Đam Mỹ [Edit] Lại Bị Bạn Trai Cũ Theo Dõi - Quất Miêu Ca Ca

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Xunhi, 18 Tháng mười một 2021.

  1. Xunhi

    Bài viết:
    43
    Vui lòng KHÔNG REUP, KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC, Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

    Chương 30. Cảm Thấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Gia Lập thật sự là say đến không biết trăng sao gì nữa.

    Bị Diệp Đình mạnh mẽ kéo vào trong lòng ngực, cậu động tác lại còn không thành thật, liên tục mà hướng về phía Lý Đại vươn tay, trong cặp mắt say đến lờ đờ kia hiện lên sự vội vàng, trong miệng lẩm bẩm: "Không đi, không đi.."

    Sắc mặt Diệp Đình cực kỳ lạnh, nắm lấy tay Dương Gia Lập, không cho cậu đến gần Lý Đại dù chỉ một bước.

    Lý Đại thấy bộ dáng Diệp Đình đối với Dương Gia Lập mạnh bạo mà kéo như vậy, nhất thời trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

    Lý Đại gãi gãi đầu, nhỏ giọng đối Diệp Đình dò hỏi: "Diệp tiên sinh, anh với anh Dương rốt cuộc là quan hệ gì?"

    Diệp Đình ánh mắt u ám lướt nhìn qua trên mặt Lý Đại: "Cậu không cần biết."

    Lý Đại mím môi im lặng.

    Diệp Đình đem Dương Gia Lập đang làm ầm ĩ ở trong lòng ngực chính mình ấn kín mít, ngửi ngửi mùi rượu nồng đậm trên người Dương Gia Lập, trong mắt tức khắc dâng lên không vui. Hắn nhìn Lý Đại hỏi: "Như thế nào đang êm đẹp lại uống thành ra như vậy?"

    Lý Đại khẽ thở dài: "Mỗi năm đều như thế."

    Diệp Đình không hiểu, ánh mắt nhìn Lý Đại ý bảo tiếp tục nói.

    Lý Đại phủi lớp tuyết mỏng trên vai mình xuống, thở dài nói: "Đây không phải là gần đến ngày giỗ của mẹ anh Dương sao. Mẹ anh Dương năm đó mất đi, chuyện này gây cho anh Dương đả kích rất lớn, mỗi năm đến lúc này, anh ấy luôn có một hai lần uống thành như vậy."

    Diệp Đình hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.

    Hắn đối với mẹ của Dương Gia Lập cũng không có thiện cảm tốt gì, tự nhiên không có cảm giác gì.

    Bảo Lý Đại Lý Nhị rời đi, Diệp Đình đem Dương Gia Lập không thành thật bế ngang lên nhét vào bên trong xe.

    Dương Gia Lập nằm co người trên ghế ngồi, mặt cùng lỗ tai đều đỏ lên do uống nhiều rượu, hai mắt mê ly, cả một đường đều nhỏ giọng kêu to
    hai chữ không đi.

    Diệp Đình đem cậu mang về nhà, giúp cậu tắm rửa, lại đem người kéo tới trên giường.

    Thân hình Dương Gia Lập vẫn là giống như trước đây thon gầy, cách biệt 5 năm, tựa hồ cũng không thêm được lên bao nhiêu thịt. Làn da như trước trắng nõn, giờ phút này bị men say làm cho phiếm hồng, lại ngâm qua nước ấm, trên
    làn da trắng nõn hơi hơi ửng hồng.

    Diệp Đình nhìn chằm chằm cậu thật lâu, sau đó tự cởi quần áo của mình.

    Hắn cúi người xuống, đem Dương Gia Lập ôm vào trong ngực, ở
    bên tai Dương Gia Lập, khóe môi chậm rãi hôn xuống vành tai cậu.

    Diệp Đình ở
    trên môi Dương Gia Lập không nhẹ không nặng mà cọ xát trong chốc lát, phả hơi nóng bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Ngày mai tôi đi Pháp công tác một chuyến, năm ngày. Tôi không nghĩ sẽ cãi nhau với em, đều khiến đôi bên không thoải mái, cho nên hôm nay ngoan ngoãn một chút, nghe lời."

    Dương Gia Lập chìm đắm bên trong nụ hôn hắn mang tới, vô ý thức mà nắm chặt khăn trải giường.

    Diệp Đình một bên đè hai tay Dương Gia Lập lại, một bên cẩn thận hôn lên môi cậu.

    Dương Gia Lập bị cưỡng chế nắm chặt hai tay, dường như cảm thấy không thoải mái, đầu hơi hơi quay qua một bên, trong miệng còn không quên nhỏ giọng ậm ừ kêu: "Mẹ, mẹ, Lý Đại.."

    Diệp Đình nghe được Dương Gia Lập lầm bầm, nhịn không được nhíu chặt mày.


    Hắn dừng lại động tác hôn môi cậu, tiến lại gần mà cẩn thận nghe lại một lát.

    Dương Gia Lập vẫn luôn lẩm bẩm kêu, chính là ngoại trừ mẹ cùng Lý Đại, lại không kêu những người khác.

    Diệp Đình trong lòng nổi lên cảm giác tức giận không tên, mang theo một chút chua xót cùng không cam lòng.

    Diệp Đình bóp chặt
    cằm Dương Gia Lập, đem cậu xoay lại gần hắn, cưỡng chế dỗ dành nói: "Gọi một tiếng Diệp Đình."

    Dương Gia Lập hai mắt mơ màng, không mở miệng.

    Diệp Đình tăng thêm
    lực đạo trong tay, tiến đến càng gần cậu một chút, giọng nói càng thêm vội vàng cùng uy hiếp: "Em nghe lời, gọi một tiếng Diệp Đình."

    Dương Gia Lập môi mấp mấy, rốt cuộc vẫn là không gọi.

    Diệp Đình khuyên dỗ một hồi lâu, không chờ được Dương Gia Lập gọi tên của hắn, trên mặt biểu tình từ âm trầm trở lại bình tĩnh bên khóe miệng nhếch lên ý cười, lạnh lùng nói: "Xem ra vẫn là không ngoan."

    Hắn buông tay xuống giường, kéo ra ngăn kéo, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái còng tay.

    Diệp Đình lạnh mặt mở cái còng ra, đem
    đôi tay Dương Gia Lập kéo lên trên, khóa ở đầu giường.

    Dương Gia Lập dường như cảm giác được tình huống không đúng, giống như con mồi bị quăng vào lưới, nôn nóng cùng bất an mà ra sức giãy giụa, làm cho còng tay bằng kim loại va chạm với đầu giường, phát ra âm thanh sắn bén, lạnh lẽo.

    Diệp Đình lần này không kiềm nén nữa, cúi đầu cắn
    lên môi Dương Gia Lập.

    Ngay sau đó, chính là một trận cuồng phong bảo tố đem kèm theo những cảm xúc điên cuồng của Diếp Đình.

    Dương Gia Lập bị lăn lộn đến đỏ mắt, giữa chừng, nhịn không được nức nở ra tiếng.

    Diệp Đình tạm thời ngừng lại.

    Hắn đang muốn nói cái gì đó, chỉ nghe Dương Gia Lập dùng giọng nói run rẩy mơ hồ mà kêu một tiếng: "Diệp Đình."

    Diệp Đình ngừng lại một chút, duỗi tay sờ sờ đầu tóc Dương Gia Lập, mở
    cái còng trên cổ tay cậu ra, đôi mắt cuối cùng có chút độ ấm: "Nói sớm một chút, không phải tốt sao?"

    Hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn
    mí mắt nóng rực của Dương Gia Lập: "Nhân lúc em say, tôi hỏi lại một lần. Nhiều ngày gần đây, em vẫn luôn không thoải mái, là cố ý làm ra bộ dáng bệnh tật này cho tôi xem, hay là thật sự có việc gạt tôi? Ngoan, nói thật cho tôi nghe."

    Dương Gia Lập không nói chuyện, đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy cổ Diệp Đình.

    Diệp Đình hơi hơi sửng sốt.

    Dương Gia Lập mang theo men say, nhỏ giọng nói, ở
    bên tai Diệp Đình nức nở nói: "Diệp Đình, em rất buồn.."

    Diệp Đình cảm thụ được
    cánh tay Dương Gia Lập ôm hắn truyền đến ấm áp, nhắm hai mắt lại, hơn nửa ngày mới lại mở ra.

    Hắn đem
    đầu Dương Gia Lập hướng trong lòng ngực chính mình đè lại, ở trên sườn mặt cậu hôn một cái: "Ngoại trừ rất buồn, thì còn có chuyện nào quan trọng hơn không?"

    Dương Gia Lập vẫn là nói câu nói kia: "Diệp Đình, em rất buồn.."

    Diệp Đình thở dài: "Hiện tại cảm thấy rất buồn, vậy đừng lại trầm mặc nữa. Em sau này nếu đều giống
    như hôm nay nghe lời như vậy, tôi còn sẽ đối với em dùng những thủ đoạn đó sao?"

    Diệp Đình chậm rãi ôm chặt Dương Gia Lập, lần này, động tác dịu dàng hơn nhiều.

    Dương Gia Lập toàn bộ quá trình vẫn luôn ôm chặt
    cổ Diệp Đình, giống như người chết đuối ôm chặt miếng gỗ cứu mạng duy nhất vậy, lại giống như người sắp rơi xướng vách núi nắm chặt cành cây cứu mạng cuối cùng, không chịu buông tay, buông lỏng tay tức là rơi xuống vực sâu.

    Đến lúc buông ra, Diệp Đình sờ phía sau gáy mình, ở đó bị cậu cào chảy máu.

    Hắn mỉm cười, ôm Dương Gia Lập đi tắm rửa xong, cùng nhau đi ngủ.

    Ánh trăng dịch chuyển, đêm khuya vắng vẻ.

    Ngày hôm sau,
    thời điểm Dương Gia Lập tỉnh lại, vị trí bên người đã trống.

    Cậu ở trên giường chết lặng mà ngây người sau một lúc lâu, đứng dậy rửa mặt, đi vào phòng bếp.

    Trên bàn ăn để một tờ giấy.

    Dương Gia Lập cầm lên tờ giấy
    kia nhìn, là nét chữ của Diệp Đình, bên trên ghi, hắn đi Pháp công tác năm ngày, có việc cần cứ gọi điện thoạt cho hắn, bữa sáng ở trong lòng giữ nhiệt, nhớ ăn.

    Dương Gia Lập đem tờ giấy vò thành một nhúm, ném vào thùng rác.

    Cậu không có làm theo lời dặn dò trên tờ giấy dùng bữa sáng, mà trước tiên ở biệt thự đi một vòng, từ gara vẫn luôn trống đến sân trước, sân sau.

    Xác nhận Diệp Đình thật sự đi công tác, cậu yên lặng nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh trở về phòng ngủ.

    Ngồi xổm xuống, từ dưới gầm giường lấy ra bình thuốc nho nhỏ kia.

    Dương Gia Lập thổi thổi bụi trên bình thuốc, mở ra nắp bình, từ trong đỗ ra viên thuốc, ngửa đầu nuốt xuống.

    Ở Paris, Pháp
    múi giờ trên lệch sáu tiếng.

    Diệp Đình mới vừa mang theo đoàn đội cấp cao lên xe trở về khách sạn, trợ lý liền đưa cho hắn máy tính bản màn hình còn đang sáng.

    Hắn nhận máy tính bản nhìn vào màn hình, trên màn hình đang phát một đoạn video theo dõi.

    Ngón tay trên màn hình, ở
    trên người Dương Gia Lập ngửa đầu nuốt thuốc sờ sờ, hơn nửa ngày, Diệp Đình đem máy tính bản trả về cho trợ lý, thanh âm bình tĩnh mà nói: "Liên hệ về trong nước, Tìm người đáng tin cậy, đem vài viên thuốc trong lọ này đi làm mẫu, lập tức kiểm tra tên thuốc và tác dụng của nó, đừng để cho em ấy phát hiện."

    Trợ lý đáp vâng một tiếng.

    Chiếc xe an toàn mà chạy đến khách sạn hắn ở.

    Diệp Đình toàn bộ quá trình, trên mặt đều không có biểu cảm gì.

    Thẳng đến khi vào phòng khách sạn, hắn đóng cửa lại, đem
    văn kiện thương nghiệp trong tay vừa mới bắt đầu đàm phán hướng bàn ném lên, duỗi tay chống ở bên cạnh bàn, nhắm hai mắt trầm mặc.

    Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên trợn mắt cười, nói: "Quả nhiên có việc gạt tôi."

    Ở trên bàn cầm lên một con thú
    pha lê xinh đẹp thủ công tinh xảo, Diệp Đình khóe môi câu lên ý cười làm người phát lạnh, đem con thú pha lê hướng trên mặt đất ném xuống.

    Xoảng một tiếng.

    Con thú pha lê bị mạnh bạo ném xuống sàn, trong phút chốc chia năm xẻ bảy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng hai 2022
  2. Xunhi

    Bài viết:
    43
    Vui lòng KHÔNG REUP, KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC, Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

    Chương 31. Đêm Trước Khi
    Bùng Nổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Gia Lập tỉnh dậy.

    Đầu óc mơ mơ hồ hồ, mặt bị ánh sáng chiếu vào đến đau mắt.


    Diệp Đình hai ngày trước đó giống như bão tố điên cuồng xâm chiếm cậu, làm cậu đến bây giờ toàn thân trên dưới còn hơi đau nhức, trên cổ tay bị cái còng tay bằng thiết ma sắt tạo ra một vệt đỏ thật đậm, còn chưa có mờ đi, mắt thường còn có thể thấy được.

    Dương Gia Lập ở trên giường ngồi thật lâu, nhìn
    tuyết bên ngoài rơi rào rạt bay, trong lòng lại trở nên âm trầm.

    Cậu bỗng nhiên nhớ tới, cậu đã từng cũng có một thời gian cười đùa đến thực vui vẻ.

    Cùng Diệp Đình ở bên nhau, hạnh phúc nhất là bốn năm
    kia , giống như vậy tuyết trên trời vậy, cậu sẽ không hề băn khoăn mà cuộn lại thành một cái trứng tiến vào trong lòng ngực Diệp Đình, Diệp Đình sẽ bất đắc dĩ mà cười lắc đầu, sau đó lặng lẽ đem cậu ôm đến càng chặt hơn một chút. Đầy trời tuyết bay trong yên tĩnh, cậu có thể an tâm cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay của Diệp Đình, thầm mơ một giấc mộng đến đầu bạc răng long.

    Nhưng mới qua ngần ấy năm, cái giấc mơ này liền hoàn toàn thay đổi.

    Cậu giống như không tôn nghiêm, giống như thú cưng bị cầm tù trong căn biệt thự này, không phải lấy
    thân phận người trong lòng của Diệp Đình, mà là một côn chó cưng Diệp Đình nuôi dưỡng. Nghĩa vụ của cậu là cởi quần áo mở ra hai chân, chờ Diệp đại tổng tài bề bộn công việc đến phát tiết tinh lực, thẳng đến khi hắn chơi chán, tìm được một người con trai xinh đẹp tiếp theo mới thôi.

    Dương Gia Lập sững sờ mà nhìn lên vệt đỏ trên cổ tay.

    Hiện tại là một bộ còng tay bằng thiết, về sau còn sẽ có càng nhiều
    thủ đoạn tra tấn người khác nào nữa đây?

    Diệp Đình sẽ tiếp tục buộc cậu khuất phục, buộc cậu mở miệng nói những lời cậu không muốn nói, tra tấn cậu đến đau phải kêu ra tiếng.

    Dương Gia Lập đi đến trong phòng vệ sinh, nhìn
    chính mình trong gương.

    Càng nhìn càng cảm thấy cả người tinh thần phảng phất như bị rút đi gần như không còn, giống như người khổ sở chết đi sống lại.

    Cậu yên lặng mà rửa mặt xong, đi trở về phòng ngủ.

    Điện thoại đang ở trên tủ đầu giường rung một chút, là Lý Đại gọi
    điện thoại tới.

    Dương Gia Lập tiếp điện thoại, nghe được
    tiếng nói hưng phấn bên kia của Lý Đại nói: "Anh Dương, anh dậy chưa đó, hôm nay tiệc tối buổi tối chính thức diễn ra, em cùng Nhị Cẩu* đã xuất phát rồi, anh cũng sớm một chút đến đi, ngàn vạn lần đừng đến muộn nha!".

    * Ở đây Lý Đại gọi Lý Nhị (em mình) là chó, kiểu anh em ruột thân thiết hay đù nhau á.

    Dương Gia Lập khô khốc mà kéo kéo khóe miệng, nói một tiếng "Được".

    Cúp điện thoại, cậu miễn cưỡng nhắc lên tinh thần, chuẩn bị lại đồ đạc tính toán xuất phát.

    Trước khi xuất phát, cậu ngồi xổm xuống, từ
    phía dưới gầm giường đem bình thuốc nhỏ kia lấy ra, định uống thuốc.

    Nhẹ nhàng mà mở nắp bình, Dương Gia Lập đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

    Cậu có một cái thói quen nhỏ người khác không biết được, giống như mấy cái lọ này, cậu mỗi lần luôn là theo bản năng mà đem nắp bình vặn rất chặt, sau đó đến lúc muốn mở ra, phải dùng lực vặn một hồi lâu mới có thể mở ra.

    Nhưng lần này, vặn một cái, nắp bình liền mở.

    Dương Gia Lập cau mày, nghi ngờ bình thuốc này có phải hay không đã bị động qua.

    Thời gian còn lại không nhiều, cậu cũng chưa kịp nghĩ tiếp, nuốt viên thuốc liền đi ra cửa.

    Ngồi xe tới trung tâm diễn xuất.

    Cùng Lý Đại Lý Nhị đi thay đổi trang phục, phối hợp với đạo diễn tổ an bài rồi lại đi diễn tập lại một lần.

    Bọn họ đợi ở lối đi nhỏ, vẫn luôn chờ đến 8 giờ, nhân viên công tác mới đến đón bọn họ đến hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu.

    Ở phía sau hậu trường vô cùng khẩn trương và náo nhiệt, Lý Đại Lý Nhị nhìn ánh đèn trên sân khấu, hô hấp cũng kích động hơn.

    Dương Gia Lập yên lặng vỗ vỗ bọn họ, an ủi nói: "Đều tập luyện nhiều lần như vậy rồi, thả lỏng đi."

    Lý Đại gật gật đầu, điều chỉnh hô hấp.

    Lý Nhị đem khẩn trương nho nhỏ hóa thành vui vẻ nho nhỏ, từ sau lưng ôm Dương Gia Lập nói: "Anh Dương ơi, em không khẩn trương, hôm nay chúng ta khẳng định là những chàng trai đẹp trai nhất trên sân khấu này."

    Dương Gia Lập miễn cưỡng cười cười.

    Lý Nhị nhìn thấy nụ cười trên gương mặt đã được trang điểm của Dương Gia Lập, ai da một tiếng, lưu manh cười hề hề mà sờ cằm Dương Gia Lập, trêu đùa: "Nha, nhìn anh Dương của chúng ta đáng yêu quá đi, vốn dĩ đã soái ca, một khi hóa trang làm tóc, lại cười, mang đầy hơi thở thanh niên tươi mới, muốn hay không chơi đùa chơi đùa với đại gia đây.. hửm?"

    Dương Gia Lập đang muốn bảo cậu thu liễm chút, phía sau không tiếng động vang lên một tiếng cười lạnh.

    Dương Gia Lập quay đầu nhìn thấy.

    Tiếng cười lạnh đó đến từ một thiếu niên, diện mạo tuấn tú, có một đôi mắt tròn đặc biệt đẹp.

    Người này Dương Gia Lập biết, Vương Dương, Nhiếp Duẫn là ca sĩ cùng công ty, gần đây công ty nâng đỡ, bên ngoài truyền thông đánh giá, cứ cái đà này, Vương Dương rất có thể ở mấy năm nữa có thể thay thế được vị trí của Nhiếp Duẫn.

    Vương Dương khoanh tay trước ngực, ánh mắt khắc nghiệt, giống như có dao gâm, lạnh lẽo.

    Hắn châm chọc nói: "Nói chuyện cũng phải nhìn hoàn cảnh, đây là hậu trường, muốn đùa giỡn như thế nào thì cút đi chỗ khác mà đùa giỡn."

    Dương Gia Lập kịp thời đem Lý Nhị kéo đến bên cạnh, nhìn sắc mặt Vương Dương kia cao cao tại thượng giáo huấn, chung quy không nói gì khác, chỉ nhàn nhạt nói: "Xin lỗi."

    Vương Dương mắt lạnh: "Tôi nghe nói lần trước, dám ở trên đầu đàn anh Nhiếp Duẫn giương oai, cũng là ba người các người?"

    Dương Gia Lập trộm nắm chặt nắm tay.

    Vương Dương âm dương quái khí mà cười cười: "Không biết điều, ngu xuẩn."

    Vương Dương luôn luôn
    xuất hiện ở trước mặt công chúng là hình tượng thiếu niên đơn thuần thiện lương, trong chương trình cũng luôn là bán manh tỏ ra ngoan ngoãn, hiện giờ ra khỏi màn hình, hắn biểu tình lại chanh chua, ngạo mạn, tự phụ, muốn che đều che không được.

    Dương Gia Lập không muốn cùng loại người này dây dưa quá nhiều, kéo Lý Đại Lý Nhị tránh xa chút.

    Nghe thấy
    mệnh lệnh của đạo diễn, Dương Gia Lập cùng Lý Đại Lý Nhị ngồi lên thang máy, lên sân khấu.

    Sân khấu trống trải, Dương Gia Lập đứng dưới ánh đèn trung tâm, giọng hát thiếu niên trong sáng dịu êm.

    - Bài hát, hát đến kết thúc, toàn khán phòng đều an tĩnh lắng nghe, Dương Gia Lập lại bỗng nhiên khóc.

    Không ai biết,
    bài hát này của hắn, là viết cho mẹ của chính mình.

    Khi còn nhỏ, mẹ rửa chén quét rác, cậu liền thường dính ở bên chân mẹ mình, giống như một con mèo nhỏ dính người, dùng giọng nói non nớt hát cho mẹ mình nghe mấy bài hát thiếu nhi, hát đến vui vẻ. Khi đó cậu đã nghĩ, có một ngày, cậu nhất định phải chính mình viết bài hát đầu tiên dễ nghe một chút, hát cho mẹ cậu nghe.

    Nhưng chờ cậu cuối cùng cũng đã trưởng thành, viết ra bài hát dễ nghe, mẹ cậu lại không còn lại bao nhiêu thời gian nữa. Vô luận cậu
    liều mạng mà làm công kiếm tiền như thế nào để cho mẹ trị liệu, mẹ cậu vẫn là không thể lại mở to mắt nhìn cậu nữa.

    Hát xong, Dương Gia Lập nghe khán phòng truyền đến tiếng vỗ tay, nghĩ, ngàn vạn người đều nghe được bài hát này, nhưng người cậu muốn người đó nghe bài hát này nhất thế mà, cả đời này thế mà..

    Vẫn là không nghe được.

    Dương Gia Lập buông microphone, cúi người chào khán giả thật sâu, lau nước mắt, xuống sân khấu.

    Đi vào hậu trường, Lý Nhị lặng lẽ đưa qua một bịch khăn giấy.

    Dương Gia Lập nhận khăn giấy, đang muốn nói lời cảm ơn, một tiếng âm dương quái khí trào phúng lại vang lên: "Còn rất biết diễn kịch, nước mắt nói đến là đến, này
    thủ đoạn lăng xê rất thấp kém nha."

    Lại là Vương Dương.

    Dương Gia Lập căng chặt mặt: "Không phải ai đều giống như cậu không biết giới hạn."

    Dứt lời, cậu lôi kéo Lý Đại Lý Nhị muốn đi.

    Vương Dương nghiêng mắt thấy Dương Gia Lập, rất là khinh thường mà hô một tiếng, miệng tiện nói: "Giả vờ thanh cao con mẹ gì, khóc cái rắm chứ khóc, khóc giống thật sự mẹ đã chết không bằng."

    Dương Gia Lập bước chân đột nhiên dừng lại.

    Cậu chậm rãi quay đầu lại, lúc đầu chỉ là sắc mặt căng chặt, giờ phút này như là bị chọc tới
    chỗ đau trong lòng, biểu tình chợt âm trầm xuống. Cậu nhìn Vương Dương, hết sức áp lực nói ra một câu: "Ngậm cái miệng chó của cậu lại."

    Vương Dương sửng sốt.

    Hắn bị người chung quanh chỉ trỏ, vẫn là lần đầu tiên bị như vậy, bị kẻ không quyền không thế không danh không họ chỉ mặt mắng.

    Vương Dương sắc mặt tức khắc cũng khó coi: "Thế nào, nói cậu hai câu còn
    không nói được? Giống như tâm hồn thủy tinh vậy."

    Dương Gia Lập ánh mắt đột nhiên hiện vài tia hung ác, giống sói vận sức chờ phát động.

    Vương Dương bị ánh mắt của cậu hù đến trong lòng rung một chút.

    Ngượng ngùng mà hướng bên cạnh lui một bước, Vương Dương nhỏ giọng nói lầm bầm: "Đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy."

    Dương Gia Lập chậm rãi ngẩng đầu, lành lạnh nói: "Có bản lĩnh lặp lại lần nữa."

    Bên này tranh cãi đã khiến cho chung quanh nhiều người chú ý, hậu trường mỗi người đều dựng lên lỗ tai, chờ xem náo nhiệt.

    Mọi người ánh mắt hướng về, Vương Dương như thế nào cũng không chịu mất mặt.

    Hắn là đang bạo hồng, Dương Gia Lập tính là cái gì đều không bằng hắn.

    Vương Dương cười lạnh một tiếng: "Lặp lại lần nữa thì thế nào," hắn gợi lên khóe môi, biểu tình kiêu ngạo khắc nghiệt tới cực hạn, nói, "Tôi nói cậu chính là cái dạng, có mẹ sinh, không có mẹ dạy."

    Dương Gia Lập đột nhiên nắm chặt nắm tay, từng bước một đi tới Vương Dương.

    Vương Dương lặng lẽ lui về phía sau, ngoài miệng còn không buông tha người: "Lại đây làm gì, thế nào, còn muốn đánh tôi sao, cậu dám sao, cậu dám động tay!"

    Liền ở
    giây tiếp theo Vương Dương vừa dứt lời, Lý Đại Lý Nhị khiếp sợ mà nhìn thấy, Dương Gia Lập nhiều ngày trôi qua như vậy vẫn luôn trầm mặc chết lặng, giờ phút này lại như là đột nhiên mất khống, duỗi ra tay hung hăng nắm cổ áo Vương Dương, trên mặt biểu tình chợt trở nên cực kỳ đáng sợ.
     
  3. Xunhi

    Bài viết:
    43
    Thông Báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xin lỗi mọi người vì lâu như vậy vẫn chưa ra chương mới, cùng với lâu vậy mới lên đây nói lời xin lỗi. Nhưng vì dạo gần đây mình đang bận một số việc nên sẽ không thể up tiếp bộ truyện này nữa, với lại mình thấy đã có nhóm up hoàn hết bộ này rồi nên có lẽ mình sẽ không up tiếp nữa. Thật lòng cảm ơn mọi người đã theo mình trong 31 chương vừa qua, vô cùng cám ơn mọi người. Hiện tại đến hết tháng 7 năm nay mình sẽ rãnh, nếu đến lúc đó có bộ nào thú vị mình sẽ làm bộ đó cho mọi người nhé.

    Xin nhắc lại bộ truyện này đã có nhóm up hoàn nên mình sẽ không up tiếp nữa. Xin lỗi và cám ơn mọi người, hẹn sớm gặp lại mọi người.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...