Đam Mỹ Reset - Quân Trần

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Qsadboiz2k3, 12 Tháng tư 2022.

  1. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Tên truyện: Reset

    Tác giả: Quân Trần

    Thể loại: Đam mỹ

    Số chương (dự kiến) : 15 chương​

    [​IMG]

    Văn án:

    Cả một thế giới trống rỗng ẩn sâu trong trái tim em, hãy cứu em

    Em muốn xóa bỏ, muốn làm lại tất cả

    Đôi mắt cô đơn chơi vơi giữa màn đêm

    Liệu có bàn tay nào cho em nắm lấy?

    Em muốn xóa bỏ, muốn làm lại tất cả

    Còn anh thì sao?

    Tình cảm của em đã dành trọn cho anh rồi

    Em muốn quay về ngày xưa tươi đẹp ấy

    Và bắt đầu lại tất cả

    Giờ chỉ còn mình em lẻ loi nơi đây

    Xin hãy nắm lấy tay em, anh nhé

    Em muốn bắt đầu lại, muốn làm lại tất cả

    Khuất sau những đau thương đó

    Em muốn tìm lại nơi bình yên cho riêng mình

    Em muốn bắt đầu lại, muốn làm lại tất cả.

    "Em là một con robot được tạo ra bởi kỹ sư của trường đại học X, anh chính là người đầu tiên được thử nghiệm nó"

    "Qua 1 tháng, nó sẽ bị reset và không còn hoạt động được nữa"

    "Tôi xin hứa sẽ bên em ấy nhiều nhất có thể, để chứng minh cho toàn thế giới là: Robot có thể quan tâm và an ủi không kém gì con người"

    "Liệu rằng đó có thể trở thành hành động không? Hay chỉ là lời hứa suông mà thôi?"

    "Chào anh, em tên là.. Đức Chiến"

    "Chúng ta có thể.. làm bạn được chứ?"
     
    Con gà và con mèo thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng tư 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Chương 1: Hãy nhận tôi là em trai nhé!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thế giới này.. có thực sự tồn tại một con robot có thể tâm sự và trò chuyện với con người được không?"

    "Đã có một số ít người nhân tạo trên thế giới, nhưng chúng ta có thể tiến đến việc bán đại trà những con robot như thế được không?"

    "Con robot này sẽ là minh chứng của chúng tôi"

    Các tiến sĩ của trường đại học X đã tạo ra con robot với cấu trúc giống hệt con người với hy vọng có thể giúp ích cho cuộc sống hằng ngày của con người.

    "Đây là phiên bản thử nghiệm, rồi dần dần chúng tôi sẽ cải tiến tốt hơn để có thế đưa thế giới đến gần với robot hơn"

    Sáng kiến này đã được các lãnh đạo đánh giá rất cao trong khuôn khổ Hội nghị sáng tạo và phát triển công nghệ năm 2021, họ cũng rất mong chờ về một phiên bản hoàn thiện hơn của con robot này.

    Anh cũng là một trong những người phụ trách dự án robot tương lai này, vậy nên y cũng chính là người được thử nghiệm con robot này trong vòng 1 tháng.. đây chính là điều mà các kỹ sư vẫn còn đắn đo.. không biết có nên nói ra không?

    "Xin chào, tôi là Trần Đức Chiến, được tạo ra bởi các kỹ sư khoa Công nghệ của trường đại học X. Rất mong được làm quen với mọi người"

    Màn ra mắt vô cùng hoành tráng đã làm cho độ phổ biến của trường vượt ra khỏi biên giới Việt Nam, được biết đến trên toàn thế giới. Có lẽ chỉ riêng việc tạo ra một ý tưởng mới lạ đã đủ khiến cho truyền thông trầm trồ và thán phục rồi

    "Các cậu làm tốt lắm!"

    Hiệu trưởng rất hài lòng với thành tích đáng nể của khoa, nhờ vậy mà từ đó mọi người trong khoa đều được quan tâm và hỗ trợ đặc biết, khiến cho các khoa khác phải ghen tị

    "Trời, họ được quan tâm nhiều quá!"

    "Toàn giáo sư tiến sĩ trẻ tuổi, nhìn thích mắt quá đi à!"

    "Tôi ưng nhất tiến sĩ Hải, đã đẹp trai lại còn lạnh lùng nữa!"

    Nhưng các cô cũng không biết rằng, anh lại chính là người được tiếp cận và chăm sóc cậu như một người trong nhà thực sự..

    "Cậu sẽ ở cùng với Hải, mong rằng cả hai sẽ tạo được mối quan hệ tốt!"

    "Cảm ơn trưởng khoa, tôi sẽ sống thật tốt với anh ấy, người không cần phải lo lắng đâu!"

    "Được rồi, hai người về cẩn thận nhé!"

    "Dạ vâng, em chào trưởng khoa ạ!"

    Cậu được dẫn đến bãi đỗ xe của trường, nhìn khung cảnh xung quanh, y cảm nhận được đó là những thứ rất mới mẻ..

    "Cậu lên xe đi!"

    "À vâng, tôi lên ngay đây"

    Được ngồi trên xe ô tô, cậu hào hứng không kém gì con nít vậy..

    "Cậu thắt dây an toàn vào đi!"

    Cậu loay hoay không biết dây an toàn ở đâu, thì anh đã hướng về sau ghế y lôi ra sợi dây cố định rồi cột vào đầu chốt ở cuối ghế, khiến cậu vô cùng bất ngờ

    "Đây là sợi dây an toàn, biết chưa nhóc ngốc!"

    "Tôi không phải là nhóc ngốc!"

    Trên đường đi, cậu rất háo hức với những hoạt động đang diễn ra ở ngoài xe, ngây ngô như đứa con nít mới lớn, khiến một con người lạnh lùng như anh có lúc cũng phải bật cười vì sự dễ thương của đứa nhóc này.

    Lúc xe anh tiến vào khu chung cư, cậu bỗng hỏi anh một câu:

    "Anh Hải à, anh có thể nhận tôi.. làm em trai được chứ?"

    "Cậu muốn làm em trai tôi à?"

    "Đúng vậy, dù chưa biết tương lai ra sao, nhưng mong anh hãy nhận tôi là em trai nhé!"

    Anh ngạc nhiên vô cùng, vì mới gặp nhau lần đầu mà cậu đã đưa ra đề nghị này rồi sao?

    Nhưng với tính cách lạnh lùng của anh, thật khó để anh có thể đồng ý ngay và luôn được.

    "Tôi không cần đâu! Dẫu sao cậu cũng chỉ là người máy thôi mà!"

    Anh vẫn nhất quyết giữ quan điểm của mình và điềm tĩnh bước lên nhà, mặc cho cậu liên tục chất vấn anh mãi không thôi, và cuối cùng khi không thể thuyết phục được nữa, những giọt nước mắt đầu tiên của cậu đã rơi ra

    Anh nhìn thấy cảnh tượng đó, bất chợt lòng y mềm nhũn, không thể nói được điều gì nữa

    "Anh ghẻ lạnh với tôi vì chỉ là một con người nhân tạo thôi sao? Vậy thì thà tôi ra ngoài để hưởng một cuộc sống tự do còn hơn phải sống với một người vô tâm như anh"

    Cậu toan bước đến phía thang máy nhưng vẫn không ngăn được cánh tay của anh níu lại và ôm chặt lấy thân hình của cậu, dù có giận đến thế nào, nhưng khi nhận được lời an ủi từ y, người cũng không thể chối từ được.

    "Được rồi, tôi sẽ nhận cậu là em trai được chưa? Mau nín đi, nhìn cậu khóc trông xấu lắm"

    "Anh còn trêu tôi nữa à!"

    Nhân tiện cậu cũng đấm nhẹ vào lưng anh vài cái cho bõ cơn tức, ai bảo y chọc tức cậu chứ!

    "Cậu biết tận dụng gớm nhỉ!"

    "Đương nhiên, giờ anh mới biết thì quá muộn đấy"

    "Thôi vào nhà đi, đứng ở ngoài mãi làm gì"

    "Được rồi, anh mở cửa đi"
     
    Con gà và con mèo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2022
  4. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Chương 2: Ngoan, có tôi ở đây rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh cửa mở ra, và cậu thực sự đã bị choáng ngợp trước không gian tuy nhỏ nhưng rất ấm cúng của nhà anh. Tất cả mọi thứ từ ghế sofa, cái TV cho đến chú cún nhỏ ở góc nhà, sớm muộn gì cậu cũng sẽ được tận hưởng những thứ đó mà thôi!

    "Bin, mau lại đây chào khách nào!"

    Chú chó không ngần ngại chạy đến và trèo thẳng lên người cậu, khiến cậu vô cùng bất ngờ.. nó không hề sợ người lạ sao?

    "Chó của anh không sợ người lạ sao?"

    "Đúng vậy, nó rất tăng động và hiếu khách, hầu như có ai đến là nó hay làm vậy lắm!"

    "Ui dễ thương quá đi!"

    Nhìn cậu ôm con chó trêu đùa, anh nhoẻn miệng cười một cái. Đứa nhóc này.. ngây thơ đến thế sao?

    "Thôi cậu vào nghỉ đi, để tôi đi nấu cơm"

    "Tôi có thể phụ anh mà, anh cứ yên tâm"

    "Tôi không thể tin tưởng cậu được, hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, nhóc con!"

    "Đừng gọi tôi là nhóc con!"

    Nói rồi cậu lủi thủi ra phía sofa để ngồi, còn anh tiến vào trong bếp để nấu cơm, nhưng thật trớ trêu khi tủ lạnh nhà anh lại không còn nhiều nguyên liệu, dù không muốn nhưng y buộc phải bỏ đứa nhóc kia ở nhà thôi

    Anh ra ngoài nói với cậu về việc vừa rồi, và cậu cũng không lấy gì làm ngạc nhiên vì y ở một mình mà, đâu có trữ nhiều đồ chứ!

    "Tôi xin lỗi nhưng cậu có thể trông nhà giúp tôi được không? Tôi xuống siêu thị mua ít đồ ăn rồi sẽ về ngay"

    "Không sao đâu, tôi rất hiểu điều đó mà, anh cứ đi đi"

    "Mà trước khi đi, cậu nghe tôi dặn này: Nếu bên ngoài có tiếng chuông, cậu tuyệt đối không được mở cửa nhé, dạo này ở đây đang xảy ra nhiều vụ trộm lắm đó!"

    "Tôi hiểu rồi!"

    "Vậy tôi đi đây"

    "Anh đi nhé"

    Anh lấy chiếc áo khoác vắt trên đầu ghế và nhanh chóng ra ngoài, còn cậu vì quá buồn chán nên đã quyết định mở TV lên xem. Và đúng như anh nói, mục tiêu tiếp theo của tên trộm chính là nhà y..

    Vừa được 5 phút, bên ngoài cửa có tiếng chuông, cậu định ra mở nhưng chợt nhớ ra lời anh dặn, nên cậu quyết định ngồi yên trong phòng khách và không bước ra ngoài nữa

    Dường như đã hiểu được ý định của cậu, hắn đã chuẩn bị sẵn một máy phá khóa điện tử chuyên dụng để phá hỏng khóa nhà anh. Nhận thấy có tiếng bước chân ở bên ngoài, cậu vội vàng kiếm một góc nào đó để trốn, nhưng tốc độ của cậu không thể sánh được với khả năng nhạy bén của hắn, chỉ trong chốc lát đã tóm cổ lấy cậu, khiến người vô cùng sợ hãi

    "Ranh con khôn gớm nhỉ? Mày tưởng có thể thoát được bàn tay của tao hả? Mau khai nhanh, chỗ để tiền ở đâu?"

    "Tôi không biết.."

    "Mày đừng có giả nai, mau nói nhanh!"

    "Tôi không biết thật mà!"

    "Mày chọc nóng tao rồi đấy! Để tao đi tìm!"

    Nói rồi hắn ném thẳng cậu xuống sàn nhà, do quá sợ nên y đã ngất đi ngay sau đó, mặc cho tên trộm đang bới tung khắp nhà lên.

    "Chết tiệt! Chẳng có thứ gì có giá trị cả!"

    Quay ra phía sau, thấy cậu ngất lịm đi, hắn không buồn quan tâm mà cuốn gói ra khỏi nhà ngay lập tức. Mình chọn nhầm nhà rồi!

    Nhưng vừa ra khỏi cửa thì anh cũng vừa lúc về tới, nhận thấy đó chính là tên trộm ẩn danh bấy lâu nay, thế là y đã cho hắn vài quả đánh chí mạng để hắn không còn cơ hội chạy thoát nữa!

    "Mi chọn nhầm nhà rồi.. hãy ngoan ngoãn về đồn cảnh sát đi!"

    Ngay sau đó, cảnh sát đã đến để giải áp hắn về đồn, còn người dân ở khu chung cư cảm thấy vô cùng mãn nhãn. Cho đáng đời cái thói ăn cắp vặt đi!

    Và rôi anh chợt nhận ra.. đứa nhóc trong phòng.. có bị hắn làm gì không?

    Anh vội vàng mở cửa phòng ra và phát hiện căn nhà đã bị bới tung lên, và ở phía góc của phòng khách, bóng dáng cậu đang nằm đó và bất động. Y hốt hoảng chạy đến đỡ cậu dậy.. tên trộm chết tiệt.. dám động đến người của ta à!

    "Chiến, cậu tỉnh lại đi!"

    Sau một hồi, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại, vừa nhìn thấy anh, mặt y dần trở nên mếu máo, cảm giác như sắp khóc đến nơi rồi..

    "Cậu có sao không? Tại sao cậu lại không nghe lời tôi vậy!"

    "Tôi.. không biết.. tên trộm có đồ phá khóa.. hắn vào và túm lấy cổ tôi.. bắt tôi nói xem tài sản ở đâu.. rồi hắn ném mạnh xuống sàn.. tôi sợ quá nên ngất đi.. từ đó tôi không biết hắn làm gì nữa.. Thực sự.. tôi rất sợ.. sợ lắm!"

    Bất chợt cậu òa lên khóc như một đứa trẻ, anh nhanh chóng ôm lấy cậu và an ủi:

    "Thôi đừng khóc nữa, tôi xin lỗi vì đã để cậu ở nhà một mình"

    "Hức.. hức.. anh là đồ đáng ghét!"

    "Được rồi, tôi đáng ghét.. cậu muốn đánh tôi thế nào cũng được"

    Anh khẽ đẩy người cậu ra, dùng tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt người, cho đến lúc này, cậu mới chịu nín đi. Thật là.. sao mình lại khóc trước mặt người khác vậy.. ngại quá đi!

    "Ngoan, có tôi ở đây rồi, cậu đừng sợ nữa nhé!"

    Và rồi anh đỡ cậu dậy và đưa y về phía ghế sofa để ngồi, mới ngày đầu đã gặp chuyện không hay rồi!

    "Ngồi nghỉ ngơi đi, tôi vào bếp nấu bữa tối đây"

    "Tôi xin lỗi anh, vì tôi mà anh phải chịu khổ rồi.."

    "Không sao đâu, cậu cứ yên tâm đi.."

    Nói rồi anh vội vào bếp để chuẩn bị bữa tối, vừa làm mà anh không thể nhịn được cười.. đứa nhóc này gọi mình là đồ đáng ghét sao!

    Còn ở phía bên ngoài, cậu cũng không chịu được mà tự vả vào mặt mình vài cái. Tại sao mình lại làm điều ngu ngốc đó vậy!
     
    Con gà và con mèo thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng tư 2022
  5. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Chương 3: Chiến là sản phẩm lỗi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong bữa cơm, cả anh và cậu đều không dám nhìn mặt nhau dù chỉ một chút. Cậu ngại ngùng vì việc làm của mình, còn anh thì không thể nhịn cười khi nhìn khuôn mặt của cậu đỏ ửng như trái cà chua, vậy nên bữa ăn đã kết thúc rất nhanh chóng trong trạng thái im lặng của cả hai. Chưa lúc nào mọi việc lại diễn ra nhanh chóng như vậy.

    Và đương nhiên, anh là người xử lý chỗ bát đũa kia, dù cậu rất muốn giúp anh nhung ý định đó đã ngay lập tức bị y gạt phăng, một đứa nhóc vụng về yếu đuối như thế, anh không thể an tâm được

    "Sao anh cứ ngăn cản tôi phụ giúp anh vậy?"

    "Cậu còn vụng về lắm, tôi không thể tin tưởng được"

    "Anh hãy gạt chuyện đó sang một bên và chứng minh xem tôi vụng về ở điểm nào?"

    "Cậu òa khóc lên như một đứa con nít, còn bảo tôi là đồ đáng ghét mà. Vậy có khác gì tôi đang trông trẻ không?"

    "Anh dám cà khịa tôi sao? Hôm nay nhất định tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

    Cậu tiến đến đấm túi bụi vào anh, nhưng y đâu dễ để bị ăn hành như thế.

    Anh ung dung né từng cú đấm của cậu, khiến y cay cú vì không thể làm được gì.

    "Anh nói tôi muốn đánh anh thể nào cũng được cơ mà!"

    Động tác né của anh cứ thế ít dần, và cuối cùng y đành phải để cho cậu xử đẹp mà không nói một lời nào, cho đứa nhóc này đánh chán thì thôi!

    Và kết quả, cậu cũng bất lực trước sự lì lợm của anh nên đã dừng lại hành động của mình không lâu sau đó.

    "Đánh chán rồi thì ra ngoài phòng khách đi, cho 'kẻ đáng ghét' này rửa bát nhé"

    "Anh có im đi không?'

    Cậu bị chọc cho suýt rơi lệ, cũng may là y đã kịp kiềm chế cảm xúc của mình lại, lại để cho anh nhìn thấy thì mất mặt lắm

    Nhưng phản xạ của anh rất nhạy, nhìn thấy đôi mắt cậu ngấn lệ, anh đã tiến đến gần nói lời an ủi với cậu. Một ngày không biết phải dỗ dành bao nhiêu lần nữa!

    " Có lẽ tôi chọc cậu hơi quá trớn rồi.. cho tôi xin lỗi nhé "

    " Tôi bình thường mà, có gì đâu mà anh phải nói lời xin lỗi! "

    Giấu đầu hở đuôi, quả thực đôi mắt cậu đã sưng đỏ lên như muốn tuôn lệ ra đến nơi, sao anh ta tinh dữ vậy?

    " Chiến, đừng giận dỗi nữa, cậu còn muốn tôi phải dỗ dành cậu đến khi nào nữa đây? "

    " Tôi không muốn giận dỗi đâu, nhưng chẳng hiểu sao đôi mắt tôi cứ muốn rơi lệ ấy! "

    Lại một lần nữa, nước mắt rơi ra, cậu lại khóc lóc thảm thiết, khiến anh không biết phải giải quyết ra sao nữa.

    " Tôi không muốn khóc mà.. Anh phải tin tôi chứ! "

    " Thôi, cậu nín đi, tôi thương! "

    Anh bế cậu ra ngoài phòng khách, và nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch nước mắt trên khuôn mặt cậu. Đứa trẻ này sao khóc nhiều dữ vậy!

    " Ngồi ngoan, để tôi đi rửa bát. Tí xong việc, tôi sẽ chơi cùng với cậu được chưa? "

    " Tôi không phải con nít mà! Sao anh không tin tôi vậy! "

    " Tôi tin cậu mà! "

    Nói rồi anh đi vào phía trong bếp để rửa bát. Vừa làm nhưng những lời nói của cậu cứ vương vấn đầu y mãi không thôi, phải chăng, Chiến chính là sản phẩm lỗi?

    Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, anh đi ra và nhìn thấy cậu đang gục ngủ trên ghế sofa, y tiến đến và bàn tay bất chợt khẽ vuốt lên mái tóc của cậu, vẻ ngây ngô, trong sáng của người đã khiến y quên hết những muộn phiền xung quanh, và trở nên vui vẻ nhiều hơn. Phải chăng Chiến là chỗ dựa tinh thần của anh sau một ngày dài mệt mỏi sao?

    " Dù có thế nào đi nữa, thì cậu vẫn mãi là đứa nhóc của tôi, Chiến à! "

    Và rồi anh bế cậu vào phòng ngủ của mình, không quên đắp chăn cho người và cuối cùng là một nụ hôn lên trên trán cậu, kèm theo một lời nói

    " Ngủ ngon, cục cưng của tôi! "

    Anh đi ra khỏi phòng ngủ để giải quyết một số công việc còn tồn dư trên trường, cánh cửa vừa đóng lại, đôi mắt cậu chợt mở ra và đôi môi nhoẻn cười vì quá hạnh phúc. Tôi sẽ ngủ ngon, anh không cần phải lo lắng nhé!

    Đang làm việc say sưa, bỗng nhiên có một cuộc gọi đến số máy của anh, y nhấc máy lên nghe, giọng nói vừa vang lên, anh đã biết luôn đó chính là một trong những tiến sĩ đã tạo ra" Trần Đức Chiến "- Xuân Bách

    " Cậu gọi cho tôi có chuyện gì vậy?'

    "Tình hình Chiến thế nào? Tôi lo lắng cho cậu ấy quá"

    "Mọi thứ đều ổn, nhưng chỉ còn.. một khúc mắc nhỏ mà thôi"

    "Khúc mắc gì vậy?" đầu dây bên kia sốt sắng

    "Tại sao.. cậu ấy lại khóc nhiều và quấy nhiễu như một đứa con nít vậy?"

    "À.. tôi.."

    "Đừng nói là.. cậu đã cài nó vào bộ não của Chiến đấy nhá?"

    "Tôi xin lỗi.. lúc đó tôi rất muốn cậu ấy có cảm xúc trẻ con nên đã lập trình để đưa nó vào trong bộ não của cậu ấy, lúc đó chỉ là cho vui thôi, nhưng tôi lại quên mất không xóa nó khỏi tâm trí của cậu ấy, và kết quả như anh đã thấy đấy"

    "Liệu ngày mai.. cậu có thể giúp tôi xóa điều đó đi được không?'

    " Xóa đi thì dễ, nhưng không biết cậu ấy có chấp nhận không? "

    ".. Tôi sẽ cố gắng thuyết phục cậu ấy, mai cậu cứ chuẩn bị đi "

    " Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị thật chu đáo. Chúc anh ngủ ngon! "

    " Chúc cậu ngủ ngon! "

    Anh cúp máy, trong lòng tràn đầy suy tư.. liệu rằng.. cậu có chấp nhận điều đó không?

    " Anh.. anh là ai? "

    " Tôi là tiến sĩ đã tạo ra cậu, Mr. X "

    " Tại sao anh lại đưa tôi đến đây? "

    " Vì sao ư? Vì cậu chỉ là công cụ thí nghiệm thôi, giờ đã hết giá trị tận dụng, tôi buộc phải đưa cậu về vị trí ban đầu thôi! "

    " Không, đó không phải là sự thật, mau thả tôi ra! "

    " Đã quá muộn rồi, chúc cậu ngủ ngon, Trần Đức Chiến! "

    Chiếc máy xóa ký ức được khởi động, cậu liên tục kêu gào trong vô vọng

    " Anh Hải, hãy cứu tôi, đừng bỏ tôi mà! "

    Tiếng hét lớn trong giấc mơ làm cậu tỉnh giấc, ôi giấc mơ đó đáng sợ quá!

    Ngước sang bên cạnh, là một chiếc gối trống không, cậu thắc mắc không biết anh đang làm gì vậy?

    Cậu ôm đầu bước ra phòng khách, thấy anh đang nằm trên ghế sofa, đột nhiên lòng cậu có chút thương xót. Từ tối đến giờ, anh đã chịu khổ vì cậu nhiều rồi!

    Cậu lấy chăn từ phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp lên người anh và sau đó bước về phòng ngủ tiếp. Chúc anh ngủ ngon nhé!

    Nhưng thật không ngờ, vừa lúc cậu đi vào, anh chợt mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy trên người mình là một tấm chăn mỏng, y thực sự không biết phải thể hiện cảm xúc của mình ra sao nữa. Đứa nhóc này.. thực sự đã trưởng thành rồi sao?

    Anh cầm chăn bước vào phòng ngủ, khẽ đắp chăn cho cậu và sau đó.. vòng tay của y nhẹ nhàng ôm lấy phần eo của cậu và cứ thế chìm dần vào giấc ngủ sâu.

    " Cậu ngoan lắm, Chiến à!"
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng tư 2022
  6. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Chương 4: Chuộc lại lỗi lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, cậu lờ mờ tỉnh giấc và phát hiện ra chiếc chăn mà hôm qua y đưa ra cho anh đang ở đây, không lẽ hôm qua anh đã vào phòng và ngủ cùng với cậu sao?

    Từng bước chân đưa cậu bước vào phòng bếp, và đập vào mắt y là hình ảnh anh đang tận tay chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, từng thao tác như thái cà chua, xào nấu mọi thứ.. khiến cậu cảm thấy rất thán phục

    "Nhóc dậy rồi hả? Mau đi đánh răng rửa mặt rồi vào đây ăn sáng đi!"

    "Nhìn anh nấu ngon quá cơ.."

    "Thế có ngon bằng tôi không?"

    Cậu đỏ mặt quay về hướng phòng vệ sinh, giọng ấp úng:

    "Tôi không dám đâu!"

    Anh bật cười, đùa có tí thôi mà ngại dữ vậy nhóc?

    Trong khi thưởng thức bữa sáng, anh chợt nhớ đến chuyện hôm qua mà mình nói với Bách, thế là y quyết định đưa lời đề nghị đó với cậu, không biết cậu có chịu đồng ý không..

    "Này Chiến, tôi hỏi cậu điều này, không biết cậu có thấy phiền không?"

    "Không sao đâu, anh cứ nói đi"

    "Cậu.. có muốn thoát khỏi nhân cách trẻ con không?"

    Chưa cần anh phải giải thích, cậu đáp lấy một cách tỉnh bơ, khiến y vô cùng bất ngờ

    "Muốn chứ, tôi cũng rất bí bách với nhân cách này, giờ bỏ đi lại càng thoải mái hơn chứ sao?"

    Nhìn cậu ăn trong bộ dạng nhồm nhoàm, anh không nhịn được mà lấy một chiếc khăn giấy định tiến đến lau miệng cậu, nhưng đã bị đối phương lấy khỏi tay và tự mình lau sạch những vết đồ ăn còn dính ở ngoài miệng. Thật đúng là.. nhóc đã có thể tự lo cho bản thân mình được rồi!

    "Cậu đi thay đồ đi, bát đũa để đấy tôi lo"

    "Nhưng tôi.. không có quần áo"

    "Cậu vào đây, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi"

    Anh tiến đến góc tủ, lấy bên trong ra một chiếc áo hoodie màu vàng in hình Minions, với một chiếc quần gió YN và đưa cho cậu:

    "Mau mặc vào đi, tôi không biết gu cậu thế nào nên nếu không hợp thì cậu đừng trách tôi nhé"

    Cầm quần áo trên tay, cậu ngơ ngác một hồi mà không thể nhận ra được là mình đang làm gì.. y.. đã nợ anh quá nhiều rồi.

    "Còn đứng đấy làm gì? Hay lại phải để tôi thay hộ cậu nữa?"

    "Tôi tự thay được mà!"

    Cậu đẩy anh ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Trời ơi, lại để anh ấy phiền lòng nữa rồi!

    Sau một hồi, cậu bước ra khỏi phòng ngủ, và anh đã thực sự choáng ngợp trước khí chất ngời ngợi của y. Trông đáng yêu và dễ thương quá đi!

    "Anh nhìn tôi chăm chú thế? Bộ tôi đẹp quá à?"

    "Phải, đẹp không kém gì.. một đứa con nít mới lớn cả"

    "Anh trêu tôi ít thôi!"

    "Rồi rồi, cậu lại khóc nữa thì tôi mệt lắm đấy!"

    "Anh im đi, tôi không muốn nói về việc đó thêm một lần nào nữa!"

    "Chờ tôi một chút, cậu ở ngoài này đợi đi, cấm xuống trước đấy!"

    "Yên tâm, tôi không dại đến mức đó đâu!"

    Nhưng với bản tính thích khám phá mọi thứ xung quanh, nên cậu nhanh chóng bị cuốn vào suy nghĩ đó và đi ra khỏi nhà từ lúc nào không hay.

    Và đúng như dự đoán, cậu đã bị anh bắt tại trận ngay tại sảnh chung cư, cái tội đi lang thang mà không được sự cho phép của "người nhà" đây!

    "Sao cậu cứ phải để tôi lo lắng vậy? Tôi suýt bị tiền đình khi không thấy cậu ở trong nhà đấy!"

    "Tôi xin lỗi! Nhưng cũng vì tôi muốn biết nhiều về mọi thứ xung quanh, nên.."

    "Nên mới tự ý ra ngoài chứ gì? Có khi từ giờ, tôi sẽ 'giám sát' cậu mọi lúc mọi nơi thôi, không thể để tình trạng này tiếp diễn nữa"

    "Đừng mà, tôi xin anh đấy!"

    Mặc cho lời cầu xin của cậu ngày càng lớn hơn, anh vẫn nhất quyết với lựa chọn của mình. Là người thử nghiệm, anh không thể để cậu rơi vào tay người khác được

    Một lúc sau, xe đã có mặt tại bãi đỗ xe của trường đại học X, vừa mới xuống xe, anh và cậu đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, đặc biệt là phụ nữ. Chàng trai tên Chiến đó.. được anh nhận chăm sóc sao?

    "Sao mọi người cứ chăm chú nhìn hai chúng ta vậy?"

    "Không có gì đâu, họ tò mò thôi ấy mà. Ta đi vào trong thôi"

    Cậu bị anh nắm chắc bàn tay rồi đi vào trong, không để cho y đi linh tinh nữa. Mấy cô gái ở ngoài bị rắc cơm chó không thương tiếc, trời ơi, chúng tôi chưa có bồ mà!

    Anh đưa cậu đến phòng của tiến sĩ Bách, vừa mở cửa phòng ra, đối phương đã chào đón vô cùng nồng nhiệt:

    "Hai người đến rồi sao?"

    "À giới thiệu với cậu, đây là Bách-đồng nghiệp của tôi"

    "Chào anh, có vẻ như từ sau lần ra mắt hôm đó, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ?"

    "Đúng vậy, tôi rất vui khi được gặp mặt cậu đấy!"

    "Cảm ơn anh nhiều nhé!"

    "Bây giờ chúng ta vào việc chính nhé, chắc là anh Hải cũng đã nói với cậu về vấn đề này rồi đúng không?"

    "Đúng vậy, tôi đã nghe anh ấy nói qua"

    "Thực ra, người lập trình nên nhân cách đó.. chính là tôi"

    ".. Thật sao?"

    "Phải, để chuộc lấy lỗi lầm đó, tôi sẽ xóa bỏ nhân cách ấy cho cậu"

    "Được rồi, anh cứ tiến hành đi, có vấn đề gì, anh cứ báo cho tôi là được"

    "Vậy tôi xin phép được đưa Chiến vào bên trong nhé!"

    Nhận được cái gật đầu của anh, y mới dám đưa cậu vào phòng máy để tiến hành công việc của mình

    Cậu được đưa vào trong buồng máy và được lập trình một mã code đặc biệt làm cho bộ não tạm thời được đưa vào trạng thái bảo trì. Sau một vài bước đơn giản, y đã xóa bỏ nhân cách đó cho cậu mà không ảnh hưởng gì đến ký ức của người. Sau 5 phút, cậu đã tỉnh lại, và người bên cạnh y không phải là tiến sĩ Bách, mà đó lại chính là anh..

    "Là anh sao? Thế anh Bách đâu rồi vậy?"

    "Cậu ấy có tiết dạy nên đi trước rồi"

    "Ra là vậy, mà cũng thật may mắn khi tôi gặp được người như anh ấy, vừa tốt bụng, đẹp trai, lại còn tài giỏi nữa"

    Máu ghen của anh bỗng nổi lên trong người, và y không ngần ngại hỏi lại cậu về câu nói vừa rồi

    "Cái gì? Tôi không giỏi bằng cậu ta á? Mấy cái đơn giản đó tôi làm dễ như ăn cháo, chẳng qua tôi không thích thể hiện thôi"

    "Vậy sao anh không làm đi, việc gì phải nhờ anh Bách cho mất công ra?"

    "Là vì cậu ấy muốn sửa lỗi của mình thôi, chứ không thì tôi đã giải quyết hộ rồi"

    Cậu không thể cãi được nữa, cuối cùng đành phải im lặng nghe anh nói tiếp

    "Tôi không đẹp trai, không tốt bụng mà còn cầm một đứa nhóc tuổi mới lớn về chăm hả?"

    "Thôi, anh đẹp trai, tốt bụng, vừa ý anh chưa?"

    "Vậy là được rồi, cậu ngoan lắm!"

    Anh vô thức khẽ vuốt lên mái tóc màu hạt dẻ của cậu, từ lúc nào mà y lại có sở thích này vậy?

    "Nay tôi không có tiết, cậu muốn đi chơi một vòng thành phố không?"

    Nghe đến từ "chơi", không cần biết là đùa hay thật, cậu đã đáp lại tăm tắp mà không bị vấp một chữ nào. Đúng là nhóc con ham chơi!

    "Có chứ, tôi sẽ đi!"

    "Vậy thì cậu ra ngoài sảnh chờ nhé, tôi đi vệ sinh chút"

    "Được, anh đi đi"

    Tranh thủ được dịp, cậu quyết định tham quan tòa nhà này một chút, thật không ngờ nó lại đẹp như thế!

    Kiến trúc ống trụ độc đáo kết hợp với thiết kế cầu thang dạng xoay vòng, thực sự đã khiến cậu choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    Sau một hồi, cuối cùng anh cũng ra đến sảnh của tòa nhà để đưa cậu đi chơi theo đúng như lời hứa của mình. Lần đầu cho cậu nhóc thoải mái một chút cũng chẳng sao đâu!
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng tư 2022
  7. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Chương 5: Chỉ còn 1 tháng?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh đi nhanh lên, tôi không đợi được đâu "

    " Lại đây chơi với tôi, anh cứ đứng đấy chờ làm gì? "

    " Đã đưa tôi đi chơi, thì anh cũng phải hoàn thành trách nhiệm của mình chứ "

    Nguyên cả buổi đưa cậu đi chơi, anh thường xuyên bị thằng nhóc này rầy la, ép y phải chơi những trò mà mình không thích. Vậy rốt cuộc ai mới là người làm chủ cuộc chơi này?

    Cuối cùng anh đã ngăn cản việc vui chơi quá đà của cậu bằng việc đưa cậu vào tiệm ảnh để chụp vài bức làm kỷ niệm.

    Sau khi đã chọn được góc hình ưng ý, thợ chụp ảnh bảo hai người tạo dáng với nhau để bức ảnh chụp lên có chất lượng tốt nhất

    " Cậu đứng hẳn hoi lên, chụp có cái ảnh thôi mà cũng khó vậy hả? "

    " Tôi xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh mà "

    " Cậu lại gần đây "

    " Để làm gì vậy? "

    " Cậu nghe tôi đi, đừng để tôi cáu "

    " Được rồi, tôi đến liền đây "

    Và khi cậu vừa đến gần, anh đã trực tiếp dùng tay mình ôm trọn phần eo của cậu, khiến đối phương vô cùng ngỡ ngàng

    " Sao anh lại ôm tôi vậy? Ngại chết đi được "

    " Cậu là em trai tôi, đến một cái ôm cũng không được à? "

    " À được, anh cứ thoải mái đi "

    Thế là ngoài những bức ảnh bình thường ra, hai người còn có hẳn một album chủ đề 'tình nhân' rất đẹp mắt

    Ôm nhau, hôn nhau.. đều được hội tụ đầy đủ trong đó

    " Thực ra hôm đó.. tôi biết anh đã hôn lên trán tôi rồi "

    " Lúc đó cậu tỉnh sao? "

    " Đúng vậy, nhưng tôi thấy vui lắm "

    " Vui sao? "

    Nhìn thấy cậu nở nụ cười tươi, anh lại không khỏi dao động. Phải chăng mình đã phải lòng cậu bé này rồi sao?

    Lịch trình chiều nay của 'nóc nhà' Chiến vẫn chỉ là ăn chơi hết cái thành phố này, khiến ví tiền của anh càng ngày càng vơi dần. Trời ơi chỗ tiền tích góp của tôi!

    " Cậu có thương cho hầu bao của tôi không vậy? "

    " Tôi xin lỗi, nhưng vì vui quá nên.. "

    " Thôi cậu chơi nốt đi "

    Cậu có chút hậm hực, nhưng vì công sức của anh nên cuối cùng y không có muốn chơi tiếp một trò gì nữa.

    Chơi chán chê, trời cũng đã ngả vàng. Thế là cả hai quyết định đi về nhà để nghỉ ngơi cũng như chuẩn bị bữa tối sao cho chu đáo nhất. Vì tối nay Bách sẽ qua nhà anh chơi, và đương nhiên cậu cũng rất háo hức về điều đó.

    " Chào mọi người, tôi đến rồi đây! "

    Bóng dáng Bách bước vào, xách theo một túi trái cây. Và thật bất ngờ khi cậu lại là người đón tiếp y với một vẻ mặt tươi như nở hoa:

    " Anh đến rồi sao? Mời anh vào trong nhà nhé! "

    " Cảm ơn em, thế Hải đâu rồi vậy? "

    " Anh ấy đang.. "

    " Đang làm bạn với bếp nhé "tiếng anh từ trong bếp vọng ra

    " Có cần tôi phụ một tay không? "

    " Cậu là khách, mọi việc cứ để tôi lo. Chiến mau dẫn anh ấy vào nhà đi! "

    " Vâng, em biết rồi! "

    Y được cậu dẫn vào bên trong phòng khách, đúng là.. không hề thay đổi chút nào cả

    " Anh uống nước đi! "

    " Cảm ơn em! "

    Bầu không khí trầm lắng một chút.. cho đến khi cậu chủ động bắt chuyện với y:

    " Chuyện sáng nay.. em cảm ơn anh nhiều nhé. Thực sự em không biết phải đền đáp anh điều gì nữa "

    " Là chuyện nhỏ ấy mà, em không cần phải bận tâm đâu "

    " À đợi em một chút, em có một món quà nhỏ, mong rằng anh sẽ thích nó "

    Cậu tung tăng chạy vào bên trong phòng ngủ để lấy, nhưng do không để ý, nên cậu đã bị trượt chân, rất may y đã kịp thời đỡ lấy. Thật là mất mặt quá đi!

    " Em không sao chứ? "

    " Dạ vâng.. em không sao ạ "

    " Lần sau nhớ để ý một chút.. dạo này trời nồm ẩm, nền nhà trơn lắm đấy "

    " Dạ vâng ạ "

    Sau một hồi, cậu cầm ra một con gấu Bear nhỏ màu nâu và trực tiếp đưa ra trước mặt y rồi nói:

    " Đây, tuy món quà hơi con nít một xíu, nhưng anh hãy nhận cho em vui nhé "

    Đây là lần đầu tiên, y được tặng một món quà đẹp như thế này. Vậy nên y nhẹ nhàng cầm lấy con gấu từ tay cậu và không quên nói lời cảm ơn:

    " Cảm ơn em nhiều nhé, anh thích lắm! "

    " Vậy là em vui rồi! "

    " Chiến, Bách, cả hai mau vào đi, bữa tối đã xong rồi "

    " Bọn tôi vào ngay đây "

    Anh để con gấu ở sofa rồi cùng cậu đi vào bếp. Món quà đó.. nhất định anh sẽ giữ gìn cẩn thận!

    " Vừa nãy có chuyện gì mà nhóc cười tươi dữ vậy? "

    " Hì, không có gì đâu, chuyện vặt thôi ấy mà "

    Nhưng cậu không thể giấu được, vì người ngồi cạnh cậu đã nói ra toàn bộ sự thật

    " Đứa trẻ này tặng tôi một con gấu bông ấy mà, cậu không cần phải tò mò đâu "

    " Tôi tò mò làm gì? "

    " Thôi hai anh mau ăn đi, cơm canh nguội hết rồi "

    Và cậu một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của hai người. Ngay cả việc ăn mà cũng không xong nữa à?

    " Sao hai anh nhìn em dữ vậy? Bộ mặt em dính gì à? "

    " À không vấn đề gì đâu, em cứ ăn đi "

    Bữa cơm hôm nay như là một cuộc đối đầu cân não giữa Hải và Bách, rốt cuộc em ấy quan tâm đến ai nhiều hơn?

    Sau khi ăn xong, cậu phụ giúp hai anh dọn dẹp bát đũa và đương nhiên bị đuổi ra khỏi phòng khách không thương tiếc. Trời ơi cho em làm đi mà!

    " Chiến tặng cậu con gấu bông thật hả? "

    " Đúng rồi, chắc là muốn cảm ơn tôi chuyện hồi sáng ấy mà "

    " Thế mà em ấy lại chẳng tặng tôi được món gì cả, cứ bắt nạt tôi mãi thôi! "

    " Haha, thì cậu cứ chờ đến dịp nào đó đặc biệt, kiểu gì em ấy cũng tặng cho cậu thôi, có khi còn đẹp hơn món quà của tôi ấy chứ! "

    " Mong là thế, chứ tôi cũng mệt mỏi lắm rồi "

    " À về chuyện của Chiến, thực ra vẫn còn một điều nữa mà trưởng khoa đã giấu cậu, tôi nghĩ rằng cậu cũng cần phải biết "

    " Là chuyện gì vậy? "

    " Thực ra Chiến chỉ là.. sản phẩm thử nghiệm mà thôi. Sau 1 tháng nữa, em ấy sẽ bị đưa về trạng thái ban đầu, và không thể khôi phục trở lại được nữa "

    Chiếc đĩa trên tay anh suýt tí nữa thì rơi xuống nền nhà.. đó không phải là sự thật.. đúng không?

    " Tôi không đùa cậu đâu, đó hoàn toàn là sự thật "

    " Tại sao chuyện quan trọng vậy, mà bây giờ cậu mới nói với tôi? "

    " Là vì trưởng khoa cứ bắt tôi phải giấu kín, nhưng từ lúc thấy cậu và Chiến thân thiết nhanh quá, tôi đã suy nghĩ lại và cuối cùng là nói cho cậu biết đây "

    Anh như người mất hồn.. vậy là.. mình chỉ còn được ở bên em ấy 1 tháng nữa sao?

    " Hải, cậu có sao không? "

    " À tớ không sao, cất giùm tớ mấy cái chén nhé, tớ ra ngoài một chút "

    " Được rồi, cứ để tớ làm nốt cho "

    Anh bước ra ngoài, thấy cậu đang xem TV, mà lòng y cảm thấy rất lo sợ.. Phải.. y sợ mất cậu.. mất một người em trai mà cậu thương nhất.. nó đau lắm

    " Anh Hải, mau qua đây ngồi đi, có bộ phim hay lắm "

    " Tôi ra liền đây "

    Anh bước đến ngồi bên cậu, mà đột nhiên nước mắt rơi ra từ lúc nào không hay..

    " Sao anh lại khóc vậy? Anh đừng khóc mà, tôi đau lắm "

    Cậu khẽ dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh. Y thực sự.. không muốn nhìn thấy anh khóc đâu!

    Vừa lúc này Bách đi ra, thấy khung cảnh này, cũng không thể giấu nổi sự buồn bã. Họ mới quen nhau chưa được bao lâu, mà đã sắp phải chia lìa rồi sao?

    " Tôi đã làm xong rồi, vậy nếu không còn gì nữa thì tôi về nhé, cũng muộn rồi "

    Y tiện tay cầm luôn con gấu bông trên sofa rồi nhanh chóng ra khỏi nhà, cậu cũng đi theo để tiễn người đi

    " Anh về cẩn thận nhé. Chúc anh buổi tối tốt lành "

    " Cảm ơn em, anh về đây "

    Y vội vã rời khỏi nhà anh, còn cậu thì đi vào phòng khách để xem phim cùng anh. Chiến vẫn vui tươi như thế mà không hề biết rằng cả anh và Bách.. đều đang giữ một bí mật liên quan đến thời gian sống của cậu

    Bách đã về đến nhà của mình. Sau khi tắm rửa và cho mèo ăn, anh ngồi vào bàn để làm việc như thường lệ, nhưng hôm nay thì khác, anh cứ cầm con gấu bông mà Chiến tặng cho cậu mà ngẩn ngơ một hồi dài. Y bất giác lật ra mặt sau, một bức thư được nhét phía sau cổ con gấu khiến người vô cùng bất ngờ, vừa mở ra xem, một dòng chữ nguệch ngoạc hiện ra

    " Anh Bách, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Nếu như anh thấy bức thư này, thì hãycho tôi cơ hội để làm em trai anh được không? "

    Em trai sao.. trong sâu thẳm thâm tâm của Chiến.. ngoài Hải ra.. thì vẫn còn một người anh trai khác.. là cậu sao?

    Anh ôm con gấu vào lòng, mà lòng cứ buồn mãi không thôi. Tội nghiệp cậu.. không được sống một cách trọn vẹn.. vòng đời của người máy.. ngắn đến thế sao?

    Trong khi đó, cậu vẫn đang xem phim cùng với anh. Bộ phim" AI "đã khiến cậu như được hiểu hơn về bản chất của mình. Một con chip.. chứa tất cả những thứ cơ bản nhất của một người máy sao?

    " Tô Tinh Thần, anh đang ở đâu? "

    " Anh ở đây "

    'Anh có thể quay lại không?"

    "Tiểu Tiểu, em về rồi à?"

    "Phó Tiểu Tiểu.. là cô gái xinh đẹp nhất'

    'người tôi yêu.. chỉ còn là một bộ radio mà thôi"

    "Dù thế nào, anh vẫn mãi yêu em"

    "Phim hay thật anh nhỉ?"

    "Ừ, hay lắm. Còn bây giờ, cậu đi đánh răng rồi vào ngủ đi"

    "Hừ, anh vẫn lạnh lùng như thế"

    Cậu bĩu môi bước vào phòng vệ sinh, còn anh thì ngồi đọc sách một chút. Cuốn sách "Người và máy" rất phù hợp với cảm xúc hiện tại của y

    Sau một hồi, cậu đi ra thấy anh còn ngồi đó, không quên ới lấy y một câu

    "Anh không ngủ à"

    "Chờ chút, tôi đi vệ sinh cá nhân rồi vào ngay đây. Cậu cứ vào trước đi"

    "Anh vào nhanh nhé"

    Cuối cùng mọi việc đã xong, anh bước vào phòng ngủ và nghỉ ngơi sau một ngày dài, đồng thời cũng tiện tay ôm luôn đứa nhóc đang nằm bên cạnh

    "Anh ôm tôi không biết chán à?"

    "Đừng cãi, mau ngủ đi nhóc con"

    "Đã bảo đừng gọi tôi là nhóc con mà!"

    Một lúc sau, cậu đã ngủ say, còn anh cứ trằn trọc mãi không thôi. Nhất định.. cậu sẽ không sao đâu!

    "Em vẫn còn sống với anh lâu dài đúng không.. Chiến à.."
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tư 2022
  8. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Phiên ngoại 1: Bèo dạt mây trôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi

    Em ơi anh vẫn đợi bèo dạt

    Mây trôi chim ca tang tính tình cá lội

    Ngẫm một tin trông

    Hai tin đợi ba bốn tin chờ

    Sao chẳng thấy đâu

    Một mình trăng treo suốt canh thâu

    Em ơi trăng đã ngả ngang đầu

    Thương nhớ ai chim ơi cho nhắn một đôi lời

    Người đi xa có nhớ

    Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời

    Sao chẳng thấy đâu

    Mỏi mòn đêm thâu suốt năm canh

    Em ơi anh vẫn đợi mỏi mòn

    Thương nhớ ai chim ơi cho nhắn một đôi lời

    Người đi xa có nhớ

    Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời

    Sao chẳng thấy đâu

    Người đi xa có nhớ

    Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời

    Sao chẳng thấy đâu"

    Mòn mỏi thâu đêm, suốt năm canh

    Em ơi, anh vẫn đợi.. í i ì.. mỏi mòn

    Thương nhớ.. ờ ơ.. ai

    Sao rơi, trăng sắp tàn.. í i ì.. trăng tà

    Cành tre đu trước ngõ

    Là gió la đà anh vẫn mong chờ, sao chẳng thấy em..

    Thương nhớ.. ờ ơ.. ai

    Sao rơi, trăng sắp tàn.. í i ì.. trăng tà

    Cành tre đu trước ngõ

    Là gió la đà anh vẫn mong chờ, sao chẳng thấy em..

    * * *

    Đây là bài hát gì vậy anh?

    Là bài "Bèo dạt mây trôi" kể về mối tình xa cách của cô gái và chàng trai

    Hằng ngày, anh đều chờ ngoài bờ ao, đến khi bèo đã dạt, mây đã trôi, cô vẫn không trở về với anh

    Cô hứa với anh hai lần bốn lượt, rằng sẽ trở về khi trăng tàn, nhưng đó mãi mãi chỉ là dĩ vãng mà thôi

    Mòn mỏi đợi chờ, nhưng vẫn không nhận được phản hồi từ người yêu. Anh tuyệt vọng đến mức chẳng còn niềm tin vào tình yêu nữa

    Vào một ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng, tiếng chim hót trong lành, anh quyết định sẽ kết liễu cuộc đời mình. Tình yêu là những lời hứa, nhưng lời hứa đó.. mãi chẳng thể nào thành sự thật được

    "Tạm biệt em, người con gái anh yêu"

    Anh gieo mình xuống ao tự tử, nhưng hôm đó lại là ngày cô trở về

    Cô đứng chờ ở bờ ao như lời hứa, cho đến khi.. nhận được lời nói từ người nhà hay tin.. anh đã mất rồi

    Vậy là.. anh không thể chờ được em sao? Trong suốt 10 năm qua, em vẫn ngóng trông và mong chờ từng ngày được trở về với anh, nhưng thật bất ngờ, anh đa trao cho em một bất ngờ quá lớn

    Cô khóc đến đau lòng, không thể tin được đây lại là sự thật.

    Cuối cùng, để được trọn vẹn đôi lứa, cô cũng tự mình gieo xuống bờ ao để được đến với anh..

    "Anh à, hãy chờ em, em đến với anh bây giờ đây"

    Mối tình của ta.. vẫn mãi bền lâu

    Giống như.. lời hứa năm nào đúng không?

    "Thương nhớ.. ờ ơ.. ai

    Sao rơi, trăng sắp tàn.. í i ì.. trăng tà

    Cành tre đu trước ngõ

    Là gió la đà anh vẫn mong chờ, sao chẳng thấy em.."

    Vậy nếu như, em cũng phải xa cách anh, thì anh có buồn không?

    "Đương nhiên là không rồi, trừ khi.. đợi quá lâu mà không có hồi âm thôi"

    "Em là người nhân tạo, khả năng cao em sẽ phải đi sớm đấy"

    Bất giác anh ôm cậu vào lòng, bình tĩnh trấn an lại bản thân của mình. Em ấy sẽ ở nhà mình lâu dài mà

    "Chiến, đừng nói vậy, em vẫn còn sống lâu dài với tôi mà"

    "Tôi cũng hy vọng là thế, cuộc sống hiện tại của tôi vui lắm, tất cả là nhờ có anh đấy"

    "Cảm ơn cậu nhé, tôi cũng rất vui khi có cậu ở bên đấy!"

    Lúc này bầu trời dần ngả vàng và phủ kín mặt hồ, tạo nên một khung cảnh rất lung linh và huyền ảo. Nhận ra đã muộn, cả hai quyết định quay trở về nhà để kịp giờ tan tầm, vì nếu không về sớm thì chắc chắn sẽ bị tắc đường

    "Mong rằng chúng ta sẽ mãi bên nhau nhé!"

    "Quắp tay đồng ý nhé"

    Một cái quắp tay đồng ý, chắc chắn chúng ta sẽ mãi bên nhau

    Bèo vẫn dạt, mây vẫn trôi, nhưng tình yêu của chúng ta.. không bị những thứ đó chi phối

    Rồi một ngày nào đó ta sẽ nhận ra tình cảm của nhau.

    Nhưng liệu rằng.. lời hứa đó có thể thành thật?
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tư 2022
  9. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Chương 6: Đi công tác

    "Đừng rời xa tôi, Chiến à!"

    Trong cơn mê man, anh liên tục lặp lại lời nói đó, khiến cậu tỉnh giấc. Nhìn anh thế này, cậu không yên tâm chút nào!

    "Anh Hải, anh có sao không?"

    Cậu lay người một hồi lâu nhưng anh vẫn không có phản ứng gì. Bất giác cậu sờ lên trán y. Nóng bừng!

    Vậy là anh bị sốt rồi!

    Nguyên cả đêm, cậu chườm khăn và lau người cho anh, mà lòng cứ sốt sắng mãi không thôi. Rốt cuộc anh bị làm sao mà lại để người bị cảm vậy?

    Sáng hôm sau, anh tỉnh giấc từ sớm, nhìn sang bên cạnh không thấy cậu đâu, y bật dậy định đi tìm nhưng bất ngờ thay, đứa nhóc kia đang nắm tay anh ngủ gục ở thành giường.

    Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc cậu, mà lòng cứ xao xuyến mãi không thôi. Đứa nhóc này vì y mà thức nguyên đêm sao?

    "Anh tỉnh rồi sao? Để tôi đi nấu.."

    Chưa kịp đứng lên, cậu đã bị anh kéo thẳng lên giường và ôm chặt vào lòng, dù đã cố giãy giụa nhưng với thể lực yếu đuối của mình, y đành phải bỏ cuộc không lâu sau đó

    "Trông cậu còn mệt mỏi lắm, ngủ thêm chút nữa đi'

    " Tôi ổn mà, anh yên tâm, nhưng hôm nay anh không đi làm à? "

    " Nay là Chủ nhật, vậy nên tôi được nghỉ, nhìn mắt cậu còn thâm quầng thế kia mà bảo ổn à? Mau ngủ đi! "

    " Được rồi, anh cũng nghỉ tiếp đi, vừa ốm dậy người còn yếu lắm "

    Thế mà chỉ một lúc sau, cậu đã thiếp đi trong vòng tay của anh từ lúc nào không hay

    Đến lúc cậu tỉnh lại thì đã là gần trưa, nhận thấy mình đã ngủ đủ giấc, cậu đi ra bên ngoài và vẫn như thường lệ, một câu nói quen thuộc vang lên

    " Cậu vào ăn đi, cũng đã muộn rồi đấy "

    " Tôi xin lỗi, tôi ngủ quên mất "

    " Không sao, cậu đã mất nguyên một đêm để chăm sóc tôi, thì tôi cũng phải đền đáp một cách xứng đáng chứ! "

    " Cảm ơn anh nhé "

    " Có gì đâu mà cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà, cậu vào nhanh đi "

    Dù đã giải quyết khúc mắc xong, nhưng cậu vẫn ngại mỗi lần nhìn vào anh, vì y nợ anh quá nhiều mà!

    Và đương nhiên, ngay cả việc rửa bát, cậu cũng giành của anh bằng được, nhất định hôm nay phải để tôi làm hết mọi việc!

    " Anh cứ ra ngoài đi, để tôi giải quyết chỗ bát đũa này cho'

    "Nhưng mà.."

    "Nghe lời tôi một chút đi. Mau ra ngoài nghỉ ngơi nhanh!"

    "Được rồi, tôi ra ngay đây, nếu có gì khúc mắc nhớ gọi tôi nhé!"

    Và rồi anh đi ra phòng khách, để cậu ở bên trong xử lý mọi việc. Nói đến công việc, còn rất nhiều văn bản và bài làm đang chờ y xử kìa!

    Khi rửa bát xong, cậu ra ngoài và bất ngờ thấy anh đang làm việc, dù không muốn nhưng cậu buộc phải để anh làm, vì đó là công việc quan trọng mà!

    Nhưng mà.. cậu không có gì để nghịch cả

    "Chán hả? Lấy điện thoại tôi mà chơi!"

    "Nhưng mà.. còn công việc của anh"

    "Không sao, tôi chủ yếu liên lạc với họ qua zalo, nên cậu cứ cầm vào đi"

    "Vậy tôi cầm vào nhé"

    Cậu khẽ cầm điện thoại của anh và bước vào phòng ngủ, vừa mở lên, đập vào mắt cậu là hình ảnh của chính bản thân mình, mà lại còn là ảnh siu cute phô mai que nữa. Trời ơi, nó dễ thương chỗ nào vậy?

    Bên trong điện thoại chủ yếu là mấy ứng dụng văn phòng và một số ứng dụng giải trí nhẹ nhàng như youtube, facebook.. đúng là tiến sĩ có khác!

    Cậu quyết định tải game Liên Quân Mobile về chơi, qua đi TTTM thấy quảng cáo nhiều quá!

    Đúng là nó hay thật, vì thế mà đã tiêu tốn 2 tiếng đồng hồ để cậu cày từ rank Đồng lên Bạch kim, tạm chơi vậy đã!

    Xem video chán chê, lướt tiktok hăng say.. đến mức mắt cậu muốn díp hết vào vì quá mệt!

    Lúc thoát ra, cậu vô tình bấm vào bộ sưu tập và phát hiện ra anh để riêng một thư mục có tên là "Nhóc Chiến đáng yêu", y bấm vào đó và lướt qua một hồi cho đến khi.. ngủ thiếp tự lúc nào không hay

    Anh đã xong xông việc của mình, chắc đứa nhóc kia chơi chán rồi

    Quả nhiên đúng như dự đoán, cậu đã nằm ngủ ngon lành, tay vẫn còn cầm điện thoại của anh. Đã ham chơi lại còn ham ngủ nữa!

    Anh khẽ lấy điện thoại ra khỏi tay cậu, vừa thấy nội dung trên máy, y đã biết được là thằng nhóc này đã vào xem album đó rồi.

    Nói thật là cậu rất đáng yêu! Ngay cả lúc ngủ cũng toát ra được vẻ dễ thương hiếm có. Đó là suy nghĩ của anh.

    Còn trong đầu cậu, anh là một người đàn ông lạnh lùng nhưng vẫn tốt bụng với mọi người. Đó thực sự là một điểm người rất thích ở anh

    "Anh là đồ đáng ghét! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!"

    Ngay cả lúc nói trong cơn mơ cũng vậy nữa. Anh không nhịn được mà nhéo vào má cậu một cái, nhìn cảnh này, đâu ai có thể không mềm lòng được

    Cậu ngủ đến chập tối mới chịu bò dậy, ui đúng là mệt mỏi quá đi!

    "Ngủ đến giờ mới chịu dậy, không chừng có ngày cậu biến thành con heo cho coi!"

    "Anh đừng nói nữa đi! À nhắc đến nó mới nhớ ấy, hôm qua trong cơn mê anh có nói cái gì đó, hình như là 'đừng rời xa tôi' ; 'đừng bỏ mặc tôi'. Không lẽ anh.."

    "Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu, đừng nghĩ bậy"

    Anh khẽ thở dài trong mệt mỏi. Mình tương tư về cậu nhóc đó quá nhiều sao?

    Một cuộc điện thoại vang lên như ngấm báo hiệu rằng.. anh sẽ phải xa cậu một thời gian rồi

    "Đi công tác sao?"

    "Phải, một tập đoàn lớn của Singapore rất muốn hợp tác với chúng ta, và trưởng khoa đề nghị cậu sang bên đó một chuyến"

    "Nhưng còn Chiến thì sao? Không le tôi phải bỏ mặc em ấy ở nhà một mình sao?"

    "Đưa em ấy qua nhà tôi đi, vậy thì cậu yên tâm hơn chưa?"

    ".. Thôi được rồi, tôi sẽ làm theo ý cậu. Nhớ chăm sóc em ấy thật tốt đấy!"

    "Xưa nay tôi đã để mất chữ tín đâu? Anh không cần phải lo!"

    "Ok, vậy chuyến bay ngày mai khởi hành lúc mấy giờ?"

    "8 giờ sáng mai máy bay sẽ khởi hành, tôi sẽ đến đón anh"

    "Cảm ơn cậu, vậy tôi cúp máy đây"

    "Chúc anh buổi tối tốt lành!"

    Anh cúp máy, trong lòng nhiều suy tư. Để em ấy qua nhà Bách, không biết đứa nhóc có chịu không?

    "Chiến, vào đây tôi bảo"

    Chằng cần phải nói nhiều, cậu đã có mặt ở trong phòng bếp để đón nhận tin tức từ anh

    "Tôi sắp phải đi cồng tác một thời gian, vậy nên trong khoảng thời gian đó, cậu có đồng ý qua nhà anh Bách ở vài ngày không?"

    "Được chứ, anh Bách rất tốt với tôi, tội gì mà không qua đấy ở?"

    "Cậu mau vào chuẩn bị đồ đi, mai anh ấy sẽ đến đón chúng ta"

    "Được rồi, tôi chuẩn bị trước đây, anh cũng chuẩn bị đồ sớm nhé, đi công tác nhiều ngày, phải mang theo nhiều đồ một chút"

    "Ừ, tôi sẽ nghe theo lời cậu"

    Nói rồi anh ra phòng khách để xử lý một số công việc trước khi chuyến bay ngày mai diễn ra. Thấm thoắt đã 11 giờ khuya, y tắt máy tính và vào phòng ngủ để chuẩn bị đồ, quả đúng như dự đoán, cậu đã ngủ say.

    Xong rồi anh bước lên giường để ngủ, dường nhu việc ôm cậu đã trở thành thói quen của y rồi

    Đúng 8 giờ sáng, người đã có mặt tại nhà anh để đưa y ra sân bay và đồng thời đưa cậu về nhà của người để tá túc vài ngày. Vừa gặp người, cậu vô cùng háo hức như vừa có chuyện vui vậy.

    "Em chào anh Bách!"

    "Chào em, nhìn em hôm nay trông khác quá!"

    "Phải khác biệt thì mới tạo được bất ngờ cho anh chứ!"

    "Được rồi, thế em đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"

    "Dạ đủ rồi anh ạ!"

    "Tốt, vậy em xuống dưới trước đi, để anh nói chuyện với anh Hải một chút!"

    "Dạ vâng ạ!"

    Cậu hí hửng ra khỏi nhà trong sự bất ngờ đến ngạc nhiên của anh. Sao nhóc nghe lời Bách quá vậy?

    "Chiến nghe lời cậu quá, chả bù cho tôi!"

    "Tôi cũng đâu ngờ được là em ấy lại nghe lời tôi nhiều đến thế, bộ ở nhà Chiến bắt nạt cậu suốt à?"

    "Không hẳn là như thế, chỉ là em ấy hơi cứng đầu tí thôi!"

    "Hahaaa, vậy thì để tôi giáo huấn em ấy cho! Đảm bảo lúc cậu về sẽ nghe lời cậu tăm tắp luôn!"

    "Hy vọng là thế"

    "Chúng ta xuống bãi đỗ xe đi, đừng để em ấy chờ lâu!"

    "Được rồi, tôi đi ngay đây!"

    Chằng mấy chốc xe đã tới sân bay, như mọi lần, cậu luôn là người xuống xe đầu tiên.

    "Hai anh mau xuống xe đi!"

    "Anh xuống giờ đây, em cứ chờ ở ngoài đi!"

    Trước khi đi, anh cũng không quên dặn cậu vài điều. Dù được Bách đưa về, nhưng thâm tâm y vẫn có chút không yên tâm:

    "Sang bên đó, nhớ nghe lời anh Bách, nghe chưa?"

    "Được rồi, anh cứ làm như tôi là con nít á!"

    "Vậy thì tôi yên tâm rồi. Thôi máy bay sắp khỏi hành rồi, tôi đi nhé! Hẹn sớm ngày gặp nhau!"

    "Tạm biệt anh! Chúc anh công tác tốt nhé!"

    Cậu vẫy tay tạm biệt anh cho đến khi y khuất vào dòng người đông đúc mới buông tay xuống. Mong rằng mọi chuyện sẽ ổn!

    "Vậy là xong rồi, giờ anh sẽ đưa em về nhà của mình nhé!"

    "Vâng ạ"

    Người nắm tay cậu rời khỏi sân bay, và cùng nhau về nhà của mình. Dù chưa biết tình hình ra sao, nhưng trong đầu cậu đã tràn ngập những điều tươi sáng rồi..
     
  10. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Chương 7: Hãy yêu em một lần thôi, được không?

    Lần này cậu được về nhà anh Bách, thực sự khiến y rất vui. Còn anh thì phải chịu trách nhiệm đặc biệt với đứa nhóc này, vì nếu như có mệnh hệ gì, chắc chắn Hải sẽ không tha cho anh đâu!

    "Đây là nhà anh sao? Thật sự không hề thua kém nhà của anh Hải đâu!"

    "Em quá khen, nhà anh cũng bình thường thôi mà!"

    Bất chợt con Miu nhà anh từ phòng khách bước ra, cậu không thể kiềm được lòng mình mà chạy đến ôm lấy nó vào lòng. Ui đáng yêu quá đi!

    "Con mèo của anh đẹp quá đi!"

    "Ừ, anh nuôi nó cũng được mấy năm rồi!"

    Cậu ôm lấy con mèo từ từ đi vào phòng khách. Đúng là người nhiều tiền có khác! Ưng mắt dã man!

    Do vẫn còn có ý định đi tham quan nhà anh, nên cậu cứ thế đi khắp mọi nơi của tòa nhà, đến mức anh không thể quản được cậu nữa.

    "Nếu được, em sẽ ở đây dài lâu đấy!"

    "Anh chỉ chăm hộ vài ngày thôi, chứ lúc Hải về đây mà em nói ra lời đó, chắc chắn anh sẽ không yên đâu!"

    "Em biết rồi, vậy nên em mới nói từ 'nếu' đó"

    "Được rồi, thật xin lỗi em vì hôm nay anh có việc ở trường, em có thể tự lo cho bản thân mình được không?"

    "Được chứ anh, nếu như việc gấp quá thì anh cứ đi đi, không cần phải lo lắng cho em đâu!"

    "Vậy thì anh yên tâm rồi. Đồ ăn ở trong tủ lạnh ấy, em muốn nấu gì thì tùy em nhé, anh đi đây!"

    "Anh đi ạ! Chúc anh làm việc tốt!"

    Sau khi anh rời đi, cậu chẳng còn việc gì khác ngoài việc chơi với mèo và xem phim trên TV. Nghĩ vậy thôi nhưng thực sự chán lắm luôn á!

    Đến buổi trưa, do không thể ngăn cản dạ dày tiếp nhận đồ ăn nên cậu đã tiến vào bếp để nấu món gì đó ăn lót dạ. Trong đầu cậu lúc này chỉ có mì tôm mà thôi!

    Và quả nhiên đúng như dự đoán, cậu đã làm cháy nồi, làm vỡ một cái bát. Trời ạ, thật mất mặt quá đi! Cũng vì anh Hải không cho cậu làm việc gì mà!

    Thế rồi cậu dọn dẹp hiện trường và ôm cái bụng đói ra phòng khách để ngủ. Sẵn có vài cái bánh, lấy ăn đỡ vậy!

    Trong cơn đói, cậu cảm thấy như có ai đó đang xoa bụng mình, dù quay ra không có ai cả.

    Thôi xong rồi, vừa đói bụng, lại còn bị thế lực nào đó bám theo nữa, sao mà số nhọ dữ vậy?

    Trong lúc đó, anh đã hoàn thành xong công việc và vội quay trở về nhà vì không yên tâm với đứa nhóc ở nhà. Vừa vào nhà, y tiến thẳng vào phòng khách và phát hiện ra cậu đang ôm bụng đói nằm vào một góc của ghế sofa. Khổ thân thằng bé quá cơ!

    "Anh đã về rồi sao, anh Bách?"

    "Ừ, anh về rồi đây.."

    Chưa kịp để anh nói tiếp, cậu đã thanh minh về việc làm của mình hồi trưa

    "Em xin lỗi anh vì đã làm cháy một cái nồi và đánh vỡ một cái bát. Nếu như anh Hải cho em vào làm bếp cùng, thì mọi chuyện sẽ không tệ hại thế này đâu ạ!"

    Anh bật cười, tay khẽ vuốt mái tóc cậu:

    "Không sao đâu, miễn là em không bị thương là anh yên tâm rồi"

    "Em cảm ơn anh ạ!"

    "Thế đã ăn gì chưa?"

    "Dạ.. chưa ạ.."

    "Vào đây anh nấu cho, đừng bận tâm về điều đó nữa"

    "Hì, anh là tuyệt nhất!"

    Trong suốt khoảng thời gian anh nấu, cậu cứ mãi ngắm nhìn bóng hình của anh, nhiều lúc ngỡ rằng là y còn chuyên nghiệp hơn cả anh Hải nữa.

    Cho đến khi các món ăn đã được bày trên bàn, cậu vẫn mải đắm chìm trong tưởng tượng của mình đến mức anh phải lay cậu một hồi dài mới chịu thức tỉnh

    "Ngây ra đấy làm gì? Mau ăn đi em, không đồ ăn nguội hết"

    "À em xin lỗi anh"

    Nhìn cậu ăn ngon lành, anh cũng có phần nào đó yên lòng hơn, chỉ sợ rằng cậu sẽ không thể tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này sau 1 tháng nữa thôi

    Sau khi dọn dẹp bát đũa, cậu an tâm bước ra ngoài phòng khách và đánh một giấc ngon lành. Cuối cùng cũng có thể ngủ trong hạnh phúc rồi.

    Còn anh thì giải quyết nốt một số dự án của trường, y làm hăng say đến mức không biết rằng trời đã gần tối rồi.

    Lúc này cậu đã dậy, và đang ngồi chơi với con Miu nhà anh. Thật là! Mình quá bu đầu vào công việc rồi sao?

    "Anh xin lỗi em, thật không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy!"

    "Không sao đâu anh, em hiểu tính chất công việc của anh mà"

    "Ừ, trời cũng đã gần tối rồi, thực ra tầm này anh ít ăn tối lắm, chỉ ăn nhẹ mấy món cho xong bữa thôi. Nhưng anh sợ em.."

    "Sợ em không hợp hả? Yên tâm, em thì thế nào cũng được ấy mà, dễ nuôi lắm!"

    "Vậy thì được rồi, em cứ chơi tiếp đi, anh vào bếp làm đồ ăn đây"

    "Vâng ạ!"

    Chỉ 5 phút sau, anh đã cầm ra 2 bát sữa chua đi kèm với ngũ cốc và ít trái cây. Một buổi tối của y chỉ như thế này là đủ rồi!

    "Của em đây"

    "Em cảm ơn anh ạ"

    Và rồi cả hai vừa ăn vừa xem phim. Trong lúc ăn, cậu cứ liên tục khen món này ngon quá, rồi còn hứa nhất định một ngày nào đó sẽ làm cho anh nữa. Cảnh tượng này khiến y cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

    Cho đến khi xong bữa tối, đây mới là thời điểm mà cậu muốn tâm sự nhiều điều với anh nhất.

    "Anh với anh Hải quen nhau lâu chưa?"

    "Bọn anh là bạn thân từ thuở nhỏ, dù đã từng sứt đầu mẻ trán và từ mặt nhau, nhưng cuối cùng bọn anh vẫn làm lành với nhau và giữ mối quan hệ tốt đến bây giờ đây"

    "Vậy bình thường, anh ấy là người thế nào?"

    "Anh ấy là người trầm tính, tuy đôi lúc hơi cáu gắt nhưng vẫn rất hòa đồng và thân thiện với mọi người trong khoa"

    "Anh ấy tốt với mọi người như thế, vậy đã có khi nào anh ấy dằn vặt với chính tính cách đó của mình chưa?"

    "À có rồi đó. Có một lần anh ấy bị người khác phản bội lòng tốt của mình và rủ anh đi uống rượu. Dù đã say rồi nhưng kết quả là anh ấy vẫn uổng tiếp, và hậu quả là anh phải thức trắng đêm để lau dọn nhà cho anh ấy đấy"

    Nghe đến đây, mặt cậu bỗng xịu xuống thể hiện sự buồn bã của mình. Không lẽ mình đã phản bội lòng tin của anh ấy quá nhiều sao?

    "Em làm sao vậy hả? Có chuyện gì muốn nói với anh không?"

    "Nhưng điều em sắp nói.. sẽ khiến anh bất ngờ đấy!"

    "Em cứ nói đi!"

    "Thực ra, em.. đã phải lòng anh Hải từ lúc được đưa về nhà rồi"

    Điều đó khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Vậy là.. em ấy thích Hải sao..

    "Em rất muốn nói lời yêu, nhưng thực sự đó là điều không thể"

    Trong hoàn cảnh này, anh chỉ có thể vỗ vai an ủi cậu mà thôi

    "Em cứ nói ra đi, kiểu gì anh ấy cũng sẽ đón nhận tình cảm mà thôi"

    Vừa mới dứt lời, cậu tiếp tục khiến anh bất ngờ khi đã nói được hết lòng của mình mà chẳng cần một chút đắn đo

    "Nhưng từ khi gặp anh, em lại đem lòng mến mộ và yêu thương anh không kém gì anh Hải cả. Anh Bách à, có phải em là người tồi tệ không.. khi yêu cùng một lúc cả hai người.."

    Nước mắt cậu đã rơi ra, anh khẽ ôm chầm lấy cậu, vuốt nhẹ mái tóc vàng dẻ của người. Em ấy.. vẫn còn thích mình nữa sao?

    "Em không phải kiểu người như vậy đâu, đừng tự trách bản thân mình như thế"

    Cậu khẽ đẩy anh ra khỏi người mình, đôi mắt vẫn còn long lanh, thực sự.. cậu không thể giấu được lòng mình nữa rồi

    "Hãy để em.. được yêu anh một lần.. có được không?"

    Anh chưa kịp nói gì, cậu đã cúi người lên hôn vào môi y một cái, người cũng chẳng thể từ chối được nụ hôn đau đớn đó

    Đây là.. lần đầu tiên của anh sao?

    Và rồi cậu buông môi mình, lúc này nước mắt đã cạn nhưng lòng vẫn đau như cắt. Thì ra.. đây là cảm giác được yêu sao?

    "Em yêu anh, Xuân Bách!"

    "Anh cũng yêu em, Đức Chiến!"

    Cuối cùng cả hai đã có một 'FWB' trong đau khổ. Tại sao.. cậu lại không thể kiềm chế được bản thân thế này?

    "Yêu anh một lần thôi, cũng đủ để cho em giải tỏa nỗi lòng được rồi"

    "Hãy để cho đêm nay qua đi, và ngày mai chúng ta vẫn là anh em nhé"

    "Khi hơi thở đã tắt, tim ngừng đập, tay ngừng run, ta vẫn mãi bên nhau, không bao giờ buông tay nhau nhé"
     
  11. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Chương 8: Em yêu anh

    Từ sau lần đó, anh và cậu vẫn là anh em thân thiết, không ai nói về chuyện đó thêm một lần nào nữa. Tình một đêm.. không thể bằng tình lâu dài được

    Sau 1 tuần đi công tác, anh đã trở về trong sự chào đón nồng nhiệt của anh và Bách, chắc chắn y không thể biết được rằng cả hai đã có một 'FWB'theo đúng nghĩa đen rồi.

    "Mấy ngày vừa rồi, nhóc có sống tốt không?"

    "Dạ tốt lắm ạ, anh Bách đã dạy bảo rất nhiều điều bổ ích, đảm bảo anh sẽ phải ngạc nhiên đó!"

    Anh bật cười vì sự ngây ngô của cậu mà chẳng hề biết rằng: Ẩn sau sự ngây ngô đó là cả một câu chuyện dài..

    "Cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Chiến"

    "Anh không cần phải cảm ơn đâu, dẫu sao cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà"

    Một lần nữa, cách nói hối hả của người khiến anh cảm thấy rằng: Cậu ấy đang giấu mình điều gì sao?

    "Vậy bây giờ tôi đưa hai người về nhé"

    "Được, chúng ta mau lên xe thôi"

    Trong suốt quãng đường đi, người và cậu đều nhìn nhau bằng con mắt đầy thận trọng, vì chỉ cần sơ hở một chút thôi, anh ấy sẽ tra hỏi luôn

    "À thế tình hình hợp tác của chúng ta với tập đoàn bên Singapore có kết quả thế nào?"

    "Họ rất có hứng thú với các dự án của trường chúng ta nên đã đồng ý làm đối tác chiến lược trong tương lai"

    "Vậy là được rồi, từ lúc anh đi, cả khoa đã hỗn loạn một thời gian dài đấy"

    "Những người đó ăn sẵn nó quen ra, vắng mặt tôi cái là biết mặt nhau liền à. Thế mà không hiểu sao lại qua được tốt nghiệp đại học nữa?"

    "Chắc họ ăn may thôi, chứ ở khoa, cả hai chúng ta đều là sói đầu đàn dẫn dắt thay trưởng khoa mà"

    "Cậu bưng bê tôi hơi quá rồi đó! Ngay cả tôi cũng phải đi học hỏi hằng ngày mới được như thế này, chứ có phải muốn là giỏi đâu?"

    "Được rồi, tôi cũng không có ý định đào sâu nữa đâu!"

    Cả hai mải mê nói chuyện, còn cậu vẫn ngước nhìn bên ngoài cửa kính ô tô để ngắm cảnh như mọi lần.

    Cuối cùng xe đã đậu ở dưới sảnh của tòa chung cư anh đang ở, y định mời người ở lại dùng cơm nhưng đối phương nói rằng mình có việc bận nên xin phép đi trước.

    Cậu vẫn giữ vẻ mặt vui tươi cho đến khi lên nhà, anh bất ngờ đưa y vào phòng ngủ và đóng chặt cửa lại. Nhìn thái độ của anh, là cậu biết mình sắp tàn rồi.

    "Nhìn thái độ của nhóc ở sân bay, tôi đã nghi ngờ rồi. Nói đi, rốt cuộc cậu và Bách là mối quan hệ gì vậy?"

    Cậu sững người một lúc, mãi chẳng thể trả lời được. Trời ơi biết nói sao bây giờ!

    "Chúng tôi chỉ là anh em thôi mà! Anh đào sâu hơi quá rồi đó!"

    "Có đúng chỉ là anh em?"

    Cậu không còn cách nào khác ngoài việc phải nói lời chống chế để kết thúc câu chuyện này. Anh Bách, em xin lỗi anh nhiều nhé!

    "Tôi với anh Bách đang yêu nhau, anh còn gì để nói nữa không? Nếu không còn gì thì tôi xin phép ra khỏi phòng nhé"

    Cậu tiến thẳng ra khỏi phòng ngủ, để lại anh với bao suy tư và nỗi lòng trong người mình. Em ấy.. không hề yêu mình sao?

    Anh cứ ở bên trong tự dằn vặt lấy bản thân mình, còn cậu thì cảm thấy có lỗi với cả y và Bách. Chọn con tim.. hay là nghe lý trí đây?

    "Tôi có gì không tốt chứ? Tại sao cậu lại đem lòng yêu Bách! Tại sao.."

    "Anh rất tốt, nhưng tôi rất tiếc. Làm sao có thể yêu.. chính người đã tạo ra mình chứ?"

    "Cậu nói dối! Tôi đã nhìn thấy rồi! Trong đôi mắt của cậu.. chỉ có hình bóng của tôi mà thôi!"

    "Đôi mắt của anh sao có thể nhìn thấu được lý trí của tôi? Thâm tâm tôi.. chỉ coi anh là một người anh trai mà thôi"

    "Cậu yêu Bách, đem lòng quan tâm người ấy, vậy tại sao.. cậu không ở luôn nhà anh ấy đi, còn về nhà tôi làm gì?"

    "Vì anh.. chiếm một vị trí đáng kể trong lòng của tôi"

    "..."

    Cậu và anh đều tựa xuống cánh cửa, lòng đau như cắt. Cả hai yêu nhau.. nhưng lại không thể đón nhận tình cảm của nhau sao?

    Đêm đó, cậu ngủ ở phòng khách, anh ngủ ở bên trong. Nhưng trằn trọc mãi.. chẳng sao mà ngủ được. Nước mắt cứ rơi mãi không thôi, đến mức.. ướt đẫm cả gối. Đến bao giờ, chúng ta có thể nói thật với lòng mình đây?

    Sáng hôm sau, anh đi làm từ sớm, cậu cũng biết được điều đó nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt lại để y nghĩ rằng.. cậu vẫn còn ngủ.

    Khi anh đã rời đi, cậu mới yên tâm đi ra khỏi ghế sofa để đi vào làm vệ sinh cá nhân. Rốt cuộc hôm qua, mình đã khóc nhiều đến mức nào vậy?

    Sau khi VSCN xong, cậu đi vào phòng bếp kiếm món gì đó ăn đỡ, nhưng bất ngờ thay, anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho 3 bữa ngày hôm nay, kèm theo đó là một lời nhắn

    "Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để bản thân bị đói. Thức ăn tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cậu chỉ cần hâm lại là xong. Nay tôi sẽ về muộn đó, cậu cứ ngủ trước đi, đừng chờ tôi"

    Đọc xong những dòng đó, cậu không biết là nên vui hay buồn nữa. Anh ấy.. vẫn còn quan tâm đến mình sao?

    Cậu cầm bát sữa chua hoa quả ra ngoài phòng khách, tiện mở TV để xem có gì hay không. Và anh.. đã xuất hiện trên bản tin thời sự của đài truyền hình quốc gia.

    "Ngay bên cạnh tôi đây là tiến sĩ Hải, trực thuộc khoa Công nghệ của trường Đại học X. Bây giờ chúng ta sẽ phỏng vấn anh ấy nhé"

    Không biết từ lúc nào, cậu lại chắm chú xem phóng viên phỏng vẫn anh ấy nhiều như thế..

    "Cậu ấy đang sống rất tốt với tôi, mọi người không cần phải quá lo lắng nhé"

    "Nếu như được chọn một đặc quyền với cậu ấy, tôi sẽ chọn là anh trai của cậu ấy"

    "Cậu ấy ngây ngô lắm, tôi còn phải dạy bảo nhiều ấy. Nhưng giờ đây, cậu ấy có thể an ủi người khác được rồi"

    "Nếu như cậu xem được bản tin này, thì hãy nhớ rằng: Tôi yêu thương cậu nhiều lắm"

    Cậu lại rơi nước mắt.. dù đã cố nhưng vẫn không thể ngăn được lệ rơi ra.. rốt cuộc.. anh còn có bao nhiêu điều nữa trong lòng?

    Buổi trưa, cậu vẫn tiếp tục cầm ra phòng khách, và lần này.. y quyết định mở phim xem.

    Bộ phim có tên là "Tuổi trẻ của tháng năm"

    Nội dung vô cùng ngược tâm, gần như chẳng có lấy một chút vui vẻ nào. Đến cuối cùng, nữ chính bị đạn bắn chết, nam chính phải mất 41 năm để tìm thấy cô – lúc này chỉ còn là một bộ hài cốt..

    Cả đời đau khổ, ngàn đời dằn vặt. Một thứ tình yêu chớm nở vào tháng 5 nhưng cuối cùng đã kết thúc trong súng đạn và nước mắt sao?

    Anh đau lắm, đau đến buốt giá con tim. Cô ấy là cả thanh xuân của anh, nhưng lại phải ra đi trong oan ức như thế sao?

    Sau khi ăn xong, cậu cầm bát vào rửa và ra phòng khách thưởng thức tiếp bộ phim. Càng xem, cậu càng thấy tiếc thương cho cắp đôi chính. Họ vốn có thể nhận được nhiều hơn thế mà..

    Vì thế mà cậu chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay..

    Đến khi tỉnh dậy, cậu mới nhận ra là trời đã sắp tối rồi. Giờ vào lấy đồ ăn tối ra hâm lại thôi..

    Trong lúc đó, anh và Bách đã có mặt tại quán rượu nổi nhất tp. HN, hôm nay cả hai rủ nhau đi nhậu một bữa, không say không về!

    Anh cứ ngồi nốc rượu, còn người thì chỉ nhấp nháp một chút rượu mà thôi. Vì người biết rằng một khi đã anh đã rủ đi uống rượu, thì người say bí tỉ chỉ có anh mà thôi

    Đến lúc đã ngà ngà say, anh mới nói ra được sự thật cho đối phương nghe..

    "Bách à, cậu.. yêu Chiến sao?"

    Dường như đã biết được ý định của anh, người chỉ khẽ đáp lại:

    "Tớ với Chiến chỉ là anh em mà thôi"

    "Thế tại sao.. Chiến lại nói là em ấy yêu cậu rất nhiều?"

    Y sững người lại, tại sao.. Chiến lại nói điều đấy với anh chứ?

    Em ấy nói là mình yêu Hải lắm mà.. nhưng mà.. tại sao lại là người vậy?

    "Thực ra.. em ấy đều thích cả tớ và cậu.. Chỉ là.. tớ không thể quan trọng bằng cậu được thôi"

    Lời nói của y khiến anh im lặng một hồi dài. Vậy hóa ra.. em ấy yêu mình thật lòng sao?

    "Ngay cả nụ hôn đầu, em ấy cũng muốn dành cho cậu trước tiên"

    "Nhưng rồi.. tớ lại là người nhận được nụ hôn từ em ấy"

    "..."

    Anh gục xuống bàn, nước mắt đã rơi ra. Người cũng nhận thấy.. có lẽ nên dừng cuộc trò chuyện này được rồi.

    Cậu đang ngủ trong phòng thì nghe thấy tiếng chuông ở ngoài cửa, có lẽ anh đã về rồi

    Nhưng không, bên ngoài cửa.. là anh trong tình trạng say mèm và người bên cạnh.. là anh Bách

    "Anh ấy uống nhiều như vậy sao?"

    "Cũng may là anh ngăn cản kịp, nếu không em sẽ phải mệt cả đêm đấy!"

    "Em cảm ơn anh nhiều ạ! Để em đưa anh ấy vào"

    "Không có gì đâu em, em phụ anh đưa Hải vào phòng ngủ nhé!"

    "Dạ vâng ạ"

    Sau khi anh đã yên vị trên giường, cả hai mới dám bước ra bên ngoài để nói chuyện.

    "Đừng nói là.. anh đã tiết lộ chuyện đó cho anh Hải rồi?"

    "Đúng vậy, anh không thể giấu được nữa, nên buộc phải nói ra sớm hơn kế hoạch"

    "Bảo sao anh ấy bảo hôm nay về muộn, thì ra là đi uống với anh à?"

    "Đúng vậy"

    "Mà anh cho em xin lỗi chuyện đã nói anh là người yêu của em nhé"

    "Không sao đâu, dẫu sao chuyện cũng đã qua rồi mà"

    "Mà bây giờ cũng muộn rồi, hay anh ngủ lại đây một đêm đi rồi sáng mai về sớm"

    "Thôi, anh có việc phải xử lý ở nhà, anh xin phép về đây"

    "Anh về nhé"

    Sau khi tiễn anh về, cậu cảm thấy vô cùng khó xử với con người đang nằm trong kia. Uống cho say mèm, rồi cuối cùng người gánh chịu là cậu à?

    Cậu chườm đầu, lau sơ qua người của anh. Khi mọi việc đã xong, cậu định ra ngoài phòng khách nhưng bị bàn tay của y kéo lại lên giường. Lần này thì cậu sẽ không thể yên lành được nữa đâu

    Trái với suy nghĩ của cậu, anh lại ôn tồn, hiền dịu, khác hắn với mọi ngày.

    "Chiến à, em có thực sự.. yêu tôi không?"

    "..."

    "Hãy trả lời anh đi, đừng im lặng nữa"

    "..."

    "Em mà không nói, anh sẽ tiếp tục như thế này đấy"

    "..."

    Cuối cùng, không thể giấu kín lòng mình được nữa, cậu đã nói ra điều mà mình thực sự muốn giãi bày

    "Tôi cũng yêu anh nhiều lắm"

    "Vậy sao.. tôi vui lắm"

    Vừa nói xong, anh đã trao cho cậu một nụ hôn đậm mùi rượu vang. Cậu vì không quen nên đã cố đẩy anh ra nhưng bất thành

    "Em không quen mùi rượu sao? Trong đêm nay, em sẽ dần thích nghi thôi. Đức Chiến, em là của anh!"

    Một đêm đậm mùi rượu vang, tuy nặng mùi nhưng lại giống như một lời minh chứng cho tình yêu nồng cháy vá mãnh liệt của cả hai.

    "Em yêu anh, Ngọc Hải!

    " Anh cũng yêu em, Đức Chiến!"

    Lời nói đó đã đưa cả hai vào giấc ngủ tự lúc nào không hay..
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...