

    Hàn Việt: "..."

    Không dám.

    "Trang chủ khách khí, tại hạ còn phải trở về báo cáo kết quả cho gia chủ, không thể bồi lâu được, lần khác nhất định uống cùng trang chủ cho thỏa mới thôi."

    Hình Thiên cũng không thật sự muốn lưu hắn lại, tươi cười nói:

    "Vậy thì để lần sau đi."

    "Cáo từ!" Hàn Việt chắp tay ôm quyền, ánh mắt nhìn sang thiếu niên tràn ngập vẻ áy náy, cũng không dám nán lại liền xoay người rời khỏi.

    Đợi tất cả đều đi rồi, Hình Thiên mới không nhanh không chậm đi về phía La Tứ Thiếu. Hắn hơi cúi người nhìn xuống, hai cánh tay mạnh mẽ rắn chắc vây lấy thiếu niên đang ngồi vào giữa, khẽ cười nói:

    "Phu nhân, ngươi chắc cũng mệt mỏi rồi? Nào, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi."

    La Tứ Thiếu hai mắt trợn trắng, vô lực để hắn ôm lấy mang về tân phòng, trong lòng không khỏi nghiến răng ken két.

    "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

    Không phải thật sự muốn "động phòng" đi?

    Hình Thiên nhìn vẻ bất an trên mặt y, tâm tình tốt đùa giỡn: "Đêm tân hôn phu nhân nghĩ là làm cái gì?"

    "Ta là nam nhân!" Thiếu niên mặt không cảm xúc nói.

    "Ta biết! Chẳng lẽ phu nhân không biết nam nhân với nam nhân cũng có thể" động phòng "hay sao?"

    Hình Thiên có chút vô lại chớp chớp đôi mắt.

    La Tứ Thiếu: "..."

    Đúng là y không biết chút nào.

    Đầu năm nay làm nam nhân cũng phải đề phòng bị cướp sắc như vậy sao? Thế đạo này quả nhiên càng ngày càng nguy hiểm, y muốn về nhà.

    "Ta không thích nam nhân."

    Hình trang chủ không hề phân vân: "Không sao, ta thích là được."

    Nói xong liền ném người lên trên giường.

    La Tứ Thiếu: "..."

    Ngươi cứ đợi đấy cho ta!

    "Nào, phu nhân mau cởi đồ ra."

    Hình Thiên nhìn thiếu niên đang co người một bên, buồn cười nói: "Chẳng lẽ là muốn để vi phu hầu hạ?"

    "Cút!"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên, EnneeLieuDuong thích bài này.
  10. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 9: Đùa giỡn tình thú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thực ra, Hình trang chủ cũng chỉ muốn hù dọa thiếu niên mặt lạnh này một chút. Mặc dù hắn không thích nữ nhân nhưng cũng chưa từng thích nam nhân nào cả. Với hắn thì La Tứ Thiếu chỉ là một người mà hắn cảm thấy thú vị, muốn giữ bên người tiêu khiển mà thôi.

    Chỉ tội cho La Tứ Thiếu, con đường tìm kiếm người thân ngày càng xa. Cũng không biết có thể thoát ra khỏi đầm rồng này được hay không.

    Hình Thiên đứng bên giường chậm rãi cởi áo khoác, động tác của hắn nhìn như lơ đãng nhưng ánh mắt sắc bén vẫn luôn đánh giá từng chi tiết trên người La Tứ Thiếu, miệng nở nụ cười như có như không:

    "Phu nhân đừng sợ, loại chuyện này từ từ rồi sẽ quen thôi."

    Thành công làm cho khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân biến sắc, Hình Thiên bấy giờ mới cười phá lên. Hắn leo lên giường với tay kéo thiếu niên về dưới thân, một tay chống bên sườn y, tay còn lại mơn trớn cần cổ thon nhỏ, thích ý nói:

    "Coi phu nhân kìa, sao lại căng thẳng như vậy."

    La Tứ Thiếu vẫn trợn mắt cảnh giác nhìn hắn.

    Hình Thiên bất đắc dĩ thu lại vẻ đùa giỡn: "Được rồi, tạm thời tha cho phu nhân đấy."

    Hắn nói xong bèn buông tay, xoay người nằm xuống bên cạnh y.

    La Tứ Thiếu thấy vậy không nhịn được nói: "Giải huyệt đạo cho ta."

    Hình Thiên chớp mắt: "À, vi phu quên mất." Sau đó hắn giơ tay điểm lên vài huyệt đạo trên người y.

    Sau đó nữa La Tứ Thiếu giật giật bả vai, phát hiện tuy rằng đã cử động được nhưng toàn bộ nội lực đều bị phong bế: "..."

    Giải cái em gái mi chứ giải! Như này thì hắn làm sao thoát khỏi đây được.

    Vô cùng thấu hiểu ý tứ trong cái nhìn "lạnh nhạt" của mỹ nhân, Hình Thiên nhún vai:

    "Như thế là được rồi, ta chỉ sợ phu nhân khôi phục võ công lại bỏ ta mà đi, như vậy ta sẽ buồn lắm."

    La Tứ Thiếu: "..."

    Coi như ngươi lợi hại.

    * * *

    Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy nam nhân bên cạnh đã đi từ lúc nào, La Tứ Thiếu bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra. Y rời giường, phát hiện mọi thứ từ nước rửa mặt, khăn lau.. đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, khuôn mặt ngẩn ra một lúc.

    Từ nhỏ sống trên núi cùng sư phụ và các sư huynh muội, y đã quen mọi thứ đều phải tự mình làm, hiện tại được người hầu hạ đúng là có chút không quen.

    Tuy nhiên rất nhanh y đã lấy lại tinh thần, không để ý đến ánh mắt tò mò lén lút của các nha hoàn, ung dung lấy nước súc miệng rửa mặt.

    Điều không ngờ là y thế mà có thể mặc nam trang.

    Tối hôm qua tuy rằng y nháo loạn một hồi, thế nhưng cũng chưa thay đổi hỉ phục, người khác nhìn vào chỉ có thể cho là tân phu nhân biết võ công thôi, chắc chắn không thể biết thân phận thật sự của y được, tên trang chủ kia như thế nào lại muốn công khai. Chẳng lẽ không thấy mất mặt hay sao?

    Đầu La Tứ Thiếu ngập tràn dấu chấm hỏi, vài nha hoàn thấy y yên lặng nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên khay, muốn tiến lên giúp y thay đổi liền bị y không tiếng động tránh thoát.

    "Tự ta mặc, các ngươi mau ra ngoài hết đi." Y cũng không có thói quen thay đồ trước mặt người lạ, bèn cất giọng lạnh nhạt nói.

    Mặc kệ tên kia có ý gì, có thể không cần mặc nữ trang là tốt nhất.

    Mấy nha hoàn nghe vậy liền vâng dạ rồi lui ra ngoài.

    La Tứ Thiếu cầm quần áo đi ra sau tấm bình phong thay. Y phục làm bằng tơ lụa màu lam nhạt khoác lên người y thực vừa vặn, hoa văn phía trên được thêu vô cùng tinh tế, mặc lên người thoải mái nói không nên lời.

    La Tứ Thiếu chẹp miệng, nhà tên trang chủ này thật đúng là giàu có. Lúc rời khỏi đây y có nên cướp một ít hay không?

    Đúng lúc này, Hình Thiên từ bên ngoài đi vào, trông thấy dáng vẻ của y, hai mắt chợt lóe lên tia sáng kinh diễm. Sau một hồi trắng trợn quan sát, hắn khẽ cười nói:

    "Phu nhân quả thật là thiên tư quốc sắc, mặc kệ là nam hay nữ đều có thể mê đảo một đám người a."

    La Tứ Thiếu: "..."

    "Phu nhân nếu sửa soạn xong rồi, vậy chúng ta dùng bữa sáng thôi." Nói rồi hắn liền phân phó nha hoàn mang đồ ăn lên.

    La Tứ Thiếu chần chừ một lát, sau đó mặt vô biểu tình đi theo hắn ngồi xuống chiếc bàn tròn trong phòng. Không ngoài dự liệu, bên trên đều là những món ngon tinh xảo mà y chưa từng thấy qua.

    "Không biết phu nhân thích ăn gì nên ta bảo đầu bếp làm những món sở trường để phu nhân nếm thử."

    Hắn vừa nói vừa gắp một cái bánh bao nhân hải sản đặt vào chén La Tứ Thiếu, mỉm cười nói: "Phu nhân ăn thử xem có ngon không."

    Đám nha hoàn hầu hạ một bên sớm đã trợn to mắt ngạc nhiên, có lẽ không thể tin được nam nhân dịu dàng chu đáo trước mắt này lại là trang chủ hỉ nộ vô thường của bọn họ.

    Vị công tử.. à không.. "phu nhân" thanh lãnh xinh đẹp này đúng là có bản lĩnh.

    La Tứ Thiếu mới không thèm để mắt đến ân cần dịu dàng của hắn, mĩ vị dâng tận miệng, không ăn thật là có lỗi với bản thân nha.

    Còn vấn đề chạy trốn ấy à? Ài.. có thực mới vực được đạo, tạm thời cứ dẹp qua một bên đi.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên, EnneeLieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...