Hỏi đáp Bạn cảm thấy mình và thời nhỏ khác nhau như thế nào?

Discussion in 'Tổng Hợp' started by Nguyentrang005, Mar 1, 2022.

  1. Lục An Hạ

    Messages:
    4
    Lúc còn bé, khi tớ thích một thứ gì đó sẽ vòi bố mẹ mua cho. Nếu bố mẹ nói không đủ tiền, tớ sẽ làm nũng hoặc ăn vạ đến khi được mua mới thôi. Lớn lên rồi, khi tớ thích một thứ gì đó cũng sẽ không nằng nặc đòi mua như trước, bởi vì tớ nhận ra ngoại trừ bố mẹ, sẽ không còn ai sẵn lòng cưng chiều tớ vô điều kiện.

    Trước kia, khi bị bố mẹ mắng, tớ thường khóc lóc vì uất ức, giận hờn, không bao giờ chịu hiểu dù tớ có là người sai đi chăng nữa. Lớn rồi, mỗi lần như thế tớ lại khóc vì đã khiến bố mẹ phải tức giận, phải bận lòng suy nghĩ cho mình.

    Hồi còn nhỏ, chuyện gì tớ cũng kể cho bố mẹ, từ chuyện vui đến chuyện buồn, tớ thường mách lẻo những đứa nói xấu tớ hay bắt nạt tớ. Nhưng bây giờ, tớ hiếm khi chia sẻ với họ điều gì, bởi lẽ tớ không muốn lại phải khiến họ phải lo lắng.

    Lớn lên rồi, suy nghĩ nhiều hơn, trưởng thành hơn, tớ nhận ra có quá nhiều chuyện phức tạp, nhiều khi không thể gải quyết được mà còn làm tớ mệt mỏi trong cả một thời gian dài. Hồi còn nhỏ thường mơ ước được lớn thật nhanh, khi lớn rồi lại lưu luyến những ngày còn nhỏ, làm người lớn mệt mỏi lắm, lúc nào cũng phải đeo cho mình một chiếc mặt nạ cứng rắn, phải thức thâu đêm cùng với deadline và gặp rắc rối trong những mối quan hệ.
     
  2. Táo ula Táo có màu cam ?

    Messages:
    298
    Hồi bé Táo hồn nhiên hơn, lúc đó chẳng ngại vấn đề gì cả: Ngủ ké nhà hàng xóm, ăn uống thoải mái, chơi với nhà người ta vui lắm, đồ của người ta cũng là đồ của mình. Thời đó mẹ kể mình rất hiền, hơi giận dai nhưng được cái mau quên, người ta đánh trống tò tí toe ngoài đường ầm ỹ ai cũng chả ngủ mình Táo ngủ như lợn, không biết trời đất, tắm sông, nghịch bùn, thích nhất là nghịch đỉa.

    Bây giờ lớn hơn, dễ ngại lắm, người lớn qua chơi cũng ngại, không hay nói chuyện tự nhiên, ít vui hơn thời ấy nhiều vì nguyên nhà di chuyển tới miền Nam để sống, cũng ít giao tiếp, ít nói hơn. Làm mọi thứ phải suy nghĩ trước sau xem có đúng hay không, mình làm thế có hợp lý không, thuận người mà làm chứ chẳng có gan làm bừa. Thời đó chăm lắm, bây giờ tính biếng nhát tăng mạnh rồi :))
     
  3. Hoang mata Nhớ nhà

    Messages:
    0
    Thời trẻ thì hay làm biếng, chơi game, có mỗi năm lớp 9 là chăm chỉ học để cố gắng để đỗ cấp ba, đỗ rồi chán chả muốn học, học hết cấp 3 thì nghỉ đi chơi rồi tương tư một bạn đến giờ vẫn không quên được nên toàn bị bạn thân (Quý Tuấn) chêu ngoài ra thì không có gì để kể cả. Còn bây giờ thì ít nói, vẫn thích bạn nào đó từ lớp 10

    Khác: Chắc là ít nói và cô đơn, làm vc thì suy nghĩ trước sau cuối cùng thì vẫn tương tư bạn nào đó gặp vào năm lớp 10
     
  4. Hàn Mặc

    Messages:
    2
    Mình của ngày xưa và bây giở là cả một bầu trời khác nhau!

    Cho đến bây giờ khi nhìn lại bỗng mình cảm thấy đau nhói. Mình không nhận ra mình của trước đay nữa rồi. Trước đây thì vô lo vô nghĩ, sống thoải mái nhưng giờ thì khác trên vai gánh bao trọng trách nặng nề. Đôi lúc muốn buông bỏ để trở lại như trước khi nhưng lại bị chính những gì mình cố gắng có được líu lấy. Thậm chí là hai vai rất mỏi nhưng ngoài việc cô gắng trong vô nghĩa mình không còn cảm thấy vui vì một điều gì đó nữa! Mình lỡ đánh mất bản thân chính mình rồi! *qobe 18*
     
  5. cơ khí sakura

    Messages:
    67
    Hồi nhỏ mình có khả năng không chế cảm xúc hơi tệ, khóc nhè nhiều, dễ bị dọa.. tất nhiên tươi cười cũng nhiều.

    Hồi nhỏ khả năng giao thiệp của mình cũng tốt hơn nhiều, cũng tự tin hơn nhiều.

    Không hiểu sao người càng già càng phế vật, chắc chất dinh dưỡng mà đời tưới vào quá nhiều, tốt quá hóa lốp.
     
  6. Nextstep

    Messages:
    0
    Tuy mình năm nay cũng chỉ mới 14 tuổi, tuổi đời còn rất nhỏ nhưng dường như mình cũng cảm nhận được sự khác biệt của chính bản thân so với những năm về trước.

    Thời điểm năm 12 tuổi cũng chính là lúc cái sự thích thể hiện của mình nổi dậy mạnh mẽ nhất, ở thời điểm đó mình cho rằng chỉ có ích kỉ mới đem lại được hạnh phúc cho bản thân vì vậy nên mình sống rất xấu tính, mọi lỗi lầm của bản thân mình đều sẽ cố tìm một ai đó để đổ trách nhiệm sang cho họ, rõ ràng là bản thân sai nhưng lại không dám thừa nhận và rất nhiều những lỗi suy nghĩ không tốt khác. Nhưng trong kỳ nghỉ hè năm đó mình cũng đã nhận ra, nhận ra những cái sai trong thời gian qua và một lần nữa khẳng định lại bản thân một cách vững chắc để phát triển bản thân trở nên tốt hơn.

    Và ở thời điểm này, mình cũng có thể nói với chính mình một cách chắc chắn: I love me!

    Mình cũng mong là các bạn ở tuổi teen như mình cũng có thể tự cho mình một khoảng thời gian nhìn lại bản thân một cách đúng đắn để sống những ngày tháng tiếp theo của cuộc đời thật vui vẻ. Cảm ơn các bạn đã đọc qua!
     
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...