Chương 20: Cảm giác kỳ lạ Bấm để xem Cô bỏ tay anh ra, ký vào tờ giấy ly hôn không chút do dự. Từ đây về sau tiêu lang là người qua đường. Hôm đó vừa bước ra khỏi đại sảnh Cục Dân Chính đã là giữa trưa, Lục Viễn Tắc muốn cùng cô ăn một bữa, chấm dứt cuộc hôn nhân kéo dài hai năm. "Muốn ăn gì không?" Anh hỏi. Tú Doanh có chút kinh ngạc, anh dựa vào cái gì cho rằng cô sẽ cùng anh ăn cơm? Phản ứng của cô lại làm cho Lục Viễn Tắc tức giận, anh nói: "Như thế nào? Ly hôn rồi, một bữa cơm cũng không thể ăn sao?" Tú Doanh ngơ ngác nhìn anh, Lục Viễn Tắc nhìn bộ dáng ngốc lăng của cô, không nhịn được muốn giễu cợt vài câu, anh nói: "Người ta nói sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn." "Không!" Cô trả lời dứt khoát khiến Lục Viễn Tắc nhíu mày, anh nhướng mi nhìn cô, muốn nhìn cô một chút có thể nói ra cái gì. Lời nói của cô rất ngắn gọn lại hữu lực, cô nói: "Người khác có thể, nhưng chúng ta, vĩnh viễn sẽ không thể là bạn." Vĩnh viễn. Gân xanh trên trán Lục Viễn Tắc từ từ nổi lên, chưa bao giờ, cô chưa bao giờ kiên định với anh như vậy, trước nay luôn là anh đối với cô tỏ thái độ, cô sẽ chỉ đi theo anh, dựa vào anh, nhưng chỉ trong mấy chục ngày ngắn ngủi, người phụ nữ trước mặt dường như đã thay đổi. Anh thậm chí còn tự hỏi liệu linh hồn của người phụ nữ trước mặt anh đã bị người khác chiếm giữ hay chưa, và cái người Lâm Tú Doanh thích anh trước kia đã rời khỏi thân xác của cô rồi. "Tốt lắm." Anh lạnh lùng nói, sau đó phủi tay đi xuống bậc thang, ngồi vào xe của mình. Xe phóng nhanh qua, gió vén chiếc váy dệt kim màu đen trên người Lâm Tú Doanh. Lục Viễn Tắc nhìn trong kính chiếu hậu vẫn là cô gái đứng ở nơi đó, bóng dáng gầy gò chậm rãi biến thành một chấm nhỏ nhìn xe rời đi. Giang Thượng Dương đến văn phòng của anh hai tuần sau, anh ta nói: "Lục Viễn Tắc, cậu thật sự không phải con người." Lục Viễn Tắc không nói lời nào, khóe môi mím chặt. "Cậu rõ ràng biết cô ấy có bao nhiêu yêu cậu, vậy mà cậu vẫn muốn làm tổn thương tâm cô ấy!" Giang Thượng Dương thật hận không thể đi lên đánh anh một quyền. Lục Viễn Tắc giễu cợt: "Giang Thượng Dương, cậu có phải lầm rồi không, chẳng lẽ thích tôi, thì tôi nhất định phải ở bên cô ấy cả đời sao?" "Vậy lúc trước cậu không nên cưới cô ấy!" Lục Viễn Tắc không muốn cùng anh ta dây dưa không thôi, anh vỗ vỗ vai Giang Thượng Dương cười nói: "Thượng Dương, cậu nên cảm ơn tôi, tôi biết, cậu vẫn luôn thích cô ấy." Anh vượt qua Giang Thượng Dương, chuẩn bị rời khỏi văn phòng. Giang Thượng Dương đứng ở phía sau nói: "Lục Viễn Tắc, cậu đừng hối hận." Lục Viễn Tắc dừng lại, cuối cùng không nói gì rời khỏi văn phòng. Buổi tối hôm đó cùng Dư San ăn cơm, Lục Viễn Tắc luôn có chút lơ đễnh. Dư San cảm nhận được, hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Tay của cô ta lướt qua bàn nắm lấy tay Lục Viễn Tắc, Lục Viễn Tắc nhướng mi, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dư San, lắc đầu cười: "Không có việc gì." Dư San bĩu môi, bất mãn nhìn anh đang trả lời cho có lệ: "Đáng ghét." Cô ta luôn là người như vậy, chưa bao giờ ủy khuất chính mình, không hiểu sao Lục Viễn Tắc lại nghĩ đến Lâm Tú Doanh, nếu đổi lại là cô, cô nhất định sẽ thức thời im lặng, kết thúc chủ đề này, sau đó cúi đầu xuống chờ anh cảm xúc đi lên, khi anh lại cùng cô nói chuyện, cô liền sẽ cười đáp lại anh, giống như cảm tạ anh còn quan tâm đến cô. Dư San cảm thấy bất an, cô ta rõ ràng cảm giác được Lục Viễn Tắc mất tập trung, cau mày hỏi: "Hôm nay rốt cuộc anh làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng này, chẳng lẽ em chọc gì anh sao?" Lục Viễn Tắc nhìn cô ta bộ dáng quyến rũ, sờ sờ tóc của cô ta, chỉ là hành động này nhiều ít cũng giống như có lệ. Dư San tự nhiên cũng cảm giác được, bất mãn nói: "Thật đáng ghét, thật giống như đối xử với một con chó con vậy." Lục Viễn Tắc sửng sốt một hồi, không hề nghĩ tới động tác này lại khiến người ta có cảm giác như vậy. Cùng Dư San giận dỗi, anh cũng có biện pháp của mình, bắt đầu lạnh nhạt giải quyết, quả nhiên khi hai người ăn xong lúc lên xe cô ta không thể kìm lòng được nữa, túm túm cánh tay anh nói, "Lục Viễn Tắc, tại sao anh lại xấu như vậy." Lục Viễn Tắc cười không nói gì. Dư San quẹt điện thoại đột nhiên hét lên, kéo cánh tay Lục Viễn Tắc nói: "Giang Thượng Dương yêu đương, tên này rốt cuộc đã thỏa hiệp với gia đình rồi." Cô ta đưa điện thoại đến trước mặt Lục Viễn Tắc, Lục Viễn Tắc liếc mắt nhìn một cái. Xe đột ngột dừng lại, lập tức cảm thấy xe bị giật mạnh về phía trước, Dư San thân thể nặng nề ngã về phía sau ghế, điện thoại từ trên tay rơi trúng chân cô ta. Lục Viễn Tắc nói: "Em không sao chứ?" Dư San đang ngơ ngác lắc đầu nguầy nguậy, Lục Viễn Tắc đã đẩy cửa xe: "Anh xuống xem." Xe phía sau chạy tới, bởi vì Lục Viễn Tắc đột ngột dừng lại, xe phía sau tỏ ra rất bất bình. Lục Viễn Tắc vốn muốn giải quyết riêng, nhưng tiếng nói lải nhải của đối phương khiến anh cảm thấy phiền phức nên đã cầm điện thoại gọi cho cảnh sát. Lần này đối phương lại không muốn, ngại chậm trễ thời gian, dù thế nào cũng không như ý. Bực tức, Lục Viễn Tắc gọi điện cho trợ lý, sau khi trợ lý đến, Lục Viễn Tắc mang theo Dư San rời khỏi hiện trường. Dư San cảm nhận được cảm xúc của Lục Viễn Tắc, cô ta biết đây không phải là lúc để hỏi nên đã lựa chọn rời đi trước, cô ta cảm thấy Lục Viễn Tắc cần ở một mình. Cô ta gọi một chiếc xe ở ven đường, nói với Lục Viễn Tắc: "Viễn Tắc, mặc kệ anh nghĩ thế nào, hy vọng sau này anh có thể nói cho em biết, anh biết không, em sẽ lo lắng cho anh." Lục Viễn Tắc trầm mặc không nói, Dư San thở dài một hơi cúi người lên xe. Lục Viễn Tắc đứng ở ven đường, bên cạnh có một trạm xe buýt, lúc này trời đã tối, nhưng có không ít người ở trạm xe buýt, trong đám người, anh phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Chương 23: Bạch nguyệt quang đã chết Bấm để xem Cô ta nắm tay anh lo lắng nói: "A Tắc, anh nghỉ ngơi một chút được không?" Lục Viễn Tắc không trả lời, lúc này đột nhiên đưa ra quyết định, anh nói: "Dư San, chúng ta tách ra đi." Dư San chấn động, cô ta luôn cho rằng Lâm Tú Doanh chính là chướng ngại vật giữa hai người, chỉ cần cô rời đi, cô ta có thể thuận lợi gả cho anh, bây giờ Lâm Tú Doanh đã hoàn toàn biến mất khỏi bọn họ, lại tới anh nói một câu như vậy, cô ta không hiểu, không tin, cô ta cảm thấy anh nói không phải là thật sự, cô ta nói: "A Tắc, anh đang nói cái gì?" Lục Viễn Tắc nói, "Tôi không thể ở bên cô nữa." "Không," Dư San đột nhiên hỏng mất, cô ta nắm chặt lấy tay anh: "Chúng ta vất vả lắm mới ở bên nhau, anh không thể như vậy." Lục Viễn Tắc không nói lời nào, chỉ nhìn cô ta. Dư San từ trong ánh mắt của anh chợt hiểu ra, cô ta buông anh ra, ngơ ngẩn nói: "Anh đã yêu cô ấy, thực sự là yêu cô ấy." Cô ta mỉm cười, cảm thấy khó tin: "Nhưng cô ấy đã chết rồi, anh cư nhiên sau khi cô ấy chết mới nhận ra điều này, Lục Viễn Tắc, anh không cảm thấy đã muộn rồi sao?" Lục Viễn Tắc không phủ nhận, giờ này ngày này, anh đã nhìn rõ trái tim mình. Anh không biết từ khi nào chính mình thiên hướng Lâm Tú Doanh, từ khi Dư San lại một lần nữa xuất hiện? Hay thậm chí sớm hơn, anh chỉ là không muốn thừa nhận, không nghĩ thừa nhận anh sẽ yêu một người phụ nữ mà lúc trước anh cảm thấy phản cảm. Anh tự giễu cười nói: "Đúng vậy, đã quá muộn rồi." Dư San cười to, nước mắt đầm đìa trên mặt, cô ta cúi xuống bàn hỏi anh: "Còn tôi? Lục Viễn Tắc, tôi là gì?" Lục Viễn Tắc nói: "Thực xin lỗi Dư San." Dư San tức giận, quét tài liệu trên bàn xuống đất, cô ta bật cười ha hả, ngẩng mặt lên nói: "Anh không cảm thấy buồn cười sao? Bởi vì tôi anh bức tử cô ấy, hiện tại lại vì cô ấy tới chia tay tôi.. thật nực cười!" Cô ta khóc ngày càng nhiều, cô ta chưa bao giờ che giấu niềm vui và sự tức giận của mình, tức giận liền tức giận, khổ sở liền khổ sở, thống khổ liền giống như vậy khóc lớn. Cô ta luôn sống rất tùy hứng, cũng không bao giờ ủy khuất chính mình. Lục Viễn Tắc lại nghĩ đến Lâm Tú Doanh, có phải khi anh nói lời xin lỗi với cô, trái tim cô rất đau? Chỉ là do cô không phải người sẵn sàng bộc lộ cảm xúc nên mới hành động bình tĩnh như vậy, anh luôn cho rằng anh chưa từng làm tổn thương cô, nhưng nhìn bộ dạng hôm nay của Dư San, anh kết luận, anh đã làm tổn thương cô rồi. Nhưng những gì Dư San nói là đúng, bây giờ đã quá muộn. Cô đã không còn nữa.
Chương 24: Lâm Tú Tú trong ngôi làng trên núi Bấm để xem Hai năm sau. Ngày một tháng mười, công ty được nghỉ lễ, Lục Viễn Tắc không ra ngoài đi chơi, vốn muốn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Hứa Phương bên kia lại liên tục gọi điện thoại tới, anh lại không thể không nghỉ hai ngày trở về. Mối quan hệ của anh và Lục Hải Thành bây giờ tốt hơn rất nhiều so với ba năm trước, có lẽ vì sự ra đi của Lâm Tú Doanh, làm Lục Hải Thành có cảm giác thế sự vô thường, có một lần đã từng chủ động hỏi anh về Dư San. "Chia tay rồi." Anh biểu hiện không chút để ý, cúi đầu nghịch bật lửa trên tay. Lục Hải Thành thở dài nói: "Có lẽ ta thực sự sai rồi, lúc trước không nên ép con cưới con bé, nếu không thì chuyện này đã không xảy ra, cho dù là phát triển ở Trì Thành hay trở về ngôi làng nhỏ kia, kết quả cũng sẽ không như bây giờ." Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Hải Thành cúi đầu nói những chuyện sai lầm mà mình đã làm khi đó, nhưng Lục Viễn Tắc cũng không nói lời nào để an ủi ông, bởi hối hận vì những gì đã làm cũng vô dụng, giống như anh vậy, nếu anh sớm nhận rõ tình cảm của mình đối với Tú Doanh, kết cục cũng không phải là như bây giờ. Lục Hải Thành không đủ tư cách để được tha thứ, và anh cũng vậy. Lục Hải Thành không biết anh đang nghĩ gì, nghĩ rằng Lâm Tú Doanh qua đời, Lục Viễn Tắc bởi vì áy náy mới cùng Dư San chia tay, ông lại an ủi Lục Viễn Tắc nói: "Nếu con vẫn thích Dư San, hãy cưới nó đi, ta tin tưởng nếu Tú Doanh còn ở đây sẽ không để ý này đó." Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Lục Viễn Tắc cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe câu này, đương nhiên cô sẽ quan tâm, bọn họ ly hôn là vì anh và Dư San, Lục Viễn Tắc tin tưởng, đến chết Lâm Tú Doanh vẫn hận anh cùng Dư San. Nhưng anh không có cách nào để nói chuyện này với Lục Hải Thành. Hứa Phương lúc này yêu cầu anh trở về nhắc lại chuyện cũ. "Dư San, cô ấy có phải hay không vẫn đang đợi con sao?" Sau khi ăn xong, Hứa Phương thận trọng hỏi, bà đã thấy sự ra đi của Lâm Tú Doanh là một đả kích lớn đối với Lục Viễn Tắc. Lục Viễn Tắc quả nhiên không muốn đem đề tài này nhắc tới, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe muốn rời đi: "Buổi chiều con còn có chuyện, không thể ở chỗ này qua đêm." Hứa Phương thực sự tức sắp chết rồi, bà giữ chặt lấy con trai nói: "Viễn Tắc, con không thể cứ như vậy mãi được, cho dù không phải là Dư San, con cũng phải tái hôn." Lục Viễn Tắc cúi đầu nhìn mẹ mình, tóc bà đã hoa râm, cái tuổi này rất muốn một đời cháu trai tới để bà có thể lên chức bà nội. Nhưng Lục Viễn Tắc bất lực, anh không có khả năng lại cưới một người phụ nữ mình không yêu, anh sợ nhớ tới Lâm Tú Doanh. Nhưng nếu anh không kết hôn, cửa này của cha mẹ không thể vượt qua được, duy nhất anh có thể làm cũng chỉ có thể kéo dài. Hứa Phương cho rằng anh buông lỏng, vẻ mặt chua xót lập tức chuyển thành vẻ vui mừng, nói: "Ta có nhờ dì con giới thiệu một cô gái. Con có thời gian thì đi gặp một lần được không?" Lục Viễn Tắc không muốn từ chối mẹ mình ngay, trả lời: "Chờ con đi công tác về rồi nói sau." Ngay sau khi công trình bắt đầu vào ngày hôm sau, anh lập tức đi công tác. Anh chuẩn bị đầu tư vào việc phát triển một cảnh khu, cần đến hiện trường để kiểm tra thực địa một chút. Khi đến đó, anh từ bỏ ý định đầu tư, bởi vì ngôi làng nhỏ lúc này thực sự không có nhu cầu phát triển, và thứ duy nhất đập vào mắt anh là suối nước nóng dưới chân núi, bởi vì thời trước người nhận thầu đã bỏ qua, bên trong cũng đã rách nát. Lục Viễn Tắc cảm thấy chỉ riêng chuyện này cũng không đáng để anh ở xa như vậy chạy tới đây. Nhưng người phụ trách địa phương rất nhiệt tình và đưa họ đi khắp nơi trong ngày. Lúc này đang là mùa thu, rất nhiều thanh niên trong thôn làm ăn ở thành phố trở về quê thu hoạch vụ mùa. Lục Viễn Tắc đứng ở ven đường nhìn dân làng làm ruộng, điều mà anh chỉ thấy trên TV. Một người phụ nữ đội nón, trên lưng cõng sọt tre đang nhặt ngô trên đất, một đứa nhỏ đứng cách đó vài bước, có lẽ đã nhìn thấy nhóm của bọn họ và cảm thấy tò mò. Đứa nhỏ chỉ tay về phía họ, sử dụng ngôn ngữ của nó để giao tiếp với người phụ nữ. Đó hẳn là mẹ của đứa bé ấy, Lục Viễn Tắc nghĩ, ngày mùa còn phải mang theo hài tử, không khỏi quá vất vả. Người phụ trách địa phương là Vương Xuyên đi tới, cười giải thích với anh: "Nhà này không có người lớn tuổi, chỉ có thể mang đứa nhỏ đi ra ngoài." Lục Viễn Tắc gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi. Mẹ của đứa nhỏ chắc cũng hiểu ngôn ngữ con mình chợt quay sang nhìn họ. Lục Viễn Tắc chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, cách có khoảng hai trăm mét, thật ra nhìn không rõ mặt mũi, nhưng đường nét rõ ràng là của Lâm Tú Doanh! Lục Viễn Tắc bước lên đi về phía hai mẹ con, chỉ muốn đi nhanh để nhìn rõ hơn khuôn mặt của người phụ nữ, trong lòng biết chuyện này là không có khả năng, nhưng cũng không thể nhịn được muốn đi qua xem, mặc dù không phải, nhìn bộ dáng cô ấy một cái cũng được. Vương Xuyên bối rối không hiểu ra sao, gọi anh từ phía sau: "Lục tiên sinh?" Lại nơi nào kêu được, Lục Viễn Tắc đã từ đường cái chạy xuống, giữa bọn họ cách một cái mương sâu hai mét, rộng hai mét, đó là để trong thôn chống hạn thông với sông Hoàng Hà, từ vị trí của anh đến cầu hai ba trăm mét, Lục Viễn Tắc không muốn lãng phí thời gian, bởi vì anh nhìn thấy nữ nhân kia ôm đứa bé đi về phía hai đầu bờ ruộng. Anh bất chấp mà đi về phía sâu của mương, lúc này bên trong không có nước, mà mép mương lại dốc, hôm nay đi giày bình thường vẫn trượt qua đám cỏ dại mấy lần. Vương Xuyên không biết đang suy nghĩ gì, đành phải đi theo hỏi: "Lục tiên sinh, anh làm gì vậy?" Lục Viễn Tắc không có thời gian giải thích, vội vàng băng qua mương nước, nhưng khi anh đứng dậy, hai mẹ con đã biến mất không thấy bóng dáng. Lục Viễn Tắc vội vàng tìm kiếm, nhưng không thấy gì, bóng dáng kia lại biến mất ở bên cạnh anh một lần nữa. Anh trong lòng vô cùng mất mát, hỏi đi hỏi lại Vương Xuyên xem có một người phụ nữ tên Lâm Tú Doanh ở ngôi làng này hay không, nhưng kết quả không như ý muốn. Vương Xuyên lắc đầu, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Không có người này, tôi căn bản nhớ kỹ tên người trong thôn, hẳn là không có người như vậy." Lục Viễn Tắc không nói chuyện, anh lẽ ra sớm phải biết, kia không có khả năng là cô, cô ấy đã chết hai năm trước. Đến buổi chiều, bệnh đau dạ dày của Lục Viễn Tắc lại tái phát, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn bao giờ hết, khi trợ lý nhìn thấy Lục Viễn Tắc vẫn luôn thờ ơ, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại vì đau, anh ta sợ chậm trễ bệnh tình nên anh ta không thể không đưa anh đến bệnh viện địa phương để điều trị. May mắn thay, làng không xa thành phố, phải mất một giờ lái xe đến đó, lúc đó liền xử lý thủ tục nhập viện. Sau khi trợ lý giải quyết ổn thỏa và chuẩn bị rời đi, Lục Viễn Tắc đột nhiên ngăn anh ta lại và nói: "Văn Mộ, hãy kiểm tra người trong làng này, chắc chắn rằng chiều nay sẽ tìm ra tình hình của hai mẹ con kia." Lý Văn Mộ khó hiểu, lại không dám hỏi, hành động lúc chiều của ông chủ đã khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên rồi, anh ta thật sự không biết ông chủ nhìn thấy gì, chạy đến mương bất kể hình ảnh của mình, nhưng ông chủ yêu cầu anh ta kiểm tra, vì vậy anh ta chỉ có thể kiểm tra. Tối hôm đó, anh ta hỏi Vương Xuyên về tình hình của hai mẹ con, sáng hôm sau anh ta vội vàng đến bệnh viện, chuẩn bị vào phòng giải thích những gì đã biết cho Lục Viễn Tắc, lại ở chỗ hành lang lấy thuốc của bệnh viện thấy được Lục Viễn Tắc. Anh ta hơi giật mình, định bước tới, nhưng lại phát hiện có hai người đứng đối diện với Lục Viễn Tắc, hai người đó chính là người mà anh ta đã hỏi Vương Xuyên lúc trước - Lâm Tú Tú, mẹ con Đường gia! "Lâm Tú Doanh là em sao?" Lục Viễn Tắc không thể tin vào mắt mình, người đã chết hai năm trước đang đứng trước mặt anh, anh làm sao có thể không kinh ngạc, tuy rằng nhìn qua cô có đen chút, gầy chút, nhưng Lục Viễn Tắc biết, đây là cô! "Anh nhận nhầm người rồi." Cô không thừa nhận, kéo đứa trẻ bên cạnh lên, vội vàng rời đi. Lục Viễn Tắc bước tới nắm lấy cánh tay cô, hai mắt đỏ hoe, nhưng trong lòng không giấu được mừng như điên, nói: "Lâm Tú Doanh, anh tìm được em rất khó." Cô ngơ ngẩn không nói, ánh mắt có điểm ngốc lăng, Lục Viễn Tắc ôm chặt lấy cô, đem cô tiến vào trong lòng ngực. "Tú Tú." Một giọng nam kéo Lâm Tú Tú trở về thực tại, cô đột ngột đẩy Lục Viễn Tắc ra, đi về phía người đàn ông kia cùng đứa trẻ. Lục Viễn Tắc nhìn cô, thấy cô đi tới gần người đàn ông, ngẩng đầu lên vẻ mặt quan tâm: "Thế nào rồi?" Giọng nói dịu dàng khiến trái tim Lục Viễn Tắc run lên. "Không sao, vẫn như cũ." Người đàn ông vuốt ve bờ vai cô như muốn trấn an, nhẹ giọng nói: "Là bạn à?" Cô liếc Lục Viễn Tắc, không muốn nói dối hắn, trầm giọng nói, "Là một người mà em biết trước đây." Cô không muốn ở đây thêm nữa, một tay ôm đứa trẻ, tay kia nắm lấy cánh tay hắn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy cô bất an, nhưng cũng không đi theo cô như mọi khi, trước tiên anh ta bế đứa trẻ trong tay người phụ nữ để cô nhẹ gánh, sau đó tự giới thiệu với Lục Viễn Tắc: "Tôi tên là Đường Xán Hoa, không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp được bạn của Tú Tú." Tú Tú? Lục Viễn Tắc không để ý đến anh ta, cúi đầu nhìn người phụ nữ, sắc mặt của cô vốn dĩ rất xấu, nhưng sau khi người đàn ông nói xong, cô đột nhiên thay đổi bộ dạng, đường nét trên mặt cũng dịu lại, hướng Lục Viễn Tắc nói: "Đây là chồng tôi." Lục Viễn Tắc chấn động toàn thân, tuy rằng đã nhìn ra thân mật giữa bọn họ, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ là loại quan hệ này, anh nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng Đường Xán Hoa, đứa bé kia một đôi mắt to ngây thơ, nhấp nháy con mắt đang tò mò nhìn anh đánh giá, cùng mẹ của nó giống nhau, trong mắt mang theo đề phòng không dễ thấy được. Đây là con của họ! Này là con của Lâm Tú Doanh cùng người đàn ông khác! Lục Viễn Tắc hét lên trong lòng, tất cả những điều này đều ảnh hưởng rất lớn đến anh, đầu tiên là thấy được Lâm Tú Doanh "chết đi sống lại", lúc sau biết cô đã kết hôn đã sinh con. Lục Viễn Tắc tâm trạng bất an, nhất thời không biết nên nói cái gì. Đường Xán Hoa nói với vợ: "Anh sẽ mang theo con trai đợi em ở bên ngoài, em có thể nói chuyện với bạn." Tú Doanh không muốn, lôi kéo cánh tay anh ta nhỏ giọn năn nỉ: "Không, em cùng anh trở về đi." Đường Xán Hoa cười nhẹ, đột nhiên ho khan một tiếng, tiếng ho dữ dội thế nhưng khiến một người đàn ông cao lớn phải cúi người. Lâm Tú Doanh lộ vẻ lo lắng, ôm lấy đứa nhỏ liên tục vỗ vào lưng anh ta, một lúc sau cơn ho cũng ngừng hẳn, mặt anh ta đã đỏ bừng rồi, nhìn thấy lông mày nhăn thành một đoàn của Lâm Tú Anh, anh ta vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô rồi nói nhỏ: "Không có việc gì, không có việc gì."
Chương 25: Lo Bấm để xem Anh ta nhìn Lục Viễn Tắc đang cách đó vài bước, nói với cô: "Đi nhanh lên, đừng để bạn của em phải đợi lâu, như vậy sẽ quá thất lễ." Anh ta lại bế đứa trẻ đi, nhìn thấy đứa nhỏ cũng là bộ dáng hơi sợ, liền nhéo nhéo lỗ tai đứa nhỏ rồi cười nói: "Tiểu Lai cũng sợ à? Không sao đâu, ba ba không có việc gì." Anh ta nhìn Lâm Tú Doanh một cái rồi quay đi. "Kết hôn khi nào?" Trong quán cà phê cạnh bệnh viện, Lục Viễn Tắc nhìn Lâm Tú Doanh đang cúi đầu im lặng, hỏi câu này khiến anh vô cùng khó chịu. Tú Doanh nói: "Đã hai năm rồi." Lục Viễn Tắc gật đầu, hỏi lại: "Tại sao em lại đổi tên?" Tú Doanh liếc nhìn anh, phát hiện anh đang nghịch bật lửa trên tay, vẻ mặt thất thần nhìn cô, Tú Doanh hoàn toàn không đoán được anh đang nghĩ gì, vì vậy cô cúi đầu không nói gì. Lục Viễn Tắc không có rối rắm vấn đề này, có lẽ bởi vì vừa mới gặp mặt đã muốn hỏi quá nhiều câu, một câu này chưa nói xong, một câu khác đã ở trên môi. Anh di chuyển thân thể để bản thân ngồi thoải mái hơn, sau đó nói: "Nhóc con, đứa nhỏ có phải là của anh không?" Lâm Tú Doanh cực kỳ giật mình, giống như rất kinh ngạc không nghĩ anh sẽ hỏi một câu như vậy. Lục Viễn Tắc vừa thấy vậy thất vọng rồi, trong lòng còn ôm một chút hy vọng đứa nhỏ có thể thuộc về mình, nhưng có thể dựa vào dáng vẻ của cô, anh vẫn định hỏi một chút. "Nó bao nhiêu tuổi rồi?" Lâm Tú Doanh biểu hiện rất không vui và thậm chí có chút cảnh giác sau khi anh hỏi câu vừa rồi, cô nói: "Hơn một tuổi." "Kết hôn liền sinh con? Anh cho rằng em không thích con nít." Lục Viễn Tắc nói có chút tự giễu, cười nhạo chính mình không nhìn ra cô là người muốn có trẻ con, anh nói, "Muốn hài tử như thế, vì sao lúc trước em lại không muốn có trẻ con đến vậy?" Lâm Tú Doanh nhìn anh, không thể hiểu ra tại sao anh lấy thân phận gì để chất vấn cô, không phải là vì hồi đó anh không muốn có con sao? Họ kết hôn lâu như vậy, hầu như lần nào anh cũng dùng biện pháp, hỏi cô làm sao có con? Hơn nữa anh là người đã tuyên bố rõ ràng rằng anh không muốn có con. Chính là hôm nay anh cư nhiên tới chất vấn cô. Bất quá Tú Doanh đã cảm thấy vấn đề này không có ý nghĩa. "Vẫn không phải con của anh?" Câu hỏi này khiến Lâm Tú Doanh vốn đã trở nhu thuận lại lần nữa dựng lông cảnh giác, anh nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ mềm mại của cô đang lạnh xuống đến. Lục Viễn Tắc đột nhiên trở nên khó chịu, anh không biết tại sao mình lại một mực tìm không thoái mái, vốn dĩ rất vui khi thấy cô vẫn còn sống, nhưng sau đó anh lại phát hiện ra chuyện kết hôn của cô, không chỉ là kết hôn mà còn cả con, điều này làm cho Lục Viễn Tắc mạch danh buồn nản, anh không biết phải làm gì bây giờ, cô còn sống, nhưng cô không còn là người phụ nữ của anh nữa. Cô đã kết hôn và có cuộc sống của riêng mình, mà cuộc đời này không có anh nữa. Tú Doanh không muốn vừa gặp mặt đã cãi nhau với anh, cho dù cô có thắng trận cãi vã với anh thì điều đó cũng không có ý nghĩa, cô nói: "Còn các người thì sao? Có con chưa?" Lục Viễn Tắc không đáp, trong hai năm, anh cho rằng cô đã chết, anh không biết cuộc sống của cô, thế nhưng cô lại biết rõ anh còn sống, nhưng hiển nhiên cô cũng không có tìm hiểu cuộc sống của anh, anh kết hôn hay không kết hôn cô cũng không biết. Anh cười khẽ, có chút không để ý nói: "Chúng ta không ở cùng nhau." Lâm Tú Doanh không có biểu hiện ngạc nhiên, nhưng Lục Viễn Tắc biết cô không phải bình tĩnh vì đoán được, mà chỉ đơn giản là không quan tâm, anh kết hôn hay là không kết hôn, ở cùng nhau hay chia tay, có con hay không có con, cô hoàn toàn không quan tâm, bởi vì cô căn bản không để bụng. Đến lúc này, Lục Viễn Tắc rốt cuộc hiểu được những gì cô nói khi đó, cô nói rằng cô sẽ hoàn toàn xóa sạch anh khỏi trí nhớ và sẽ không bao giờ yêu anh nữa, những điều này đều là thật sự, tất cả đều là thật sự, trong lòng cô thật sự không có anh. Cô không còn yêu anh nữa. Anh đột nhiên cảm giác vô lực, cảm giác vô lực này khiến anh không có phương hướng. Anh nhớ lại những sự kiện trong quá khứ một lần nữa, khi cô ôm anh và cầu anh yêu cô, tâm trạng của cô lúc đó như thế nào? Nếu được, anh có phải hay không cũng sẽ khẩn cầu cô như vậy không? Anh không biết, nhưng anh rất chắc chắn, anh không thể cứ để mất cô như thế này, ba năm qua anh đã chịu đựng quá đủ khi không có cô, anh muốn cô, anh muốn phải một lần nữa đưa cô về với anh, cho dù anh có xuống địa ngục, anh cũng muốn làm như vậy. Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Lục Viễn Tắc cũng không khó chịu như vậy, thái độ cũng không khó xử như trước. Anh nói: "Tú Doanh, em sống tốt không?" Một nụ cười chợt hiện trên mặt Lâm Tú Doanh, cô gật đầu nói: "Ừm, tốt lắm." Nụ cười này quá chói mắt, Lục Viễn Tắc không đành lòng nhìn trực tiếp, chính là trong lòng anh quá nhớ cô, anh luyến tiếc không nhìn cô, anh sợ hãi đây là một giấc mộng, và cô sẽ biến mất khỏi anh ngay khi anh mộng vừa tỉnh. Anh cảm thấy giống như tự ngược vậy, đau đớn nhưng hạnh phúc. Di động của Lâm Tú Doanh vang lên, trên mặt cô lại hiện lên vẻ lo lắng, cô vội vàng trả lời điện thoại, nhẹ giọng nói. Bên kia không biết nói cái gì đó, cô thấp giọng nói: "Em không đói, anh cùng Tiểu Lai ăn đi.. không cần mang cho em, em thật sự không đói bụng." Trong giọng nói của cô có một tia dịu dàng, Lục Viễn Tắc đã từng có được qua loại giọng nói này.. Anh đau khổ nhắm mắt lại. "Tôi phải đi rồi." Lâm Tú Doanh cúp điện thoại nói với Lục Viễn Tắc. Lục Viễn Tắc nhìn cô vội vàng đứng lên, tựa như muốn nhanh chút đi sớm hơn, đây là để nhìn thấy chồng cô, anh không vui mà nắm lấy cánh tay của cô. Lâm Tú Doanh kinh ngạc nhìn anh, Lục Viễn Tắc lại sợ làm cô sợ, ảo não quay ngược lòng bàn tay lại, trầm giọng nói: "Để lại phương thức liên hệ đi." Anh lấy điện thoại di động ra, nhưng khi nhìn lên, anh thấy cô đang do dự. Anh cười nhạo nói: "Em sợ gì? Anh còn có thể ăn thịt em sao?" Tú Doanh liếc anh một cái, anh cười nửa miệng nhìn cô, Tú Doanh biết rằng cho dù cô không nói thì anh cũng có thể tra ra, lúc này mới chậm chạp đọc ra số di động của mình, Lục Viễn Tắc ghi vào máy, bấm gọi lại cho cô, nghe được điện thoại di động của cô vang lên liền cúp máy: "Nhớ kỹ." Tú Doanh nhìn xuống dãy số trên điện thoại của mình, cần phải nhớ sao? Căn bản là không cần nhớ kỹ, cô đã quá quen thuộc với chuỗi số này rồi, nhưng khi anh yêu cầu, cô liền làm theo ghi chú lại tên anh trong máy. Lục Viễn Tắc nhìn thấy ba chữ cô gõ, sinh ra một loại xa cách khi ghi chú đầy đủ họ tên, anh thật muốn giật lấy điện thoại di động của cô xem cô ghi chú chính là cái gì với Đường Cảnh Hoa? Là chồng? Người yêu? Hay cha của đứa nhỏ? Anh cảm thấy mình không nghĩ được nữa, lại nghĩ đến nữa liềm phạm vào cơn đau dạ dày của mình. Lâm Tú Doanh cất điện thoại đi, nhưng lại bị anh chặn lại, anh nói: "Anh thêm WeChat của em, em thông qua một chút đi." Anh ngẩng đầu lên: "WeChat là số điện thoại di động sao?" Tú Doanh ngây ngốc gật đầu. "Vậy thì thông qua đi." Lục Viễn Tắc nhìn cô, tính toán để cô thông qua trước mặt anh, coi như lúc này cô sẽ không thông qua, lúc cô đi rồi, giống như cô liền sẽ cự tuyệt. Nhưng đây cũng là sự thật, cô luôn có thể tìm một cái cớ, một câu quên mất là có thể qua đi, hơn nữa cái cớ này có thể dùng mãi. Lâm Tú Doanh chỉ lại phải thông qua trên WeChat một lần nữa, như vậy anh mới bằng lòng để cô rời đi. Anh đứng bên bàn nhìn cô rời đi, anh luôn nghĩ cô sẽ quay đầu ở giữa nhưng không phải, cô mở cửa quán cà phê, vội vàng chạy về phía Đường Cảnh Hoa đang đợi ở bên đường. "Chờ em suốt ruột đi?" Tú Doanh bước tới gần Đường Cảnh Hoa, muốn tiếp nhận đứa con trai từ trong tay anh ta, nhưng Đường Cảnh Hoa không đưa cho cô, mà đưa cho cô cái túi trong tay: "Chút nữa lên xe ăn một chút." Đó là một phần mì sợi đóng gói, để lâu nên đã hơi trương, cô than thở: "Không phải nói anh không cần mang cho em sao?" Đường Cảnh Hoa cười: "Anh sợ em đói." Tú Doanh không đành lòng mà oán trách anh ta, cười kéo tay áo anh ta: "Đi thôi." Tiểu Lai đã ngủ rồi, nằm trên vai Đường Cảnh Hoa, nhưng có vẻ ngủ không ngon, bị đánh thức bởi cuộc nói chuyện của hai người, khi nhìn thấy Tú Doanh, xoa xoa đôi mắt lêu một tiếng mẹ. Tú Doanh nhẹ nhàng sờ trán hắn, cười nói: "Tiểu Lai tỉnh?" Đường Triêu Lai ngẩng đầu, nhìn xung quanh, đột nhiên chỉ vào một chỗ nói: "Mẹ chú, mẹ chú." Tú Doanh không hiểu, nhìn theo hướng ngón tay của hắn, Lục Viễn Tắc đang đứng trước cửa quán cà phê, thấy cô nhìn sang cũng không rời đi. Tú Doanh cau mày, trong lòng cô có chút lo lắng. Đường Cảnh Hoa dường như thấy cô không yên tâm, liền quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?" Tú Doanh lắc đầu, nhưng không kìm được nắm lấy cánh tay của anh ta, Đường Cảnh Hoa vỗ vỗ tay an ủi cô. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tú Doanh lấy hộp thuốc của Đường Cảnh Hoa ra, bày cho anh ta theo liều lượng. Đường Cảnh Hoa lại bắt đầu ho khan, Tú Doanh chạy tới đóng chặt cửa sổ, ảo não chính mình lúc trở về cô quên đóng cửa sổ. Trở lại bàn ăn, cô thấy Đường Cảnh Hoa đang ngẩn người cầm hộp thuốc, Tú Doanh nói: "Sao vậy? Anh không thoải mái sao?" Đường Cảnh Hoa cười, đưa viên thuốc trong tay vào miệng, dùng nước uống hết thuốc. Thấy hắn mặc quần áo mỏng, Tú Doanh đi vào phòng lấy áo khoác mặc vào cho hắn, nói: "Bây giờ trời trở lạnh, mặc thêm quần áo vào đi." Đường Cảnh Hoa nắm lấy tay cô, bảo cô ngồi đối diện, Tú Doanh nhìn hắn giống như có chuyện muốn nói, liền hỏi: "Sao vậy? Sao hôm nay anh hơi kì vậy?" Đường Cảnh Hoa nhìn chằm chằm gương mặt Tú Doanh, làm Tú Doanh có chút lo lắng, tươi cười trên mặt cũng biến mất. Đường Cảnh Hoa nói: "Người đó.." Tú Doanh cúi đầu, cô không muốn nhắc tới Lục Viễn Tắc lắm, nên trả lời có lệ một chút nói: "Một người bạn." "Là chồng cũ của em sao?" Tú Doanh đột nhiên ngẩng đầu lên, Đường Cảnh Hoa cũng không ngốc, hắn đã nhìn ra, ánh mắt của cô có điểm hoảng loạn, giống như nói dối hắn, chính là cũng không phải cô cố ý giấu giếm hắn. Đường Cảnh Hoa thở dài nói: "Tú Tú, em có muốn.." "Không." Lâm Tú Doanh biết hắn muốn nói gì, cô trả lời rất chắc chắn, cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô. Đường Cảnh Hoa không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự phản kháng của cô với người đàn ông đó, vì vậy hắn chỉ khẽ thở dài, nói: "Anh chỉ sợ liên lụy.." Lời còn chưa dứt liền bắt đầu ho khan, Tú Doanh vội vàng bước tới vỗ vào lưng hắn, muốn trách cứ hắn, nhưng không khỏi cảm thấy đau lòng, lo lắng nói: "Đừng nói nhảm nữa, được không?" Đường Cảnh Hoa cúi người xuống, nắm lấy tay cô, ngẩng đầu thở hổn hển, nói: "Anh không sao." Tú Doanh lại không nhịn được lo lắng, nắm chặt tay hắn như thể sẽ làm hắn giảm bớt thống khổ. Đường Cảnh Hoa nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, trong lòng mềm nhũn, hắn nắm tay cô lại, nhẹ giọng nói: "Anh không có việc gì." Hắn vươn tay nhéo nhéo gương mặt cô, không nghĩ đến hành động này dẫn đến nước mắt của Tú Doanh, cô vốn nhẫn nhịn không để cho nước mắt rơi, nhưng lại bị hắn khiêu khích. Đường Cảnh Hoa hoảng sợ, tưởng cô đang lo lắng cho mình, vội vàng giải thích: "Tú Tú, anh thực sự không sao." Hắn lung tung lau nước mắt trên mặt cô, Tú Doanh nắm lấy cổ tay hắn, lo lắng nói: "Đường Cảnh Hoa, anh về sau đừng nói vậy được không?" Đường Cảnh Hoa nơi nào còn dám phản bác cô, vội vàng gật đầu: "Anh sai rồi, anh về sau sẽ không nói."
Chương 26: Mang tính thăm dò Bấm để xem Tú Doanh nghe xong lúc này mới lau nước mắt, cô tính khí trẻ con nắm lấy tay Đường Cảnh Hoa, "Anh nói chuyện phải giữ lời." Đường Cảnh Hoa cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy hành động trẻ con của cô, gật đầu nói: "Nhớ a." Tú Doanh cùng hắn uống thuốc xong, Đường Cảnh Hoa sợ cô mệt nên nói: "Em ngủ trước đi." "Anh không ngủ sao?" Tú Doanh hỏi hắn. Đường Cảnh Hoa cười nói: "Anh tắm rửa xong sẽ đi." Thấy cô thật sự mỏi mệt, lại thúc giục cô, Tú Doanh đành phải đứng dậy: "Vậy thì anh đừng quá muộn." Đường Cảnh Hoa cười gật gật đầu. Tú Doanh trở lại phòng ngủ, thấy Lục Viễn Tắc gửi tin nhắn cho cô, Tú Doanh mở tin nhắn ra xem. Lục Viễn Tắc: Tú Doanh, quay lại với anh. Tú Doanh giữ điện thoại ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng đem tin nhắn của Lục Viễn Tắc xóa đi. Sau khi thu hoạch vụ thu, đồng ruộng một mảnh bằng phẳng, hạt mới gieo mầm dưới đất, trên mặt đất không nhìn tới nhà nào, chỉ có một mảnh đất đã được xới tung lên. Ngọn núi phía xa còn xanh, có một đám người đang đứng trên đó, Tú Doanh nghe nói trấn trên muốn khai phá mảnh đất trong thôn này, chính phần nhà này của cô cũng có khả năng bị người chiếm dụng. Nhưng điều này không ngăn cản được thôn dân làm việc và làm công việc gì vào mùa nào, Tú Doanh và Đường Cảnh Hoa đã trồng một mẩu hạt giống bắp cải nhỏ, bây giờ cây bắp cải đã mọc lên, bọn họ đang trồng chúng trên cánh đồng. Đường Triêu Lai thích nhất khoảng thời gian này, đất ruộng bên cạnh mềm, ngồi trên thân cây nghịch đất, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy cha mẹ. Tú Doanh mang theo một ít cây giống bắp cải chuyển ra ngoài, Đường Cảnh Hoa dọn ra ngoài đặt nó trước cái hố đã đào sẵn để cắt hạt giống. Tú Doanh sợ hắn quá mệt nên vừa đi vài vòng, cô định tiếp quản công việc của hắn, nhưng bị Đường Cảnh Hoa ngăn lại, cười nói: "Em cũng quá coi thường người đàn ông của mình." Tú Doanh thấy mồ hôi nhễ nhại trên trán của hắn, nâng tay áo lên để giúp hắn lau đi, hắn cũng phối hợp với cô, cố ý hạ thấp cơ thể của mình để dễ dàng hơn cho cô với. Nhưng trên tay áo Tú Doanh có đất, nó chạm vào mặt hắn, làm cho mặt hắn trở nên lem luốc. Cô dừng lại, mím môi, nhìn chằm chằm vào má hắn mỉm cười. Nhìn thấy cô vui vẻ cười, Đường Cảnh Hoa không khỏi thốt lên: "Đồ ngốc." Tiểu Lai kêu to ở đằng kia, Tú Doanh nhìn sang, Tiểu Lai chỉ vào một chỗ: "Mẹ, mẹ, chú, chú." Chứng thực lời nói của thằng bé, Tú Doanh nhìn lại, chứng kiến đám người mới vừa rồi còn ở bên kia chỗ đất khai phá đang đi tới bờ ruộng bên này, cầm đầu chính là Lục Viễn Tắc. Nụ cười trên mặt Tú Doanh biến mất, bởi vì Lục Viễn Tắc đã mang đôi giày đắt tiền của mình bước xuống đất mềm, đi về phía Đường Triêu Lai. Không rõ vì lý do gì, Tú Doanh lao về phía con trai, bế Tiểu Lai trước khi Lục Viễn Tắc đến gần, cô nhìn Lục Viễn Tắc cảnh giác. Lục Viễn Tắc nhíu mày, anh nói: "Tú Doanh, sao em lại căng thẳng như vậy?" Tú Doanh không nói gì, Lục Viễn Tắc nhìn về phía sau anh, Lưu Văn Mộ bước tới, đưa một hộp giấy cho vào tay anh. Lục Viễn Tắc không để ý đến Lâm Tú Doanh, nhưng cúi đầu nói với Tiểu Lai: "Đây là quà của chú tặng con." Giọng điệu đối đãi của anh hoàn toàn giống như đối với người lớn. Đường Triêu Lai tò mò nhìn hoa văn trên hộp giấy muốn mang đi, nhưng hắn chỉ lắc đầu, thấy hộp giấy vẫn chưa được lấy lại, hắn có chút ngại ngùng không biết có nên lấy nó đi hay không. Sự nhút nhát này có lẽ kế thừa của Lâm Tú Doanh, hắn đan hai tay nhỏ vào nhau kéo vết bẩn trên tay, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, Lâm Tú Doanh. Tú Doanh không muốn đem cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con, cô gật đầu đồng ý, Tiểu Lai cười toe toét cầm lấy đồ trong tay Lục Viễn Tắc. Tú Doanh nhẹ nhàng dạy con trai: "Cảm ơn chú, Tiểu Lai." Tiểu Lai ngoan ngoãn và trả lời một cách vô chính xác, "Cảm ơn chú." Lục Viễn Tắc bật cười khi nghe câu này, anh nói với tiểu Lai, "Không nhìn nó là cái gì sao?" Tiểu Lai muốn xem, nhưng không thể mở đóng gói ở bên trên. Lục Viễn Tắc xem mà sốt ruột, bỗng nhiên đưa tay ra kéo Tiểu Lai ra khỏi vòng tay Tú Doanh, Tú Doanh cau mày, mặc dù rất tức giận với hành vi của anh nhưng cô không thể cướp đứa nhỏ về được. Lục Viễn Tắc giúp đứa nhỏ xé giấy gói, nhưng lại không biết vứt bao bì vào đâu. Anh cũng rất chú trọng đến việc bảo vệ môi trường, cũng biết rằng không thể vứt túi ni lông xuống đất. Tú Doanh hảo tâm nhận lấy nó cho vào túi. Lục Viễn Tắc nhướng mi nhìn hành động của cô, khóe môi bất giác cong lên. Trong hộp là một chiếc ô tô điện, xem chất liệu hẳn là đồ xa xỉ. Đường Cảnh Hoa đi tới, Tú Doanh lo lắng nhìn anh ta một cái, anh ta vỗ vỗ vai Tú Doanh. "Cảm ơn anh Lục." Đường Cảnh Hoa nói. Lục Viễn Tắc nhìn tay anh ta đặt trên vai Lâm Tú Doanh, cười nói: "Không có gì, khi gặp lại Tú Doanh, tôi đã nghĩ đến việc tặng cô ấy một số thứ, nhưng tôi biết với tính cách của cô ấy, cô ấy nhất định cái gì cũng không muốn, vậy tôi chỉ có thể mua vài thứ cho trẻ con thôi." Đường Cảnh Hoa cười nhẹ, mặc dù sinh ra ở nông thôn, nhưng anh ta đã đọc rất nhiều sách, không phải là kẻ thô bạo, anh ta có thể nghe được ý tứ trong lời nói của Lục Viễn Tắc. "Anh Lục buổi tối nếu không có việc gì hay ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đi." Đường Cảnh Hoa nhận thấy ánh mắt của Tú Doanh sau khi anh ta nói xong, cô tựa hồ không tán đồng cách hắn làm, nhưng Đường Cảnh Hoa lại có ý nghĩ của mình, hắn vỗ vỗ vai cô, trấn an cô hãy yên tâm. Lục Viễn Tắc không nghĩ tới hắn thật ra là người có tâm, liếc mắt nhìn Tú Doanh, cười nói: "Lại ăn mì nhỉ?" Tú Doanh vốn là không vui, nghe xong liền nói, "Anh có thể không ăn." Lục Viễn Tắc hơi giật mình, nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, thay vì tức giận, anh cười càng sâu, tâm trạng cũng tốt hơn trước rất nhiều. Vương Xuyên từ đường bước vào cánh đồng, cười nói: "Hóa ra anh Lục và Cảnh Hoa biết nhau." Anh ta quay sang Đường Cảnh Hoa nói: "Cảnh Hoa, anh trốn đủ sâu, tôi biết anh có một người quen cũ như Lục tiên sinh, làm sao tôi phải dành thời gian, công sức đi ra ngoài và đầu tư làm gì chứ, trực tiếp đến gặp anh không phải nhanh hơn sao?" Đường Cảnh Hoa mỉm cười, vì lo lắng Tú Doanh sẽ xấu hổ nên cũng không giải thích. Thấy hai người đều không lên tiếng, Lục Viễn Tắc cười nhạo nói: "Nếu như tôi biết ở đây có người quen cũ của tôi, không cần anh đi tìm, tôi tự mình tới." Dứt lời cười như không cười nhìn Lâm Tú Doanh. Vương Xuyên không hiểu, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái. Buổi tối, Lục Viễn Tắc đến như đã hẹn. Tú Doanh đang nấu ăn trong bếp, cô quay đầu lại nhìn thấy Lục Viễn Tắc đang đứng trước cửa. Anh đứng quay lưng về phía ánh sáng, Tú Doanh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh. Lục Viễn Tắc nhìn thấy cô có một chiếc tạp dề hoa buộc ngang hông, tóc búi cao sau đầu, mặc một chiếc áo khoác dài và quần tây đơn giản, trông cô thật giống một cô con dâu nhỏ ở nông thôn. Nhưng chính là bộ dáng như thế này, Lục Viễn Tắc không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần. Tú Doanh nói: "Sao anh lại tới phòng này?" Cô có chút hụt hẫng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô muốn đi ra ngoài gọi Đường Cảnh Hoa đang ở trong phòng chính cùng con trai, nhưng là Lục Viễn Tắc đứng trước cửa không có ý tứ tránh ra. "Anh đêm đó đã gửi cho em một tin nhắn WeChat." Lục Viễn Tắc hỏi một đằng trả lời một nẻo. Tú Doanh giả ngu nói: "Tôi không chú ý." Lục Viễn Tắc thở dài, lắc đầu nói: "Lâm Tú Doanh, em vẫn sẽ không nói dối đâu." Nhìn những ngón tay đan vào nhau của cô liền biết cô đang nói dối, nhưng Lục Viễn Tắc cũng không làm cô khó xử, nói: "Nồi mở rồi." Tú Doanh sững sờ, nhưng chợt nhớ ra lửa trên bếp vẫn chưa tắt, trong nồi phát ra tiếng kêu lục cục, cô vội vàng mở nắp, tắt lửa. Tú Doanh bày món ăn lên đĩa, là một phần ớt cay xào nấm đùi gà, Lục Viễn Tắc nhìn thấy liền nói: "Anh tưởng hôm nay chỉ có thể ăn mì." Tú Doanh cắt hành lá trên bàn chuẩn bị món tiếp theo, thời điểm liếc xéo anh một cái, cô bất mãn nói: "Tôi vốn dĩ có thể nấu ăn." Lục Viễn Tắc cười nói: "Em nhưng không có nấu cho anh." Tú Doanh nghĩ lại, thật sự khi đó cô cũng không nấu gì cho anh, không khỏi cười nói: "Là anh không thích ăn đồ do tôi nấu." Có lẽ là bởi vì chính mình hạnh phúc, nên rất nhiều chuyện cũng xem đến phai nhạt, Tú Doanh cũng nguyện ý ôn hòa hơn với Lục Viễn Tắc khi anh không nói ngoa. "Vậy anh muốn ăn bây giờ." Lục Viễn Tắc giọng trầm thấp nói. Tú Doanh không nghe thấy sự mong đợi trong lời nói của anh, cười nhẹ nói, "Một lát nữa anh có thể thử xem." "Tú Doanh.." Tú Doanh ừ một tiếng, bỗng nhiên cảm giác được anh từ phía sau đang đến gần cô, cô đột nhiên xoay người lại, phát hiện anh đã ở gần trong gang tấc, Tú Doanh lùi lại một bước, tựa người lên mép bàn, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, cô vẫn cầm một con dao trong tay, ở giữa hai người, tựa hồ như Lục Viễn Tắc muốn bước tới, cô liền động dao. Cô đã không còn dễ dãi như vừa rồi nữa. Lục Viễn Tắc tim co rút kịch liệt. Tiểu Lai gọi mẹ từ ngoài cửa, Tú Doanh đặt con dao xuống, đẩy Lục Viễn Tắc ra rồi bước ra khỏi bếp. Đường Cảnh Hoa đi theo sau Tiểu Lai, hơi giật mình khi nhìn thấy Lục Viễn Tắc từ trong bếp đi ra, cười nói: "Anh Lục đến rồi à?" Nói xong liền ho một tiếng, ôm Tiểu Lai, Tú Doanh vội vàng tiến lại gần giúp đỡ hắn vỗ lưng, tiểu Lai động tác này cũng đã quen thuộc rồi, dùng bàn tay nhỏ mập mạp vỗ vỗ vai Đường Cảnh Hoa, trong miệng nói: "Ba ba đừng vội, chậm rãi nói chuyện." Đường Cảnh Hoa thở hổn hển, cố gắng chịu đựng cơn đau, cười nói: "Ba ba không vội, tiểu Lai ngoan." "Sức khỏe của anh Đường có vẻ không được tốt lắm." Lục Viễn Tắc nhìn gia đình bọn họ một nhà ba người, rất không vui. Đường Cảnh Hoa xua tay, hơi thở bình tĩnh lại đáp: "Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, khiến anh Lục chê cười." Lục Viễn Tắc không nói gì, chỉ nhìn Lâm Tú Doanh trầm tư. Đường Cảnh Hoa thân thể không tốt, không thể uống rượu được, trên bàn chỉ có đồ uống. Trên thực tế, ba người họ không có nhiều điều để nói để giao lưu, vì vậy sau khi khách khí nói chuyện xong, trên bàn liền im lặng xuống. Đường Cảnh Hoa hôm nay đặc biệt ho khan lợi hại, sau lại không còn khí lực ngồi ở trên bàn, Tú Doanh cùng hắn vào phòng nhưng bị hắn ngăn lại, nói: "Em nói chuyện với anh Lục đi, để tiểu Lai ở cùng anh một lúc." Tú Doanh không chịu, nhưng Đường Cảnh Hoa đã mang theo Tiểu Lai vào phòng ngủ. Tú Doanh lại ngồi xuống, nhưng Lục Viễn Tắc đảo như là chủ nhà, giúp Tú Doanh rót nước, còn nói: "Phổi của anh ấy không tốt, anh ấy mắc bệnh gì?" Lời nói của Lục Viễn Tắc đã thu hút Tú Doanh một ánh mắt lạnh lùng, chưa từng có ai trực tiếp như anh. Ánh mắt này của cô khiến Lục Viễn Tắc nhíu mày, nhưng anh không có ý định dừng lại, tiếp tục nói: "Anh biết một bác sĩ là chuyên gia phương diện này, có muốn anh giới thiệu cho anh ấy không?"
Chương 27: Câu chuyện tình yêu đồng quê Bấm để xem Tú Doanh hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Thật sự có thể sao?" Nói xong liền biết mình quá nóng nảy, Lục Viễn Tắc muốn cười nhưng không cười, hạ lông mi, trầm giọng nói: "Anh có điều kiện." Chỉ cần Đường Cảnh Hoa có thể chữa khỏi bệnh, Tú Doanh có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào, cô rất muốn biết điều kiện của anh: "Điều kiện gì?" Lục Viễn Tắc thấy cô háo hức như vậy, trong lòng cảm thấy không vui, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, thật sâu nói: "Em quan tâm anh ta nhiều như vậy sao?" Lâm Tú Doanh rốt cục phát hiện cô thất thố, mơ hồ đoán được điều kiện này là nhằm vào cô, cô chậm rãi cúi đầu xuống. Nghĩ lại những gian khổ mà Đường Cảnh Hoa phải chịu đựng trong những năm gần đây, trong lòng ngăn không được chua xót. Lục Viễn Tắc không biết tâm lý của cô, chỉ cho rằng cô lùi bước, cười nói: "Sao? Em sợ?" Tú Doanh ngẩng đầu lên, ngây người nhìn anh, cô nói, "Lục Viễn Tắc, anh muốn làm gì?" "Em không nhìn ra sao?" Anh hỏi ngược lại cô, nhìn thấy Tú Doanh lắc đầu ngây người, anh liền cảm thấy thất vọng, ánh mắt có chút chờ mong của Lâm Tú Doanh khiến anh cảm thấy trong lòng đau xót, tất cả những gì cô thể hiện ra là vì lợi ích của một người đàn ông khác. Định thốt ra mấy câu, nhưng cuối cùng lại bị anh đè lại, nhỏ giọng nói: "Thời điểm đến rồi em sẽ biết." Tú Doanh không biết anh muốn nói gì, nên sự xuất hiện của anh đã khiến trong lòng cô cảm thấy có chút không ổn, tiếng ho khan của Đường Cảnh Hoa từ xa truyền đến, Tú Doanh quay đầu nhìn lại, đành phải cúi đầu trước hiện thực, hỏi Lục Viễn Tắc, "Khi nào thì có thể?" "Chờ đi, anh phải thu xếp một chút." Lục Viễn Tắc trả lời có chút lạnh lùng, Tú Doanh không biết anh có hối hận hay không, nhưng cô vẫn phải cảm ơn anh. Lục Viễn Tắc nói quen biết người ở phương diện này là thật sự biết nhau, Tú Doanh có chút tin tưởng, giọng điệu liền mang theo vài phần vui mừng: "Cám ơn." Lục Viễn Tắc không nói gì, từ trên ghế đứng lên: "Đến lúc đó cám ơn cũng không muộn." Anh đứng lên chuẩn bị kết thúc bữa cơm này, Tú Doanh cũng đứng dậy định tiễn anh đi. Trong sân vẫn bật đèn sáng, Lục Viễn Tắc mới chú ý tới, cô đem sân viện này xử lý rất đẹp, có hoa, có rau, trên hành lang có giàn nho, giàn nho hai bên cũng có đèn, Tú Doanh từ trong phòng bước ra cũng đem đèn bên trong bật lên, chiếu lá cây xanh biếc, bước qua ngồi hóng gió mát, mùa hè nhất định là nơi thích hợp để hưởng bóng mát. Lục Viễn Tắc đứng yên bên trong, Tú Doanh thấy anh dừng lại nên cô cũng dừng lại, cách anh vài bước. Lục Viễn Tắc nói: "Em trồng những hoa này cây cối cũng khá tốt." Tú Doanh nhìn trong sân được cô chăm sóc, cảm thấy rất hài lòng, nói: "Tôi vốn là từ địa phương nhỏ đi ra ngoài, khi còn bé có theo bà nội đi trồng cây chăm đất." Lục Viễn Tắc gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt mềm mại của cô, đoán chừng cô sống rất ngoan ngoãn như thế này, anh nói, "Thượng Dương nói bà của em.." Anh nghĩ cô sẽ thương tâm, nhưng trông cô có vẻ rất cởi mở, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, cô chỉ nhẹ nhàng nói, "Bà tôi đã qua đời một năm trước." Hai người im lặng xuống, Tú Doanh đột nhiên hỏi: "Giang Thượng Dương, anh ấy vẫn tốt chứ?" Lục Viễn Tắc cong cong khóe môi, cườu nhạo nói, "Em thật ra rất nhớ cậu ta." Tú Doanh không nói nên lời, nhắc đến Giang Thượng Dương, anh luôn âm dương quái khí một cách kỳ lạ, từ trước như vậy, hiện tại vẫn như vậy. Bất quá Tú Doanh đã thay đổi, trước đây cô nghe xong sẽ cho rằng anh là đang ghen nói mát, nhưng bây giờ ai muốn xen vào xem anh có ý tứ gì đâu. Cô cười nhẹ không nói gì, nhưng anh lại cao hứng, lạnh lùng hỏi: "Em cười cái gì?" Tú Doanh sờ sờ mặt cô nói: "Anh và Giang Thượng Dương hình như luôn có chút mâu thuẫn với nhau, kỳ thật hai người cùng nhau lớn lên, đáng ra quan hệ của hai người rất tốt, không hiểu sao lúc nào hai người cũng nói chuyện kỳ lạ như vậy." Lục Viễn Tắc lạnh lùng nhìn cô, nếu nhìn ra cô là đang làm bộ làm tịch thì thôi, nhưng cố tình cô là vẻ mặt hồn nhiên vô tội, lời nói tựa hồ đều là nghĩ trong lòng, nhưng thay vào đó anh lại càng tức giận hơn, anh khịt mũi lạnh lùng nói: "Lời này em nên đi hỏi cậu ta đi." Hỏi một chút lúc trước cậu ta trong lòng đánh cái chủ ý gì. Tú Doanh nghĩ đến Giang Thượng Dương, cô nghĩ đến cái miệng không khoan nhượng của anh ta, khiến người ta tức giận không thể phản bác lại. Lục Viễn Tắc nhìn cô đang mất tập trung hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng anh có chút mềm mại. Tú Doanh nói: "Giang Thượng Dương đã kết hôn chưa?" Lục Viễn Tắc thực sự hối hận khi nhắc đến Giang Thượng Dương, cô thế nhưng không dứt, không kiên nhẫn nói: "Muốn biết như vậy, tại sao em không đi hỏi cậu ta?" Tú Doanh nhìn ra được anh tức giận, liền im lặng không lên tiếng, điều này lại khiến Lục Viễn Tắc khó chịu, anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, lấy ra một điếu rồi khó chịu đặt lại, anh nói, "Lâm Tú Doanh, thật vất vả cuối cùng chúng ta cũng gặp được nhau, tại sao chúng ta luôn nói chuyện không liên quan?" Tú Doanh cúi đầu, Lục Viễn Tắc không nhịn được đi về phía cô, Lâm Tú Doanh ngẩng đầu, nhìn thấy anh đã gần đến gang tấc, vội vàng lui về phía sau hai bước. Lục Viễn Tắc nhíu mày, nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, anh nói: "Lâm Tú Doanh, chúng ta đã từng là vợ chồng, em đã quên những gì lúc trước em nói với anh rồi sao?" Tú Doanh ngơ ngác nhìn anh, đương nhiên cô sẽ không quên, cô đối với anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc đó anh không có bất cứ điều gì để nói với cô, ngoại trừ việc dỗ dành cô như một con vật cưng, thời điểm vui vẻ nói với cô nhiều hai câu, đa số thời điểm đều là cô một bên nhiệt tình. Lúc đó, anh muốn nói chuyện với Dư San nhiều hơn, đúng không? Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua, Tú Doanh không muốn nghĩ đến khoảng thời gian đó. Cô cười, thản nhiên nói: "Anh cũng nói là lúc trước." Lục Viễn Tắc muốn nổi giận, nhưng lại phát hiện mình không có tư cách, lúc này cảm thấy vô lực, trong lòng cũng không khống chế được nữa. Mọi người trong thôn đều biết ngọn núi ở đầu thôn đang được khai phá phát triển du lịch, các công nhân đã lần lượt bắt đầu đo đạc, ai cũng muốn tìm việc gì đó để làm, bởi vì nghe nói Đường Cảnh Hoa quen biết ông chủ lớn nhà đầu tư, bọn họ tìm đến nhà hắn hỏi thăm, mỗi người đều hy vọng Đường Cảnh Hoa nói chuyện với ông chủ lớn. Tú Doanh không vui, cô căn bản không muốn liên quan gì đến Lục Viễn Tắc. Đường Cảnh Hoa đeo tạp dề giúp cắt rau trong bếp, cười nói: "Em liền hỏi giúp bọn họ một chút đi, mấy năm trước ở thành phố không có nhiều nơi tuyển công nhân, nhưng nếu danh lam thắng cảnh này thực sự phát triển thì ai cũng không cần chạy đến tỉnh thành làm công, đi ra ngoài cửa nhà liền có thể tìm được việc." Tú Doanh liếc hắn một cái, hỏi: "Anh cũng muốn đi sao?" Đường Cảnh Hoa cười, trong tay đang cắt rau, cái thìa của Lâm Tú Doanh hướng về phía anh ta, uy hiếp: "Nếu anh dám đi.." Sau khi suy nghĩ hồi lâu cô cũng không biết phải làm sao với hắn, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của hắn, cô không khỏi tức giận, ôm eo nói: "Em không muốn để ý tới anh." Đường Cảnh Hoa cười to, cười đến không thở nổi lại bắt đầu ho khan, hắn vội vã ra khỏi bếp, sợ chính mình sẽ làm bẩn rau trên thớt. Tú Doanh ném chiếc thìa chạy ra ngoài để giúp đỡ hắn thông khí. Đường Cảnh Hoa nắm lấy tay cô, hắn mở to mắt nhìn cô, hô hấp vẫn chưa trôi chảy, hắn nói: "Không phải em nói không để ý tới anh sao?" Tú Doanh giận hắn đến mức tức sắp chết rồi, khó chịu cũng không thể làm hắn ngậm miệng lại, cô ở phía sau hung hăng vỗ lưng hắn một cái, cả giận nói: "Em mặc kệ sống chết của anh." Đường Cảnh Hoa sợ thực sự chọc giận cô, vì vậy hắn nắm chặt tay cô nói: "Anh không nói nữa không được sao?" Giọng điệu trẻ con của hắn khiến cho Tú Doanh không đành lòng tức giận thêm nữa, cô quay đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn hồng hào, là vừa rồi vừa dùng sức, cô cảm thấy có lỗi với hắn, cau mày lo lắng nhìn hắn. "Sao vậy?" Đường Cảnh Hoa hỏi. Tú Doanh nói: "Cảnh Hoa, anh hứa với em, rằng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em và tiểu Lai." Đường Cảnh Hoa sửng sốt, nếu có thể hắn đương nhiên nguyện ý, nhưng cơ thể hắn sẽ không cho phép, cả đời này có thể gặp được cô, cùng cô sinh sống mấy năm, hắn đã thấy đủ. Nhưng hắn không dám nói ra những lời này, mỉm cười gật đầu, hứa hẹn nói: "Anh hứa với em." Giống như có những lời này hắn thật sự sẽ không rời đi, trên mặt Tú Doanh nở nụ cười, lại hừng hực khí thế bắt đầu động thủ làm đồ ăn. Đường Cảnh Hoa nhìn theo bóng lưng của cô mà lòng nặng trĩu. Vào mùa xuân, Tú Doanh mua hai con thỏ ở chợ, bây giờ hai con thỏ này đã sinh ra ba con thỏ nhỏ. Tiểu Lai vây quanh tổ của chúng, luôn muốn đi sờ sờ, nhưng thỏ mẹ bảo vệ đàn con, không muốn ai đến gần. Tiểu Lai: "Mẹ ơi, chúng ta cho chúng nó ăn được không?" Cậu bé xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới cái giỏ gỗ, cố lấy một ít cỏ khô để cho ăn, nhưng trong giỏ không có cỏ, cậu chỉ vào cái giỏ rồi nói với Tú Doanh: "Mẹ ơi, cỏ hết rồi, cỏ hết rồi." Tú Doanh cười, đi qua ôm cậu nhóc lên, đi về phía sân, trong viện Đường Cảnh Hoa đang xay ngô, ngô tươi là loại tốt nhất để làm bột ngô. Nhìn thấy hai người bọn họ, hắn ngẩng đầu lên cười với Tú Doanh. Tú Doanh nói: "Anh trông tiểu Lai, em sẽ lên núi cắt cỏ." Đường Cảnh Hoa đang định đứng dậy, Tú Doanh biết hắn muốn đi, ấn vào cánh tay hắn nói: "Em đi là được." Đường Cảnh Hoa cũng không miễn cưỡng, đi vào nhà lấy áo khoác cho cô: "Mặc ấm một chút, bên ngoài lạnh lắm." Tú Doanh gật đầu mặc áo khoác vào. Khi Lục Viễn Tắc đi lên, Tú Doanh đang cầm liềm cắt cỏ, anh ở phía gọi một tiếng làm Tú Doanh giật mình, ngón tay cô chạm vào lưỡi liềm, máu ngay lập tức chảy ra. Lục Viễn Tắc khó chịu bước tới nắm lấy ngón tay cô. "Sao lại bất cẩn như vậy?" Vừa ăn cướp vừa la làng, Tú Doanh thấy anh không để ý thân phận, liền hất tay anh ra, mặc kệ vết thương ở ngón tay, cầm giỏ rời đi. Lục Viễn Tắc rất thất vọng, nhìn bóng lưng của cô nói: "Em chán ghét anh lắm sao?" Tú Doanh quay lại, kỳ thật cô đã không có cảm giác gì với anh, chỉ là cô không thích anh đối với cô tùy tiện như vậy mà thôi. Lục Viễn Tắc thấy cô không nhất quyết rời đi, cũng không dám lại gần, chỉ nói: "Anh đã chào hỏi qua chuyên gia đó rồi." Tú Doanh nghe vậy có chút kích động, sắc mặt không khỏi trở nên tốt hơn, hỏi: "Thật không? Khi nào có thể để họ xem cho Cảnh Hoa?" Lục Viễn Tắc nhìn vẻ mặt chờ đợi của cô, trái tim anh lại nặng nề không vui. Anh không trả lời cô, chỉ nhìn bàn tay bị thương của cô, nói "Tay của em vẫn còn chảy máu." Tú Doanh đưa tay ra xem xét, vết thương không sâu nhưng máu vẫn chưa ngừng chảy hẳn, cô lấy tay ấn vào, lắc đầu nói, "Không sao đâu, tôi chỉ cần quay lại rửa thì tốt rồi." Lục Viễn Tắc nhíu mày, nắm lấy cánh tay cô kéo cô xuống núi, xe của anh đang đậu bên đường, Lưu Văn Mộ đứng bên xe nhìn về hướng bọn họ. Tú Doanh cảm thấy như vậy quá kỳ cục, người trong thôn lắm lời, này đối với Đường Cảnh Hoa quả thực chính là vũ nhục, cô lấy hết sức hất tay Lục Viễn Tắc ra, tức giận nói: "Lục Viễn Tắc, tôi đã kết hôn rồi, xin anh hãy tôn trọng tôi một chút."
Chương 28: Ông chủ đồng quê Bấm để xem Lục Viễn Tắc lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên che ngực lại, nhưng nhanh chóng bỏ tay xuống, anh nói: "Được rồi, anh sẽ không chạm vào em, nhưng em phải đi cùng anh xử lý vết thương ngay lập tức." Tú Doanh cảm thấy không cần thiết, nhưng cô vẫn nhớ những gì Lục Viễn Tắc vừa nói về chuyên gia kia, vì vậy cô không thể đắc tội anh nhiều. Thấy cô im lặng, Lục Viễn Tắc biết cô đây là nhượng bộ nên bước lên trước một bước, một lúc sau mới nghe thấy tiếng cô đi theo. Lưu Văn Mộ mở cửa cho họ, nhưng Lục Viễn Tắc ngồi vào ghế lái: "Tôi sẽ tự lái." Lưu Văn Mộ gật đầu, nhận lấy giỏ tre từ tay Lâm Tú Doanh, đặt vào ngăn sau, bước sang một bên. Tú Doanh nghĩ rằng anh sẽ đưa cô đến phòng khám trong thị trấn, nhưng anh đã lái xe ra khỏi làng. Tú Doanh có chút sốt ruột nói: "Chúng ta đi đâu vậy?" Lục Viễn Tắc nghe xong thế nhưng cười cười, liếc cô một cái, cười hỏi: "Em sợ sao?" Tú Doanh im lặng, Lục Viễn Tắc cũng không phải đang trêu chọc cô, nói: "Tới chỗ của anh trước." Nhìn vẻ mặt không yên lòng của cô, lại giải thích nói: "Thuốc dạ dày của anh để ở nhà." Sau đó Tú Doanh mới biết vừa rồi anh bị đau bụng, trước đây anh cũng gặp phải vấn đề như thế này, thường xuyên giao du bên ngoài chắc chắn sẽ mắc vài chứng bệnh này, Lục Hải Thành là một ví dụ điển hình, bất quá lúc đó bệnh chưa nghiêm trọng lắm, cả năm cũng không phát bệnh một lần. Tú Doanh nhớ tới khi nhìn thấy bộ dáng anh trong bệnh viện, anh đang ở bệnh viện lúc đó, có lẽ là vì bệnh dạ dày này. "Còn chảy máu không?" Lục Viễn Tắc hỏi cô sau khi băng qua ngã tư. Tú Doanh liên tục ấn ngón tay của cô, thật ra đối với cô không có gì, nhưng Lục Viễn Tắc đang chuyện bé xé ra to, cô lắc đầu nói: "Không có việc gì." Lục Viễn Tắc lấy hai cái khăn giấy cho cô rồi bảo cô cầm. Xe đậu ở một cái tiểu khu ở huyện thành, huyện thành cách nhà Tú Doanh không xa, chỉ mất 20 phút lái xe, tiểu khu này ở huyện thành bên cạnh nên rất nhanh liền tới rồi. Tú Doanh không muốn đi xuống, nhưng Lục Viễn Tắc nói: "Đi lên đi, ở nhà có túi sơ cứu, xử lý tay lại trước đã." Tú Doanh do dự, nhưng Lục Viễn Tắc liếc cô cười, "Em sợ cái gì?" Lâm Tú Doanh trừng mắt nhìn anh, cởi dây an toàn một cái rồi đi theo anh lên lầu. Căn hộ 180 tầng đã có đủ các loại nội thất trong nhà, không giống như đi thuê. Lục Viễn Tắc thay giày, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê nữ, Tú Doanh nhìn đôi giày, do dự không biết có nên mang hay không. Lục Viễn Tắc nhìn cô bất động một hồi rồi hỏi: "Sao vậy?" Đột nhiên anh hiểu ý của cô, trong lòng bực bội, nhìn cô liếc xéo rồi nói: "Ngoại trừ em ra thì chưa có ai đến nhà này cả." Tú Doanh không để bụng có ai đến hay không, cô chỉ sợ sẽ đụng vào đồ của người khác. Lục Viễn Tắc mặc kệ cô, đi vào phòng, mang theo túi cứu thương đi ra, nhìn thấy Tú Doanh đứng trong phòng khách với vẻ mặt bất lực, nói: "Lại đây." Tú Doanh ngồi trước sô pha, Lục Viễn Tắc lấy bông tẩm cồn ra để sát trùng cho cô, Tú Doanh vừa thấy vội nói: "Tôi tự làm đi." Lục Viễn Tắc thật sự tức giận lại khó chịu, nắm lấy tay cô dùng bông tẩm cồn lau đi, cô cứ nói như vậy là được rồi, nhưng chính là Lục Viễn Tắc khi nhìn tới đã hít một hơi thật sâu, tuy thấy máu đã ngừng chảy, nhưng anh cảm thấy vẫn đưa cô đến bệnh viện xử lý sẽ thích hợp hơn. Động tác của anh rất nhẹ, dường như anh sợ sẽ làm tổn thương cô, nhìn từ hướng của Tú Doanh có thể thấy anh hơi cau mày, ngay cả khi là vợ anh, cô cũng chưa bao giờ được hưởng sự đối xử như vậy từ anh, nghĩ đến thật là có chút châm chọc. Tú Doanh nói: "Khi nào thì chuyên gia kia mới có thời gian?" Lục Viễn Tắc đưa thuốc và quấn băng gạc cho cô, anh ngẩng đầu lên xem xét cô, ngữ khí lạnh lùng nói: "Cho nên bởi vì lý do này em mới bằng lòng cùng anh tới đây?" Nếu không đâu? Nhưng Tú Doanh không thể đáp lại anh như thế, cô cũng không muốn nói dối, vì vậy cô chỉ có thể im lặng. Sự im lặng của cô hoàn toàn khiến anh tức giận, vĩnh viễn là vì người đàn ông đó, làm bất cứ chuyện gì đều nghĩ cho người đàn ông kia, Lục Viễn Tắc đảo một cái nắm lấy cánh tay cô. Động tác này khiến Lâm Tú Doanh sợ hãi, cô cau mày nói: "Lục Viễn Tắc, anh làm gì vậy?" Anh nghiêng người về phía trước, vượt qua gần hết bàn trà, nói: "Anh muốn em." Anh nói trực tiếp, không một chút ướt át bẩn thỉu: "Lâm Tú Doanh, em không nhìn ra sao? Anh muốn em." Tú Doanh đột ngột đứng lên, nhưng Lục Viễn Tắc, người đang di chuyển nhanh hơn, đã nắm lấy cổ tay cô. Tú Doanh không thể tin được, lồng ngực phập phồng lên xuống nhưng giọng nói của cô lại bình tĩnh lạ thường, cô nói: "Lục Viễn Tắc, tôi đã kết hôn." "Rời hắn ta đi Tú Doanh, quay trở lại với anh." Tú Doanh không tin anh sẽ nói những lời như vậy, cô thật lâu không thể từ khiếp sợ khôi phục lại. "Lục Viễn Tắc, anh không thấy nói những lời này thật nực cười sao?" Anh đã quên chuyện xảy ra khi đó rồi sao? Tú Doanh dùng sức hất tay anh ra, đứng từ xa nhìn anh. Lục Viễn Tắc thấy mình vô lực phản bác, đúng vậy, anh có tư cách gì nói những lời này trước mặt cô? Lâm Tú Doanh cảm thấy mình phải rời khỏi đây, cô quay người lại, nhưng anh đã nắm lấy vai cô kéo cô lại, anh giữ vai cô nói: "Tú Doanh để anh bù đắp cho em, được không?" Lâm Tú Doanh lạnh lùng nhìn anh, hỏi: "Làm sao để bù đắp?" Lục Viễn Tắc nói: "Cái gì cũng được, chỉ cần em nguyện ý trở lại bên anh, cái gì cũng được." Tú Doanh cười lạnh hỏi: "Cái gì cũng được?" "Bệnh của Đường Cảnh Hoa anh có thể chữa khỏi được sao?" Lâm Tú Doanh hỏi.